Thần Hào Điên Cuồng Chơi Khoa Kỹ
Chương 3: Hệ Thống Xuất Hiện(2)
VÌ TÌNH THÀNH SI
11/09/2021
Tuy nhiên, tại thời điểm này!
Bành!
Tô Thành đột nhiên đứng dậy, vỗ bàn, giơ ngón giữa lên, mắng:
“Tôi vừa hỏi, còn ai nữa?” Lúc này, tất cả mọi người đều ngớ ra.
Khi thấy mình làm hành động này, Tô Thành thực sự rất muốn tuyệt vọng.
Nhưng không có cách nào, một cái "Hệ Thống Thổ Hào" giống như bóng ma đang nhìn chằm chằm trong bóng tối, Tô Thành không thể đánh cuộc, nhiệm vụ này nếu không hoàn thành, phỏng chừng sẽ thật sự là bất lực, thiếu thốn ba ngày.
Nếu một người bất cẩn mà lưu lại mầm bệnh và nó không dựng lên được, thì còn làm được gì?
Tô Thành không dám đánh cược, giữa thể diện và số mệnh, cậu kiên quyết chọn cái sau, bảo vệ "bản lĩnh đàn ông" là cách đúng đắn nhất.
"Thật tuyệt vời anh trai của tôi ơi, muốn đi theo nhịp của bầu trời?"
"Điên khùng, Tô Thành bị làm sao vậy?"
"Vẫn là chưa tỉnh ngủ?"
"Ước chừng tối hôm qua cậu ta đã dùng quá nhiều, còn chưa tiêu hóa hết."
"Sao không sửa lại kiểu tóc trước, Tiểu Trí thấy nhiều quá phải không?"
... Các học sinh nghị luận ầm ĩ, Tô Thành cũng muốn nói rằng là cậu rất đau, cậu không muốn như thế này, cậu buộc phải làm thế và không có cách nào.
[Nhiệm vụ đã hoàn thành, chúc mừng kí chủ đã chính thức khai mở hệ thống thổ hào. Từ giờ trở đi, cậu hãy phấn đấu trở thành hệ thống thổ hào mạnh nhất thế giới, bằng cách dốc toàn lực đánh tan hết thảy chướng ngại! Đinh, vui lòng kiểm tra thông tin hệ thống]
Ngay khi Tô Thành sẵn sàng xem xét thứ gọi là [Hệ thống thổ hào] này, thì trò hay đã đến!
"Tô Thành, đi ra cho tôi!"
Tô Thành thân thể khẽ run lên nhìn về phía cửa.
Nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo, cô giáo chủ nhiệm tràn đầy lửa giận, có một nữ sinh nhỏ nhắn đứng bên cạnh, không phải Nhậm Vũ thì là ai.
Đối mặt với mọi người, ngay cả hiệu trưởng Tô Thành cũng không sợ, nhưng một mình giáo viên chủ nhiệm lớp này thì không tốt, nếu thích ai đó, thỉnh thoảng sẽ vô tình quan tâm đến ý kiến và ánh mắt của cô ấy.
Vì vậy, Tô Thành chỉ có thể cúi đầu trước lực lượng nữ cường giả, làm theo lời cô giáo chủ nhiệm, bước ra khỏi lớp trong sự dè bỉu, giễu cợt của các bạn trong lớp.
Vừa ra khỏi lớp, Tô Thành cười tủm tỉm nói: "Cô Vương, vừa rồi em có chút kích động nên không kiềm chế được cảm xúc. Đừng lo lắng cho em, được không?"
Vương Nguyệt Dung nhìn vẻ mặt tươi cười híp của cậu, không khỏi tức giận. "Nếu tôi không nói với cậu, thì cậu làm sao có thể trưởng thành hơn?"
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi, năm nay là người lớn rồi nhỉ? Vẫn như một đứa trẻ."
"Quên đi thôi, nhưng cậu xem, cậu hiện tại làm sao vậy? Sớm tự học, vào lớp la mắng, đập bàn đập băng ghế, cậu còn giống học sinh sao."
"Tôi hỏi cậu, cậu còn muốn đọc cuốn sách này không?"
"..."
Đối mặt với giáo huấn của cô giáo chủ nhiệm, Tô Thành chỉ có thể cúi đầu nghe lời, không dám buông ra một cái rắm.
Rốt cuộc vừa rồi cậu đã làm sai hay không, trong lòng cậu có thể phân biệt rõ ràng.
Nhớ tới câu nói "Ta đi trang bức, cậu thanh toán ", Tô Thành trong lòng rất tức giận, thừa dịp giáo viên chủ nhiệm lớp tại đây, cậu cũng không muốn kiểm tra xem đang xảy ra chuyện gì, sợ bị người khác dòm ngó nên chỉ biết trong lòng đang vu cáo, vu khống, chửi bới.
Và lúc này, tốt nhất là im lặng… Im lặng là chất dập lửa tốt nhất, nếu không sẽ càng ngày càng đen tối, cô giáo chủ nhiệm lớp đã hoàn toàn tức giận.
Vương Nguyệt Dung dạy dỗ cậu trong bốn hoặc năm phút, và việc tự học ở lớp đã sớm kết thúc.
"Cậu sẽ viết một lá thư kiểm điểm trong giây lát và mang nó đến văn phòng của tôi. Cậu có nghe hay không?"
“Em nghe rồi.” Có phải chỉ là viết kiểm điểm thôi đúng không? May mắn thay là không gọi cho phụ huynh, Tô Thành nhẹ nhõm thở phào.
"Được rồi, hai người các em vào học đi. Nhậm Vũ, nhìn chằm chằm vào cậu ta cho cô. Nếu cậu ta dám có dấu hiệu phiền phức, em phải lập tức thông báo cho tôi và xem tôi sẽ làm thế nào để xử lí cậu ta."
Được, đây là một dấu hiệu trực tiếp, và một chút của nó sẽ không hoạt động.
Lớp trưởng loli ngoan ngoãn gật đầu, "Được rồi!"
Sau khi trò chuyện, nàng liếc nhìn Tô Thành, vặn vẹo dáng người mảnh mai nhỏ nhắn, khoác vai Tô Thành đi vào phòng học.
Tô Thành cũng mê luyến liếc nhìn đường cong hoàn hảo trên ngực của cô chủ nhiệm, rồi lắc lư trở lại chỗ ngồi của mình.
Bành!
Tô Thành đột nhiên đứng dậy, vỗ bàn, giơ ngón giữa lên, mắng:
“Tôi vừa hỏi, còn ai nữa?” Lúc này, tất cả mọi người đều ngớ ra.
Khi thấy mình làm hành động này, Tô Thành thực sự rất muốn tuyệt vọng.
Nhưng không có cách nào, một cái "Hệ Thống Thổ Hào" giống như bóng ma đang nhìn chằm chằm trong bóng tối, Tô Thành không thể đánh cuộc, nhiệm vụ này nếu không hoàn thành, phỏng chừng sẽ thật sự là bất lực, thiếu thốn ba ngày.
Nếu một người bất cẩn mà lưu lại mầm bệnh và nó không dựng lên được, thì còn làm được gì?
Tô Thành không dám đánh cược, giữa thể diện và số mệnh, cậu kiên quyết chọn cái sau, bảo vệ "bản lĩnh đàn ông" là cách đúng đắn nhất.
"Thật tuyệt vời anh trai của tôi ơi, muốn đi theo nhịp của bầu trời?"
"Điên khùng, Tô Thành bị làm sao vậy?"
"Vẫn là chưa tỉnh ngủ?"
"Ước chừng tối hôm qua cậu ta đã dùng quá nhiều, còn chưa tiêu hóa hết."
"Sao không sửa lại kiểu tóc trước, Tiểu Trí thấy nhiều quá phải không?"
... Các học sinh nghị luận ầm ĩ, Tô Thành cũng muốn nói rằng là cậu rất đau, cậu không muốn như thế này, cậu buộc phải làm thế và không có cách nào.
[Nhiệm vụ đã hoàn thành, chúc mừng kí chủ đã chính thức khai mở hệ thống thổ hào. Từ giờ trở đi, cậu hãy phấn đấu trở thành hệ thống thổ hào mạnh nhất thế giới, bằng cách dốc toàn lực đánh tan hết thảy chướng ngại! Đinh, vui lòng kiểm tra thông tin hệ thống]
Ngay khi Tô Thành sẵn sàng xem xét thứ gọi là [Hệ thống thổ hào] này, thì trò hay đã đến!
"Tô Thành, đi ra cho tôi!"
Tô Thành thân thể khẽ run lên nhìn về phía cửa.
Nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo, cô giáo chủ nhiệm tràn đầy lửa giận, có một nữ sinh nhỏ nhắn đứng bên cạnh, không phải Nhậm Vũ thì là ai.
Đối mặt với mọi người, ngay cả hiệu trưởng Tô Thành cũng không sợ, nhưng một mình giáo viên chủ nhiệm lớp này thì không tốt, nếu thích ai đó, thỉnh thoảng sẽ vô tình quan tâm đến ý kiến và ánh mắt của cô ấy.
Vì vậy, Tô Thành chỉ có thể cúi đầu trước lực lượng nữ cường giả, làm theo lời cô giáo chủ nhiệm, bước ra khỏi lớp trong sự dè bỉu, giễu cợt của các bạn trong lớp.
Vừa ra khỏi lớp, Tô Thành cười tủm tỉm nói: "Cô Vương, vừa rồi em có chút kích động nên không kiềm chế được cảm xúc. Đừng lo lắng cho em, được không?"
Vương Nguyệt Dung nhìn vẻ mặt tươi cười híp của cậu, không khỏi tức giận. "Nếu tôi không nói với cậu, thì cậu làm sao có thể trưởng thành hơn?"
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi, năm nay là người lớn rồi nhỉ? Vẫn như một đứa trẻ."
"Quên đi thôi, nhưng cậu xem, cậu hiện tại làm sao vậy? Sớm tự học, vào lớp la mắng, đập bàn đập băng ghế, cậu còn giống học sinh sao."
"Tôi hỏi cậu, cậu còn muốn đọc cuốn sách này không?"
"..."
Đối mặt với giáo huấn của cô giáo chủ nhiệm, Tô Thành chỉ có thể cúi đầu nghe lời, không dám buông ra một cái rắm.
Rốt cuộc vừa rồi cậu đã làm sai hay không, trong lòng cậu có thể phân biệt rõ ràng.
Nhớ tới câu nói "Ta đi trang bức, cậu thanh toán ", Tô Thành trong lòng rất tức giận, thừa dịp giáo viên chủ nhiệm lớp tại đây, cậu cũng không muốn kiểm tra xem đang xảy ra chuyện gì, sợ bị người khác dòm ngó nên chỉ biết trong lòng đang vu cáo, vu khống, chửi bới.
Và lúc này, tốt nhất là im lặng… Im lặng là chất dập lửa tốt nhất, nếu không sẽ càng ngày càng đen tối, cô giáo chủ nhiệm lớp đã hoàn toàn tức giận.
Vương Nguyệt Dung dạy dỗ cậu trong bốn hoặc năm phút, và việc tự học ở lớp đã sớm kết thúc.
"Cậu sẽ viết một lá thư kiểm điểm trong giây lát và mang nó đến văn phòng của tôi. Cậu có nghe hay không?"
“Em nghe rồi.” Có phải chỉ là viết kiểm điểm thôi đúng không? May mắn thay là không gọi cho phụ huynh, Tô Thành nhẹ nhõm thở phào.
"Được rồi, hai người các em vào học đi. Nhậm Vũ, nhìn chằm chằm vào cậu ta cho cô. Nếu cậu ta dám có dấu hiệu phiền phức, em phải lập tức thông báo cho tôi và xem tôi sẽ làm thế nào để xử lí cậu ta."
Được, đây là một dấu hiệu trực tiếp, và một chút của nó sẽ không hoạt động.
Lớp trưởng loli ngoan ngoãn gật đầu, "Được rồi!"
Sau khi trò chuyện, nàng liếc nhìn Tô Thành, vặn vẹo dáng người mảnh mai nhỏ nhắn, khoác vai Tô Thành đi vào phòng học.
Tô Thành cũng mê luyến liếc nhìn đường cong hoàn hảo trên ngực của cô chủ nhiệm, rồi lắc lư trở lại chỗ ngồi của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.