Chương 138: Hư không thần bí...
Vũ Phong
25/06/2021
- Ngao ô...
Bên tai vang lên không ít thanh âm thú hống tê minh, sau đó Tô Dật triệt để mất đi tri giác.
Đại chiến kết thúc, động tĩnh đáng sợ đã sớm lắng lại.
Bốn phía hỗn độn, trung gian bị phá hủy thành đất bằng, khắp nơi lưu lại cảnh tượng kinh người.
- Là Hắc Sát môn Hắc Diêu hộ pháp, hình như đã đào tẩu!
- Còn có rất nhiều Man Thú, khí tức đều không tầm thường!
- Nghe nói Hắc Sát môn tìm được thiếu niên giết Hắc Sát môn thiếu môn chủ, quyết chiến ở chỗ này!
- Nhìn vết tích, hình như là cường giả quyết đấu, chẳng lẽ thiếu niên kia mạnh mẽ như thế sao!
Bốn phía xuất hiện không ít thân ảnh, đều bị động tĩnh kinh người hấp dẫn. Một số Dong Binh Đoàn và tiểu đội mạo hiểm, tán tu đi ngang qua, đều vội vàng đuổi tới.
…
Trong mơ mơ màng màng, thời điểm Tô Dật có tri giác, đột nhiên cảm giác được một cỗ khí tức làm tâm thần mình rung động, bốn phía là một mảnh hư không, bao la vô biên vô hạn.
Trong hư không, Tô Dật cảm giác thần thức của mình xuyên nhanh, khắp nơi truyền tới thanh âm phong lôi, giống như từ Thái Cổ truyền đến.
- Ngao ô...
Đột nhiên, ở trước hư không, có thú ảnh đáng sợ hiện lên, âm thanh như sấm, giương nanh múa vuốt, như có thể rung chuyển Thái Cổ.
- Ngao ô...
Ở phía trước, thú ảnh đáng sợ như vậy càng ngày càng nhiều, song đồng giống như mặt trời hừng hực, có thì như minh nguyệt âm u, gào thét như sấm, âm vang điếc tai.
Có giống như Giao Long, như Loan Phượng… to lớn ngập trời, giương cánh che khuất hư không...
Những thú ảnh đáng sợ kia phát ra hào quang óng ánh, nhưng sau đó lại lần nữa chôn vùi ở trong không gian hư vô, như pháo hoa vừa rực rỡ liền dập tắt.
Ở dưới khí tức đáng sợ kia, tâm thần của Tô Dật run lên, cực kỳ rung động.
Phía trước không ngừng có hư ảnh Yêu thú khổng lồ sáng tối giao thoa, gào thét như sấm! Những hư ảnh này, nếu thật sự tồn tại, sợ là đủ để rung động thế gian!
- Ngao...
Một con giao long gào thét, cũng không biết to lớn bao nhiêu, nửa thân thể khuất ở trong hư không, lộ ra một nửa đã vắt ngang không gian bao la, khí tức cuồng bạo, khủng bố giống như muốn đè nát Tô Dật.
- Chít chít...
Tiếng tê minh vang động núi sông, một hung cầm giương cánh che trời, hai cánh xé rách trường không, trời long đất lở, cực kỳ rung động!
- Rống...
Một con đại hổ rít gào, tiếng gầm chấn thiên, chân rơi xuống, một ngọn núi bị đè nát, nhìn chằm chằm qua bên này, giống như cảm giác được thần thức của Tô Dật, làm hắn sợ muốn chết.
Tô Dật rung động, những thú ảnh này quá cường đại.
Chẳng lẽ thế gian này thật có Thần Thú đáng sợ như vậy sao, hay chỉ tồn tại ở Viễn Cổ xa xôi, đã sớm mai táng ở thời đại Thái Cổ.
Nếu Thái Cổ thật có Thần Thú như thế, vậy niên đại kia quả thực là quần hùng tranh bá.
Nhân loại khi đó, sợ là căn bản không có cách chống lại.
Trong không gian hư vô, Tô Dật không biết nhìn thấy bao nhiêu hư ảnh, loại uy áp đáng sợ kia quá mức khủng bố!
Rốt cục, những thú ảnh kia bắt đầu biến mất, khí tức bốn phía bắt đầu nóng rực.
Trong mơ mơ màng màng, Tô Dật cảm giác được có cái gì tràn vào trong cơ thể mình, càng có rất nhiều tin tức lạc ấn vào trong linh hồn.
