Thần Giữ Của Phấn Đấu Sử

Chương 41: Có phải đố kị hay không?

Hoàng Hoa Mộc Nhĩ

24/10/2020

Lâm Gia Nam lái ô tô đến một quán café mở cửa suốt đêm, đi vào, phòng khách vắng vẻ chỉ có thưa thớt một hai người ngồi, dù sao bình thường thì đây là lúc mọi người đều đang ngủ.

Dương Giản và Lâm Gia Nam ngồi song song, Ngô Tô Hoa và bạn trai cậu ta ngồi đối diện nhau. Lúc này Lâm Gia Nam mở miệng nói:

“Giới thiệu chính thức một chút chứ?”

Nhìn dáng vẻ của anh ta không giống bắt đầu hỏi tội mang gậy đánh uyên ương, gương mặt Ngô Tô Hoa lộ ra vẻ vui mừng, đáp lại:

“Anh ấy tên là Lý Nguy, hiện tại là tay trống mới trong quán bar.”

Dương Giản ở một bên oán thầm, lấy cớ là yêu thích âm nhạc, không an ổn học hành, tự cho là có tài nhưng không gặp thời, ngông cuồng muốn một đêm thành danh, người này bất kể như thế nào cũng là loại không nên dựa vào, bản thân mình năm đó đúng là cũng bị con sâu tình yêu làm cho đầu óc choáng váng rồi, khi đó làm sao lại thích anh ta như vậy chứ?

Lâm Gia Nam nghe đến đó cũng nhíu mày:

“Ngô Tô Hoa, em thực sự thích cậu ta?”

Lý Nguy ngồi bên kia cười lạnh, nhưng cũng không nói gì.

Ngô Tô Hoa quay đầu lại cẩn thận nhìn anh ta một cái, dường như là sợ anh ta tức giận, lại phải giải thích với Lâm Gia Nam trước.

“Anh, em chính là người như vậy, xin anh hãy chấp nhận em đi.”

“Chậc.”

Lý Nguy nghiêng người qua, khi nói có chút cảm giác thờ ơ:

“Anh hai à, Ngô Tô Hoa đã là người trưởng thành rồi, em ấy muốn gặp gỡ với ai, người kia là nam hay nữ đều là tự do của em ấy, không cần phải giống như lo lắng học sinh tiểu học chơi với bạn bè hư hỏng mà quản lý em ấy như vậy đi?”

Sắc mặt Lâm Gia Nam bắt đầu biến thành màu đen, lúc này Dương Giản liền mở miệng:

“Ngô Tô Hoa, cậu thích người nào là chuyện của cậu, không ảnh hưởng đến tình bạn giữa chúng ta, nhưng người nhà cậu có phải là cũng nghĩ như vậy hay không? Người cổ hủ lạc hậu giống như anh họ của cậu, phải tiến hành cảm hóa anh ta từ từ có chất lượng, ngày hôm nay anh ấy đồng ý ngồi ở đây nói chuyện với cậu, thực ra điều này có ý nghĩa là đã tiến được một bước dài rồi, anh ta đến cuối cùng cũng là muốn tốt cho cậu.”

“Chờ một chút.”

Người nói, chính là Lý Nguy.

“Cậu cũng nói, thích ai không thích ai là quyền tự do của Ngô Tô Hoa, còn phải để cho bạn bè và người thân có quan hệ xa như các người đồng ý sao? Hơn nữa, đây chỉ là yêu đương chứ không phải là kết hôn, sao phải đến mức huy động nhiều người như thế này chứ. Không nói đến chuyện dù sao cũng không thể đăng ký kết hôn, dù là kết hôn, cũng phải để tôi suy nghĩ một chút đi? Hiện tại các người đứng trên lập trường là người giám hộ của Ngô Tô Hoa nói với tôi ba cái đạo lý này, có phải là nhiều chuyện lắm không?”

“Lý Nguy…”

Ngô Tô Hoa đặt tay lên tay Lý Nguy đặt ở trên bàn, có ý xoa dịu anh ta.

Lâm Gia Nam lại không nhìn nổi nữa:

“Ngô Tô Hoa, em thử hỏi xem cậu ta có thích em hay không đi.”

“Anh ấy có thích em hay không, liên quan gì đến anh chứ?”

