Chương 213: Hắc Minh Yêu Hổ!
Vũ Phong
04/05/2022
- Ừm.
Tô Dật khẽ gật đầu, không có nhiều lời, còn nhớ Hùng Liệt nói, còn chưa có người ngoài tiến vào địa bàn của bọn họ, nên hỏi Thượng Quan Hề Vi:
- Chỗ các ngươi ở, chưa từng có người ngoài đi vào sao?
- Xác thực, chưa từng nghe nói có người ngoài đi vào.
Thượng Quan Hề Vi gật đầu, hàm răng khẽ mở, dường như nhìn ra Tô Dật lo lắng, tiếp tục nói:
- Nhưng ngươi yên tâm, hai ngày trước ngươi cứu chúng ta, lần này lại đánh bại Hùng Liệt đánh lén, đến Linh Cổ Thôn, nhất định sẽ là khách quý của Linh Cổ Thôn chúng ta!
Nghe vậy, Tô Dật càng hiếu kỳ hơn, kia rốt cuộc là một tồn tại như thế nào a.
Hoàng hôn, mặt trời chiều ngã về tây.
Tô Dật theo đám người Thượng Quan Hề Vi, vòng qua không ít đường núi gập ghềnh, phía trước xuất hiện một hạp cốc.
Chỗ này khắp nơi trắng xóa, bốn phía phiêu đãng vụ khí thật dày, khó có thể thấy vật.
- Chúng ta đến rồi.
Thượng Quan Hề Vi khẽ nói, buông lỏng một hơi, trên đường đi ngược lại không có gặp khó khăn trắc trở gì nữa.
- Đây là địa phương nào?
Tô Dật kinh ngạc, bốn phía trắng xóa, ngay cả ánh mắt cũng không thể nhìn thấy, chẳng lẽ người Linh Cổ Thôn, Man Hùng bộ lạc, Liệp Hổ bộ lạc ở bên trong sao.
Đánh giá nơi này, Tô Dật cũng rất kinh ngạc.
Nơi đây trong lúc mơ hồ, có một loại cảm giác cực kỳ đặc biệt, hơn nữa dọc theo con đường này, càng đến gần nơi đây, lại không có gặp được Man Thú nào.
Đến chung quanh đây, Tô Dật ngay cả con kiến cũng chưa từng nhìn thấy, rất đặc biệt.
- Nơi này tựa hồ có chút kỳ lạ.
Tô Thiên Tước đứng lên, mắt nhỏ đánh giá bốn phía, cũng cảm ứng được chỗ này kỳ lạ.
- Chúng ta đời đời ở chỗ này, theo tiền bối lưu truyền, nơi đây là bảo địa, sương mù mênh mông kia cũng không đơn giản, ở phía xa nhìn, căn bản không tìm được, giống như căn bản không tồn tại. Dù tới đây, ở trong sương mù mênh mông, nếu không có người dẫn đường, cũng không đi vào được, truyền thuyết từng có người trong lúc vô tình xâm nhập, nhưng mấy chục năm cũng không đi ra được.
Thượng Quan Hề Vi khẽ cười nói.
Nghe Thượng Quan Hề Vi nói, Tô Dật kinh ngạc, xem ra nơi này càng ngày càng thần bí, vẫn phải cẩn thận một chút thì tốt hơn, không thể chủ quan.
- Đi thôi, theo chúng ta là được.
Thượng Quan Hề Vi nhìn Tô Dật yêu kiều cười nói, hai mắt giống như thu thủy, nụ cười kia sợ là đủ để khiến cho bất luận nam tử nào cũng không thể dời mắt.
Sơn mạch mênh mông, ba mặt đều là vách núi, dốc đứng cheo leo, sợ là khỉ cũng khó bò lên.
Nơi đây chỉ có một hạp cốc thiên nhiên có thể ra vào, bốn phía còn có sương mù, che đậy hết thảy.
Hoàng hôn, ánh tà dương dần dần tán đi, màn đêm bắt đầu lan tràn đến.
Cửa vào bằng phẳng, trên một vài tảng đá đứng không ít người, xa xa ngắm nhìn sương mù.
Những người này, đại khái chia làm ba đội hình lớn, có nam có nữ, có trẻ có già.
Giữa sân còn có không ít Man Thú.
Trong đội hình bên trái, một thiếu niên mặc chiến y, tuổi tác không đến 20, khí chất sắc bén uy nghiêm, khuôn mặt lập thể, làm cho không ít thiếu nữ âm thầm nhìn lén.
Dưới hông thiếu niên này cưỡi một con đại hổ màu đen, nhìn một cái đã làm cho người nhịn không được run rẩy.
Đội hình phía bên phải, một con gấu cao gần hai trượng, toàn thân đỏ thẫm, khí tức hung hãn.
Càng khiến người ta rung động là, trên đầu vai Đại Hùng còn đứng một thiếu niên tráng kiện.
Thiếu niên này đứng ở trên vai Đại Hùng, cũng không che giấu khí thế của mình, lưng hùm vai gấu, bắp thịt hở ra, trên ngực đeo Hộ Tâm Kính tràn ngập bí văn, ánh sáng lấp lóe, giống như Chiến Thần trong truyền thuyết!
Thiếu niên này tuổi tác tương đương thiếu niên cưỡi hổ, một cái khí chất sắc bén uy nghiêm, một cái khí chất hung hãn dũng mãnh, đều cho người một loại cảm giác không thể coi thường.
Mà trong đội hình ở giữa, một thiếu niên mặc áo trắng, thân hình thẳng tắp, bộ dáng tuấn lãng, khí chất phiêu dật xuất chúng.
Thiếu niên này tuổi tác không lớn, tầm mười tám mười chín tuổi, không có sắc bén uy nghiêm hay hung hãn dũng mãnh, lại như một thanh kiếm, một khi ra khỏi vỏ, sẽ phong mang sắc bén.
Bên người thiếu niên nằm một con chim ưng, hai con ngươi sắc bén, mỏ nhọn như câu, lông vũ giống như lân phiến, toàn thân trắng tuyết, tràn ngập khí tức hàn băng.
Bên người thiếu niên còn có không ít trung niên nam nữ và lão giả, sắc mặt ngưng lại, mi âm thầm khóa chặt.
- Ha ha, Thượng Quan Thanh Minh, thời gian đã không sai biệt lắm, ta nghĩ không cần chờ nữa.
Bên cạnh thiếu niên cưỡi gấu, giờ phút này có một trung niên mang theo ý cười nói.
- Hùng Tam, thời gian còn chưa tới, ngươi cao hứng cái gì, chúng ta còn có người chưa về.
Bên người thiếu niên áo trắng, một trung niên trán rộng trừng người nói chuyện kia.
Hắn là người Linh Cổ Thôn, nhìn Liệp Hổ bộ lạc Hổ Trì thu phục Hắc Minh Yêu Hổ tu vi Yêu Huyền cảnh ngũ trọng, Man Hùng bộ lạc Hùng Chiến thu phục Xích Liệt Cuồng Hùng Yêu Huyền cảnh ngũ trọng, trong lòng đã có chút lo lắng.
Hắc Minh Yêu Hổ và Xích Liệt Cuồng Hùng, đều xem như đến đẳng cấp Yêu tộc ấu tể, nếu vận khí tốt, bồi dưỡng đàng hoàng, tương lai có hi vọng rất lớn đột phá đến Yêu Hư cảnh.
Tuy Thượng Quan Thần Phong cũng thu phục một Hàn Ngọc Yêu Ưng Yêu Huyền cảnh ngũ trọng, nhưng chỉ vừa đột phá Yêu Huyền cảnh ngũ trọng, dù là Man Thú phi hành, nhưng huyết mạch lại thua Hắc Minh Yêu Hổ và Xích Liệt Cuồng Hùng không ít.
- Thượng Quan Thanh Minh, nha đầu Hề Vi vẫn chưa về sao, nhưng lấy thực lực của nha đầu kia, ngươi cho rằng có thể thu phục Man Thú gì trở về, ha ha, lần này các ngươi tuyệt đối thua định!
Trong đội hình của thiếu niên cưỡi hổ, một trung niên mở miệng, thanh âm to lớn, tóc dài, mắt sáng như đuốc, trong mắt trào phúng không chút che giấu.
Lần này đọ sức, ván đầu tiên Linh Cổ Thôn đã không có bất cứ hy vọng nào, chỉ còn lại Man Hùng bộ lạc, thiếu một đối thủ cạnh tranh.
- Hổ Bí, ngươi đừng đắc ý, các ngươi thu phục Hắc Minh Yêu Hổ, còn không bằng Xích Liệt Cuồng Hùng đi!
Thượng Quan Thanh Minh trầm giọng nói, không có bao nhiêu khách khí.
Huyết mạch của Hắc Minh Yêu Hổ rất cao, có điều người nào cũng hiểu, nếu Hắc Minh Yêu Hổ và Xích Liệt Cuồng Hùng đồng thời bày ở trước mặt, biết hàng đều chọn Xích Liệt Cuồng Hùng.
- Hừ
Nghe Thượng Quan Thanh Minh nói, sắc mặt của Hổ Bí có chút không vui.
Xác thực, ván đầu tiên này bọn họ cũng không chiếm được tiện nghi.
Tô Dật khẽ gật đầu, không có nhiều lời, còn nhớ Hùng Liệt nói, còn chưa có người ngoài tiến vào địa bàn của bọn họ, nên hỏi Thượng Quan Hề Vi:
- Chỗ các ngươi ở, chưa từng có người ngoài đi vào sao?
- Xác thực, chưa từng nghe nói có người ngoài đi vào.
Thượng Quan Hề Vi gật đầu, hàm răng khẽ mở, dường như nhìn ra Tô Dật lo lắng, tiếp tục nói:
- Nhưng ngươi yên tâm, hai ngày trước ngươi cứu chúng ta, lần này lại đánh bại Hùng Liệt đánh lén, đến Linh Cổ Thôn, nhất định sẽ là khách quý của Linh Cổ Thôn chúng ta!
Nghe vậy, Tô Dật càng hiếu kỳ hơn, kia rốt cuộc là một tồn tại như thế nào a.
Hoàng hôn, mặt trời chiều ngã về tây.
Tô Dật theo đám người Thượng Quan Hề Vi, vòng qua không ít đường núi gập ghềnh, phía trước xuất hiện một hạp cốc.
Chỗ này khắp nơi trắng xóa, bốn phía phiêu đãng vụ khí thật dày, khó có thể thấy vật.
- Chúng ta đến rồi.
Thượng Quan Hề Vi khẽ nói, buông lỏng một hơi, trên đường đi ngược lại không có gặp khó khăn trắc trở gì nữa.
- Đây là địa phương nào?
Tô Dật kinh ngạc, bốn phía trắng xóa, ngay cả ánh mắt cũng không thể nhìn thấy, chẳng lẽ người Linh Cổ Thôn, Man Hùng bộ lạc, Liệp Hổ bộ lạc ở bên trong sao.
Đánh giá nơi này, Tô Dật cũng rất kinh ngạc.
Nơi đây trong lúc mơ hồ, có một loại cảm giác cực kỳ đặc biệt, hơn nữa dọc theo con đường này, càng đến gần nơi đây, lại không có gặp được Man Thú nào.
Đến chung quanh đây, Tô Dật ngay cả con kiến cũng chưa từng nhìn thấy, rất đặc biệt.
- Nơi này tựa hồ có chút kỳ lạ.
Tô Thiên Tước đứng lên, mắt nhỏ đánh giá bốn phía, cũng cảm ứng được chỗ này kỳ lạ.
- Chúng ta đời đời ở chỗ này, theo tiền bối lưu truyền, nơi đây là bảo địa, sương mù mênh mông kia cũng không đơn giản, ở phía xa nhìn, căn bản không tìm được, giống như căn bản không tồn tại. Dù tới đây, ở trong sương mù mênh mông, nếu không có người dẫn đường, cũng không đi vào được, truyền thuyết từng có người trong lúc vô tình xâm nhập, nhưng mấy chục năm cũng không đi ra được.
Thượng Quan Hề Vi khẽ cười nói.
Nghe Thượng Quan Hề Vi nói, Tô Dật kinh ngạc, xem ra nơi này càng ngày càng thần bí, vẫn phải cẩn thận một chút thì tốt hơn, không thể chủ quan.
- Đi thôi, theo chúng ta là được.
Thượng Quan Hề Vi nhìn Tô Dật yêu kiều cười nói, hai mắt giống như thu thủy, nụ cười kia sợ là đủ để khiến cho bất luận nam tử nào cũng không thể dời mắt.
Sơn mạch mênh mông, ba mặt đều là vách núi, dốc đứng cheo leo, sợ là khỉ cũng khó bò lên.
Nơi đây chỉ có một hạp cốc thiên nhiên có thể ra vào, bốn phía còn có sương mù, che đậy hết thảy.
Hoàng hôn, ánh tà dương dần dần tán đi, màn đêm bắt đầu lan tràn đến.
Cửa vào bằng phẳng, trên một vài tảng đá đứng không ít người, xa xa ngắm nhìn sương mù.
Những người này, đại khái chia làm ba đội hình lớn, có nam có nữ, có trẻ có già.
Giữa sân còn có không ít Man Thú.
Trong đội hình bên trái, một thiếu niên mặc chiến y, tuổi tác không đến 20, khí chất sắc bén uy nghiêm, khuôn mặt lập thể, làm cho không ít thiếu nữ âm thầm nhìn lén.
Dưới hông thiếu niên này cưỡi một con đại hổ màu đen, nhìn một cái đã làm cho người nhịn không được run rẩy.
Đội hình phía bên phải, một con gấu cao gần hai trượng, toàn thân đỏ thẫm, khí tức hung hãn.
Càng khiến người ta rung động là, trên đầu vai Đại Hùng còn đứng một thiếu niên tráng kiện.
Thiếu niên này đứng ở trên vai Đại Hùng, cũng không che giấu khí thế của mình, lưng hùm vai gấu, bắp thịt hở ra, trên ngực đeo Hộ Tâm Kính tràn ngập bí văn, ánh sáng lấp lóe, giống như Chiến Thần trong truyền thuyết!
Thiếu niên này tuổi tác tương đương thiếu niên cưỡi hổ, một cái khí chất sắc bén uy nghiêm, một cái khí chất hung hãn dũng mãnh, đều cho người một loại cảm giác không thể coi thường.
Mà trong đội hình ở giữa, một thiếu niên mặc áo trắng, thân hình thẳng tắp, bộ dáng tuấn lãng, khí chất phiêu dật xuất chúng.
Thiếu niên này tuổi tác không lớn, tầm mười tám mười chín tuổi, không có sắc bén uy nghiêm hay hung hãn dũng mãnh, lại như một thanh kiếm, một khi ra khỏi vỏ, sẽ phong mang sắc bén.
Bên người thiếu niên nằm một con chim ưng, hai con ngươi sắc bén, mỏ nhọn như câu, lông vũ giống như lân phiến, toàn thân trắng tuyết, tràn ngập khí tức hàn băng.
Bên người thiếu niên còn có không ít trung niên nam nữ và lão giả, sắc mặt ngưng lại, mi âm thầm khóa chặt.
- Ha ha, Thượng Quan Thanh Minh, thời gian đã không sai biệt lắm, ta nghĩ không cần chờ nữa.
Bên cạnh thiếu niên cưỡi gấu, giờ phút này có một trung niên mang theo ý cười nói.
- Hùng Tam, thời gian còn chưa tới, ngươi cao hứng cái gì, chúng ta còn có người chưa về.
Bên người thiếu niên áo trắng, một trung niên trán rộng trừng người nói chuyện kia.
Hắn là người Linh Cổ Thôn, nhìn Liệp Hổ bộ lạc Hổ Trì thu phục Hắc Minh Yêu Hổ tu vi Yêu Huyền cảnh ngũ trọng, Man Hùng bộ lạc Hùng Chiến thu phục Xích Liệt Cuồng Hùng Yêu Huyền cảnh ngũ trọng, trong lòng đã có chút lo lắng.
Hắc Minh Yêu Hổ và Xích Liệt Cuồng Hùng, đều xem như đến đẳng cấp Yêu tộc ấu tể, nếu vận khí tốt, bồi dưỡng đàng hoàng, tương lai có hi vọng rất lớn đột phá đến Yêu Hư cảnh.
Tuy Thượng Quan Thần Phong cũng thu phục một Hàn Ngọc Yêu Ưng Yêu Huyền cảnh ngũ trọng, nhưng chỉ vừa đột phá Yêu Huyền cảnh ngũ trọng, dù là Man Thú phi hành, nhưng huyết mạch lại thua Hắc Minh Yêu Hổ và Xích Liệt Cuồng Hùng không ít.
- Thượng Quan Thanh Minh, nha đầu Hề Vi vẫn chưa về sao, nhưng lấy thực lực của nha đầu kia, ngươi cho rằng có thể thu phục Man Thú gì trở về, ha ha, lần này các ngươi tuyệt đối thua định!
Trong đội hình của thiếu niên cưỡi hổ, một trung niên mở miệng, thanh âm to lớn, tóc dài, mắt sáng như đuốc, trong mắt trào phúng không chút che giấu.
Lần này đọ sức, ván đầu tiên Linh Cổ Thôn đã không có bất cứ hy vọng nào, chỉ còn lại Man Hùng bộ lạc, thiếu một đối thủ cạnh tranh.
- Hổ Bí, ngươi đừng đắc ý, các ngươi thu phục Hắc Minh Yêu Hổ, còn không bằng Xích Liệt Cuồng Hùng đi!
Thượng Quan Thanh Minh trầm giọng nói, không có bao nhiêu khách khí.
Huyết mạch của Hắc Minh Yêu Hổ rất cao, có điều người nào cũng hiểu, nếu Hắc Minh Yêu Hổ và Xích Liệt Cuồng Hùng đồng thời bày ở trước mặt, biết hàng đều chọn Xích Liệt Cuồng Hùng.
- Hừ
Nghe Thượng Quan Thanh Minh nói, sắc mặt của Hổ Bí có chút không vui.
Xác thực, ván đầu tiên này bọn họ cũng không chiếm được tiện nghi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.