Chương 56: Kim Sắc Đại Mãng...
Vũ Phong
15/01/2021
- Tiểu tử, khẩu khí của ngươi rất lớn, không biết thì không sợ, đạp vào Thánh Sơn, ha ha!
Vương Toàn Đức bật cười, đạp vào Thánh Sơn, đương thời có mấy người dám nói ra lời như thế.
- Hôm nay nếu ta không chết, chắc chắn ngàn đao bầm thây ngươi, nếu Thánh Sơn dám ngăn ta, san bằng là được, nếu Thánh Sơn dám cản ta, huyết tẩy là được!
Tô Dật lạnh lùng nói, trong hai mắt chẳng biết lúc nào lặng yên xuất hiện màu đỏ thẫm, gằn từng chữ nói, tự dưng để nhiệt độ trên vách núi hạ xuống không ít.
Bị ánh mắt lạnh lùng của Tô Dật nhìn chằm chằm, chẳng biết tại sao, Vương Toàn Đức lại run lên, nhịn không được rùng mình.
- Tiểu tử, bớt nói nhãm đi, giao công pháp và bảo vật ra, nếu không để ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!
Trong lòng Vương Toàn Đức trầm xuống, không biết vì sao tiểu tử này lại để hắn có một loại cảm giác bất an, xem ra ngày hôm nay vô luận như thế nào, cũng không thể buông tha tiểu tử này.
- Ta nói qua, ta tu luyện là công pháp của Tô gia, ngươi muốn cầm cứ đến lấy, còn về bảo vật, ta từ đâu tới bảo vật, muốn giết ta cần gì kiếm cớ, động thủ nhanh đi.
Tô Dật lạnh nhạt nói, chỉ cần mình không nói, ai có thể lấy đi Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, vừa rồi Vương Toàn Đức tự tay tìm, cũng không phát hiện chùm sáng thần bí trong đầu mình, vậy tự nhiên là không có khả năng tìm được.
Nhìn Tô Dật, Vương Toàn Đức thật có chút hoài nghi mình nhìn lầm, nhưng ngày đó tiểu tử này và Kỷ Siêu đại chiến, bạo phát ra khí thế, hắn là tận mắt nhìn thấy, không có khả năng giả được.
- Ngao...
Bỗng dưng nơi xa truyền đến tiếng thú gào to lớn.
Vương Toàn Đức ngước mắt nhìn, âm thầm biến sắc, đó là thanh âm của Xuyên Vân Lang Điêu, xem ra đã giải quyết hết những Dong Binh Đoàn kia, Xuyên Vân Lang Điêu tới rồi.
- Xùy...
Cùng lúc, Tô Dật cắn răng, giờ phút này không có bị Vương Toàn Đức cấm chế, nguyên khí ở trong cơ thể phun trào, như mũi tên vọt thẳng uống vách đá vạn trượng.
- Muốn tìm chết, ta thành toàn ngươi!
Ánh mắt Vương Toàn Đức lộ ra sát ý, bóng người bay lên, Tô Dật nhanh, hắn càng nhanh hơn, phất tay đánh một quyền, trực tiếp rơi vào trên lưng Tô Dật.
Ầm!
Âm thanh trầm đục vang lên, Tô Dật há miệng phun ra máu tươi, lục phủ ngũ tạng giống như bị oanh nổ tung, mắt tối sầm lại, nhất thời mất đi tri giác, thân thể như chim gãy cánh rơi xuống dưới vách đá vạn trượng.
Ngao...
Xuyên Vân Lang Điêu vỗ cánh bay đến, tốc độ cực nhanh.
Ánh mắt Vương Toàn Đức âm trầm, sắc mặt khó coi đến cực hạn, phí nhiều công sức như vậy, thế mà không thu hoạch được gì, vốn cho rằng có thể có được bảo vật lợi hại gì, hi vọng càng lớn, giờ phút này thất vọng không khỏi càng lớn.
- Vương hộ pháp!
Xuyên Vân Lang Điêu đến trên không, đại hán ban đầu ở Man Thành phụ trách kiểm trắc vội vàng rơi xuống, nhìn trên vách núi chỉ có Vương Toàn Đức, không khỏi thất kinh hỏi:
- Đoàn trưởng Dong Binh Đoàn và Tô Dật đâu?
- Ai, tất cả đều chết.
Vẻ âm trầm trên mặt Vương Toàn Đức bị thở dài thay thế.
- Tô Dật cũng chết!
Sắc mặt đại hán kinh biến, vội vàng đến bên vách núi, nhìn vách đá vạn trượng vụ khí mông lung, sâu không thấy đáy, thần sắc có chút thay đổi, nói với Vương Toàn Đức:
- Tuy Tô Dật còn sống sẽ là phiền phức, thế nhưng dù sao cũng chết ở trong tay chúng ta, có cần xuống dưới tìm thi thể không.
- Phía dưới sâu không thấy đáy, ngay cả ta cũng không dám tùy tiện đi xuống, đây là Man Yêu Sâm Lâm, nói không chừng phía dưới còn có Yêu Thú cường đại, quên đi.
Vương Toàn Đức lắc đầu nói:
- Người còn lại đều giải quyết rồi sao, chúng ta mau trở về, không thể lại xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn nào nữa.
- Một đám ô hợp mà thôi, trốn đi một ít, còn lại đều đã giải quyết, người chúng ta có chút bị thương, nhưng không có bất kỳ hao tổn gì.
Đại hán nói.
- Vậy là tốt rồi, lập tức lên đường về Thánh Sơn.
Vương Toàn Đức nói, sau cùng liếc mắt nhìn vách đá vạn trượng, nhảy lên Xuyên Vân Lang Điêu rời đi.
Trong sơn cốc, bốn phía bị san thành bình địa, máu tươi chảy xuôi, khắp nơi vô cùng thê thảm.
Rất lâu sau, có Man Thú từ bốn phía cảnh giác nhô ra, nhìn thấy hài cốt đầy đất, nhất thời mắt lộ ra hung quang, chen nhau lao lên, ăn như gió cuốn.
- Ngao!
Có Man Thú cường đại gào thét, như sói như vượn, hung hãn dị thường, răng nanh trong vắt, khí tức cường đại, kinh sợ thối lui không ít Man Thú nhỏ yếu, cướp đoạt thi thể cắn ăn.
Thâm uyên mênh mông, vụ khí mông lung.
Dưới vách đá vạn trượng, sâu không thấy đáy, ánh mắt mông lung.
Một gốc đại thụ che trời, từ trong khe núi nghiêng nghiêng đâm ra, ở dưới vách núi sâu không thấy đáy cũng cành lá rậm rạp.
Giờ phút này trên tán cây, một bóng người nằm đó, trên lưng máu me đầm đìa, da tróc thịt bong, sợi tóc lộn xộn, quần áo ở trong quá trình rơi xuống đã bị nham thạch xé rách.
Giờ phút này nếu không phải trên da thân ảnh kia lộ ra huỳnh quang nhàn nhạt, có ánh sáng lấp lóe, sợ rằng sẽ khiến người ta ngộ nhận là một xác chết.
- Tê tê...
Dưới vách núi, không biết khi nào xuất hiện một Kim Sắc Đại Mãng cao vài trượng, lân phiến toàn thân màu kim sắc, kích cỡ tương đương trẻ sơ sinh, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng người trên tán cây, lưỡi phun ra nuốt vào.
Kim Sắc Đại Mãng cảm thấy rất hứng thú với bóng người trên tán cây, nhưng giờ phút này lại cảm ứng được loại khí tức nào đó, do dự không tiến, mang theo vẻ kiêng dè.
Thân thể trên tán cây, giờ phút này giống như bất tỉnh, nhưng trong thân thể có khí tức dập dờn, nguyên khí tự động vận hành, rất yếu, nhưng bá đạo uy nghiêm.
- Tê tê...
Kim Sắc Đại Mãng rất kiêng kị loại khí tức kia, do dự không yên, thật lâu không dám hành động, chỉ là một mực xoay quanh nhìn chằm chằm.
Thời điểm Tô Dật có tri giác, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức kịch liệt, nhất là trên lưng, đau nhức giống như vạn tiễn xuyên tâm, trên người căn bản không có bất luận khí lực gì, đầu váng mắt hoa, suy yếu đến cực hạn.
Ánh mắt Tô Dật mông lung, dần dần mới rõ ràng, sau khi thấy rõ bốn phía, không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
- Lão tử không chết...
Tô Dật kinh hỉ, tuy trên người cực kỳ đau đớn, thế nhưng cái này chứng minh mình xác thực chưa chết, sau khi mình bị Vương Toàn Đức đánh hôn mê, lăn xuống vách đá vạn trượng, lại như kỳ tích rơi vào trên đại thụ.
- Vương Toàn Đức, một ngày nào đó ta tất nhiên đạp vào Thánh Sơn, ngàn đao bầm thây ngươi!
Trong lòng Tô Dật lạnh nhạt nói, mình không chết, đây là thiên ý, vậy món nợ này quyết không thể bỏ qua.
- A...
Tô Dật kêu thảm, giờ phút này một vấn đề càng thêm thực tế bày ở trước mặt hắn, là trên người trọng thương suy yếu đến cực hạn, ngay cả khí lực động thân thể cũng không có.
Cảm giác thương thế trong thân thể, lần này không chết, thật đã xem như kỳ tích.
Tô Dật tự biết, cũng may là Vương Toàn Đức chủ quan, không có coi mình ra gì, ai biết nhục thân mình mạnh mẽ, cuối cùng tránh thoát một kiếp.
Nếu như Vương Toàn Đức lại ra sức một chút, sợ là lần này mình chết chắc rồi.
Vương Toàn Đức bật cười, đạp vào Thánh Sơn, đương thời có mấy người dám nói ra lời như thế.
- Hôm nay nếu ta không chết, chắc chắn ngàn đao bầm thây ngươi, nếu Thánh Sơn dám ngăn ta, san bằng là được, nếu Thánh Sơn dám cản ta, huyết tẩy là được!
Tô Dật lạnh lùng nói, trong hai mắt chẳng biết lúc nào lặng yên xuất hiện màu đỏ thẫm, gằn từng chữ nói, tự dưng để nhiệt độ trên vách núi hạ xuống không ít.
Bị ánh mắt lạnh lùng của Tô Dật nhìn chằm chằm, chẳng biết tại sao, Vương Toàn Đức lại run lên, nhịn không được rùng mình.
- Tiểu tử, bớt nói nhãm đi, giao công pháp và bảo vật ra, nếu không để ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!
Trong lòng Vương Toàn Đức trầm xuống, không biết vì sao tiểu tử này lại để hắn có một loại cảm giác bất an, xem ra ngày hôm nay vô luận như thế nào, cũng không thể buông tha tiểu tử này.
- Ta nói qua, ta tu luyện là công pháp của Tô gia, ngươi muốn cầm cứ đến lấy, còn về bảo vật, ta từ đâu tới bảo vật, muốn giết ta cần gì kiếm cớ, động thủ nhanh đi.
Tô Dật lạnh nhạt nói, chỉ cần mình không nói, ai có thể lấy đi Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, vừa rồi Vương Toàn Đức tự tay tìm, cũng không phát hiện chùm sáng thần bí trong đầu mình, vậy tự nhiên là không có khả năng tìm được.
Nhìn Tô Dật, Vương Toàn Đức thật có chút hoài nghi mình nhìn lầm, nhưng ngày đó tiểu tử này và Kỷ Siêu đại chiến, bạo phát ra khí thế, hắn là tận mắt nhìn thấy, không có khả năng giả được.
- Ngao...
Bỗng dưng nơi xa truyền đến tiếng thú gào to lớn.
Vương Toàn Đức ngước mắt nhìn, âm thầm biến sắc, đó là thanh âm của Xuyên Vân Lang Điêu, xem ra đã giải quyết hết những Dong Binh Đoàn kia, Xuyên Vân Lang Điêu tới rồi.
- Xùy...
Cùng lúc, Tô Dật cắn răng, giờ phút này không có bị Vương Toàn Đức cấm chế, nguyên khí ở trong cơ thể phun trào, như mũi tên vọt thẳng uống vách đá vạn trượng.
- Muốn tìm chết, ta thành toàn ngươi!
Ánh mắt Vương Toàn Đức lộ ra sát ý, bóng người bay lên, Tô Dật nhanh, hắn càng nhanh hơn, phất tay đánh một quyền, trực tiếp rơi vào trên lưng Tô Dật.
Ầm!
Âm thanh trầm đục vang lên, Tô Dật há miệng phun ra máu tươi, lục phủ ngũ tạng giống như bị oanh nổ tung, mắt tối sầm lại, nhất thời mất đi tri giác, thân thể như chim gãy cánh rơi xuống dưới vách đá vạn trượng.
Ngao...
Xuyên Vân Lang Điêu vỗ cánh bay đến, tốc độ cực nhanh.
Ánh mắt Vương Toàn Đức âm trầm, sắc mặt khó coi đến cực hạn, phí nhiều công sức như vậy, thế mà không thu hoạch được gì, vốn cho rằng có thể có được bảo vật lợi hại gì, hi vọng càng lớn, giờ phút này thất vọng không khỏi càng lớn.
- Vương hộ pháp!
Xuyên Vân Lang Điêu đến trên không, đại hán ban đầu ở Man Thành phụ trách kiểm trắc vội vàng rơi xuống, nhìn trên vách núi chỉ có Vương Toàn Đức, không khỏi thất kinh hỏi:
- Đoàn trưởng Dong Binh Đoàn và Tô Dật đâu?
- Ai, tất cả đều chết.
Vẻ âm trầm trên mặt Vương Toàn Đức bị thở dài thay thế.
- Tô Dật cũng chết!
Sắc mặt đại hán kinh biến, vội vàng đến bên vách núi, nhìn vách đá vạn trượng vụ khí mông lung, sâu không thấy đáy, thần sắc có chút thay đổi, nói với Vương Toàn Đức:
- Tuy Tô Dật còn sống sẽ là phiền phức, thế nhưng dù sao cũng chết ở trong tay chúng ta, có cần xuống dưới tìm thi thể không.
- Phía dưới sâu không thấy đáy, ngay cả ta cũng không dám tùy tiện đi xuống, đây là Man Yêu Sâm Lâm, nói không chừng phía dưới còn có Yêu Thú cường đại, quên đi.
Vương Toàn Đức lắc đầu nói:
- Người còn lại đều giải quyết rồi sao, chúng ta mau trở về, không thể lại xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn nào nữa.
- Một đám ô hợp mà thôi, trốn đi một ít, còn lại đều đã giải quyết, người chúng ta có chút bị thương, nhưng không có bất kỳ hao tổn gì.
Đại hán nói.
- Vậy là tốt rồi, lập tức lên đường về Thánh Sơn.
Vương Toàn Đức nói, sau cùng liếc mắt nhìn vách đá vạn trượng, nhảy lên Xuyên Vân Lang Điêu rời đi.
Trong sơn cốc, bốn phía bị san thành bình địa, máu tươi chảy xuôi, khắp nơi vô cùng thê thảm.
Rất lâu sau, có Man Thú từ bốn phía cảnh giác nhô ra, nhìn thấy hài cốt đầy đất, nhất thời mắt lộ ra hung quang, chen nhau lao lên, ăn như gió cuốn.
- Ngao!
Có Man Thú cường đại gào thét, như sói như vượn, hung hãn dị thường, răng nanh trong vắt, khí tức cường đại, kinh sợ thối lui không ít Man Thú nhỏ yếu, cướp đoạt thi thể cắn ăn.
Thâm uyên mênh mông, vụ khí mông lung.
Dưới vách đá vạn trượng, sâu không thấy đáy, ánh mắt mông lung.
Một gốc đại thụ che trời, từ trong khe núi nghiêng nghiêng đâm ra, ở dưới vách núi sâu không thấy đáy cũng cành lá rậm rạp.
Giờ phút này trên tán cây, một bóng người nằm đó, trên lưng máu me đầm đìa, da tróc thịt bong, sợi tóc lộn xộn, quần áo ở trong quá trình rơi xuống đã bị nham thạch xé rách.
Giờ phút này nếu không phải trên da thân ảnh kia lộ ra huỳnh quang nhàn nhạt, có ánh sáng lấp lóe, sợ rằng sẽ khiến người ta ngộ nhận là một xác chết.
- Tê tê...
Dưới vách núi, không biết khi nào xuất hiện một Kim Sắc Đại Mãng cao vài trượng, lân phiến toàn thân màu kim sắc, kích cỡ tương đương trẻ sơ sinh, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng người trên tán cây, lưỡi phun ra nuốt vào.
Kim Sắc Đại Mãng cảm thấy rất hứng thú với bóng người trên tán cây, nhưng giờ phút này lại cảm ứng được loại khí tức nào đó, do dự không tiến, mang theo vẻ kiêng dè.
Thân thể trên tán cây, giờ phút này giống như bất tỉnh, nhưng trong thân thể có khí tức dập dờn, nguyên khí tự động vận hành, rất yếu, nhưng bá đạo uy nghiêm.
- Tê tê...
Kim Sắc Đại Mãng rất kiêng kị loại khí tức kia, do dự không yên, thật lâu không dám hành động, chỉ là một mực xoay quanh nhìn chằm chằm.
Thời điểm Tô Dật có tri giác, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức kịch liệt, nhất là trên lưng, đau nhức giống như vạn tiễn xuyên tâm, trên người căn bản không có bất luận khí lực gì, đầu váng mắt hoa, suy yếu đến cực hạn.
Ánh mắt Tô Dật mông lung, dần dần mới rõ ràng, sau khi thấy rõ bốn phía, không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
- Lão tử không chết...
Tô Dật kinh hỉ, tuy trên người cực kỳ đau đớn, thế nhưng cái này chứng minh mình xác thực chưa chết, sau khi mình bị Vương Toàn Đức đánh hôn mê, lăn xuống vách đá vạn trượng, lại như kỳ tích rơi vào trên đại thụ.
- Vương Toàn Đức, một ngày nào đó ta tất nhiên đạp vào Thánh Sơn, ngàn đao bầm thây ngươi!
Trong lòng Tô Dật lạnh nhạt nói, mình không chết, đây là thiên ý, vậy món nợ này quyết không thể bỏ qua.
- A...
Tô Dật kêu thảm, giờ phút này một vấn đề càng thêm thực tế bày ở trước mặt hắn, là trên người trọng thương suy yếu đến cực hạn, ngay cả khí lực động thân thể cũng không có.
Cảm giác thương thế trong thân thể, lần này không chết, thật đã xem như kỳ tích.
Tô Dật tự biết, cũng may là Vương Toàn Đức chủ quan, không có coi mình ra gì, ai biết nhục thân mình mạnh mẽ, cuối cùng tránh thoát một kiếp.
Nếu như Vương Toàn Đức lại ra sức một chút, sợ là lần này mình chết chắc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.