Thần Hoàng Đế Tôn Bạo Sủng Tuyệt Thế Luyện Đan Sư
Chương 37: Hội Thơ Thưởng Cúc (4)
Không Tâm
18/06/2023
Quân Thiên Lung, muội muội cùng cha khác mẹ của Quân Thiên Hoàn.
Mẫu phi của Quân Thiên Lung phúc bạc mệnh ngắn, đã qua đời từ sớm.
Quân Thiên Lung vốn nên bơ vơ không có chỗ dựa lại nhận được sự sủng ái của Hoàng thượng, Quân Thiên Hoàn từ nhỏ đã coi Quân Thiên Lung là kẻ địch suốt đời của mình.
Lúc này, Quân Thiên Lung ngang nhiên phản đối nàng ta, thù mới hận cũ, Quân Thiên Hoàn chỉ muốn một ngụm nuốt chửng luôn Quân Thiên Lung.
"Đi thì đi, ta mới không thèm đến." Quân Thiên Lung đứng dậy rời chỗ ngồi, đi thẳng đến trước mặt Diệp Dao Quang, tốt bụng nhắc nhở nàng một tiếng.
Diệp Dao Quang đứng dậy: "Đa tạ Minh Nguyệt công chúa."
Quân Thiên Lung, phong hiệu Minh Nguyệt, sáng trong giống như trăng sáng, có thể nhìn nhưng không thể bám víu.
Quân Thiên Lung xứng đáng với phong hiệu Minh Nguyệt công chúa này, là một người quang minh lỗi lạc hiếm thấy trong hoàng thất.
Diệp Dao Quang cười nhẹ, nói: "Minh Nguyệt công chúa, ta rời đi cùng với ngươi."
Quân Thiên Lung cười nói: "Ngươi không tiếc thể diện nhỉ."
Diệp Dao Quang cao giọng nói: "Ba người Tinh Nguyệt công chúa rõ ràng đang nhắm vào ta, ta ở lại để đợi bọn họ cắt lưỡi chặt tay sao?"
Danh tiếng của nguyên chủ ở kinh thành tương đương với bản nữ của Tố Võ Vọng.
Tố Võ Vọng gặp hoa hoa tàn, người chê quỷ ghét, vì vậy có thể thấy được nguyên chủ thất bại bất tài như thế nào.
Diệp Khuynh Tiên từ từ đứng lên: "Tỷ tỷ, quy định hội thơ Thưởng Cúc năm nay đã thay đổi vài điều, nhưng mà chỉ là muốn tăng thêm tính thú vị thôi, tuyệt đối không phải cố ý nhắm vào ngươi."
Diệp Dao Quang chỉ Diệp Khuynh Tiên, nói với Quân Thiên Lung: "Lời nói mà đứa ngốc trên kia nói, ngươi có tin không?"
Quân Thiên Lung lắc đầu, phân tích rõ ràng: "Năm xưa, bọn họ chưa từng mời ngươi tham gia hội thơ, năm nay thay đổi quy tắc của hội thơ, thế mà lại mời ngươi, âm mưu ở bên trong vừa liếc qua là đã thấy."
"Muội muội của ta, giả vờ lương thiện vô tội quen rồi, ngày nào cũng đặt chuyện thị phi ở bên ngoài, vu tội ta khi nam bá nữ, không có chuyện ác nào không làm. Chuyện hôm nay, ta không thấy kỳ lạ một chút nào cả." Diệp Dao Quang khịt khịt mũi, bộ dạng đáng thương muốn khóc nhưng không khóc được.
Quân Thiên Lung đồng cảm, lục đục nội bộ trong hoàng thất càng ghê gớm hơn nhiều, chỉ cần vô ý một chút là sẽ mất mạng.
"Diệp Dao Quang giống ta, cũng là một người đáng thương."
Người ngoài không rõ những chuyện bẩn thỉu của phủ Tể tướng, nhưng Quân Thiên Lung đã có nghe qua, Diệp Dao Quang trong lời đồn điêu ngoa tùy hứng, thật ra nàng lại là một bé đáng thương yếu đuối bất lực.
Đáng thương, đồng cảm, cộng thêm một chút kiêu ngạo, Quân Thiên Lung nắm lấy tay của Diệp Dao Quang.
Diệp Dao Quang cúi đầu, lại nhanh chóng ngẩng đầu lên: "Minh Nguyệt công chúa?"
