Thần Điêu Đại Hiệp

Chương 61: Biết được thủ phạm trộm hoa trên núi Chung nam

Kim Dung

21/05/2013

Quách Phù liếc qua thấy chàng trợn trừng đôi mắt, hai đường gân nổi hằn trên trán, vẻ mặt vô cùng thiểu não thì đắc trí nói: - Hai tên đạo sĩ ấy là Doãn Chí Bình và Triệu Chí Kính, mi có quen biết họ không?

Dương Qua gật đầu đáp: - Có biết rồi sao nữa? Quách Phù cười lạt nói tiếp:

- Ta chỉ sắp đặt chỗ ăn nằm cho chúng xong rồi bỏ đấy đi ra ngoài, không ngờ nửa đêm có một đệ tử Cái Bang ra cho biết là hai tên này đang dùng kiếm đánh nhau kịch liệt trong phòng.

Dương Qua nghe nói nghĩ bụng:

- Hai tên này xưa nay vẫn hục hặc nhau mãi. Việc chúng đánh nhau có gì lạ đâu?

Quách Phù kể tiếp:

- Ta rón rén đến gần cửa sổ, nhón chân nhìn vào, thấy họ thôi đấu kiếm và đang cãi nhau kịch liệt. Triệu Chí Kính đã bảo Doãn Chí Bình cùng sưphụ mi làm chuyện bậy bạ, Doãn Chí Bình nghe qua không chối cãi, chỉ trách tên kia sao nói quá lớn mà thôi.

Dương Qua vội tung chiếc khăn đang quấn ngang trên mình, chồm dậy thét lớn:

- Vô lý, như vậy nghĩa là sao, không tin được!

Quách Phù bẽn lẽn đôi má ửng hồng nói:

- Ta đâu có biết, chỉ nghe chúng nói sao thuật lại thôi. Còn chuyện có hay không, tốt hay xấu, chỉ có thầy trò chúng bay biết rõ mà thôi.

Thấy nàng đáp với một vẻ quá khinh bạc, Dương Qua tức dằn tâm không nổi tát thẳng vào mặt Quách Phù một cái nghe "bốp". Quách Phù ngã ngửa, mặt mày tối sầm, bên má sưng vù im dấu năm ngón tay. Nếu Dương Qua không bị giảm sút sức lực vì vết thương thì có lẽ nàng không bay hàm thì cũng bay mất hết cả răng rồi.

Quách Phù chưa khi nào nhận được một đòn đánh phũ phàng như vậy. Nàng đâu biết bình sinh Dương Qua chỉ kính mến một mình Tiểu Long Nữ mà thôi. Xúc phạm tới nàng không khác gì dùng gươm đâm thẳng vào tim chàng, nên chàng không còn nghĩ ngợi gì nữa. Con người Quách Phù cũng đầy tự ái, một khi đã bị đau và nhục thì bắt chấp mọi hậu quả về sau. Nàng thét lên một tiếng, rút thanh Thục nữ kiếm nhằm đầu Dương Qua chém xuống.

Vừa vung tay tát Quách Phù, Dương Qua đã chợt nghĩ:

- Trong lúc nóng giận ta đã nặng tay xúc phạm tới nàng công chúa thành Tương Dương, con gái cưng của vợ chồng Quách bá bá, thì từ nay hết còn chỗ nương thân nữa rồi.

Nghĩ xong chàng thòng chân xuống giường tìm giày để đứng dạy. Chàng vừa ngồi dạy thì thanh kiếm của Quách Phù chém xuống nghe tiếng vút.

Dương Qua cười gằn, đưa tay đẩy ra rồi ngéo một cái đoạt ngay thanh Thục nữ kiếm.

Quách Phụ bị thua liên tiếp hai đòn thì nổi nòng, nhìn quanh thấy trên đầu giường có một thanh kiếm khác để nằm ngang trên gối.

Nàng chồm lại lấy ngay, tuốt ra khỏi vỏ, đâm thẳng vào ngực Dương Qua.

Thanh kiếm vừa tuốt ra thì một luồng ánh sáng nhoáng lên, tiếp theo là một làn sát khí rợn người. Thanh kiếm chính là Tử vi bảo kiếm.

Dương Qua hoảng vía, không dám dùng tay không chống đỡ với thanh kiếm này vội vàng dùng thanh Thục nữ kiếm loan vòng trước ngực che thân. Không ngờ, sau bảy ngày bị chất độc hành hạ, thiếu ăn, thiếu uống, sức khoẻ giảm sút, nên vừa loan thanh Thục nữ kiếm ra trước ngực thì chân tay bủn rủn rã rời hết cử động nổi.

Thanh Tử vi bảo kiếm vừa chém xéo ngang một nhát chạm trúng thanh Thục Nữ kiếm nghe keng một tiếng nhỏ. Thanh kiếm đen bị đứt tiện làm hai đoạn.

Quách Phù cũng hoảng sợ, không ngờ thanh kiếm này lại lợi hại như thế

này. Nhưng nhân lúc thắng thế, nàng chỉ nghĩ tới việc trả thù về chiếc tát tai vừa rồi nên thầm nghĩ: - Hắn tán tận lương tâm cố hại em mình, dù có giết hắn đi chắc cha mẹ mình cũng không phiền trách.

Nàng nhìn Dương Qua té quỵ bên giường, không còn sức khỏe để chống cự lại, thanh kiếm gãy còn hoành ngang trước ngực để che chở, nhưng trong ánh mắt vẫn điềm nhiên không có gì là ân hận hết. Nàng cắn răng vận sức chuyển hết thần lực chém xuống một nhát.

Tiểu Long Nữ chiếm được con Tiểu hồng mã bèn cho phi nhanh như tên bắn quyết đuổi theo Kim Luân Pháp Vương và Dương Qua. Nhưng khi con Tiểu hồng mã chạy trên chục dặm đường, nàng mới biết đã lạc đường nên vội vã quay trở lại.

Khi tới nơi thì hai người đã biến vào trong thung lũng mất rồi.

Nàng lo sợ quá, cứ nhìn bóng mặt trời xuống dần mà lo cho tính mạng của Dương Qua sống không còn bao lâu nữa. Không nề hà nguy hiểm, nàng giục Tiểu hồng mã chạy vòng quanh thành Tương Dương để tìm kiếm. Con Tiểu hồng mã chạy rất mau. Khi chạy được trên ba chục dặm thì đã quá nửa đêm rồi. Xung quanh rừng núi thâm u, tứ bề vắng lặng, nàng lắng nghe tiếng khóc thảm thiết của Võ Tam Thông từ xa đưa lại.

Cứ theo hướng có âm thanh đi dò lần tới, không bao lâu tới gần và nghe tiếng gươm của hai anh em họ Võ chạm nhau loảng xoảng.