Sau đó Tô Dật phát hiện bốn phía là một mảnh liệt viêm, khí tức nóng bỏng, giống như muốn đốt cháy linh hồn mình.
Nhưng khí tức nóng bỏng này, lại như mang theo một loại cảm giác thân cận, trong nóng rực lại để linh hồn thư sướng.
- Phần phật...
Liệt viêm gào thét, như liên y chập trùng, mang theo một loại khí tức bá đạo uy nghiêm.
Khí tức này giống như có thể trấn áp Thái Cổ, ngạo thị thiên địa!
Trong lúc vô hình, Tô Dật cảm giác được có cái gì chảy vào trong cơ thể mình, tràn vào lục phủ ngũ tạng, gân cốt bắp thịt.
Trọng yếu nhất là, khí tức nóng bỏng kia như cùng linh hồn dung nhập lại với nhau.
Trong mơ hồ, Tô Dật có thể cảm giác được, lực lượng này đến từ chùm sáng thần bí, là cỗ khí tức dùng để đối phó Hắc Diêu hộ pháp kia.
Giờ phút này khí tức kia còn lưu lại không ít ở trong cơ thể, bắt đầu dung hợp vào người hắn.
Trong sơn động rộng lớn, Tô Dật ngồi xếp bằng, thủ ấn ngưng kết, toàn thân bao phủ trong tia sáng chói mắt, ánh sáng xen lẫn, hừng hực như thái dương.
- Ong ong...
Quanh người Tô Dật, không gian rung động, từ trong cơ thể có ánh sáng thần tính lan tràn, tán phát ra trận trận ba động, như có lực lượng thần bí xuyên việt thời không, từ Thái Cổ buông xuống!
Mắt trần có thể thấy, trên thân thể máu chảy dạt dào, cực kỳ thê thảm của hắn, có lực lượng thần bí phun trào, bắt đầu chầm chậm khôi phục.
Theo thời gian trôi qua, thân thể hắn càng ngày càng trong suốt, trên nhục thân có thần huy vẩy xuống, ngay cả vết sẹo cũng không để lại.
Hết thảy còn đang kéo dài, ánh sáng trên người càng ngày càng loá mắt, dần dần phát ra tiếng sấm, có lực lượng thần bí không ngừng trùng kích thân thể.
Giờ phút này, Tô Dật hoàn toàn đắm chìm ở trong một loại trạng thái kỳ dị, giống như ngăn cách với ngoại giới, chỉ có trên người tràn ngập ra hào quang rực rỡ loá mắt.
Cùng lúc, khí tức trên người hắn cũng dần dần tăng lên, đến một điểm cực hạn.
Ầm!
Lập tức, trong khí hải truyền ra tiếng vang trầm, một cỗ khí tức mới lan tràn ra.
…
Tiểu trấn, đình viện.
Đại sảnh, cả người Hắc Diêu rất thê thảm, đứng cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, tuy đổi áo choàng mới, nhưng không che giấu được bộ dáng chật vật.
Sau lưng Hắc Diêu, mấy cường giả Hắc Sát môn sắc mặt trắng bệch, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
- Phế vật, tìm cho ta, lập tức tìm!
Trên đại sảnh, một lão giả bộ dáng lục tuần lạnh lẽo nhìn Hắc Diêu, áo bào màu đen bao phủ thân thể gầy gò, sắc mặt trắng nõn như bệnh nặng mới khỏi, hai con ngươi hãm sâu ở trong hốc mắt, khiến người ta nhìn một cái, sẽ không kiềm được phát run.
Nếu giờ phút này Tô Dật ở đây, tự nhiên có thể nhìn ra, lão giả này chính là Bạch trưởng lão lúc trước đi theo Hắc Sát môn thiếu môn chủ.
…
- Hô...
Tô Dật ngồi xếp bằng, thủ ấn trong tay thu lại, phun ra một ngụm trọc khí.
Trong mắt có quang mang sáng ngời lấp lóe, nhưng lập tức nội liễm.
- Hoàng Kim Mãng, Hỏa Tình Man Hổ, Xích Hỏa Yêu Điêu, Bạch Ngọc Huyền Điểu, Ngân Linh Yêu Điệp, U Minh Thử…
Tô Dật kinh ngạc, thời điểm mở mắt, đầu tiên đập vào mi mắt là mấy thú ảnh, chính là Hoàng Kim Mãng, Hỏa Kim Man Hổ, Xích Hỏa Yêu Điêu, Bạch Ngọc Huyền Điểu… phân biệt cũng không bao lâu.
