Thần Giữ Của Phấn Đấu Sử

Chương 6: Thăm dò đối phương…

Hoàng Hoa Mộc Nhĩ

24/10/2020

Sau một ngày bận rộn, Dương Giản nhận được sự đồng ý hết giờ làm, một mình yên lặng đi đến trạm đỗ giao thông công cộng chờ xe quay về ký túc xá.

Bóng đêm đã hoàn toàn bao phủ thành phố, không có gió, trong không khí cũng mang theo một chút khí tức lạnh thấu xương, mùa đông ở đây chính là như vậy. Dương Giản cầm khăn quàng cổ quấn thêm một vòng nữa lên trên cả cổ áo rồi gài lại, thành phố này đối với hắn mà nói cũng không phải là xa lạ, mặc dù là tân sinh viên đại học năm thứ nhất, nhưng cũng đã từng sinh sống và làm việc ở đây rất nhiều năm.

Hắn đã quen với trời đông giá rét như vậy.

Người chờ xe cũng có rất nhiều, hắn nhìn xung quanh đánh giá, lại nghe thấy tiếng còi xe ô tô, chăm chú nhìn lại, Lâm Gia Nam đang ở trong xe ngoắc hắn.

“Lên xe đi.”

“Này…sao có thể không biết xấu hổ như vậy.”

Dương Giản nói, trong tâm cũng là nghĩ như vậy. Nhờ được một lần cảm thấy mình đã chiếm được lợi rồi, nhờ nhiều thêm vài lần sẽ có cảm giác cố ý chiếm tiện nghi. Nhân tình hắn thiếu Lâm Gia Nam đã đủ lớn, không muốn dồn lại đến trình độ không nhận nổi nữa.

Hắn ở bên này đang chối từ, đám xe bị dồn lại ở đằng sau đều bất mãn mà bóp còi inh ỏi.

“Đừng có lề mề nữa.”

Lâm Gia Nam cau mày, Dương Giản liền cuống quít kéo cửa xe ra ngồi vào.

“Cảm ơn lão đại nhiều.”

Hắn rất biết điều bắt đầu nịnh nọt.

Lâm Gia Nam không khỏi bật cười.

“Lúc này quả là thông minh.”

“Lão đại, tôi có lúc nào không thông minh sao?”

Dương Giản khiêm tốn thỉnh giáo.

“Khi chủ quản của cậu bố trí công việc cho cậu, như thế nào lại thành thật như thế?”

“Như lão đại nói chẳng lẽ là mong muốn tôi từ chối nhiệm vụ phát truyền đơn được phân công, sau đó chạy lên tìm anh cáo trạng sao?”

Dương Giản cười cười.

“Làm người bán hàng nhất định phải đi phát đơn tuyên truyền ở trên đường, chỉ đứng ở trong cửa hàng làm thế nào có được khách hàng?”

“Cậu nên biết rằng, trong ngày người trên đường mặc dù nhiều, đại bộ phận lại không có ý định mua hàng, đều là cầm truyền đơn trong tay liền đi. Trời lạnh như vậy cậu làm rất khổ cực, kỳ thực cũng không có hiệu quả gì đi?”

Dương Giản ý thức được điểm này, nhất thời có chút thẹn thùng, đạo lý này hắn vốn nên biết, nhưng không hiểu tại sao lúc đó nhất thời lại không nghĩ ra.

“Đây là lần đầu tiên cậu bán hàng, không hiểu chuyện cũng có thể hiểu, nhưng thân là chủ quản, không có khả năng ngay cả loại chuyện này cũng không biết đi.”

“Lão đại là muốn nói tôi bị làm khó dễ sao?”

“Tôi cái gì cũng không có nói.”

Lâm Gia Nam cố ý phụng phịu nói.

“Thế nhưng là vì sao vậy?”

Dương Giản trăm tư không thể giải, hắn đã tận lực biểu đạt ra thái độ thân mật, thế nhưng vẫn không thể thắng được cảm giác lệ thuộc trực tiếp vào cấp trên mới thật là tốt.

“Hiện tại cậu có ý kiến gì không?”

Lâm Gia Nam đột nhiên hỏi.

“Không có ý kiến gì cả.”

“Còn muốn tiếp tục làm việc sao?”

“Đương nhiên.”

Dương Giản trả lời không chút nghĩ ngợi. Tuy rằng không việc bên ngoài trời thời tiết đại hàn có khổ một chút, tuy rằng quan hệ giữa người với người cũng có chút phức tạp, nhưng dù sao hắn vẫn phải kiếm tiền.

Chỉ cần đạt được mục đích này, những thứ khác đều không quan trọng.

Hắn không phải là thiếu niên mười bảy tuổi kia, sự thành thục ẩn nhẫn của người trưởng thành đã trở thành một loại thói quen in hằn dấu vết ở trong sinh mệnh hắn, cho dù bằng bất kì cách nào cũng không thể xóa đi. Hắn thử tiếp thu loại hiện thực thoạt nhìn không có chút công bằng nào này, ở dưới hoàn cảnh không thể thay đổi, oán giận chỉ đại biểu cho sự vô năng.

Lúc này hắn ngồi ở vị trí phó lái trong xe, nếu không gặp được Lâm Gia Nam, trong loại khí trời này còn không biết lúc nào có thể đón được xe, cũng không biết đến khi nào xe mới có thể về đến ký túc xá.

Dương Giản nghĩ tới đây, lại cảm thấy may mắn, kìm lòng không được mà cười rộ lên.

Lâm Gia Nam nhìn thoáng qua kính phản quang, liếc thấy khóe môi hắn cong cong, có chút ngạc nhiên.

“Dường như cậu rất cao hứng?”

“Lão đại giúp tôi tiết kiệm tiền đi đường, đương nhiên là vui vẻ.”

Lâm Gia Nam lắc đầu, tiếp tục lái xe.

Bên ngoài tuyết lại bắt đầu rơi, có một chút dính lên cửa sổ xe.

“Lạnh không?”



Lâm Gia Nam hỏi.

“Không lạnh.”

Hơi ấm từ hệ thống sưởi trong xe rất đủ.

Thiếu niên giống như mèo nhỏ lui vào trong chỗ ngồi, rất nhanh đã thiếp đi. Tâm tư của cậu ta hoàn toàn viết ở trên mặt, cũng bị Lâm Gia Nam nhìn hết vào trong mắt. Còn tưởng là tính cách có nhiều lão thành, thì ra cũng chỉ là một đứa trẻ thôi.

Anh đánh tay lái, chạy xe đến một hướng khác. Dương Giản bởi vì động tĩnh rất nhỏ này mà giật mình tỉnh lại, xoa xoa hai mắt, hình dáng giống như một giây trước vẫn còn ngủ rất say, nhất thời không nhớ nổi giờ là tối hay đêm.

“Tôi đi siêu thị mua thức ăn, cậu có muốn đi cùng không? Hay là ở trong xe chờ tôi?”

Lâm Gia Nam quay đầu hỏi hắn.

“Cùng đi.”

Dương Giản trả lời không chút nghĩ ngợi. Kiếp trước hắn sợ nhất là bị bỏ lại, dù có mệt có lạnh đến đâu cũng muốn có người ở bên cạnh thì mới có thể an tâm.

“Xuống xe đi.”

Lâm Gia Nam đã chuẩn bị mở cửa bên sườn xe của mình, thấy Dương Giản còn có chút mơ hồ nửa mê nửa tỉnh, liền nghiêng người qua, giúp hắn cởi dây an toàn ra.

Dương Gian thoáng cái đã bị làm tỉnh, vội vàng nói:

“Lão đại, tôi tự mình làm.”

Hắn bất an giật giật thân thể, hoảng loạn mà đưa tay lên tự làm, không biết nên đặt vào chỗ nào, đột nhiên thấy nút thắt của dây an toàn, vội vàng đưa tay kéo xuống, nhưng vừa vặn đặt lên tay Lâm Gian Nam.

Đôi tay kia rộng lớn khô ráo, có mang theo chút khí lạnh.

Dương Giản vội thu tay về.

“Cậu sợ tôi sao?”

Lâm Gia Nam vì phản ứng quá độ của hắn cũng có chút xấu hổ.

“Không phải vậy, lão đại.”

Dương Giản mềm yếu vô lực giải thích, hắn còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng khi cách một người gần như vậy, hắn lo lắng ma chướng từ đáy lòng mình sẽ lao đến lần thứ hai, làm hỏng mất cuộc sống thật vất vả mới kiếm lại được này.

“Tự mình tháo sao?”

Dương Giản gật đầu, trầm mặc không lên tiếng mà cởi nút thắt ra.

“Xuống xe đi.”

Lâm Gia Nam nói một lần nữa, tự mình đi ra ngoài trước.

Dương Giản yên lặng theo sát phía sau anh, trong lòng trách cứ sự sơ suất của chính mình, thầm hạ quyết tâm sau này nhất định phải thật cẩn thận, tuyệt đối không thể đi nhầm.

Hắn cứ cúi đầu đi tới như vậy, không có chú ý đến Lâm Gia Nam đi phía trước đã dừng lại, xoay người nhìn hắn, suýt nữa thì đụng vào người đối phương.

“Xin lỗi lão đại.”

Hắn hoảng sợ vội vã xin lỗi.

Lâm Gia Nam lại không thích loại tư thái tận lực lấy lòng này của hắn, không phát giác ra mình đã nhíu mày.

Dương Giản ngẩng đầu nhìn anh một cái, trong lòng biết rằng lúc này nói cái gì cũng đều là sai, liền ngậm miệng lại.

Lâm Gia Nam thấy loại bộ dáng này của hắn, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, ngược lại còn nghĩ, một ngày trước vẫn còn là người xa lạ không hề quen biết, có lòng phòng bị cũng là bình thường, lẽ nào Dương Giản có thể giống như Ngô Tô Hoa chơi xấu rồi làm nũng với anh sao? Mà chính mình lại cùng với một đứa trẻ tuổi tác không khác em họ mình mấy tính toán, này không khỏi có vài phần ấu trí và buồn cười rồi.

“Đi thôi.”

Anh nhàn nhạt nói, thẳng đến khi tới chỗ xe đẩy liền bắt đầu mua sắm.

Dương Giản lúc này cũng khôi phục lại như bình thường rồi, vội vàng theo sau.

“Lão đại, tôi tới đây.”

Lâm Gia Nam cười như không cười liếc hắn một cái:

“Không cần nữa, sau khi tan tầm tôi chỉ là anh họ của Ngô Tô Hoa, cậu không cần kêu ‘lão đại, lão đại’ gì nữa.”

“A.”

Dương Giản ngượng ngùng theo sát bên cạnh.

“Anh họ mua thứ gì vậy, để tôi cầm cho.”

“Cậu thích ăn cái gì?”

“Hử?”

“Thích ăn thứ gì thì lấy thứ đó đi, hôm nay tôi làm cơm.”

“Anh cũng biết nấu cơm!”

Dương Giản nhất thời cảm thấy thật khó có thể tưởng tượng nổi, nhân sĩ tinh anh luôn bận rộn với sự nghiệp làm sao có thể giỏi việc nhà như vậy nha.



“Ăn ở bên ngoài không tốt với cơ thể.”

Vẻ mặt Lâm Gia Nam nghiêm túc nói.

“Thế nhưng muộn rồi tôi còn qua quấy rầy hai người thì không tốt lắm đâu?”

“Cậu đang lo về Ngô Tô Hoa? Yên tâm đi, nó có thể mang cậu đến phòng của mình, đó chính là đã cho phép cậu rồi, nhất định sẽ không phản đối tôi mang cậu về đó.”

Dương Giản khóc không ra nước mắt, nhu cầu cấp bách hiện tại của hắn chính là một mình yên tĩnh chút, thế nhưng Lâm Gia Nam lại từng bước áp sát, giống như không muốn cho hắn cơ hội này.

Hắn dừng bước, xoay người lại nghiêm túc nhìn Lâm Gia Nam hỏi:

“Chuyện của Ngô Tô Hoa ở trường học, có phải anh không biết chút nào không?”

Lâm Gia Nam sửng sốt, trầm mặc không trả lời.

“Sự việc náo động lớn như vậy, không có lý do gì mà trường học không hỏi đến, thậm chí còn khiến Ngô Tô Hoa muốn dọn ra ngoài ở, anh là anh họ, nhất định là đã nhờ người đi?”

“Tuổi còn nhỏ, hiểu biết cũng không ít.”

Lâm Gia Nam nhìn hắn, chờ hắn tiếp tục nói.

“Anh có thể cho tôi một cơ hội làm việc, tôi vô cùng cảm kích, thế nhưng anh có thể hay không không dò xét tôi? Tôi có thể đảm bảo hai việc: Thứ nhất, anh không cần lo lắng giữa tôi và Ngô Tô Hoa xảy ra chuyện gì, tôi và cậu ấy không giống nhau; thứ hai, nếu tôi không làm bạn với cậu ấy, sau này tuyệt đối sẽ không lừa gạt cậu ấy, việc này cùng chuyện thiếu nhân tình của anh không liên quan đến nhau. Đừng quên là khi tôi giúp cậu ấy dọn nhà, còn không biết anh là ai đâu.”

Cái loại bộ dạng gấp đến độ giơ chân này, giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi vậy. Lâm Gia Nam nghĩ như thế, không khỏi cười rộ lên:

“Cậu suy nghĩ nhiều rồi, bất quá chỉ là làm thủ trưởng, nghĩ muốn khao nhân viên cần cù vất vả làm việc mà thôi.”

Lúc này lại bắt đầu mang lên cái giá thủ trưởng rồi sao?

Dương Giản bất đắc dĩ phát hiện Lâm Gia Nam thực ra cũng là người chưa mất hết tính trẻ con, lấy hắn ra nhào nặn làm thú vui, hoàn toàn không để ý mình là nhân viên trong công ty hay là bạn cùng học của em họ anh ta.

“Lão đại tùy tiện chọn đi, tôi không kén ăn.”

Dương Giản mím môi cười nói.

Trước kia vẫn luôn đem mình biến thành bộ dáng một hậu bối nhu thuận, đột nhiên lại phát hiện thật ra tuổi tác trong lòng mình tuyệt đối lớn hơn Lâm Gia Nam, có một loại cảm giác cân đối kì lạ.

Lâm Gia Nam gật đầu khen ngợi.

“Ngô Tô Hoa cũng dễ nuôi giống như cậu thì tốt rồi.”

“Cậu ta rất khó tính sao?”

“Loại đồ ăn không ăn được so với loại ăn được còn nhiều hơn.”

“Vậy lúc không có anh cậu ấy phải làm sao?”

“Không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày kêu cơm trứng xào cà chua ở bên ngoài rồi.”

“Chỉ có việc này thì cũng không phải là quá lạ.”

Dương Giản cười nói.

“Khi bỏ lỡ thời gian ăn cơm ở căng tin, tôi cũng gọi bên ngoài mang đến ký túc xá ăn, việc này với học sinh rất là bình thường.”

“Một mình cậu ở trong ký túc xá ăn cơm hộp sao?”

Lâm Gia Nam có chút khó hiểu.

“Vì sao không về nhà?”

“Muốn đi làm thôi.”

Dương Giản cười cười có lệ.

Lần nay Lâm Gia Nam cũng không có ý buông tha hắn.

“Đừng có nói là cậu thích tiền hay gì gì đó, tiền dù có quan trọng như thế nào, cũng không có quan trọng bằng người nhà.”

“Là giống như anh quan tâm em họ như vậy?”

Dương Giản muốn nói lảng sang chuyện khác.

Lâm Gia Nam ngoài ý muốn trả lời hắn.

“Đúng vậy. Ngô Tô Hoa từ nhỏ đã được nuông chiều, đối với không khí không lành mạnh của xã hội rất thiếu hiểu biết, lúc đầu khi nó cứng rắn muốn rời nhà chúng tôi đều không thể nào yên tâm, cho nên tôi mới xin được điều đến bên này để khai thác thị trường mới. Dương Giản, cậu nên biết rằng, rất nhiều lúc không thể dựa vào một mình mình được, con người đôi khi cần có một vài người có thể toàn tâm toàn ý tin cậy, ví dụ như người nhà, đó chính là một dạng tồn tại giống như thế.”

“Anh thì biết cái gì? Chuyện của tôi, anh căn bản là không hiểu, dựa vào cái gì mà nói như vậy.”

Dương Giản cười lạnh nói.

“Tôi không biết, nếu như cậu đồng ý, có thể nói cho tôi nghe. Không chỉ là cấp trên nơi cậu làm việc, cậu cũng có thể thử đối với tôi có nhiều tin cậy một chút.”

Lâm Gia Nam nhìn hắn nói.

“Tuổi của cậu xấp xỉ em trai tôi, tuy rằng tính cách khác nhau rất nhiều, nhưng không biết vì sao, khi thấy cậu, tôi lại nhớ tới nó.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Giữ Của Phấn Đấu Sử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook