Thần Hi Chi Vụ

Chương 13: Ơn nghĩa sinh thành

Phiêu A Hề

27/05/2013

Giang Ly Thành là người nói được làm được. Anh nói hơn hai tháng nữa sẽ không quấy rầy cô thì quả thật anh đã biến mất. Vì vậy, khi Trần Tử Dữu về nước thì cảm thấy rất sung sướng như có được kỳ nghỉ từ trên trời rơi xuống dù cho trước khi đi Giang Ly Thành đã rất vội vàng, sắc mặt kỳ lạ, cô cũng mặc kệ.

Không hiểu sao khi anh đề cập đến những đề nghị về “đứa con” lại khiến cô rơi vào hoang mang nhưng sau ngày cô nhốt mình trong phòng tắm cả nửa giờ thì anh lại không nhắc đến chuyện đó nữa. Vì vậy, cô cũng chỉ coi như anh nhất thời thần kinh và cố gắng quên chuyện này.

Ở sân bay đã xảy ra một vài chuyện.

Đêm khuya, đại sảnh rất ít người, kể cả nơi Trần Tử Dữu ngồi. Bên trong nhiều hành khách đang buồn ngủ nên tiếng nói chuyện cũng giảm bớt nhưng có một cặp song sinh năm sáu tuổi đang nô đùa chạy tới chạy lui, khuôn mặt đáng yêu, hoạt bát.

Giang Ly Thành mới đầu còn cúi đầu đọc báo, khi hai đứa trẻ lại lần nữa chạy qua trước mặt anh thì anh ngẩng đầu lên, ánh mắt dán chặt trên người chúng, không hề rời đi.

Ông chủ dừng mắt ở đâu tất nhiên bọn thuộc hạ cũng phải chú ý tiêu điểm. Có lẽ là đêm khuya buồn ngủ nên để nâng cao tinh thần, mấy người cô không biết tên ngày thường trầm mặc ít nói cũng bắt đầu thấp giọng nói chuyện phiếm.

Một người nói: “Lớn lên thì cha mẹ chúng làm sao có thể phân biệt được hai đứa nhỉ?”

Người còn lại nói: “Có thể dựa vào dấu tích nào đó trên người, như hình xăm chẳng hạn.”

Ví dụ đưa ra như vậy Trần Tử Dữu cũng không có ý kiến, cô nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn thiên tài đã đề nghị cho cặp song sinh lấy hình xăm để phân biệt có bộ dáng thế nào.

Người kia bắt gặp Trần Tử Dữu đang nhìn mình thì lập tức cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Tuy lớn lên giống nhau nhưng trên người chắc là có điểm khác chứ, như vết bớt ở vị trí khác nhau.”

Lúc này Giang Ly Thành nhẹ ho một tiếng.

Những người kia lập tức không nói gì nữa.

Ánh mắt Giang Ly Thành tiếp tục dừng lại ở hai bé trai kia, xem bọn chúng lăn lộn cười đùa trên mặt đất, khóe miệng hàm ẩn nụ cười khác lạ nhìn Trần Tử Dữu, cô đột nhiên nhớ tới buổi chiều hôm đó, sau lưng mồ hôi chạy dọc.

Hai đứa trẻ náo loạn một hồi nhưng không có người lớn bên cạnh. Lúc sau không biết làm sao lại gây gổ, cách bọn họ 3–4m một đứa bỗng òa khóc, đứa kia luống cuống dỗ em nhưng lại bị đẩy té ngã trên đất, vì vậy cũng khóc rống lên. Chúng khóc cũng không lớn, chung quanh lại không có ai nên chỉ có bọn họ nhìn thấy.

Trần Tử Dữu theo bản năng đứng lên, muốn chạy lại dỗ hai đứa trẻ nhưng đột nhiên nghĩ Giang Ly Thành đang ở cạnh, cô lại cứng nhắc nắm chặt tay ngồi xuống, cô không thể để anh nhìn thấy cô dễ mềm lòng với trẻ con được.

Giang Ly Thành mắt cũng không dời đi, dường như thấy rất thú vị, vài tên tùy tùng thì vẻ mặt nghi hoặc. Qua vài giây sau, Giang Lưu bước lên, ôm lấy từng đứa rồi vỗ vỗ đầu chúng, rút khăn tay lau mặt cho chúng, hỏi han mấy câu rồi quay lại. Khi anh trở về, hai đứa trẻ tự giác như thú nhỏ lẽo đẽo theo sau anh, đi thẳng đến bên cạnh bọn họ.

Bây giờ Trần Tử Dữu thấy rõ, đó là một cặp con lai tóc quăn đen. Làn da màu mật, mắt đen sâu thẳm, vô cùng xinh đẹp. Nhìn gần hai đứa trẻ này lại càng giống nhau, nét mặt lúc khóc cũng giống như đúc.

Đứa thứ nhất khóc là vì trước ngực có một miếng phù điêu khắc hoa văn bị vỡ, nó vừa khóc vừa cố sức đem hai mảnh ghép lại với nhau.

Cái đó không mắc, Trần Tử Dữu cũng mua một cặp cùng loại, luôn để trong túi đeo bên người. Vì vậy cô bèn lấy ra cái của mình đưa cho đứa bé một cái. Đứa nhỏ này liền nín khóc và mỉm cười.

Đứa còn lại nghiêng đầu nhìn ngó rồi dùng tiếng Anh bì bõm nói: “Hai cái của tụi con giống nhau mà. Cái này đâu có giống đâu.” Vì vậy cô lại đem cái còn lại cho nó.

Đứa trẻ thứ hai thực hiện một kiểu lễ xa lạ với cô, lấy miếng phù điêu đeo trên cổ nhét vào tay Trần Tử Dữu rồi lôi kéo anh em nó chạy đi.

Một lát sau có người đến đưa hai đứa trẻ đi, chúng cũng ngoan ngoãn đi theo. Thế nhưng bộ dáng người đó và hai đứa trẻ lại không giống nhau, Giang Ly Thành quay qua đưa mắt ra hiệu cho Giang Lưu, lập tức Giang Lưu dẫn theo một người ngăn bọn họ lại, kiểm tra người kia một hồi, lại hỏi hai đứa trẻ vài câu, chỉ đến khi người kia đưa ra giấy tờ chứng minh mới để bọn họ rời đi. Khi trở về thì báo cáo với Giang Ly Thành: “Thoạt nhìn không có vấn đề gì. Bọn họ là người Mễ, người đó là cha dượng của bọn nhỏ ạ.”

Trần Tử Dữu không ngờ Giang Ly Thành lại cẩn thận và thiện tâm như vậy. Cô đưa mắt nhìn bọn trẻ bước vào trong, chúng thậm chí còn xoay người ngoắc ngoắc cô. Đến khi không thấy bóng người nữa cô mới cúi nhìn miếng phù điêu kỷ niệm đứa bé tặng, vừa nhìn cô như bị phỏng, thình lình đánh rơi miếng gỗ, đúng lúc Giang Ly Thành chụp được.

Hai cái thoạt nhìn rất giống nhau nhưng thực ra hoa văn lại không giống. Cái cô đưa cho bọn nhỏ hoa văn có hình hoa quả, còn cái này lại được uốn quanh bởi một con rắn.

Cô xấu hổ muốn lấy lại từ tay Giang Ly Thành nhưng trong lòng không biết nên làm thế nào. Đó là tấm lòng chân thành của đứa nhỏ, cô không muốn vứt bỏ nhưng nếu để trong túi của cô qua đêm cô sẽ gặp ác mộng mất.

Không ngờ Giang Ly Thành lại nắm chặt miếng phù điêu gỗ: “Hay để tôi giữ cho.”

Cô vội gật đầu, trong khoảnh khắc đó cô thậm chí còn trái lương tâm mà cầu nguyện cho anh nữa, chúc anh làm người tốt sẽ có báo đáp.

Chuyến bay của họ bị trễ giờ. Sau khi bọn trẻ đi rồi, Giang Ly Thành cũng mất hứng xem báo, một lát sau hỏi cô: “Cô cảm thấy hai đứa nhỏ đó đứa nào là anh trai?”

“Chắc là đứa đã tặng đồ cho tôi.” Trần Tử Dữu nói.

“Tôi cũng vậy. Trước đây cô có từng nghe truyền thuyết này chưa? Khi mỗi người sinh ra, trên đời này ở một nơi nào đó sẽ có một người giống ta như đúc cùng lúc được sinh ra, chỉ là cả hai có thể cả đời cũng không có cơ hội gặp nhau. Song sinh đúng là một trường hợp đặc biệt.” Giang Ly Thành khác thường nói.

“Chưa từng nghe nói, hoàn toàn không có căn cứ khoa học gì hết. Tôi chỉ biết qua chọn lọc tự nhiên, trẻ song sinh và gien di truyền có liên quan với nhau.”

“Ý cô là nếu bản thân là song sinh thì tỷ lệ mang thai song sinh là rất lớn sao?”

“Có lẽ, tôi có người bạn cũng vậy” Trần Tử Dữu nói xong đột nhiên ý thức được, gặp quỷ rồi, sao lại cùng Giang Ly Thành tại sảnh sân bay đất khách quê người trò chuyện về việc nhà, mà còn là chuyện cô cố tình né tránh vài tiếng trước.

Ngay sau đó cô liền hối tiếc, tự nhủ dù Giang Ly Thành nói gì đi nữa cô cũng quyết không đáp lại nhưng cũng lo lắng rằng hai người khó có được sự hòa thuận như vậy mà giờ lại căng thẳng thì anh sẽ quay qua trả thù mất. May sao vừa đúng lúc điện thoại của Giang Ly Thành vang lên, anh nhìn thoáng qua, đứng dậy nhận điện nhưng không đi xa nên cô lờ mờ nghe được anh nói: ” . . .đừng lo lắng, tôi sẽ đến. . . .Đừng suy nghĩ nhiều, ngủ một giấc thật say. . .rạng sáng tôi sẽ đến ngay.”

Khi Giang Ly Thành trở lại, Trần Tử Dữu vì muốn che dấu vẻ mặt giật mình mà cầm tờ báo anh vừa xem lên che mặt, len lén liếc anh.

Không ngờ anh cũng có lúc ôn nhu như vậy, người ở đầu dây bên kia chắc hẳn rất quan trọng. Cô vốn tưởng có thể nhìn thấy vẻ mặt nhu tình như nước nhưng có hơi thất vọng vì sắc mặt anh thoạt nhìn rất bình thường nhưng sau khi ngồi xuống thì trầm mặc không nói cho đến lúc vào đăng ký.

Càng khiến cô ngạc nhiên là, đây là chuyến bay chuyển tiếp, Giang Ly Thành mang theo hai trợ thủ vội vã rời đi, để Giang Lưu đưa cô trở về, đồng thời dặn cô sắp tới nếu có chuyện gì thì cứ liên lạc với Giang Lưu.

Khi máy bay cất cánh, Giang Lưu ngồi xuống bên cạnh cô. Tuy cô đối với người bên cạnh Giang Ly Thành không có chút hảo cảm nào nhưng ngồi cạnh Giang Lưu so với ngồi cạnh Giang Ly Thành thì tốt hơn nhiều.

Cô chưa kịp vui mừng vì Giang Ly Thành lại rời đi sớm hơn một chút so với mong muốn của cô, cũng không thắc mắc gì nhưng nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, nghiêm trọng đến nỗi cô nhịn không được đành phải hỏi Giang Lưu: “Ông chủ của anh chưa kết hôn đấy chứ?”

Cô đương nhiên cho rằng Giang Ly Thành chưa kết hôn bởi vì anh cho tới bây giờ chưa từng đề cập qua, người khác cũng chưa từng nhắc đến. Thế nhưng khi anh nhận cuộc điện thoại vừa rồi thì cô bắt đầu hoài nghi, có lẽ có một người phụ nữ đáng thương đang ở một nơi xa xôi nào đó, trốn tránh tất cả hoặc đã bị giấu đi.

Cô thừa nhận quan hệ của cô và Giang Ly Thành thật xấu xa nhưng là giao dịch tình nguyện giữa đôi bên. Vậy nhưng nếu anh đã có vợ hợp pháp thì mọi chuyện lại hoàn toàn khác… Cô có thể ủy khuất chính mình, dù sao cũng chỉ thương tổn một mình cô mà thôi nhưng cô không muốn vì sự tồn tại của mình mà tổn hại đến một người phụ nữ vô tội.

Mặc dầu Giang Ly Thành có thể có rất nhiều phụ nữ mà cô chỉ là một trong số đó nhưng người khác là người khác, tóm lại cô không bao giờ muốn trở thành kẻ thứ ba, suy cho cùng dùng danh hiệu này cho cô thì cũng đánh giá cao cô quá rồi.

Mỗi người đều có lập trường của mình, như khi cô đang du học nước ngoài có một bạn học mỗi đêm thường đi nhảy thoát y để mưu sinh, cô bạn đó luôn mang giày cao gót vì cho rằng như vậy sẽ không hoàn toàn cởi hết mà có thể giữ lại một phần tôn nghiêm cho mình.

Cô từng cảm thấy rất buồn cười. Bây giờ nghĩ lại cô chẳng phải cũng giống thế sao.

Trong đầu Trần Tử Dữu các ý nghĩ xoay chuyển thật nhanh.

Giang Ly Thành không phải người dễ nói chuyện như vậy. Thế nhưng giọng điệu gọi điện thoại kia của anh khiến cô liên tưởng tới những cuộc điện thoại trước kia, đầu bên kia chính là người mà không còn nghi ngờ gì là anh vô cùng coi trọng, tôn kính và không muốn thương tổn. Cô có thể coi đây là một lợi thế để cùng anh thỏa thuận lại. Như vậy có lẽ tự do của cô sẽ sớm tới.

Cô còn chưa tính toán biện pháp cụ thể thì Giang Lưu đã nghi ngờ nhìn cô, thành thật trả lời: “Giang tiên sinh còn độc thân.”

“Ừ.” Mong chờ của cô rơi tõm vào khoảng không, vẫn chưa từ bỏ ý định cô hỏi tiếp, “Hôn thê?”

“Theo tôi được biết thì không có.”

Trần Tử Dữu cảm thấy thật mất mặt. Chẳng trách Giang Lưu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, chính cô cũng cảm thấy cuộc trò chuyện vừa rồi cứ như cô có ý với Giang Ly Thành vậy. Cô không tự nhiên mà lảng sang chuyện khác: “Sau khi đưa tôi về anh có đi gặp anh ta không?”

“Không cần. Tôi ở lại thay Giang tiên sinh xử lý việc công ty.” Giang Lưu trả lời.

Điều này làm cô khá bất ngờ. Cô vẫn cho rằng Giang Lưu chỉ là lái xe kiêm vệ sĩ, không ngờ nam nhân trẻ tuổi như vậy, còn trẻ hơn cô nữa, lại là trợ thủ đắc lực của Giang Ly Thành.

Cô tùy tiện lật một tờ tạp chí, không hỏi thêm nữa nhưng Giang Lưu lại làm tròn bổn phận mà tiếp tục giải đáp nghi vấn cho cô: “Giang tiên sinh lần này đi cùng một người bạn xuất ngoại làm phẫu thuật, hôm qua vừa mới chẩn đoán chính xác, đó là bạn tốt từ nhỏ của ngài ấy. Giang tiên sinh từng nói, đây là người thân cuối cùng của ngài nên tâm trạng của Giang tiên sinh mới không tốt như thế.”

Trần Tử Dữu tức muốn hộc máu: Giang Lưu anh khi nào lại nói nhiều như thế, tôi có hỏi vì sao tâm tình anh ta không tốt à, hay vội vã bỏ đi là vì chuyện gì sao? Những chuyện này liên quan gì tới tôi?

Cô không nổi cáu được, dù sao Giang Lưu đối với cô vẫn luôn tôn trọng giữ lễ. Thấy Giang Lưu đang chờ cô đáp lại, cô đành phải nén lòng, cố gắng nhã nhặn mà tìm lời nói: “Anh biết anh ta bao lâu rồi?” Cô nghĩ thầm, vấn đề này cũng không liên quan đến mình mà.

“Mười một năm lẻ bảy tháng. Khi đó Giang tiên sinh còn đang đi học, cùng giáo viên hướng dẫn làm đề án thì gặp tôi. Cha mẹ tôi đều đã mất, mẹ nuôi thân thể rất kém, tôi chỉ còn cách bỏ học nhưng ngài ấy đã dùng học bổng của mình giúp tôi đóng học phí nên chúng tôi thường liên lạc với nhau. Khi tôi đang học đại học thì mẹ nuôi bệnh nặng, khi đó Giang tiên sinh đã có công ty riêng nên lại cho tiền giúp mẹ nuôi tôi chữa bệnh. Vì thế sau khi tốt nghiệp, tôi đã đến đây luôn.” Giang Lưu lúc này nói chuyện với cô trong vòng năm phút còn nhiều hơn so với một năm qua, trong mắt lóe lên ánh sáng cảm kích và sùng bái tôn kính.

“Ừm.” Trần Tử Dữu nói, trừ từ đó ra cô thật sự không biết nói gì nữa. Trong mắt cô là ác ma nhưng trong suy nghĩ của người khác lại là thiên sứ, đạo bất đồng bất tương di ngôn.

(đạo bất đồng bất tương di ngôn: không cùng quan điểm thì không thể nói chuyện được)

Giang Lưu cũng không nói nữa, cho đến khi máy bay hạ xuống bất ngờ rồi lại vút lên, có lẽ vì muốn an ủi cô không cần phải sợ, Giang Lưu còn nói: “Khi tôi đi học có một giáo sư nghiên cứu thần học, ông ấy luôn nói những người vận mệnh giống nhau tỷ lệ gặp nhau là khá lớn. Cô tin không Trần tiểu thư?”

Trần Tử Dữu vốn đang sợ khi máy bay xóc nảy, nghe Giang Lưu nói xong sắc mặt trắng bệch run rẩy nói: “Ý của anh là, hai chúng ta đều không cha mẹ, hôm nay sẽ chết chung một chỗ sao?”

Sau khi máy bay hạ cánh an toàn, cô cảm thấy hôm nay trước mặt Giang Lưu cô thật mất hết mặt mũi, người này gương mặt thiện lương, thanh khiết nhưng thực chất cũng cùng một khuôn xấu xa như Giang Ly Thành. Sau này cô không bao giờ muốn gặp anh ta nữa.

Trần Tử Dữu trước khi chính thức đi làm thì muốn tới thăm ông ngoại.

Lúc này cô cũng không ôm nhiều kỳ vọng, không còn tỉ mỉ chăm chút trang phục để có thể thu hút sự chú ý của ông ngoại nữa. Trên thực tế, nói cô không hợp với phong thủy nơi vừa đến coi như còn nhẹ, sau khi về nước các loại bệnh tật mới theo nhau kéo đến, sắc mặt ảm đạm, toàn thân không còn chút sức lực nào, mí mắt sưng vù. Ngày hôm đó đi thăm ông ngoại đột nhiên trời trở lạnh, giữa đường còn đổ mưa, cô mặc áo sơ-mi ngắn tay và váy đến đầu gối, từ bãi xe đến sảnh bệnh viện chỉ có 200m ngắn ngủn mà lạnh quá khiến cô vừa hắt hơi vừa chảy mũi.