Quân Thiên Lung nói: "Dao Quang, ngươi gọi ta Thiên Lung là được."
Diệp Dao Quang chần chừ gọi một tiếng "Thiên Lung".
Quân Thiên Lung vui vẻ tươi cười: "Dao Quang, ngươi có chuyện gì không?"
Không phải ngươi bảo ta gọi tên ngươi so?
Trên mặt Diệp Dao Quang giả vờ không có việc gì, lắc lắc đầu.
Quân Thiên Lung dắt tay Diệp Dao Quang, bóng lưng thẳng tắp kiêu ngạo cao lớn.
"Tỷ tỷ, ngươi muốn đi cũng được, nhưng Diệp Dao Quang phải ở lại." Quân Thiên Hoàn chậm rãi mở miệng.
Quân Thiên Lung không thèm quan tâm đến Quân Thiên Hoàn, kéo Diệp Dao Quang đi ra cửa cốc.
Sắc mặt Quân Thiên Hoàn lạnh đi, thù hận trong đáy mắt cuộn trào mãnh liệt.
"Quân Thiên Lung, ngươi hết lần này đến lần khác coi ta như không, lẽ nào ngươi thật sự tưởng rằng phụ hoàng sẽ sủng ái ngươi cả đời sao? Quân Thiên Lung, hôm nay cho dù ta liều mạng bị phụ hoàng phạt nặng, ta cũng phải đánh gãy sự ngông nghênh của ngươi."
Quân Thiên Hoàn nâng tay lên, khí tức khủng bố tập trung trên ngươi Quân Thiên Lung và Diệp Dao Quang.
Sáu nam nhân trung niên mạnh mẽ khổng lồ có võ chậm bước tới, đám người đó đều có thực lực vượt qua Linh Sư giả lục phẩm.
"Quân Thiên Hoàn, ngươi muốn làm gì?" Đồng tử Quân Thiên Lung co rút, bàn tay nắm lấy Diệp Dao Quang càng siết chặt hơn.
Quân Thiên Hoàn cười nói: "Tỷ tỷ, ngươi đang mất trí, ngang nhiên làm hại uy hiếp nữ nhi của Tể tướng đại nhân. Tuy rằng ngươi là tỷ tỷ của ta, nhưng Diệp Dao Quang cũng là con dân của Ngụy Quốc, ta thân là công chúa, há có thể để ngươi tùy tiện làm hại con dân của Ngụy Quốc ta."
Mẫu phi của Quân Thiên Lung phúc bạc mệnh ngắn, đã qua đời từ sớm.
Quân Thiên Lung vốn nên bơ vơ không có chỗ dựa lại nhận được sự sủng ái của Hoàng thượng, Quân Thiên Hoàn từ nhỏ đã coi Quân Thiên Lung là kẻ địch suốt đời của mình.
Lúc này, Quân Thiên Lung ngang nhiên phản đối nàng ta, thù mới hận cũ, Quân Thiên Hoàn chỉ muốn một ngụm nuốt chửng luôn Quân Thiên Lung.
"Đi thì đi, ta mới không thèm đến." Quân Thiên Lung đứng dậy rời chỗ ngồi, đi thẳng đến trước mặt Diệp Dao Quang, tốt bụng nhắc nhở nàng một tiếng.
Diệp Dao Quang đứng dậy: "Đa tạ Minh Nguyệt công chúa."
Quân Thiên Lung, phong hiệu Minh Nguyệt, sáng trong giống như trăng sáng, có thể nhìn nhưng không thể bám víu.
Quân Thiên Lung xứng đáng với phong hiệu Minh Nguyệt công chúa này, là một người quang minh lỗi lạc hiếm thấy trong hoàng thất.
Diệp Dao Quang cười nhẹ, nói: "Minh Nguyệt công chúa, ta rời đi cùng với ngươi."
Quân Thiên Lung cười nói: "Ngươi không tiếc thể diện nhỉ."
Diệp Dao Quang cao giọng nói: "Ba người Tinh Nguyệt công chúa rõ ràng đang nhắm vào ta, ta ở lại để đợi bọn họ cắt lưỡi chặt tay sao?"
Danh tiếng của nguyên chủ ở kinh thành tương đương với bản nữ của Tố Võ Vọng.
Tố Võ Vọng gặp hoa hoa tàn, người chê quỷ ghét, vì vậy có thể thấy được nguyên chủ thất bại bất tài như thế nào.
Diệp Khuynh Tiên từ từ đứng lên: "Tỷ tỷ, quy định hội thơ Thưởng Cúc năm nay đã thay đổi vài điều, nhưng mà chỉ là muốn tăng thêm tính thú vị thôi, tuyệt đối không phải cố ý nhắm vào ngươi."
Diệp Dao Quang chỉ Diệp Khuynh Tiên, nói với Quân Thiên Lung: "Lời nói mà đứa ngốc trên kia nói, ngươi có tin không?"
Quân Thiên Lung lắc đầu, phân tích rõ ràng: "Năm xưa, bọn họ chưa từng mời ngươi tham gia hội thơ, năm nay thay đổi quy tắc của hội thơ, thế mà lại mời ngươi, âm mưu ở bên trong vừa liếc qua là đã thấy."
"Muội muội của ta, giả vờ lương thiện vô tội quen rồi, ngày nào cũng đặt chuyện thị phi ở bên ngoài, vu tội ta khi nam bá nữ, không có chuyện ác nào không làm. Chuyện hôm nay, ta không thấy kỳ lạ một chút nào cả." Diệp Dao Quang khịt khịt mũi, bộ dạng đáng thương muốn khóc nhưng không khóc được.
Quân Thiên Lung đồng cảm, lục đục nội bộ trong hoàng thất càng ghê gớm hơn nhiều, chỉ cần vô ý một chút là sẽ mất mạng.
"Diệp Dao Quang giống ta, cũng là một người đáng thương."
Người ngoài không rõ những chuyện bẩn thỉu của phủ Tể tướng, nhưng Quân Thiên Lung đã có nghe qua, Diệp Dao Quang trong lời đồn điêu ngoa tùy hứng, thật ra nàng lại là một bé đáng thương yếu đuối bất lực.
Đáng thương, đồng cảm, cộng thêm một chút kiêu ngạo, Quân Thiên Lung nắm lấy tay của Diệp Dao Quang.
Diệp Dao Quang cúi đầu, lại nhanh chóng ngẩng đầu lên: "Minh Nguyệt công chúa?"
Quân Thiên Lung nói: "Dao Quang, ngươi gọi ta Thiên Lung là được."
Diệp Dao Quang chần chừ gọi một tiếng "Thiên Lung".
Quân Thiên Lung vui vẻ tươi cười: "Dao Quang, ngươi có chuyện gì không?"
Không phải ngươi bảo ta gọi tên ngươi so?
Trên mặt Diệp Dao Quang giả vờ không có việc gì, lắc lắc đầu.
Quân Thiên Lung dắt tay Diệp Dao Quang, bóng lưng thẳng tắp kiêu ngạo cao lớn.
"Tỷ tỷ, ngươi muốn đi cũng được, nhưng Diệp Dao Quang phải ở lại." Quân Thiên Hoàn chậm rãi mở miệng.
Quân Thiên Lung không thèm quan tâm đến Quân Thiên Hoàn, kéo Diệp Dao Quang đi ra cửa cốc.
Sắc mặt Quân Thiên Hoàn lạnh đi, thù hận trong đáy mắt cuộn trào mãnh liệt.
"Quân Thiên Lung, ngươi hết lần này đến lần khác coi ta như không, lẽ nào ngươi thật sự tưởng rằng phụ hoàng sẽ sủng ái ngươi cả đời sao? Quân Thiên Lung, hôm nay cho dù ta liều mạng bị phụ hoàng phạt nặng, ta cũng phải đánh gãy sự ngông nghênh của ngươi."
Quân Thiên Hoàn nâng tay lên, khí tức khủng bố tập trung trên ngươi Quân Thiên Lung và Diệp Dao Quang.
Sáu nam nhân trung niên mạnh mẽ khổng lồ có võ chậm bước tới, đám người đó đều có thực lực vượt qua Linh Sư giả lục phẩm.
"Quân Thiên Hoàn, ngươi muốn làm gì?" Đồng tử Quân Thiên Lung co rút, bàn tay nắm lấy Diệp Dao Quang càng siết chặt hơn.
Quân Thiên Hoàn cười nói: "Tỷ tỷ, ngươi đang mất trí, ngang nhiên làm hại uy hiếp nữ nhi của Tể tướng đại nhân. Tuy rằng ngươi là tỷ tỷ của ta, nhưng Diệp Dao Quang cũng là con dân của Ngụy Quốc, ta thân là công chúa, há có thể để ngươi tùy tiện làm hại con dân của Ngụy Quốc ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.