Chương 184: Tìm được bảo tàng!
Vũ Phong
04/05/2022
Nếu không phải tu thành Hỗn Nguyên Yêu Thể, sợ là Tô Dật căn bản không có cách tới gần.
Sơn động này là địa phương Hàn Băng Man Lang cư trú, hàn băng bốn phía đã đến cấp độ khó có thể hòa tan.
Người bình thường sợ là căn bản không có cách tới gần, ở xa xa cũng sẽ bị đông thành khối băng.
- Nhanh đi vào, ta dẫn ngươi đi tìm bảo tàng, nắm chặt thời gian!
Mạc Nguyệt cũng bò vào sơn động, quần áo bay múa, cơ thể lóe ra ánh sáng trong suốt, con ngươi linh động, lộ ra chút giảo hoạt, giờ phút này thiếu mấy phần khí chất tiên tử, càng giống ma nữ hơn.
- Rõ ràng là ta dẫn ngươi tới.
Tô Dật khinh thường, cũng may mình vận khí tốt, không có mạo hiểm xông vào, bằng không ngày hôm nay sẽ rất thảm.
- Mặc kệ là ngươi dẫn ta đến, hay ta mang ngươi đến, hiện tại Trình Kiên đang cùng Sí Thiên Giao đại chiến, thời gian của chúng ta không nhiều, mau tìm bảo tàng lấy đi, bằng không vô luận là Trình Kiên phát hiện, hay Sí Thiên Giao phát hiện, chúng ta đều chết chắc!
Khuôn mặt Mạc Nguyệt mang theo ý cười, rõ ràng là lợi dụng người khác đang kịch chiến, mình vụng trộm lẻn vào bảo tàng, thế nhưng lại nói chững chạc đàng hoàng, nói giống như Nữ Bồ Tát vậy.
- Còn không biết xấu hổ hơn ta.
Tô Dật im lặng, nữ nhân này còn vô sỉ hơn mình, có điều nàng nói không sai, cần phải nắm chặt thời gian.
Hai người không dám trì hoãn, dọc theo sơn động xâm nhập vào trong.
Sơn động này không biết dài bao nhiêu, bốn phía đều là hàn băng thật dày.
Không ít băng trùy treo ngược, tràn ngập ra ánh sáng.
Trong hàn băng thật dày, còn có thể ngẫu nhiên nhìn thấy không ít bạch cốt, khiến người ta lông tơ dựng thẳng.
- Không bình thường, Sí Thiên Giao là Man Thú Hỏa thuộc tính, sơn động này thực không thích hợp làm sào huyệt của nó.
Tô Dật nhíu mày, tuy sơn động này rất lớn, thế nhưng quá lạnh, càng xâm nhập thì càng lạnh thấu xương.
- Lạnh quá!
Mạc Nguyệt cũng lạnh run lập cập, lại không dám vận dụng nguyên khí chống lạnh.
Mạc Nguyệt âm thầm nhìn Tô Dật, trong lòng kỳ quái, tu vi của tên này rõ ràng không bằng mình, nhưng nhìn lại không có quá lạnh.
- Tên này không đơn giản!
Mạc Nguyệt thầm nói, cái này đủ để chứng minh thân thể đối phương không đơn giản.
- A...
Cũng không biết xâm nhập bao lâu, hàn băng trong sơn động càng ngày càng yếu, khí tức hàn băng giống như đột nhiên yếu bớt.
Tô Dật kinh ngạc, sau khi tiến lên trăm trượng, hàn băng ở bốn phía sơn động đều tiêu tán.
- Không còn hàn băng!
Phía trước có một động khẩu giống như xâm nhập lòng núi xuất hiện ở trước mặt Tô Dật và Mạc Nguyệt.
Động khẩu đen nhánh, loáng thoáng có khí tức nóng bỏng lan tràn ra.
- Là núi lửa sao?
Tô Dật nhíu mày, lúc trước từng ở trong Man Yêu Sâm Lâm tìm núi lửa tu luyện Kim Cương Chi Thể, phản ứng đầu tiên là phía dưới có một ngọn núi lửa.
- Đi xuống xem một chút, sơn động này trong nóng ngoài lạnh, ngược lại thích hợp làm sào huyệt của Sí Thiên Giao.
Mạc Nguyệt nói, mày nhíu lại, con ngươi có chút kích động, chí ít cái này chứng minh nó giống sào huyệt của Sí Thiên Giao.
Đồng thời trong mắt Mạc Nguyệt âm thầm lấp lóe, nàng biết mục đích chính thức của mình trước khi tới đây.
Nếu truyền ngôn là thật, vậy mình sẽ lấy được đại cơ duyên!
- Đi vào!
Tô Dật không có quá nhiều do dự, dù sao đã mạo hiểm tới đây, không có lý do gì không đi vào.
Hai người cẩn thận từng li từng tí tiến vào trong nham động, bên trong đã không còn hàn băng, bởi vậy cũng tối mờ.
Toàn bộ sơn động tối đen, cực kỳ thâm thúy, khiến người ta hơi sợ!
Loại đen nhánh thâm thúy này, cho dù Tô Dật và Mạc Nguyệt thân là võ giả, thị lực tốt hơn người bình thường nhiều, cũng khó có thể thấy vật.
Cũng may khi vào sâu, không biết từ chỗ nào có ánh lửa lấp lóe, có thể làm cho Tô Dật và Mạc Nguyệt thấy đường đi xuống.
Trong nham động hoàn toàn tĩnh mịch.
Không có bất kỳ tiếng vang gì, tĩnh mịch đến ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe rõ ràng.
Chỉ là theo xâm nhập, khí tức bên trong càng ngày càng nóng rực.
Cứ như vậy xâm nhập mấy trăm trượng, đến sau cùng, khí tức nóng bỏng kia làm cho Tô Dật và Mạc Nguyệt đều đổ mồ hôi đầm đìa.
- A...
Đột nhiên, Mạc Nguyệt kêu khẽ, bàn tay vịn nham thạch xâm nhập như thiểm điện rụt về, nhiệt độ trên nham thạch đã để nàng khó có thể chịu đựng.
Tô Dật nhìn nàng, ý bảo Mạc Nguyệt cẩn thận.
Nhiệt độ này Tô Dật còn có thể chống lại, dù sao lúc trước hắn từng lấy núi lửa rèn luyện thân thể.
- Giao Long Lân!
Đột nhiên, Tô Dật phát hiện một miếng lân phiến lớn chừng bàn tay, giống như xích kim, cực kỳ cứng rắn, chính là lân phiến trên người Sí Thiên Giao, chắc là rụng xuống.
Lân phiến của Sí Thiên Giao Yêu Hoàng cảnh, có giá trị không nhỏ, có thể xem như bảo vật, đủ để luyện chế ra binh khí hay hộ giáp rất tốt.
Tô Dật không khách khí, thu lân phiến vào trong Túi Không Gian của mình.
- Vẫn còn...
Mười mấy bước sau, Tô Dật lại nhặt được lân phiến của Sí Thiên Giao.
Địa thế phía trước càng ngày càng rộng, nhiệt độ cũng càng ngày càng cao.
Trên vách đá bốn phía, cũng dần dần đỏ thẫm, chiếu rọi bốn phía rạng rỡ.
- Không được rồi, ta chịu không nổi!
Mạc Nguyệt thở hồng hộc, mồ hôi làm mái tóc ướt nhẹp, sắc mặt đỏ thẫm.
Phần phật...
Thật đã không cách nào chống lại, nguyên khí trong cơ thể Mạc Nguyệt phóng thích ra, nhàn nhạt ba động, nhất thời khí tức nóng bỏng bị trục xuất ra không ít, cả người dễ chịu hơn nhiều.
- Cẩn thận một chút.
Tô Dật nhíu mày, cũng may ở trong sơn động này không có gặp bất luận Man Thú gì, nếu không một khi vận dụng nguyên khí, sẽ lập tức bị phát giác.
Địa thế đã bằng phẳng, không còn đi xuống nữa.
Nơi đây giống như đã xuống lòng đất, bên trong có động thiên khác, giống như một thiên địa độc lập.
- Có lửa.
Nhiệt độ kéo lên, cực kỳ nóng rực, trên vách đá thỉnh thoảng có ánh lửa thoáng hiện.
Tô Dật cũng bắt đầu vận dụng nguyên khí, thật sự là quá nóng, bằng không mà nói, đế giày và quần áo sẽ bắt lửa.
- Mau nhìn...
Đột nhiên, Mạc Nguyệt kinh hô, nhịn không được mở miệng.
Ánh mắt Tô Dật đã sớm nhìn về phía trước, nổi lên ba động kịch liệt.
Ở sâu trong lòng đất, một đống Nguyên Thạch các loại thuộc tính chồng chất thành núi nhỏ, tản mát ra ánh sáng, tràn ngập ra năng lượng ba động.
Còn có không ít binh khí, ánh sáng lấp lóe, tràn ngập khí tức bén nhọn, hẳn không phải là phàm vật.
- Hỏa Viêm Kim Cương Thạch!
- Thanh Minh Thiết!
- Băng Thiên Nham!
- Cái này giống như là sừng của Cuồng Bạo Độc Giác Yêu...
- ...
Sơn động này là địa phương Hàn Băng Man Lang cư trú, hàn băng bốn phía đã đến cấp độ khó có thể hòa tan.
Người bình thường sợ là căn bản không có cách tới gần, ở xa xa cũng sẽ bị đông thành khối băng.
- Nhanh đi vào, ta dẫn ngươi đi tìm bảo tàng, nắm chặt thời gian!
Mạc Nguyệt cũng bò vào sơn động, quần áo bay múa, cơ thể lóe ra ánh sáng trong suốt, con ngươi linh động, lộ ra chút giảo hoạt, giờ phút này thiếu mấy phần khí chất tiên tử, càng giống ma nữ hơn.
- Rõ ràng là ta dẫn ngươi tới.
Tô Dật khinh thường, cũng may mình vận khí tốt, không có mạo hiểm xông vào, bằng không ngày hôm nay sẽ rất thảm.
- Mặc kệ là ngươi dẫn ta đến, hay ta mang ngươi đến, hiện tại Trình Kiên đang cùng Sí Thiên Giao đại chiến, thời gian của chúng ta không nhiều, mau tìm bảo tàng lấy đi, bằng không vô luận là Trình Kiên phát hiện, hay Sí Thiên Giao phát hiện, chúng ta đều chết chắc!
Khuôn mặt Mạc Nguyệt mang theo ý cười, rõ ràng là lợi dụng người khác đang kịch chiến, mình vụng trộm lẻn vào bảo tàng, thế nhưng lại nói chững chạc đàng hoàng, nói giống như Nữ Bồ Tát vậy.
- Còn không biết xấu hổ hơn ta.
Tô Dật im lặng, nữ nhân này còn vô sỉ hơn mình, có điều nàng nói không sai, cần phải nắm chặt thời gian.
Hai người không dám trì hoãn, dọc theo sơn động xâm nhập vào trong.
Sơn động này không biết dài bao nhiêu, bốn phía đều là hàn băng thật dày.
Không ít băng trùy treo ngược, tràn ngập ra ánh sáng.
Trong hàn băng thật dày, còn có thể ngẫu nhiên nhìn thấy không ít bạch cốt, khiến người ta lông tơ dựng thẳng.
- Không bình thường, Sí Thiên Giao là Man Thú Hỏa thuộc tính, sơn động này thực không thích hợp làm sào huyệt của nó.
Tô Dật nhíu mày, tuy sơn động này rất lớn, thế nhưng quá lạnh, càng xâm nhập thì càng lạnh thấu xương.
- Lạnh quá!
Mạc Nguyệt cũng lạnh run lập cập, lại không dám vận dụng nguyên khí chống lạnh.
Mạc Nguyệt âm thầm nhìn Tô Dật, trong lòng kỳ quái, tu vi của tên này rõ ràng không bằng mình, nhưng nhìn lại không có quá lạnh.
- Tên này không đơn giản!
Mạc Nguyệt thầm nói, cái này đủ để chứng minh thân thể đối phương không đơn giản.
- A...
Cũng không biết xâm nhập bao lâu, hàn băng trong sơn động càng ngày càng yếu, khí tức hàn băng giống như đột nhiên yếu bớt.
Tô Dật kinh ngạc, sau khi tiến lên trăm trượng, hàn băng ở bốn phía sơn động đều tiêu tán.
- Không còn hàn băng!
Phía trước có một động khẩu giống như xâm nhập lòng núi xuất hiện ở trước mặt Tô Dật và Mạc Nguyệt.
Động khẩu đen nhánh, loáng thoáng có khí tức nóng bỏng lan tràn ra.
- Là núi lửa sao?
Tô Dật nhíu mày, lúc trước từng ở trong Man Yêu Sâm Lâm tìm núi lửa tu luyện Kim Cương Chi Thể, phản ứng đầu tiên là phía dưới có một ngọn núi lửa.
- Đi xuống xem một chút, sơn động này trong nóng ngoài lạnh, ngược lại thích hợp làm sào huyệt của Sí Thiên Giao.
Mạc Nguyệt nói, mày nhíu lại, con ngươi có chút kích động, chí ít cái này chứng minh nó giống sào huyệt của Sí Thiên Giao.
Đồng thời trong mắt Mạc Nguyệt âm thầm lấp lóe, nàng biết mục đích chính thức của mình trước khi tới đây.
Nếu truyền ngôn là thật, vậy mình sẽ lấy được đại cơ duyên!
- Đi vào!
