Thần Hoàng Đế Tôn Bạo Sủng Tuyệt Thế Luyện Đan Sư
Chương 43: Diệp Quyền Quý 2
Không Tâm
18/06/2023
Diệp Quyền Quý không hề quan tâm đến Diệp Khuynh Tiên. Bây giờ trong đầu ông ta đều là hình bóng mềm mại, ngọt ngào của Bạch Viên.
Bạch Viên không hiểu Diệp Quyền Quý đang nói gì, liền dựa sát vào Diệp Dao Quang.
“Tiểu thư, đại nhân kì lạ quá, nô tì sợ.”
Trên mặt Diệp Quyền Quý khó giấu thần sắc kinh ngạc hoảng hốt: “Người khác hận không thể tâng bốc ta thành trích tiên hạ phàm, thế nhưng ta trước mắt nàng lại khó coi như vậy.”
Diệp Quyền Quý hổn hển thở gấp, vòm ngực cường tráng lúc cao lúc thấp, nhô lên nhô xuống.
“Bạch Viên, uổng cho một tấm chân tình của ta với nàng, nàng lại năm lần bảy lượt coi tấm chân tình của ta như bùn đất.”
Đôi mắt Diệp Quyền Quý long lanh ánh nước, mi tâm lộ rõ vẻ đau lòng.
Bạch Viên cạn lời không tả nổi, nàng cũng không biết bản thân tại sao lại phụ lòng Diệp Quyền Quý cơ chứ?
Phút sau, Diệp Quyền Quý liếm liếm môi, nói: “Bạch Viên, nếu như đây là cách để nàng thu hút sự chú ý của ta thì ta rất vinh hạnh nói cho nàng biết, nàng thành công rồi.”
Diệp Quyền Quý xòe bàn tay ra, bàn tay to rộng, đường chỉ tay trong lòng bàn tay rất đẹp mắt.
Bạch Viên nhìn Diệp Quyền Quý, rồi lại nhìn Diệp Dao Quang.
“Tiểu thư, đại nhân đây là muốn làm gì nô tì?”
Diệp Dao Quang cũng không theo nổi suy nghĩ của Diệp Quyền Quý.
“Đừng để ý lão ta, người lớn tuổi rồi thường điên điên khùng khùng, chuyện thường ngày ấy mà.”
Bạch Viên tin tưởng Diệp Dao Quang không hề nghi ngờ.
“Tiểu thư, vậy bây giờ chúng ta làm thế nào?”
Diệp Dao Quang suy ngẫm sâu xa, nhét cho Bạch Viên một đồng tiền.
Bạch Viên hiểu ngầm trong lòng, đặt đồng tiền vào lòng bàn tay Diệp Quyền Quý, nhẹ nhàng nói: “Tự mình cầm lấy đi mua kẹo ăn đi, đừng qua đây làm phiền tiểu thư.”
Hạ nhân xung quanh nghe thấy, trừng to mắt nhìn Bạch Viên.
Diệp Quyền Quý không lấy vậy làm thẹn, ngược lại còn thấy vinh hạnh, kinh ngạc vui mừng nhìn đồng tiền.
“Đây là tín vật định tình mà nàng tặng cho ta ư? Bạch Viên, nàng quả nhiên không phải nữ nhân bình thường. Đồng tiền này ta rất thích, ta sẽ cất giữ, trân quý cả đời.”
Diệp Quyền Quý nháy nháy lông mày, hai mắt phóng ra dòng điện ngàn vôn, vừa phong tình vạn chủng bĩu bĩu môi, vừa nhìn chằm chằm Bạch Viên, đồng thời đôi môi nhẹ nhàng hôn lên đồng tiền.
Bạch Viên trong phút chốc kinh tởm đến buồn nôn, quay lưng lại liền nôn ọe không ngừng.
Thân hình Diệp Quyền Quý loạng choạng, nét mặt tái xanh tái mét.
“Nàng phản bội ta. Nói, nàng mang thai nghiệt chủng của ai?”
Bạch Viên nghe xong câu này, lại nôn ọe như ngân hà chảy vào chín tầng mây.
Âm thanh ọe ọe như đâm vào tai người bên cạnh, không ít người cũng nôn ọe theo.
“Diệp ca ca, nàng ta không phải là mang thai, chẳng qua là nàng ta…. Trong bụng có chút khó chịu.”
Bạch San San rảo bước lên bậc thềm, nhẹ nhàng dựa vào Diệp Quyền Quý, sự thật liền bị lời nói dối che đậy.
Diệp Quyền Quý cảnh giác nhìn Bạch Viên, chột dạ đẩy Bạch San San ra.
“Nàng đừng có dựa vào ta sát như vậy, Bạch Viên vẫn đang ở đây đấy.”
Bạch San San giật lùi hai bước, suýt chút nữa lăn từ bậc thềm xuống. Thân hình vững vàng lại liền vội vội vàng vàng nói: “Diệp ca ca, thiếp không có hại ngài, vừa rồi thiếp chỉ là quan tâm ngài thôi.”
Diệp Quyền Quý lạnh lùng đáp: “Bây giờ ta có Bạch Viên rồi, tạm thời không cần đến sự quan tâm của nàng. Bạch San San, nàng tốt nhất là nên biết chừng mực.”
Bạch San San cắn cắn môi, trên mặt lại giương lên một nụ cười rạng rỡ.
“Diệp ca ca, thiếp sẽ làm vậy.”
Diệp Quyền Quý ừm một tiếng, nhìn về Bạch Viên cười tà mị.
“Bạch Viên, ta vừa ý nàng, ta cho phép nàng thích ta.”
Bạch Viên bị dọa chết rồi, nôn xong liền trốn sau Diệp Dao Quang.
“Tiểu thư, chúng ta đi thôi, có được không?”
Diệp Dao Quang cũng cảm thấy Diệp Quyền Quý đầu óc hỏng rồi, vỗ vỗ tay Bạch Viên: “Được, bây giờ chúng ta đi thôi.”
Diệp Dao Quang nắm tay Bạch Viên, rảo bước về viện Thiên Tiên.
“Đứng lại.”
Diệp Quyền Quý nộ khí đùng đùng.
“Diệp Dao Quang, ngươi lại muốn cướp người của ta?”
Bạch Viên không hiểu Diệp Quyền Quý đang nói gì, liền dựa sát vào Diệp Dao Quang.
“Tiểu thư, đại nhân kì lạ quá, nô tì sợ.”
Trên mặt Diệp Quyền Quý khó giấu thần sắc kinh ngạc hoảng hốt: “Người khác hận không thể tâng bốc ta thành trích tiên hạ phàm, thế nhưng ta trước mắt nàng lại khó coi như vậy.”
Diệp Quyền Quý hổn hển thở gấp, vòm ngực cường tráng lúc cao lúc thấp, nhô lên nhô xuống.
“Bạch Viên, uổng cho một tấm chân tình của ta với nàng, nàng lại năm lần bảy lượt coi tấm chân tình của ta như bùn đất.”
Đôi mắt Diệp Quyền Quý long lanh ánh nước, mi tâm lộ rõ vẻ đau lòng.
Bạch Viên cạn lời không tả nổi, nàng cũng không biết bản thân tại sao lại phụ lòng Diệp Quyền Quý cơ chứ?
Phút sau, Diệp Quyền Quý liếm liếm môi, nói: “Bạch Viên, nếu như đây là cách để nàng thu hút sự chú ý của ta thì ta rất vinh hạnh nói cho nàng biết, nàng thành công rồi.”
Diệp Quyền Quý xòe bàn tay ra, bàn tay to rộng, đường chỉ tay trong lòng bàn tay rất đẹp mắt.
Bạch Viên nhìn Diệp Quyền Quý, rồi lại nhìn Diệp Dao Quang.
“Tiểu thư, đại nhân đây là muốn làm gì nô tì?”
Diệp Dao Quang cũng không theo nổi suy nghĩ của Diệp Quyền Quý.
“Đừng để ý lão ta, người lớn tuổi rồi thường điên điên khùng khùng, chuyện thường ngày ấy mà.”
Bạch Viên tin tưởng Diệp Dao Quang không hề nghi ngờ.
“Tiểu thư, vậy bây giờ chúng ta làm thế nào?”
Diệp Dao Quang suy ngẫm sâu xa, nhét cho Bạch Viên một đồng tiền.
Bạch Viên hiểu ngầm trong lòng, đặt đồng tiền vào lòng bàn tay Diệp Quyền Quý, nhẹ nhàng nói: “Tự mình cầm lấy đi mua kẹo ăn đi, đừng qua đây làm phiền tiểu thư.”
Hạ nhân xung quanh nghe thấy, trừng to mắt nhìn Bạch Viên.
Diệp Quyền Quý không lấy vậy làm thẹn, ngược lại còn thấy vinh hạnh, kinh ngạc vui mừng nhìn đồng tiền.
“Đây là tín vật định tình mà nàng tặng cho ta ư? Bạch Viên, nàng quả nhiên không phải nữ nhân bình thường. Đồng tiền này ta rất thích, ta sẽ cất giữ, trân quý cả đời.”
Diệp Quyền Quý nháy nháy lông mày, hai mắt phóng ra dòng điện ngàn vôn, vừa phong tình vạn chủng bĩu bĩu môi, vừa nhìn chằm chằm Bạch Viên, đồng thời đôi môi nhẹ nhàng hôn lên đồng tiền.
Bạch Viên trong phút chốc kinh tởm đến buồn nôn, quay lưng lại liền nôn ọe không ngừng.
Thân hình Diệp Quyền Quý loạng choạng, nét mặt tái xanh tái mét.
“Nàng phản bội ta. Nói, nàng mang thai nghiệt chủng của ai?”
Bạch Viên nghe xong câu này, lại nôn ọe như ngân hà chảy vào chín tầng mây.
Âm thanh ọe ọe như đâm vào tai người bên cạnh, không ít người cũng nôn ọe theo.
“Diệp ca ca, nàng ta không phải là mang thai, chẳng qua là nàng ta…. Trong bụng có chút khó chịu.”
Bạch San San rảo bước lên bậc thềm, nhẹ nhàng dựa vào Diệp Quyền Quý, sự thật liền bị lời nói dối che đậy.
Diệp Quyền Quý cảnh giác nhìn Bạch Viên, chột dạ đẩy Bạch San San ra.
“Nàng đừng có dựa vào ta sát như vậy, Bạch Viên vẫn đang ở đây đấy.”
Bạch San San giật lùi hai bước, suýt chút nữa lăn từ bậc thềm xuống. Thân hình vững vàng lại liền vội vội vàng vàng nói: “Diệp ca ca, thiếp không có hại ngài, vừa rồi thiếp chỉ là quan tâm ngài thôi.”
Diệp Quyền Quý lạnh lùng đáp: “Bây giờ ta có Bạch Viên rồi, tạm thời không cần đến sự quan tâm của nàng. Bạch San San, nàng tốt nhất là nên biết chừng mực.”
Bạch San San cắn cắn môi, trên mặt lại giương lên một nụ cười rạng rỡ.
“Diệp ca ca, thiếp sẽ làm vậy.”
Diệp Quyền Quý ừm một tiếng, nhìn về Bạch Viên cười tà mị.
“Bạch Viên, ta vừa ý nàng, ta cho phép nàng thích ta.”
Bạch Viên bị dọa chết rồi, nôn xong liền trốn sau Diệp Dao Quang.
“Tiểu thư, chúng ta đi thôi, có được không?”
Diệp Dao Quang cũng cảm thấy Diệp Quyền Quý đầu óc hỏng rồi, vỗ vỗ tay Bạch Viên: “Được, bây giờ chúng ta đi thôi.”
Diệp Dao Quang nắm tay Bạch Viên, rảo bước về viện Thiên Tiên.
“Đứng lại.”
Diệp Quyền Quý nộ khí đùng đùng.
“Diệp Dao Quang, ngươi lại muốn cướp người của ta?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.