Kế đó lại nghe tiếng nói của Dương Qua.

Tiểu Long Nữ mừng quá, nhưng nàng lại lo Dương Qua gặp tay kình địch lợi hại nên chưa muốn ra mặt ngay, chỉ ẩn thân vào bụi cây gần đó để

đề phòng khi lâm nguy sẽ ngầm giúp đỡ.

Nàng cột con Tiểu hồng mã nơi một nhánh cây rồi rón rén đến nấp sau một tảng đá khá to để quan sát.

Trong thời gian rình xem, nàng nghe Dương Qua cứ lập đi lập lại mãi câu chuyện hứa hôn cùng Quách Phù. Chàng gọi Quách Phù là hôn thê rồi vợ chồng Quách Tỉnh và Hoàng Dung là nhạc phụ, nhạc mẫu nữa...

Bao nhiêu lời này khiến Tiểu Long Nữ sửng sốt như người trên cung trăng rơi xuống, Hoàng Dung lén truyền võ công cho chàng lại còn cấm hai anh em họ Võ không được gặp mặt người yêu của chàng nữa.

Mỗi lời nói của Dương Qua như một mũi dao đâm vào trái tim Tiểu Long Nữ khiến nàng thấy trời đất như đảo lộn, vạn vật tối sầm.

Nếu một người khác thấy hành động khác thường của Dương Qua ít ra cũng cần cân nhắc tìm hiểu, nhưng Tiểu Long Nữ vốn con người chất phác, xưa nay chưa hề giao thiệp với đời, đâu hiểu được những bề ngoài dối trá, xảo quyệt. Dương Qua đối với kẻ khác thì ba hoa xảo kế, mánh lới đủ điều, nhưng đối với nàng lúc nào cũng thẳng thắn, không hề nói đùa hay giả dối, cho nên một lời của chàng thốt ra nàng tin ngay là thực.

Thấy Dương Qua thắng hai anh em họ Võ, Tiểu Long Nữ xót xa tới số phận mình, từ nay hết hy vọng cùng ai đắp xây hạnh phúc.

Chán nản quá nàng buột miệng thở dài não nuột.

Khi ấy Dương Qua có nghe tiếng thở dài này, chàng có cất tiếng hỏi, nhưng Tiểu Long Nữ đã phi thân đi mất.

Dương Qua tưởng là Lý Mạc Thu cố tình nghe chuyện riêng của mình nên không bận tâm nghĩ tới nữa.

Tiểu Long Nữ dắt con Tiểu hồng mã đi lang thang một mình giữa cánh rừng khuya u tịch, đầu óc như tơ vò.

Nàng nghĩ tới nghĩ lui chưa biết xử trí thế nào cho phải. Mặc dù đã hai mươi tuổi đầu, nhưng xưa nay sống cách biệt xã hội loài người đâu có hiểu gì về nhân tình thế thái, tâm hồn trong sạch như tờ giấy trắng, từ cử chỉ và hành động không khác gì một đứa trẻ ngây thơ.

Nàng tự nghĩ:

- Nếu Dương Qua đã hứa hôn cùng Quách Phù, lẽ cố nhiên phải bỏ rơi mình chứ làm sao chung sống với ta trăm năm được nữa. Bây giờ ta mới hiểu rõ vì sao vợ chồng Quách đại hiệp cứ tìm đủ mọi cách để cản trở không cho mình kết thân với chàng. Có lẽ Dương Qua sợ mình buồn nên cố tình dấu diếm. Dù sao chàng cũng khá tốt đối với ta đấy chứ.

Nàng thật tình yêu Dương Qua tha thiết, nên tuy chính tai nghe chàng nói sẽ thành hôn với Quách Phù nàng cũng không mảy may oán hận mà chỉ trách phận mình sao khéo long đong.

Nàng lại nghĩ tiếp:

- Trước nay ta chẳng hiểu vì sao chàng cứ nay lần mai lữa không chịu xuống tay giết Quách đại hiệp để trả phụ cừu, té ra chỉ vì đã đa mang cảm tình cùng Quách Phù quá nặng. Như thế đã chứng minh dự định kết hôn của chàng rồi. Nếu hôm nay ta mang con thần mã này trả lại cho chàng, biết đâu chẳng khiến chàng lưu luyến tới mình và sinh ra rắc rối trong mối lương duyên cùng Quách cô nương, cũng tội nghiệp.

Nàng thở dài và quả quyết:

- Ta suốt đời sống trong Cổ mộ đã quen, bây giờ trở lại với đời sống lẻ loi cũng được. Với thời gian rồi cái gì cũng xoá nhoà trong quên lãng hết. Sống trong cái thế giới xảo trá với trò đời muôn mặt ta không thể nào chịu đựng được nữa rồi.

Sau một chập suy nghĩ, phân vân, Tiểu Long Nữ đã dứt khoát tư tưởng. Mặc dù lòng xót xa như muối xát, khó nên được mối tình đang nuôi nấng trong lòng từ bấy lâu nay, nhưng nàng cũng không thể nào làm lơ để cho Dương Qua phải chết vì chất độc tình hoa, nên quay trở lại thành Tương Dương. Về đây nàng sẽ nhờ Chu Tử Liễu thay mình mang con Tiểu hồng mã lại thung lũng trao cho Dương Qua dùng đi về Tuyệt tình cốc cho kịp hạn định.

Trong khi ấy mặc dù bọn thích khách đã đi xa, nhưng trong thành Tương Dương vẫn rối ren vì Quách Tỉnh và Hoàng Dung còn đang bị bệnh. Bao nhiêu công việc đều do Lỗ Hữu Cước chu toàn sắp đặt cả. Chu Tử Liễu cũng cố đem hết tài năng và nhiệt tình ra giúp thêm cho Lỗ Hữu Cước trong việc chống giữ và bảo vệ thành này.

Tiểu Long Nữ về gặp Chu Tử Liễu nhờ ông mang ngựa lại thung lũng cho Dương Qua và buộc chàng phải cấp tốc tới Tuyệt tình cốc mang theo đứa con của Quách Tỉnh để đổi lấy Tuyệt tình đan giải độc cho mình. Vì nàng nói tắt quá, Chu Tử Liễu không hiểu đầu đuôi câu chuyện, phải gạn hỏi lại.

Tiểu Long Nữ trong lúc thần trí rối ren không biết nói sao hơn chỉ hối ông đi ngay cho, để kịp cứu mạng cho Dương Qua. Trong khi nàng nói có Quách Phù đứng bên cạnh nhưng nàng cũng chẳng cần đếm xỉa tới, vì trong bụng nàng nghĩ rằng: - Dương Qua đã là chồng tương lai của Quách Phù, thì dù tạm mượn em gái nàng ít lâu để lại Tuyệt tình cốc đổi linh đan cứu chồng nàng khỏi chết cũng không hại chi. Nếu cần để giúp cho người chồng tương lai còn sống sót chắc Quách Phù cũng sẵn lòng giúp sức thêm là khác.

