Chương 6: Tiến nhập u minh lộ
Thạch Kim Thử
04/11/2023
Cánh cửa đá vừa xịch mở, mọi người ai nấy đều vô cùng phấn khích. Thế nhưng lúc được hai lão tiền bối hối thúc đề tỉnh, thì bản thân mỗi người trong bọn họ đã biết được mức độ quan trọng của vấn đề. Mới vượt qua được đại môn, con đường phía trước vẫn còn khá dài, buộc bọn họ trên suốt chặng đường tiến nhập đều phải nhất nhất tuân thủ. Thời gian còn lại chỉ có bốn ngày, sai lệch mất một thần nào thì cũng sẽ trực tiếp nguy đến tính mạng.
Khi tiến qua cánh cửa đại môn kia chính là đi vào bên trong một con đường hầm u tối, hay con đường này còn được gọi với cái tên vô cùng hắc ám, "u minh lộ". Điều đáng sợ nhất là một khi đã bước chân vào thông lộ đó thì chỉ có nước tiến bước đi lên mà thôi, chứ không thể thoái lui được nữa. Toàn bộ lộ trình di chuyển bên trong ấy phải luôn xác định tinh thần cao độ, sẽ phải lần mò trong bóng tối liên tục suốt mươi giờ đồng hồ không ngừng nghỉ.
U minh lộ cũng đã rất lâu rồi không có bóng người lui tới, sự ẩm thấp cùng bóng tối lan tràn nơi này càng khiến cho con người ta thêm cảm thấy nghẹt thở. Họ Lưu khi xây dựng thông đạo này đã đặc biệt tận dụng phần lớn các ngách hang đá tự nhiên, tiếp đến lại cho thợ cải tạo âm thầm đặt nhiều những chất hóa học dễ cháy nổ vào vị trí trọng yếu. Phòng khi có kẻ ngoại tộc nào xâm nhập thì trực tiếp kích nổ, chắc chắn rằng tất cả ngọc đá cùng tan. Chính vì thế mà trước lúc tiến vào hang núi, mọi người đều được trang bị rất nhiều vật dụng hữu ích, đặc biệt là mặt nạ phòng độc và một hai viên đá phát sáng.
Cuối cùng thì cũng đã qua khỏi cái thông đạo u tối ấy, tất cả mọi người như những kẻ mù lâu năm nay tự nhiên đã tìm được ánh sáng huyền diệu. Do vậy mà đều vui mừng khôn xiết, có người còn không kìm chế được cứ hét ầm lên. Những kẻ đó còn như cố mở hai con mắt thật to, vì rằng cảnh sắc mặt hồ trước mặt quá ư tuyệt sắc. Bất ngờ ngay tại thời khắc ấy thì một trong hai lão già tộc trưởng đã liền vội vàng hét vang cảnh tỉnh:
- Không ổn rồi! Nhắm mắt lại.. tất cả mau mau nhắm mắt lại. Hiện đang là giờ trưa chính ngọ, kẻ nào mở mắt thì sẽ bị mù hết đấy.
Nhưng đã quá muộn, đã có vô số tiếng kêu la than khóc đồng loạt vang lên, rồi thì rất nhiều thanh âm "huỵch, huỵch, huỵch" ngã nhào đổ ập trên đất. Mất một lúc khá lâu những âm thanh thảm thiết ấy dần dần cũng lắng xuống, có lẽ số người này vì đau đớn mệt mỏi quá mà thiếp đi chăng. Còn số người chưa bị làm sao thì có lẽ vì sợ quá mà nằm im thin thít chờ đợi.
Thế rồi giờ ngọ cũng đã trôi qua, giờ mùi vừa tới. Mọi người hết thảy vui mừng nhưng vẫn hết sức dè dặt, mất một lúc khá lâu nữa mới dám mở mắt quan sát khắp lượt thì lại liền giật mình kinh hãi. Cả đoàn khi khởi hành thì có đến hơn ba bốn mươi người tham gia, mà giờ này nằm lăn lộn dưới đất chả rõ sống chết thế nào đã chiếm đến quá nửa, thử hỏi ai mà không sợ hãi cơ chứ.
Quả thực đây là sự tổn thất quá lớn đối với hai nhà bọn họ, những kẻ mà đã hỏng mắt rồi thì coi như bỏ, làm sao có thể tiếp tục tham gia vào chuyến hành trình thâu bảo được nữa. Cho tới lúc này thì một trong hai lão già chỉ còn biết ngửa mặt nhìn trời, khẽ thở dài lắc đầu ngao ngán. Lão già họ Đặng thì lại khác, tuy là rất đau buồn khi mất đi quá nhiều trợ thủ đắc lực. Thế mà lão ta vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc, quay qua phía lão già họ Lưu bên cạnh rồi thốt:
- Được rồi lão Lưu! Đã tới bước đường này rồi, cho dù chỉ còn một mã một tốt thì chúng ta vẫn phải tiến bước. Hầy à.. thôi thì lão hãy mau mau đọc thần chú khai mở mê trận đi thôi.
Lão già họ Lưu nghe vậy thì cũng không buồn nói gì thêm, lão khẽ gật đầu xác nhận, lại ưu tư đưa ánh mắt già nua nhìn lại đám con cháu xấu số đang không ngừng lăn lộn trong đau đớn. Cuối cùng thì lão cũng quyết đoán, đưa tay chỉnh trang lại quần áo thật chỉnh tề một lần nữa, đón lấy ba cây nhang lớn rồi trịnh trọng tiến bước về phía đầm nước xa xa trước mặt. Lão già vái lậy bốn phương tám hướng một lượt, rồi chậm dãi cắm ba que nhang vào cái đỉnh đồng được đặt ngay ngắn trên hương án. Sau đấy lão phủ phục như nằm dài dưới đất, vừa bái lạy suỳ sụp vừa không ngừng đọc lớn mấy câu thơ khẩu quyết khó nghe:
"Trời Nam trên bến dưới thuyền,
Bên trong động đá có Đền thị The.
Đền thị The tỏa ra màu nhiệm,
Hội đủ phép màu bạt đá chuyển sông".
Khi tiến qua cánh cửa đại môn kia chính là đi vào bên trong một con đường hầm u tối, hay con đường này còn được gọi với cái tên vô cùng hắc ám, "u minh lộ". Điều đáng sợ nhất là một khi đã bước chân vào thông lộ đó thì chỉ có nước tiến bước đi lên mà thôi, chứ không thể thoái lui được nữa. Toàn bộ lộ trình di chuyển bên trong ấy phải luôn xác định tinh thần cao độ, sẽ phải lần mò trong bóng tối liên tục suốt mươi giờ đồng hồ không ngừng nghỉ.
U minh lộ cũng đã rất lâu rồi không có bóng người lui tới, sự ẩm thấp cùng bóng tối lan tràn nơi này càng khiến cho con người ta thêm cảm thấy nghẹt thở. Họ Lưu khi xây dựng thông đạo này đã đặc biệt tận dụng phần lớn các ngách hang đá tự nhiên, tiếp đến lại cho thợ cải tạo âm thầm đặt nhiều những chất hóa học dễ cháy nổ vào vị trí trọng yếu. Phòng khi có kẻ ngoại tộc nào xâm nhập thì trực tiếp kích nổ, chắc chắn rằng tất cả ngọc đá cùng tan. Chính vì thế mà trước lúc tiến vào hang núi, mọi người đều được trang bị rất nhiều vật dụng hữu ích, đặc biệt là mặt nạ phòng độc và một hai viên đá phát sáng.
Cuối cùng thì cũng đã qua khỏi cái thông đạo u tối ấy, tất cả mọi người như những kẻ mù lâu năm nay tự nhiên đã tìm được ánh sáng huyền diệu. Do vậy mà đều vui mừng khôn xiết, có người còn không kìm chế được cứ hét ầm lên. Những kẻ đó còn như cố mở hai con mắt thật to, vì rằng cảnh sắc mặt hồ trước mặt quá ư tuyệt sắc. Bất ngờ ngay tại thời khắc ấy thì một trong hai lão già tộc trưởng đã liền vội vàng hét vang cảnh tỉnh:
- Không ổn rồi! Nhắm mắt lại.. tất cả mau mau nhắm mắt lại. Hiện đang là giờ trưa chính ngọ, kẻ nào mở mắt thì sẽ bị mù hết đấy.
Nhưng đã quá muộn, đã có vô số tiếng kêu la than khóc đồng loạt vang lên, rồi thì rất nhiều thanh âm "huỵch, huỵch, huỵch" ngã nhào đổ ập trên đất. Mất một lúc khá lâu những âm thanh thảm thiết ấy dần dần cũng lắng xuống, có lẽ số người này vì đau đớn mệt mỏi quá mà thiếp đi chăng. Còn số người chưa bị làm sao thì có lẽ vì sợ quá mà nằm im thin thít chờ đợi.
Thế rồi giờ ngọ cũng đã trôi qua, giờ mùi vừa tới. Mọi người hết thảy vui mừng nhưng vẫn hết sức dè dặt, mất một lúc khá lâu nữa mới dám mở mắt quan sát khắp lượt thì lại liền giật mình kinh hãi. Cả đoàn khi khởi hành thì có đến hơn ba bốn mươi người tham gia, mà giờ này nằm lăn lộn dưới đất chả rõ sống chết thế nào đã chiếm đến quá nửa, thử hỏi ai mà không sợ hãi cơ chứ.
Quả thực đây là sự tổn thất quá lớn đối với hai nhà bọn họ, những kẻ mà đã hỏng mắt rồi thì coi như bỏ, làm sao có thể tiếp tục tham gia vào chuyến hành trình thâu bảo được nữa. Cho tới lúc này thì một trong hai lão già chỉ còn biết ngửa mặt nhìn trời, khẽ thở dài lắc đầu ngao ngán. Lão già họ Đặng thì lại khác, tuy là rất đau buồn khi mất đi quá nhiều trợ thủ đắc lực. Thế mà lão ta vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc, quay qua phía lão già họ Lưu bên cạnh rồi thốt:
- Được rồi lão Lưu! Đã tới bước đường này rồi, cho dù chỉ còn một mã một tốt thì chúng ta vẫn phải tiến bước. Hầy à.. thôi thì lão hãy mau mau đọc thần chú khai mở mê trận đi thôi.
Lão già họ Lưu nghe vậy thì cũng không buồn nói gì thêm, lão khẽ gật đầu xác nhận, lại ưu tư đưa ánh mắt già nua nhìn lại đám con cháu xấu số đang không ngừng lăn lộn trong đau đớn. Cuối cùng thì lão cũng quyết đoán, đưa tay chỉnh trang lại quần áo thật chỉnh tề một lần nữa, đón lấy ba cây nhang lớn rồi trịnh trọng tiến bước về phía đầm nước xa xa trước mặt. Lão già vái lậy bốn phương tám hướng một lượt, rồi chậm dãi cắm ba que nhang vào cái đỉnh đồng được đặt ngay ngắn trên hương án. Sau đấy lão phủ phục như nằm dài dưới đất, vừa bái lạy suỳ sụp vừa không ngừng đọc lớn mấy câu thơ khẩu quyết khó nghe:
"Trời Nam trên bến dưới thuyền,
Bên trong động đá có Đền thị The.
Đền thị The tỏa ra màu nhiệm,
Hội đủ phép màu bạt đá chuyển sông".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.