Thần Hoàng Đế Tôn Bạo Sủng Tuyệt Thế Luyện Đan Sư
Chương 50: Cẩu Huyết (3)
Không Tâm
18/06/2023
Hai mươi năm trước, Diệp Quyền Quý là một thiếu niên trẻ tuổi, non nớt kiên trì không sợ gì.
Trên đường nhậm chức huyện lệnh huyện Thích Túc, Diệp Quyền Quý gặp phải cường đạo, trong lúc tranh đấu, sẩy chân rơi xuống nước.
Diệp Quyền Quý là một con vịt cạn, sau khi quẫy đạp rồi mê man, bèo nước gặp nhau, là cô ngư dân A Thi, mẫu thân của Diệp Bác Thiên cứu mạng Diệp Quyền Quý.
Diệp Quyền Quý vẫn nhớ những ngày tháng gian khổ đó, nữ nhân A Thi kia hèn hạ vô sỉ, nhân lúc ông ta suy yếu, mất sức liền cưỡng ép, cướp mất sự trong sạch của ông ta.
Trong khoảng thời gian một tháng, Diệp Quyền Quý bị A Thi giày vò đến không ra hình người.
Trời thương xót cho, A Thi phải đi một chuyến xa nhà để bán cá, Diệp Quyền Quý nhân cơ hội tháo chạy, bỏ trốn khỏi lồng giam ma quỷ đó.
Chuyện này nghe rợn cả người lại còn khó lọt tai. Diệp Quyền Quý nhẫn nhục chịu muôn vàn chua xót, tủi hổ, trăm cay nghìn đắng chống đỡ quay về huyện Thích Túc, cống hiến một phần sức lực cho cuộc sống hạnh phúc của bách tính trong huyện.
Đoạn kí ức đó đau khổ, đen tối. Hai mươi năm qua, Diệp Quyền Quý gần như đã quên hết rồi.
Diệp Bác Thiên đột nhiên xuất hiện, quá khứ đau khổ, đen tối lại mãnh liệt tràn về trong tâm trí. Diệp Quyền Quý phẫn nộ khác thường, một tay vung lên mặt Diệp Bác Thiên.
“Ngươi cút, ta không có đứa con trai này.”
Diệp Quyền Quý nghẹn ngào, ông ta nhớ rất rõ, trong sạch của ông ta bị A Thi đích thân hủy đi như thế nào.
Nữ nhân đó, nữ nhân đó quả thực là một con ác quỷ, bình thường trêu đùa ông ta, bắt ông ta theo ham muốn của mình. Không vui liền bỏ đói ông ta ba, bốn ngày, động một tí là đánh với đấm. Ngày ngày chửi rủa, sỉ nhục lòng tự tôn và tài sức của một người nam nhân như ông ta.
Diệp Bác Thiên che mặt khóc, nước mắt như mưa.
“Cha, người đánh con, sao người có thể đánh con? Nương con còn không nỡ mắng con một câu, người thật ác.”
Diệp Bác Thiên khóc lóc sướt mướt, nước mắt như mưa. Một nam nhân lớn như thế mà khóc đến đứt ruột đứt gan.
Diệp Quyền Quý tự nhận là hảo hán, khổ cũng không nói, lệ cũng không được rơi, đau đớn chỉ có thể nuốt ngược vào trong bụng. Diệp Bác Thiên khóc lóc sướt mướt khiến ông ta vô cùng kinh ngạc.
“Hu hu hu, con không sống nữa, con không thiết sống nữa.”
Diệp Bác Thiên lăn lộn ra đất, khóc lóc om sòm. Vừa gào vừa khóc muốn lấy cái chết chứng minh, muốn biến thành lệ quỷ giống như mẫu thân A Thi hắn, cùng quay về tìm Diệp Quyền Quý báo thù rửa hận.
Diệp Bác Thiên đòi chết, Diệp Quyền Quý chỉ mong sao hắn ta không được chết yên.
Nhưng mà Diệp Quyền Quý tuyệt đối không muốn lại nhìn thấy A Thi nữa.
“Đủ rồi, ngươi nói ta là con trai ngươi, bằng chứng đâu?”
Diệp Quyền Quý nổi giận đùng đùng nói.
“Không có.”
Diệp Bác Thiên nói: “Con là con trai của người chứ người không phải người là con trai của con. Con có thiên tư trác tuyệt đến mấy cũng không sinh nổi đứa con trai to như người.”
Diệp Quyền Quý ho khụ khụ, hắng giọng lại, giả vờ che giấu sự ngượng ngùng của bản thân.
“Không tồi, năng lực phản ứng hơn người, có tiềm năng làm con trai ta.”
Diệp Bác Thiên từ dưới đất bò dậy, kiêu ngạo vươn ngực ra.
“Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con là con trai của phụ thân, người quý hóa là Tể tướng một nước, con trai đương nhiên không thể thua kém người.”
Diệp Quyền Quý thích câu này.
“Lấy bằng chứng ra đây, chứng minh ngươi là con trai ta.”
Diệp Bác Thiên vui vẻ gật đầu, cởi quần xuống, bên trong là một chiếc quần nệm rất cũ.
“Cha, người cẩn thận nhìn xem, chiếc quần nệm này có phải của người không.”
Diệp Quyền Quý nghiêm túc, tỉ mỉ nhìn.
“Có chút giống, lại có chút không giống.”
Diệp Bác Thiên nói: “Cha, người lại gần hơn nhìn đi. Chiếc quần nệm này chắc chắn là của người, là nương con đích thân tụt xuống đem đi giặt. Hôm ấy người bỏ đi đã quên mang theo.”
Diệp Quyền Quý ngồi xổm xuống, nhìn quanh Diệp Bác Thiên, quan sát 360 độ không thừa một góc chết.
Quần nệm quá cũ rồi, lại không phải là loại quần thêu chữ, Diệp Quyền Quý nhớ không nổi.
Sau khi quay Diệp Bác Thiên 180 độ xong, vành mắt Diệp Quyền Quý bỗng đỏ ửng.
“Là con, con đúng là con trai ta.”
Diệp Quyền Quý rề rà đứng dậy, ôm thật chặt Diệp Bác Thiên, nhiệt tình như lửa, xúc động không thôi.
Diệp Dao Quang nhìn hai người bọn họ, hỏi: “Ông từ đâu mà nhận ra vậy?”
Diệp Quyền Quý lạnh lùng hừ một tiếng, đắc ý miệt thị, châm biếm Diệp Dao Quang.
“Nữ nhân các ngươi không hiểu nổi đâu, nó chính là con trai ta, chắc chắn không sai, một chút cũng không thể làm giả.”
Diệp Bác Thiên giơ tay, cùng Diệp Quyền Quý khoác vai khoác cổ.
“Muội muội, cha nói đúng đấy, muội không hiểu được đâu. Cái này chỉ có nam nhân chúng ta mới hiểu được thôi, muội đừng để ý.”
Diệp Bác Thiên mặc lại quần, vui mừng hớn hở kể chuyện cuộc sống hồi nhỏ với Diệp Quyền Quý.
Diệp Quyền Quý là một người đàn ông giàu tình cảm, nghe Diệp Bác Thiên nói hắn từ nhỏ phải xuống sông bắt cá, ăn không no, mặc không ấm, bị người đời gọi là dã chủng hai mươi năm thì trong lòng ông ta cảm thấy thương xót, đau lòng lắm.
“Con trai, con quay về rồi, cha sẽ đối xử tốt với con.”
Diệp Quyền Quý xoa xoa đầu Diệp Bác Thiên, cảm giác tay thô ráp, gai gai khiến Diệp Quyền Quý lưu luyến không thôi.
Trong thời gian ngắn ngủi uống nửa tách trà, mái tóc đen của Diệp Bác Thiên bị Diệp Quyền Quý giày vò đến rụng vô số cọng tóc.
Trên nền nhà sạch sẽ dần dần chất đống một mảng tóc, Diệp Bác Thiên căm ghét cắn chặt răng nhẫn nhịn.
