Chương 49: Quyết định...
Vũ Phong
29/11/2020
Thời điểm Tô Dật rời không gian thần bí, ngoài cửa sổ trời đã xế chiều.
Đứng dậy đẩy cửa, Tô Dật hít sâu một hơi.
- Ca ca.
Uyển Nhi một mực thủ hộ ở ngoài cửa, tuy nhìn thấy trong phòng có quang mang tràn ngập, nhưng không có quấy rầy, giờ phút này nhìn thấy Tô Dật tựa hồ đã không có trở ngại, trên mặt cũng khôi phục hồng nhuận, thì mừng rỡ không thôi.
- Nha đầu ngốc, nhanh đi nghỉ ngơi đi.
Tô Dật vừa thấy Uyển Nhi, liền biết nàng một mực ở ngoài cửa trông coi, không có đi nghỉ ngơi, hai mắt hiện đầy tơ máu, không khỏi đau lòng, nha đầu này đã hai ngày một đêm không có nghỉ ngơi rồi.
- Muội không sao, chỉ cần ca ca không có việc gì là tốt.
Uyển Nhi cười, nụ cười rung động lòng người, sau đó giống như nhớ tới cái gì, nói với Tô Dật:
- Gia chủ phái người đến, tìm ca ca có việc, có điều bị muội ngăn trở, bảo sau khi ca ca tỉnh lại thì đi tìm gia chủ.
- Đại bá...
Tô Dật hơi nhíu mày.
Đối với đại bá này, từ nhỏ cảm tình của Tô Dật đã có chút kỳ diệu.
Từ nhỏ đến lớn, ở trong ấn tượng của Tô Dật, vị đại bá này cực kỳ nghiêm khắc, thậm chí khi còn bé nhiều lần ngang bướng, cũng bị vị đại bá này nghiêm khắc xử phạt qua.
Ba năm trước, tiến về Man Yêu Sâm Lâm, vị đại bá này cũng là người thứ nhất giơ tay đồng ý.
Nói thật, từ đáy lòng, Tô Dật là có chút ngăn cách.
Cho nên lúc đầu ở trước mặt đại bá, động thủ với Tô Kiều và Tô Vĩ không quá nể mặt, cũng là có nguyên nhân.
Thời điểm Tô Dật đến nội viện nhìn thấy Tô Kính Đình, sắc trời đã dần tối.
- Thương thế như thế nào?
Nhìn Tô Dật, Tô Kính Đình nhịn không được có chút giật mình, từ khí tức trên người Tô Dật, giống như hoàn toàn không có trở ngại, tốc độ khôi phục cũng quá nhanh đi.
- Không có đại sự.
Tô Dật nhún vai, hôm qua trên quảng trường, đại bá ngăn cản ở trước người, trong lòng cũng có chút cảm kích.
- Thánh Sơn phái người đến, nói ngươi chống qua hai chiêu của Kỷ Siêu, có thể phá lệ mang ngươi tiến về Thánh Sơn, nếu muốn đi, sáng mai xuất phát. Nếu không muốn đi, vậy không cần để ý tới.
Tô Kính Đình nhịn xuống giật mình nói, ánh mắt một mực nhìn phản ứng của Tô Dật.
- Thánh Sơn...
Tô Dật cũng có chút giật mình, Vương Toàn Đức kia cho mình đi Thánh Sơn, sợ là không có ý tốt, điểm này không thể nghi ngờ.
Trong đầu Tô Dật đang suy nghĩ, vốn đã vô ý tiến về Thánh Sơn, đối với Thánh Sơn cũng không có bao nhiêu hảo cảm.
Tô Kính Đình nhìn Tô Dật, chầm chậm nói:
- Có một số việc, ngươi cần phải tự mình lựa chọn, ngươi là huyết mạch Tô gia, là một phần tử của Tô gia, hôm qua lão gia tử và Vương Toàn Đức giao thủ, vốn đã bị nội thương, lại cưỡng ép chống đỡ, đêm qua lại liều lĩnh trị thương cho ngươi, thương càng thêm thương, nhẹ thì sợ là khó có cơ hội tiến thêm một bước, nặng thì...
Tiếng nói hơi dừng lại, Tô Kính Đình nhìn Tô Dật, trầm giọng nói:
- Nặng thì kiên trì không được mấy năm, hết thảy đều là vì ngươi!
- Ngài nói là thật!
Tô Dật nhìn Tô Kính Đình, hai tay lặng yên nắm chặt.
Mặc dù biết gia gia vì mình nỗ lực rất nhiều, nhưng Tô Dật còn chưa nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy.
- Ngươi cho rằng ta sẽ cầm cái này nói đùa với ngươi sao!
Tô Kính Đình nhìn Tô Dật, thanh âm trầm giọng nói.
Tô Dật không nói gì, song quyền nắm chặt, móng tay cắm vào trong thịt, nhưng không cảm giác đau đớn.
- Ngươi có đi Thánh Sơn hay không, tự mình lựa chọn, nhưng ngươi hẳn phải biết, nếu như ngươi đến Thánh Sơn, sợ là sẽ không quá tốt, trở về đi.
Tô Kính Đình phất tay.
Trong mắt Tô Dật hiện ra chút huyết sắc, sau đó mới chầm chậm rời đi.
Màn đêm thâm trầm, Tô gia đèn đuốc sáng trưng.
- Tô Dật thiếu gia!
Trên đường đi, người hầu hộ vệ đối với Tô Dật thái độ đều hoàn toàn khác biệt, rất nhiệt tình kính sợ.
Tô Dật gật đầu, suy nghĩ tung bay, trong lúc bất tri bất giác đã đến bên ngoài đình viện của gia gia.
Nhìn đình viện yên tĩnh ở dưới màn đêm, Tô Dật ngừng bước.
Thương càng thêm thương, có lẽ giờ phút này gia gia còn đang trị thương.
Nếu không phải mình, gia gia sẽ không cùng Vương Toàn Đức giao thủ, càng không cần trị thương cho mình, như đại bá nói, gia gia nhẹ thì về sau không có cơ hội tiến thêm một bước, nặng thì chỉ có thể kiên trì mấy năm.
- Gia gia.
Tô Dật thì thào, nếu thật như vậy, vậy mình làm sao xứng với gia gia.
Tô Dật áy náy, tự trách, nếu thời gian có thể đảo lưu, quản cái gì thiên tư tạp dịch, mình cần gì xoắn xuýt, cần gì cùng Liễu gia nói hôn ước, sẽ không có tình huống như bây giờ.
Nhưng thời gian sẽ không đảo lưu, trên đời cũng không có thuốc hối hận, điểm này Tô Dật biết rõ.
- Ta muốn trở thành cường giả, đến ngày đó, ta sẽ tìm được đan dược trong truyền thuyết, chữa bệnh cho gia gia, để gia gia càng tiến một bước!
Một lát sau, Tô Dật ngước mắt, nhìn ánh trăng trên màn trời, trong ánh mắt có quang mang lấp lóe, cực kỳ cứng cỏi.
Nhìn đình viện, Tô Dật quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái, sau đó xoay người rời đi, bóng dáng biến mất ở trong màn đêm.
- Đứa nhỏ này...
Trong phòng, cửa sổ hơi mở, Tô Vân Thiên thông qua khe hở, nhìn bóng lưng gầy gò kia rời đi, dưới ánh trăng bóng dáng lại cực kỳ thẳng tắp, khóe mắt lộ ra nụ cười.
Một đêm này, Man Thành rất náo nhiệt, đặc biệt là ở trong các đại gia tộc.
Tống gia, Hạ gia… sáng mai đều có người tiến về Thánh Sơn, đối với những gia tộc này mà nói, tuyệt đối là một đại sự, các loại dặn dò tự nhiên không thể thiếu.
Sáng sớm hôm sau.
Hô...
Trên giường, Tô Dật dừng thổ nạp, phun ra một ngụm trọc khí, sắc mặt càng thêm hồng nhuận, tựa như đã khỏi hẳn.
- Huynh muốn đi Thánh Sơn?
Một lát sau, thời điểm Uyển Nhi bưng điểm tâm đến cho Tô Dật, biết được Tô Dật quyết định đi Thánh Sơn, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.
- Không sai, huynh muốn đi Thánh Sơn, ít thì một hai năm, nhiều thì ba bốn năm khẳng định sẽ trở về, muội ở Tô gia phải chiếu cố mình thật tốt.
Tô Dật vuốt ve mái tóc trên đầu Uyển Nhi, thương thế của gia gia rất nặng, mình nhất định phải nhanh trở thành cường giả, thay gia gia tìm kiếm đan dược cao cấp trong truyền thuyết.
- Thế nhưng ca ca, huynh đi Thánh Sơn, sợ là sẽ nguy hiểm, nghe nói những người kia không được tốt lắm.
Uyển Nhi cũng nghe nói tình huống kiểm trắc, Liễu Nhược Hi còn ở Thánh Sơn, giờ phút này Tô Dật lại muốn đi Thánh Sơn, không khỏi lo lắng.
- Yên tâm đi, cứ xem như không có gì.
Tô Dật nhìn Uyển Nhi cười nhạt, hắn đã cân nhắc qua, tuy không có hảo cảm gì với Thánh Sơn, cũng biết một khi mình lên Thánh Sơn, sẽ có rất nhiều phiền toái, chỉ là Vương Toàn Đức và Kỷ Siêu đã khó đối phó, khẳng định sẽ để cho mình không dễ chịu, huống chi là toàn bộ Thánh Sơn.
Thế nhưng Tô Dật rõ ràng, mình nhất định phải trở thành cường giả.
Đứng dậy đẩy cửa, Tô Dật hít sâu một hơi.
- Ca ca.
Uyển Nhi một mực thủ hộ ở ngoài cửa, tuy nhìn thấy trong phòng có quang mang tràn ngập, nhưng không có quấy rầy, giờ phút này nhìn thấy Tô Dật tựa hồ đã không có trở ngại, trên mặt cũng khôi phục hồng nhuận, thì mừng rỡ không thôi.
- Nha đầu ngốc, nhanh đi nghỉ ngơi đi.
Tô Dật vừa thấy Uyển Nhi, liền biết nàng một mực ở ngoài cửa trông coi, không có đi nghỉ ngơi, hai mắt hiện đầy tơ máu, không khỏi đau lòng, nha đầu này đã hai ngày một đêm không có nghỉ ngơi rồi.
- Muội không sao, chỉ cần ca ca không có việc gì là tốt.
Uyển Nhi cười, nụ cười rung động lòng người, sau đó giống như nhớ tới cái gì, nói với Tô Dật:
- Gia chủ phái người đến, tìm ca ca có việc, có điều bị muội ngăn trở, bảo sau khi ca ca tỉnh lại thì đi tìm gia chủ.
- Đại bá...
Tô Dật hơi nhíu mày.
Đối với đại bá này, từ nhỏ cảm tình của Tô Dật đã có chút kỳ diệu.
Từ nhỏ đến lớn, ở trong ấn tượng của Tô Dật, vị đại bá này cực kỳ nghiêm khắc, thậm chí khi còn bé nhiều lần ngang bướng, cũng bị vị đại bá này nghiêm khắc xử phạt qua.
Ba năm trước, tiến về Man Yêu Sâm Lâm, vị đại bá này cũng là người thứ nhất giơ tay đồng ý.
Nói thật, từ đáy lòng, Tô Dật là có chút ngăn cách.
Cho nên lúc đầu ở trước mặt đại bá, động thủ với Tô Kiều và Tô Vĩ không quá nể mặt, cũng là có nguyên nhân.
Thời điểm Tô Dật đến nội viện nhìn thấy Tô Kính Đình, sắc trời đã dần tối.
- Thương thế như thế nào?
Nhìn Tô Dật, Tô Kính Đình nhịn không được có chút giật mình, từ khí tức trên người Tô Dật, giống như hoàn toàn không có trở ngại, tốc độ khôi phục cũng quá nhanh đi.
- Không có đại sự.
Tô Dật nhún vai, hôm qua trên quảng trường, đại bá ngăn cản ở trước người, trong lòng cũng có chút cảm kích.
- Thánh Sơn phái người đến, nói ngươi chống qua hai chiêu của Kỷ Siêu, có thể phá lệ mang ngươi tiến về Thánh Sơn, nếu muốn đi, sáng mai xuất phát. Nếu không muốn đi, vậy không cần để ý tới.
Tô Kính Đình nhịn xuống giật mình nói, ánh mắt một mực nhìn phản ứng của Tô Dật.
- Thánh Sơn...
Tô Dật cũng có chút giật mình, Vương Toàn Đức kia cho mình đi Thánh Sơn, sợ là không có ý tốt, điểm này không thể nghi ngờ.
Trong đầu Tô Dật đang suy nghĩ, vốn đã vô ý tiến về Thánh Sơn, đối với Thánh Sơn cũng không có bao nhiêu hảo cảm.
Tô Kính Đình nhìn Tô Dật, chầm chậm nói:
- Có một số việc, ngươi cần phải tự mình lựa chọn, ngươi là huyết mạch Tô gia, là một phần tử của Tô gia, hôm qua lão gia tử và Vương Toàn Đức giao thủ, vốn đã bị nội thương, lại cưỡng ép chống đỡ, đêm qua lại liều lĩnh trị thương cho ngươi, thương càng thêm thương, nhẹ thì sợ là khó có cơ hội tiến thêm một bước, nặng thì...
Tiếng nói hơi dừng lại, Tô Kính Đình nhìn Tô Dật, trầm giọng nói:
- Nặng thì kiên trì không được mấy năm, hết thảy đều là vì ngươi!
- Ngài nói là thật!
Tô Dật nhìn Tô Kính Đình, hai tay lặng yên nắm chặt.
Mặc dù biết gia gia vì mình nỗ lực rất nhiều, nhưng Tô Dật còn chưa nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy.
- Ngươi cho rằng ta sẽ cầm cái này nói đùa với ngươi sao!
Tô Kính Đình nhìn Tô Dật, thanh âm trầm giọng nói.
Tô Dật không nói gì, song quyền nắm chặt, móng tay cắm vào trong thịt, nhưng không cảm giác đau đớn.
- Ngươi có đi Thánh Sơn hay không, tự mình lựa chọn, nhưng ngươi hẳn phải biết, nếu như ngươi đến Thánh Sơn, sợ là sẽ không quá tốt, trở về đi.
Tô Kính Đình phất tay.
Trong mắt Tô Dật hiện ra chút huyết sắc, sau đó mới chầm chậm rời đi.
Màn đêm thâm trầm, Tô gia đèn đuốc sáng trưng.
- Tô Dật thiếu gia!
Trên đường đi, người hầu hộ vệ đối với Tô Dật thái độ đều hoàn toàn khác biệt, rất nhiệt tình kính sợ.
Tô Dật gật đầu, suy nghĩ tung bay, trong lúc bất tri bất giác đã đến bên ngoài đình viện của gia gia.
Nhìn đình viện yên tĩnh ở dưới màn đêm, Tô Dật ngừng bước.
Thương càng thêm thương, có lẽ giờ phút này gia gia còn đang trị thương.
Nếu không phải mình, gia gia sẽ không cùng Vương Toàn Đức giao thủ, càng không cần trị thương cho mình, như đại bá nói, gia gia nhẹ thì về sau không có cơ hội tiến thêm một bước, nặng thì chỉ có thể kiên trì mấy năm.
- Gia gia.
Tô Dật thì thào, nếu thật như vậy, vậy mình làm sao xứng với gia gia.
Tô Dật áy náy, tự trách, nếu thời gian có thể đảo lưu, quản cái gì thiên tư tạp dịch, mình cần gì xoắn xuýt, cần gì cùng Liễu gia nói hôn ước, sẽ không có tình huống như bây giờ.
Nhưng thời gian sẽ không đảo lưu, trên đời cũng không có thuốc hối hận, điểm này Tô Dật biết rõ.
- Ta muốn trở thành cường giả, đến ngày đó, ta sẽ tìm được đan dược trong truyền thuyết, chữa bệnh cho gia gia, để gia gia càng tiến một bước!
Một lát sau, Tô Dật ngước mắt, nhìn ánh trăng trên màn trời, trong ánh mắt có quang mang lấp lóe, cực kỳ cứng cỏi.
Nhìn đình viện, Tô Dật quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái, sau đó xoay người rời đi, bóng dáng biến mất ở trong màn đêm.
- Đứa nhỏ này...
Trong phòng, cửa sổ hơi mở, Tô Vân Thiên thông qua khe hở, nhìn bóng lưng gầy gò kia rời đi, dưới ánh trăng bóng dáng lại cực kỳ thẳng tắp, khóe mắt lộ ra nụ cười.
Một đêm này, Man Thành rất náo nhiệt, đặc biệt là ở trong các đại gia tộc.
Tống gia, Hạ gia… sáng mai đều có người tiến về Thánh Sơn, đối với những gia tộc này mà nói, tuyệt đối là một đại sự, các loại dặn dò tự nhiên không thể thiếu.
Sáng sớm hôm sau.
Hô...
Trên giường, Tô Dật dừng thổ nạp, phun ra một ngụm trọc khí, sắc mặt càng thêm hồng nhuận, tựa như đã khỏi hẳn.
- Huynh muốn đi Thánh Sơn?
Một lát sau, thời điểm Uyển Nhi bưng điểm tâm đến cho Tô Dật, biết được Tô Dật quyết định đi Thánh Sơn, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.
- Không sai, huynh muốn đi Thánh Sơn, ít thì một hai năm, nhiều thì ba bốn năm khẳng định sẽ trở về, muội ở Tô gia phải chiếu cố mình thật tốt.
Tô Dật vuốt ve mái tóc trên đầu Uyển Nhi, thương thế của gia gia rất nặng, mình nhất định phải nhanh trở thành cường giả, thay gia gia tìm kiếm đan dược cao cấp trong truyền thuyết.
- Thế nhưng ca ca, huynh đi Thánh Sơn, sợ là sẽ nguy hiểm, nghe nói những người kia không được tốt lắm.
Uyển Nhi cũng nghe nói tình huống kiểm trắc, Liễu Nhược Hi còn ở Thánh Sơn, giờ phút này Tô Dật lại muốn đi Thánh Sơn, không khỏi lo lắng.
- Yên tâm đi, cứ xem như không có gì.
Tô Dật nhìn Uyển Nhi cười nhạt, hắn đã cân nhắc qua, tuy không có hảo cảm gì với Thánh Sơn, cũng biết một khi mình lên Thánh Sơn, sẽ có rất nhiều phiền toái, chỉ là Vương Toàn Đức và Kỷ Siêu đã khó đối phó, khẳng định sẽ để cho mình không dễ chịu, huống chi là toàn bộ Thánh Sơn.
Thế nhưng Tô Dật rõ ràng, mình nhất định phải trở thành cường giả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.