Chương 1: Tuổi Thơ Của Lôi Tường
Đường Gia Tam Thiểu
10/10/2024
Ông nội của hắn là một trong những chiến binh mạnh nhất của quân đoàn Bỉ Mông thuộc tộc thú nhân, từng tay không giết chết một con rồng vào khoảng tám, chín mươi năm trước, nhờ đó mà nhận được những danh hiệu cao quý như Đệ Nhất Dũng Sĩ của tộc thú nhân, Đệ Nhất Dũng Sĩ tộc Bỉ Mông. Với chiều cao hơn năm mét, ông nội của hắn hiếm khi tìm thấy đối thủ trên khắp lục địa vào thời điểm đó.
Để chống lại sức mạnh của loài người, tộc thú nhân và tộc ma quỷ đã thực hiện một loạt các cuộc hôn nhân liên kết, và ông nội của hắn chính là một trong những thành viên của những cuộc hôn nhân này. Thông qua hôn nhân, ông đã lấy con gái của một phi tần của Hoàng đế ma quỷ, tức là bà nội của hắn.
Bà nội của hắn cũng là người thân thiết nhất với hắn trên thế giới này. Nếu bà còn sống, năm nay bà đã 85 tuổi rồi, và bà là người đối xử tốt nhất với hắn. Bà nội đã kết hôn với ông nội khi bà mới 16 tuổi, trong khi ông nội đã hơn 40. Bà thường nói với hắn rằng bà là nạn nhân của hôn nhân chính trị.
Rõ ràng, việc cưới vào vương quốc thú nhân không phải là điều bà tự nguyện, nhưng dù sao bà cũng đã đến đây, vì nếu không có bà, thì làm sao mà có hắn được.
Cha của hắn là con trai duy nhất của ông nội, thừa hưởng dòng máu xuất sắc của ông. Với chiều cao hơn năm mét, ngay cả bây giờ, cánh tay của cha hắn vẫn to hơn vòng eo của hắn.
Trước khi cha hắn tròn mười tám tuổi, đã đánh bại mọi đối thủ trong tộc thú nhân, với tính cách nóng nảy, hung ác và sức mạnh vượt trội. Hiện nay, cha hắn là Đệ Nhất Dũng Sĩ Bỉ Mông, đội trưởng của quân đoàn Bỉ Mông, vua của Bỉ Mông thực sự. Dưới sự lãnh đạo của ông, tộc thú nhân đã không chịu thiệt trong các cuộc chiến đấu suốt vài thập kỷ gần đây. Vì vậy, trong tộc thú nhân, danh tiếng của cha hắn không hề kém hơn Vua Thú.
Với địa vị cao quý của ông, ông có vô số thê thiếp, và hắn chính là con của ông và một người phụ nữ loài người mà ông bắt cóc. Trong bốn người con trai của ông, hắn là đứa út và từng là đứa con mà ông ghét nhất.
Mẹ của hắn là một người phụ nữ rất khổ sở, không ai biết được nguồn gốc của bà. Dù chưa đến bốn mươi tuổi, nhưng bà trông già nua vô cùng, những nếp nhăn và mái tóc bạc không phù hợp. Chỉ có thể nhìn từ đường nét mà đoán rằng khi còn trẻ bà ấy hẳn là một mỹ nhân. Bà ấy ghét cha hắn, cũng ghét hắn, vì hắn là con trai của bà và cha hắn sau khi bị cưỡng bức.
Bà ấy chưa bao giờ thực sự nhận được tình yêu thương từ cha hắn, còn phải chịu đựng sự chèn ép và bắt nạt từ các thê thiếp khác. Cho đến bốn năm trước, khi hắn có quyền lực, mẹ hắn mới có được một căn nhà riêng. Bà ấy rất ít nói, và mỗi khi hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của bà, hắn cảm thấy lòng mình lạnh lẽo.
Hắn, năm nay mười sáu tuổi, là con lai giữa ba tộc thú, ma, và người. Hắn là phó đoàn trưởng của quân đoàn Bỉ Mông, cao hai mét, và những đặc điểm của con người thể hiện rõ rệt nhất trên hắn. Trong mắt người khác, hắn chắc chắn là một chàng trai đẹp trai của loài người. Nếu không phải vì hắn có cơ thể khỏe mạnh của Bỉ Mông và sức mạnh thần thánh bẩm sinh, không ai có thể tin rằng hắn là một thú nhân.
Hắn ghét cha của hắn, vì ông đã khiến mẹ hắn đau khổ, bởi nếu không phải vì ông thì bà nội hắn cũng sẽ không chết. Dù cái chết của bà đã đổi lấy vinh quang hiện tại cho hắn, nhưng hắn không cần, hắn chỉ muốn người bà đã yêu thương, chăm sóc, và gần gũi hắn.
Bốn năm trước, hắn bị mọi người bắt nạt, không ai tốt với hắn, và sau lưng cha hắn, mọi người đều gọi hắn là đồ tạp chủng. Ngoại trừ anh trai cả vẫn đối xử bình thường với hắn, mọi người đều nói rằng hắn là đứa con tồi tệ nhất của cha hắn.
Cuộc sống của hắn còn thua kém một số người hầu. Lúc đó, chỉ có bà nội thương hắn, thường làm những món ăn ngon cho hắn, và ở bên cạnh hắn. Bà là người đã để lại trong tâm hồn non nớt của hắn một chút ấm áp.
Cái chết của bà là nỗi đau lớn nhất trong đời hắn. Ngày đó...
"Lôi Tường, lại đây, bà làm món cánh gà kho mà con thích nhất đây." Giọng nói hiền từ của bà vang lên bên tai hắn.
"Đây ạ." Hắn chạy nhanh vào bếp, mùi thơm nồng nàn của thịt xộc vào mũi. "Bà ơi, thật yêu bà làm sao !"
"Thằng ngốc, ăn nhanh đi." Với nụ cười, những nếp nhăn trên khuôn mặt bà xếp lại với nhau, dấu vết của thời gian hiện rõ trên cơ thể bà.
Hắn cầm một chiếc cánh gà và chạy nhanh ra ngoài nhà, vừa ăn vừa nhảy nhót trong sân.
Vì thích yên tĩnh, bà nội không sống trong gia đình, và vì không ai quan tâm đến hắn, nên hắn đã theo bà ra ngoài.
Ở vương quốc thú nhân, tìm một nơi yên tĩnh như thế này là điều rất khó khăn. Thú nhân luôn sống theo quy luật kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, mỗi thú nhân đều có thể trở thành con mồi của thú nhân khác.
Dĩ nhiên, sẽ không có thú nhân nào dại dột đến gần nhà của hắn để tìm thức ăn, nên nơi này mới yên tĩnh đến thế.
Một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng hắn: “Lôi Tường, bà nội của con đâu rồi?”
Nghe thấy giọng nói này, hắn run lên, năm bóng dáng cao lớn đứng sau lưng hắn, che mất ánh sáng rực rỡ của mặt trời. Người đứng ở giữa, không ai khác chính là cha của hắn. Thì ra ông đến thăm bà nội của hắn, đi theo sau là bốn vệ binh Bỉ Mông.
Cha của hắn và bà nội không có tình cảm tốt. Dù liên minh thú và ma, cha hắn luôn xem thường tộc ma, thường nói rằng chỉ có chiến đoàn Thiên Thần Sa Ngã là có tài, còn lại tất cả tộc ma đều chỉ là ăn bám. Cha hắn tôn sùng sức mạnh, nên những người yếu đuối như bà nội hắn không lọt vào mắt ông.
Trong tộc thú, phụ nữ chỉ là phụ thuộc vào đàn ông. Cha hắn rất ít khi để ý đến bà nội, hôm nay sao ông lại đến đây?
Hắn nói nhỏ: "Bà nội ở trong nhà." Hắn thực sự rất sợ cha.
Thấy vẻ sợ hãi của hắn, cha nổi giận, đập văng chiếc cánh gà khỏi tay hắn và hét lên: "Thế này mà là con trai của ta sao? Ta không có đứa con nào yếu đuối như ngươi."
Nhìn chiếc cánh gà dính đầy bùn đất, nước mắt hắn tự nhiên chảy ra.
Cha của hắn tát hắn ngã xuống đất, hét lên: "Khóc, chỉ biết khóc. Nhìn ngươi xem, gầy yếu như vậy, giống hệt mẹ ngươi. Các anh trai của ngươi khi bằng tuổi ngươi đã có thể xé xác hổ báo rồi. Còn ngươi, ngay cả con gà cũng không giết nổi." Nói xong, ông giẫm mạnh lên chiếc cánh gà dưới chân.
Bà nội nghe thấy tiếng ồn bên ngoài chạy ra, thấy hắn ngã xuống, liền nhíu mày. Bà vừa đỡ hắn dậy vừa nói với cha hắn: "Ngươi làm gì vậy, hiếm khi đến đây, sao lại đánh Lôi Tường?"
Cha hắn hừ lạnh một tiếng, giọng thô lỗ: "Bà đừng lo, người đâu, đưa thằng nhóc này về để lão nhị dạy dỗ cho tử tế."
Lão nhị là chỉ anh hai của hắn. Nếu thật sự như vậy, có lẽ hắn không chết cũng phải lột da. Anh hai Lôi Hổ nổi tiếng với tính khí nóng nảy.
Bà nội che chắn hắn sau lưng, nói: "Thôi đi, đừng làm khó đứa trẻ."
Cha hắn nhanh chóng kéo hắn ra và ném cho một thuộc hạ, nói với bà nội: "Tôi dạy con không cần bà lo. Lần này tôi chỉ đi ngang qua thôi. Nếu bà còn muốn sống thêm vài năm, thì đừng xen vào chuyện này." Nói xong, ông quay người định đi.
Mặt bà nội đỏ bừng vì giận dữ, hét lên: "Lôi Áo, con nói chuyện với mẹ như vậy sao?"
Vừa nói, bà nội lao tới trước mặt vệ binh Bỉ Mông đang giữ hắn, cố gắng kéo hắn lại. Nhưng cơ thể gầy yếu của bà sao có thể so sánh với sức mạnh của vệ binh Bỉ Mông? Vệ binh đó chỉ cần khẽ giật mình, đã hất bà ra xa. Đáng thương thay, lưng bà nội đập thẳng vào một tảng đá lớn, và trong tiếng hét đau đớn, máu tươi từ miệng bà phun ra xối xả.
Như một cơn gió lạnh thổi qua, lòng hắn trở nên vô cùng băng giá, cảm giác lạnh lẽo cuốn lấy hắn.
Hắn kêu lên: "Bà nội!" Trong cơn giãy giụa mạnh mẽ, sức mạnh thần thánh bẩm sinh của hắn cuối cùng cũng bộc phát. Một đứa trẻ mười hai tuổi như hắn có thể thoát khỏi sự kìm kẹp của một vệ binh Bỉ Mông.
Hắn chạy đến bên bà nội, ôm lấy thân thể bà, khóc thét: "Bà nội, bà nội, bà thế nào rồi? Cha, xin hãy cứu bà nội, con cầu xin cha."
Mặt bà tái nhợt, nắm lấy tay hắn, yếu ớt nói: "Đừng cầu xin ông ấy, chúng ta vào nhà thôi."
Tên cận vệ Bỉ Mông vừa ném bà nội ra quỳ một gối xuống đất, liếc nhìn bà một cái, rồi quay sang cha của Lôi Tường và nói: "Lôi Áo vương, ta..."
Cha của Lôi Tường liếc qua bà nội một lần, thản nhiên nói: "Thôi đi, chết thì chết, sống đến tuổi này cũng chẳng phải là chết yểu. Quay về bảo người mang ít tiền đến chôn cất cho bà ấy."
Trong mắt ông, rõ ràng bà nội không quan trọng bằng một chiến binh Bỉ Mông.
Lửa hận thù và cơn giận dữ bừng cháy trong đôi mắt Lôi Tường. Hắn ngửa mặt lên trời gào thét, máu trong cơ thể như sôi trào. Hắn đột nhiên cảm thấy đầu óc nóng rực lên, rồi như một con bò điên lao thẳng về phía kẻ đã giết chết bà nội.
Tên cận vệ Bỉ Mông ngơ ngác trong giây lát, sau đó giơ một tay lên cố gắng ngăn chặn đòn tấn công của Lôi Tường. Đôi mắt hắn đỏ rực, ngay cả mái tóc xanh nhạt ban đầu cũng đã chuyển thành màu đỏ đậm. Tốc độ của hắn nhanh gấp năm lần bình thường, và trong một tiếng "rầm", Lôi Tường húc văng tên cận vệ Bỉ Mông cao gấp đôi mình ra xa.
Hắn không dừng lại, thân thể nhỏ bé của hắn đuổi theo kẻ thù đang bay, nắm đấm nhỏ của hắn đấm mạnh vào bụng tên cận vệ. Một điều bất ngờ đã xảy ra.
Nắm đấm của Lôi Tường đã xuyên thẳng qua lớp da cứng cỏi của tên cận vệ Bỉ Mông. Tên cận vệ gầm lên một tiếng, giơ hai tay lên từ trên đập xuống. Theo phản xạ, Lôi Tường đưa tay kia lên đỡ.
Trong không trung, ba cánh tay không cân xứng va chạm với nhau, phát ra âm thanh như tiếng vỗ vào da khô.
Tay của Lôi Tường không gãy. Với thân thể nhỏ bé của mình, hắn đã chặn được cú đánh, nhưng đôi chân của hắn đã cắm sâu xuống đất.
"A! Giết..." Một tiếng hét lớn vang lên, cơ thể Lôi Tường rung mạnh, một luồng khí mạnh mẽ bùng nổ từ người hắn, thổi bay lá cây và cỏ xung quanh. Với một tiếng "bùm", phần thân của tên cận vệ Bỉ Mông quanh nắm đấm của Lôi Tường nổ tung thành một lỗ có đường kính nửa mét, rõ ràng không thể sống sót.
Máu bắn tung tóe khắp người Lôi Tường, nội tạng từ lỗ máu chảy ra như quả dưa hấu thối nát, không một phần nào còn nguyên vẹn. Cơ thể to lớn của tên cận vệ từ từ đổ về phía sau, trong khi Lôi Tường vẫn đứng im, mái tóc dần trở lại màu xanh.
Tất cả những chuyện này đều xảy ra trong chớp mắt. Cha của Lôi Tường và ba cận vệ còn lại đều bị biến đổi kỳ lạ này làm cho sững sờ.
Cha Lôi Tường lẩm bẩm: "Lôi Tường đã cuồng hóa rồi, Lôi Tường thật sự đã cuồng hóa. Đã một trăm năm rồi không có ai trong Bỉ Mông có thể cuồng hóa." Ngay cả với sức mạnh khủng khiếp của ông, cha hắn cũng chưa bao giờ có thể cuồng hóa. Khi cuồng hóa, Bỉ Mông có thể nhanh chóng nâng sức mạnh của mình lên gấp nhiều lần.
"Thưa Lôi Áo vương, bây giờ phải làm sao?" Một cận vệ hỏi.
Cha của Lôi Tường không hề tỏ ra buồn bã trước cái chết của cận vệ, mà ngược lại, ông có vẻ hào hứng nói: "Mang Lôi Tường đi, nó đã kiệt sức rồi. Tìm một chỗ để chôn đồng đội của ngươi. Còn bà già kia, cứ để bà ấy tự sinh tự diệt."
…
Không biết đã qua bao lâu, Lôi Tường dần tỉnh lại.
"Bà nội, bà nội, bà thế nào rồi?" Toàn thân hắn yếu ớt và đau đớn vô cùng, đặc biệt là tay trái như bị vỡ ra, truyền đến những cơn đau dữ dội. Tay hắn nằm bất động bên cạnh cơ thể, không thể nhúc nhích hay dùng chút sức lực nào.
Hắn phát hiện mình đang ở trong căn phòng của chính mình tại phủ của cha. Lôi Tường cố gắng ngồi dậy, lết đến bám vào tường để bước ra ngoài. Bên ngoài tối đen như mực, cũng giống như tâm trạng u ám của hắn.
"Đã là buổi tối rồi, không biết bà nội ra sao rồi."
Khi hắn vừa định bước ra cửa, một cơn choáng váng ập đến, khiến hắn loạng choạng và ngã xuống đất.
"Lôi Tường, sao em lại ra khỏi giường? Nào, mau trở về nghỉ ngơi đi." Một bóng hình to lớn bước vào phòng, rồi nhanh chóng bế Lôi Tường lên.
Lôi Tường mở mắt ra, thì thấy đó là người duy nhất trong Bỉ Mông có mối quan hệ khá tốt với hắn — đại ca Lôi Long.
“Đại ca, em xin anh, mau đưa em đến chỗ bà nội, bà sắp không qua khỏi rồi.” Lôi Tường vừa khóc vừa nói.
Đại ca nhìn bầu trời tối đen, gật đầu nói: “Được thôi, nhưng trước khi trời sáng chúng ta phải quay lại.”
“Được, được, chúng ta đi nhanh thôi.” Chỉ cần có thể cứu bà nội, hắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Với thân hình to lớn gần năm mét của đại ca, việc bế Lôi Tường chẳng khác nào nhấc một cọng cỏ khô. Nhanh chóng, họ tranh thủ màn đêm đi đến nhà của bà nội.
“Bà nội!” Lôi Tường hét lên trong đau đớn. Bà nội hắn vẫn nằm yên ở chỗ cũ.
Đại ca đặt hắn xuống, Lôi Tường bò đến bên bà nội, ôm lấy thân hình gầy guộc của bà. Áo của bà đã ướt đẫm sương đêm, hắn lay lay bà: “Bà nội, bà hãy tỉnh dậy, tỉnh dậy đi!”
Đôi môi khô nứt của bà nội khẽ động, đôi mắt từ từ mở ra. Khi nhìn thấy Lôi Tường, bà khẽ mỉm cười, cố gắng đưa tay lên vuốt tóc hắn, nhưng bà quá yếu, cánh tay chỉ nhấc được nửa chừng rồi lại rơi xuống.
“Con, con vẫn quay lại thăm bà nội, bà nội không uổng công thương con. Khụ, khụ.” Bà nội ho ra mấy tia máu lẫn bọt.
Lôi Tường nắm lấy tay bà, áp vào mặt mình, vừa khóc vừa nói: “Bà nội, đừng nói gì nữa, người hãy nghỉ ngơi đi, sẽ không sao đâu.”
Bà nội cười khổ nói: “Đứa ngốc, bà nội biết rõ sức khỏe của mình mà. Con đỡ bà nội về nhà nhé.”
Không biết sức mạnh từ đâu đến, Lôi Tường cắn răng gồng mình bế bà nội lên, lảo đảo bước về phía căn nhà. Đại ca của hắn hiểu ý nên không đi theo.
Lôi Tường đặt bà nội lên giường, còn mình thì nằm rạp xuống cạnh giường, thở hổn hển.
Bà nội nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, ánh mắt đầy trìu mến nhìn hắn. Bà ngắt quãng nói: “Tường nhi, điều bà nội lo lắng nhất... là con. Con phải hứa với bà... nhất định phải mạnh mẽ... sống thật tốt. Con cũng đừng... trách cha con quá nhiều, tộc thú nhân là như thế... chỉ tôn thờ sức mạnh... không màng đến tình thân.”
Nước mắt đã làm ướt đẫm ngực áo Lôi Tường. Hắn siết chặt lấy bàn tay đầy nếp nhăn của bà, khóc nức nở: “Bà nội, đừng nói nữa, người sẽ không sao đâu. Người nhất định sẽ không sao mà.”
Bà nội run rẩy lấy ra từ dưới gối một quyển sổ mỏng, đưa cho hắn. Mặt bà thoáng đỏ lên: “Đây là bảo vật của tộc ma... bản sao của Thiên Ma Quyết... năm đó... bà nội vì muốn trả thù... đã trộm về. Chỉ có người mang huyết thống hoàng tộc ma tộc... mới có thể học được. Con phải học cho tốt... học được rồi... con có thể biến thành Thiên Sứ Sa Ngã... Chỉ có kẻ mạnh... mới có thể sống sót... Đừng để cha con... biết...”
Lôi Tường đau đớn hét lên: “Bà nội! Bà nội!” Tiếng kêu vang vọng xuyên qua mái nhà. Hắn tiện tay nhét quyển sổ nhỏ vào ngực rồi ngất lịm.
Khi tỉnh lại, hắn đã trở về căn phòng của mình. Đại ca đang ở bên cạnh, thấy hắn tỉnh dậy liền nói: “Ta đã an táng cho bà nội rồi, đừng lo nữa. Nào, ăn chút gì đi.”
Nhưng giờ đây, Lôi Tường cảm thấy mọi thứ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Người duy nhất mà hắn nương tựa trong cuộc đời đã ra đi, còn lại mình hắn thì sống để làm gì. Đôi mắt hắn trống rỗng, đờ đẫn nhìn vào bức tường.
Bên ngoài vang lên một tiếng nổ lớn. Đại ca nhíu mày nói: “Tiếng sấm to thật, có vẻ sắp có một trận mưa lớn.”
Bất chấp những vết thương trên cơ thể, Lôi Tường lững thững bước ra ngoài. Những hạt mưa to như hạt đậu bắt đầu rơi lộp độp. Mưa mỗi lúc một lớn hơn, không ngừng trút xuống cơ thể hắn. Trong màn mưa mờ mịt, hắn dường như lại thấy khuôn mặt hiền từ của bà nội. Hắn lao về phía trước, nhưng chỉ ôm lấy khoảng không.
Đại ca vội vàng đỡ lấy Lôi Tường, người đã lấm lem bùn đất, rồi kéo hắn về phòng.
Cứ như vậy, Lôi Tường sống trong trạng thái mơ hồ suốt bảy ngày. Trong suốt thời gian đó, hắn chỉ sống sót nhờ vào việc cha hắn ép hắn ăn thức ăn mà thôi.
Sau đó, hắn dần tỉnh táo lại. Những lời nói của bà nội trước khi ra đi đã trở thành động lực vô hạn của hắn — “Con phải hứa với bà, ... nhất định phải trở thành một người ... mạnh mẽ...” “... chỉ có ... kẻ mạnh ... mới có thể sống sót.” Hắn nhất định phải trở thành một kẻ mạnh, một kẻ mạnh tuyệt thế.
Nhờ vào khả năng cuồng hóa đặc biệt của mình, hắn được cha đánh giá cao. Từ đó trở đi, cha hắn đã trực tiếp hướng dẫn hắn luyện tập. Hắn không còn là đứa trẻ ngây thơ như trước nữa. Dù bất cứ điều gì cũng không thể thay đổi quyết tâm của hắn trở thành một kẻ mạnh tuyệt thế. Kể từ đó, hắn đã chôn sâu lòng hận thù trong tâm.
Cha hắn đã truyền cho hắn bộ công pháp mà ông tự hào nhất — Thiên Lôi Giáp. Đây là một loại võ thuật gần giống với đấu khí, chủ yếu tập trung vào phòng thủ. Bởi vì tộc Bỉ Mông bẩm sinh đã có khả năng tấn công vật lý và phòng thủ rất mạnh, lại có sức kháng cự cao với ma thuật, vì vậy tổ tiên đã phát minh ra bộ công pháp Thiên Lôi Giáp này, nhằm điều tiết chức năng cơ thể, làm cho khả năng phòng thủ trở nên hoàn hảo hơn. Khi luyện tập đến một mức độ nhất định, nó có thể tạo ra một lớp phòng ngự giống như màng đấu khí.
Nếu Thiên Lôi Giáp được loài người tu luyện, thì cũng chỉ là một bộ công pháp hạng hai, hạng ba. Nhưng nếu do tộc Bỉ Mông luyện tập thì sẽ hoàn toàn khác. Ngày xưa, ông nội hắn chính nhờ vào sức phòng thủ mạnh mẽ của Thiên Lôi Giáp mà chống đỡ được một đòn tấn công từ kỵ sĩ rồng, từ đó có cơ hội giết chết kỵ sĩ và con rồng của hắn, lập nên công trạng bất hủ.
Thiên Lôi Giáp chia thành ba giai đoạn. Giai đoạn đầu tiên là từ bên trong ra bên ngoài, có phần giống như việc luyện tập các loại đấu khí thông thường, thông qua thiền định để tăng cường thể chất, nâng cao khả năng miễn dịch của cơ thể, dần dần thay đổi trạng thái cơ thể. Theo lời cha hắn, giai đoạn đầu của bộ công pháp này cực kỳ quan trọng, nói một cách đơn giản, đây chính là quá trình lột xác. Đây cũng là quá trình mà hắn đã mất hơn bốn năm để hoàn thành. Đến năm thứ hai, tài năng vượt trội của hắn dần dần được bộc lộ. Dù thân hình nhỏ nhắn, nhưng sức mạnh của hắn không hề thua kém bất kỳ ai cùng tuổi trong tộc Bỉ Mông, thậm chí còn mạnh hơn.
Giai đoạn thứ hai là áp dụng khí đã hình thành ra bên ngoài, tạo thành một lớp bảo vệ có thể ngăn chặn mọi đòn tấn công. Giai đoạn này hắn vẫn chỉ mới bắt đầu.
Giai đoạn thứ ba thực chất là sự tăng cường của giai đoạn thứ hai, chỉ cần khi đấu khí đạt đến một mức độ nhất định thì có thể dùng để gây thương tổn cho kẻ thù. Cha hắn đã hoàn thành giai đoạn này, với sức mạnh vượt trội, ông có thể dùng Thiên Lôi Giáp để đập bay đầu bất kỳ ai trong vòng mười mét. Ngay cả kỵ sĩ rồng, nếu số lượng không đủ cũng không thể gây ra nguy hiểm cho ông.
Do tiến bộ nhanh chóng, hiện tại hắn đã được cha thăng chức lên vị trí phó đoàn trưởng quân đoàn Bỉ Mông, ngang hàng với vài người anh. Thực ra, hắn chỉ có tên mà không có thực quyền. Tất cả quyền lực đều nằm trong tay mấy người anh, hắn chỉ cần mỗi ngày luyện công là đủ. Hắn không hề có hứng thú với việc chỉ huy quân đội, vì vậy cũng rất thoải mái.
Ban ngày, hắn kiên trì luyện tập Thiên Lôi Giáp, còn ban đêm là thời điểm tốt để luyện tập Thiên Ma Quyết. So với Thiên Lôi Giáp, Thiên Ma Quyết khó hơn nhiều. Rất khó để hiểu được. Thiên Ma Quyết không thể hoàn toàn coi là võ công cũng không hoàn toàn coi là ma thuật, mà là một loại công pháp kết hợp giữa ma thuật và võ thuật.
Thiên Ma Quyết chia thành chín cấp độ, mỗi cấp lại chia thành ba tầng, tức là mỗi tầng có ba cấp độ. Mỗi lần nâng cao một cấp độ đều cực kỳ khó khăn, tất nhiên, sau những khó khăn là sự tăng cường sức mạnh. Mỗi khi nâng cấp một tầng, sẽ có những thay đổi mới, diễn ra một bước nhảy vọt về chất. Sách nói rằng, khi vượt qua cấp ba của tầng một, người tu luyện có thể biến hình thành Thiên Sứ Sa Ngã. Sau khi biến hình, mọi khả năng sẽ được tăng cường gấp đôi, trở thành Thiên Sứ Sa Ngã hai cánh, đây là sức mạnh trung bình của tộc ma hiện nay. Khi hoàn thành biến hình thành Thiên Sứ Sa Ngã, người tu luyện sẽ dần trở thành người nắm giữ ma thuật hắc ám, trình độ ma thuật hắc ám sẽ tăng lên đáng kể. Khi luyện đến tầng hai, cấp sáu, sẽ biến hình thành Thiên Sứ Sa Ngã bốn cánh. Hiện nay, trong tộc ma chỉ có Ma Hoàng và đội trưởng cận vệ của ông mới có sức mạnh này. Còn tầng ba, cấp chín là một cấp độ không thể với tới, chỉ có vị đại ma thần huyền thoại Lucipher mới từng đạt được, với tư cách là Thiên Sứ Sa Ngã sáu cánh. Quyển sao chép mà bà nội hắn đưa cho hắn không có phương pháp tu luyện của cấp độ cuối cùng.
Điều khiến hắn cảm thấy xấu hổ là, sau bốn năm luyện tập, hắn hiện tại mới chỉ vừa bước vào giai đoạn cấp hai. Kể từ khi bắt đầu luyện tập Thiên Ma Quyết, hắn nhận ra mình rất thích cô đơn, mỗi khi thấy đông người lại cảm thấy ghét bỏ, và hắn cũng thích mặc những bộ quần áo màu đen. Lực lượng hắc ám do Thiên Ma Quyết tạo ra thực sự mạnh mẽ, nhưng mỗi lần thử nghiệm đều khiến hắn cảm thấy trái tim mình ngày càng lạnh lẽo hơn. Bây giờ, hắn đã có thể sử dụng một số ma pháp hắc ám đơn giản nhờ vào sức mạnh hắc ám, như Mê Hồn Thuật, Phân Hủy, v.v. Ma pháp hắc ám được luyện ra từ Thiên Ma Quyết mạnh mẽ hơn nhiều so với những ma pháp hắc ám mà các pháp sư bóng tối thông thường luyện tập, đồng thời cũng thuần khiết hơn và nguy hiểm tương đối thấp (sử dụng ma pháp thuộc tính hắc ám có thể xảy ra phản tác dụng). Chỉ có điều, việc luyện tập thực sự rất tốn công sức (đó là trải nghiệm cá nhân của hắn).
Đến đêm, hắn ngồi thiền trên giường, tập trung năng lượng hắc ám trong cơ thể. Xung quanh hắn, bóng tối trở thành người bạn tốt nhất, liên tục cung cấp năng lượng hắc ám cho hắn. Hắn đã dành hai giờ để vận hành năng lượng ma pháp hắc ám lạnh lẽo theo phương pháp tâm pháp của giai đoạn hai Thiên Ma Quyết, và cảm thấy có chút tiến bộ.
Hắn từ từ thở ra khí trọc trong cơ thể, đứng dậy khỏi giường, nhìn ra ngoài cửa sổ ánh trăng sáng tỏ, cảm thấy một nỗi cô đơn. Hắn bỗng giật mình, không biết có chuyện gì vậy, chẳng lẽ hôm nay luyện Thiên Ma Quyết đã sai sao? Hắn suy nghĩ một lúc mà không phát hiện ra điều gì không đúng.
Hắn nhảy ra khỏi phòng, đến sân, nhìn qua trái phải, xác định không có ai, rồi nhanh chóng lách mình ra khỏi nhà, đến vùng hoang dã bên ngoài. Ở nhà, hắn cảm thấy như một con chim bị nhốt trong lồng, còn ở bên ngoài lại thoải mái hơn. Gió lạnh của đêm kèm theo sương đêm nhẹ nhàng vuốt ve áo hắn. Cảm giác lạnh lẽo trong suốt khiến hắn cảm thấy vô cùng dễ chịu. Năng lượng ma pháp hắc ám trong cơ thể tự nhiên vận hành.
Hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, có một cảm giác muốn phát tiết không thể nào kiềm chế được. Hắn bước chân trái về phía trước, dồn sức đạp mạnh xuống mặt đất, "vù" một tiếng bay vọt lên. Sau đó, hắn tập trung toàn bộ sức lực vào nắm đấm phải, "bụp" một tiếng đập mạnh xuống mặt đất, khu vực khoảng một mét xung quanh lập tức xuất hiện những vết nứt nhỏ, ngay sau đó "rầm!" một tiếng vang lên, tạo ra một cái hố sâu nửa mét.
Hắn lợi dụng lực bật, bay sang một bên, nhìn thành quả đáng kinh ngạc của mình, tất cả những điều khó chịu như được phát tiết hết ra từ cú đấm này, tâm trạng hắn dễ chịu hơn nhiều. Hắn thở hổn hển vài hơi, cảm giác bực bội không biết từ lúc nào đã tan biến.
Khi hắn vừa quay người định đi về thì đột nhiên, trực giác mách bảo có nguy hiểm. Kể từ khi luyện tập Thiên Ma Quyết, giác quan của hắn nhạy bén hơn nhiều. Hắn theo phản xạ vận hành khí huyết trong cơ thể, nắm chặt nắm đấm lại. Hắn trầm giọng quát: “Ai ở đó, ra đây!”
Phản hồi cho hắn là một luồng khí mạnh mẽ, một nắm đấm khổng lồ kèm theo cơn gió mạnh dần lớn hơn. Luồng khí ấy làm cho cỏ cây xung quanh rung rinh kêu xào xạc. Hắn cảm thấy như một con thú hoang bị nhốt, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt nhắc nhở hắn. Hắn khom người, đặt chân trái ra trước, miệng phát ra một tiếng "hả", đấm mạnh vào nắm đấm đối phương. Đây là phương pháp tấn công mà cha hắn đã dạy, ông nói rằng với sức mạnh của bản thân, cần phải đối đầu mạnh mẽ với kẻ thù để phát huy tối đa sức mạnh của mình. Tất cả những chiêu trò hoa mỹ đều là vô nghĩa, dùng sức mạnh đánh bại kẻ thù mới là phương pháp chiến thắng tốt nhất của họ.
Một lớn một nhỏ (nhỏ dĩ nhiên là hắn) hai nắm đấm va chạm trong không trung, một lực lượng mạnh mẽ không thể chống cự từ nắm đấm đối phương truyền đến. Hắn lùi lại năm bước, tay phải truyền đến một cơn đau dữ dội. Đối phương không dừng lại ở đó, ngay khi hắn bị chấn lùi, đối phương lập tức nhảy lên, lại vung một đấm về phía hắn.
Để chống lại sức mạnh của loài người, tộc thú nhân và tộc ma quỷ đã thực hiện một loạt các cuộc hôn nhân liên kết, và ông nội của hắn chính là một trong những thành viên của những cuộc hôn nhân này. Thông qua hôn nhân, ông đã lấy con gái của một phi tần của Hoàng đế ma quỷ, tức là bà nội của hắn.
Bà nội của hắn cũng là người thân thiết nhất với hắn trên thế giới này. Nếu bà còn sống, năm nay bà đã 85 tuổi rồi, và bà là người đối xử tốt nhất với hắn. Bà nội đã kết hôn với ông nội khi bà mới 16 tuổi, trong khi ông nội đã hơn 40. Bà thường nói với hắn rằng bà là nạn nhân của hôn nhân chính trị.
Rõ ràng, việc cưới vào vương quốc thú nhân không phải là điều bà tự nguyện, nhưng dù sao bà cũng đã đến đây, vì nếu không có bà, thì làm sao mà có hắn được.
Cha của hắn là con trai duy nhất của ông nội, thừa hưởng dòng máu xuất sắc của ông. Với chiều cao hơn năm mét, ngay cả bây giờ, cánh tay của cha hắn vẫn to hơn vòng eo của hắn.
Trước khi cha hắn tròn mười tám tuổi, đã đánh bại mọi đối thủ trong tộc thú nhân, với tính cách nóng nảy, hung ác và sức mạnh vượt trội. Hiện nay, cha hắn là Đệ Nhất Dũng Sĩ Bỉ Mông, đội trưởng của quân đoàn Bỉ Mông, vua của Bỉ Mông thực sự. Dưới sự lãnh đạo của ông, tộc thú nhân đã không chịu thiệt trong các cuộc chiến đấu suốt vài thập kỷ gần đây. Vì vậy, trong tộc thú nhân, danh tiếng của cha hắn không hề kém hơn Vua Thú.
Với địa vị cao quý của ông, ông có vô số thê thiếp, và hắn chính là con của ông và một người phụ nữ loài người mà ông bắt cóc. Trong bốn người con trai của ông, hắn là đứa út và từng là đứa con mà ông ghét nhất.
Mẹ của hắn là một người phụ nữ rất khổ sở, không ai biết được nguồn gốc của bà. Dù chưa đến bốn mươi tuổi, nhưng bà trông già nua vô cùng, những nếp nhăn và mái tóc bạc không phù hợp. Chỉ có thể nhìn từ đường nét mà đoán rằng khi còn trẻ bà ấy hẳn là một mỹ nhân. Bà ấy ghét cha hắn, cũng ghét hắn, vì hắn là con trai của bà và cha hắn sau khi bị cưỡng bức.
Bà ấy chưa bao giờ thực sự nhận được tình yêu thương từ cha hắn, còn phải chịu đựng sự chèn ép và bắt nạt từ các thê thiếp khác. Cho đến bốn năm trước, khi hắn có quyền lực, mẹ hắn mới có được một căn nhà riêng. Bà ấy rất ít nói, và mỗi khi hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của bà, hắn cảm thấy lòng mình lạnh lẽo.
Hắn, năm nay mười sáu tuổi, là con lai giữa ba tộc thú, ma, và người. Hắn là phó đoàn trưởng của quân đoàn Bỉ Mông, cao hai mét, và những đặc điểm của con người thể hiện rõ rệt nhất trên hắn. Trong mắt người khác, hắn chắc chắn là một chàng trai đẹp trai của loài người. Nếu không phải vì hắn có cơ thể khỏe mạnh của Bỉ Mông và sức mạnh thần thánh bẩm sinh, không ai có thể tin rằng hắn là một thú nhân.
Hắn ghét cha của hắn, vì ông đã khiến mẹ hắn đau khổ, bởi nếu không phải vì ông thì bà nội hắn cũng sẽ không chết. Dù cái chết của bà đã đổi lấy vinh quang hiện tại cho hắn, nhưng hắn không cần, hắn chỉ muốn người bà đã yêu thương, chăm sóc, và gần gũi hắn.
Bốn năm trước, hắn bị mọi người bắt nạt, không ai tốt với hắn, và sau lưng cha hắn, mọi người đều gọi hắn là đồ tạp chủng. Ngoại trừ anh trai cả vẫn đối xử bình thường với hắn, mọi người đều nói rằng hắn là đứa con tồi tệ nhất của cha hắn.
Cuộc sống của hắn còn thua kém một số người hầu. Lúc đó, chỉ có bà nội thương hắn, thường làm những món ăn ngon cho hắn, và ở bên cạnh hắn. Bà là người đã để lại trong tâm hồn non nớt của hắn một chút ấm áp.
Cái chết của bà là nỗi đau lớn nhất trong đời hắn. Ngày đó...
"Lôi Tường, lại đây, bà làm món cánh gà kho mà con thích nhất đây." Giọng nói hiền từ của bà vang lên bên tai hắn.
"Đây ạ." Hắn chạy nhanh vào bếp, mùi thơm nồng nàn của thịt xộc vào mũi. "Bà ơi, thật yêu bà làm sao !"
"Thằng ngốc, ăn nhanh đi." Với nụ cười, những nếp nhăn trên khuôn mặt bà xếp lại với nhau, dấu vết của thời gian hiện rõ trên cơ thể bà.
Hắn cầm một chiếc cánh gà và chạy nhanh ra ngoài nhà, vừa ăn vừa nhảy nhót trong sân.
Vì thích yên tĩnh, bà nội không sống trong gia đình, và vì không ai quan tâm đến hắn, nên hắn đã theo bà ra ngoài.
Ở vương quốc thú nhân, tìm một nơi yên tĩnh như thế này là điều rất khó khăn. Thú nhân luôn sống theo quy luật kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, mỗi thú nhân đều có thể trở thành con mồi của thú nhân khác.
Dĩ nhiên, sẽ không có thú nhân nào dại dột đến gần nhà của hắn để tìm thức ăn, nên nơi này mới yên tĩnh đến thế.
Một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng hắn: “Lôi Tường, bà nội của con đâu rồi?”
Nghe thấy giọng nói này, hắn run lên, năm bóng dáng cao lớn đứng sau lưng hắn, che mất ánh sáng rực rỡ của mặt trời. Người đứng ở giữa, không ai khác chính là cha của hắn. Thì ra ông đến thăm bà nội của hắn, đi theo sau là bốn vệ binh Bỉ Mông.
Cha của hắn và bà nội không có tình cảm tốt. Dù liên minh thú và ma, cha hắn luôn xem thường tộc ma, thường nói rằng chỉ có chiến đoàn Thiên Thần Sa Ngã là có tài, còn lại tất cả tộc ma đều chỉ là ăn bám. Cha hắn tôn sùng sức mạnh, nên những người yếu đuối như bà nội hắn không lọt vào mắt ông.
Trong tộc thú, phụ nữ chỉ là phụ thuộc vào đàn ông. Cha hắn rất ít khi để ý đến bà nội, hôm nay sao ông lại đến đây?
Hắn nói nhỏ: "Bà nội ở trong nhà." Hắn thực sự rất sợ cha.
Thấy vẻ sợ hãi của hắn, cha nổi giận, đập văng chiếc cánh gà khỏi tay hắn và hét lên: "Thế này mà là con trai của ta sao? Ta không có đứa con nào yếu đuối như ngươi."
Nhìn chiếc cánh gà dính đầy bùn đất, nước mắt hắn tự nhiên chảy ra.
Cha của hắn tát hắn ngã xuống đất, hét lên: "Khóc, chỉ biết khóc. Nhìn ngươi xem, gầy yếu như vậy, giống hệt mẹ ngươi. Các anh trai của ngươi khi bằng tuổi ngươi đã có thể xé xác hổ báo rồi. Còn ngươi, ngay cả con gà cũng không giết nổi." Nói xong, ông giẫm mạnh lên chiếc cánh gà dưới chân.
Bà nội nghe thấy tiếng ồn bên ngoài chạy ra, thấy hắn ngã xuống, liền nhíu mày. Bà vừa đỡ hắn dậy vừa nói với cha hắn: "Ngươi làm gì vậy, hiếm khi đến đây, sao lại đánh Lôi Tường?"
Cha hắn hừ lạnh một tiếng, giọng thô lỗ: "Bà đừng lo, người đâu, đưa thằng nhóc này về để lão nhị dạy dỗ cho tử tế."
Lão nhị là chỉ anh hai của hắn. Nếu thật sự như vậy, có lẽ hắn không chết cũng phải lột da. Anh hai Lôi Hổ nổi tiếng với tính khí nóng nảy.
Bà nội che chắn hắn sau lưng, nói: "Thôi đi, đừng làm khó đứa trẻ."
Cha hắn nhanh chóng kéo hắn ra và ném cho một thuộc hạ, nói với bà nội: "Tôi dạy con không cần bà lo. Lần này tôi chỉ đi ngang qua thôi. Nếu bà còn muốn sống thêm vài năm, thì đừng xen vào chuyện này." Nói xong, ông quay người định đi.
Mặt bà nội đỏ bừng vì giận dữ, hét lên: "Lôi Áo, con nói chuyện với mẹ như vậy sao?"
Vừa nói, bà nội lao tới trước mặt vệ binh Bỉ Mông đang giữ hắn, cố gắng kéo hắn lại. Nhưng cơ thể gầy yếu của bà sao có thể so sánh với sức mạnh của vệ binh Bỉ Mông? Vệ binh đó chỉ cần khẽ giật mình, đã hất bà ra xa. Đáng thương thay, lưng bà nội đập thẳng vào một tảng đá lớn, và trong tiếng hét đau đớn, máu tươi từ miệng bà phun ra xối xả.
Như một cơn gió lạnh thổi qua, lòng hắn trở nên vô cùng băng giá, cảm giác lạnh lẽo cuốn lấy hắn.
Hắn kêu lên: "Bà nội!" Trong cơn giãy giụa mạnh mẽ, sức mạnh thần thánh bẩm sinh của hắn cuối cùng cũng bộc phát. Một đứa trẻ mười hai tuổi như hắn có thể thoát khỏi sự kìm kẹp của một vệ binh Bỉ Mông.
Hắn chạy đến bên bà nội, ôm lấy thân thể bà, khóc thét: "Bà nội, bà nội, bà thế nào rồi? Cha, xin hãy cứu bà nội, con cầu xin cha."
Mặt bà tái nhợt, nắm lấy tay hắn, yếu ớt nói: "Đừng cầu xin ông ấy, chúng ta vào nhà thôi."
Tên cận vệ Bỉ Mông vừa ném bà nội ra quỳ một gối xuống đất, liếc nhìn bà một cái, rồi quay sang cha của Lôi Tường và nói: "Lôi Áo vương, ta..."
Cha của Lôi Tường liếc qua bà nội một lần, thản nhiên nói: "Thôi đi, chết thì chết, sống đến tuổi này cũng chẳng phải là chết yểu. Quay về bảo người mang ít tiền đến chôn cất cho bà ấy."
Trong mắt ông, rõ ràng bà nội không quan trọng bằng một chiến binh Bỉ Mông.
Lửa hận thù và cơn giận dữ bừng cháy trong đôi mắt Lôi Tường. Hắn ngửa mặt lên trời gào thét, máu trong cơ thể như sôi trào. Hắn đột nhiên cảm thấy đầu óc nóng rực lên, rồi như một con bò điên lao thẳng về phía kẻ đã giết chết bà nội.
Tên cận vệ Bỉ Mông ngơ ngác trong giây lát, sau đó giơ một tay lên cố gắng ngăn chặn đòn tấn công của Lôi Tường. Đôi mắt hắn đỏ rực, ngay cả mái tóc xanh nhạt ban đầu cũng đã chuyển thành màu đỏ đậm. Tốc độ của hắn nhanh gấp năm lần bình thường, và trong một tiếng "rầm", Lôi Tường húc văng tên cận vệ Bỉ Mông cao gấp đôi mình ra xa.
Hắn không dừng lại, thân thể nhỏ bé của hắn đuổi theo kẻ thù đang bay, nắm đấm nhỏ của hắn đấm mạnh vào bụng tên cận vệ. Một điều bất ngờ đã xảy ra.
Nắm đấm của Lôi Tường đã xuyên thẳng qua lớp da cứng cỏi của tên cận vệ Bỉ Mông. Tên cận vệ gầm lên một tiếng, giơ hai tay lên từ trên đập xuống. Theo phản xạ, Lôi Tường đưa tay kia lên đỡ.
Trong không trung, ba cánh tay không cân xứng va chạm với nhau, phát ra âm thanh như tiếng vỗ vào da khô.
Tay của Lôi Tường không gãy. Với thân thể nhỏ bé của mình, hắn đã chặn được cú đánh, nhưng đôi chân của hắn đã cắm sâu xuống đất.
"A! Giết..." Một tiếng hét lớn vang lên, cơ thể Lôi Tường rung mạnh, một luồng khí mạnh mẽ bùng nổ từ người hắn, thổi bay lá cây và cỏ xung quanh. Với một tiếng "bùm", phần thân của tên cận vệ Bỉ Mông quanh nắm đấm của Lôi Tường nổ tung thành một lỗ có đường kính nửa mét, rõ ràng không thể sống sót.
Máu bắn tung tóe khắp người Lôi Tường, nội tạng từ lỗ máu chảy ra như quả dưa hấu thối nát, không một phần nào còn nguyên vẹn. Cơ thể to lớn của tên cận vệ từ từ đổ về phía sau, trong khi Lôi Tường vẫn đứng im, mái tóc dần trở lại màu xanh.
Tất cả những chuyện này đều xảy ra trong chớp mắt. Cha của Lôi Tường và ba cận vệ còn lại đều bị biến đổi kỳ lạ này làm cho sững sờ.
Cha Lôi Tường lẩm bẩm: "Lôi Tường đã cuồng hóa rồi, Lôi Tường thật sự đã cuồng hóa. Đã một trăm năm rồi không có ai trong Bỉ Mông có thể cuồng hóa." Ngay cả với sức mạnh khủng khiếp của ông, cha hắn cũng chưa bao giờ có thể cuồng hóa. Khi cuồng hóa, Bỉ Mông có thể nhanh chóng nâng sức mạnh của mình lên gấp nhiều lần.
"Thưa Lôi Áo vương, bây giờ phải làm sao?" Một cận vệ hỏi.
Cha của Lôi Tường không hề tỏ ra buồn bã trước cái chết của cận vệ, mà ngược lại, ông có vẻ hào hứng nói: "Mang Lôi Tường đi, nó đã kiệt sức rồi. Tìm một chỗ để chôn đồng đội của ngươi. Còn bà già kia, cứ để bà ấy tự sinh tự diệt."
…
Không biết đã qua bao lâu, Lôi Tường dần tỉnh lại.
"Bà nội, bà nội, bà thế nào rồi?" Toàn thân hắn yếu ớt và đau đớn vô cùng, đặc biệt là tay trái như bị vỡ ra, truyền đến những cơn đau dữ dội. Tay hắn nằm bất động bên cạnh cơ thể, không thể nhúc nhích hay dùng chút sức lực nào.
Hắn phát hiện mình đang ở trong căn phòng của chính mình tại phủ của cha. Lôi Tường cố gắng ngồi dậy, lết đến bám vào tường để bước ra ngoài. Bên ngoài tối đen như mực, cũng giống như tâm trạng u ám của hắn.
"Đã là buổi tối rồi, không biết bà nội ra sao rồi."
Khi hắn vừa định bước ra cửa, một cơn choáng váng ập đến, khiến hắn loạng choạng và ngã xuống đất.
"Lôi Tường, sao em lại ra khỏi giường? Nào, mau trở về nghỉ ngơi đi." Một bóng hình to lớn bước vào phòng, rồi nhanh chóng bế Lôi Tường lên.
Lôi Tường mở mắt ra, thì thấy đó là người duy nhất trong Bỉ Mông có mối quan hệ khá tốt với hắn — đại ca Lôi Long.
“Đại ca, em xin anh, mau đưa em đến chỗ bà nội, bà sắp không qua khỏi rồi.” Lôi Tường vừa khóc vừa nói.
Đại ca nhìn bầu trời tối đen, gật đầu nói: “Được thôi, nhưng trước khi trời sáng chúng ta phải quay lại.”
“Được, được, chúng ta đi nhanh thôi.” Chỉ cần có thể cứu bà nội, hắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Với thân hình to lớn gần năm mét của đại ca, việc bế Lôi Tường chẳng khác nào nhấc một cọng cỏ khô. Nhanh chóng, họ tranh thủ màn đêm đi đến nhà của bà nội.
“Bà nội!” Lôi Tường hét lên trong đau đớn. Bà nội hắn vẫn nằm yên ở chỗ cũ.
Đại ca đặt hắn xuống, Lôi Tường bò đến bên bà nội, ôm lấy thân hình gầy guộc của bà. Áo của bà đã ướt đẫm sương đêm, hắn lay lay bà: “Bà nội, bà hãy tỉnh dậy, tỉnh dậy đi!”
Đôi môi khô nứt của bà nội khẽ động, đôi mắt từ từ mở ra. Khi nhìn thấy Lôi Tường, bà khẽ mỉm cười, cố gắng đưa tay lên vuốt tóc hắn, nhưng bà quá yếu, cánh tay chỉ nhấc được nửa chừng rồi lại rơi xuống.
“Con, con vẫn quay lại thăm bà nội, bà nội không uổng công thương con. Khụ, khụ.” Bà nội ho ra mấy tia máu lẫn bọt.
Lôi Tường nắm lấy tay bà, áp vào mặt mình, vừa khóc vừa nói: “Bà nội, đừng nói gì nữa, người hãy nghỉ ngơi đi, sẽ không sao đâu.”
Bà nội cười khổ nói: “Đứa ngốc, bà nội biết rõ sức khỏe của mình mà. Con đỡ bà nội về nhà nhé.”
Không biết sức mạnh từ đâu đến, Lôi Tường cắn răng gồng mình bế bà nội lên, lảo đảo bước về phía căn nhà. Đại ca của hắn hiểu ý nên không đi theo.
Lôi Tường đặt bà nội lên giường, còn mình thì nằm rạp xuống cạnh giường, thở hổn hển.
Bà nội nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, ánh mắt đầy trìu mến nhìn hắn. Bà ngắt quãng nói: “Tường nhi, điều bà nội lo lắng nhất... là con. Con phải hứa với bà... nhất định phải mạnh mẽ... sống thật tốt. Con cũng đừng... trách cha con quá nhiều, tộc thú nhân là như thế... chỉ tôn thờ sức mạnh... không màng đến tình thân.”
Nước mắt đã làm ướt đẫm ngực áo Lôi Tường. Hắn siết chặt lấy bàn tay đầy nếp nhăn của bà, khóc nức nở: “Bà nội, đừng nói nữa, người sẽ không sao đâu. Người nhất định sẽ không sao mà.”
Bà nội run rẩy lấy ra từ dưới gối một quyển sổ mỏng, đưa cho hắn. Mặt bà thoáng đỏ lên: “Đây là bảo vật của tộc ma... bản sao của Thiên Ma Quyết... năm đó... bà nội vì muốn trả thù... đã trộm về. Chỉ có người mang huyết thống hoàng tộc ma tộc... mới có thể học được. Con phải học cho tốt... học được rồi... con có thể biến thành Thiên Sứ Sa Ngã... Chỉ có kẻ mạnh... mới có thể sống sót... Đừng để cha con... biết...”
Lôi Tường đau đớn hét lên: “Bà nội! Bà nội!” Tiếng kêu vang vọng xuyên qua mái nhà. Hắn tiện tay nhét quyển sổ nhỏ vào ngực rồi ngất lịm.
Khi tỉnh lại, hắn đã trở về căn phòng của mình. Đại ca đang ở bên cạnh, thấy hắn tỉnh dậy liền nói: “Ta đã an táng cho bà nội rồi, đừng lo nữa. Nào, ăn chút gì đi.”
Nhưng giờ đây, Lôi Tường cảm thấy mọi thứ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Người duy nhất mà hắn nương tựa trong cuộc đời đã ra đi, còn lại mình hắn thì sống để làm gì. Đôi mắt hắn trống rỗng, đờ đẫn nhìn vào bức tường.
Bên ngoài vang lên một tiếng nổ lớn. Đại ca nhíu mày nói: “Tiếng sấm to thật, có vẻ sắp có một trận mưa lớn.”
Bất chấp những vết thương trên cơ thể, Lôi Tường lững thững bước ra ngoài. Những hạt mưa to như hạt đậu bắt đầu rơi lộp độp. Mưa mỗi lúc một lớn hơn, không ngừng trút xuống cơ thể hắn. Trong màn mưa mờ mịt, hắn dường như lại thấy khuôn mặt hiền từ của bà nội. Hắn lao về phía trước, nhưng chỉ ôm lấy khoảng không.
Đại ca vội vàng đỡ lấy Lôi Tường, người đã lấm lem bùn đất, rồi kéo hắn về phòng.
Cứ như vậy, Lôi Tường sống trong trạng thái mơ hồ suốt bảy ngày. Trong suốt thời gian đó, hắn chỉ sống sót nhờ vào việc cha hắn ép hắn ăn thức ăn mà thôi.
Sau đó, hắn dần tỉnh táo lại. Những lời nói của bà nội trước khi ra đi đã trở thành động lực vô hạn của hắn — “Con phải hứa với bà, ... nhất định phải trở thành một người ... mạnh mẽ...” “... chỉ có ... kẻ mạnh ... mới có thể sống sót.” Hắn nhất định phải trở thành một kẻ mạnh, một kẻ mạnh tuyệt thế.
Nhờ vào khả năng cuồng hóa đặc biệt của mình, hắn được cha đánh giá cao. Từ đó trở đi, cha hắn đã trực tiếp hướng dẫn hắn luyện tập. Hắn không còn là đứa trẻ ngây thơ như trước nữa. Dù bất cứ điều gì cũng không thể thay đổi quyết tâm của hắn trở thành một kẻ mạnh tuyệt thế. Kể từ đó, hắn đã chôn sâu lòng hận thù trong tâm.
Cha hắn đã truyền cho hắn bộ công pháp mà ông tự hào nhất — Thiên Lôi Giáp. Đây là một loại võ thuật gần giống với đấu khí, chủ yếu tập trung vào phòng thủ. Bởi vì tộc Bỉ Mông bẩm sinh đã có khả năng tấn công vật lý và phòng thủ rất mạnh, lại có sức kháng cự cao với ma thuật, vì vậy tổ tiên đã phát minh ra bộ công pháp Thiên Lôi Giáp này, nhằm điều tiết chức năng cơ thể, làm cho khả năng phòng thủ trở nên hoàn hảo hơn. Khi luyện tập đến một mức độ nhất định, nó có thể tạo ra một lớp phòng ngự giống như màng đấu khí.
Nếu Thiên Lôi Giáp được loài người tu luyện, thì cũng chỉ là một bộ công pháp hạng hai, hạng ba. Nhưng nếu do tộc Bỉ Mông luyện tập thì sẽ hoàn toàn khác. Ngày xưa, ông nội hắn chính nhờ vào sức phòng thủ mạnh mẽ của Thiên Lôi Giáp mà chống đỡ được một đòn tấn công từ kỵ sĩ rồng, từ đó có cơ hội giết chết kỵ sĩ và con rồng của hắn, lập nên công trạng bất hủ.
Thiên Lôi Giáp chia thành ba giai đoạn. Giai đoạn đầu tiên là từ bên trong ra bên ngoài, có phần giống như việc luyện tập các loại đấu khí thông thường, thông qua thiền định để tăng cường thể chất, nâng cao khả năng miễn dịch của cơ thể, dần dần thay đổi trạng thái cơ thể. Theo lời cha hắn, giai đoạn đầu của bộ công pháp này cực kỳ quan trọng, nói một cách đơn giản, đây chính là quá trình lột xác. Đây cũng là quá trình mà hắn đã mất hơn bốn năm để hoàn thành. Đến năm thứ hai, tài năng vượt trội của hắn dần dần được bộc lộ. Dù thân hình nhỏ nhắn, nhưng sức mạnh của hắn không hề thua kém bất kỳ ai cùng tuổi trong tộc Bỉ Mông, thậm chí còn mạnh hơn.
Giai đoạn thứ hai là áp dụng khí đã hình thành ra bên ngoài, tạo thành một lớp bảo vệ có thể ngăn chặn mọi đòn tấn công. Giai đoạn này hắn vẫn chỉ mới bắt đầu.
Giai đoạn thứ ba thực chất là sự tăng cường của giai đoạn thứ hai, chỉ cần khi đấu khí đạt đến một mức độ nhất định thì có thể dùng để gây thương tổn cho kẻ thù. Cha hắn đã hoàn thành giai đoạn này, với sức mạnh vượt trội, ông có thể dùng Thiên Lôi Giáp để đập bay đầu bất kỳ ai trong vòng mười mét. Ngay cả kỵ sĩ rồng, nếu số lượng không đủ cũng không thể gây ra nguy hiểm cho ông.
Do tiến bộ nhanh chóng, hiện tại hắn đã được cha thăng chức lên vị trí phó đoàn trưởng quân đoàn Bỉ Mông, ngang hàng với vài người anh. Thực ra, hắn chỉ có tên mà không có thực quyền. Tất cả quyền lực đều nằm trong tay mấy người anh, hắn chỉ cần mỗi ngày luyện công là đủ. Hắn không hề có hứng thú với việc chỉ huy quân đội, vì vậy cũng rất thoải mái.
Ban ngày, hắn kiên trì luyện tập Thiên Lôi Giáp, còn ban đêm là thời điểm tốt để luyện tập Thiên Ma Quyết. So với Thiên Lôi Giáp, Thiên Ma Quyết khó hơn nhiều. Rất khó để hiểu được. Thiên Ma Quyết không thể hoàn toàn coi là võ công cũng không hoàn toàn coi là ma thuật, mà là một loại công pháp kết hợp giữa ma thuật và võ thuật.
Thiên Ma Quyết chia thành chín cấp độ, mỗi cấp lại chia thành ba tầng, tức là mỗi tầng có ba cấp độ. Mỗi lần nâng cao một cấp độ đều cực kỳ khó khăn, tất nhiên, sau những khó khăn là sự tăng cường sức mạnh. Mỗi khi nâng cấp một tầng, sẽ có những thay đổi mới, diễn ra một bước nhảy vọt về chất. Sách nói rằng, khi vượt qua cấp ba của tầng một, người tu luyện có thể biến hình thành Thiên Sứ Sa Ngã. Sau khi biến hình, mọi khả năng sẽ được tăng cường gấp đôi, trở thành Thiên Sứ Sa Ngã hai cánh, đây là sức mạnh trung bình của tộc ma hiện nay. Khi hoàn thành biến hình thành Thiên Sứ Sa Ngã, người tu luyện sẽ dần trở thành người nắm giữ ma thuật hắc ám, trình độ ma thuật hắc ám sẽ tăng lên đáng kể. Khi luyện đến tầng hai, cấp sáu, sẽ biến hình thành Thiên Sứ Sa Ngã bốn cánh. Hiện nay, trong tộc ma chỉ có Ma Hoàng và đội trưởng cận vệ của ông mới có sức mạnh này. Còn tầng ba, cấp chín là một cấp độ không thể với tới, chỉ có vị đại ma thần huyền thoại Lucipher mới từng đạt được, với tư cách là Thiên Sứ Sa Ngã sáu cánh. Quyển sao chép mà bà nội hắn đưa cho hắn không có phương pháp tu luyện của cấp độ cuối cùng.
Điều khiến hắn cảm thấy xấu hổ là, sau bốn năm luyện tập, hắn hiện tại mới chỉ vừa bước vào giai đoạn cấp hai. Kể từ khi bắt đầu luyện tập Thiên Ma Quyết, hắn nhận ra mình rất thích cô đơn, mỗi khi thấy đông người lại cảm thấy ghét bỏ, và hắn cũng thích mặc những bộ quần áo màu đen. Lực lượng hắc ám do Thiên Ma Quyết tạo ra thực sự mạnh mẽ, nhưng mỗi lần thử nghiệm đều khiến hắn cảm thấy trái tim mình ngày càng lạnh lẽo hơn. Bây giờ, hắn đã có thể sử dụng một số ma pháp hắc ám đơn giản nhờ vào sức mạnh hắc ám, như Mê Hồn Thuật, Phân Hủy, v.v. Ma pháp hắc ám được luyện ra từ Thiên Ma Quyết mạnh mẽ hơn nhiều so với những ma pháp hắc ám mà các pháp sư bóng tối thông thường luyện tập, đồng thời cũng thuần khiết hơn và nguy hiểm tương đối thấp (sử dụng ma pháp thuộc tính hắc ám có thể xảy ra phản tác dụng). Chỉ có điều, việc luyện tập thực sự rất tốn công sức (đó là trải nghiệm cá nhân của hắn).
Đến đêm, hắn ngồi thiền trên giường, tập trung năng lượng hắc ám trong cơ thể. Xung quanh hắn, bóng tối trở thành người bạn tốt nhất, liên tục cung cấp năng lượng hắc ám cho hắn. Hắn đã dành hai giờ để vận hành năng lượng ma pháp hắc ám lạnh lẽo theo phương pháp tâm pháp của giai đoạn hai Thiên Ma Quyết, và cảm thấy có chút tiến bộ.
Hắn từ từ thở ra khí trọc trong cơ thể, đứng dậy khỏi giường, nhìn ra ngoài cửa sổ ánh trăng sáng tỏ, cảm thấy một nỗi cô đơn. Hắn bỗng giật mình, không biết có chuyện gì vậy, chẳng lẽ hôm nay luyện Thiên Ma Quyết đã sai sao? Hắn suy nghĩ một lúc mà không phát hiện ra điều gì không đúng.
Hắn nhảy ra khỏi phòng, đến sân, nhìn qua trái phải, xác định không có ai, rồi nhanh chóng lách mình ra khỏi nhà, đến vùng hoang dã bên ngoài. Ở nhà, hắn cảm thấy như một con chim bị nhốt trong lồng, còn ở bên ngoài lại thoải mái hơn. Gió lạnh của đêm kèm theo sương đêm nhẹ nhàng vuốt ve áo hắn. Cảm giác lạnh lẽo trong suốt khiến hắn cảm thấy vô cùng dễ chịu. Năng lượng ma pháp hắc ám trong cơ thể tự nhiên vận hành.
Hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, có một cảm giác muốn phát tiết không thể nào kiềm chế được. Hắn bước chân trái về phía trước, dồn sức đạp mạnh xuống mặt đất, "vù" một tiếng bay vọt lên. Sau đó, hắn tập trung toàn bộ sức lực vào nắm đấm phải, "bụp" một tiếng đập mạnh xuống mặt đất, khu vực khoảng một mét xung quanh lập tức xuất hiện những vết nứt nhỏ, ngay sau đó "rầm!" một tiếng vang lên, tạo ra một cái hố sâu nửa mét.
Hắn lợi dụng lực bật, bay sang một bên, nhìn thành quả đáng kinh ngạc của mình, tất cả những điều khó chịu như được phát tiết hết ra từ cú đấm này, tâm trạng hắn dễ chịu hơn nhiều. Hắn thở hổn hển vài hơi, cảm giác bực bội không biết từ lúc nào đã tan biến.
Khi hắn vừa quay người định đi về thì đột nhiên, trực giác mách bảo có nguy hiểm. Kể từ khi luyện tập Thiên Ma Quyết, giác quan của hắn nhạy bén hơn nhiều. Hắn theo phản xạ vận hành khí huyết trong cơ thể, nắm chặt nắm đấm lại. Hắn trầm giọng quát: “Ai ở đó, ra đây!”
Phản hồi cho hắn là một luồng khí mạnh mẽ, một nắm đấm khổng lồ kèm theo cơn gió mạnh dần lớn hơn. Luồng khí ấy làm cho cỏ cây xung quanh rung rinh kêu xào xạc. Hắn cảm thấy như một con thú hoang bị nhốt, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt nhắc nhở hắn. Hắn khom người, đặt chân trái ra trước, miệng phát ra một tiếng "hả", đấm mạnh vào nắm đấm đối phương. Đây là phương pháp tấn công mà cha hắn đã dạy, ông nói rằng với sức mạnh của bản thân, cần phải đối đầu mạnh mẽ với kẻ thù để phát huy tối đa sức mạnh của mình. Tất cả những chiêu trò hoa mỹ đều là vô nghĩa, dùng sức mạnh đánh bại kẻ thù mới là phương pháp chiến thắng tốt nhất của họ.
Một lớn một nhỏ (nhỏ dĩ nhiên là hắn) hai nắm đấm va chạm trong không trung, một lực lượng mạnh mẽ không thể chống cự từ nắm đấm đối phương truyền đến. Hắn lùi lại năm bước, tay phải truyền đến một cơn đau dữ dội. Đối phương không dừng lại ở đó, ngay khi hắn bị chấn lùi, đối phương lập tức nhảy lên, lại vung một đấm về phía hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.