Diệp Dao Quang không có ý định lí giải tình phụ tử giữa Diệp Quyền Quý và Diệp Bác Thiên, quay người bỏ về Thiên Tiên viện.
Diệp Bác Thiên gọi Diệp Dao Quang lại, vội vội vàng vàng cáo từ Diệp Quyền Quý rồi rảo bước đuổi theo Diệp Dao Quang.
Đôi mắt lạnh của Diệp Quyền Quý nhìn chằm chằm theo bóng lưng rắn rỏi của Diệp Bác Thiên. Âm thanh lạnh lùng không hề báo trước lập tức vang lên.
“Đi điều tra thân phận của Diệp Bác Thiên. Nếu hắn là con trai của A Thi, giết! Còn nếu hắn giả mạo danh tính thì cứ để yên đã, ta muốn biết ý đồ của hắn.”
A Thi là vết thương không thể xóa nhòa trong tim hắn. Bất luận Diệp Bác Thiên có phải là con trai ruột của Diệp Quyền Quý hay không, chỉ cần Diệp Bác Thiên có quan hệ mẫu tử với A Thi thì hắn phải chết là điều không cần nghi ngờ.
Hắc y nhân nhận lệnh xong, im hơi lặng tiếng rời khỏi kinh thành.
Thiên Tiên viện.
Diệp Bác Thiên đuổi theo Diệp Dao Quang, trơ mặt không biết xấu hổ vào sống trong viện Thiên Tiên.
Diệp Dao Quang cũng mặc kệ hắn ở, nàng cũng muốn biết Diệp Bác Thiên có mục đích gì.
Diệp Bác Thiên nhiệt tình mến khách, lạc quan hướng ngoại. Ngày nào hắn cũng chạy ra ngoài, gặp ai cũng khoe kể chuyện tình yêu giữa A Thi và Diệp Quyền Quý, khoe chuyện hắn là con trai riêng của Diệp Quyền Quý, làm ầm đến mức ai ai cũng biết.
Hai ngày sau, tiệc trung thu chính thức bắt đầu.
Là một đứa con trai riêng mà nhà nhà đều biết, Diệp Bác Thiên cũng được Diệp Quyền Quý dẫn đến tham gia tiệc trung thu lần này.
Diệp Bác Thiên thể hiện vô cùng hưng phấn, kích động, bám lấy Diệp Dao Quang lải nhải liên hồi, hỏi đông hỏi tây, hỏi hoàng đế Ngụy Quốc uy nghiêm không, hoàng đế Ngụy Quốc có ăn cơm không, hoàng đế Ngụy Quốc có đi vệ sinh không…..
Đêm tiệc trung thu ngày hôm đó.
Cảnh đêm đen như mực, không sóng không gió, ngột ngạt vô cùng.
Diệp Dao Quang không hiểu sao thấy bất an, dường như sắp có chuyện lớn xảy ra.
Diệp Dao Quang trước giờ vẫn luôn tin vào trực giác của bản thân, trước khi gần đi để cho Bạch Viên xuống xe ngựa, nhỏ giọng căn dặn Bạch Viên lập tức về Thiên Tiên viện thu dọn đồ đạc quý giá, sau đó lập tức ra khỏi thành, ở trạm quán ngoài thành cách mười dặm đợi nàng.
Bạch Viên không hề nghi ngờ nghĩ ngợi, bước chân vội vàng quay về Thiên Tiên viện.
Diệp Bác Thiên tận mắt nhìn thấy hành động của Diệp Dao Quang và Bạch Viên nhưng lại không hề nói gì.
Xe ngựa đi đường êm nhẹ, chưa qua bao lâu liền đến cổng lớn hoàng cung.
Diệp Quyền Quý bước xuống xe ngựa, mọi người liền đi bộ theo sau đến ngự hoa viên.
Ngự hoa viên trăm hoa đua sắc, hoa đỏ liễu xanh, đèn đuốc rực rỡ.
Các cung nữ thanh tú đi đi lại lại, bước chân uyển chuyển như những tiên tử lạc xuống trần gian.
Diệp Quyền Quý đến ngự hoa viên, các quan viên đã đến trước lần lượt đứng dậy, cả mặt đầy sự cung kính và xu nịnh.
Trên đường nhậm chức huyện lệnh huyện Thích Túc, Diệp Quyền Quý gặp phải cường đạo, trong lúc tranh đấu, sẩy chân rơi xuống nước.
Diệp Quyền Quý là một con vịt cạn, sau khi quẫy đạp rồi mê man, bèo nước gặp nhau, là cô ngư dân A Thi, mẫu thân của Diệp Bác Thiên cứu mạng Diệp Quyền Quý.
Diệp Quyền Quý vẫn nhớ những ngày tháng gian khổ đó, nữ nhân A Thi kia hèn hạ vô sỉ, nhân lúc ông ta suy yếu, mất sức liền cưỡng ép, cướp mất sự trong sạch của ông ta.
Trong khoảng thời gian một tháng, Diệp Quyền Quý bị A Thi giày vò đến không ra hình người.
Trời thương xót cho, A Thi phải đi một chuyến xa nhà để bán cá, Diệp Quyền Quý nhân cơ hội tháo chạy, bỏ trốn khỏi lồng giam ma quỷ đó.
Chuyện này nghe rợn cả người lại còn khó lọt tai. Diệp Quyền Quý nhẫn nhục chịu muôn vàn chua xót, tủi hổ, trăm cay nghìn đắng chống đỡ quay về huyện Thích Túc, cống hiến một phần sức lực cho cuộc sống hạnh phúc của bách tính trong huyện.
Đoạn kí ức đó đau khổ, đen tối. Hai mươi năm qua, Diệp Quyền Quý gần như đã quên hết rồi.
Diệp Bác Thiên đột nhiên xuất hiện, quá khứ đau khổ, đen tối lại mãnh liệt tràn về trong tâm trí. Diệp Quyền Quý phẫn nộ khác thường, một tay vung lên mặt Diệp Bác Thiên.
“Ngươi cút, ta không có đứa con trai này.”
Diệp Quyền Quý nghẹn ngào, ông ta nhớ rất rõ, trong sạch của ông ta bị A Thi đích thân hủy đi như thế nào.
Nữ nhân đó, nữ nhân đó quả thực là một con ác quỷ, bình thường trêu đùa ông ta, bắt ông ta theo ham muốn của mình. Không vui liền bỏ đói ông ta ba, bốn ngày, động một tí là đánh với đấm. Ngày ngày chửi rủa, sỉ nhục lòng tự tôn và tài sức của một người nam nhân như ông ta.
Diệp Bác Thiên che mặt khóc, nước mắt như mưa.
“Cha, người đánh con, sao người có thể đánh con? Nương con còn không nỡ mắng con một câu, người thật ác.”
Diệp Bác Thiên khóc lóc sướt mướt, nước mắt như mưa. Một nam nhân lớn như thế mà khóc đến đứt ruột đứt gan.
Diệp Quyền Quý tự nhận là hảo hán, khổ cũng không nói, lệ cũng không được rơi, đau đớn chỉ có thể nuốt ngược vào trong bụng. Diệp Bác Thiên khóc lóc sướt mướt khiến ông ta vô cùng kinh ngạc.
“Hu hu hu, con không sống nữa, con không thiết sống nữa.”
Diệp Bác Thiên lăn lộn ra đất, khóc lóc om sòm. Vừa gào vừa khóc muốn lấy cái chết chứng minh, muốn biến thành lệ quỷ giống như mẫu thân A Thi hắn, cùng quay về tìm Diệp Quyền Quý báo thù rửa hận.
Diệp Bác Thiên đòi chết, Diệp Quyền Quý chỉ mong sao hắn ta không được chết yên.
Nhưng mà Diệp Quyền Quý tuyệt đối không muốn lại nhìn thấy A Thi nữa.
“Đủ rồi, ngươi nói ta là con trai ngươi, bằng chứng đâu?”
Diệp Quyền Quý nổi giận đùng đùng nói.
“Không có.”