Không ngờ lần này ông ngoại lại thân thiện lạ kỳ, tuy vẫn không nhớ lại được bất cứ chuyện gì nhưng hiền hòa nói với cô: “Tiểu thư, hôm nay bên ngoài rất lạnh, cô ăn mặc đẹp đẽ như thiếu nữ không phải không tốt nhưng sức khỏe cũng rất quan trọng.”

Cô nhất thời kinh ngạc không nói nên lời.

Ông còn nói: “So với lần trước, khí sắc của cô kém đi nhiều. Có phải cô không khỏe không?”

Trần Tử Dữu máu trong người như muốn dâng lên. Dù cho ông ngoại vẫn không nhận ra cô nhưng lúc này lại giống một vị trưởng bối hỏi han cô, tình huống như vậy hai năm qua cô ngay cả nằm mơ cũng chưa dám nghĩ đến.

Cô cẩn thận dè dặt nói với ông, cô ra nước ngoài, không hợp khí hậu, khi về lại chưa khỏi hẳn.

Tôn Thiên Đức nghe cô nói đi xa liền kể mình cũng từng đến đó vài năm trước, cao hứng cùng cô nói chuyện phong thổ.

Trần Tử Dữu trong phòng làm việc của bác sĩ đã vui sướng khóc, cô không ngờ mình lại may mắn tới thế: “Ông đã khá hơn rồi, ông đã nhớ ra tôi là ai. Đúng không?”Bác sĩ Lâm cũng mừng cho cô: “Ở nước ngoài cũng có không ít trường hợp như vậy. Không nên gấp gáp, từ từ chờ đợi. Qua vài ngày, chúng tôi sẽ kiểm tra tổng quát cho ông một lần. Lần trước kiểm tra không tốt lắm. Nếu lúc này thân thể ông đã không có vấn đề, có lẽ lần sau cô đến thì có thể cho cô và ông cùng ra ngoài với một người giám sát, ông ấy có thể nhớ lại nhiều chuyện hơn.”

Trần Tử Dữu trên đường về đã ghé qua chùa lạy tạ thần linh. Nhiều năm trước, khi các thần linh bỏ quên cô, cô cũng đồng thời lãng quên họ.

Cô quỳ gối trước tượng thần thật lâu, vừa khóc vừa cầu nguyện, cô chỉ mong cuộc đời này còn có cơ hội cùng ông ngoại vui hưởng cuộc sống, cô cam nguyện dùng cả cuộc đời còn lại đền bù cho sự quên sót đối với thần linh để đổi lấy tâm nguyện này.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm cô được thấy ánh mặt trời. Mang theo hy vọng ở tương lai, Trần Tử Dữu cảm thấy cuộc sống mỗi phút mỗi giây đều tươi đẹp, công việc về sau càng thuận lợi, thần sắc so với bình thường cũng rạng rỡ hơn. Sếp nhìn thấy cô mỉm cười liền nói: “Xem ra nên cho cô nghỉ sớm hơn mới đúng.” Tạ Hoan thì đột nhiên kề sát vào cô, thần bí hỏi: “Có người cầu hôn cậu hả? Hay tính tranh đoạt danh hiệu nhân viên tiên tiến của người ta? Sao trông cậu lại đáng nghi như thế hả?”

Một tuần sau, cô nhận được điện thoại của bác sĩ Lâm kêu cô chủ nhật đến bệnh viện, muốn nói chuyện với cô về bệnh tình của Tôn lão tiên sinh. Giọng điệu bác sĩ Lâm trong điện thoại cũng bình thường, không nói gì rõ ràng.

Cô chờ mong cuộc điện thoại này đã lâu. Thế nhưng đêm đó, khi chuẩn bị xong đồ cho ngày hôm sau, lên giường đi ngủ sớm hơn nhiều so với bình thường thì cô lại mất ngủ, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh Giang Ly Thành ở sân bay vội vã rời đi sau khi tạm biệt cô, rồi lời nói không đầu không đuôi kỳ quái của Giang Lưu ngày đó: “Người có vận mệnh tương đồng tỷ lệ gặp nhau khá lớn. Cô tin không, Trần tiểu thư?” “Giang tiên sinh từng nói, đó là người thân cuối cùng của ngài ấy.” . . .Tại sao lại ở thời khắc này mà nhớ đến chuyện của anh? Rõ ràng về sau này cô cố gắng không thèm đếm xỉa gì đến anh nữa rồi.

Cô toát mồ hôi, muốn đi tắm lần nữa, uống hai viên thuốc ngủ rồi bật điều hòa nhỏ lại, đắp chăn lên cố gắng ngủ. Khi cuối cùng cũng ngủ được thì cô lại mơ về năm mười bảy tuổi đó, cô lần đầu tiên chứng kiến nhiều người sinh tử, lần đầu tiên đối mặt với dối trá, hiểm nguy, lần đầu tiên động tâm và cũng lần đầu tiên hoàn toàn tuyệt vọng với cuộc đời.

Bác sĩ Lâm nói trong đầu ông ngoại Trần Tử Dữu phát hiện một khối u ác tính. Họ kết luận sơ bộ khối u này đã lâu năm nhưng chưa được phát hiện, lúc đầu sẽ khiến ông chảy máu não và tắc động mạch, lâu dần sẽ đè lên các dây thần kinh não, đó cũng là nguyên nhân vài năm gần đây trí nhớ của ông giảm sút. Hiện khối u đột nhiên lớn hơn, gây áp lực lên vị trí đó, ngược lại làm cho tình trạng của ông được xoa dịu.

Bác sĩ Lâm cố gắng dùng từ ngữ dễ hiểu và phương thức uyển chuyển, cân nhắc từng câu chữ để giải thích cho cô bệnh tình của ông ngoại, cẩn thẩn dè chừng, lo ngại làm cô sợ hãi.

Trong TV, loại chuyện như thế này thường xuất hiện nhiều nên Trần Tử Dữu cảm thấy dường như bản thân đang xem một vở kịch cũ, chỉ có điều, nhân vật trong kịch lại chính là cô.

Trên kịch các nhân vật nữ khi gặp phải chuyện này lại làm rơi món gì đó trên tay hoặc đau thấu tâm can mà ngã xuống đất hét lên một tiếng “Không”, thậm chí trực tiếp quỳ rạp xuống đất, hai tay che mặt, khóc không thành tiếng.

Thật kỳ quái, họ làm sao lại thể hiện được các hành động bi thương như vậy? Còn cô, ngay cả “trong đầu như có một tiếng nổ lớn” hay là “máu chảy ngược vào tim” cũng đều không có. Cô chỉ đờ đẫn như đang nghe tin tức trên đài thông báo tại góc nào đó của thế giới vừa xảy ra thiên tai và thảm họa nhân loại, cô cảm thấy thương tiếc, xúc động, cảm khái nhưng tất cả đều cách cô một khoảng cách xa xôi.

Giờ phút này cảm giác của cô đúng là như vậy, mọi chuyện đều là lẽ đương nhiên. Hôm qua còn đang ước mong tương lai được ở bên ông ngoại, thế mà cũng chỉ là một giấc mộng, trong mộng ngập tràn hạnh phúc, sau khi tỉnh mộng tất cả lại trở về vị trí cũ.

Bác sĩ Lâm thấy cô ngây ngẩn nhìn qua cửa sổ có vài cây xanh mới đâm chồi, nghĩ cô không thể tiếp nhận sự thật thì nhẹ giọng kêu cô: “Trần tiểu thư! Trần Tử Dữu tiểu thư!”

“Tôi có thể chuyển viện cho ông ngoại được không? Xin lỗi, bác sĩ Lâm.” Trần Tử Dữu đặc biệt trấn tĩnh.

“Không cần xin lỗi, tôi hiểu mà. Chỉ có điều, các bệnh viện khác đối với hoàn cảnh của ông thì khá bất lợi. Nếu ông xúc động quá thì hậu quả hết sức nghiêm trọng.”

“Nhưng bệnh viện này dù sao cũng không chuyên về não.”

“Chúng tôi có đầy đủ các thiết bị kiểm tra đo lường tối tân, bệnh tình của Tôn tiên sinh không thể làm phẫu thuật được nên chỉ có thể dùng thuốc khống chế, do đó bệnh viện nào cũng không quan trọng. Hai hôm nữa sẽ có vài bác sĩ khoa thần kinh danh tiếng đến hội chẩn cho Tôn tiên sinh, chậm nhất là chủ nhật họ sẽ đến. Cô phải tin tưởng họ nhất định có thể tìm được phương án trị liệu tốt nhất.”

“Bọn họ sao lại bằng lòng vì một ông lão mà đến tận đây?”

“Công ty quyên giúp cho nghiên cứu khoa học đã chỉ định, bệnh tình của ông có tính đặc biệt nên phải phối hợp trị liệu tốt nhất cho ông ấy.”

“Bác sĩ Lâm, ông tôi còn có thể sống bao lâu nữa?”

“…”

Vài ngày sau, các chuyên gia hội chẩn đã chứng thật với Trần Tử Dữu, khối u trong não của Tôn Thiên Đức bất cứ lúc nào cũng có thể diễn tiến nghiêm trọng. Dù dùng thuốc để duy trì tình trạng nhưng nhiều nhất cũng chỉ được nửa năm.



“Tuy nhiên trên thế giới luôn có kỳ tích xảy ra.” Cuối cùng một chuyên gia đã nói với cô như vậy.

Trần Tử Dữu mỉm cười khi các vị chuyên gia tiễn cô, chính cô cũng phải bội phục mình còn có thể cười được.

Trần Tử Dữu dùng tốc độ nhanh nhất làm xong thủ tục tạm nghỉ việc.

Tạ Hoan nói: “Cậu điên rồi. Tháng trước trống ba chỗ đã tuyển người, cậu có biết bao nhiêu người đến phỏng vấn không? Ba trăm! Du học nước ngoài về chiếm một phần ba, chưa kể còn có hơn ba mươi tiến sĩ!”

“Ông ngoại tớ bị bệnh, ông không còn người thân nào khác.”

“Cậu cũng có thể xin nghỉ dài hạn, nếu ông ở gần thì có thể nghỉ nửa ngày mà. Cậu lại không cần tăng lương thăng chức gì đó.”

“Trong công ty làm gì có tiền lệ nghỉ dài hạn chứ. Vả lại tớ muốn ở bên ông mỗi giờ mỗi phút.”

“Thôi, tùy cậu vậy. Công việc đối với người khác có lẽ quan trọng nhưng cậu lại chẳng coi vào đâu.”

Tạ Hoan nói chuyện vẫn luôn thẳng thừng không cho người khác có cơ hội nói lại, có điều cô nói cũng đúng.

Khi lập giao ước với Giang Ly Thành, cô vì muốn giấu ông ngoại nên đã nhận làm giáo viên cho một trường từ thiện, khi đó cô vì bản thân mình mà dán lên cái mác hy sinh vì nước, không cam nguyện mà bán thân, ở sâu trong nội tâm cảm thấy bản thân kỳ thực vẫn coi như là cao thượng.

Rồi lúc ông phát bệnh, bốn bề đều có kẻ thù, cô lại mượn tay Giang Ly Thành trả thù những kẻ đã hãm hại ông cô, nhất là kẻ chủ mưu, tất cả đều có kết thúc thảm hại. Kể từ đó, cô không thể xem mình như người chịu khổ, thanh khiết hiền lương nữa. Cô cũng không có dũng khí quan tâm đến vận mệnh của tập đoàn Thiên Đức nữa bởi cô sợ đột nhiên hiện ra cái tên quen thuộc làm cô nhớ lại mình cũng đã từng tạo ra ác mộng cho người khác, thậm chí cô không thể tiếp tục làm việc ở trường bởi vì mỗi khi đối mặt với ánh mắt trong veo tinh khiết của bọn nhỏ thì cô cảm thấy trong ngoài mỗi chỗ đều dơ bẩn.

Vì vậy cô không thể không đổi chỗ làm để đổi lấy tâm hồn thanh tĩnh.

Có lẽ bởi vì cô trình độ chuyên nghiệp, tướng mạo xinh đẹp và có kinh nghiệm làm việc trong và ngoài nước, tóm lại, nghe nói công việc này cần người có ngoại hình, người ta đầu rơi máu chảy mới lấy được công việc này, cô lại không mất chút công sức nào có được.

Lý do xin nghỉ của cô không rõ ràng nhưng thà nộp phạt cô cũng nhất định nhanh chóng rời khỏi đây.

Vị sếp trẻ tên Trì Nặc kia sau khi cố gắng giữ cô lại không được thì hòa nhã hỏi cô có cần thư giới thiệu không, cô khéo léo từ chối nên lại mỉm cười hỏi: “Kết hôn sao?”

Trần Tử Dữu nhìn anh ta cười, cũng không muốn giải thích nhiều.

“Vậy, chúc mừng cô.” Anh ký vào đơn xin thôi việc rồi tự mình gọi điện kêu nhân viên mau chóng hoàn tất thủ tục thôi việc cho cô.

Rời khỏi nơi đã làm việc một thời gian Trần Tử Dữu đột nhiên có chút lưu luyến. Tuy cô không hào hứng lắm với công việc này nhưng dù sao đây cũng là nơi thu nhận và cho cô dừng chân. Nếu không phải mỗi tuần đều có thể ở trong này tiêu tốn vài chục tiếng đồng hồ thì có lẽ cô mỗi ngày đều như âm hồn dã quỷ đi đi lại lại, sẽ điên mất.

Xin nghỉ dài hạn không phải không được nhưng cô có chút mê tín, ngày nghỉ luôn có kỳ hạn, khi kỳ hạn kết thúc cũng là lúc ông ngoại cô ra đi. Nghĩ thế nên cô tự nhiên sinh ra lo sợ hai chữ “nghỉ phép” này.

Hôm nay cô rời bỏ công việc, cuộc sống sau này không có điểm dừng, đối với cô cũng giống như tương lai của cô và ông ngoại sẽ kéo dài mãi, đến tận cùng cuộc sống.

Cho dù ý nguyện tự lừa mình dối người của cô không thể thành sự thật nhưng ít nhất có thể nhìn thấy ông giây nào tốt giây đấy. Nguyện vọng của cô chỉ nhỏ bé giản đơn như vậy thôi.

Trần Tử Dữu xin vào làm công tác tình nguyện tại bệnh viên này để có thể danh chính ngôn thuận xuất hiện mọi lúc bởi công tác quản lý ở bệnh viện vô cùng nghiêm ngặt.

Tuy nhiên bác sĩ Lâm đã nhận cô làm trợ thủ của ông, mỗi ngày công việc cũng ít nên có nhiều thời gian tự do hơn.

Cô cũng không dám thường xuyên xuất hiện trước mặt ông ngoại nhưng cũng không rời xa ông, sáng sớm nhìn ông xuống sân tản bộ, luyện thái cực quyền, giữa trưa nhìn ông đánh cờ với các bệnh nhân cùng phòng, chiều tối đứng cách ông vài trăm mét cùng xem cảnh trời chiều dưới núi.

Trần Tử Dữu chăm sóc không ít người bệnh, có người xem cô như bạn tốt, thổ lộ với cô nhiều tâm sự. Cô cũng không giỏi giao tiếp với người khác, khi còn trẻ cũng không mà khi đã trưởng thành thì lại càng bị ức chế. Cuộc sống nội tâm của cô chỉ làm bạn với chính bản thân mình, dù trong hoàn cảnh náo nhiệt tưng bừng cũng chỉ như một giọt dầu rơi vào trong nước, chẳng bao giờ hòa hợp được.

Chính trong hoàn cảnh khác thường này cô mới triệt để hiểu rõ cảm giác đó. Những người nhìn như điên điên khùng khùng, hoặc si ngốc hoặc ngây dại kia, sâu trong nội tâm mỗi người đều có một thế giới nhỏ của riêng mình mà cô rõ ràng có thể hiểu thấu được.

Trần Tử Dữu quen một người bệnh, khi còn trẻ từng là diễn viên múa, ngày ngày đều dạy cô vài động tác, tới bây giờ cô đã nắm vững nội dung chính của điệu múa Tân Cương, Mông Cổ, Ấn Độ và múa váy cỏ. Thật ra khi còn đi học cô từng học qua ba-lê và múa dân tộc.

Có một bệnh nhân nam khác, mỗi ngày đều yêu cầu cô dùng tiếng Anh nói chuyện với anh 10 phút, không có nội dung gì cụ thể cả.

Còn có một bé trai 7 tuổi đáng yêu, vì tận mắt chứng kiến cha mẹ qua đời trong một tai nạn giao thông mà kinh hãi. Hàng ngày Trần Tử Dữu đều đến thăm bé, không nói gì cũng không biểu lộ gì nhưng khi cô rời đi, bé lại khóc không ngừng. Về sau cô phải đến thăm bé vào ban đêm, im lặng ngồi bên bé nửa tiếng, đợi cho bé mệt rồi cô sẽ hát bài hát ru để bé chìm vào giấc ngủ.

Ngoài ra còn có 4, 5 ông lão, ngày nào cũng tụ họp hát ca mấy bài hát xưa, dùng đàn phong cầm làm nhạc đệm. Có lần người đánh đàn bị bệnh, những người còn lại đứng ngồi không yên, tâm tình bực bội, nhìn đàn để đó mà khó chịu trong lòng. Nhạc cụ này Trần Tử Dữu đã từng học dù không điêu luyện, vì vậy cô đàn cho họ cả buổi chiều, từ đó về sau họ thường mời cô đến nghe và bình luận.

Cô ngày càng thích ứng với cuộc sống nơi này, giống như cá gặp nước.

Có lẽ, chính cô cũng là một thành viên trong đấy. Cô không ngừng nghĩ như vậy.

Lợi ích khi gia nhập hội đàn này là, khi cô đang dè chừng, bảo trì khoảng cách an toàn với ông ngoại thì Tôn Thiên Đức tiên sinh lại chủ động tiếp cận cô.

Lần đầu tiên ông nói: “Cô được điều đến đây công tác sao? Bộ đồ hộ lý này rất thích hợp với cô đó.”

Lần thứ hai ông nói: “Mắt cô sưng lên kìa, có phải đêm qua trước khi đi ngủ cô đã uống nước?”

Lần thứ ba ông nói: “Cô gái trẻ, gần đây cô gầy quá.”

Lần sau, khi ông đang ngắm ráng chiều sau núi thì bắt gặp cô liền mời cô ngày hôm sau cùng đến xem mặt trời mọc.

