Chương 242: Cùng lên đi (2)
Vũ Phong
04/05/2022
Hai huynh đệ Hổ Mạch, Hổ Dược liên thủ dường như cũng khó giống như U Hư Man Thiên Báo tu vi Yêu Huyền cảnh ngũ trọng vậy.
Nghĩ vậy, khuôn mặt của Thượng Quan hề Vi cùng đám Thượng Quan Ngọc lần nữa nở ý cười, trong ánh mắt có thêm sự chờ mong.
Lúc này mọi người của Liệp Hổ bộ lạc cũng đều ngạc nhiên, mỗi người đều vô cùng kinh ngạc.
Thiếu niên ngoại lai này lại muốn đồng thời đối phó với Hổ Dược và Hổ Mạch, đang muốn chết sao?
- Tiểu tử, ngươi quá cuồng vọng rồi!
Nhìn thiếu niên ngoại lai lại nhằm thẳng vào mình, sắc mặt của Hổ Dược cũng hơi lạnh đi, trong cơ thể có nguyên khí bắt đầu khởi động, bàn chân bước một bước về phía trước, khí tức chấn động mang theo kình lực mạnh mẽ, cuốn hết về phía Tô Dật.
Khí tức cuộn sạch làm mặt đất cát bay đá chạy, thân hình của Tô Dật cũng không chút sứt mẻ nào, nhưng áo bào lại hơi bay lên.
Mắt nhìn Hổ Dược, khóe miệng Tô Dật vẽ lên một độ cung, hơi ngạo khí nói:
- Ngươi cùng lên với ca ca của ngươi đi, một mình ngươi sẽ không phải là đối thủ của ta.
Tô Dật không phải thật sự cuồng vọng mà Hổ Dược này chính xác không phải là địch thủ của mình, mình tu luyện Hỗn Nguyên Chí Tôn Công nên tự có chiến lực đấu vượt cấp.
Lúc này Tô Dật muốn đấu với Hổ Mạch, Hổ Dược, cũng muốn hiểu được thực lự của Liệp Hổ bộ lạc.
Tô Dật thật sự tò mò với nơi thế ngoại đào nguyên thần bí này, giao thủ với Hùng Liệt của Man Hùng bộ lạc, cũng từng luận bàn với Thượng Quan Minh Hậu của Linh Cổ Thôn, hiện tại chỉ còn lại Liệp Hổ bộ lạc.
Huống chi, Tô Dật vẫn luôn rèn luyện trong rừng rậm Man Yêu, khó có thể tiếp xúc với bạn cùng lứa tuổi.
Lần này đến nơi thế ngoại đào nguyên thần bí này nhìn thấy nhiều người bất phàm cùng thế hệ như vậy, cũng khơi dậy huyết khí phương cương trong lòng Tô Dật.
Nếu không có cách nào quét ngang cùng thế hệ, vậy sau này mình nói gì tới việc bước lên Thánh sơn, lần này cũng là một lần nghiệm chứng.
Đây không phải là ngang ngược, không phải kiêu ngạo cuồng vọng, đây là nghiệm chứng!
Thật là cuồng vọng!
Thiếu niên nam nữ của Liệp Hổ bộ lạc không nhịn được là run trong lòng, cuồng vọng bậc này sợ là có thể so sánh được với Hùng Chiến của Man Hùng bộ lạc.
- Lá gan thật là lớn!
- Đồng thời đối phó với Hổ Mạch, Hổ Dược, hắn có thể làm được chứ?
Thiếu niên nam nữ Linh Cổ Thôn thầm chắt lưỡi, trong lòng thấp thỏm. Mặc dù biết Tô Dật rất mạnh, Thượng Quan Minh Hậu cũng không phải đối thủ nhưng bây giờ lại muốn đồng thời đối phó với Hổ Dược, Hổ Mạch.
- Đối phó với ngươi, không cần ca ca của ta động thủ!
Hổ Dược nói, vừa dứt lời, trên người, khí thế cường hãn đã thể hiện hoàn toàn.
Nguyên Huyền cảnh tứ trọng đỉnh!