Diệp Bác Thiên nói: “Con là con trai của người chứ người không phải người là con trai của con. Con có thiên tư trác tuyệt đến mấy cũng không sinh nổi đứa con trai to như người.”
Diệp Quyền Quý ho khụ khụ, hắng giọng lại, giả vờ che giấu sự ngượng ngùng của bản thân.
“Không tồi, năng lực phản ứng hơn người, có tiềm năng làm con trai ta.”
Diệp Bác Thiên từ dưới đất bò dậy, kiêu ngạo vươn ngực ra.
“Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con là con trai của phụ thân, người quý hóa là Tể tướng một nước, con trai đương nhiên không thể thua kém người.”
Diệp Quyền Quý thích câu này.
“Lấy bằng chứng ra đây, chứng minh ngươi là con trai ta.”
Diệp Bác Thiên vui vẻ gật đầu, cởi quần xuống, bên trong là một chiếc quần nệm rất cũ.
“Cha, người cẩn thận nhìn xem, chiếc quần nệm này có phải của người không.”
Diệp Quyền Quý nghiêm túc, tỉ mỉ nhìn.
“Có chút giống, lại có chút không giống.”
Diệp Bác Thiên nói: “Cha, người lại gần hơn nhìn đi. Chiếc quần nệm này chắc chắn là của người, là nương con đích thân tụt xuống đem đi giặt. Hôm ấy người bỏ đi đã quên mang theo.”
Diệp Quyền Quý ngồi xổm xuống, nhìn quanh Diệp Bác Thiên, quan sát 360 độ không thừa một góc chết.
Quần nệm quá cũ rồi, lại không phải là loại quần thêu chữ, Diệp Quyền Quý nhớ không nổi.
Sau khi quay Diệp Bác Thiên 180 độ xong, vành mắt Diệp Quyền Quý bỗng đỏ ửng.
“Là con, con đúng là con trai ta.”
Diệp Quyền Quý rề rà đứng dậy, ôm thật chặt Diệp Bác Thiên, nhiệt tình như lửa, xúc động không thôi.
Diệp Dao Quang nhìn hai người bọn họ, hỏi: “Ông từ đâu mà nhận ra vậy?”
Diệp Quyền Quý lạnh lùng hừ một tiếng, đắc ý miệt thị, châm biếm Diệp Dao Quang.
“Nữ nhân các ngươi không hiểu nổi đâu, nó chính là con trai ta, chắc chắn không sai, một chút cũng không thể làm giả.”
Diệp Bác Thiên giơ tay, cùng Diệp Quyền Quý khoác vai khoác cổ.
“Muội muội, cha nói đúng đấy, muội không hiểu được đâu. Cái này chỉ có nam nhân chúng ta mới hiểu được thôi, muội đừng để ý.”
Diệp Bác Thiên mặc lại quần, vui mừng hớn hở kể chuyện cuộc sống hồi nhỏ với Diệp Quyền Quý.
Diệp Quyền Quý là một người đàn ông giàu tình cảm, nghe Diệp Bác Thiên nói hắn từ nhỏ phải xuống sông bắt cá, ăn không no, mặc không ấm, bị người đời gọi là dã chủng hai mươi năm thì trong lòng ông ta cảm thấy thương xót, đau lòng lắm.
“Con trai, con quay về rồi, cha sẽ đối xử tốt với con.”
Diệp Quyền Quý xoa xoa đầu Diệp Bác Thiên, cảm giác tay thô ráp, gai gai khiến Diệp Quyền Quý lưu luyến không thôi.
Trong thời gian ngắn ngủi uống nửa tách trà, mái tóc đen của Diệp Bác Thiên bị Diệp Quyền Quý giày vò đến rụng vô số cọng tóc.
Trên nền nhà sạch sẽ dần dần chất đống một mảng tóc, Diệp Bác Thiên căm ghét cắn chặt răng nhẫn nhịn.
Diệp Dao Quang không có ý định lí giải tình phụ tử giữa Diệp Quyền Quý và Diệp Bác Thiên, quay người bỏ về Thiên Tiên viện.
Diệp Bác Thiên gọi Diệp Dao Quang lại, vội vội vàng vàng cáo từ Diệp Quyền Quý rồi rảo bước đuổi theo Diệp Dao Quang.
Đôi mắt lạnh của Diệp Quyền Quý nhìn chằm chằm theo bóng lưng rắn rỏi của Diệp Bác Thiên. Âm thanh lạnh lùng không hề báo trước lập tức vang lên.
“Đi điều tra thân phận của Diệp Bác Thiên. Nếu hắn là con trai của A Thi, giết! Còn nếu hắn giả mạo danh tính thì cứ để yên đã, ta muốn biết ý đồ của hắn.”
A Thi là vết thương không thể xóa nhòa trong tim hắn. Bất luận Diệp Bác Thiên có phải là con trai ruột của Diệp Quyền Quý hay không, chỉ cần Diệp Bác Thiên có quan hệ mẫu tử với A Thi thì hắn phải chết là điều không cần nghi ngờ.
Hắc y nhân nhận lệnh xong, im hơi lặng tiếng rời khỏi kinh thành.
Thiên Tiên viện.
Diệp Bác Thiên đuổi theo Diệp Dao Quang, trơ mặt không biết xấu hổ vào sống trong viện Thiên Tiên.
Diệp Dao Quang cũng mặc kệ hắn ở, nàng cũng muốn biết Diệp Bác Thiên có mục đích gì.
Diệp Bác Thiên nhiệt tình mến khách, lạc quan hướng ngoại. Ngày nào hắn cũng chạy ra ngoài, gặp ai cũng khoe kể chuyện tình yêu giữa A Thi và Diệp Quyền Quý, khoe chuyện hắn là con trai riêng của Diệp Quyền Quý, làm ầm đến mức ai ai cũng biết.
Hai ngày sau, tiệc trung thu chính thức bắt đầu.
Là một đứa con trai riêng mà nhà nhà đều biết, Diệp Bác Thiên cũng được Diệp Quyền Quý dẫn đến tham gia tiệc trung thu lần này.
Diệp Bác Thiên thể hiện vô cùng hưng phấn, kích động, bám lấy Diệp Dao Quang lải nhải liên hồi, hỏi đông hỏi tây, hỏi hoàng đế Ngụy Quốc uy nghiêm không, hoàng đế Ngụy Quốc có ăn cơm không, hoàng đế Ngụy Quốc có đi vệ sinh không…..
Đêm tiệc trung thu ngày hôm đó.
Cảnh đêm đen như mực, không sóng không gió, ngột ngạt vô cùng.
Diệp Dao Quang không hiểu sao thấy bất an, dường như sắp có chuyện lớn xảy ra.
Diệp Dao Quang trước giờ vẫn luôn tin vào trực giác của bản thân, trước khi gần đi để cho Bạch Viên xuống xe ngựa, nhỏ giọng căn dặn Bạch Viên lập tức về Thiên Tiên viện thu dọn đồ đạc quý giá, sau đó lập tức ra khỏi thành, ở trạm quán ngoài thành cách mười dặm đợi nàng.
Bạch Viên không hề nghi ngờ nghĩ ngợi, bước chân vội vàng quay về Thiên Tiên viện.
Diệp Bác Thiên tận mắt nhìn thấy hành động của Diệp Dao Quang và Bạch Viên nhưng lại không hề nói gì.
Xe ngựa đi đường êm nhẹ, chưa qua bao lâu liền đến cổng lớn hoàng cung.
Diệp Quyền Quý bước xuống xe ngựa, mọi người liền đi bộ theo sau đến ngự hoa viên.
Ngự hoa viên trăm hoa đua sắc, hoa đỏ liễu xanh, đèn đuốc rực rỡ.
Các cung nữ thanh tú đi đi lại lại, bước chân uyển chuyển như những tiên tử lạc xuống trần gian.
Diệp Quyền Quý đến ngự hoa viên, các quan viên đã đến trước lần lượt đứng dậy, cả mặt đầy sự cung kính và xu nịnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.