Chương 220: Ván thứ hai chắc chắn thắng! (2)
Vũ Phong
04/05/2022
Tô Thiên Tước đi theo Tô Dật tới gian phòng thì nhất thời không nhịn được nữa, rất uất ức phiền muộn.
- Thôn này không bình thường, ngươi ít gây phiền toái đi chút, cũng đừng nói ngươi là khổng tước, ta thấy người của thôn này dường như rất thích căn thịt, nhỡ đâu bọn họ thích ăn khổng tước, ta cũng không thể nào cứu được ngươi đâu!
Tô Dật cảnh cáo Tô Thiên Tước, sợ người này gây phiền toái.
- Thôn này chính xác là không bình thường.
Tô Thiên Tước cụp đuôi, dáng vẻ hoàn toàn nghiêm túc nhưng rồi lại lập tức chớp đôi mắt nhỏ, khôi phục bản tính rồi lẩm bẩm:
- Cũng không biết ở nơi này có gì ăn ngon không, nếu có thể tìm được chút bảo vật thì tốt.
Tô Dật trợn trắng mắt nhìn Tô Thiên Tước, rất bất đắc dĩ, chỉ có thể cầu khẩn người này thành thật một chút, nhất định đừng gây ra phiền toái gì cho mình.
- Ngao ô...
Dãy núi rậm rạp, thú hống liên tục.
Một cái hang to lớn trơn tuột, rộng mở sáng sủa, chỉ là trên vách đá có khắc không ít hình ký hiệu đồ án, tựa như vật sống, tăng thêm vài phần uy thế hung hãn bén nhọn.
Trong nham động này đang có không ít trưởng giả đang ngồi thẳng, trong đó có dũng sĩ Hổ Bí cùng thiếu niên cưỡi hổ Hổ Trì.
Ngoại trừ Hổ trì ra, trên khuôn mặt của những người khác đều hơi có vẻ nghiêm túc, nhíu mày.
- Không ngờ tới lần này Linh Cổ Thôn lại thắng ván đầu tiên, lấy huyết mạch của U Hư Man Thiên Báo, xem ra xác suất chiến thắng ván thứ hai cũng rất lớn.
Trong đại sảnh, lúc này có một lão già mở miệng, ánh mắt hơi ngưng lại. Ván đầu tiên Linh Cổ Thôn chiến thắng, lấy huyết mạch cùng tu vi của U Hư Man Thiên Báo thì Hắc Minh Hổ Yêu của Hổ Trì tìm được cùng với Xích Liệt Cuồng Hùng mà Hùng Chiến tìm được, sợ là sẽ thắng chắc.
- Hắc Minh Hổ Yêu không nhất định sẽ bại, luận chiến lực, Hắc Minh Hổ Yêu của ta tuyệt không yếu hơn U Hư Man Thiên Báo cùng Xích Liệt Cuồng Hùng!
Hổ Trì nói, chiến y khẽ nhúc nhích, đường nét khuôn mặt như đao phong lập thể.
- Hắc Minh Hổ Yêu không phải nhất định sẽ thua, ta nghĩ Man Hùng bộ lạc lần này sẽ chủ yếu nhằm vào U Hư Man Thiên Báo của Linh Cổ Thôn, đến lúc đó khi U Hư Man Thiên Báo và Xích Liệt Cuồng Hùng lưỡng bại câu thương thì cơ hội sẽ tới...
Mặt Hùng Tam có ý cười, tuy chiến lực của U Hư Man Thiên Báo cùng Xích Liệt Cuồng Hùng không thể khinh thường, nhưng Hắc Minh Hổ Yêu của Liệp Hổ bộ lạc cũng vẫn có cơ hội.
Màn đêm đã phủ xuống, bên ngoài hoàn toàn đen nhánh, không thể thấy được vật gì.
Ngao ô...
Bên trong dãy núi cũng không yên tĩnh, liên tục có tiếng thú gầm truyền ra, chấn động sơn lâm.
Trong quần quần sơn, có ngọn đèn dầu lóe ra, trong đêm đen cực kỳ chói mắt.
Động phủ phóng khoáng có ánh sáng của minh châu, có ánh lửa của đèn tường lóe lên tựa như ban ngày.
- Không ngờ tới vận may của Linh Cổ Thôn lại tốt như vậy, chiếm được một con U Hư Man Thiên báo Yêu Huyền cảnh ngũ trọng, bằng không lần này Man Hùng bộ lạc chúng ta thắng chắc!
Trong động phủ có không ít thân ảnh, khí tức hùng hồn, trong đó có cả Hùng Tam. Tâm tình thật sự không tốt, thiếu chút xíu nữa, Man Hùng bộ lạc đã chiến thắng lần này rồi.
- Lần này Hùng Chiến thu phục được Xích Liệt Cuồng Hùng, mọi người đừng quên, trong Man Hùng bộ lạc ta vẫn còn có bảo vật thích hợp với Xích Liệt Cuồng Hùng!
Trong động phủ, có một lão giả cao lớn mắt có ý cười nói, song đồng như thần lóe lên ánh sáng.
- Xích Liệt Cuồng Hùng, không sai, Man Hùng bộ lạc ta đúng là có bảo vật thích hợp!
- U Hư Man Thiên Báo chỉ có Yêu Huyền cảnh ngũ trọng mà thôi, có bảo vật, Xích Liệt Cuồng Hung thắng chắc!
- Còn bảy ngày nữa, cũng đủ rồi, ván thứ hai, chúng ta thắng chắc!
- Linh Cổ Thôn còn tưởng rằng có U Hư Man Thiên Báo, ván thứ hai này cũng có hơn nửa phần thắng! Chỉ tiếc, khà khà...
Nhất thời, mọi người ở đây dường như nhớ ra cái gì đó, trở nên hưng phấn.
Có bảo vật, Xích Liệt Cuồng Hùng sợ là đủ để chiến thắng.
- Hùng Liệt, thiếu niên ngoại lai thật mạnh như ngươi nói sao?
Đột nhiên, chỗ cao nhất của động phủ có một lão giả dáng vẻ đã lục tuần mở miệng hỏi Hùng Liệt đứng ở cuối cùng.
- Thôn này không bình thường, ngươi ít gây phiền toái đi chút, cũng đừng nói ngươi là khổng tước, ta thấy người của thôn này dường như rất thích căn thịt, nhỡ đâu bọn họ thích ăn khổng tước, ta cũng không thể nào cứu được ngươi đâu!
Tô Dật cảnh cáo Tô Thiên Tước, sợ người này gây phiền toái.
- Thôn này chính xác là không bình thường.
Tô Thiên Tước cụp đuôi, dáng vẻ hoàn toàn nghiêm túc nhưng rồi lại lập tức chớp đôi mắt nhỏ, khôi phục bản tính rồi lẩm bẩm:
- Cũng không biết ở nơi này có gì ăn ngon không, nếu có thể tìm được chút bảo vật thì tốt.
Tô Dật trợn trắng mắt nhìn Tô Thiên Tước, rất bất đắc dĩ, chỉ có thể cầu khẩn người này thành thật một chút, nhất định đừng gây ra phiền toái gì cho mình.
- Ngao ô...
Dãy núi rậm rạp, thú hống liên tục.
Một cái hang to lớn trơn tuột, rộng mở sáng sủa, chỉ là trên vách đá có khắc không ít hình ký hiệu đồ án, tựa như vật sống, tăng thêm vài phần uy thế hung hãn bén nhọn.
Trong nham động này đang có không ít trưởng giả đang ngồi thẳng, trong đó có dũng sĩ Hổ Bí cùng thiếu niên cưỡi hổ Hổ Trì.
Ngoại trừ Hổ trì ra, trên khuôn mặt của những người khác đều hơi có vẻ nghiêm túc, nhíu mày.
- Không ngờ tới lần này Linh Cổ Thôn lại thắng ván đầu tiên, lấy huyết mạch của U Hư Man Thiên Báo, xem ra xác suất chiến thắng ván thứ hai cũng rất lớn.
Trong đại sảnh, lúc này có một lão già mở miệng, ánh mắt hơi ngưng lại. Ván đầu tiên Linh Cổ Thôn chiến thắng, lấy huyết mạch cùng tu vi của U Hư Man Thiên Báo thì Hắc Minh Hổ Yêu của Hổ Trì tìm được cùng với Xích Liệt Cuồng Hùng mà Hùng Chiến tìm được, sợ là sẽ thắng chắc.
- Hắc Minh Hổ Yêu không nhất định sẽ bại, luận chiến lực, Hắc Minh Hổ Yêu của ta tuyệt không yếu hơn U Hư Man Thiên Báo cùng Xích Liệt Cuồng Hùng!
Hổ Trì nói, chiến y khẽ nhúc nhích, đường nét khuôn mặt như đao phong lập thể.
- Hắc Minh Hổ Yêu không phải nhất định sẽ thua, ta nghĩ Man Hùng bộ lạc lần này sẽ chủ yếu nhằm vào U Hư Man Thiên Báo của Linh Cổ Thôn, đến lúc đó khi U Hư Man Thiên Báo và Xích Liệt Cuồng Hùng lưỡng bại câu thương thì cơ hội sẽ tới...
Mặt Hùng Tam có ý cười, tuy chiến lực của U Hư Man Thiên Báo cùng Xích Liệt Cuồng Hùng không thể khinh thường, nhưng Hắc Minh Hổ Yêu của Liệp Hổ bộ lạc cũng vẫn có cơ hội.
Màn đêm đã phủ xuống, bên ngoài hoàn toàn đen nhánh, không thể thấy được vật gì.
Ngao ô...
Bên trong dãy núi cũng không yên tĩnh, liên tục có tiếng thú gầm truyền ra, chấn động sơn lâm.
Trong quần quần sơn, có ngọn đèn dầu lóe ra, trong đêm đen cực kỳ chói mắt.
Động phủ phóng khoáng có ánh sáng của minh châu, có ánh lửa của đèn tường lóe lên tựa như ban ngày.
- Không ngờ tới vận may của Linh Cổ Thôn lại tốt như vậy, chiếm được một con U Hư Man Thiên báo Yêu Huyền cảnh ngũ trọng, bằng không lần này Man Hùng bộ lạc chúng ta thắng chắc!
Trong động phủ có không ít thân ảnh, khí tức hùng hồn, trong đó có cả Hùng Tam. Tâm tình thật sự không tốt, thiếu chút xíu nữa, Man Hùng bộ lạc đã chiến thắng lần này rồi.
- Lần này Hùng Chiến thu phục được Xích Liệt Cuồng Hùng, mọi người đừng quên, trong Man Hùng bộ lạc ta vẫn còn có bảo vật thích hợp với Xích Liệt Cuồng Hùng!
Trong động phủ, có một lão giả cao lớn mắt có ý cười nói, song đồng như thần lóe lên ánh sáng.
- Xích Liệt Cuồng Hùng, không sai, Man Hùng bộ lạc ta đúng là có bảo vật thích hợp!
- U Hư Man Thiên Báo chỉ có Yêu Huyền cảnh ngũ trọng mà thôi, có bảo vật, Xích Liệt Cuồng Hung thắng chắc!
- Còn bảy ngày nữa, cũng đủ rồi, ván thứ hai, chúng ta thắng chắc!
- Linh Cổ Thôn còn tưởng rằng có U Hư Man Thiên Báo, ván thứ hai này cũng có hơn nửa phần thắng! Chỉ tiếc, khà khà...
Nhất thời, mọi người ở đây dường như nhớ ra cái gì đó, trở nên hưng phấn.
Có bảo vật, Xích Liệt Cuồng Hùng sợ là đủ để chiến thắng.
- Hùng Liệt, thiếu niên ngoại lai thật mạnh như ngươi nói sao?
Đột nhiên, chỗ cao nhất của động phủ có một lão giả dáng vẻ đã lục tuần mở miệng hỏi Hùng Liệt đứng ở cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.