Thần Hoàng Đế Tôn Bạo Sủng Tuyệt Thế Luyện Đan Sư
Chương 5: Đế Tôn Đại Nhân Cực Nhiều Tiền
Không Tâm
17/06/2023
Nha hoàn suy nghĩ rất lâu, chân tay loạng choạng đứng dậy, sau đó đâm từng kim một lên người của Diệp Khuynh Tiên.
Diệp Khuynh Tiên đau đớn tột cùng. Đau đến muốn lăn lộn ra đất, đau đến muốn một chân đá bay con nha hoàn kia.
Nhưng mà không thể!
Nàng ta là nhị tiểu thư tâm địa thiện lương, không thể ra tay được, càng không thể dưới con mắt bao nhiêu người trong sân này động thủ giết người.
“Ta nhất định phải nhịn được. Giữa ban ngày ban mặt này, Diệp Dao Quang nhất định sẽ không dám giết ta. Ta nhất định phải nhịn được. Trải qua chuyện này, phụ thân nhất định sẽ càng thất vọng về Diệp Dao Quang. Đến lúc đó ta khóc lóc kể khổ một hồi thì lệnh bài phượng hoàng của cung Thiên Hoàng chắc chắn sẽ là của ta.”
Diệp Khuynh Tiên nghiến chặt răng, nhẫn nhịn chịu đựng, một tiếng cũng không phát ra.
Một lúc lâu sau đó, nha hoàn kinh sợ tột độ, kiệt sức ngất xỉu.
Diệp Dao Quang liền đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người, từ trên cao nhìn xuống Diệp Khuynh Tiên.
“Diệp Khuynh Tiên, ngươi phải luôn luôn ghi nhớ thân phận của ngươi. Ngươi là thứ nữ phủ Tể tướng. Mẹ ngươi là kĩ nữ hèn mọn, dùng thủ đoạn bẩn thỉu đê hèn mới bò được lên giường của phụ thân, sau đó mang thai và đẻ ra ngươi. Trên người ngươi mãi mãi đều chảy dòng máu của kĩ nữ.”
“Mà ta, ta là đích nữ trong phủ Tể tướng. Không những thân phận ta cao hơn ngươi, mà bối phận cũng cao hơn ngươi. Ta đánh ngươi, sai nha hoàn của ngươi dùng kim đâm ngươi đều là vì muốn tốt cho ngươi. Đây là giáo dục của tình yêu thương. Ta là trưởng tỷ của ngươi. Trưởng tỷ như cha mẹ, dạy dỗ ngươi là trách nhiệm của ta!”
Diệp Dao Quang nói một hồi lời nói thành khẩn, không biết đã cảm động được bao nhiêu người.
“Được rồi, chuyện hôm nay đến đây là kết thúc. Ngươi quỳ trước cửa một canh giờ thì về viện bình tĩnh tự suy nghĩ lại mình đi. Ba năm này đừng nên ra ngoài khiến người ta mất mặt.”
Không đợi Diệp Khuynh Tiên làm như thế nào, Diệp Dao Quang liền ngẩng mặt bước vào phủ Tể tướng.
Diệp Dao Quang đứng trên bậc cửa của phủ Tể tướng, đột nhiên quay người nhìn lại. Ánh mắt nàng đặt lên một cỗ xe ngựa.
Xe ngựa vô cùng bình thường. Một con ngựa già bẩn đen xám xịt kéo theo một chiếc xe cũng xám xịt. Phu ngựa trên xe ngựa thì ngược lại lại khiến người ta sáng mắt.
Phu ngựa anh tuấn khí phách, người đi bộ ngang qua đều liếc nhìn hắn ta.
Diệp Dao Quang thì lại không thế. Đôi con ngươi nàng nhìn chằm chằm như muốn xuyên qua người con ngựa già và chiếc xe ngựa.
Chậc chậc, nếu như ta không nhìn nhầm thì con ngựa già đó là dị thú cửu phẩm, trên người mang dòng máu quý giá của kì lân. Cỗ xe ngựa đó là dùng gỗ trầm hương vạn năm chế tạo thành. Chuông gió trên mái xe ngựa có công dụng tĩnh tâm trừ tà, còn có....., một cỗ xe ngựa này đủ để mua một đất nước nhỏ đó.
Diệp Dao Quang trầm tư bình tĩnh, nhìn chăm chú hết sức. Nàng muốn nhìn xem diện mạo thật sự của chủ nhân xe ngựa nhưng làm thế nào cũng không nhìn ra.
Diệp Dao Quang nhún nhún vai, từ bỏ chuyện này rồi quay người bước vào phủ Tể tướng.
Trên đường, trong xe ngựa, một vị nam tử mặc trang phục màu đen cầm chén trà bạch ngọc, khóe miệng nhếch lên.
“Thú vị. Phế vật mà ai ai cũng biết lại có thể nhìn xuyên thấu được ngụy trang của cỗ xe ngựa này.”
Phu ngựa nghe thấy âm thanh nhỏ giọng của huyền y nam tử.
“Đế tôn đại nhân, xảy ra chuyện gì?”
Huyền y nam tử cười nhẹ một tiếng.
“Phát hiện ra một tiểu gia hỏa rất thú vị.”
“Đế tôn đại nhân, lẽ nào ngài bị người khác để ý rồi?”
“Được rồi, không phải nhiều lời. Đi thôi!”
“Vâng, đế tôn đại nhân.”
......
Diệp Dao Quang tiến vào phủ Tể tướng, đi thẳng đến viện của nguyên chủ.
Nhìn thấy viện tử đổ nát tiêu điều hoang vắng, Diệp Dao Quang lắc lắc đầu. Nàng quay người đi đến viện tử của Diệp Khuynh Tiên.
Viện Thiên Tiên của Diệp Khuynh Tiên tinh xảo hoa lệ, y phục sắp xếp đầy đủ mọi thứ. Trong lòng Diệp Dao Quang bất bình chửi một câu rồi ôm theo mấy vật phẩm quý giá bỏ đi.
Là đích nữ duy nhất của cái nhà này, trang sức y phục đẹp đẽ đều là của nàng. Diệp Dao Quang làm mọi chuyện vô cùng thoải mái an lòng.
Viện tử tiêu điều đổ nát được đắp một đống vật phẩm hoa lệ. Diệp Dao Quang thoải mái, thảnh thơi ngủ một giấc.
Khoảnh khắc nhắm mắt lại, Diệp Dao Quang lại trừng mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo, hoàn toàn không có nhiệt độ, tình cảm gì.
Diệp Khuynh Tiên đau đớn tột cùng. Đau đến muốn lăn lộn ra đất, đau đến muốn một chân đá bay con nha hoàn kia.
Nhưng mà không thể!
Nàng ta là nhị tiểu thư tâm địa thiện lương, không thể ra tay được, càng không thể dưới con mắt bao nhiêu người trong sân này động thủ giết người.
“Ta nhất định phải nhịn được. Giữa ban ngày ban mặt này, Diệp Dao Quang nhất định sẽ không dám giết ta. Ta nhất định phải nhịn được. Trải qua chuyện này, phụ thân nhất định sẽ càng thất vọng về Diệp Dao Quang. Đến lúc đó ta khóc lóc kể khổ một hồi thì lệnh bài phượng hoàng của cung Thiên Hoàng chắc chắn sẽ là của ta.”
Diệp Khuynh Tiên nghiến chặt răng, nhẫn nhịn chịu đựng, một tiếng cũng không phát ra.
Một lúc lâu sau đó, nha hoàn kinh sợ tột độ, kiệt sức ngất xỉu.
Diệp Dao Quang liền đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người, từ trên cao nhìn xuống Diệp Khuynh Tiên.
“Diệp Khuynh Tiên, ngươi phải luôn luôn ghi nhớ thân phận của ngươi. Ngươi là thứ nữ phủ Tể tướng. Mẹ ngươi là kĩ nữ hèn mọn, dùng thủ đoạn bẩn thỉu đê hèn mới bò được lên giường của phụ thân, sau đó mang thai và đẻ ra ngươi. Trên người ngươi mãi mãi đều chảy dòng máu của kĩ nữ.”
“Mà ta, ta là đích nữ trong phủ Tể tướng. Không những thân phận ta cao hơn ngươi, mà bối phận cũng cao hơn ngươi. Ta đánh ngươi, sai nha hoàn của ngươi dùng kim đâm ngươi đều là vì muốn tốt cho ngươi. Đây là giáo dục của tình yêu thương. Ta là trưởng tỷ của ngươi. Trưởng tỷ như cha mẹ, dạy dỗ ngươi là trách nhiệm của ta!”
