Chương 240: Con cóc mập (2)
Vũ Phong
04/05/2022
- Hổ Mạch, ngươi không tự nhìn lại dáng vẻ của ngươi thử đi, tròn vo, có điểm nào xứng đôi với Hề Vi tỷ của chúng ta chứ!
- Thượng Quan Ngọc, được, được!
Nghe vậy, sắc mặt của Hổ Mạch nhất thời trầm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngọc.
- Hổ Mạch, Thanh Sương Thảo này cho các ngươi, chuyện hôm nay về sau lại tính!
Đôi mắt đẹp của Thượng Quan Hề Vi hơi chuyển, Hổ Mạch, Hổ Dược đều ở đây, nàng khó có thể ứng phó một mình được. Lần thua thiệt này không chịu cũng phải chịu, chỉ có thể sau này đòi lại thôi.
- Thanh Sương Thảo, ta muốn, hơn nữa hôm nay Thượng Quan Ngọc cũng phải giải thích rõ ràng cho ta, sao ta lại là con cóc, bằng không, các người đừng mong đi được.
Hổ Mạch nhìn chằm về phía Thượng Quan ngọc, sắc mặt âm trầm. Gã không thể chịu được sự nhục nhã bậc này.
Chân mày Thượng Quan Hề Vi hơi nhíu lại, lúc đầu nàng cũng muốn mắng nhưng lại có phần ngượng ngùng. Thượng Quan Ngọc mắng to làm nàng âm thầm hết giận không ít, nhưng lúc này Hổ Mạch dường như không chịu bỏ qua, có chút phiền toái rồi đây.
- Chỉ bằng ngươi cũng muốn cưới Hề Vi tỷ, không soi lại mặt mình vào nước tiểu xem, bằng không ngươi đã sớm phát hiện ngươi là con cóc rồi!
Thượng Quan Nham cũng chửi ầm lên.
- Người của Liệp Hổ bộ lạc thật đúng là không biết xấu hổ, cường đoạt Thanh Sương Thảo mà còn muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga.
Thượng Quan Diệp cũng không cần khách khí, ba người bọn họ có quan hệ tốt nhất, tuy Hổ Mạch rất mạnh nhưng ba huynh đệ cũng không lùi bước.
- Được, Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Nham, các ngươi có bản lĩnh thì tới đây!
Hổ Mạch lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Ngọc, sắc mặt đã tái nhợt.
- Tới thì tới, sợ ngươi sao!
Ba người Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Nham trăm miệng một lời, đồng thời đứng ra.
Mặc dù bọn họ biết ba người mình cộng lại cũng không phải đối thủ của Hổ Mạch nhưng cũng không sợ hãi.
- Ba người các ngươi...
Thượng Quan Hề Vi biến sắc, kiều nhan nghiêm túc, biết ba người Thượng Quan Ngọc cộng lại cũng sẽ không phải đối thủ của Hổ Mạch, đi tới chỉ tìm ngược mà thôi.
Chỉ trong nháy mắt, lời của Thượng Quan Hề Vi còn chưa dứt thì đã hơi ngừng lại, trên khuôn mặt nghiêm trọng đột nhiên lặng lẽ nở một độ cung quái dị.
Bởi vì giờ khắc này bên cạnh đám ba người Thượng Quan Ngọc còn có thiếu niên thứ tư theo cùng...
Mắt nhìn thiếu niên thứ tư, Thượng Quan Hề Vi nở ý cười trong mắt, nàng suýt nữa quên mất, còn có tên kia ở đây...
Thiếu niên thiếu nữ của Linh Cổ Thôn vốn dĩ đều muốn cùng tiến cùng lui với đám Thượng Quan Nham, cũng nhìn thấy thiếu niên thứ tư bên cạnh ba người Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Diệp.
- Khà khà...
Khi nhìn thấy người thiếu niên thứ tư, tất cả thiếu niên thiếu nữ của Linh Cổ Thôn đều nở nụ cười, ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Cảm giác được dị trạng bên người, ba người Thượng Quan Ngọc ghé mắt, nhìn thiếu niên thứ tư.
Khi mắt nhìn thấy thiếu niên thứ tư này, ba người Thượng Quan Nham sửng sốt, mỗi người cũng lập tức nở nụ cười, ý cười trên gương mặt không hề che giấu.
- Dịch Túc huynh đệ...
Thượng Quan Nham nói.
- Ta cảm thấy tên kia cũng giống con cóc.
Tô Dật cắt đứt lời nói của Thượng Quan Nham, mắt nhìn Hổ Mạch, ánh mắt không hề che giấu, nói với ba người Thượng Quan Nham:
- Ngươi nhìn xem, tròn vo, còn là một con cóc mập mạp nữa, tuy muốn ăn thịt thiên nga nhưng lại quá béo rồi, chắc chắn là không đuổi kịp.
- Cóc mập, ha ha...
- Quá béo rồi, đuổi không kịp, ha ha ha ha...
Các thiếu nam thiếu nữ của Linh Cổ Thôn nghe vậy thì nhất thời cười vang, lúc này trong lòng mới hiểu được Dịch Túc này cũng là một tên miệng mồm lanh lợi, xỉa xói người ta còn mạnh hơn so với đám Thượng Quan Ngọc nữa.
Phì!
Nghe lời nói của Tô Dật, Thượng Quan Hề Vi cũng không nhịn được nữa, ánh mắt nở ý cười suýt chút nữa đã cười phun.
- Thượng Quan Ngọc, được, được!
Nghe vậy, sắc mặt của Hổ Mạch nhất thời trầm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngọc.
- Hổ Mạch, Thanh Sương Thảo này cho các ngươi, chuyện hôm nay về sau lại tính!
Đôi mắt đẹp của Thượng Quan Hề Vi hơi chuyển, Hổ Mạch, Hổ Dược đều ở đây, nàng khó có thể ứng phó một mình được. Lần thua thiệt này không chịu cũng phải chịu, chỉ có thể sau này đòi lại thôi.
- Thanh Sương Thảo, ta muốn, hơn nữa hôm nay Thượng Quan Ngọc cũng phải giải thích rõ ràng cho ta, sao ta lại là con cóc, bằng không, các người đừng mong đi được.
Hổ Mạch nhìn chằm về phía Thượng Quan ngọc, sắc mặt âm trầm. Gã không thể chịu được sự nhục nhã bậc này.
Chân mày Thượng Quan Hề Vi hơi nhíu lại, lúc đầu nàng cũng muốn mắng nhưng lại có phần ngượng ngùng. Thượng Quan Ngọc mắng to làm nàng âm thầm hết giận không ít, nhưng lúc này Hổ Mạch dường như không chịu bỏ qua, có chút phiền toái rồi đây.
- Chỉ bằng ngươi cũng muốn cưới Hề Vi tỷ, không soi lại mặt mình vào nước tiểu xem, bằng không ngươi đã sớm phát hiện ngươi là con cóc rồi!
Thượng Quan Nham cũng chửi ầm lên.
- Người của Liệp Hổ bộ lạc thật đúng là không biết xấu hổ, cường đoạt Thanh Sương Thảo mà còn muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga.
Thượng Quan Diệp cũng không cần khách khí, ba người bọn họ có quan hệ tốt nhất, tuy Hổ Mạch rất mạnh nhưng ba huynh đệ cũng không lùi bước.
- Được, Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Nham, các ngươi có bản lĩnh thì tới đây!
Hổ Mạch lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Ngọc, sắc mặt đã tái nhợt.
- Tới thì tới, sợ ngươi sao!
Ba người Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Nham trăm miệng một lời, đồng thời đứng ra.
Mặc dù bọn họ biết ba người mình cộng lại cũng không phải đối thủ của Hổ Mạch nhưng cũng không sợ hãi.
- Ba người các ngươi...
Thượng Quan Hề Vi biến sắc, kiều nhan nghiêm túc, biết ba người Thượng Quan Ngọc cộng lại cũng sẽ không phải đối thủ của Hổ Mạch, đi tới chỉ tìm ngược mà thôi.
Chỉ trong nháy mắt, lời của Thượng Quan Hề Vi còn chưa dứt thì đã hơi ngừng lại, trên khuôn mặt nghiêm trọng đột nhiên lặng lẽ nở một độ cung quái dị.
Bởi vì giờ khắc này bên cạnh đám ba người Thượng Quan Ngọc còn có thiếu niên thứ tư theo cùng...
Mắt nhìn thiếu niên thứ tư, Thượng Quan Hề Vi nở ý cười trong mắt, nàng suýt nữa quên mất, còn có tên kia ở đây...
Thiếu niên thiếu nữ của Linh Cổ Thôn vốn dĩ đều muốn cùng tiến cùng lui với đám Thượng Quan Nham, cũng nhìn thấy thiếu niên thứ tư bên cạnh ba người Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Diệp.
- Khà khà...
Khi nhìn thấy người thiếu niên thứ tư, tất cả thiếu niên thiếu nữ của Linh Cổ Thôn đều nở nụ cười, ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Cảm giác được dị trạng bên người, ba người Thượng Quan Ngọc ghé mắt, nhìn thiếu niên thứ tư.
Khi mắt nhìn thấy thiếu niên thứ tư này, ba người Thượng Quan Nham sửng sốt, mỗi người cũng lập tức nở nụ cười, ý cười trên gương mặt không hề che giấu.
- Dịch Túc huynh đệ...
Thượng Quan Nham nói.
- Ta cảm thấy tên kia cũng giống con cóc.
Tô Dật cắt đứt lời nói của Thượng Quan Nham, mắt nhìn Hổ Mạch, ánh mắt không hề che giấu, nói với ba người Thượng Quan Nham:
- Ngươi nhìn xem, tròn vo, còn là một con cóc mập mạp nữa, tuy muốn ăn thịt thiên nga nhưng lại quá béo rồi, chắc chắn là không đuổi kịp.
- Cóc mập, ha ha...
- Quá béo rồi, đuổi không kịp, ha ha ha ha...
Các thiếu nam thiếu nữ của Linh Cổ Thôn nghe vậy thì nhất thời cười vang, lúc này trong lòng mới hiểu được Dịch Túc này cũng là một tên miệng mồm lanh lợi, xỉa xói người ta còn mạnh hơn so với đám Thượng Quan Ngọc nữa.
Phì!
Nghe lời nói của Tô Dật, Thượng Quan Hề Vi cũng không nhịn được nữa, ánh mắt nở ý cười suýt chút nữa đã cười phun.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.