Cô xin phép mỗi ngày lúc rạng sáng được cùng ông chờ xem mặt trời mọc. Thế nhưng mấy sáng nay sương mù dày đặc, họ đợi suốt bảy ngày, cuối cùng mới lần đầu tiên thật sự xem được cảnh mặt trời mọc.

Khi mặt trời nho nhỏ như lòng đỏ trứng gà từ từ hé ra sau tầng mây mờ, ánh lên mặt ông ngoại thì Trần Tử Dữu cảm thấy trong miệng mằn mặn, hóa ra nước mắt của cô chẳng biết lúc nào đã rơi xuống khóe môi.

Lúc này, tất cả đều tĩnh lặng như mùa đông vùng địa cực với ánh sáng trong bóng tối, bốn phía là một màn đen kịt vẫn luôn tĩnh mịch như vậy, biết rõ tương lai còn mù mịt, biết rõ dù trời sáng vẫn chỉ là một mảnh tối tăm nhưng vẫn không nén được nỗi mong chờ chút ánh sáng của bình minh.

Bác sĩ Lâm đã nói bệnh tình của ông ngoại cô ngày càng chuyển biến xấu hơn, có thể nói khối u đã gây ra tình trạng “hồi quang phản chiếu”. Ông hiện giờ không còn phát bệnh đột ngột nữa, thậm chí ngay cả khi ông còn khỏe mạnh cũng chưa từng ung dung, bình thản như vậy.

Trần Tử Dữu nhớ lại những lần ông ngoại phát bệnh, muốn giết chết cô. Khi đó cô chỉ đau lòng nhưng chưa từng tuyệt vọng.

Đêm hôm ấy cô nhìn thấy Giang Lưu trong bệnh viện, chợt vụt qua rồi lại biến mất như đang trốn tránh cô, làm cô nghi ngờ bản thân nhìn lầm.

Cô nhìn về hướng Giang Lưu biến mất một lúc lâu, ông ngoại đang cùng ngắm mặt trời lặn với cô liền nói: “Cô biết chàng trai đó à?”

“Dạ?”

“Trước kia anh ta cũng tới một hai lần. Vừa rồi cô không biết chứ anh ta nhìn cô lâu rồi đấy.”

“Vâng.”

“Anh ta thích cô sao?”

“Con không biết. . .Không thể nào?”

“Cô gái như cô, nếu ta còn trẻ, ta chắc chắn cũng sẽ theo đuổi thôi.”

“Khụ khụ.” Trần Tử Dữu sặc sụa.

“Cô có bạn trai chưa?”

“. . .Xem như là có đi ạ.” Cô giật mình, vì vậy nghĩ một đằng nói một nẻo.

Buổi tối cô gọi điện thoại cho Giang Lưu. Dãy số này cô luôn nhớ nằm lòng nhưng chưa từng nhập vào di động, cũng

chưa bao giờ chủ động gọi.

“Cám ơn anh, Giang Lưu.”

Đầu giây bên kia nhất thời không nói gì.

“Cám ơn đã giúp tôi việc này. Tiền thuốc thang cho ông ngoại tôi, còn có sự chiếu cố của bác sĩ Lâm nữa. Chỉ là. . .” Cô không giỏi việc cảm ơn, cẩn thận cân nhắc từng chữ.

“. . .Đó là tiền của Giang tiên sinh, bác sĩ Lâm và Giang tiên sinh là bạn bè.”

“Anh ta sẽ không chủ động giúp đỡ kẻ thù giết cha mẹ mình đâu. Cho nên tôi cũng sẽ không cảm kích anh ta.”

“Giang tiên sinh không cần ai phải cảm kích cả, Trần tiểu thư. Ngài chỉ muốn giúp đỡ người có cùng căn bệnh với mẹ của ngài ấy thôi.” Im lặng một lúc Giang Lưu thay đổi khẩu khí nói, “Được, tôi nhận lời cảm ơn của cô, chuyện này là do tôi phụ trách. Vậy nên cô đừng cự tuyệt. Nếu không tôi sẽ rút lại viện trợ cho bệnh viện này mà đưa cho bệnh viện khác đó.”

“Giang Lưu, anh đã làm gì?” Trần Tử Dữu sớm đã đoán được ông ngoại được chiếu cố như thế tất nhiên do có người quen biết nhưng khi thật sự xác nhận người đó là Giang Ly Thành cô vẫn cảm thấy khó có thể tiếp nhận, “Anh không cần phải làm trái ý anh ta…”

“Tôi đưa cho Giang tiên sinh xem tư liệu bệnh nhân, ngài ấy không nói năng gì cả.”

Ở chốn bệnh viện xa xôi này cô lại gặp vị sếp cũ Trì Nặc, Trần Tử Dữu cảm thấy rất bất ngờ.

Anh dẫn theo một cậu bé đã xuất viện. Cậu bé đó đã dần hồi phục nên hai tuần trước đã được xuất viện, nghe nói được người thân ở nước ngoài đón đi.

Cô đang giúp bác sĩ Lâm chỉnh sửa tư liệu thì có người báo bệnh nhân cũ đến thăm cô.Vì vậy, cô đã gặp lại cậu bé đáng yêu đã khôi phục sắc mặt hồng hào đi cùng Trì Nặc.

Trì Nặc cũng rất bất ngờ: “Tiểu Khang ngày kia sẽ đi cùng chú thím nó, trước khi đi nhất định đòi tới gặp chị Dữu Dữu. Tôi và chú nó là bạn học ở nước ngoài, hôm nay họ có việc nên nhờ tôi đưa nó tới. Không ngờ người tiểu Khang nhớ mãi lại là cô.”

Trần Tử Dữu tươi cười để che dấu vấn đề quá khứ, cúi đầu đùa giỡn với tiểu Khang. Đứa bé lại chẳng nói năng gì, chỉ trốn sau lưng Trì Nặc cười e thẹn, len lén nhìn cô.

Khi Trần Tử Dữu còn làm việc tại công ty cũng chẳng tiếp xúc nhiều với Trì Nặc, mỗi lần đều khách khí hỏi đáp hoặc nghiêm cẩn chờ anh ký tên, trong đầu cô chỉ có một ấn tượng mơ hồ về anh, tuổi trẻ tài cao, có khí chất, nghe nói gia thế cũng không tồi.

Từ rất nhiều năm trước, không giống người ta chia nam nhân ra làm dăm bảy loại như loại thượng hạng, loại tinh anh, loại đạt tiêu chuẩn, loại thứ phẩm, loại kém phẩm v.v…, cô phân chia rất đơn giản, chỉ có một danh từ: nam tính, giống như côn trùng có 6 chân, loài chim có đôi cánh, không phân biệt rõ lắm, đối nam nhân cô đã sớm mất đi cảm nhận về thẩm mỹ.

Ngay lúc này, nhân vật với hình tượng hơi nam tính kia lại đang đứng dưới bóng cây loang loáng phản chiếu ánh nắng nhu hòa lúc trời chiều mà cười ấm áp, nói với cô: “Tôi còn cho rằng cô từ chức vì lập gia đình, không ngờ cô lại đến chỗ này. Nơi này so với công việc lúc trước thú vị hơn sao? Hay có ý nghĩa hơn? “

“Có lẽ thế.” Trần Tử Dữu cúi đầu nhìn bóng mình, không muốn giải thích nhiều.

Một buổi tối, cô nhận được một số điện thoại lạ gọi tới, do dự một chút rồi bắt máy, bên kia nói: “Tôi là Trì Nặc.”

Số di động của cô vẫn chưa đổi, anh muốn tìm cũng dễ dàng, có điều không biết anh muốn gì, rõ ràng bây giờ quan hệ cấp trên cấp dưới cũng chẳng còn, cùng lắm cô chỉ ăn của anh một hộp cơm, được anh đưa về nhà một lần. Cô theo thói quen gọi anh một tiếng “Trì tổng” rồi im bặt, chờ anh nói chuyện.

“Thật ngại quá, tôi cũng không cố ý bới móc chuyện riêng của cô. Hôm nay khi trở về, tôi đột nhiên muốn xem lại lý lịch của cô, sau đó nhớ ra một chuyện. Vì vậy tôi đã tìm hiểu một chút.”

Trần Tử Dữu tiếp tục im lặng. Trong lý lịch của cô, phần thân nhân cô chỉ ghi ông ngoại là “về hưu”, ngoài ra không có thêm bất cứ thông tin nào. Hai ba năm gần đây, cái tên Tôn Thiên Đức danh tiếng đã bị mọi người quên lãng. Chỉ một số ít người còn nhớ, Tôn chủ tịch uy danh lừng lẫy đã vì trọng bệnh mà quy ẩn, cảnh tượng tập đoàn Thiên Đức từ trong vũng bùn ngoi lên đã không còn nữa. Thật chẳng may, Trì Nặc trí nhớ quá tốt liền liên tưởng ngay đến ông ngoại.

“Tôi và cô cùng làm việc với nhau chưa lâu, làm cấp trên của cô, tôi lại không biết hoàn cảnh của nhân viên mình. Tôi cảm thấy rất có lỗi, rất đáng trách. Nếu biết sớm tôi có thể đã cho cô thêm thời gian để ở bên Tôn tiên sinh.”

“Cám ơn anh, thật ra cũng không cần.” Cô nói nhỏ, nhất thời không thích ứng được sự quan tâm đến từ một người xa lạ.

“Cô không còn người thân nào khác, nếu có chuyện gì cứ liên lạc với tôi.”

“Cám ơn.” ngoài từ đó ra, Trần Tử Dữu thật không biết nên nói gì.