Ngô Tô Hoa ngẩng đầu lên, rốt cuộc cũng không kiềm chế được kích động nói:

“Bây giờ là em thích anh ấy, mặc kệ anh ngăn cản thế nào, dù có cắt đứt nguồn tài chính của em, thì thích vẫn là thích.”

Lý Nguy đột nhiên giãy khỏi tay cậu, đứng lên nói:

“Tôi thực sự là bị teo não rồi mới có thể hơn nửa đêm đi theo các người đến chỗ như thế này nói những chuyện ngu ngốc đến vậy.”

“Lý Nguy.”

Ngô Tô Hoa giật mình kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh ta.

Anh ta nhìn về phía Ngô Tô Hoa, lạnh lùng nói:

“Em xử lý cho tốt chuyện liên quan đến gia đình đi rồi hãy tới tìm anh, anh đi đây.”

Ngô Tô Hoa đứng dậy muốn đuổi theo anh ta, lại bị Dương Giản kéo lại.

Dương Giản nửa vì công nửa vì tư mà thấm thía nói ra một câu:

“Càng dễ dàng có được một thứ gì đó, sẽ càng không biết quý trọng. Dù cậu có thích anh ta, vẫn lên suy nghĩ một chút về cách thức đi.”

Ngô Tô Hoa tức giận, không chút nghĩ ngợi bật thốt lên:

“Tôi đã nghĩ cậu sẽ nói giúp cho tôi, nhưng thì ra cậu vẫn đứng ở bên anh họ. Dương Giản, tôi đã nhìn lầm cậu rồi. Nếu không, chính là vì cậu đố kị.”

“Đố kị?”

Dương Giản sửng sốt, đột nhiên nghẹn cứng lại.

“Thừa nhận đi, cậu mới là thảm thương nhất, Dương Giản.”

Nếu đã nói ra miệng, Ngô Tô Hoa liền dứt khoát dốc hết toàn bộ nỗi ấm ức trong lòng ra:

“Cậu rõ ràng cũng thích đàn ông, lại không dám thừa nhận; cậu rõ ràng cũng có cảm giác với tôi, nhưng lại chọn hợp tác với anh họ mà bỏ qua tôi; hiện tại cậu thấy tôi ở cùng một chỗ với người khác, trong lòng khó chịu lại không dám tranh giành, dựa vào danh nghĩa của anh họ lấy việc công làm việc tư khuyên tôi quay đầu lại, Dương Giản, cậu đúng là kẻ dối trá.”



Dương Giản bị cậu ta mắng mỏ, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Những câu cậu ta nói ra đều không sai, chỉ là dường như có hơi nghiêm trọng hơn một chút. Có lẽ vì ở gần như vậy, nên cậu ta mới phóng đại những việc làm cũng suy nghĩ của Dương Giản lên, kết quả là nghe ra thì thấy dối trá không gì sánh được.

“Dừng lại, em có cảm thấy lời nói của mình quá đáng rồi không?”

Mở miệng nói thay cho Dương Giản, là Lâm Gia Nam gương mặt vẫn rất bình tĩnh.

Ngô Tô Hoa thấy thế càng thêm phẫn nộ:

“Các người hiện tại là kẻ hát người phụ họa, sao còn chưa đi kết hôn đi.”

Nói đoạn, cậu ta gạt tay Dương Giản ra, lao ra cửa đuổi theo Lý Nguy.

Dương Giản bất chấp xấu hổ, cũng đuổi theo phía sau, vừa mới ra đến phố, lại thấy Ngô Tô Hoa rẽ vào góc đường bên phải, không ngờ có người trốn ở sau cột điện gần đó, lúc này liền đưa tay ra kéo Ngô Tô Hoa vào.

Đèn đường buổi tối rất ấm áp, Dương Giản biết người kia là Lý Nguy, năm đó lần đầu tiên bọn họ cãi nhau, Lý Nguy tức giận bỏ đi, Dương Giản đuổi theo, trong lúc lơ đãng cũng bị anh ta kéo vào.

Cái bóng của Ngô Tô Hoa cùng chính bản thân mình trong trí nhớ của Dương Giản đan xen vào nhau, hắn nhìn hai bóng người dần dần chồng lên nhau, hầu như đã kết hợp làm một, mặc kệ trước đó có bao nhiêu ngăn cách, dường như chỉ cần vậy đã tiêu tan thành mây khói rồi. Chí ít trong nháy mắt này, hai người bọn họ nhìn qua hài hòa lãng mạn không gì sánh được.

Bất kể tình cảm thế nào, cũng đều có lý do. Dương Giản đột nhiên cũng hiểu được chính mình, trong khoảng thời gian cô độc giống như vậy, gặp được một đồng loại là người hoàn toàn khác mình, làm sao có thể không bị cuốn hút?

Tất nhiên, Ngô Tô Hoa cũng giống như vậy.

Lâm Gia Nam ở đằng sau chạy đến, thấy Dương Giản đang ngây ngốc đứng im ở nơi đó, không khỏi an ủi:

“Thằng nhóc kia đầu bị choáng rồi, những lời nó vừa mới nói cậu đừng quá để ý.”

Dương Giản xoay người hỏi ngược lại:

“Anh tin tưởng những lời cậu ta nói sao?”

Lâm Gia Nam chần chừ, cuối cùng vẫn gật đầu:

“Nhưng cũng giống như những lời cậu vừa mới nói với nó, dù cậu là loại người nào, cũng không ảnh hưởng đến tình bạn giữa tôi và cậu.”

Dương Giản mỉm cười:

“Giữa chúng ta có tình bạn từ lúc nào vậy? Tôi nhớ rõ chỉ có quan hệ về lợi ích thôi.”

“Nói ra quá thẳng thắn sẽ làm người khác đau lòng, dù trước đây tôi có chỗ nào có lỗi với cậu, cũng là đối tác hợp tác lớn nhất của cậu hiện nay đi?”

Lâm Gia Nam cũng cười cười với hắn, lại khổ não nói:

“Em trai này của tôi, thật không biết phải bắt nó làm thế nào mới tốt.”

Dương Giản muốn nói lại thôi mà do dự một hồi lâu, cuối cùng mới quyết định nói:

“Lâm Gia Nam, tôi vẫn luôn mong muốn anh có thể hiểu được Ngô Tô Hoa rồi tiếp nhận con người chân chính của cậu ấy, nhưng mà, người cậu ấy lựa chọn, tôi lại cảm thấy không thích hợp.”

“Ừ, điểm ấy không cần cậu nói.”

Giọng nói của Lâm Gia Nam đã trở nên bình tĩnh, anh ta chậm rãi nói:

“Người kia vừa nhìn đã biết là thích chơi bời, mấy ngày nữa chơi chán rồi sẽ bỏ đi thôi, người như thế cũng không có gì cần phải lo lắng.”

Dương Giản thở dài, nói:

“Anh cho là ai cũng giống như anh sao?”

“Tôi làm sao?”

Lâm Gia Nam ghé sát vào hắn, nguy hiểm nheo mắt lại.

Dương Giản lại hồn nhiên không phát hiện ra, vẫn nói tiếp:

“Bản thân anh không có thật lòng, liền cho rằng người khác cũng không có.”

“Vậy cậu thì có?”

“Tôi có hay không không cần anh xen vào, chẳng qua hai người trẻ tuổi kia vẫn là có.”

Lâm Gia Nam đột nhiên mỉm cười:

“Nhìn bộ dáng ông cụ non này của cậu xem, không phải cậu còn nhỏ hơn hai người kia sao?”

“Lòng của tôi đã rất già dặn rồi.”

Dương Giản trả lời vô cùng dõng dạc.

“Cậu có phải đã từng trải qua chuyện gì hay không, mới trở nên đặc biệt coi trọng tiền bạc như thế?”

Lâm Gia Nam hỏi ra vấn đề đã suy nghĩ rất lâu rồi này.

“Ừm, có một khoảng thời gian tương đối thiếu tiền.”



“Thiếu tới mức độ nào?”

“Trong nhà có người, à, không phải cha mẹ, có một người họ hàng rất quan trọng, cần tiền đến cứu mạng. Thực ra dù có tiền cũng không cứu được mạng nữa, nhưng nếu có thêm ít tiền thì có thể sống thêm vài ngày, chuyện đó có kích thích đặc biệt lớn với tôi.”

Dương Giản nói ra chuyện của mình, giống như kể về chuyện cũ của một người khác vậy, chỉ là giọng nói giả vờ lạnh nhạt vẫn lộ ra một chút tâm tình không bình tĩnh.

“Đại khái thì tôi trời sinh đã có ý thức về sự khó khăn khổ cực, luôn lo lắng cho bản thân một ngày nào đó cũng rơi vào hoàn cảnh như thế, cần dựa vào tiền để mua mạng, sớm chuẩn bị sẵn sàng, có thể tích cóp bao nhiêu liền tính bấy nhiêu.”

“Cậu và Ngô Tô Hoa quả thực không phải người cùng đi một đường.”

Lâm Gia Nam cảm thán, lại bổ sung một câu:

“Thế nhưng lại có chút giống tôi.”

“Anh cũng lo lắng mình sẽ chết sớm sao?”

Dương Giản hơi giật mình hỏi.

“Trong cuộc sống luôn có đủ loại lo lắng, có tiền vẫn tốt hơn là không có.”

“Điểm ấy tôi đồng ý.”

Dương Giản tán thành:

“Nhưng vấn đề của Ngô Tô Hoa xem chừng không thể dùng tiền để giải quyết đi?”

Lâm Gia Nam đột nhiên nảy ra một ý:

“Cậu nói như vậy lại nhắc nhở tôi rồi, dùng tiền ngược lại nói không chừng có thể giải quyết. Lý Nguy kia thoạt nhìn có vẻ tự cao tự đại, nhưng loại người chơi nhạc như thế này thực ra rất để ý đến tài năng và cơ hội của mình đi?”

Dương Giản mỉm cười, người khác có thể không biết, nhưng hắn lại vô cùng hiểu rõ tên Lý Nguy này. Một người tự phụ như vậy, sao có thể nhận lấy cơ hội mà người khác bố thí cho?

“Cậu không tán thành?”

Lâm Gia Nam nhíu mày.

“Anh có thể thử xem.”

Dương Giản trả lời.

“Chỉ là tôi cảm thấy có chút lãng phí thôi.”

“Vậy xem cậu có biện pháp gì tốt?”

Dương Giản hạ quyết tâm trong lòng, nói:

“Anh đưa Ngô Tô Hoa ra nước ngoài đi.”

Ra nước ngoài, Lý Nguy không có tiền lại không có năng lực càng không có tâm tư kia, tuyệt sẽ không đi ra nước ngoài tìm cậu ta, mọi chuyện sẽ chấm dứt, chấm dứt sạch sẽ, không tiếp tục dây dưa nữa.

Lâm Gia Nam không nói gì một lát, cuối cùng mới nói:

“Dương Giản, có đôi khi tôi cảm thấy cậu thật không giống một sinh viên. Nghĩ ra phương pháp, lại có thể quyết đoán chặt đứt hết tất cả như vậy.”

Dương Giản cười:

“Làm như vậy không tốt sao?”

Lâm Gia Nam không trả lời, chỉ hỏi ngược lại:

“Cậu không sợ Ngô Tô Hoa hận cậu sao?”

“Cậu ta dựa vào cái gì để hận tôi? Anh chắc sẽ không định nói cho cậu ta biết đây là chủ ý của tôi chứ?”

Dương Giản mặt không đổi sắc nói:

“Cho dù cậu ta biết, người làm chuyện này thế nhưng là anh họ của cậu ta, đừng quên, anh cũng có một bí mật nằm trong tay tôi.”

“Thật đúng là giảo hoạt.”

“Giống nhau cả thôi.”

“Tôi có thể hỏi cậu thêm một vấn đề không?”

“Anh cứ hỏi đi, còn xem tôi có tâm trạng trả lời không.”

“Vừa rồi khi Ngô Tô Hoa muốn chạy ra đuổi theo người kia, cậu kéo nó lại không buông tay, thật sự không phải vì đố kị sao?”

Dương Giản run lên một cái trong lòng, xoay người bỏ đi.

“Này, đừng giận mà, tôi đưa cậu về.”

Hắn nghe tiếng của Lâm Gia Nam vang lên đằng sau, cũng không cảm thấy đáng ghét nữa, chỉ là không muốn quay đầu lại. Ngô Tô Hoa xuất hiện trong sinh mệnh của hắn, vốn là một việc ngoài ý muốn. Con đường mà hắn đã quyết định, sao có thể vì một việc ngoài ý muốn mà thay đổi chứ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Giữ Của Phấn Đấu Sử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook