Chương 110: Đại khai sát giới!
Vũ Phong
25/06/2021
- Địa Minh Lang Khuyển!
Sắc mặt Tô Dật trầm xuống, đây là Địa Minh Lang Khuyển, đẳng cấp không cao, nhưng có thiên phú cực kỳ đặc biệt, một loại trong đó là tìm người.
Oanh!
Hết thảy bốn con Địa Minh Lang Khuyển, tuy đẳng cấp không cao, nhưng đều có chỗ đặc biệt, Tô Dật vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, khí tức khuếch tán ra.
- Ngao ô...
Mấy Địa Minh Lang Khuyển khí thế hung hăng, trong nháy mắt thân thể run rẩy phủ phục, móng vuốt co vào, ánh mắt kiêng kị hoảng sợ, như nhìn thấy Vương giả.
Sưu sưu...
- Ngay ở phía trước.
- Nhanh, tiểu tử kia ở phía trước!
Trong nháy mắt, trong rừng có không ít âm thanh truyền đến, sau đó có mấy hán tử khí tức sắc bén lướt tới, binh khí trong tay ra khỏi vỏ, sắc mặt âm hàn nhìn Tô Dật.
- A, chuyện gì xảy ra.
Khi nhìn thấy bốn con bộ dáng của Địa Minh Lang Khuyển, mấy đại hán kia không khỏi kinh ngạc.
- Hắc Sát môn, hay là tiểu đội mạo hiểm...
Tô Dật nguyên bản còn kỳ quái, vì sao đột nhiên lại toát ra bốn con Địa Minh Lang Khuyển, mặc dù nói đẳng cấp của Địa Minh Lang Khuyển không cao, nhưng lại rất ít gặp.
Khi nhìn thấy mấy đại hán kia, Tô Dật mới hiểu được, nguyên lai là có người lấy Địa Minh Lang Khuyển tìm kiếm mình.
Có thể đến cấp độ phải lấy Địa Minh Lang Khuyển tìm kiếm mình, Tô Dật suy tư, gần đây mình chỉ đắc tối với Hắc Sát môn và tiểu đội mạo hiểm kia.
- Tiểu đội mạo hiểm...
Mà khi cảm ứng được khí tức trên người mấy hán tử kia, tuy có chút sắc bén, nhưng còn không cách nào so sánh với Hắc Sát môn, tu vi không cao bao nhiêu, đối phương có hết thảy năm người, nhưng chỉ có một Nguyên Huyền cảnh, còn là Nguyên Huyền cảnh nhị trọng, cộng thêm bốn Nguyên Hồn cảnh mà thôi.
Đội hình như vậy, Tô Dật suy đoán, hẳn không phải người Hắc Sát môn, mà là tiểu đội mạo hiểm kia.
- Bắt sống!
Tuy không hiểu vì sao mấy con Địa Minh Lang Khuyển lại nằm rạp trên đất, toàn thân phát run, giống như kiêng kị hoảng sợ cái gì, nhưng mấy đại hán kia vẫn phân tán ra, lấy hình quạt bao vây Tô Dật.
Năm người chầm chậm thu hẹp vòng vây, binh khí trong tay phát ra hàn quang trong vắt.
Tô Dật không có trốn, có thanh kiếm tàn khuyết ở trên người, thân thể nặng ngàn cân, tốc độ bị ảnh hưởng rất lớn.
Mà năm người kia, mặc dù người đông thế mạnh, nhưng ở trong lòng Tô Dật, không biết có phải bị Hỗn Nguyên Chí Tôn Công ảnh hưởng hay không, hay trong người hắn vốn có máu hiếu chiến, hoặc cả hai đều có!
- Tiểu tử, thúc thủ chịu trói, còn có thể ít bị đau khổ, nếu không đừng trách chúng ta ra tay độc ác!
Đại hán Nguyên Huyền cảnh mặc y phục ngắn, trên cánh tay có hình xăm ma quỷ, càng làm hắn hung hãn dữ tợn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Dật quát.
Một thiếu niên trẻ tuổi, ăn mặc lam lũ, trang phục cổ quái, cõng phá kiếm phá đao, hắn cũng không có để ở trong lòng.
Tô Dật không trả lời, ánh mắt đảo qua năm đại hán, đánh giá toàn trường, trong mắt có hàn quang lấp lóe.
- Hừ, đã không thức thời như thế, vậy trước chém đứt hai chân, dù sao đội trưởng chỉ cần sống là được!
Một đại hán cầm đao sớm đã không nhịn được, bởi vì tiểu tử này, mười mấy ngày nay mọi người không có thời gian tìm dược liệu và Man Thú không nói, còn bị đội trưởng mắng máu chó đầy đầu, trong lòng nổi giận không thôi.
Giờ phút này nhìn thấy Tô Dật không nói lời nào, hắn đã nhịn không được nữa, một đao trực tiếp chém xuống, nguyên khí phun trào, thân đao mang theo âm thanh xé gió, trực tiếp chặt tới hai chân của Tô Dật.
Bốn người còn lại không có ý tứ đồng thời xuất thủ, chỉ yên lặng nhìn, xem xem tiểu tử kia có chỗ đặc biết gì, lại có thể ẩn tàng lâu như vậy, còn giết đệ đệ của đội trưởng.
- Hưu...
Thân đao xé gió, nhìn như sắp chém đứt hai chân của Tô Dật.
Bỗng dưng, đại hán kia chỉ thấy hoa mắt, cặp chân kia đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, thân đao ngang qua, không có bất kỳ trở ngại và vết máu gì, thân ảnh kia đã lặng yên biến mất không thấy gì nữa.
- Không tốt...
Trong chớp mắt, đại hán này bất sắc.
Hắn ở trong Man Yêu Sâm Lâm xông xáo nhiều năm, thiên tư có hạn, tu vi cũng có hạn, nhưng kinh nghiệm lại à cực kỳ phong phú, lập tức ý thức được không ổn.
- Chết đi cho ta!
Chỉ là hết thảy đã không kịp, một thanh âm nghiêm nghị vang lên, hàn quang lóe lên một cái rồi biến mất.
Tô Dật động, vận chuyển Phù Diêu Bách Biến Bộ, đại đao ra khỏi vỏ, đao quang trong vắt, nguyên khí phun trào, đột nhiên bạo phát.
- Xoẹt...
Hàn quang đi qua, ánh mắt của đại hán kia ngốc trệ, con ngươi sắp trừng ra hốc mắt, như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại nói không ra lời, ánh mắt kinh hãi mà hoảng sợ, trên cổ tràn ra máu tươi, đầu người lăn xuống.
- Không tốt, gặp phải cường địch!
Trong nháy mắt, bốn đại hán khác cũng lấy lại tinh thần, sắc mặt kinh biến, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Xoẹt!
Trên lưng có thanh kiếm tàn khuyết nặng ngàn cân, tốc độ của Tô Dật đại giảm. Nhưng giờ khắc này ở dưới Phù Diêu Bách Biến Bộ, tốc độ của hắn tuyệt đối không chậm, mang theo tàn ảnh, lập tức lao thẳng tới đại hán thứ hai.
Xoẹt!
Sắc mặt đại hán kia kinh biến, trong mắt tràn đầy sợ hãi, nhưng ở dưới kinh nghiệm phong phú, đoản đao trong tay vung vẩy, ngăn cản thế công của Tô Dật.
- Cuồng Long Tam Đao đao thứ nhất, Nộ Long Trảm!
Trong lòng gầm nhẹ, Tô Dật thôi động đao quyết, nguyên khí ở trong cơ thể dâng trào, cuối cùng hội tụ ở trên đại đao.
Ông!
Trong chớp mắt, trên đại đao phảng phất như có tiếng long ngâm, đao quang sáng chói, lấy tư thái cực kỳ cuồng mãnh chém xuống.
Oanh...
- Xoạt xoạt...
Khí thế đáng sợ phun trào, trầm đục như sấm, theo thanh âm xoạt xoạt vang vọng, đoản đao rạn nứt vỡ vụn.
- Xoẹt...
Đao quang lướt qua, trực chỉ mi tâm, khí tức tử vong bao phủ hết thảy.
Đầu lâu của đại hán bị chẻ thành hai nửa, máu tươi rải đầy đất, nhìn cực kỳ khủng bố.
- Nhanh, liên thủ!
Hết thảy quá nhanh, thời điểm đại hán Nguyên Huyền cảnh từ trong kinh ngạc hoàn hồn, thì đã hao tổn hai người, nổi giận che giấu kinh hãi.
Vù vù...
Vừa nói xong, đại hán Nguyên Huyền cảnh vội vàng múa hai cây đoản thương xông tới.
Sắc mặt Tô Dật trầm xuống, đây là Địa Minh Lang Khuyển, đẳng cấp không cao, nhưng có thiên phú cực kỳ đặc biệt, một loại trong đó là tìm người.
Oanh!
Hết thảy bốn con Địa Minh Lang Khuyển, tuy đẳng cấp không cao, nhưng đều có chỗ đặc biệt, Tô Dật vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, khí tức khuếch tán ra.
- Ngao ô...
Mấy Địa Minh Lang Khuyển khí thế hung hăng, trong nháy mắt thân thể run rẩy phủ phục, móng vuốt co vào, ánh mắt kiêng kị hoảng sợ, như nhìn thấy Vương giả.
Sưu sưu...
- Ngay ở phía trước.
- Nhanh, tiểu tử kia ở phía trước!
Trong nháy mắt, trong rừng có không ít âm thanh truyền đến, sau đó có mấy hán tử khí tức sắc bén lướt tới, binh khí trong tay ra khỏi vỏ, sắc mặt âm hàn nhìn Tô Dật.
- A, chuyện gì xảy ra.
Khi nhìn thấy bốn con bộ dáng của Địa Minh Lang Khuyển, mấy đại hán kia không khỏi kinh ngạc.
- Hắc Sát môn, hay là tiểu đội mạo hiểm...
Tô Dật nguyên bản còn kỳ quái, vì sao đột nhiên lại toát ra bốn con Địa Minh Lang Khuyển, mặc dù nói đẳng cấp của Địa Minh Lang Khuyển không cao, nhưng lại rất ít gặp.
Khi nhìn thấy mấy đại hán kia, Tô Dật mới hiểu được, nguyên lai là có người lấy Địa Minh Lang Khuyển tìm kiếm mình.
Có thể đến cấp độ phải lấy Địa Minh Lang Khuyển tìm kiếm mình, Tô Dật suy tư, gần đây mình chỉ đắc tối với Hắc Sát môn và tiểu đội mạo hiểm kia.
- Tiểu đội mạo hiểm...
Mà khi cảm ứng được khí tức trên người mấy hán tử kia, tuy có chút sắc bén, nhưng còn không cách nào so sánh với Hắc Sát môn, tu vi không cao bao nhiêu, đối phương có hết thảy năm người, nhưng chỉ có một Nguyên Huyền cảnh, còn là Nguyên Huyền cảnh nhị trọng, cộng thêm bốn Nguyên Hồn cảnh mà thôi.
Đội hình như vậy, Tô Dật suy đoán, hẳn không phải người Hắc Sát môn, mà là tiểu đội mạo hiểm kia.
- Bắt sống!
Tuy không hiểu vì sao mấy con Địa Minh Lang Khuyển lại nằm rạp trên đất, toàn thân phát run, giống như kiêng kị hoảng sợ cái gì, nhưng mấy đại hán kia vẫn phân tán ra, lấy hình quạt bao vây Tô Dật.
Năm người chầm chậm thu hẹp vòng vây, binh khí trong tay phát ra hàn quang trong vắt.
Tô Dật không có trốn, có thanh kiếm tàn khuyết ở trên người, thân thể nặng ngàn cân, tốc độ bị ảnh hưởng rất lớn.
Mà năm người kia, mặc dù người đông thế mạnh, nhưng ở trong lòng Tô Dật, không biết có phải bị Hỗn Nguyên Chí Tôn Công ảnh hưởng hay không, hay trong người hắn vốn có máu hiếu chiến, hoặc cả hai đều có!
- Tiểu tử, thúc thủ chịu trói, còn có thể ít bị đau khổ, nếu không đừng trách chúng ta ra tay độc ác!
Đại hán Nguyên Huyền cảnh mặc y phục ngắn, trên cánh tay có hình xăm ma quỷ, càng làm hắn hung hãn dữ tợn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Dật quát.
Một thiếu niên trẻ tuổi, ăn mặc lam lũ, trang phục cổ quái, cõng phá kiếm phá đao, hắn cũng không có để ở trong lòng.
Tô Dật không trả lời, ánh mắt đảo qua năm đại hán, đánh giá toàn trường, trong mắt có hàn quang lấp lóe.
- Hừ, đã không thức thời như thế, vậy trước chém đứt hai chân, dù sao đội trưởng chỉ cần sống là được!
Một đại hán cầm đao sớm đã không nhịn được, bởi vì tiểu tử này, mười mấy ngày nay mọi người không có thời gian tìm dược liệu và Man Thú không nói, còn bị đội trưởng mắng máu chó đầy đầu, trong lòng nổi giận không thôi.
Giờ phút này nhìn thấy Tô Dật không nói lời nào, hắn đã nhịn không được nữa, một đao trực tiếp chém xuống, nguyên khí phun trào, thân đao mang theo âm thanh xé gió, trực tiếp chặt tới hai chân của Tô Dật.
Bốn người còn lại không có ý tứ đồng thời xuất thủ, chỉ yên lặng nhìn, xem xem tiểu tử kia có chỗ đặc biết gì, lại có thể ẩn tàng lâu như vậy, còn giết đệ đệ của đội trưởng.
- Hưu...
Thân đao xé gió, nhìn như sắp chém đứt hai chân của Tô Dật.
Bỗng dưng, đại hán kia chỉ thấy hoa mắt, cặp chân kia đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, thân đao ngang qua, không có bất kỳ trở ngại và vết máu gì, thân ảnh kia đã lặng yên biến mất không thấy gì nữa.
- Không tốt...
Trong chớp mắt, đại hán này bất sắc.
Hắn ở trong Man Yêu Sâm Lâm xông xáo nhiều năm, thiên tư có hạn, tu vi cũng có hạn, nhưng kinh nghiệm lại à cực kỳ phong phú, lập tức ý thức được không ổn.
- Chết đi cho ta!
Chỉ là hết thảy đã không kịp, một thanh âm nghiêm nghị vang lên, hàn quang lóe lên một cái rồi biến mất.
Tô Dật động, vận chuyển Phù Diêu Bách Biến Bộ, đại đao ra khỏi vỏ, đao quang trong vắt, nguyên khí phun trào, đột nhiên bạo phát.
- Xoẹt...
Hàn quang đi qua, ánh mắt của đại hán kia ngốc trệ, con ngươi sắp trừng ra hốc mắt, như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại nói không ra lời, ánh mắt kinh hãi mà hoảng sợ, trên cổ tràn ra máu tươi, đầu người lăn xuống.
- Không tốt, gặp phải cường địch!
Trong nháy mắt, bốn đại hán khác cũng lấy lại tinh thần, sắc mặt kinh biến, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Xoẹt!
Trên lưng có thanh kiếm tàn khuyết nặng ngàn cân, tốc độ của Tô Dật đại giảm. Nhưng giờ khắc này ở dưới Phù Diêu Bách Biến Bộ, tốc độ của hắn tuyệt đối không chậm, mang theo tàn ảnh, lập tức lao thẳng tới đại hán thứ hai.
Xoẹt!
Sắc mặt đại hán kia kinh biến, trong mắt tràn đầy sợ hãi, nhưng ở dưới kinh nghiệm phong phú, đoản đao trong tay vung vẩy, ngăn cản thế công của Tô Dật.
- Cuồng Long Tam Đao đao thứ nhất, Nộ Long Trảm!
Trong lòng gầm nhẹ, Tô Dật thôi động đao quyết, nguyên khí ở trong cơ thể dâng trào, cuối cùng hội tụ ở trên đại đao.
Ông!
Trong chớp mắt, trên đại đao phảng phất như có tiếng long ngâm, đao quang sáng chói, lấy tư thái cực kỳ cuồng mãnh chém xuống.
Oanh...
- Xoạt xoạt...
Khí thế đáng sợ phun trào, trầm đục như sấm, theo thanh âm xoạt xoạt vang vọng, đoản đao rạn nứt vỡ vụn.
- Xoẹt...
Đao quang lướt qua, trực chỉ mi tâm, khí tức tử vong bao phủ hết thảy.
Đầu lâu của đại hán bị chẻ thành hai nửa, máu tươi rải đầy đất, nhìn cực kỳ khủng bố.
- Nhanh, liên thủ!
Hết thảy quá nhanh, thời điểm đại hán Nguyên Huyền cảnh từ trong kinh ngạc hoàn hồn, thì đã hao tổn hai người, nổi giận che giấu kinh hãi.
Vù vù...
Vừa nói xong, đại hán Nguyên Huyền cảnh vội vàng múa hai cây đoản thương xông tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.