Cảm giác được khí tức của Hổ Dược, Thượng Quan Hề Vi khẽ nhíu mày, chân mày nhíu chặt.
Vốn dĩ nàng chỉ cảm thấy Hổ Dược sẽ không dưới nàng, nhưng lúc này Thượng Quan Hề Vi mới hiểu được, Hổ Dược có lẽ đã sắp tới Nguyên Huyền cảnh ngũ trọng, vượt qua cả nàng rồi.
- Ta nói rồi, một mình ngươi không phải đối thủ của ta!
Đối mặt với toàn bộ khí tức của Hổ Dược lúc này, thần sắc của Tô Dật vẫn bình tĩnh như thế, thần sắc trong mắt vẫn không đặt Hổ Dược trong mắt.
Đối mặt với thái độ của Tô Dật, tất cả mọi người của Liệp Hổ bộ lạc và Linh Cổ Thôn nhất thời yên tĩnh lại. Sao lại cảm thấy người này hơi quá cường bạo tự đại thế chứ?
Mắt nhìn thần sắc của Tô Dật, trong lòng Hổ Dược vốn giận dữ cùng bắt đầu xanh lét mặt, trong cơ thể có một luồng nguyên khsi thuộc tính hỏa bắt đầu khởi động. Áo bào phần phật, ánh mắt từng bước tỏa ra hàn quang.
- Muốn chết!
Khi giọng nói vừa dứt, xích quang của Hổ Dược nhưu thao, nóng cháy kinh người, bước chân bước về phía trước, tốc độ nhanh như tia chớp, cuồng bạo kinh người, trong nháy mắt đã tới trước người Tô Dật.
Khí tức đáng sợ cuộn sạch cát bay đá chạy trên đường, tảng đá hơn mười cân ở xung quanh cũng bị cuốn bay.
Nguyên khí trên một quyền đó tỏa ra ngoài như được bao vây một tầng minh hỏa, trong nháy mắt đánh về phía Tô Dật.
Thiếu niên nam nữ của Linh Cổ Thôn thấy khiếp sợ, thực lực của Hổ Dược lại mạnh mẽ như vậy, khí thế thể hiện ra giống như có thể cuốn lên bão táp, cường hãn đến đáng sợ!
Nghĩ vậy, khuôn mặt của Thượng Quan hề Vi cùng đám Thượng Quan Ngọc lần nữa nở ý cười, trong ánh mắt có thêm sự chờ mong.
Lúc này mọi người của Liệp Hổ bộ lạc cũng đều ngạc nhiên, mỗi người đều vô cùng kinh ngạc.
Thiếu niên ngoại lai này lại muốn đồng thời đối phó với Hổ Dược và Hổ Mạch, đang muốn chết sao?
- Tiểu tử, ngươi quá cuồng vọng rồi!
Nhìn thiếu niên ngoại lai lại nhằm thẳng vào mình, sắc mặt của Hổ Dược cũng hơi lạnh đi, trong cơ thể có nguyên khí bắt đầu khởi động, bàn chân bước một bước về phía trước, khí tức chấn động mang theo kình lực mạnh mẽ, cuốn hết về phía Tô Dật.
Khí tức cuộn sạch làm mặt đất cát bay đá chạy, thân hình của Tô Dật cũng không chút sứt mẻ nào, nhưng áo bào lại hơi bay lên.
Mắt nhìn Hổ Dược, khóe miệng Tô Dật vẽ lên một độ cung, hơi ngạo khí nói:
- Ngươi cùng lên với ca ca của ngươi đi, một mình ngươi sẽ không phải là đối thủ của ta.
Tô Dật không phải thật sự cuồng vọng mà Hổ Dược này chính xác không phải là địch thủ của mình, mình tu luyện Hỗn Nguyên Chí Tôn Công nên tự có chiến lực đấu vượt cấp.
Lúc này Tô Dật muốn đấu với Hổ Mạch, Hổ Dược, cũng muốn hiểu được thực lự của Liệp Hổ bộ lạc.
Tô Dật thật sự tò mò với nơi thế ngoại đào nguyên thần bí này, giao thủ với Hùng Liệt của Man Hùng bộ lạc, cũng từng luận bàn với Thượng Quan Minh Hậu của Linh Cổ Thôn, hiện tại chỉ còn lại Liệp Hổ bộ lạc.
Huống chi, Tô Dật vẫn luôn rèn luyện trong rừng rậm Man Yêu, khó có thể tiếp xúc với bạn cùng lứa tuổi.
Lần này đến nơi thế ngoại đào nguyên thần bí này nhìn thấy nhiều người bất phàm cùng thế hệ như vậy, cũng khơi dậy huyết khí phương cương trong lòng Tô Dật.
Nếu không có cách nào quét ngang cùng thế hệ, vậy sau này mình nói gì tới việc bước lên Thánh sơn, lần này cũng là một lần nghiệm chứng.
Đây không phải là ngang ngược, không phải kiêu ngạo cuồng vọng, đây là nghiệm chứng!
Thật là cuồng vọng!
Thiếu niên nam nữ của Liệp Hổ bộ lạc không nhịn được là run trong lòng, cuồng vọng bậc này sợ là có thể so sánh được với Hùng Chiến của Man Hùng bộ lạc.
- Lá gan thật là lớn!
- Đồng thời đối phó với Hổ Mạch, Hổ Dược, hắn có thể làm được chứ?
Thiếu niên nam nữ Linh Cổ Thôn thầm chắt lưỡi, trong lòng thấp thỏm. Mặc dù biết Tô Dật rất mạnh, Thượng Quan Minh Hậu cũng không phải đối thủ nhưng bây giờ lại muốn đồng thời đối phó với Hổ Dược, Hổ Mạch.
- Đối phó với ngươi, không cần ca ca của ta động thủ!
Hổ Dược nói, vừa dứt lời, trên người, khí thế cường hãn đã thể hiện hoàn toàn.
Nguyên Huyền cảnh tứ trọng đỉnh!
Cảm giác được khí tức của Hổ Dược, Thượng Quan Hề Vi khẽ nhíu mày, chân mày nhíu chặt.
Vốn dĩ nàng chỉ cảm thấy Hổ Dược sẽ không dưới nàng, nhưng lúc này Thượng Quan Hề Vi mới hiểu được, Hổ Dược có lẽ đã sắp tới Nguyên Huyền cảnh ngũ trọng, vượt qua cả nàng rồi.
- Ta nói rồi, một mình ngươi không phải đối thủ của ta!
Đối mặt với toàn bộ khí tức của Hổ Dược lúc này, thần sắc của Tô Dật vẫn bình tĩnh như thế, thần sắc trong mắt vẫn không đặt Hổ Dược trong mắt.
Đối mặt với thái độ của Tô Dật, tất cả mọi người của Liệp Hổ bộ lạc và Linh Cổ Thôn nhất thời yên tĩnh lại. Sao lại cảm thấy người này hơi quá cường bạo tự đại thế chứ?
Mắt nhìn thần sắc của Tô Dật, trong lòng Hổ Dược vốn giận dữ cùng bắt đầu xanh lét mặt, trong cơ thể có một luồng nguyên khsi thuộc tính hỏa bắt đầu khởi động. Áo bào phần phật, ánh mắt từng bước tỏa ra hàn quang.
- Muốn chết!
Khi giọng nói vừa dứt, xích quang của Hổ Dược nhưu thao, nóng cháy kinh người, bước chân bước về phía trước, tốc độ nhanh như tia chớp, cuồng bạo kinh người, trong nháy mắt đã tới trước người Tô Dật.
Khí tức đáng sợ cuộn sạch cát bay đá chạy trên đường, tảng đá hơn mười cân ở xung quanh cũng bị cuốn bay.
Nguyên khí trên một quyền đó tỏa ra ngoài như được bao vây một tầng minh hỏa, trong nháy mắt đánh về phía Tô Dật.
Thiếu niên nam nữ của Linh Cổ Thôn thấy khiếp sợ, thực lực của Hổ Dược lại mạnh mẽ như vậy, khí thế thể hiện ra giống như có thể cuốn lên bão táp, cường hãn đến đáng sợ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.