Chương 165: Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình!
Vũ Phong
04/05/2022
- Thái Hành Tông ta muốn làm gì, Hắc Sát Môn ngươi còn không nhúng tay vào được.
Bích Trường Khiêm không để ý tới lời của Hắc Minh.
- Hừ!
Sắc mặt của Hắc Minh rất âm trầm, nhưng không thể làm gì, cảm ứng khí tức trên người Bích Trường Khiêm, thật đúng là không nhất định có nắm chắc làm gì Bích Trường Khiêm.
- Tiểu tử, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy thì thành toàn ngươi!
Dù sao tiểu tử kia đã không biết điều, Thái Hành Tông cũng không có ý định nhúng tay, Hắc Minh không muốn trì hoãn thời gian, còn phải tìm tung tích của Bích Huyết Linh Tham, nên xuất thủ với Tô Dật lần nữa.
- Xoẹt...
Bóng người như điện, Hắc Minh nhanh chóng xuất thủ, tay phải tràn ngập hắc quang, hóa thành màu sắc khiếp người, hắc quang thâm thúy lại hừng hực, trong nháy mắt bao phủ Tô Dật.
- Nhị thúc...
Sắc mặt Bích Linh đại biến, giống như muốn nhị thúc nhúng tay.
Sắc mặt của Bích Trường Khiêm khẽ nhúc nhích, không có nhúng tay, hắn có chút hảo cảm với tiểu tử trước mắt, nhưng đã có sự tình vừa rồi, hắn thật không tiện nhúng tay, cũng muốn nhìn trên người tiểu tử kia có phải còn có át chủ bài hay không.
- Xoẹt...
Hắc Minh đưa tay, hư không bị hắc quang bao phủ, khí tức đáng sợ cùng cực.
- Đường đường Nguyên Hoàng cảnh, lại xuất thủ với một tiểu tử Nguyên Hồn cảnh, khó tránh khỏi có chút quá mức đi!
Thanh âm thăm thẳm mà tang thương vang vọng, lời vừa nói ra, một thân hình như quỷ mị xuất hiện ở trước người Tô Dật.
Người đến đưa tay, mang theo ánh sáng vô tận, như một vùng biển mênh mông đánh ra.
Khí tức bành trướng càn quét, bốn phía giống như mang theo tia điện lấp lóe, ánh sáng ngút trời, tung hoành bay lượn.
Oanh!
Cả hai va chạm, bốn phía nhất thời có cự thạch hóa thành bột mịn.
Có hồ quang điện và nguyên khí hoành không, chấn kinh hồn phách người, hào quang rực rỡ đến có người không mở mắt được.
- Ầm ầm...
Kình phong ùn ùn kéo đến, bốn phía bị san thành bình địa!
Tô Dật cảm giác được thân thể của mình nhanh lùi ra sau, bốn phía hào quang rực rỡ.
Lực lượng khuấy động, sợi tóc bên tai Tô Dật đứt rời, nơi cổ bị một đạo kình phong cọ sát ra vết rách, có vết máu nhàn nhạt.
Quá hiểm, nếu lại lệch một chút, đạo năng lượng kia sẽ xuyên thủng cổ họng của Tô Dật.
Nhưng cũng may, có người xuất thủ cứu giúp Tô Dật, mang theo mùi rượu tràn ngập ra.
Còn chưa nhìn thấy người, Tô Dật đã đoán được là ai xuất thủ cứu giúp, mùi rượu này quá quen thuộc.
- Đạp đạp...
Mà giờ khắc này, Hắc Minh lảo đảo rút lui mười mấy bước mới đứng vững thân thể, mặt lộ vẻ kinh hãi, nhất thời quát:
- Là ai?
- Tiền bối...
Tô Dật cũng quay đầu, giờ phút này sau lưng có một lão giả khoảng sáu mươi tuổi, tay cầm hồ lô rượu, thân hình gầy gò nhưng thẳng tắp, áo bào màu đen hơi động, chính là lão giả thần bí kia.
- Ta là ai không trọng yếu, đường đường Nguyên Hoàng cảnh lại xuất thủ với Nguyên Hồn cảnh, để ta cảm thấy có chút ngứa mắt mà thôi.
Lão giả thần bí mở miệng nói.
- Đây là người Hắc Sát Môn ta muốn bắt, ngươi dám nhúng tay, sợ là đi không ra Man Yêu Sâm Lâm đâu!
Hắc Minh nhìn lão giả thần bí đột nhiên xuất hiện, có kiêng kị, sắc mặt càng âm trầm.
Giờ phút này bốn phía đều đang quan sát lão giả thần bí kia, dám nhúng tay vào sự tình của Hắc Sát Môn, sợ là người này cũng có chút lai lịch.