Bên tai vang lên không ít thanh âm thú hống tê minh, sau đó Tô Dật triệt để mất đi tri giác.
Đại chiến kết thúc, động tĩnh đáng sợ đã sớm lắng lại.
Bốn phía hỗn độn, trung gian bị phá hủy thành đất bằng, khắp nơi lưu lại cảnh tượng kinh người.
- Là Hắc Sát môn Hắc Diêu hộ pháp, hình như đã đào tẩu!
- Còn có rất nhiều Man Thú, khí tức đều không tầm thường!
- Nghe nói Hắc Sát môn tìm được thiếu niên giết Hắc Sát môn thiếu môn chủ, quyết chiến ở chỗ này!
- Nhìn vết tích, hình như là cường giả quyết đấu, chẳng lẽ thiếu niên kia mạnh mẽ như thế sao!
Bốn phía xuất hiện không ít thân ảnh, đều bị động tĩnh kinh người hấp dẫn. Một số Dong Binh Đoàn và tiểu đội mạo hiểm, tán tu đi ngang qua, đều vội vàng đuổi tới.
…
Trong mơ mơ màng màng, thời điểm Tô Dật có tri giác, đột nhiên cảm giác được một cỗ khí tức làm tâm thần mình rung động, bốn phía là một mảnh hư không, bao la vô biên vô hạn.
Trong hư không, Tô Dật cảm giác thần thức của mình xuyên nhanh, khắp nơi truyền tới thanh âm phong lôi, giống như từ Thái Cổ truyền đến.
- Ngao ô...
Đột nhiên, ở trước hư không, có thú ảnh đáng sợ hiện lên, âm thanh như sấm, giương nanh múa vuốt, như có thể rung chuyển Thái Cổ.
- Ngao ô...
Ở phía trước, thú ảnh đáng sợ như vậy càng ngày càng nhiều, song đồng giống như mặt trời hừng hực, có thì như minh nguyệt âm u, gào thét như sấm, âm vang điếc tai.
Có giống như Giao Long, như Loan Phượng… to lớn ngập trời, giương cánh che khuất hư không...
Những thú ảnh đáng sợ kia phát ra hào quang óng ánh, nhưng sau đó lại lần nữa chôn vùi ở trong không gian hư vô, như pháo hoa vừa rực rỡ liền dập tắt.
Ở dưới khí tức đáng sợ kia, tâm thần của Tô Dật run lên, cực kỳ rung động.
Phía trước không ngừng có hư ảnh Yêu thú khổng lồ sáng tối giao thoa, gào thét như sấm! Những hư ảnh này, nếu thật sự tồn tại, sợ là đủ để rung động thế gian!
- Ngao...
Một con giao long gào thét, cũng không biết to lớn bao nhiêu, nửa thân thể khuất ở trong hư không, lộ ra một nửa đã vắt ngang không gian bao la, khí tức cuồng bạo, khủng bố giống như muốn đè nát Tô Dật.
- Chít chít...
Tiếng tê minh vang động núi sông, một hung cầm giương cánh che trời, hai cánh xé rách trường không, trời long đất lở, cực kỳ rung động!
- Rống...
Một con đại hổ rít gào, tiếng gầm chấn thiên, chân rơi xuống, một ngọn núi bị đè nát, nhìn chằm chằm qua bên này, giống như cảm giác được thần thức của Tô Dật, làm hắn sợ muốn chết.
Tô Dật rung động, những thú ảnh này quá cường đại.
Chẳng lẽ thế gian này thật có Thần Thú đáng sợ như vậy sao, hay chỉ tồn tại ở Viễn Cổ xa xôi, đã sớm mai táng ở thời đại Thái Cổ.
Nếu Thái Cổ thật có Thần Thú như thế, vậy niên đại kia quả thực là quần hùng tranh bá.
Nhân loại khi đó, sợ là căn bản không có cách chống lại.
Trong không gian hư vô, Tô Dật không biết nhìn thấy bao nhiêu hư ảnh, loại uy áp đáng sợ kia quá mức khủng bố!
Rốt cục, những thú ảnh kia bắt đầu biến mất, khí tức bốn phía bắt đầu nóng rực.
Trong mơ mơ màng màng, Tô Dật cảm giác được có cái gì tràn vào trong cơ thể mình, càng có rất nhiều tin tức lạc ấn vào trong linh hồn.
