Chương 289: Thượng Quan Thiên Thần (2)
Vũ Phong
04/05/2022
- Nghe nói qua một chút.
Tô Dật nói, từ trong miệng Thượng Quan Hề Vi biết được một vài tình huống, mẫu thân đã mất, phụ thân rời khỏi Linh Cổ Thôn, từ nhỏ sống nương tựa với nãi nãi.
- Đối với bên ngoài, lão thân cả đời chưa từng đi ra, cũng không biết nó có dáng vẻ như thế nào, từ lúc còn trẻ cũng nghĩ tới muốn đi ra bên ngoài một phen, thế nhưng tổ huấn.
Thượng Quan Trình Nhã nói, trong con ngươi có chút ánh sáng lóe lên, vẻ mặt cũng hiện lên chút sóng gió, dường như nhớ lại lúc còn trẻ.
Tô Dật không nói gì, nói vậy trong lòng trưởng thôn, cảm giác mấy năm nay cũng không hề trách con trai của mình.
- Được rồi, ngươi nói chút chuyện đi! Nhà có đông người không?
Một lát sau, Thượng Quan Trình Nhã nhìn Tô Dật hỏi.
- Trong nhà có ông nội, cha mẹ ta sau khi sinh ta ra thì đã rời đi, hiện tai không rõ tung tích, sống nương tựa với ông nội ta.
Tô Nhật nhớ lại ông nội, đã đi lâu như vậy, hy vọng thân thể của ông nội vẫn có thể chống đỡ được một đoạn thời gian, mình nhất định phải nhanh chóng trở thành cường giả, sau đó trở về chữa thương cho ông nội.
- Cũng là một hài tử số khổ, giống với Hề Vi.
Nghe vậy, Thượng Quan Trình Nhã hơi giật mình, trên khuôn mặt hiền hòa ánh mắt bất động, kéo tay Tô Dật nhẹ giọng nói.
- Ông nội đối với ta rất tốt.
Tô Dật cười nói, khóe miệng nở một nụ cười.
Một già một trẻ, ngồi hàn huyên rất nhiều.
Tô Dật hàn huyên với trưởng thôn Thượng Quan Trình Nhã rất nhiều về chuyện lý thú ở bên ngoài. Lão thái thái cẩn thận nghe giống như cải lão hoàn đồng vậy, khuôn mặt hiếu kỳ, thi thoảng nở nụ cười.
- Hôm nay là một ngày lão thân vui vẻ nhất trong mười mấy năm qua, cám ơn ngươi, hài tử.
Cuối cùng, Thượng Quan Trình Nhã nói với Tô Dật như vậy, trên khuôn mặt hiền hòa tràn đầy ý cười, đã lâu chưa được vui vẻ như vậy.
- Nếu như Thượng Quan nãi nãi thích, hôm nào ta sẽ tâm sự tiếp với người.
Tô Dật nhìn Thượng Quan Trình Nhã lão thái thái, nói.
- Được.
Thượng Quan Trình Nhã gật đầu, thân thể hơi còng đứng dậy, dừng sợi tóc bạc phất phơ bay, đôi mắt màu nâu sâu thẳm như đã trải qua đủ tang thương cuộc đời, mắt nhìn Tô Dật một hồi lâu, muốn nói lại thôi.
- Thượng Quan nãi nãi, có việc gì thế?
Tô Dật hỏi.
- Chờ ngươi quay về rồi, nếu có một ngày, gặp được một người tên là Thượng Quan Thiên Thần....
Nói được hơn nửa, Thượng Quan Trình Nhã lão thái thái hơi ngập ngừng, khẽ thở dài một cái, nói:
- Quên đi, tất cả đều qua rồi, chỉ khổ nha đầu Hề Vi thôi...
- Thượng Quan Thiên Thần, là phụ thân của Hề Vi sao?
Tô Dật hỏi.
- Được rồi, đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai là trận thi đấu giữa Linh Cổ Thôn, Man Hùng bộ lạc, Liệp Hổ bộ lạc, ngươi cũng cùng đi xem xem, U Hư Man Thiên Báo tăng cấp không ít, nếu như ngày mai có thể tiếp tục thắng lợi thì lần này Linh Cổ Thôn ta cơ bản là thắng rồi.
Thượng Quan Trình Nhã nói vậy, sau đó để Tô Dật đi nghỉ ngơi.
Tô Dật rời đi, không hỏi nhiều nữa, ghi tạc cái tên Thượng Quan Thiên Thần trong lòng.
Về đến phòng, Tô Dật tìm nước tắm qua một cái, tắm rửa rồi thay áo bào sạch sẽ mà nhóm đại thẩm trong thôn đưa tới, lần nữa đeo đao lên lưng rồi bắt đầu nhắm mắt điều tức.
Mấy canh giờ sau, hai tròng mắt của Tô Dật mở ra, bàn tay thu lại, nguyên khí tràn đầy trong cơ thể, sức mạnh tinh thần dồi dào, cảm giác thần thanh khí sảng.
- Không biết Ngự Hồn sư tới cấp độ nào rồi.
Tô Dật cảm giác sức mạnh linh hồn trong thời gian này cũng đang không ngừng tăng trưởng, đặc biệt lần trước sức mạnh linh hồn cũng tiến bộ không ít, nhưng đối với Ngự Hồn sư lại hiểu rất ít, không biết lúc này mình ở Ngụ Hồn Sư rốt cục đã đến cấp độ nào rồi.
- Dịch Túc huynh đệ, tất cả mọi người đang chờ ngươi đó.
Giọng nói của Thượng Quan Nham truyền tới từ bên ngoài, tối hôm nay trong thôn muốn chúc mừng, Tô Dật là chủ tiệc.
Tô Dật đi ra khỏi đình viện, đã là hoàng hôn rồi.
- Lại có thịt ăn, có cả rượu bách quả nữa.
Tô Thiên Tước cụp đuôi vội vội vàng vàng đi ra, rất sợ đến muộn, nhớ tới rượu bách quả cùng thịt quay, nước bọt cũng sắp chảy ra rồi.
Tô Dật nói, từ trong miệng Thượng Quan Hề Vi biết được một vài tình huống, mẫu thân đã mất, phụ thân rời khỏi Linh Cổ Thôn, từ nhỏ sống nương tựa với nãi nãi.
- Đối với bên ngoài, lão thân cả đời chưa từng đi ra, cũng không biết nó có dáng vẻ như thế nào, từ lúc còn trẻ cũng nghĩ tới muốn đi ra bên ngoài một phen, thế nhưng tổ huấn.
Thượng Quan Trình Nhã nói, trong con ngươi có chút ánh sáng lóe lên, vẻ mặt cũng hiện lên chút sóng gió, dường như nhớ lại lúc còn trẻ.
Tô Dật không nói gì, nói vậy trong lòng trưởng thôn, cảm giác mấy năm nay cũng không hề trách con trai của mình.
- Được rồi, ngươi nói chút chuyện đi! Nhà có đông người không?
Một lát sau, Thượng Quan Trình Nhã nhìn Tô Dật hỏi.
- Trong nhà có ông nội, cha mẹ ta sau khi sinh ta ra thì đã rời đi, hiện tai không rõ tung tích, sống nương tựa với ông nội ta.
Tô Nhật nhớ lại ông nội, đã đi lâu như vậy, hy vọng thân thể của ông nội vẫn có thể chống đỡ được một đoạn thời gian, mình nhất định phải nhanh chóng trở thành cường giả, sau đó trở về chữa thương cho ông nội.
- Cũng là một hài tử số khổ, giống với Hề Vi.
Nghe vậy, Thượng Quan Trình Nhã hơi giật mình, trên khuôn mặt hiền hòa ánh mắt bất động, kéo tay Tô Dật nhẹ giọng nói.
- Ông nội đối với ta rất tốt.
Tô Dật cười nói, khóe miệng nở một nụ cười.
Một già một trẻ, ngồi hàn huyên rất nhiều.
Tô Dật hàn huyên với trưởng thôn Thượng Quan Trình Nhã rất nhiều về chuyện lý thú ở bên ngoài. Lão thái thái cẩn thận nghe giống như cải lão hoàn đồng vậy, khuôn mặt hiếu kỳ, thi thoảng nở nụ cười.
- Hôm nay là một ngày lão thân vui vẻ nhất trong mười mấy năm qua, cám ơn ngươi, hài tử.
Cuối cùng, Thượng Quan Trình Nhã nói với Tô Dật như vậy, trên khuôn mặt hiền hòa tràn đầy ý cười, đã lâu chưa được vui vẻ như vậy.
- Nếu như Thượng Quan nãi nãi thích, hôm nào ta sẽ tâm sự tiếp với người.
Tô Dật nhìn Thượng Quan Trình Nhã lão thái thái, nói.
- Được.
Thượng Quan Trình Nhã gật đầu, thân thể hơi còng đứng dậy, dừng sợi tóc bạc phất phơ bay, đôi mắt màu nâu sâu thẳm như đã trải qua đủ tang thương cuộc đời, mắt nhìn Tô Dật một hồi lâu, muốn nói lại thôi.
- Thượng Quan nãi nãi, có việc gì thế?
Tô Dật hỏi.
- Chờ ngươi quay về rồi, nếu có một ngày, gặp được một người tên là Thượng Quan Thiên Thần....
Nói được hơn nửa, Thượng Quan Trình Nhã lão thái thái hơi ngập ngừng, khẽ thở dài một cái, nói:
- Quên đi, tất cả đều qua rồi, chỉ khổ nha đầu Hề Vi thôi...
- Thượng Quan Thiên Thần, là phụ thân của Hề Vi sao?
Tô Dật hỏi.
- Được rồi, đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai là trận thi đấu giữa Linh Cổ Thôn, Man Hùng bộ lạc, Liệp Hổ bộ lạc, ngươi cũng cùng đi xem xem, U Hư Man Thiên Báo tăng cấp không ít, nếu như ngày mai có thể tiếp tục thắng lợi thì lần này Linh Cổ Thôn ta cơ bản là thắng rồi.
Thượng Quan Trình Nhã nói vậy, sau đó để Tô Dật đi nghỉ ngơi.
Tô Dật rời đi, không hỏi nhiều nữa, ghi tạc cái tên Thượng Quan Thiên Thần trong lòng.
Về đến phòng, Tô Dật tìm nước tắm qua một cái, tắm rửa rồi thay áo bào sạch sẽ mà nhóm đại thẩm trong thôn đưa tới, lần nữa đeo đao lên lưng rồi bắt đầu nhắm mắt điều tức.
Mấy canh giờ sau, hai tròng mắt của Tô Dật mở ra, bàn tay thu lại, nguyên khí tràn đầy trong cơ thể, sức mạnh tinh thần dồi dào, cảm giác thần thanh khí sảng.
- Không biết Ngự Hồn sư tới cấp độ nào rồi.
Tô Dật cảm giác sức mạnh linh hồn trong thời gian này cũng đang không ngừng tăng trưởng, đặc biệt lần trước sức mạnh linh hồn cũng tiến bộ không ít, nhưng đối với Ngự Hồn sư lại hiểu rất ít, không biết lúc này mình ở Ngụ Hồn Sư rốt cục đã đến cấp độ nào rồi.
- Dịch Túc huynh đệ, tất cả mọi người đang chờ ngươi đó.
Giọng nói của Thượng Quan Nham truyền tới từ bên ngoài, tối hôm nay trong thôn muốn chúc mừng, Tô Dật là chủ tiệc.
Tô Dật đi ra khỏi đình viện, đã là hoàng hôn rồi.
- Lại có thịt ăn, có cả rượu bách quả nữa.
Tô Thiên Tước cụp đuôi vội vội vàng vàng đi ra, rất sợ đến muộn, nhớ tới rượu bách quả cùng thịt quay, nước bọt cũng sắp chảy ra rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.