Tô Dật không có quá nhiều do dự, dù sao đã mạo hiểm tới đây, không có lý do gì không đi vào.
Hai người cẩn thận từng li từng tí tiến vào trong nham động, bên trong đã không còn hàn băng, bởi vậy cũng tối mờ.
Toàn bộ sơn động tối đen, cực kỳ thâm thúy, khiến người ta hơi sợ!
Loại đen nhánh thâm thúy này, cho dù Tô Dật và Mạc Nguyệt thân là võ giả, thị lực tốt hơn người bình thường nhiều, cũng khó có thể thấy vật.
Cũng may khi vào sâu, không biết từ chỗ nào có ánh lửa lấp lóe, có thể làm cho Tô Dật và Mạc Nguyệt thấy đường đi xuống.
Trong nham động hoàn toàn tĩnh mịch.
Không có bất kỳ tiếng vang gì, tĩnh mịch đến ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe rõ ràng.
Chỉ là theo xâm nhập, khí tức bên trong càng ngày càng nóng rực.
Cứ như vậy xâm nhập mấy trăm trượng, đến sau cùng, khí tức nóng bỏng kia làm cho Tô Dật và Mạc Nguyệt đều đổ mồ hôi đầm đìa.
- A...
Đột nhiên, Mạc Nguyệt kêu khẽ, bàn tay vịn nham thạch xâm nhập như thiểm điện rụt về, nhiệt độ trên nham thạch đã để nàng khó có thể chịu đựng.
Tô Dật nhìn nàng, ý bảo Mạc Nguyệt cẩn thận.
Nhiệt độ này Tô Dật còn có thể chống lại, dù sao lúc trước hắn từng lấy núi lửa rèn luyện thân thể.
- Giao Long Lân!
Đột nhiên, Tô Dật phát hiện một miếng lân phiến lớn chừng bàn tay, giống như xích kim, cực kỳ cứng rắn, chính là lân phiến trên người Sí Thiên Giao, chắc là rụng xuống.
Lân phiến của Sí Thiên Giao Yêu Hoàng cảnh, có giá trị không nhỏ, có thể xem như bảo vật, đủ để luyện chế ra binh khí hay hộ giáp rất tốt.
Tô Dật không khách khí, thu lân phiến vào trong Túi Không Gian của mình.
- Vẫn còn...
Mười mấy bước sau, Tô Dật lại nhặt được lân phiến của Sí Thiên Giao.
Địa thế phía trước càng ngày càng rộng, nhiệt độ cũng càng ngày càng cao.
Trên vách đá bốn phía, cũng dần dần đỏ thẫm, chiếu rọi bốn phía rạng rỡ.
- Không được rồi, ta chịu không nổi!
Mạc Nguyệt thở hồng hộc, mồ hôi làm mái tóc ướt nhẹp, sắc mặt đỏ thẫm.
Phần phật...
Thật đã không cách nào chống lại, nguyên khí trong cơ thể Mạc Nguyệt phóng thích ra, nhàn nhạt ba động, nhất thời khí tức nóng bỏng bị trục xuất ra không ít, cả người dễ chịu hơn nhiều.
- Cẩn thận một chút.
Tô Dật nhíu mày, cũng may ở trong sơn động này không có gặp bất luận Man Thú gì, nếu không một khi vận dụng nguyên khí, sẽ lập tức bị phát giác.
Địa thế đã bằng phẳng, không còn đi xuống nữa.
Nơi đây giống như đã xuống lòng đất, bên trong có động thiên khác, giống như một thiên địa độc lập.
- Có lửa.
Nhiệt độ kéo lên, cực kỳ nóng rực, trên vách đá thỉnh thoảng có ánh lửa thoáng hiện.
Tô Dật cũng bắt đầu vận dụng nguyên khí, thật sự là quá nóng, bằng không mà nói, đế giày và quần áo sẽ bắt lửa.
- Mau nhìn...
Đột nhiên, Mạc Nguyệt kinh hô, nhịn không được mở miệng.
Ánh mắt Tô Dật đã sớm nhìn về phía trước, nổi lên ba động kịch liệt.
Ở sâu trong lòng đất, một đống Nguyên Thạch các loại thuộc tính chồng chất thành núi nhỏ, tản mát ra ánh sáng, tràn ngập ra năng lượng ba động.
Còn có không ít binh khí, ánh sáng lấp lóe, tràn ngập khí tức bén nhọn, hẳn không phải là phàm vật.
- Hỏa Viêm Kim Cương Thạch!
- Thanh Minh Thiết!
- Băng Thiên Nham!
- Cái này giống như là sừng của Cuồng Bạo Độc Giác Yêu...
- ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.