Sau đó Tô Dật phát hiện bốn phía là một mảnh liệt viêm, khí tức nóng bỏng, giống như muốn đốt cháy linh hồn mình.
Nhưng khí tức nóng bỏng này, lại như mang theo một loại cảm giác thân cận, trong nóng rực lại để linh hồn thư sướng.
- Phần phật...
Liệt viêm gào thét, như liên y chập trùng, mang theo một loại khí tức bá đạo uy nghiêm.
Khí tức này giống như có thể trấn áp Thái Cổ, ngạo thị thiên địa!
Trong lúc vô hình, Tô Dật cảm giác được có cái gì chảy vào trong cơ thể mình, tràn vào lục phủ ngũ tạng, gân cốt bắp thịt.
Trọng yếu nhất là, khí tức nóng bỏng kia như cùng linh hồn dung nhập lại với nhau.
Trong mơ hồ, Tô Dật có thể cảm giác được, lực lượng này đến từ chùm sáng thần bí, là cỗ khí tức dùng để đối phó Hắc Diêu hộ pháp kia.
Giờ phút này khí tức kia còn lưu lại không ít ở trong cơ thể, bắt đầu dung hợp vào người hắn.
Trong sơn động rộng lớn, Tô Dật ngồi xếp bằng, thủ ấn ngưng kết, toàn thân bao phủ trong tia sáng chói mắt, ánh sáng xen lẫn, hừng hực như thái dương.
- Ong ong...
Quanh người Tô Dật, không gian rung động, từ trong cơ thể có ánh sáng thần tính lan tràn, tán phát ra trận trận ba động, như có lực lượng thần bí xuyên việt thời không, từ Thái Cổ buông xuống!
Mắt trần có thể thấy, trên thân thể máu chảy dạt dào, cực kỳ thê thảm của hắn, có lực lượng thần bí phun trào, bắt đầu chầm chậm khôi phục.
Theo thời gian trôi qua, thân thể hắn càng ngày càng trong suốt, trên nhục thân có thần huy vẩy xuống, ngay cả vết sẹo cũng không để lại.
Hết thảy còn đang kéo dài, ánh sáng trên người càng ngày càng loá mắt, dần dần phát ra tiếng sấm, có lực lượng thần bí không ngừng trùng kích thân thể.
Giờ phút này, Tô Dật hoàn toàn đắm chìm ở trong một loại trạng thái kỳ dị, giống như ngăn cách với ngoại giới, chỉ có trên người tràn ngập ra hào quang rực rỡ loá mắt.
Cùng lúc, khí tức trên người hắn cũng dần dần tăng lên, đến một điểm cực hạn.
Ầm!
Lập tức, trong khí hải truyền ra tiếng vang trầm, một cỗ khí tức mới lan tràn ra.
…
Tiểu trấn, đình viện.
Đại sảnh, cả người Hắc Diêu rất thê thảm, đứng cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, tuy đổi áo choàng mới, nhưng không che giấu được bộ dáng chật vật.
Sau lưng Hắc Diêu, mấy cường giả Hắc Sát môn sắc mặt trắng bệch, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
- Phế vật, tìm cho ta, lập tức tìm!
Trên đại sảnh, một lão giả bộ dáng lục tuần lạnh lẽo nhìn Hắc Diêu, áo bào màu đen bao phủ thân thể gầy gò, sắc mặt trắng nõn như bệnh nặng mới khỏi, hai con ngươi hãm sâu ở trong hốc mắt, khiến người ta nhìn một cái, sẽ không kiềm được phát run.
Nếu giờ phút này Tô Dật ở đây, tự nhiên có thể nhìn ra, lão giả này chính là Bạch trưởng lão lúc trước đi theo Hắc Sát môn thiếu môn chủ.
…
- Hô...
Tô Dật ngồi xếp bằng, thủ ấn trong tay thu lại, phun ra một ngụm trọc khí.
Trong mắt có quang mang sáng ngời lấp lóe, nhưng lập tức nội liễm.
- Hoàng Kim Mãng, Hỏa Tình Man Hổ, Xích Hỏa Yêu Điêu, Bạch Ngọc Huyền Điểu, Ngân Linh Yêu Điệp, U Minh Thử…
Tô Dật kinh ngạc, thời điểm mở mắt, đầu tiên đập vào mi mắt là mấy thú ảnh, chính là Hoàng Kim Mãng, Hỏa Kim Man Hổ, Xích Hỏa Yêu Điêu, Bạch Ngọc Huyền Điểu… phân biệt cũng không bao lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.