Cô chỉ nghĩ cử chỉ thân thiết đó của Trì Nặc như một lễ nghi khách sáo nên cũng không để tâm, không ngờ chỉ sau hai tuần cô thật sự đã phải đến tìm anh.

Những ngày qua, trạng thái của ông ngoại cô ngày càng kém nhưng tinh thần thì rất tốt, chỉ là giấc ngủ ngày càng lâu hơn, một ngày chín, mười có khi mười hai tiếng đồng hồ, ban ngày cũng là hơn nửa thời gian ông chỉ ngủ.

Bác sĩ không cho rằng đây là hiện tượng tốt nhưng lại không thể làm gì được. Khi ông ngủ say, Trần Tử Dữu yên tĩnh ngồi bên cạnh, đếm từng nhịp thở, nếp nhăn và cả những sợi tóc trắng của ông, cố gắng xóa bỏ tất cả hình ảnh trong trí nhớ, chỉ để lại một mảnh trống rỗng, sau đó cô cũng nhẹ nhàng tiến vào giấc ngủ, yên lặng hiền hòa, không lo không nghĩ. Có lẽ đối với ông mà nói, đó chưa hẳn là chuyện xấu.

Cuối cùng cô cũng có nhiều thời gian bầu bạn với ông, khi ông ngủ thì giúp ông chải tóc, nhẹ nhàng chạm tay lên mặt ông, cạo râu cho ông giống như khi xưa vậy.

Lúc ông tỉnh giấc cũng không thích bị đụng chạm, mỗi lần cắt tóc đều giận dỗi, đòi tự tay làm. Vì vậy, dù ông ngủ ngày càng nhiều nhưng với cô lại là lúc không cần phải cẩn thận che giấu biểu cảm, thoải mái sống bên cạnh ông.

Hôm ấy, khi ông ngủ, cô như thường lệ ngồi bên giường ông hai tiếng liền, không suy nghĩ gì, chỉ ngồi cho đến khi hai chân tê rần, cô đứng lên lưu thông máu huyết, nhìn lên cửa sổ màu trắng có vài chiếc lá khô vướng lại, cô liền trèo lên lấy xuống. Thế nhưng cô với không tới, bèn đứng lên ghế, khi cô nhảy xuống, chân vừa chạm đất thì mất thăng bằng, cả người đã chúi về phía trước suýt ngã, tông sầm vào ghế.

Cô vừa day day chỗ bị đụng vừa nhẹ nhàng đặt ghế qua một bên, thình lình nghe được sau lưng có người nói: “Tĩnh Liên, sao lại bất cẩn thế?”

Trần Tử Dữu không thể tin được, từ từ quay đầu lại. Tĩnh Liên là nhũ danh của mẹ cô, chỉ có ông bà ngoại mới hay gọi, cô còn nhớ một năm kia, khi cô còn nhỏ, mẹ tự tay treo màn cửa, kết quả là bước hụt trên ghế, té bị thương, phải nghỉ ngơi rất lâu mới lành được.

Tôn Thiên Đức lão tiên sinh chẳng biết đã tỉnh lúc nào, ánh mắt xa xăm dần tập trung đến cô. Nét mặt bình thường nói: “Hóa ra là Tiểu Dữu, vừa rồi nhìn bóng lưng ông còn tưởng mẹ con.”

Tình huống bất ngờ này phát sinh làm cho Trần Tử Dữu chỉ có thể ngơ ngác đứng đó, không biết làm thế nào, cũng không thể như trong truyền hình nhào tới ôm lấy ông, khóc òa lên.

Cô vẫn đứng im, không nhúc nhích, nghe ông ngoại nói: “Xem ông già rồi hồ đồ này, quên mất cha mẹ con đã qua đời rồi. Con trở về lúc nào? Con gầy đi nhiều đó.”



Thì ra trí nhớ của Tôn Thiên Đức vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Những đoạn ký ức ngắn ngủi, lộn xộn, rối loạn, thường nghĩ chuyện của người khác là chuyện của mình.

Đầu óc ông không phải lúc nào cũng thanh tỉnh. Ông chưa bao giờ hỏi vì sao mình lại ở đây, công ty và nhân viên của ông thế nào, cũng chẳng hỏi lý do mỗi ngày các bác sĩ vì sao lại cho ông uống thuốc, tiêm thuốc, lại càng không nhớ việc mình bị mất trí nhớ, tinh thần bất thường đến nỗi không nhận ra cháu ngoại của mình.

Tuy nhiên dù thế nào ông cũng đã nhận ra Trần Tử Dữu, cũng thừa nhận cô là cháu gái duy nhất của ông.

Từ biểu hiện xem ra là sóng lớn không sợ hãi, ông không vì nhận ra Trần Tử Dữu mà trở nên kích động, thái độ đối với cô vẫn như trước, chỉ chuyển từ “cô gái” sang “Tiểu Dữu”.

Suy nghĩ của ông rất chậm chạp, hành động cũng đơn thuần, hầu như không có tâm tình gì nhấp nhô, bệnh tình ngày càng nặng cũng chẳng can hệ gì, ngay cả những thứ thuốc men khống chế bệnh dường như cũng chẳng ảnh hưởng đến đầu óc của ông.

Trần Tử Dữu cũng không kích động. Cô từng cầu xin một nguyện vọng nhưng cái giá phải trả quá lớn. Thế giới của cô từ lâu đã mênh mông trống rỗng, chỉ còn đếm ngược thời gian, trong mắt cô thanh âm mỗi giây qua đi đều đập vào màng nhĩ, theo đó là nhịp đập của trái tim cô, thình thịch thình thịch, từ tám phương bủa vây tới, chờ đợi tới số không, sau đó kinh thiên động địa ầm vang một tiếng, tất cả lại chìm vào tĩnh mịch.

Có lẽ đó không phải là thời gian được đếm cho ông ngoại mà là cho chính cô.

Mỗi giấc ngủ của ông vẫn kéo dài, thời gian tỉnh ngày càng rút ngắn, thêm vào đó, cho dù ông có tỉnh thì những chuyện ông nhớ được ngày càng ít, cũng chẳng còn muốn ra ngoài nữa, nhiều khi chỉ ngồi đó, ánh nhìn xa xăm.

Những lúc như vậy, Trần Tử Dữu cũng ngây ngẩn ngồi cùng ông. Ánh mắt ông như lạc vào chốn hư vô, còn mắt cô thì dán chặt trên khuôn mặt ông.

Bác sĩ cũng không thể làm gì hơn được nữa, cô chỉ thỉnh cầu họ nỗ lực giảm bớt sự đau đớn cho ông, đừng để ông đau, đừng để ông nhớ lại, hãy cho ông thanh thản vượt qua những ngày cuối cùng này.

Đôi khi ông cũng đòi đọc báo nhưng thị lực của ông đã kém đi rất nhiều nên chỉ chốc lát thì ông chẳng thấy rõ gì nữa, Trần Tử Dữu liền đọc cho ông nghe. Có một ngày ông đang đọc một cuốn sách bìa cứng dày cộm, đọc được vài trang liền quay sang đứa cháu đang đọc một cuốn sách khác bên cạnh nói: “Đọc giúp ông.”

Cô đã từng đọc cuốn sách này và rất thích nó. Khi đó cuộc sống của cô trừ học tập mệt mỏi ra, những lúc khác rất vô tư hồn nhiên nên ngẫu nhiên cũng muốn dùng ‘cái buồn của tiết xuân thu’ làm gia vị thích hợp. Vì thế, cô chưa từng ngờ rằng cuốn sách cô yêu thích ngày trước, 10 năm sau khi nhìn đến bìa sách cô lại cảm thấy như rắn độc.

《Trăm năm cô đơn》

——*——*——*——*——

Trong trí nhớ của cô, ông ngoại không thích tiểu thuyết. Thật ra ông không yêu thích văn học nước ngoài. Cuốn sách đã ố vàng, trang sách tỏa ra mùi nấm mốc, không biết ông đã lấy được ở đâu.

Nét mặt ông lại như đang hồi tưởng chuyện xưa, ôn nhu nói: “Sách này bà ngoại con rất thích. Trước khi chúng ta lấy nhau, bà ấy vẫn muốn ông xem, cho tới bây giờ ông cũng chưa từng xem qua.”

Cô đọc từng chữ, đều là từ ngữ đơn giản nhưng với cô, từng lời thốt ra lại khó khăn, giống như khi nghiên cứu sách về bệnh ung thư của ông, vừa đọc vừa cảm giác như đang đọc bản tuyên án của chính mình, trong lòng, trong đầu, trên miệng, đều vang lên, ba lần giày vò.

Cô cố gắng đọc chậm, trong lòng hiểu rõ, khi cô đọc xong cuốn sách này cũng là lúc ông ra đi. Nếu thế cô hy vọng đây là cuốn sách đọc mãi không hết.

Thế nhưng cô lại lo lắng, nếu chưa đọc xong cuốn sách mà ông đã đi mất thì có phải cô sẽ hối hận suốt đời?

Tâm tư xoay chuyển, cô đọc được vài trang thì giọng bỗng khan khan, vì vậy ông ngoại kêu cô hôm sau hãy đọc tiếp.

Như vậy cuốn sách này là cầu nối duy nhất của ông ngoại và cô. Vài ngày sau, trang sách còn lại ít hơn mà cổ họng cô cũng không thấy khá lên, đọc lẫn lộn, từ ngữ vốn tối nghĩa lại càng thêm khó hiểu hơn.

Ông nói: “Nghỉ một chút đi con.” Cô vui mừng dừng lại, nghe ông hỏi, “Sao không thấy bạn trai con đến?”