Nàng ân cần nhắc nhở Chu Tử Liễu. Mỗi khi nói tới tên Dương Qua thì nàng cảm thấy xót xa trong dạ.

Từ nhỏ nàng đã tu luyện để tìm cách kiềm chế mọi tình cảm đừng chi phối nội tâm, nhưng từ khi yêu Dương Qua đến nay sự kiềm chế này đã hoàn toàn bất lực, đôi khi tim nàng bị cảm xúc mạnh hơn người thường nữa.

Nói chưa hết ý mà nước mắt đã chan hoà trên đôi má, nàng không gắng ngượng được nữa, cắm đầu chạy thẳng về phòng, ôm gối nức nở khóc một mình.

Dù là một vị trạng nguyên thông minh lanh lợi hơn người Chu Tử Liễu không thể nào đoán ra được ý định của Tiểu Long Nữ và lý do câu chuyện của nàng.

Nàng vừa nói dứt, vừa dặn dò qua những tiếng nấc, chẳng có đầu đuôi, gốc ngọn. Chu Tử Liễu tuy không hiểu lắm, nhưng vì có mấy câu thúc đẩy liên quan đến tính mạng của Dương Qua khiến ông phải lên đường ngay, mọi việc khác sẽ tuỳ hoàn cảnh đối phó sau.

Khi Chu Tử Liễu ra ngõ thì không thấy con Tiểu hồng mã, hỏi lại thì quân lính cho hay Quách Phù đã cưỡi đi rồi. Tìm kiếm Quách Phù khắp nơi không gặp, Chu Tử Liễu không rõ nàng ẩn nấp nơi đâu, chỉ đành thở dài suy nghĩ: - Mấy cô gái này sao lắm chuyện rắc rối, nói chuyện thì hồ đồ không đầu đuôi gốc ngọn, còn hành động thì lén lút như bóng ma.

Vì lo sợ cho tính mạng Dương Qua, Chu Tử Liễu đành tìm một con tuấn mã khác, rồi dẫn một vài đồ đệ trong Cái Bang theo lộ trình do Tiểu Long Nữ chỉ vẽ tìm tới thung lũng nọ.

Khi tới hoang cốc, thì gặp Dương Qua và ba cha con họ Võ đang nằm im lìm trên mặt đất. Võ Tam Thông đang cố vận nội công để giải huyệt, còn Dương Qua và hai anh em họ Võ thì bất tỉnh từ lúc nào rồi.

Chu Tử Liễu bèn vực hết bốn người về thành Tương Dương thời may gặp vị sư thúc là Thiên Trúc Thần Tăng từ nước Đại Lý tới thăm, nhờ cho thuốc giải cứu.

Tiểu Long Nữ về phòng nằm khóc mãi cho vơi sầu. Càng suy nghĩ nàng càng thấy xót xa, nên hai hàng lệ càng lúc càng tuôn tràn không cầm lại nổi. Nàng rút khăn tay lau nước mắt bỗng chạm phải thanh Thục nữ kiếm đang

đeo bên mình, bèn nghĩ bụng:

- Ta còn giữ thanh kiếm này làm chi nữa. Hãy đem giao luôn cho Quách cô nương để tác hợp cho hai người về sau có hay hơn không.

Vì quá yêu dương Qua cho nên bất kỳ việc gì có lợi cho chàng là nàng làm ngay không chút ngần ngại. Nàng vội vã ngồi dạy, lau sạch lệ rồi chạy đi tìm Quách Phù.

Khi ấy đã nửa đêm, Quách Phù đang yên giấc. Tiểu Long Nữ không cần gõ cửa, phi thân nhảy luôn vào phòng, gọi Quách Phù dậy, trao thanh Thục nữ kiếm và căn dặn những lời như Quách Phù đã thuật lại cho Dương Qua nghe ở đoạn trên.

Khi trao xong thanh Thục nữ kiếm, nàng tất tả đi ngay. Quách Phù ngỡ ngàng gọi lại hỏi: - Cô bảo những gì tôi không hiểu?

Tiểu Long Nữ chẳng thèm đáp, chỉ lắc đầu, tung mình qua cửa sổ đi luôn.

Quách Phù gọi lớn:

- Khoan đã Long cô nương, hãy trở lại cho tôi hỏi thêm. Nhưng Tiểu Long Nữ vẫn đi luôn.

Nàng phi thân thẳng vào hao viên, ngồi kề một bụi "mai quế" đang toát ra một mùi hương thơm ngào ngạt. Bất giác nàng nhớ lại những giây phút cùng Dương Qua chuyên luyện võ nghệ trên Chung Nam sơn, mặc dù vai cọ má kề nhưng không hề có chút tà tâm. Ngày nay nàng cố tình đối xử với chàng như tình thầy trò như lúc trước, nhưng không thể nào được nữa.

Trong khi nàng đang bàng hoàng suy nghĩ bỗng bên phòng bên có tiếng người nói: - Tại sao mi cứ mở miệng là nhắc tới Tiểu Long Nữ, lúc nào cũng nói suốt ngày? Không nhắc tới có sao không?

Tiểu Long Nữ giật mình tự hỏi:

- Tại sao có kẻ lại nhắc đến tên mình nơi đây, ai thế? Nàng rón rén lại gần, cố lắng tai nghe.

Bỗng có tiếng nói tiếp:

- Ngươi làm được, thì ta cũng có thể nói ra chứ? Người trước nói nhỏ:

- Nơi đây đâu phải nhà mình, phàm tai vách mạch rừng, lỡ có kẻ nào nghe được thì đâu còn là danh dự của Toàn Chân giáo chúng ta nữa?

Người sau cười hà hà mỉa mai nói:

- Té ra mi cũng biết giữ danh dự phái Toàn Chân à? Đã biết vậy, thì trước kia bên cụm hoa hồng trên Chung Nam sơn, mi đừng hưởng cái dư vị mê ly cùng nàng chứ sao lại... hà... hà...



Tiểu Long Nữ giật mình suy nghĩ:

- Chẳng lẽ trong đêm ấy Dương Qua lại với ta, bị hai tên này trông thấy hay sao?

Qua hai giọng quen thuộc, nàng thừa biết hai người này là Triệu Chí Kính và Doãn Chí Bình đệ tử phái toàn chân rồi.

Nàng rón rén lại gần thêm để nghe thêm nữa.

