Chương 58: Cùng mãng giằng co!
Vũ Phong
15/01/2021
Man Thú Yêu Huyền cảnh, chẳng khác gì là võ giả Nguyên Huyền cảnh.
Mà Man Thú bình thường đều có thiên phú, như lực lớn vô cùng, hoặc da dày thịt thô, phòng ngự cường đại, hoặc răng nanh sắc bén, tốc độ cực nhanh...
Cho nên bình thường, ở tu vi đồng nhất, Man Thú đều mạnh hơn võ giả nhân loại một chút.
Tô Dật cảm giác Man Thú kia, sợ là còn không phải Yêu Huyền cảnh bình thường, rất có khả năng sắp đến Yêu Linh cảnh rồi.
- Đây là ông trời đùa giỡn ta sao?
Tô Dật bất đắc dĩ, ánh mắt cảnh giác ngưng trọng, tự biết cho dù hiện tại mình ở trạng thái toàn thịnh, cũng không phải đối thủ của Kim Sắc Đại Mãng.
Huống chi bây giờ mình cơ hồ không có bất kỳ sức chiến đấu nào, ngay cả động cũng không có cách nào động, sợ là chỉ có thể yên tĩnh chờ đợi trở thành thức ăn của Kim Sắc Đại Mãng.
- Tê tê...
Kim Sắc Đại Mãng nhìn chằm chằm Tô Dật, vốn đã ẩn tàng, nhưng cảm giác được mùi thuốc của Nguyên Linh Đan trong tay Tô Dật, lại nhịn không được trực tiếp lướt ra.
Ban đầu vốn có chút do dự, nhưng lúc này Kim Sắc Đại Mãng chầm chậm tiến lên, nhìn chằm chằm Nguyên Linh Đan trong tay Tô Dật, có điều vẫn còn có chút kiêng kị, cho nên tốc độ rất chậm.
- Nghiệt súc, ngươi đừng tới đây, bằng không lão tử đồng quy vu tận với ngươi!
Tô Dật nhìn Kim Sắc Đại Mãng nói, cố ý lung lay tán cây dưới thân, chỉ là dùng lực lượng bây giờ, tán cây chỉ hơi rung nhẹ mà thôi, đại thụ thực quá lớn, ngay cả thân cây cũng không lay được.
Kim Sắc Đại Mãng giống như không hiểu Tô Dật nói, có lẽ giờ phút này nó không thèm để ý Tô Dật, tiếp tục quấn quanh cành cây, chầm chậm tới gần.
- Không có chết ở trong tay Vương Toàn Đức, chẳng lẽ phải chết ở trong tay đại xà này sao.
Thần sắc của Tô Dật khó coi, trước đây không lâu còn cho rằng mình nhân phẩm bạo phát, đại nạn không chết, kỳ tích chiếu cố.
Nguyên lai được chiếu cố không phải hắn, mà là con rắn kia, ở dưới vách núi cũng có thể có thức ăn từ trên trời rơi xuống.
- Xùy...
Tuy biết mình căn bản không cách nào tránh được Kim Sắc Đại Mãng, nhưng Tô Dật không phải người bó tay chờ chết, đây không phải tính cách của hắn, tuy nguyên khí trong cơ thể suy yếu, nhưng vẫn vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, bất kể như thế nào, cũng phải cùng đại xà kia liều một phen.
- Tê tê...
Thời điểm Tô Dật vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, trên người tự dưng sinh ra khí tức uy nghiêm, Kim Sắc Đại Mãng vội vàng ngừng lại, ánh mắt kiêng dè, không có tiến thêm một bước.
- A...
Tô Dật cảm giác được không thích hợp, vì sao con rắn kia lại đột nhiên ngừng, trong ánh mắt rõ ràng còn mang theo vẻ kiêng dè.
- Không phải là bởi vì Hỗn Nguyên Chí Tôn Công chứ?
Tô Dật suy nghĩ, nhất thời ngừng vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công.
- Tê tê...
Hỗn Nguyên Chí Tôn Công vừa ngừng, Kim Sắc Đại Mãng nhất thời ngẩng đầu, mắt rắn nhìn Tô Dật, áp lực giảm nhiều, muốn tiếp tục tiến lên, nhưng lại có chút kiêng kị.
- Xùy...
Tô Dật nhíu mày, lại vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công.
Ánh mắt Kim Sắc Đại Mãng hoảng sợ, kiêng kị càng sâu, vừa mới ngóc đầu lên liền cúi thấp, xa xa nhìn Tô Dật, không còn dám tới gần nửa bước.
- Đại xà này kiêng kị Hỗn Nguyên Chí Tôn Công!
Tô Dật vui mừng, đây tuyệt đối là phát hiện to lớn, xác định Kim Sắc Đại Mãng là kiêng kị Hỗn Nguyên Chí Tôn Công không sai.
Tuy Tô Dật không biết vì sao? Tại sao nó lại kiêng kị Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, nhưng ít ra cái này đối với mình mà nói là chuyện tốt.
- Xoẹt...
Phát giác được sự tình này, Tô Dật lập tức vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, chầm chậm trị thương, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm Kim Sắc Đại Mãng, không dám có bất kỳ khinh thường nào.
Ở dưới khí tức của Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, Kim Sắc Đại Mãng xa xa nhìn Tô Dật, không dám tiến lên, giống như cả hai giằng co.
- Nhất định phải nhanh khôi phục.
Giằng co kéo dài một canh giờ, Tô Dật chau mày.
Giằng co như vậy còn không biết phải tới lúc nào, cũng không biết còn có thể giằng co bao lâu.
Tô Dật biết mình cần lấy tốc độ nhanh nhất khôi phục, trước mắt cảm thấy không tiện tiến vào không gian thần bí, nhưng ít ra có thể dùng Nguyên Linh Đan gia tốc trị thương.
- Xoẹt...
Trong tay cầm ba viên Nguyên Linh Đan, bị Tô Dật ném vào miệng.
Đan dược vào cổ họng liền tan, hóa thành một cỗ năng lượng ấm áp, nồng đậm kéo dài, chầm chậm khuếch tán ở trong cơ thể, gân cốt bắp thịt, lục phủ ngũ tạng.
Loại năng lượng khuếch tán này, để Tô Dật vốn đau đớn nói không nên lời, nhất thời dễ chịu hơn không ít, như hạn hán đã quá lâu, nay được mưa to tẩm bổ.
Trong đan dược có năng lượng tinh thuần, theo Hỗn Nguyên Chí Tôn Công vận chuyển, hóa thành nguyên khí, tiến vào đan điền.
Tô Dật trị thương, sau khi dùng Nguyên Linh Đan, hiệu quả làm ít công to, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công cũng có tác dụng trị thương.
Nhưng bởi vì Kim Sắc Đại Mãng, Tô Dật không dám chỉ lo trị thương, hơn phân nửa tâm tư là đề phòng Kim Sắc Đại Mãng.
Lại giằng co hai canh giờ, Kim Sắc Đại Mãng rất kiêng kị khí tức trên người Tô Dật, không dám tới gần, nhưng vẫn không có dấu hiệu rời đi.
Tô Dật rất bực bội, thương thế thì nghiêm trọng đến cực hạn, giờ phút này còn không cách nào toàn tâm toàn ý trị thương.
Tiếp tục như vậy, không biết phải ngày tháng năm nào mới có thể khôi phục, càng sợ nếu như Kim Sắc Đại Mãng đột nhiên không kiêng kị, vọt thẳng tới thì làm sao bây giờ.
Lấy thực lực của mình, ở dưới trạng thái toàn thịnh, cũng hoàn toàn không cách nào ngăn cản.
- Lạp lạp...
Bỗng dưng có thanh âm từ dưới vách đá truyền đến, rất nhỏ.
- Tê tê...
Nhưng Kim Sắc Đại Mãng cảm ứng nhạy bén, nhất thời ngước mắt, không khỏi biến sắc, bộ dáng khẩn trương, liếc nhìn Tô Dật một chút, sau đó thân rắn nhanh chóng rút lui, dọc theo vách đá bò xuống, rất nhanh liền biến mất ở trong sương mù mông lung.
- Đi rồi sao...
Tô Dật buông lỏng một hơi.
Hơi do dự, sau đó khẽ cắn môi, ánh mắt lấp lóe, cuối cùng làm ra một quyết định.
- Nhất định phải nhanh khôi phục!
Tô Dật cắn răng, có lẽ đại mãng kia còn sẽ trở về, mình nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, chí ít đi xuống vách đá vạn trượng.
Ngưng kết thủ ấn, trong mi tâm Tô Dật có ánh sáng nhàn nhạt ba động, thần huy dập dờn khuếch tán khắp tán cây, sau đó tràn ngập toàn thân, trong nháy mắt bao phủ quanh người.
Ánh sáng mông lung, tán cây dày đặc, ở dưới vách đá vạn trượng, tuy phát ra ánh sáng, nhưng ánh sáng này lại lan không bao xa, bị vụ khí ngăn cản hết.
Thời điểm Tô Dật xuất hiện rõ ràng, đã vào trong không gian thần bí.
Không gian thần bí này từ nguyên bản khoảng ba trượng, giờ phút này đã chừng mười trượng, khuếch trương lớn hơn không ít.
Bên trong linh khí nồng đậm, bốn phía mông lung, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như ngăn cách thein6 địa.
- Thật sự là tác dụng của không gian này sao?
Tô Dật cũng mang vào hai viên Nguyên Linh Đan còn thừa lại, ánh mắt khẽ nhúc nhích, để bình ngọc ở dưới đất, sau đó mở nắp bình.
- Nhanh chóng khôi phục.
Không dám trì hoãn, vừa vào không gian thần bí, năng lượng tràn đầy, Tô Dật phải nhanh chóng khôi phục, không biết Kim Sắc Đại Mãng kia lúc nào sẽ quay lại.
Mà Man Thú bình thường đều có thiên phú, như lực lớn vô cùng, hoặc da dày thịt thô, phòng ngự cường đại, hoặc răng nanh sắc bén, tốc độ cực nhanh...
Cho nên bình thường, ở tu vi đồng nhất, Man Thú đều mạnh hơn võ giả nhân loại một chút.
Tô Dật cảm giác Man Thú kia, sợ là còn không phải Yêu Huyền cảnh bình thường, rất có khả năng sắp đến Yêu Linh cảnh rồi.
- Đây là ông trời đùa giỡn ta sao?
Tô Dật bất đắc dĩ, ánh mắt cảnh giác ngưng trọng, tự biết cho dù hiện tại mình ở trạng thái toàn thịnh, cũng không phải đối thủ của Kim Sắc Đại Mãng.
Huống chi bây giờ mình cơ hồ không có bất kỳ sức chiến đấu nào, ngay cả động cũng không có cách nào động, sợ là chỉ có thể yên tĩnh chờ đợi trở thành thức ăn của Kim Sắc Đại Mãng.
- Tê tê...
Kim Sắc Đại Mãng nhìn chằm chằm Tô Dật, vốn đã ẩn tàng, nhưng cảm giác được mùi thuốc của Nguyên Linh Đan trong tay Tô Dật, lại nhịn không được trực tiếp lướt ra.
Ban đầu vốn có chút do dự, nhưng lúc này Kim Sắc Đại Mãng chầm chậm tiến lên, nhìn chằm chằm Nguyên Linh Đan trong tay Tô Dật, có điều vẫn còn có chút kiêng kị, cho nên tốc độ rất chậm.
- Nghiệt súc, ngươi đừng tới đây, bằng không lão tử đồng quy vu tận với ngươi!
Tô Dật nhìn Kim Sắc Đại Mãng nói, cố ý lung lay tán cây dưới thân, chỉ là dùng lực lượng bây giờ, tán cây chỉ hơi rung nhẹ mà thôi, đại thụ thực quá lớn, ngay cả thân cây cũng không lay được.
Kim Sắc Đại Mãng giống như không hiểu Tô Dật nói, có lẽ giờ phút này nó không thèm để ý Tô Dật, tiếp tục quấn quanh cành cây, chầm chậm tới gần.
- Không có chết ở trong tay Vương Toàn Đức, chẳng lẽ phải chết ở trong tay đại xà này sao.
Thần sắc của Tô Dật khó coi, trước đây không lâu còn cho rằng mình nhân phẩm bạo phát, đại nạn không chết, kỳ tích chiếu cố.
Nguyên lai được chiếu cố không phải hắn, mà là con rắn kia, ở dưới vách núi cũng có thể có thức ăn từ trên trời rơi xuống.
- Xùy...
Tuy biết mình căn bản không cách nào tránh được Kim Sắc Đại Mãng, nhưng Tô Dật không phải người bó tay chờ chết, đây không phải tính cách của hắn, tuy nguyên khí trong cơ thể suy yếu, nhưng vẫn vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, bất kể như thế nào, cũng phải cùng đại xà kia liều một phen.
- Tê tê...
Thời điểm Tô Dật vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, trên người tự dưng sinh ra khí tức uy nghiêm, Kim Sắc Đại Mãng vội vàng ngừng lại, ánh mắt kiêng dè, không có tiến thêm một bước.
- A...
Tô Dật cảm giác được không thích hợp, vì sao con rắn kia lại đột nhiên ngừng, trong ánh mắt rõ ràng còn mang theo vẻ kiêng dè.
- Không phải là bởi vì Hỗn Nguyên Chí Tôn Công chứ?
Tô Dật suy nghĩ, nhất thời ngừng vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công.
- Tê tê...
Hỗn Nguyên Chí Tôn Công vừa ngừng, Kim Sắc Đại Mãng nhất thời ngẩng đầu, mắt rắn nhìn Tô Dật, áp lực giảm nhiều, muốn tiếp tục tiến lên, nhưng lại có chút kiêng kị.
- Xùy...
Tô Dật nhíu mày, lại vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công.
Ánh mắt Kim Sắc Đại Mãng hoảng sợ, kiêng kị càng sâu, vừa mới ngóc đầu lên liền cúi thấp, xa xa nhìn Tô Dật, không còn dám tới gần nửa bước.
- Đại xà này kiêng kị Hỗn Nguyên Chí Tôn Công!
Tô Dật vui mừng, đây tuyệt đối là phát hiện to lớn, xác định Kim Sắc Đại Mãng là kiêng kị Hỗn Nguyên Chí Tôn Công không sai.
Tuy Tô Dật không biết vì sao? Tại sao nó lại kiêng kị Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, nhưng ít ra cái này đối với mình mà nói là chuyện tốt.
- Xoẹt...
Phát giác được sự tình này, Tô Dật lập tức vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, chầm chậm trị thương, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm Kim Sắc Đại Mãng, không dám có bất kỳ khinh thường nào.
Ở dưới khí tức của Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, Kim Sắc Đại Mãng xa xa nhìn Tô Dật, không dám tiến lên, giống như cả hai giằng co.
- Nhất định phải nhanh khôi phục.
Giằng co kéo dài một canh giờ, Tô Dật chau mày.
Giằng co như vậy còn không biết phải tới lúc nào, cũng không biết còn có thể giằng co bao lâu.
Tô Dật biết mình cần lấy tốc độ nhanh nhất khôi phục, trước mắt cảm thấy không tiện tiến vào không gian thần bí, nhưng ít ra có thể dùng Nguyên Linh Đan gia tốc trị thương.
- Xoẹt...
Trong tay cầm ba viên Nguyên Linh Đan, bị Tô Dật ném vào miệng.
Đan dược vào cổ họng liền tan, hóa thành một cỗ năng lượng ấm áp, nồng đậm kéo dài, chầm chậm khuếch tán ở trong cơ thể, gân cốt bắp thịt, lục phủ ngũ tạng.
Loại năng lượng khuếch tán này, để Tô Dật vốn đau đớn nói không nên lời, nhất thời dễ chịu hơn không ít, như hạn hán đã quá lâu, nay được mưa to tẩm bổ.
Trong đan dược có năng lượng tinh thuần, theo Hỗn Nguyên Chí Tôn Công vận chuyển, hóa thành nguyên khí, tiến vào đan điền.
Tô Dật trị thương, sau khi dùng Nguyên Linh Đan, hiệu quả làm ít công to, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công cũng có tác dụng trị thương.
Nhưng bởi vì Kim Sắc Đại Mãng, Tô Dật không dám chỉ lo trị thương, hơn phân nửa tâm tư là đề phòng Kim Sắc Đại Mãng.
Lại giằng co hai canh giờ, Kim Sắc Đại Mãng rất kiêng kị khí tức trên người Tô Dật, không dám tới gần, nhưng vẫn không có dấu hiệu rời đi.
Tô Dật rất bực bội, thương thế thì nghiêm trọng đến cực hạn, giờ phút này còn không cách nào toàn tâm toàn ý trị thương.
Tiếp tục như vậy, không biết phải ngày tháng năm nào mới có thể khôi phục, càng sợ nếu như Kim Sắc Đại Mãng đột nhiên không kiêng kị, vọt thẳng tới thì làm sao bây giờ.
Lấy thực lực của mình, ở dưới trạng thái toàn thịnh, cũng hoàn toàn không cách nào ngăn cản.
- Lạp lạp...
Bỗng dưng có thanh âm từ dưới vách đá truyền đến, rất nhỏ.
- Tê tê...
Nhưng Kim Sắc Đại Mãng cảm ứng nhạy bén, nhất thời ngước mắt, không khỏi biến sắc, bộ dáng khẩn trương, liếc nhìn Tô Dật một chút, sau đó thân rắn nhanh chóng rút lui, dọc theo vách đá bò xuống, rất nhanh liền biến mất ở trong sương mù mông lung.
- Đi rồi sao...
Tô Dật buông lỏng một hơi.
Hơi do dự, sau đó khẽ cắn môi, ánh mắt lấp lóe, cuối cùng làm ra một quyết định.
- Nhất định phải nhanh khôi phục!
Tô Dật cắn răng, có lẽ đại mãng kia còn sẽ trở về, mình nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, chí ít đi xuống vách đá vạn trượng.
Ngưng kết thủ ấn, trong mi tâm Tô Dật có ánh sáng nhàn nhạt ba động, thần huy dập dờn khuếch tán khắp tán cây, sau đó tràn ngập toàn thân, trong nháy mắt bao phủ quanh người.
Ánh sáng mông lung, tán cây dày đặc, ở dưới vách đá vạn trượng, tuy phát ra ánh sáng, nhưng ánh sáng này lại lan không bao xa, bị vụ khí ngăn cản hết.
Thời điểm Tô Dật xuất hiện rõ ràng, đã vào trong không gian thần bí.
Không gian thần bí này từ nguyên bản khoảng ba trượng, giờ phút này đã chừng mười trượng, khuếch trương lớn hơn không ít.
Bên trong linh khí nồng đậm, bốn phía mông lung, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như ngăn cách thein6 địa.
- Thật sự là tác dụng của không gian này sao?
Tô Dật cũng mang vào hai viên Nguyên Linh Đan còn thừa lại, ánh mắt khẽ nhúc nhích, để bình ngọc ở dưới đất, sau đó mở nắp bình.
- Nhanh chóng khôi phục.
Không dám trì hoãn, vừa vào không gian thần bí, năng lượng tràn đầy, Tô Dật phải nhanh chóng khôi phục, không biết Kim Sắc Đại Mãng kia lúc nào sẽ quay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.