Trần Tử Dữu lắp bắp kinh hãi, vừa định phủ nhận thì sắc mặt ông hoảng hốt: “Ngày đó con nói có bạn trai, có phải vì ông nên hai đứa đã chia tay?” Thế là cô mơ hồ nhớ ra, tựa hồ vì cô đã phủ nhận có quan hệ với Giang Lưu nhưng lại qua loa thừa nhận chuyện có bạn trai, bây giờ có hối cũng không kịp.

“Đưa nó tới cho ông gặp. Ông biết mình không còn bao lâu nữa, dù sao cũng phải gặp cháu rể tương lai một lần chứ.”

Cô khó xử, chỉ muốn thừa nhận chuyện đã thuận miệng gạt ông chứ thật ra cô không có bạn trai nhưng thấy vẻ mặt mong chờ của ông ngoại, cô lại không dám mở miệng.

“Tiểu Dữu, không phải lần trước ông làm con đau lòng mà con giận ông nên mới giấu bạn trai đi, không cho ông gặp đó chứ?”

Trần Tử Dữu không hiểu ông đang nói gì, cũng không dám trả lời bậy, chỉ bóng gió nói linh tinh.

“Lần trước không phải vì ông phản đối con và người kia qua lại, còn đánh con nữa nên con mới bỏ đi nhiều năm không về đó sao?”

Ông cũng không biết gắn mấy cái tình tiết phim ảnh lên đầu cô lại khiến cô nhẹ nhõm: “Sao lại thế ạ, ông cũng vì muốn tốt cho con mà. Thật ra con…”

“Hay là, con không chia tay mà vẫn ở bên anh ta? Quên đi, ông cũng nghĩ thông suốt rồi, dù nó không xứng với con nhưng chỉ cần con thích là được. Đưa nó tới cho ông gặp mặt, để ông được nhẹ lòng.” Sau đó ông nói đến những chuyện đau buồn của người phụ nữ sống lẻ loi cô độc trên đời, muốn cô ngàn vạn lần không được học theo cái chủ nghĩa độc thân đó.

Kể từ đó, Trần Tử Dữu không dám nhắc tới, chỉ mong ông mau chóng quên chuyện này đi nhưng ông ngoại cô lại rất chấp nhất đối với chuyện này, mỗi ngày đều lôi ra nói, cô không cách nào nói dối để cho qua được.

Thấy sắp đến sinh nhật lần thứ 84 của ông, người Trung Quốc có tục lệ, 73 và 84 là quẻ khảm của người già. Cô bỗng nhiên nhớ ra năm đó bà ngoại mất vừa đúng 73 tuổi thì thấy bất an, dù có lừa gạt thế nào hoặc tự vạch trần vết sẹo và đời tư thì cô cũng muốn hoàn thành tâm nguyện này của ông ngoại, coi như lễ vật tặng ông nhân ngày sinh nhật.

(quẻ khảm: một quẻ trong bát quái, mang nghĩa hiểm hóc)

Cô điểm lại những người nam nhân mình biết, giao tình thật sự thì không có mấy người, có người đã kết hôn, có người đã có bạn gái, người có khả năng lại bị loại, còn lại hai người, cho dù đồng ý đóng kịch với cô cũng chỉ sợ ông không tin, cô sẽ chọn người có tướng mạo và cá tính vậy.

Thậm chí cô còn tìm đến trung tâm môi giới hôn nhân, đặt ra cả đống điều kiện, còn có nơi gặp gỡ là phải tại bệnh viện này. Bởi vì cô không dám đi quá lâu, thời điểm ông tỉnh táo ngày càng ít, cô muốn đảm bảo mình được ở bên ông những lúc đó, được giây nào hay giây ấy.

Điều kiện chủ yếu của cô là có tướng mạo, khí chất và ăn nói khéo léo, hoàn toàn không chú trọng đến bối cảnh xuất thân, cô nghĩ không thể đòi hỏi một người phải hoàn hảo được, dù sao cô cũng chỉ cần một diễn viên, bề ngoài không tệ là được. Vì vậy, nhân viên ở trung tâm môi giới hôn nhân tỏ vẻ nghi ngờ, cho rằng cô là người mắc bệnh ảo tưởng hoặc cô vốn là kẻ biến thái, định lừa gạt nam nhân hảo hạng đến nơi hoang dã để chơi trò giết người.

Tuy vậy cũng tìm được vài người nhưng sau đó cô lại cảm thấy hành động của mình quá ngớ ngẩn. Cô là cần nam nhân cùng cô diễn trò thân mật nhưng đa số đều có mục đích kỳ quái, tìm kiếm vận may hoặc tìm kích thích, có kẻ lòe loẹt, có tên vô lại mặt mày hung tợn. Cô thở dài tiễn từng người về, còn suýt bị một kẻ bỡn cợt.

Sinh nhật ông ngoại gần đến mà cô vẫn chưa tìm được người thích hợp. Thậm chí cô cũng từng cân nhắc tới cả Giang Lưu, chỉ cần nghĩ ra một lý do để che lấp, ít nhất ông ngoại cũng sẽ không nghi ngờ anh ta. Thế nhưng Giang Lưu là người của Giang Ly Thành, khi đó cô không thể cự tuyệt sự giúp đỡ của bọn họ, không dám đừa giỡn với tính mạng của ông ngoại. Ngoài tiền ra, họ còn có mạng lưới quan hệ rất rộng, nếu cô từ chối, họ sẽ ngay lập tức chặt đứt đường sống của ông. Nói vậy nhưng loại chuyện này lại phải tìm người giúp, như vậy có xúc phạm đến ông ngoại không?

Ngay lúc này cô liền nhớ tới Trì Nặc. Cả hai người đều có khoảng cách rất lớn, cô vốn không cố tình muốn gặp anh, hơn nữa yêu cầu của cô có vẻ rất vô lý nhưng thật sự cô không tìm được ai khác tốt hơn, không mong anh sẽ nhận lời nhưng hôm sau cô vẫn đến chỗ anh.

Hôm đó gió to, mưa vừa trút xuống thì anh đến, nhìn có vẻ phong trần, mệt mỏi. Hai người chỉ bàn bạc được 5 phút thì ông ngoại Tử Dữu xuất hiện.

Trì Nặc bề ngoài nho nhã, ăn nói lưu loát, đối đáp khéo léo, còn tinh tế tặng quà cho ông, không đắt lắm nhưng đặc biệt, kiên nhẫn trả lời ông từng vấn đề.

Anh còn cùng ông chơi một ván cờ vua, phối hợp với bộ pháp khác thường của ông, chân thành mà giả vờ thua ông.

Mặc dù Tôn Thiên Đức cười rất khẽ nhưng có thể nhìn ra được ông rất hài lòng, cầm tay Trì Nặc nói: “Cháu có tính lấy Tiểu Dữu nhà ông không?”

Trì Nặc mặt không đổi sắc nói: “Nếu cô ấy đồng ý, cháu sẽ lập tức cưới cô ấy ạ.”

“Tiểu Dữu nhà ông từ nhỏ chưa từng chịu khổ nên sau này cháu không được để nó chịu uất ức gì đó.”

“Ông yên tâm, cháu sẽ bảo vệ cô ấy.”

Trần Tử Dữu đưa anh đến bãi đỗ xe: “Tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào.”

“Đừng khách khí.” Anh thấy cô khom lưng hành lễ hết sức nghiêm túc, muốn ngăn cô lại, bàn tay vừa đưa ra lại rụt về, ôn tồn nói, “Cô quay lại đi, đừng để ông phải đợi lâu. Sau này có cơ hội mời tôi một bữa cơm là được rồi.”

Gặp được “cháu rể tiêu chuẩn” ông rất cao hứng, mặc dù phần lớn thời gian ông đều ngủ nhưng khi tỉnh lại lại nhắc: “Tiểu Trì không đến thăm con sao?”

“Anh ấy đi công tác rồi ạ. Anh ấy thường phải đi công tác, mỗi lần đi đều rất lâu.” Trần Tử Dữu trấn định trả lời.

Hai ngày sau ông lại hỏi: “Tiểu trì đi công tác đã về chưa? Sao không thấy hai đứa gọi điện cho nhau vậy?”

Cô không muốn làm cho tình hình phức tạp hơn nữa, cũng không muốn mắc nợ quá nhiều không cách nào báo đáp được nhưng cô nhớ biểu lộ hài lòng của ông, lại càng không thể đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của ông nên lại miễn cưỡng làm phiền Trì Nặc lần nữa.

Cuối cùng, khi cô hạ quyết tâm thì quyết tâm của cô không thể dùng được nữa bởi vì Tôn Thiên Đức đã lâm vào trạng thái hôn mê sâu 24 tiếng, không thể tỉnh lại.

Bác sĩ nói: “Rất tiếc, Trần tiểu thư.”

Cô bình tĩnh hỏi: “Ông ngoại tôi còn có thể sống được bao lâu?”

Khi Trần Tử Dữu nhận được điện thoại của Giang Ly Thành thì cô đang bên giường ông ngoại, tiếp tục đọc cuốn sách chưa được đọc xong “Trăm năm cô độc”. Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có giọng nói nhẹ nhàng của cô và tiếng kêu của các thiết bị máy móc gắn trên người ông, còn cả tiếng tim đập của cô, tất cả hòa quyện vào nhau, ngập tràn không gian.

Từ ngày ông ngoại cô bắt đầu hôn mệ, cô cũng giống như cái xác không hồn, hít thở, ăn uống, cái gì cũng không muốn nữa.

Tiếng chuống điện thoại đột ngột vang lên, dù âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn phá vỡ khoảng không yên tĩnh độc lập nơi đây. Cô giật mình làm rơi cuốn sách, thần trí bị lôi trở lại. Trên màn hình xuất hiện một dãy số, rất lạ lẫm.

Cô im lặng nhìn dãy số nhấp nháy rồi biến mất. Khi lần thứ hai dãy số đó xuất hiện thì cô mới tiếp điện thoại.

Trần Tử Dữu không ngờ lại là giọng nói của Giang Ly Thành, cô loáng thoáng nhớ đây là lần đầu tiên anh gọi cho cô, trước kia luôn do Giang Lưu hoặc người khác gọi đến: “Trần tiểu thư, Giang tiên sinh nói…”, luôn như thế. Quái lạ, giọng nói truyền qua điện thoại xa xôi thường có chút sai biệt nhưng cô lại có thể phân biệt rõ được như thế.

“Tôi đã về. Nếu có thời gian buổi tối hãy cùng ăn cơm. Được không?” Giang Ly Thành nhàn nhạt nói.

Cô hơi hoảng hốt, cảm thấy xa lạ với cách thức nói chuyện này. Anh còn dùng từ “nếu”, lại thêm dấu chấm hỏi, như đang cho cô lựa chọn.

Cô vô thức nhìn thoáng lịch trên tường, lại nhìn ông ngoại đang ngủ an lành. Đã hai tháng rồi, gần đây cô đã không còn khái niệm thời gian nữa. Thời gian của cô đã đứng lại.

Theo bản năng cô muốn nói “không”, cô không muốn rời xa ông ngoại một phút nào, sợ khi cô đi sẽ không được gặp ông lần cuối cùng, mặc dù bác sĩ đã nói tình huống này của ông chỉ duy trì trong một thời gian ngắn, nếu chuyển biến xấu sẽ dễ dàng nhận ra. Thế nhưng cô vừa suy nghĩ vừa đáp, “Được”.

“Bảy giờ Giang Lưu sẽ đón cô. Tối gặp.” Quả nhiên, Giang Ly Thành rất dứt khoát cúp điện thoại, không nói thêm một chữ nào.

Trần Tử Dữu soi gương đánh phấn, thoa son, xịt chút nước hoa, quần áo thanh thoát, tóc được cột lên gọn gàng.

Thời gian gần đây cô đều ở trong phòng, ít tiếp xúc với ánh mặt trời nên màu da tối lại, môi nhợt nhạt, đầu tóc như có mùi thuốc khử trùng.

Cô cũng không cần chăm chút như vậy nhưng nghĩ lại, anh xem như đã gián tiếp giúp đỡ cô, dù không cần cảm kích nhưng ít nhiều cũng nên tỏ chút tôn trọng vì đó vốn không nằm trong hiệp ước giữa hai người. Tuy tất cả đều liên quan đến anh, việc cô hận Giang Ly Thành cũng vĩnh viễn không thay đổi nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, cô hiểu rõ điều này.

Cô nghĩ tại sao mình rõ ràng có cơ hội từ chối lần này nhưng lại vẫn đến nơi hẹn. Có lẽ trong lòng cô hiểu rõ khi quan hệ giữa cô và Giang Ly Thành chính thức kết thúc thì cũng chính là lúc ông ngoại ra đi. Vì vậy cô thà duy trì mối quan hệ mập mờ dơ bẩn này với Giang Ly Thành lâu hơn một chút, như vậy có thể tự dối lòng rằng ông ngoại sẽ không bỏ cô mà đi.

Giang Lưu nhìn thấy cô, cung kính hành lễ vẻ mặt bình thường lái xe đi, như mọi lần, biểu cảm thương xót thật khó nhìn thấy trên mặt anh. Trần Tử Dữu nghĩ, cũng bình thường thôi, lần trước anh có vẻ khác thường cũng không phải vì đồng cảm với cô mà là vì khi đó anh muốn ca ngợi Giang Ly Thành.

Xe chậm rãi theo đường núi mà chạy, xa dần trung tâm nghiên cứu thần kinh. Cô quay đầu lại nhìn cho đến khi khối kiến trúc toàn màu trắng đó biến mất trong tầm mắt, tâm trạng nhiều ngày bĩnh tĩnh nay lại đột nhiên trở nên phập phồng, tựa như đang rời khỏi thiên đường quay trở lại mặt đất vậy, lại sợ khi quay lại thì không thể tìm thấy đường vào nữa.

Cô còn tưởng Giang Lưu sẽ đưa cô đến nhà hàng hoặc chỗ Giang Ly Thành, ai ngờ lại dừng ngay dưới chân núi, mở cửa xe cho cô.

Xa xa có một chiếc xe màu đen đang đỗ, cô bước đến, lái xe lập tức tính mở cửa xe cho cô thì cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra. Người lái xe trẻ tuổi ngơ ngác dừng bước, nhìn Giang Ly Thành vòng qua mở cửa xe cho Trần Tử Dữu, còn làm động tác “mời”. Bóng đêm yên tĩnh, cô không nhìn rõ nét mặt anh.

Không ngờ anh lại ở nơi này đợi cô. Trần Tử Dữu bất giác quay lại nhìn Giang Lưu, anh liền hiểu ý, nói rất khẽ sau lưng cô: “Tôi sẽ ở đây. Nếu Tôn tiên sinh có chuyện gì sẽ mau chóng cho cô biết.”

Trước cái nhìn chằm chằm của Giang Ly Thành, cô không tiện quay lại nói cảm ơn, chỉ hơi cúi đầu rồi bước nhanh về phía cửa xe Giang Ly Thành đã mở.

Chiếc xe lặng lẽ chạy trên con đường không có chút ánh sáng cũng không có bóng người qua lại, không ai nói chuyện, trong xe bao trùm một bầu không khí kỳ dị, bên ngoài chỉ có hai cột sáng chiếu ra từ chiếc đèn pha, thỉnh thoảng có một xe vượt qua.

Thật lâu sau xe vẫn chưa tiến vào trung tâm thành phố, bên kia có tiếng vải cọ xát, Trần Tử Dữu quay sang thì thấy gò má Giang Ly Thành ẩn hiện bên ánh lửa phát ra từ điếu thuốc anh đang kẹp trên tay.

Anh nhanh chóng nhận ra mình đang bị quan sát, nhìn sang phía cô, trong miệng còn ngậm điếu thuốc. Anh lẳng lặng chìa hộp thuốc lá ra, cái bật lửa trong tay anh vẫn còn cháy.

Trần Tử Dữu theo ánh lửa rút ra một điếu thuốc, anh nghiêng người châm lửa cho cô, ánh sáng phút chốc vụt tắt, không gian lại chìm vào yên tĩnh.

Trong xe mùi thuốc lá dần nồng nặc, Trần Tử Dữu cảm thấy ái ngại với lái xe nên đã mở cửa kính xuống một nửa, không bận tâm mưa đang rơi lất phất bên ngoài, vài giọt mưa nặng hạt liền qua chỗ hở hắt vào mặt cô. Cô nhanh chóng đóng cửa sổ, giọt nước theo khóe mắt rơi xuống trông như giọt lệ.

Tiếng động cơ rất nhỏ, hệ thống thông khí được bật lên. Khi cô dập tắt thuốc, rút khăn giấy lau nước mưa trên mặt thì Giang Ly Thành thấp giọng hỏi: “Cô muốn ăn gì?”

“Tùy ý đi, gì cũng được.” Im lặng thật lâu, đột nhiên tim cô đập nhanh, không thở nổi, nghĩ cần nói gì đó để dịu xuống, suy nghĩ một lúc cô mới hỏi, “Bệnh của bạn anh có khá hơn chút nào không?”

Cô không lo anh sẽ trách tội Giang Lưu đã kể chuyện cho cô vì Giang Lưu theo anh trung thành nhiều năm, mỗi câu anh ấy nói đều đã được anh ngầm đồng ý.

Giang Ly Thành có vẻ ngạc nhiên một chút, không nghĩ cô sẽ hỏi chuyện này: “Đã ổn rồi, phẫu thuật coi như thành công.”

“Chúc mừng cô ấy.” Trần Tử Dữu thành tâm nói. Nếu vận mệnh hai người đều giống nhau, cuối cùng đều có người thân mang bệnh thì cô thật tâm mong người bạn kia của anh có thể sống lâu trăm tuổi.

“Thay mặt cô ấy cám ơn cô.” Giang Ly Thành nói xong câu đó lại không lên tiếng nữa.

Bữa cơm rất im lặng, ăn gì cô cũng không nhớ nổi, chỉ nhớ cô đã ăn rất nhiều, khẩu vị dường như tốt hơn.

Ở bên ông ngoại hai tháng, cô chỉ ăn chay, ăn gì cũng không cảm nhận được, dạ dày cũng thế, một ngày ba bữa cô chỉ ăn một bữa, thậm chí có khi còn không ăn cũng chẳng có gì khác.

Giang Ly Thành vẫn thường cố chấp chọn vang trắng cho khai vị nhưng lần này lại không có vị ngọt, độ cũng nhẹ nên cô đã uống rất nhiều, cho đến khi cạn hết cô mới quay sang đối mặt với Giang Ly Thành, nâng ly rượu: “Anh không mời tôi uống một ly sao?”

Giang Ly Thành hờ hững nói với bồi bàn: “Cho cô ấy một ly bran-đi, loại tôi thường uống ấy.”

Sau khi bồi bàn rời đi, Trần Tử Dữu nói: “Tôi không thích bran-đi.”

“Nếu cô muốn say thì uống bran-đi để mau say. Uống loại này quá nhẹ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hi Chi Vụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook