Chương 63: Thâm cốc thần bí!
Vũ Phong
25/06/2021
Tô Dật hơi do dự, không biết ý đồ của Kim Sắc Đại Mãng.
Nhưng nhìn ánh mắt của Kim Sắc Đại Mãng, cảm thấy không có ác ý gì, hơi chút do dự, Tô Dật lập tức gật đầu.
Kim Sắc Đại Mãng rất cao hứng, lưỡi tím không ngừng phun ra nuốt vào.
- Òm ọp...
Phi điểu màu trắng xoay quanh Tô Dật, giống như cũng có ý đồ, không ngừng vây quanh người Tô Dật bay lượn.
Ngao ô...
Òm ọp...
Kim Sắc Đại Mãng, Tiểu Điêu màu đỏ, đại thử màu đen, phi điệp như ngọc, còn có Đại Hổ cũng nhìn Tô Dật ra hiệu.
- Các ngươi muốn ta ngồi lên?
Tô Dật suy nghĩ ý đồ của mấy con Man Thú, giống như để cho mình ngồi lên.
- Ngao ô!
Đám thú Đại Hổ gào thét gật đầu.
- Được thôi
Tô Dật không có suy nghĩ nhiều, dù sao đã quyết định theo mấy con Man Thú này đi xem một chút.
Những Man Thú kia muốn làm gì, giờ phút này trong lòng Tô Dật cũng rất hiếu kỳ.
Tung người rơi vào trên lưng phi điểu màu trắng, Tô Dật có chút cảm thán, ban đầu ở Man Thành, nhìn tọa kỵ Man Thú của Vương Toàn Đức, trong lòng từng nghĩ khi nào mình cũng có thể có tọa kỵ, cái kia hẳn là cực kỳ uy phong.
Chiêm chíp...
Theo Tô Dật tung người nhảy lên, phi điểu màu trắng chiêm chíp một tiếng, vỗ cánh bay xuống vách núi.
Thân thể Tô Dật run lên, kém chút ngã xuống, có điều đã có kinh nghiệm ngồi tọa kỵ Man Thú, nhất thời giữ chặt lông vũ của phi điểu, thân thể áp sát vào người nó, mới không có ngã xuống.
Lao xuống một lát, phi điểu màu trắng mới vỗ cánh bình ổn thân thể, sau đó xoay quanh.
Tô Dật nhìn phía dưới, lúc này mới đến đáy vực.
Tô Dật ngước mắt nhìn lên, vụ khí che đậy ánh mắt, làm cho phía dưới ánh sáng tối tăm, khắp nơi đều là vụ khí trắng xoá.
Tô Dật hít sâu một hơi, xem chừng vừa mới phi điểu màu trắng bay xuống, sợ là khoảng cách cũng trên mấy trăm trượng, nếu không phải lúc ấy mình rơi ở trên đại thụ, sợ là sẽ ngã thành thịt vụn.
- Chi chi...
Tô Dật đang suy nghĩ, thanh âm chi chi truyền đến, Tiểu Điêu màu đỏ, đại thử màu đen, Đại Hổ, còn có Kim Sắc Đại Mãng đều dọc theo vách đá chạy xuống.
Phi điệp vỗ cánh, theo ở sau lưng Đại Hổ.
Có thể xuống tới đáy vực, cũng chỉ có sáu con Man Thú này, những Man Thú khác không có xuống theo.
Sáu con Man Thú xuất hiện, nhất thời lướt về phía trước, ra hiệu Tô Dật đi theo.
Xoạt xoạt...
Tô Dật chậm rãi đi theo, cẩn thận từng li từng tí, dưới chân xoạt xoạt rung động, có bạch cốt âm u xuất hiện, có xương thú to lớn chôn sâu ở trong mặt đất, chỉ lộ ra một chút dấu tích.
Phía trước dần dần xuất hiện một hạp cốc, cũng chỉ có thể dung đám thú Đại Hổ đi qua.
Càng xâm nhập, xương thú ở trên mặt đất càng nhiều.
Sau khi đi ước chừng trăm trượng, phía trước bỗng nhiên mở rộng.
Tô Dật đi ra hạp cốc, tầm mắt không hề có mây mù phiêu miểu, là một thâm cốc, ánh mắt rõ ràng hơn không ít.
Lúc này hẳn là buổi trưa, có ánh sáng mặt trời thông qua vách đá dốc đứng rơi xuống, ánh sáng pha tạp.
- Ngao ô...
Vừa đi ra hạp cốc, mấy con Man Thú không dám tiến lên nữa, bản năng có một loại sợ hãi nào đó, nhưng trong ánh mắt lại có một loại bi thương.
- Sao nhiều xương thú như vậy?
Mà giờ khắc này Tô Dật cũng chấn kinh, trong thâm cốc lại có xương thú lít nha lít nhít, chồng chất như núi, thậm chí còn có thi thể nhân loại.
- Mấy nghiệt súc các ngươi, ta nói qua đừng tới đây phiền ta, tu hành ở bản thân, a, các ngươi có chút không giống, rất kỳ quái, còn có nhân loại...
Bỗng dưng có thanh âm truyền ra, tang thương trầm thấp, giống như hồi lâu không có mở miệng.
- Có người...
Tô Dật chấn kinh, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía, lại không có bất kỳ phát hiện nào.
- Là ai...
Càng làm cho Tô Dật cảm giác kinh hãi là, trong lúc vô hình giống như có một cỗ lực lượng mịt mờ bao phủ, nhưng lực lượng kia rất yếu, có một loại cảm giác ngoài tầm tay với.
- Còn là một tiểu gia hỏa.
Thanh âm tang thương truyền ra, lộ vẻ hiếu kỳ.
- Ngươi là ai?
Tô Dật dò xét khắp nơi, trong lòng cảnh giác, nhưng lại không có bất kỳ phát hiện nào, tựa như thanh âm tang thương kia là bỗng dưng truyền ra.
- Tiểu gia hỏa đừng tìm, ngươi tìm không thấy ta, bằng không mà nói, đã sớm có người tìm tới ta rồi.
Trong thanh âm tang thương lộ ra chút đắng chát, lại hỏi Tô Dật:
- Ngược lại là tiểu gia hỏa ngươi, lấy tu vi của ngươi, làm sao có thể xuống đây, chuyện này không có khả năng lắm nha?
- Nếu ta nói ta là bị người ném xuống, đại nạn không chết, sợ là ngươi cũng sẽ không tin tưởng.
Tô Dật vừa trả lời, vừa âm thầm đánh giá bốn phía, thanh âm ở phụ cận, cũng không tin không tìm ra được.
- Ta tin, làm sao lại không tin, mấy nghiệt súc kia lại không ăn ngươi, còn dẫn ngươi tới đây, đủ chứng minh trên người tiểu tử ngươi có chút kỳ lạ.
Thanh âm tang thương bật cười, sau đó tiếp tục nói:
- Ta nói rồi, ngươi không cần tìm, ngươi là không thể nào tìm được ta, đừng nói ngươi chỉ là Nguyên Hồn cảnh, xem như ngươi là Nguyên Hoàng cảnh, cũng không có khả năng tìm được ta.
- Nguyên Hoàng cảnh!
Ba chữ kia làm cho Tô Dật tim đập rộn lên, trong thân thể tự dưng tuôn ra cảm giác nóng rực.
Nguyên Hoàng cảnh, kia tuyệt đối là cường giả chân chính của thế giới này, nghe đồn những cường giả Nguyên Hoàng cảnh kia, bất kỳ ai cũng có thực lực dời núi lấp biển, có thể bay qua hải dương, vượt qua hư không.
- Tiền bối, ngài biết mấy con Man Thú này?
Tô Dật cố nén hiếu kỳ trong lòng, tựa hồ chủ nhân của thanh âm thần bí kia quan sát được mình, nhưng mình lại tìm không thấy, vậy chỉ có thể chứng minh, người này là một cường giả đáng sợ, từ trong khẩu khí đối phương còn biết đám thú Kim Sắc Đại Mãng.
- Mấy tiểu nghiệt súc này sao, biết lâu rồi...
Thanh âm tang thương nói, tựa hồ đang nhớ lại chuyện cũ, thanh âm rất chậm, nói:
- Còn nhớ lúc trước mấy tiểu nghiệt súc này rất yếu, ta nhàn rỗi không có chuyện gì làm, liền tùy tiện chỉ điểm một chút, tuy huyết mạch của mấy nghiệt súc kia rất thấp, nhưng có chút ngộ tính, thế mà đều có thu hoạch, cho nên không có việc gì, đều thường thường chạy tới chỗ ta.
- Hô...
Nghe thanh âm tang thương kia chầm chậm nói, Tô Dật lại nhịn không được hít khí lạnh, tùy tiện chỉ điểm, còn là mấy con Man Thú, người này đến cùng có lai lịch gì, cũng quá bất khả tư nghị đi.
- Chẳng lẽ tiền bối cũng là Man Thú?
Tô Dật sững sờ hỏi, chỉ điểm Man Thú, vậy hẳn cũng là Man Thú a, nghe đồn Man Thú đến Yêu Hư cảnh có thể miệng nói tiếng người, đến Yêu Hoàng cảnh có thể hóa thành hình người.
Nhưng nhìn ánh mắt của Kim Sắc Đại Mãng, cảm thấy không có ác ý gì, hơi chút do dự, Tô Dật lập tức gật đầu.
Kim Sắc Đại Mãng rất cao hứng, lưỡi tím không ngừng phun ra nuốt vào.
- Òm ọp...
Phi điểu màu trắng xoay quanh Tô Dật, giống như cũng có ý đồ, không ngừng vây quanh người Tô Dật bay lượn.
Ngao ô...
Òm ọp...
Kim Sắc Đại Mãng, Tiểu Điêu màu đỏ, đại thử màu đen, phi điệp như ngọc, còn có Đại Hổ cũng nhìn Tô Dật ra hiệu.
- Các ngươi muốn ta ngồi lên?
Tô Dật suy nghĩ ý đồ của mấy con Man Thú, giống như để cho mình ngồi lên.
- Ngao ô!
Đám thú Đại Hổ gào thét gật đầu.
- Được thôi
Tô Dật không có suy nghĩ nhiều, dù sao đã quyết định theo mấy con Man Thú này đi xem một chút.
Những Man Thú kia muốn làm gì, giờ phút này trong lòng Tô Dật cũng rất hiếu kỳ.
Tung người rơi vào trên lưng phi điểu màu trắng, Tô Dật có chút cảm thán, ban đầu ở Man Thành, nhìn tọa kỵ Man Thú của Vương Toàn Đức, trong lòng từng nghĩ khi nào mình cũng có thể có tọa kỵ, cái kia hẳn là cực kỳ uy phong.
Chiêm chíp...
Theo Tô Dật tung người nhảy lên, phi điểu màu trắng chiêm chíp một tiếng, vỗ cánh bay xuống vách núi.
Thân thể Tô Dật run lên, kém chút ngã xuống, có điều đã có kinh nghiệm ngồi tọa kỵ Man Thú, nhất thời giữ chặt lông vũ của phi điểu, thân thể áp sát vào người nó, mới không có ngã xuống.
Lao xuống một lát, phi điểu màu trắng mới vỗ cánh bình ổn thân thể, sau đó xoay quanh.
Tô Dật nhìn phía dưới, lúc này mới đến đáy vực.
Tô Dật ngước mắt nhìn lên, vụ khí che đậy ánh mắt, làm cho phía dưới ánh sáng tối tăm, khắp nơi đều là vụ khí trắng xoá.
Tô Dật hít sâu một hơi, xem chừng vừa mới phi điểu màu trắng bay xuống, sợ là khoảng cách cũng trên mấy trăm trượng, nếu không phải lúc ấy mình rơi ở trên đại thụ, sợ là sẽ ngã thành thịt vụn.
- Chi chi...
Tô Dật đang suy nghĩ, thanh âm chi chi truyền đến, Tiểu Điêu màu đỏ, đại thử màu đen, Đại Hổ, còn có Kim Sắc Đại Mãng đều dọc theo vách đá chạy xuống.
Phi điệp vỗ cánh, theo ở sau lưng Đại Hổ.
Có thể xuống tới đáy vực, cũng chỉ có sáu con Man Thú này, những Man Thú khác không có xuống theo.
Sáu con Man Thú xuất hiện, nhất thời lướt về phía trước, ra hiệu Tô Dật đi theo.
Xoạt xoạt...
Tô Dật chậm rãi đi theo, cẩn thận từng li từng tí, dưới chân xoạt xoạt rung động, có bạch cốt âm u xuất hiện, có xương thú to lớn chôn sâu ở trong mặt đất, chỉ lộ ra một chút dấu tích.
Phía trước dần dần xuất hiện một hạp cốc, cũng chỉ có thể dung đám thú Đại Hổ đi qua.
Càng xâm nhập, xương thú ở trên mặt đất càng nhiều.
Sau khi đi ước chừng trăm trượng, phía trước bỗng nhiên mở rộng.
Tô Dật đi ra hạp cốc, tầm mắt không hề có mây mù phiêu miểu, là một thâm cốc, ánh mắt rõ ràng hơn không ít.
Lúc này hẳn là buổi trưa, có ánh sáng mặt trời thông qua vách đá dốc đứng rơi xuống, ánh sáng pha tạp.
- Ngao ô...
Vừa đi ra hạp cốc, mấy con Man Thú không dám tiến lên nữa, bản năng có một loại sợ hãi nào đó, nhưng trong ánh mắt lại có một loại bi thương.
- Sao nhiều xương thú như vậy?