- Hắc Sát Môn lại thế nào, chí ít ngươi còn chưa có tư cách kêu gào ở trước mặt ta.
Bỗng dưng, lão giả thần bí nhìn Hắc Minh, con mắt màu nâu nhất thời hừng hực.
Cùng lúc đó, trên thân thể hắn dâng lên ánh sáng, khí thế nhất thời oanh minh!
- Oanh!
Lão giả thần bí đứng trên không trung, như một Hoàng giả ngạo thị thiên hạ, nhìn Hắc Minh, giống như nhìn xuống tôi tớ, khí tức cường đại mà kinh người.
- Thật mạnh!
Xa xa cảm giác được khí tức cường đại như vậy, đệ tử Thái Hành Tông cũng hít một hơi lãnh khí.
- Các hạ là Tây Vô Tình?
Ánh mắt của Huyết Thần Tông Huyết Thủ khẽ nhúc nhích, giống như nhớ tới cái gì, âm thầm rung động, nhỏ giọng cẩn thận hỏi.
- Tây Vô Tình!
Thời điểm ba chữ này truyền ra, toàn trường có không ít người sắc mặt đại biến.
- Tây Vô Tình, là ai vậy?
Đệ tử Thái Hành Tông cũng rất nghi hoặc, không biết Tây Vô Tình là ai.
- Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình, các ngươi tuổi còn trẻ, không biết người này, ở mấy chục năm trước, hắn đã là cường giả Nguyên Hoàng cảnh, nhưng hai mươi năm trước, hắn đột nhiên thoái ẩn, từ đó về sau biến mất không thấy gì nữa, không nghĩ tới lại gặp ở chỗ này.
Bích Trường Khiêm nhìn Tây Vô Tình, trong con ngươi cũng nổi lên ba động.
- Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình, hắn rất lợi hại sao?
Có đệ tử Thái Hành Tông mở miệng, danh hào Tuyệt Mệnh Diêm La này, cảm thấy rất lợi hại nha.
Cường giả Nguyên Hoàng cảnh, bản thân đã cực kỳ cường đại, nhưng bọn hắn thân là đệ tử Thái Hành Tông, cũng từng gặp qua không ít cường giả Nguyên Hoàng cảnh.
Chẳng lẽ Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình kia, còn có thể so sánh với cường giả Nguyên Hoàng cảnh cccThái Hành Tông sao.
- Nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên!
Bích Trường Khiêm nhìn ra suy nghĩ trong lòng đệ tử kia, ngữ khí mang theo dạy bảo nói:
- Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình, hắn không chỉ là Luyện Đan Sư, còn là Ngự Hồn Sư, hai mươi năm trước, hắn vừa mới đột phá Nguyên Hoàng cảnh đã có một trận chiến thành danh, ba Nguyên Hoàng cảnh nhất trọng của Thiên Long Tông liên thủ vây công, kết quả lại giết một người, trọng thương hai người, cuối cùng nghênh ngang rời đi.
- Nhưng đáng sợ nhất không phải thực lực của Tây Vô Tình, mà là tác phong làm việc, hắn một thân một mình, xuất quỷ nhập thần, lấy thân phận Luyện Đan Sư và Ngự Hồn Sư, nghiên cứu ra một loại thủ đoạn đáng sợ, đã từng có một thế lực nhị lưu đắc tội hắn, trong vòng một đêm bị san thành bình địa, trừ người già trẻ em, còn lại hơn ba ngàn đệ tử bị làm thành si ngốc, dù ai cũng không cách nào cứu chữa, Thiên Long Tông có người đắc tội hắn, trong ba năm bị hắn nhổ mười phân đà, không ít đệ tử Thiên Long Tông bị biến thành si ngốc, cuối cùng chọc giận cao tầng của Thiên Long Tông, phái ra cường giả truy sát, nhưng từ đó về sau, biến mất không thấy gì nữa.
- Ục ục...
Nghe vậy, đám đệ tử Thái Hành Tông hít vào khí lạnh, Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình lại đáng sợ như vậy, không chỉ là Luyện Đan Sư, còn là Ngự Hồn Sư, bất luận thân phận nào cũng cực kỳ kinh khủng.
Hơn nữa Ngự Hồn Sư, cái kia là tồn tại đáng sợ đến bực nào.
Đặc biệt là tác phong làm việc, ngay cả Thiên Long Tông cũng không sợ, Thiên Long Tông là ai, là tồn tại một trong Nhất Sơn Nhị Giáo Tam Tông Tứ Môn a.
- Không nghĩ tới lâu như vậy, còn có người nhận biết ta.
Tây Vô Tình dãn cái lưng mệt mỏi, cười nhạt một tiếng, xem như thừa nhận thân phận của mình.
Chỉ là nghe danh hào của Tây Vô Tình, sắc mặt của Hắc Minh lại có chút khó coi, đây chính là Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình, cực kỳ khó chơi.
Bích Trường Khiêm không để ý tới lời của Hắc Minh.
- Hừ!
Sắc mặt của Hắc Minh rất âm trầm, nhưng không thể làm gì, cảm ứng khí tức trên người Bích Trường Khiêm, thật đúng là không nhất định có nắm chắc làm gì Bích Trường Khiêm.
- Tiểu tử, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy thì thành toàn ngươi!
Dù sao tiểu tử kia đã không biết điều, Thái Hành Tông cũng không có ý định nhúng tay, Hắc Minh không muốn trì hoãn thời gian, còn phải tìm tung tích của Bích Huyết Linh Tham, nên xuất thủ với Tô Dật lần nữa.
- Xoẹt...
Bóng người như điện, Hắc Minh nhanh chóng xuất thủ, tay phải tràn ngập hắc quang, hóa thành màu sắc khiếp người, hắc quang thâm thúy lại hừng hực, trong nháy mắt bao phủ Tô Dật.
- Nhị thúc...
Sắc mặt Bích Linh đại biến, giống như muốn nhị thúc nhúng tay.
Sắc mặt của Bích Trường Khiêm khẽ nhúc nhích, không có nhúng tay, hắn có chút hảo cảm với tiểu tử trước mắt, nhưng đã có sự tình vừa rồi, hắn thật không tiện nhúng tay, cũng muốn nhìn trên người tiểu tử kia có phải còn có át chủ bài hay không.
- Xoẹt...
Hắc Minh đưa tay, hư không bị hắc quang bao phủ, khí tức đáng sợ cùng cực.
- Đường đường Nguyên Hoàng cảnh, lại xuất thủ với một tiểu tử Nguyên Hồn cảnh, khó tránh khỏi có chút quá mức đi!
Thanh âm thăm thẳm mà tang thương vang vọng, lời vừa nói ra, một thân hình như quỷ mị xuất hiện ở trước người Tô Dật.
Người đến đưa tay, mang theo ánh sáng vô tận, như một vùng biển mênh mông đánh ra.
Khí tức bành trướng càn quét, bốn phía giống như mang theo tia điện lấp lóe, ánh sáng ngút trời, tung hoành bay lượn.
Oanh!
Cả hai va chạm, bốn phía nhất thời có cự thạch hóa thành bột mịn.
Có hồ quang điện và nguyên khí hoành không, chấn kinh hồn phách người, hào quang rực rỡ đến có người không mở mắt được.
- Ầm ầm...
Kình phong ùn ùn kéo đến, bốn phía bị san thành bình địa!
Tô Dật cảm giác được thân thể của mình nhanh lùi ra sau, bốn phía hào quang rực rỡ.
Lực lượng khuấy động, sợi tóc bên tai Tô Dật đứt rời, nơi cổ bị một đạo kình phong cọ sát ra vết rách, có vết máu nhàn nhạt.
Quá hiểm, nếu lại lệch một chút, đạo năng lượng kia sẽ xuyên thủng cổ họng của Tô Dật.
Nhưng cũng may, có người xuất thủ cứu giúp Tô Dật, mang theo mùi rượu tràn ngập ra.
Còn chưa nhìn thấy người, Tô Dật đã đoán được là ai xuất thủ cứu giúp, mùi rượu này quá quen thuộc.
- Đạp đạp...
Mà giờ khắc này, Hắc Minh lảo đảo rút lui mười mấy bước mới đứng vững thân thể, mặt lộ vẻ kinh hãi, nhất thời quát:
- Là ai?
- Tiền bối...
Tô Dật cũng quay đầu, giờ phút này sau lưng có một lão giả khoảng sáu mươi tuổi, tay cầm hồ lô rượu, thân hình gầy gò nhưng thẳng tắp, áo bào màu đen hơi động, chính là lão giả thần bí kia.
- Ta là ai không trọng yếu, đường đường Nguyên Hoàng cảnh lại xuất thủ với Nguyên Hồn cảnh, để ta cảm thấy có chút ngứa mắt mà thôi.
Lão giả thần bí mở miệng nói.
- Đây là người Hắc Sát Môn ta muốn bắt, ngươi dám nhúng tay, sợ là đi không ra Man Yêu Sâm Lâm đâu!
Hắc Minh nhìn lão giả thần bí đột nhiên xuất hiện, có kiêng kị, sắc mặt càng âm trầm.
Giờ phút này bốn phía đều đang quan sát lão giả thần bí kia, dám nhúng tay vào sự tình của Hắc Sát Môn, sợ là người này cũng có chút lai lịch.
- Hắc Sát Môn lại thế nào, chí ít ngươi còn chưa có tư cách kêu gào ở trước mặt ta.
Bỗng dưng, lão giả thần bí nhìn Hắc Minh, con mắt màu nâu nhất thời hừng hực.
Cùng lúc đó, trên thân thể hắn dâng lên ánh sáng, khí thế nhất thời oanh minh!
- Oanh!
Lão giả thần bí đứng trên không trung, như một Hoàng giả ngạo thị thiên hạ, nhìn Hắc Minh, giống như nhìn xuống tôi tớ, khí tức cường đại mà kinh người.
- Thật mạnh!
Xa xa cảm giác được khí tức cường đại như vậy, đệ tử Thái Hành Tông cũng hít một hơi lãnh khí.
- Các hạ là Tây Vô Tình?
Ánh mắt của Huyết Thần Tông Huyết Thủ khẽ nhúc nhích, giống như nhớ tới cái gì, âm thầm rung động, nhỏ giọng cẩn thận hỏi.
- Tây Vô Tình!
Thời điểm ba chữ này truyền ra, toàn trường có không ít người sắc mặt đại biến.
- Tây Vô Tình, là ai vậy?
Đệ tử Thái Hành Tông cũng rất nghi hoặc, không biết Tây Vô Tình là ai.
- Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình, các ngươi tuổi còn trẻ, không biết người này, ở mấy chục năm trước, hắn đã là cường giả Nguyên Hoàng cảnh, nhưng hai mươi năm trước, hắn đột nhiên thoái ẩn, từ đó về sau biến mất không thấy gì nữa, không nghĩ tới lại gặp ở chỗ này.
Bích Trường Khiêm nhìn Tây Vô Tình, trong con ngươi cũng nổi lên ba động.
- Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình, hắn rất lợi hại sao?
Có đệ tử Thái Hành Tông mở miệng, danh hào Tuyệt Mệnh Diêm La này, cảm thấy rất lợi hại nha.
Cường giả Nguyên Hoàng cảnh, bản thân đã cực kỳ cường đại, nhưng bọn hắn thân là đệ tử Thái Hành Tông, cũng từng gặp qua không ít cường giả Nguyên Hoàng cảnh.
Chẳng lẽ Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình kia, còn có thể so sánh với cường giả Nguyên Hoàng cảnh cccThái Hành Tông sao.
- Nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên!
Bích Trường Khiêm nhìn ra suy nghĩ trong lòng đệ tử kia, ngữ khí mang theo dạy bảo nói:
- Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình, hắn không chỉ là Luyện Đan Sư, còn là Ngự Hồn Sư, hai mươi năm trước, hắn vừa mới đột phá Nguyên Hoàng cảnh đã có một trận chiến thành danh, ba Nguyên Hoàng cảnh nhất trọng của Thiên Long Tông liên thủ vây công, kết quả lại giết một người, trọng thương hai người, cuối cùng nghênh ngang rời đi.
- Nhưng đáng sợ nhất không phải thực lực của Tây Vô Tình, mà là tác phong làm việc, hắn một thân một mình, xuất quỷ nhập thần, lấy thân phận Luyện Đan Sư và Ngự Hồn Sư, nghiên cứu ra một loại thủ đoạn đáng sợ, đã từng có một thế lực nhị lưu đắc tội hắn, trong vòng một đêm bị san thành bình địa, trừ người già trẻ em, còn lại hơn ba ngàn đệ tử bị làm thành si ngốc, dù ai cũng không cách nào cứu chữa, Thiên Long Tông có người đắc tội hắn, trong ba năm bị hắn nhổ mười phân đà, không ít đệ tử Thiên Long Tông bị biến thành si ngốc, cuối cùng chọc giận cao tầng của Thiên Long Tông, phái ra cường giả truy sát, nhưng từ đó về sau, biến mất không thấy gì nữa.
- Ục ục...
Nghe vậy, đám đệ tử Thái Hành Tông hít vào khí lạnh, Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình lại đáng sợ như vậy, không chỉ là Luyện Đan Sư, còn là Ngự Hồn Sư, bất luận thân phận nào cũng cực kỳ kinh khủng.
Hơn nữa Ngự Hồn Sư, cái kia là tồn tại đáng sợ đến bực nào.
Đặc biệt là tác phong làm việc, ngay cả Thiên Long Tông cũng không sợ, Thiên Long Tông là ai, là tồn tại một trong Nhất Sơn Nhị Giáo Tam Tông Tứ Môn a.
- Không nghĩ tới lâu như vậy, còn có người nhận biết ta.
Tây Vô Tình dãn cái lưng mệt mỏi, cười nhạt một tiếng, xem như thừa nhận thân phận của mình.
Chỉ là nghe danh hào của Tây Vô Tình, sắc mặt của Hắc Minh lại có chút khó coi, đây chính là Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình, cực kỳ khó chơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.