Hai người tiếp tục nói rất nhỏ, tuy nhiên từ chỗ Tiểu Long Nữ đến đó rất gần nên nàng có thể nghe được rõ ràng.

Nàng nghe Doãn Chí Bình hỏi:

- Chẳng hay vì sao đêm nay sư huynh lại tìm cách mạt sát đệ tệ quá nhưvậy?

Triệu Chí Kính xẵng giọng đáp: - Ngươi cứ tự nghĩ sẽ hiểu.

Lời nói của Chí Bình có vẻ tha thiết hơn:

- Tôi khẩn khoản xin sư huynh đừng thắc mắc tới chuyện này nữa, ngoài ra sư huynh muốn tôi phải tự sát tại đây sao?

Triệu Chí Kính lạnh lùng đáp qua một chuỗi cười gằn:

- Ta cũng không hiểu đễ làm chi, nhưng chỉ không dằn lòng được nên mới nhắc mà thôi.

Doãn Chí Bình hình như không giữ được lòng bực tức nói hơi to tiếng: - Dù sư huynh không nói ra tôi cũng đoán được. Thâm ý của sư huynh chỉ là để hả lòng ghen tức. Chính sư huynh đã ganh tỵ cái diễm phúc thần tiên mà tôi đã được bên nàng khi ấy.

Hình như Triệu Chí Kính không lời đáp lại câu ấy, cho nên sau đó là yên lặng.

Chặp sau Doãn Chí Bình nói thêm:

- Quả đúng đêm ấy nàng bị Tây độc Âu Dương Phong điểm huyệt không còn cử động được nên tôi mới hưởng được cái giây phút thần tiên hằng mơ ước. Thật ra tôi cũng không cố tình giấu giếm sư huynh làm chi. Giá tôi không thuật lại thì làm sao sư huynh hay biết được việc này? Chính tôi thuật lại mà sư huynh nay lại lợi dụng chuyện ấy mà làm tình làm tội tôi

đủ điều. Tuy nhiên tôi vẫn không một chút gì ân hận.

Giọng hắn nhỏ dần rồi im luôn như để sống lại những giây phút thần tiên.

Tiểu Long Nữ nghe qua như sét đánh bên tai, tâm thần bấn loạn hai chân phát run... Nàng suy nghĩ:

- Chẳng lẽ là thằng khốn kiếp này chứ không phải Dương Qua sao?

Nhất định là hắn đặt điều nói dóc để bêu xấu mình. Nhất định phải là Dương Qua, ngoài ra không còn ai hết.

Triệu Chí Kính nói với một giọng cứng rắn và lạnh lùng khó chịu: - Ta biết mi không bao giờ hối hận về việc này, ta cũng hiểu rằng mi dụng ý phô trương việc này cho kẻ khác biết để sung sướng với cái chuyện ngàn năm có một đó. Được rồi, từ nay về sau cứ mỗi ngày ta sẽ nhắc lại cho ngươi nhớ mà sung sướng.

Bỗng có tiếng "bộp, bộp" làm rung cả vách tường. Thì ra Doãn Chí Bình tức quá, đập đầu vào vách nói: - Sư huynh cứ nói đi, nói cho cả thiên hạ biết việc này... Tôi không còn biết sợ nữa... Thôi tôi van xin sư huynh đừng nói nữa, rồi sư huynh muốn bảo gì tôi cũng nghe theo.

Chỉ trong một đêm nay mà Tiểu Long Nữ nghe luôn hai chuyện não lòng! Nàng hoang mang, đứng đờ ngời bên cửa sổ, như kẻ sống trong mê.

Bỗng Triệu Chí Kính vừa cười vừa nói:

- Chúng ta là kẻ tu hành, nhưng một khi lòng tục chưa hết lỡ phạm vào dục vọng thì cần phải sám hối và có một nghị lực thật mạnh để chấm dứt lòng tà, ngõ hầu trở lại với Thiền môn. Sở dĩ ta nhắc mãi tới nàng là để cho ngươi chán nản rồi tự khắc phải quên đi. Đó là một hoả ý giúp ngươi tu hành, tại sao không chịu được?

Doãn Chí Bình khẽ đáp với một giọng thiết tha:

- Tiểu Long Nữ là một vị tiên tử của lòng tôi. Không khi nào tôi có thể chán ghét nàng.

Đột nhiên y lại cao giọng nói:

- Triệu sư huynh, anh ác độc lắm, tôi há không hiểu biết sao? Sư huynh nói chuyện này ra một phần vì ganh tỵ với tôi, một phần cũng để trả thù Dương Qua. Sư huynh muốn việc này tới tai Dương Qua và gây sự nghi kỵ hờn ghen giữa hai người, để cho cuộc kết hợp của họ đời đời bị lỡ dở.

Nghe nhắc đến tên Dương Qua, Tiểu Long Nữ thấy trong lòng đau nhưcắt, tim rạt rào đập mạnh, miệng nàng cứ lẩm bẩm hai chữ Dương Qua...

Nàng mong sao hai tên đạo sĩ cứ nhắc mãi tới câu chuyện này để nàng

đ ược tiếp tục tưởng tới cái tên mà mỗi lần nhắc tới đã sưởi ấm lòng nàng.

Triệu Chí Kính nghiến răng nói:

- Thằng ranh con ấy thật đáng ghét. Ta phải làm sao cho nó điêu đứng dày vò mới hả được cơn giận. Nhưng cũng vì... vì...

Doãn Chí Bình tiếp lời:

- Chỉ vì võ công nàng cao siêu quá, chúng ta chưa phải là đối thủ của nàng, phải không sư huynh?

Chí Kính đáp:

- Chưa hoàn toàn như thế, với những phép bàng môn tả đạo ấy đâu có gì đáng kể. Cần thật sự chạm chán một lần sẽ biết tay nhau ngay. Võ công tuyệt diệu của chính tông Toàn Chân giáo phái đã lừng danh trong thiên hạ đâu có ngán tên tiểu tốt ấy đâu. Sư đệ cứ chờ xem ta sẽ làm cho hắn nếu không bị nội thương cũng bị cụt tay gãy chân để cho Long cô nương của sư đệ dở sống dở chết vì đau đớn cho mà xem.

Tiểu Long Nữ nghe nói thế như chế dầu vào lửa. Nếu lúc thường thì nàng đã đạp tung cửa sông vào cho mỗi đứa một đòn cho bỏ mạng, nhưng vì hôm nay tinh thần nàng bị chi phối, những đau buồn dồn dập, tâm trí hoang mang bất định, không còn thiết gì hết, nàng cứ sửng sốt như kẻ mất hồn.