Mà giờ khắc này Tô Dật cũng chấn kinh, trong thâm cốc lại có xương thú lít nha lít nhít, chồng chất như núi, thậm chí còn có thi thể nhân loại.
- Mấy nghiệt súc các ngươi, ta nói qua đừng tới đây phiền ta, tu hành ở bản thân, a, các ngươi có chút không giống, rất kỳ quái, còn có nhân loại...
Bỗng dưng có thanh âm truyền ra, tang thương trầm thấp, giống như hồi lâu không có mở miệng.
- Có người...
Tô Dật chấn kinh, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía, lại không có bất kỳ phát hiện nào.
- Là ai...
Càng làm cho Tô Dật cảm giác kinh hãi là, trong lúc vô hình giống như có một cỗ lực lượng mịt mờ bao phủ, nhưng lực lượng kia rất yếu, có một loại cảm giác ngoài tầm tay với.
- Còn là một tiểu gia hỏa.
Thanh âm tang thương truyền ra, lộ vẻ hiếu kỳ.
- Ngươi là ai?
Tô Dật dò xét khắp nơi, trong lòng cảnh giác, nhưng lại không có bất kỳ phát hiện nào, tựa như thanh âm tang thương kia là bỗng dưng truyền ra.
- Tiểu gia hỏa đừng tìm, ngươi tìm không thấy ta, bằng không mà nói, đã sớm có người tìm tới ta rồi.
Trong thanh âm tang thương lộ ra chút đắng chát, lại hỏi Tô Dật:
- Ngược lại là tiểu gia hỏa ngươi, lấy tu vi của ngươi, làm sao có thể xuống đây, chuyện này không có khả năng lắm nha?
- Nếu ta nói ta là bị người ném xuống, đại nạn không chết, sợ là ngươi cũng sẽ không tin tưởng.
Tô Dật vừa trả lời, vừa âm thầm đánh giá bốn phía, thanh âm ở phụ cận, cũng không tin không tìm ra được.
- Ta tin, làm sao lại không tin, mấy nghiệt súc kia lại không ăn ngươi, còn dẫn ngươi tới đây, đủ chứng minh trên người tiểu tử ngươi có chút kỳ lạ.
Thanh âm tang thương bật cười, sau đó tiếp tục nói:
- Ta nói rồi, ngươi không cần tìm, ngươi là không thể nào tìm được ta, đừng nói ngươi chỉ là Nguyên Hồn cảnh, xem như ngươi là Nguyên Hoàng cảnh, cũng không có khả năng tìm được ta.
- Nguyên Hoàng cảnh!
Ba chữ kia làm cho Tô Dật tim đập rộn lên, trong thân thể tự dưng tuôn ra cảm giác nóng rực.
Nguyên Hoàng cảnh, kia tuyệt đối là cường giả chân chính của thế giới này, nghe đồn những cường giả Nguyên Hoàng cảnh kia, bất kỳ ai cũng có thực lực dời núi lấp biển, có thể bay qua hải dương, vượt qua hư không.
- Tiền bối, ngài biết mấy con Man Thú này?
Tô Dật cố nén hiếu kỳ trong lòng, tựa hồ chủ nhân của thanh âm thần bí kia quan sát được mình, nhưng mình lại tìm không thấy, vậy chỉ có thể chứng minh, người này là một cường giả đáng sợ, từ trong khẩu khí đối phương còn biết đám thú Kim Sắc Đại Mãng.
- Mấy tiểu nghiệt súc này sao, biết lâu rồi...
Thanh âm tang thương nói, tựa hồ đang nhớ lại chuyện cũ, thanh âm rất chậm, nói:
- Còn nhớ lúc trước mấy tiểu nghiệt súc này rất yếu, ta nhàn rỗi không có chuyện gì làm, liền tùy tiện chỉ điểm một chút, tuy huyết mạch của mấy nghiệt súc kia rất thấp, nhưng có chút ngộ tính, thế mà đều có thu hoạch, cho nên không có việc gì, đều thường thường chạy tới chỗ ta.
- Hô...
Nghe thanh âm tang thương kia chầm chậm nói, Tô Dật lại nhịn không được hít khí lạnh, tùy tiện chỉ điểm, còn là mấy con Man Thú, người này đến cùng có lai lịch gì, cũng quá bất khả tư nghị đi.
- Chẳng lẽ tiền bối cũng là Man Thú?
Tô Dật sững sờ hỏi, chỉ điểm Man Thú, vậy hẳn cũng là Man Thú a, nghe đồn Man Thú đến Yêu Hư cảnh có thể miệng nói tiếng người, đến Yêu Hoàng cảnh có thể hóa thành hình người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.