Diệp Dao Quang nói một hồi lời nói thành khẩn, không biết đã cảm động được bao nhiêu người.
“Được rồi, chuyện hôm nay đến đây là kết thúc. Ngươi quỳ trước cửa một canh giờ thì về viện bình tĩnh tự suy nghĩ lại mình đi. Ba năm này đừng nên ra ngoài khiến người ta mất mặt.”
Không đợi Diệp Khuynh Tiên làm như thế nào, Diệp Dao Quang liền ngẩng mặt bước vào phủ Tể tướng.
Diệp Dao Quang đứng trên bậc cửa của phủ Tể tướng, đột nhiên quay người nhìn lại. Ánh mắt nàng đặt lên một cỗ xe ngựa.
Xe ngựa vô cùng bình thường. Một con ngựa già bẩn đen xám xịt kéo theo một chiếc xe cũng xám xịt. Phu ngựa trên xe ngựa thì ngược lại lại khiến người ta sáng mắt.
Phu ngựa anh tuấn khí phách, người đi bộ ngang qua đều liếc nhìn hắn ta.
Diệp Dao Quang thì lại không thế. Đôi con ngươi nàng nhìn chằm chằm như muốn xuyên qua người con ngựa già và chiếc xe ngựa.
Chậc chậc, nếu như ta không nhìn nhầm thì con ngựa già đó là dị thú cửu phẩm, trên người mang dòng máu quý giá của kì lân. Cỗ xe ngựa đó là dùng gỗ trầm hương vạn năm chế tạo thành. Chuông gió trên mái xe ngựa có công dụng tĩnh tâm trừ tà, còn có....., một cỗ xe ngựa này đủ để mua một đất nước nhỏ đó.
Diệp Dao Quang trầm tư bình tĩnh, nhìn chăm chú hết sức. Nàng muốn nhìn xem diện mạo thật sự của chủ nhân xe ngựa nhưng làm thế nào cũng không nhìn ra.
Diệp Dao Quang nhún nhún vai, từ bỏ chuyện này rồi quay người bước vào phủ Tể tướng.
Trên đường, trong xe ngựa, một vị nam tử mặc trang phục màu đen cầm chén trà bạch ngọc, khóe miệng nhếch lên.
“Thú vị. Phế vật mà ai ai cũng biết lại có thể nhìn xuyên thấu được ngụy trang của cỗ xe ngựa này.”
Phu ngựa nghe thấy âm thanh nhỏ giọng của huyền y nam tử.
“Đế tôn đại nhân, xảy ra chuyện gì?”
Huyền y nam tử cười nhẹ một tiếng.
“Phát hiện ra một tiểu gia hỏa rất thú vị.”
“Đế tôn đại nhân, lẽ nào ngài bị người khác để ý rồi?”
“Được rồi, không phải nhiều lời. Đi thôi!”
“Vâng, đế tôn đại nhân.”
......
Diệp Dao Quang tiến vào phủ Tể tướng, đi thẳng đến viện của nguyên chủ.
Nhìn thấy viện tử đổ nát tiêu điều hoang vắng, Diệp Dao Quang lắc lắc đầu. Nàng quay người đi đến viện tử của Diệp Khuynh Tiên.
Viện Thiên Tiên của Diệp Khuynh Tiên tinh xảo hoa lệ, y phục sắp xếp đầy đủ mọi thứ. Trong lòng Diệp Dao Quang bất bình chửi một câu rồi ôm theo mấy vật phẩm quý giá bỏ đi.
Là đích nữ duy nhất của cái nhà này, trang sức y phục đẹp đẽ đều là của nàng. Diệp Dao Quang làm mọi chuyện vô cùng thoải mái an lòng.
Viện tử tiêu điều đổ nát được đắp một đống vật phẩm hoa lệ. Diệp Dao Quang thoải mái, thảnh thơi ngủ một giấc.
Khoảnh khắc nhắm mắt lại, Diệp Dao Quang lại trừng mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo, hoàn toàn không có nhiệt độ, tình cảm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.