Tiếp đó là giọng cười mỉa mai của Doãn Chí Bình:

- Thật là chuyện đáng tức cười vì võ thuật chính tông của Toàn Chân phái chưa thắng nổi những ngón bàng môn tả đạo của người.

Triệu Chí Kính quát lớn:

- Mi quả thật vô liêm sỉ. Vì quá si mê Tiểu Long Nữ rồi cứ đi tâng bốc tài nghệ của người mà không biết nhục.

Bị sỉ nhục trong mấy ngày liên tiếp, giờ đây Doãn Chí Bình không còn dằn lòng được, nạt lại: - Tại sao mi bức bách ta làm vậy. Phàm việc gì cũng vừa phải thôi, đừng để tức nước vỡ bờ!

Triệu Chí Kinh đinh ninh mình đã nắm được nhược điểm và bí mật của Doãn Chí Bình, dù sao hắn cũng không dám cãi lại hay lớn tiếng cùng mình, vì nếu sự việc này phát giác ra tới tai Mã Ngọc hay Trường Xuân Khưu Xứ Cơ thì Doãn Chí Bình sẽ bị xử tử ngay.

Hôm nay bỗng nhiên Doãn Chí Bình dám cự lại, quả là một sự ngoài sự dự liệu của Triệu Chí Kính, cho nên hắn không còn nương tay nữa, liền sấn tới vung tay tung ra một chưởng.

Doãn Chí Bình không ngờ Triệu Chí Kính lại ra tay tấn công mình nên chẳng đề phòng. Đến chừng trông thấy muốn né tránh nhưng không kịp nữa. Một tiếng bốp vang lên, chưởng của Triệu Chí Kính đã đập ngay vào ót Doãn Chí Bình.

Triệu Chí Kính cũng là một tay có hạng trong hàng đệ tử của phái Toàn Chân nên chưởng lực cũng lợi hại. Doãn Chí Bình lãnh một chưởng toàn thân lảo đảo muốn té. Hắn nổi nóng liền rút kiếm ra chém liền bắt chấp mọi hậu quả.

Triệu Chí Kính nghiêng mình tránh kiếm rồi cười ha hả nói: - Mi cả gan lại dám chém ta sao?

Nói xong liền rút kiếm ra đánh lại. Doãn Chí Bình trợn mắt bậm môi nói từng tiếng một: - Nếu để mi mỗi ngày hành hạ mãi ta cũng không sống nổi. Chi bằng liều cùng mi một trận, ta dù bỏ mạng cũng yên thân.

Thế là trận chiến bắt đầu. Doãn Chí Bình là học trò khá nhất của Khưu Xứ Cơ, võ công của chàng chẳng kém gì Triệu Chí Kính. Trong lúc căm thù quyết tử, chàng dùng toàn những đòn chí mạng đánh bừa. Triệu Chí Kính tuy đánh nhưng trong lòng đã nuôi sẵn một cái mộng lớn nên không dám đả thương Chí Bình. Vì vậy nên dần dần Triệu Chí Kính bị dồn vào thế hạ phong, càng đánh càng bị thất thế.

Trong khi hai người cùng nhau tử chiến, thì mấy tên đồ đệ Cái Bang đi báo cho Quách Phù biết. Nàng vội khoác áo đến xem. Khi vừa tới nơi, nàng

đã trông thấy Tiểu Long Nữ đứng đó từ bao giờ nên gọi lớn: - Long cô nương.

Tiểu Long Nữ đang rối loạn tâm thần cứ đứng thừ người không nghe biết gì hết. Quách Phù lấy làm lạ, nhưng không gọi nữa, cứ đứng ngoài cửa sổ quan sát và lắng tai nghe.

Triệu Chí Kính vừa đánh vừa luôn mồm chế riễu, lời nào cũng có liên hệ đến Tiểu Long Nữ hết.

Vì là con gai mới lớn không thể nghe nổi những lời thô bỉ ấy nên Quách Phù mắc cỡ muốn bỏ đi. Nhưng khi nàng nhìn lại thấy Tiểu Long Nữ cứ đứng thừ người ra nhìn sững hình như không có phản ứng gì đôí với các lời

ấy nên lấy làm lạ, bước lại gần khẽ hỏi:

- Có phải hai tên ấy nói về cô hay không?

Tiểu Long Nữ như kẻ mất hồn, chỉ gật đầu và đáp nhỏ:

- Phải, và chúng nói thật đấy.

Nghe nói, Quách Phù cảm thấy ngao ngán và khinh miệt nàng vô cùng,

chỉ "hứ" một tiếng rồi quấy quá bỏ đi ngay.

Mặc dù vẫn đang cùng nhau quyết đấu, nhưng dù sao Doãn Chí Bình và Triệu Chí Kính cũng là những tay cao thủ có hạng nên nghe được hết những lời hai người vừa nói. Bỗng nhiên hai thanh gươm chạm nhau một tiếng mạnh rồi cùng dừng ngay lại.

Triệu Chí Kính hỏi: - Ai đó?

Tiểu Long Nữ đáp: - Ta đây.

Nghe giọng nói của nàng, Doãn Chí Bình lạnh cả xương sống cất tiếng hỏi lại: - Ta là ai, xin cho biết tên.

Nàng đáp ngay: - Là Tiểu Long Nữ.

Tên này vừa xưng ra cả Doãn Chí Bình và Triệu Chí Kính sợ đến toát mồ hôi lạnh, hồn vía lên mây. Trước kia hai người đã từng chứng kiến Tiểu Long Nữ trổ tài đại náo Trung Dương Cung, võ nghệ cao siêu như Hách Đại Thông sư thúc mà còn đại bại suýt nữa phải tự tử huống chi là họ, làm sao chống cự nổi.

Cả hai cũng không ngờ Tiểu Long Nữ lại có mặt nơi thành Tương Dương này. Nẫy giờ có lẽ nàng đã nghe hết mọi việc do hai người nói chuyện. Nghĩ tới đây cả hai điếng hồn, đứng sững chẳng biết tẩu thoát nơi nào.

Doãn Chí Bình tuy sợ nhưng đã có ý định. Chàng không tẩu thoát nhưng bước lại mở tung cánh cửa sổ nhìn ra.

Ngoài vườn bên cụm hoa lan, một nữ lang áo trắng thướt tha như nàng tiên trong mộng, quả là người đẹp mà hắn hàng đêm mơ mộng.

Doãn Chí Bình lẩm bẩm: - Đúng là nàng.

Tiểu Long Nữ hỏi:

- Vâng ta đây. Những điều chúng bay vừa nói có thật không? Doãn Chí Bình đáp như người mất hồn: - Đúng cả, xin nàng hãy giết tôi đi.

Nói xong hắn quay kiếm lại chìa cán ra cửa sổ.

Tiểu Long Nữ nghe nói bàng hoàng cả người, trong giây phút bấm loạn nàng bỗng nghĩ: - Thôi đi, dù có bầm thây, xé xác tên này đi nữa thì cuộc sống của nàng cũng không còn chi nữa. Mang thân là gái mất tân, đâu còn trinh tiết mà hòng ăn ở mãn đời cùng Dương Qua. nàng cảm thấy không còn xứng đáng với tình chàng nữa.

Nàng thơ ơ không thèm tiếp lấy thanh trường kiếm, chỉ đứng lặng yên

đưa mắt nhìn Triệu Chí Kính và Doãn Chí Bình, lòng phân vân không biết nên xử trí ra sao.

Triệu Chí Kính thấy nàng ngẩn ngơ như người mất trí, thì cho rằng đó là cơ hội tốt để đào tẩu, nên hắn nắm vai Doãn Chí Bình khẽ bảo: - Thôi, lo chuồn đi cho rồi, còn chần chừ chi nữa. Chắc nàng không nỡ giết mi đâu.



Nói xong hắn lôi Doãn Chí Bình chạy luôn ra cửa.

Doãn Chí Bình vừa thấy bóng Tiểu Long Nữ đã hồn siêu phách lạc, đứng chần chừ không tự chủ được nữa. Khi Triệu Chí Kính kéo đi chàng loạng choạng mấy cái rồi cũng rảo bước chạy theo.

Triệu Chí Kính trổ thuật khinh công tuyệt diệu lao người đi mau như tên bắn, kéo bừa cả Doãn Chí Bình chạy theo. Mãi một chập sau Doãn Chí Bình mới hoàn hồn và cũng vận dụng khinh công chạy theo sát gót. Hai người đều là hạng đệ tử đời thứ ba của Toàn Chân phái, nếu tính thời gian theo thầy học võ công thì còn hơn cả Quách Tỉnh nữa. Khi hai người nỗ lực chạy mau không khác nào hai con thần mà đang đua trên đại lộ, bao nhiêu cây cối xô rạt về phía sau, mà không mấy chốc đã cách xa thành tương Dương không biết còn bao nhiêu nữa.

Cả hai chạy thẳng về phía cửa Đông gọi mở. các đệ tử cái Bang đứng gác trên thành nhìn xuống thấy hai vị đạo sĩ Toàn Chân giáo đều là người quen biết, nếu kể về thứ bậc thì còn lớn hơn Quách Tỉnh nữa. Nên khi nghe Triệu Chí Kính yêu cầu mở cửa có chuyện khẩn cấp thì vội vàng mở cửa ra ngay.

Cửa thành vừa hé mở đủ chen lọt một người thì cả hai đã phi thân lướt qua như hai cái bòng mờ, khiến bao nhiêu binh sĩ và đệ tử Cái Bang thảy đều khen ngợi.

Chưa kịp đóng cửa thì đã có một cái bóng trắng lướt qua, theo luôn vào trong, khiến ai nấy đều thất kinh vội hỏi: - Còn người nào nữa đây?

Nhưng khi nhìn lại thì bóng trắng đã biến đâu rồi.

Khi ấy trời chưa sáng hẳn, nên mọi người chỉ nhìn nhau mà lắc đầu, rồi dụi mắt nhìn lại lần nữa. Khi chẳng trông thấy gì hết thì họ cho rằng vì trong bóng tối nên nhận lầm mà thôi.

Triệu, Doãn hai người không dám dừng chân đứng nghỉ. Mặc dù đã vào thành rồi nhưng vẫn cố sức chạy mãi hơn mấy dặm đường rồi mới chậm lại chút ít để dưỡng sức.

Triệu Chí Kính lấy tay áo rộng lau mồ hôi trên trán, chợt há hốc mồm than nhỏ: - Thôi chết rồi!

Hắn vừa quay mình ra sau đã thấy hai chân bủn rủn như không còn hơi sức nữa, suýt té lăn ra đất, vì cách đó không xa có hiện ra một bóng nữ lang áo trắng đứng thẳng người nhìn theo mình, không phải ai xa lạ mà chính là Tiểu Long Nữ.

Triệu Chí Kính hoảng sợ quá vội "á" một tiếng thất thanh.

Hắn ngờ rằng hai đứa đã bỏ nàng một quãng khá xa ai ngờ lúc nàng đuổi theo sau lưng lướt đi quá nhẹ nhàng không gây tiếng động nên không hề biết chi hết.

Vừa trông thấy nàng, không khác gì gặp tử thần ác quỷ, Triệu Chí Kính vội nắm tay Doãn Chí Bình cắm đầu chạy nữa.

Chạy được mấy dặm nữa, hai chân đã quýnh, nhưng khi quay đầu lại thì Tiểu Long Nữ chỉ cách họ ba trượng thôi.

Triệu Chí Kính sợ quá lại cắm đầu chạy lần thứ ba nữa. Lần này hắn không dám quay đầu nhìn ra sau. Vì cứ mỗi lần nhìn thấy Tiểu Long Nữ thì thần hồn nát thần tính, tinh thần bị giảm sút, hai chân cũng quýnh lên không chạy được lẹ làng như trước nữa.

Mãi một chập sau, hai chân đã bủn rủn trã rời cất đi hết nổi, Triệu Chí Kính liền bảo Doãn Chí Bình:

- Sư đệ, nếu nàng định giết chúng ta thì chẳng cần kéo dài đến như thế này. Hay là nàng có dụng tâm gì khác chăng?

Doãn Chí Bình không hiểu gì hết, ngơ ngác hỏi lại: - Còn dụng tâm gì nữa, sư huynh nói chi lạ vậy? Triệu Chí Kính nói:

- Theo ta phỏng đoán có lẽ nàng định bắt chúng ta về đem ra khiến phạt trước bao nhiêu anh hùng thiên hạ để bêu xấu cho Toàn Chân phái chăng?

Doãn Chí Bình nghe nói thất kinh rụng rời tự nghĩ:

- Mình đã gây nên tội lỗi, dù nàng có hạ sát ngay nơi đây cũng đáng đời không chút gì ân hận. Nhưng đối với sư phụ là TRường Xuân Khưu Xứ Cơ và sư môn là giáo phái Toàn Chân, xưa nay đã thọ ơn rất nặng, nếu vì mình mà sư phụ mang tiếng, giáo phái bị mất mặt thì dù chết cũng không an tâm. Toàn Chân phái từ khi Vương Trung Dương giáo chủ gây dựng đã bao năm lừng lẫy giang hồ, nay phút chốc chỉ vì mình mà tiêu tan hết sao?

Nghĩ tới đây, chàng cảm thấy như một gáo nước lạnh dội vào xương sống rồi không còn biết làm chi hơn là rảo bước chạy theo Triệu Chí Kính.

Hai người không dám theo đại lộ, cứ men theo các chỗ cây cối rậm rạp chạy đi, nhưng hễ cứ mỗi lần quay lại thì ngó thấy Tiểu Long Nữ cách xa không đầy trăm trượng.

Tài khinh công của Cổ Mộ phái thật thiên hạ vô song. Tiểu Long Nữ chỉ cần lướt nhẹ tới mà đã theo sát gót hai người. Nàng không muốn bắt ngay, và chỉ muốn chạy theo để khỏi lạc mất, trong khi còn đang suy nghĩ chưa tìm

được giải pháp thích đáng.

Dù sao nàng vẫn là một cô gái còn ngây thơ, đối với một chuyện quá sức liên hệ tới danh dự và hạnh phúc cả đời mình, nàng chưa biết phải làm sao cho đúng.

Triệu, Doãn vừa chạy mà lòng như tơ rối, chẳng hiểu Tiểu Long Nữ cứ theo riết mình để làm gì? Càng nghĩ càng rối trí, càng hoảng sợ.

Chạy mãi từ sáng tới trưa, rồi từ trưa tới chiều không hề nghỉ dưỡng sức, cho nên dù nội công có thâm hậu đến đâu cũng phải kiệt sức. Vì vậy khi mặt trời càng xuống gần đỉnh núi thì hai người càng thở mạnh, chân tay càng bủn rủn, chậm tốc lực dần. tuy đã về chiều nhưng nắng vẫn còn oi bức. Cả hai mồ hôi ra như tắm, cổ họng rát khô vì khát nước, hai chân loạng choạng, bỗng thấy trước mặt có con sông lớn vắt ngang. Hai người vừa thấy sông đã sinh liều: - Dù sao cũng phải uống nước đã. Nếu rủi bị nàng bắt sống cũng đành chứ không làm sao được.

Nghĩ xong cả hai cùng nhào xuống sông bụm nước uống ừng ực. Tiểu Long Nữ cũng khoan thai tiến về phía bờ sông, lấy tay vốc nước uống vài ngụm. Mặt nước lung linh trong suốt, phản chiếu bóng nàng thiếu nữ chập chờn theo làn sóng như nàng tiên nga trên nguyệt điện. Tiểu Long Nữ cảm thấy tâm hồn bâng khuâng trống rỗng. Trong lúc quá xúc cảm và chán nản, nàng không còn thấy ngượng ngập, cứ đứng yên nhìn bóng mình soi dưới nước rồi bứt một đoá hoa nhỏ trên bờ cài lên mái tóc, đôi má bơ phờ, sầu mang mác.

Doãn Chí Bình và Triệu Chí Kính vừa uống nước vừa lấm lét trông chừng Tiểu Long Nữ. Trông thấy nàng đứng thản nhiên soi bóng trên dòng sông, thẫn thờ không còn đoái hoài gì đến vạn vật xung quanh nữa, họ bèn liếc nhau ra dấu rồi rón rén bước vòng qua phía sau lưng nàng.

Chờ mãi vẫn không thấy nàng thay đổi chỗ đứng, cả hai cùng lanh chân chạy tới nữa để trốn thoát.

Lần này cả hai đinh ninh đã thoát khỏi rồi. Nhưng khi Doãn Chí Bình quay đầu nhìn thử phía sau thì thấy bóng trắng của nàng chỉ cách mình không đầy năm trượng.

Doãn Chí Bình thất vọng quá nói:

- Triệu huynh thôi đừng chạy nữa. Sức ta không thoát được nàng đâu. Thà đứng lại nàng bắt tha tuỳ ý, cứ chạy hoài cũng tới kiệt sức mà vẫn không thoát thân được.

Nói xong, dừng chân đứng lại. Nhưng Triệu Chí Kính cự nự:

- Mi muốn chết thì tuỳ ý chứ ta có làm nên tội gì mà bắt ta phải chết theo mo?

Nói xong Triệu Chí Kính núi tay Doãn Chí Bình chạy luôn, nhưng Doãn Chí Bình không đi cưỡng lại. Triệu Chí Kính tức quá tát cho Doãn Chí Bình một tát nên thân. Doãn Chí Bình nổi giận trợn mắt nói: - Lại đánh nữa ư?

Tiểu Long Nữ thấy hai người lại đánh nhau nữa thì lạ lùng lắm, trố mắt nhìn sững.

Vừa khi ấy từ phía xa xa có hai tuấn mã phi nước đại chạy tới như tên bắn. Xem kỹ lại là hai tên quân truyền tin của Mông Cổ.

Triệu Chí Kính sinh ra một kế liền nói khẽ:

- chúng ta cứ giả đánh nhau để Tiểu Long Nữ đừng nghi ngờ để thừa cơ

đoạt ngựa chạy cho mau.

Nói xong hắn thoi ra một quyền. Doãn Chí Bình đỡ được rồi phóng lại

một chưởng. Đánh nhau một chập, hai người kéo nhau ra gần giữa lộ.

Hai tên lính Mông Cổ vừa tới nơi thấy hai người đánh nhau chặn đường sắp dừng ngựa lại. Bỗng nhiên Triệu, Doãn nhảy phốc lên lưng, tiện tay gạt hai tên lính xuống đất rồi thúc ngựa như bay biến, nhằm hướng bắc trực chỉ. hai ngựa này thuộc loại chiến mã hạng tốt bên Mông Cổ nên chạy lẹ vô cùng. hai người chạy một chập quay đầu lại thấy Tiểu Long Nữ không còn

đuổi theo nữa, chừng ấy mới thấy yên tâm.

Chạy đủ mười dặm bỗng gặp một ngã ba đường. Triệu Chí Kính nói:

- Nàng thấy ta chạy về hướng bắc rồi, bây giờ cần đổi hướng để lừa nàng mới được.

Nói xong hai người quay ngựa trở lại phía đông.

Mãi tới khi trời vừa chạng vạng hai người đã tới một thị trấn nho nhỏ. Vì phải chạy suốt cả ngày không có hột cơm trong bụng nên cả hai đều thấy bao tử cồn cào khó chịu. Họ cùng xuống ngựa tìm một quán cơm ghé vào bảo xào một đĩa thịt và mấy cân bánh chiên.

Cùng ngồi xuống ghế, hai người lặng thinh dưỡng sức và để cho sự kinh hoàng trong ngày lắng bớt xuống. Triệu Chí Kính chợt nhớ lại những chuyện vất vả nguy hiểm vừa qua trong lòng ngao ngán. Hắn không hiểu vì sao Tiểu Long Nữ cứ đuổi theo hoài mà không ra tay bắt hay giết?

Doãn Chí Bình mặt tái canh, ngồi chống tay trên cầm suy nghĩ mông lung như kẻ mất hồn.

Thịt bánh dọn lên hai người cầm đũa sắp ăn, bỗng nghe tiếng ngựa hí to trước cửa, tiếp theo có tiếng hỏi lớn: - Hai ngựa này của ai cột đây?

Tiếng nói ra vẻ hách dịch và lơ lớ kiểu Mông Cổ.

Triệu Chí Kính đứng dậy bước ra nhìn thử. Ngoài cửa có một quan Mông Cổ và bảy, tám tên lính theo hầu, đang đứng chỉ vào hai con ngựa cột bên đường hạch sách vang cả lên.

Bọn tiểu nhị trong tiệm hoảng sợ chắp tay cúi đầu, miệng dạ rối rít. Suốt ngày nay Triệu Chí Kính bị Tiểu Long Nữ rượt chạy gần hụt hơi, trong lòng phẫn uất chưa biết trút đâu cho hết, nay vừa gập bọn này chọc phá liền bước ra hách dịch đáp: - Ngựa này của ta, việc chi các ngươi hỏi.

Tên quan Mông Cổ hỏi lại: - Mi làm sao có được ngựa này? Triệu Chí Kính quắc mắt nói:

- Ngựa ta thì mặc xác ta, can chi bay phải vặn hỏi?

Hiện nay từ thành tương Dương đổ ra bắc, đâu đâu cũng do bọn Mông Cổ chiếm giữ. Dân chúng nhà Tống phải chịu dưới sự đè nén hà khắc của bọn quan quân Mông Cổ, không ai dám hở môi nói năng vô lễ với chúng một lời nào. Tuy Triệu Chí Kính ăn nói xấc xược, nhưng tên quan Mông Cổ thấy y thân thể vạm vỡ lại có gài trường kiếm trên lưng cũng có ý nể, hỏi thêm: - Ngựa này mua hay cướp giật của ai?

Triệu Chí Kính nạt lớn:

- Chăng mua cũng chẳng giật của ai hết, ngựa này của ta nuôi. Tức thì tên quan Mông Cổ khoát tay hô lớn: - Bắt nó cho mau.

Tức thì bảy, tám tên lính vũ lộng đao kiếm xông lại ngay. Triệu Chí Kính sờ tay nơi đốc kiếm nói:

- Tại sao ngươi bắt người? Tên ấy lạnh lùng bảo:

- Tên trộm ngựa to gan lớn mật dám múa mỏ trước mặt đại quan, muốn sống mau mau nhận tội ngay bây giờ.

Nói xong hắn vạch mớ lông đùi hai con ngựa chỉ hai dấu in chữ Mông Cổ, ghi rõ thuộc quân ngũ nào rất rành mạch.

Thật là một chuyện bất ngờ mà Triệu Chí Kính đâu biết trước. tuy vậy y vẫn nói càn: - Ai dám bảo đây là ngựa Mông Cổ. Ngựa của ta há không thể đóng dấu ghi hiệu hay sao?

Tên quan Mông Cổ thấy từ khi chiếm đóng vùng này tới nay không có kẻ nào dám cãi lệnh mình, thế mà tên này dám cả gan ngang ngạnh với mình, nên nổi nóng cành hông, đưa tay thộp ngực Triệu Chí Kính.

Triệu Chí Kính chột lấy cổ tay tên ấy, còn tay mặt nắm ngang eo ếch xách bổng lên cao rồi tung mạnh ra tận đằng xa.

Tên quan Mông Cổ bị ném nhào trên đống chén bát của tiệm ăn làm bể nát như tương, mà mặt mày mình mẩy hắn cũng bị cào rách nhiều nơi máu chảy dầm dề. hắn nằm lăn lộn một chốc không thể ngồi dậy nổi.

Bao nhiêu quân lính vội vàng chạy lại, kẻ đỡ người xoa, còn bao nhiêu lo dọn dẹp, không còn ai hỏi gì tới kẻ trộm ngựa nữa.

Triệu Chí Kính cười ngạo nghễ rồi nghênh ngang bước vào và lại tiếp tục ăn uống.

Sự việc vừa xảy ra, bao nhiêu quán cơm tiệm nước xung quanh đều lo đóng cửa, bao nhiêu khách ăn cũng lo lảng tránh hết. Nơi đây từ trước tới giờ chỉ có quân Mông Cổ đánh chết người Hán, chứ chưa có chuyện người Hán đánh đập quân Mông Cổ bao giờ.

Việc này xảy ra thế nào cũng gây đổ máu và giết chóc dân chúng trong vùng này.

Triệu Chí Kính đang ngồi uống rượu bỗng chủ quán bước tới trước mặt sụp lạy liên hồi. Y biết chủ quán sợ liên luỵ bèn đứng dậy nói: - Ngươi khỏi phải lo nữa, anh em ta cũng ăn no rồi, xin đi ngay bây giờ.

Chủ quán sợ hãi quá, chẳng biết nói sao cứ cúi đầu lạy mãi. Doãn Chí Bình thấy vậy hỏi: - Ngươi sợ chúng ta bỏ đi rồi bọn Mông Cổ lại đây tìm không ra sẽ trị tội chúng bay phải không? thường ngày Doãn Chí Bình vốn là con người thông minh tháo vát, xử sự hơn Triệu Chí Kính nhiều lắm. Sở dĩ hôm nay quá xúc động về chuyện Tiểu Long Nữ nên quên hết mọi việc. Bây giờ ngồi yên, chàng bỗng nghĩ ra một kế rồi quay sang bảo chủ quán:

- Thôi được, cứ mang rượu thịt ra đây để anh em ta ăn uống chờ đợi. Chúng ta đã gây chuyện thì cũng dám chịu chứ không để liên luỵ tới các ngươi đâu.

Chủ quán mừng quá dạ dạ luôn miệng rồi hối thúc tửu bảo mang rượu thịt ê chề cho hai người ăn uống nữa.

Tên quan Mông Cổ bị một cái ném khá nặng, máu chảy cùng mình nhưng cũng gắng gượng đứng dạy cho đồng bọn đỡ lên ngựa đi mất Triệu Chí Kính vừa cười vừa nói: - Chúng ta đang bực tức vì câu chuyện trong ngày, vậy chốc nữa bọn chúng dẫn xác lại đây sẽ đánh một trận cho hả bớt cơn giận.

Doãn Chí Bình gật đầu tỏ ý tán thành.

Bọn Mông Cổ kéo nhau đi rồi, những người xung quanh mừng rỡ hết sức bèn dọn thêm rượu ngon thịt béo lên đãi hai người rất hậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Điêu Đại Hiệp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook