Chương 325: Xuất phát Thiên Yêu động!
Vũ Phong
04/05/2022
- Khổng tước
Tô Dật liếc Tô Thiên Tước một cái, trong ánh mắt không che được vẻ hoài nghi, cứ thế rời đi.
- Ngươi đây là có ý gì, ngươi vẫn không tin à!
Tô Thiên Tước căm tức nhìn theo bóng lưng Tô Dật, thở hổn hển, lại cũng hết cách.
Trong phòng, Tô Dật ngồi xếp bằng, vận công điều tức, củng cố tu vi.
Tốc độ đột phá gần đây khiến thâm tâm Tô Dật không khỏi hớn hở.
Nhưng tốc độ đột phá quá nhanh cũng khó tránh được lo lắng căn cơ bất ổn.
Bằng không những đại môn đó đại phái kia, để uẩn sâu dày, tài nguyên tu luyện đếm không hết, dùng không cạn, hoàn toàn có thể cho đệ tử trong môn phục dụng bảo vật gia tốc đột phá đề thăng tu vị.
Chẳng bao lâu, quanh thân Tô Dật đã phủ đầy ánh sáng, cả người như tắm dưới thần huy.
Một đêm không lời, sáng sớm hôm sau, bình minh vừa xua tán hắc ám, Linh Cổ Thôn đã bắt đầu náo nhiệt.
Trên quảng trường Linh Cổ Thôn, có phi hành tọa kỵ chờ lệnh, đám người Thượng Quan Hề Vi, Thượng Quan Thần Phong, Thượng Quan Nham, Thượng Quan Diệp đã đứng đợi sẵn, có trưởng giả đang thấp giọng dặn dò gì đó, có thể thấy thần sắc bọn họ khá căng thẳng, đồng thời cũng có vẻ mong đợi.
- Sau khi đi vào Thiên Yêu động, các ngươi sẽ tiến đến một đại điện, đó là Yêu Điện, sẽ có tám phương vị, tám ngươi các ngươi chia nhau tìm kiếm địa phương tu hành, sau thời gian nửa năm, sẽ có người đến tiếp các ngươi.
Tô Dật sớm đã được Thượng Quan Hề Vi đánh thức dẫn đến quảng trường, đổi một chiếc áo bào mới tinh, lúc này chính đang nghe Thượng Quan Thanh Minh trưởng lão dặn dò.
Tô Dật gật đầu, không dám khinh thường, chăm chú lắng nghe.
- Hài tử, thương thế sao rồi, đỡ hơn chút nào chưa!
- Tô Dật ca ca, ngươi thật lợi hại, quá uy vũ!
Rất nhiều thôn dân đi tới, xúm lại quanh Tô Dật, ánh mắt thân thiện.
Ngày đó bọn họ không tới quảng trường tận mắt chứng kiến sự việc, nhưng đều nghe nói về sự tích của Tô Dật.
Đặc biệt là nghe nói Tô Dật bị trọng thương nặng đến máu me đầm đìa, nhưng vẫn đứng lên chiến đấu vì Linh Cổ Thôn, không ít người nghe mà lo lắng.
Lúc này nhìn thấy Tô Dật, bọn họ liền nhịn không được muốn đến xem thương thế của hắn.
- Ta không sao, thương thế đã khỏi hẳn.
Tô Dật cười khổ, còn cố ý chuyển vài vòng trước mặt mọi người, chứng minh mình đã khỏi hẳn, thương thế kia sớm đã khỏi trong quá trình luyện hóa năng lượng Yêu Đan.
- Hài tử, ngươi là ân nhân Linh Cổ Thôn, không bằng, sau này ở lại đây đi!
Có lão nhân nói, bọn họ đã coi Tô Dật là người Linh Cổ Thôn, muốn giữ hắn lại.
Ta giờ đã đi đâu. Tô Dật cười khổ, trong lòng lại rất ấm áp, những thôn dân đều quá thuần phác.
- Dịch Túc.
Đột nhiên, Thượng Quan Thần Phong tiến lại, đi đến bên người Tô Dật, vẫn là bộ áo bào trắng sạch sẽ, tôn lên phong thái tuấn lãng bất phàm, trực tiếp quỳ gối hướng Tô Dật.
- Ngươi làm cái gì?
Tô Dật vươn tay giữ chặt Thượng Quan Thần Phong.
Toàn trường kinh ngạc, nhưng cũng có một số người như hiểu được điều gì, tỷ như Thượng Quan Nham, Thượng Quan Tú.
- Ta nói qua, chỉ cần ngươi thắng, đời này Thượng Quan Thần Phong ta sẽ theo bên cạnh. Thượng Quan Thần Phong rất nghiêm túc, lời lúc trước hắn từng nói qua, nay tự nhiên muốn thực hiện.
- Ta là thu Nguyên Thạch làm việc, không có làm mua bán lỗ vốn, huống hồ hôm nay ta cũng muốn đi vào Thiên Yêu động, đấy vốn là điều ta nên làm.
Tô Dật biết Thượng Quan Thần Phong muốn nhắc tới điều gì, vội lôi kéo Thượng Quan Thần Phong, mỉm cười nói:
- Ngươi là ca ca của Thượng Quan Nham, Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Ngọc, so ta còn lớn hơn mấy tuổi, nếu ngươi không chê, ta tự nhiên cũng phải phải gọi một tiếng Thần Phong ca.
- Cái này...
Thượng Quan Thần Phong sững sờ, mắt nhìn Tô Dật, âm thầm cắn môi, ánh mắt chớp động, nghiêm mặt gật gật đầu, nói:
- Cám ơn!
- Thần Phong ca, chúng ta đều là người một nhà, không cần khách khí!
- Hiện tại Dịch Túc huynh đệ cũng là người Linh Cổ Thôn chúng ta, không cần khách khí.
Đám Thượng Quan Nham, Thượng Quan Diệp thấy thế, lập tức đều bật cười.
- Được rồi, chuẩn bị lên đường đi, ngoài Thiên Yêu động sẽ có người tiếp ứng, chỉ cho các ngươi cách tiến vào như thế nào.
Có lão nhân Linh Cổ Thôn nhìn Tô Dật, trong mắt đầy vẻ tán thưởng, sau đó ngước lên nhìn nhìn sắc trời, quay sang nói với đám thanh niên chuẩn bị xuất phát.
- Đi thôi!
Thượng Quan Hề Vi vung tay, một sợi nguyên khí phun ra nơi bàn chân, dáng người uyển chuyển trực tiếp nhảy lên lưng yêu thú phi hành chờ sẵn ở bên.
- Sưu sưu
Lập tức mấy đạo thân ảnh cùng nhau lướt đi, vút lên trên lưng yêu thú phi hành.
Đã lâu Linh Cổ Thôn không thắng tỷ thí, bởi vậy mấy chục năm chưa từng có người tiến vào Thiên Yêu động tôi luyện. Lần này chiến thắng, nhóm đầu tiên tiến vào tự nhiên là những người nổi bật trong lứa tuổi trẻ.
Tô Dật chiếm một danh ngạch, trong Linh Cổ Thôn không bất kỳ ai có ý kiến.
Bảy danh ngạch còn lại, hai người Thượng Quan Thần Phong, Thượng Quan Hề Vi tự nhiên cũng tính.
Ngoài ra còn có Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Tú, và một thiếu niên quen thuộc khác mà Tô Dật từng gặp.
Trong Linh Cổ Thôn, hậu sơn, dưới tia nắng ban mai, mấy đạo thân ảnh già nua xuất hiện trên sơn phong.
Đi đầu chính là thôn trưởng Thượng Quan Hề Vi, ngoài ra còn có các trưởng lão cao tuổi của Linh Cổ Thôn.
- Lần này bọn họ đi không biết có hi vọng lấy được không!
Mắt thấy yêu thú phi hành giương cánh bay lên không trung, chở tám thiếu niên nam nữ rời đi, có lão nhân cảm thán.
- Đã lâu vậy rồi, có lẽ hết thảy chỉ là truyền thuyết. Bằng không, vì sao qua nhiều năm như vậy, lại chưa từng có ai thành công qua.
Một trưởng lão cao tuổi khác lắc đầu, thở dài, nhẹ nói nói:
- Tổ huấn có lời, chúng ta không thể rời bỏ nơi đây, nếu không sẽ bị cừu gia diệt tộc, nếu có hậu nhân giành được lợi ích lớn nhất trong Thiên Yêu động thì chúng ta mới có thể xuất thế. Nhưng vì sao nhiều năm vậy rồi, lại chưa từng có ai giành được, thậm chí không ai biết lợi ích lớn nhất kia là cái gì
- Nếu thật sự có cừu gia, nhiều năm như vậy, sợ là cừu gia kia sớm đã chết.
Một lão nhân khác mở miệng nói.
- Nếu đây chỉ là truyền thuyết, vậy chúng ta sẽ đời đời kiếp kiếp lưu lại nơi này.
Lão nhân thở dài.
- Hết thảy tùy duyên thôi.
Thượng Quan Trình Nhã mở miệng, sâu kín nói, sau đó quanh thân chớp động ánh sáng nhàn nhạt, thân ảnh biến mất trên sơn phong.
Trên lưng yêu thú phi hành, tám người đều khá là căng thẳng xen lẫn chờ mong.
- Nghe nói, đi ra từ Thiên Yêu động, từ Yêu Huyền cảnh trở xuống, tu vi mỗi người đều có thể đề thăng bình quân ba bốn cấp, thật là mong đợi!
Thượng Quan Nham khá kích động, hắn nghe cha nói, chỉ cần đi ra từ Thiên Yêu động, trung bình mỗi người đều có thể đề thăng ba bốn cấp.
- Thời gian nửa năm, đề thăng ba đến bốn cấp, điều này tuyệt đối rất khủng bố.
- Huống hồ ai cũng biết, lợi ích lớn nhất trong Thiên Yêu động còn là tôi luyện lực lượng linh hồn.
Tô Dật liếc Tô Thiên Tước một cái, trong ánh mắt không che được vẻ hoài nghi, cứ thế rời đi.
- Ngươi đây là có ý gì, ngươi vẫn không tin à!
Tô Thiên Tước căm tức nhìn theo bóng lưng Tô Dật, thở hổn hển, lại cũng hết cách.
Trong phòng, Tô Dật ngồi xếp bằng, vận công điều tức, củng cố tu vi.
Tốc độ đột phá gần đây khiến thâm tâm Tô Dật không khỏi hớn hở.
Nhưng tốc độ đột phá quá nhanh cũng khó tránh được lo lắng căn cơ bất ổn.
Bằng không những đại môn đó đại phái kia, để uẩn sâu dày, tài nguyên tu luyện đếm không hết, dùng không cạn, hoàn toàn có thể cho đệ tử trong môn phục dụng bảo vật gia tốc đột phá đề thăng tu vị.
Chẳng bao lâu, quanh thân Tô Dật đã phủ đầy ánh sáng, cả người như tắm dưới thần huy.
Một đêm không lời, sáng sớm hôm sau, bình minh vừa xua tán hắc ám, Linh Cổ Thôn đã bắt đầu náo nhiệt.
Trên quảng trường Linh Cổ Thôn, có phi hành tọa kỵ chờ lệnh, đám người Thượng Quan Hề Vi, Thượng Quan Thần Phong, Thượng Quan Nham, Thượng Quan Diệp đã đứng đợi sẵn, có trưởng giả đang thấp giọng dặn dò gì đó, có thể thấy thần sắc bọn họ khá căng thẳng, đồng thời cũng có vẻ mong đợi.
- Sau khi đi vào Thiên Yêu động, các ngươi sẽ tiến đến một đại điện, đó là Yêu Điện, sẽ có tám phương vị, tám ngươi các ngươi chia nhau tìm kiếm địa phương tu hành, sau thời gian nửa năm, sẽ có người đến tiếp các ngươi.
Tô Dật sớm đã được Thượng Quan Hề Vi đánh thức dẫn đến quảng trường, đổi một chiếc áo bào mới tinh, lúc này chính đang nghe Thượng Quan Thanh Minh trưởng lão dặn dò.
Tô Dật gật đầu, không dám khinh thường, chăm chú lắng nghe.
- Hài tử, thương thế sao rồi, đỡ hơn chút nào chưa!
- Tô Dật ca ca, ngươi thật lợi hại, quá uy vũ!
Rất nhiều thôn dân đi tới, xúm lại quanh Tô Dật, ánh mắt thân thiện.
Ngày đó bọn họ không tới quảng trường tận mắt chứng kiến sự việc, nhưng đều nghe nói về sự tích của Tô Dật.
Đặc biệt là nghe nói Tô Dật bị trọng thương nặng đến máu me đầm đìa, nhưng vẫn đứng lên chiến đấu vì Linh Cổ Thôn, không ít người nghe mà lo lắng.
Lúc này nhìn thấy Tô Dật, bọn họ liền nhịn không được muốn đến xem thương thế của hắn.
- Ta không sao, thương thế đã khỏi hẳn.
Tô Dật cười khổ, còn cố ý chuyển vài vòng trước mặt mọi người, chứng minh mình đã khỏi hẳn, thương thế kia sớm đã khỏi trong quá trình luyện hóa năng lượng Yêu Đan.
- Hài tử, ngươi là ân nhân Linh Cổ Thôn, không bằng, sau này ở lại đây đi!
Có lão nhân nói, bọn họ đã coi Tô Dật là người Linh Cổ Thôn, muốn giữ hắn lại.
Ta giờ đã đi đâu. Tô Dật cười khổ, trong lòng lại rất ấm áp, những thôn dân đều quá thuần phác.
- Dịch Túc.
Đột nhiên, Thượng Quan Thần Phong tiến lại, đi đến bên người Tô Dật, vẫn là bộ áo bào trắng sạch sẽ, tôn lên phong thái tuấn lãng bất phàm, trực tiếp quỳ gối hướng Tô Dật.
- Ngươi làm cái gì?
Tô Dật vươn tay giữ chặt Thượng Quan Thần Phong.
Toàn trường kinh ngạc, nhưng cũng có một số người như hiểu được điều gì, tỷ như Thượng Quan Nham, Thượng Quan Tú.
- Ta nói qua, chỉ cần ngươi thắng, đời này Thượng Quan Thần Phong ta sẽ theo bên cạnh. Thượng Quan Thần Phong rất nghiêm túc, lời lúc trước hắn từng nói qua, nay tự nhiên muốn thực hiện.
- Ta là thu Nguyên Thạch làm việc, không có làm mua bán lỗ vốn, huống hồ hôm nay ta cũng muốn đi vào Thiên Yêu động, đấy vốn là điều ta nên làm.
Tô Dật biết Thượng Quan Thần Phong muốn nhắc tới điều gì, vội lôi kéo Thượng Quan Thần Phong, mỉm cười nói:
- Ngươi là ca ca của Thượng Quan Nham, Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Ngọc, so ta còn lớn hơn mấy tuổi, nếu ngươi không chê, ta tự nhiên cũng phải phải gọi một tiếng Thần Phong ca.
- Cái này...
Thượng Quan Thần Phong sững sờ, mắt nhìn Tô Dật, âm thầm cắn môi, ánh mắt chớp động, nghiêm mặt gật gật đầu, nói:
- Cám ơn!
- Thần Phong ca, chúng ta đều là người một nhà, không cần khách khí!
- Hiện tại Dịch Túc huynh đệ cũng là người Linh Cổ Thôn chúng ta, không cần khách khí.
Đám Thượng Quan Nham, Thượng Quan Diệp thấy thế, lập tức đều bật cười.
- Được rồi, chuẩn bị lên đường đi, ngoài Thiên Yêu động sẽ có người tiếp ứng, chỉ cho các ngươi cách tiến vào như thế nào.
Có lão nhân Linh Cổ Thôn nhìn Tô Dật, trong mắt đầy vẻ tán thưởng, sau đó ngước lên nhìn nhìn sắc trời, quay sang nói với đám thanh niên chuẩn bị xuất phát.
- Đi thôi!
Thượng Quan Hề Vi vung tay, một sợi nguyên khí phun ra nơi bàn chân, dáng người uyển chuyển trực tiếp nhảy lên lưng yêu thú phi hành chờ sẵn ở bên.
- Sưu sưu
Lập tức mấy đạo thân ảnh cùng nhau lướt đi, vút lên trên lưng yêu thú phi hành.
Đã lâu Linh Cổ Thôn không thắng tỷ thí, bởi vậy mấy chục năm chưa từng có người tiến vào Thiên Yêu động tôi luyện. Lần này chiến thắng, nhóm đầu tiên tiến vào tự nhiên là những người nổi bật trong lứa tuổi trẻ.
Tô Dật chiếm một danh ngạch, trong Linh Cổ Thôn không bất kỳ ai có ý kiến.
Bảy danh ngạch còn lại, hai người Thượng Quan Thần Phong, Thượng Quan Hề Vi tự nhiên cũng tính.
Ngoài ra còn có Thượng Quan Nham, Thượng Quan Ngọc, Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Tú, và một thiếu niên quen thuộc khác mà Tô Dật từng gặp.
Trong Linh Cổ Thôn, hậu sơn, dưới tia nắng ban mai, mấy đạo thân ảnh già nua xuất hiện trên sơn phong.
Đi đầu chính là thôn trưởng Thượng Quan Hề Vi, ngoài ra còn có các trưởng lão cao tuổi của Linh Cổ Thôn.
- Lần này bọn họ đi không biết có hi vọng lấy được không!
Mắt thấy yêu thú phi hành giương cánh bay lên không trung, chở tám thiếu niên nam nữ rời đi, có lão nhân cảm thán.
- Đã lâu vậy rồi, có lẽ hết thảy chỉ là truyền thuyết. Bằng không, vì sao qua nhiều năm như vậy, lại chưa từng có ai thành công qua.
Một trưởng lão cao tuổi khác lắc đầu, thở dài, nhẹ nói nói:
- Tổ huấn có lời, chúng ta không thể rời bỏ nơi đây, nếu không sẽ bị cừu gia diệt tộc, nếu có hậu nhân giành được lợi ích lớn nhất trong Thiên Yêu động thì chúng ta mới có thể xuất thế. Nhưng vì sao nhiều năm vậy rồi, lại chưa từng có ai giành được, thậm chí không ai biết lợi ích lớn nhất kia là cái gì
- Nếu thật sự có cừu gia, nhiều năm như vậy, sợ là cừu gia kia sớm đã chết.
Một lão nhân khác mở miệng nói.
- Nếu đây chỉ là truyền thuyết, vậy chúng ta sẽ đời đời kiếp kiếp lưu lại nơi này.
Lão nhân thở dài.
- Hết thảy tùy duyên thôi.
Thượng Quan Trình Nhã mở miệng, sâu kín nói, sau đó quanh thân chớp động ánh sáng nhàn nhạt, thân ảnh biến mất trên sơn phong.
Trên lưng yêu thú phi hành, tám người đều khá là căng thẳng xen lẫn chờ mong.
- Nghe nói, đi ra từ Thiên Yêu động, từ Yêu Huyền cảnh trở xuống, tu vi mỗi người đều có thể đề thăng bình quân ba bốn cấp, thật là mong đợi!
Thượng Quan Nham khá kích động, hắn nghe cha nói, chỉ cần đi ra từ Thiên Yêu động, trung bình mỗi người đều có thể đề thăng ba bốn cấp.
- Thời gian nửa năm, đề thăng ba đến bốn cấp, điều này tuyệt đối rất khủng bố.
- Huống hồ ai cũng biết, lợi ích lớn nhất trong Thiên Yêu động còn là tôi luyện lực lượng linh hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.