Thần Hoàng Đế Tôn Bạo Sủng Tuyệt Thế Luyện Đan Sư
Chương 29: Hung Thần Tương Lai
Không Tâm
18/06/2023
Chúc quản sự ở phía sau bọ họ, vẻ mặt Diệp Dao Quang âm trầm cầm một con dao phay trong tay."
"Diệp Dao Quang ngươi... Đại tiểu thư, phòng bếp là nơi chướng khí mù mịt, ngài đây thân phận tôn quý cỡ nào, không nên đặt chân đến nơi này đâu."
Chúc quản sự lăn lộn nhiều năm, nhanh phóng phản ứng lại, hơi cong thân mình, vẻ mặt đầy nịnh nọt.
Diệp Dao Quang mắt điếc tai ngơ, mê muội bước đến gần Chúc quản sự, thuận tay giơ cây dao lên.
Một dao vừa mạnh vừa sắc bén từ trên hạ xuống, cả xương với gân cánh tay trái của Chúc quản sự đều bị chặt đứt hoàn toàn.
Tốc độ của Diệp Dao Quang vừa mạnh mẽ vừa quá nhanh gọn, Chúc quản sự trố mắt một lúc mới ôm miệng vết thương la to.
"Diệp Dao Quang, cái đồ tiểu tiện nhân nhà ngươi, hôm nay lão tử phải giết ngươi."
Đã mất một cánh tay, hắn không có tư cách ngồi ở vị trí quản sự nữa.
Không có thân phận quản sự, kẻ thù từ trước chắc chắn khiến hắn ta không chết tử tế được.
Trước sau chẳng qua chỉ là một chữ "chết", Chúc quản sự tình nguyện bản thân chết trên người Diệp Dao Quang.
Chúc quản sự bổ nhào thân người qua, nét mặt dữ tợn cực kỳ giống một con heo đang đợi làm thịt.
Ngay cả một ánh mắt Diệp Dao Quang cũng không cho hắn, thuận tay nhấc lên hạ xuống một cái, dứt khoát, lưu loát.
Ánh dao chợt lóe lên, trên cổ Chúc quản sự đã có một vết thương, máu tươi theo đó mà chảy ra ào ạt.
Chúc quản sự kích động, nhanh chóng che cổ lại, miệng phát ra âm thanh ùng ục ùng ục.
Một lát sau, Chúc quản sự vì mất máu quá nhiều, chết không nhắm mắt.
Ngoài ra còn có bảy tên hạ nhân đang quỳ trên mặt đất, dập đầu cầu xin Diệp Dao Quang tha cho bọn hắn một mạng.
Diệp Dao Quang đi đến bên người Bạch Viên, ôm lấy nha đầu đáng thương này.
"Thật xin lỗi tiểu thư, có phải nô tỳ vô dụng lắm không?"
Bạch Viên khóc nức nở, vừa oan ức vừa đau lòng mà nhỏ giọng khóc.
Lúc nàng bị bọn Đỗ Quyên vây đánh cũng không khóc, bị Chúc quản sự cợt nhả cũng không khóc, lại vừa nghĩ đến bản thân kéo chân sau của Diệp Dao Quang, Bạch Viên khóc.
Diệp Dao Quang xoa xoa đầu của Bạch Viên, "Không phải ngươi sai, không cần trách móc bản thân mình. Nhưng mà từ nay về sau ngươi phải theo ta tu luyện, có năng lực bảo vệ chính mình, cũng sẽ không bị mấy kẻ tiểu nhân ngang ngược này lừa gạt, làm nhục nữa."
Bạch Viên gật đầu thật mạnh, "Nô tỳ nghe theo tiểu thư."
Trấn an Bạch Viên xong, lực chú ý của Diệp Dao Quang lại quay trở về trên người của bảy tên hạ nhân kia.
"Các ngươi biết ta là ai không?" Diệp Dao Quang lạnh lùng hỏi.
"Đại... Đại tiểu thư."
"Nếu biết ta là đại tiểu thư, tại sao các ngươi còn phải làm nhục Bạch Viên của ta?"
Diệp Dao Quang huơ huơ con dao phay, đao khí chém ra một cái khe ngay trước mắt bảy tên đó.
Bảy người nhìn lướt qua thi thể của Chúc quản sự, lại nhìn cái khe trước mắt, hai đùi phát run, mùi tanh tưởi tràn ngập.
Diệp Dao Quang nói, "Ta cũng nên nói với các ngươi một câu, Diệp Dao Quang ta đã không còn giống như ngày trước nữa. Trước kia ta không so đo các ngươi trốn trong góc khinh bỉ cùng xem thường thế nào, hiện giờ đã khác rồi, các ngươi phải cung kính mà hầu hạ ta, nếu không muốn, thì lập tức đi theo làm bạn với tên đầu heo kia đi!"
Bảy người kia dập đầu xin lỗi, liên tục thể hiện lòng trung thành, bọn họ nguyện ý làm một con chó cho Diệp Dao Quang.
"Người hiền thì bị người khinh, ngựa hiền thì bị người cưỡi, Bạch Viên, ngươi có hiểu chưa?" Diệp Dao Quang hỏi.
Bạch Viên có hơi do dự mà gật đầu, "Tiểu thư, ý của người là sau này để ta làm kẻ ác sao?"
Diệp Dao Quang nhéo hai má của Bạch Viên, cảm giác cực thích, "Không đến mức làm kẻ ác thật, nhưng cũng không khác biệt nhiều lắm, tóm lại, đừng để bản thân mình chịu thiệt là được."
Bạch Viên "a" một tiếng, "Bạch Viên hiểu rồi, sau này Bạch Viên sẽ không chịu thiệt nữa, sẽ càng không để tiểu thư mất mặt."
Ý tưởng trong đầu Bạch Viên là, nàng là người của tiểu thư, nàng đi ra bên ngoài sẽ đại biểu cho thể diện của tiểu thư, nàng bị người ta khinh nhục đánh đập, chẳng phải tương đương với việc tiểu thư cũng bị người ta khinh nhục cùng đánh đập à? Thế thì tiểu thư nào còn mặt mũi nữa?
Vì tiểu thư đáng yêu nhất, tôn kính nhất, Bạch Viên bước lên con đường hung hăng thành gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
"Diệp Dao Quang ngươi... Đại tiểu thư, phòng bếp là nơi chướng khí mù mịt, ngài đây thân phận tôn quý cỡ nào, không nên đặt chân đến nơi này đâu."
Chúc quản sự lăn lộn nhiều năm, nhanh phóng phản ứng lại, hơi cong thân mình, vẻ mặt đầy nịnh nọt.
Diệp Dao Quang mắt điếc tai ngơ, mê muội bước đến gần Chúc quản sự, thuận tay giơ cây dao lên.
Một dao vừa mạnh vừa sắc bén từ trên hạ xuống, cả xương với gân cánh tay trái của Chúc quản sự đều bị chặt đứt hoàn toàn.
Tốc độ của Diệp Dao Quang vừa mạnh mẽ vừa quá nhanh gọn, Chúc quản sự trố mắt một lúc mới ôm miệng vết thương la to.
"Diệp Dao Quang, cái đồ tiểu tiện nhân nhà ngươi, hôm nay lão tử phải giết ngươi."
Đã mất một cánh tay, hắn không có tư cách ngồi ở vị trí quản sự nữa.
Không có thân phận quản sự, kẻ thù từ trước chắc chắn khiến hắn ta không chết tử tế được.
Trước sau chẳng qua chỉ là một chữ "chết", Chúc quản sự tình nguyện bản thân chết trên người Diệp Dao Quang.
Chúc quản sự bổ nhào thân người qua, nét mặt dữ tợn cực kỳ giống một con heo đang đợi làm thịt.
Ngay cả một ánh mắt Diệp Dao Quang cũng không cho hắn, thuận tay nhấc lên hạ xuống một cái, dứt khoát, lưu loát.
Ánh dao chợt lóe lên, trên cổ Chúc quản sự đã có một vết thương, máu tươi theo đó mà chảy ra ào ạt.
Chúc quản sự kích động, nhanh chóng che cổ lại, miệng phát ra âm thanh ùng ục ùng ục.
Một lát sau, Chúc quản sự vì mất máu quá nhiều, chết không nhắm mắt.
Ngoài ra còn có bảy tên hạ nhân đang quỳ trên mặt đất, dập đầu cầu xin Diệp Dao Quang tha cho bọn hắn một mạng.
Diệp Dao Quang đi đến bên người Bạch Viên, ôm lấy nha đầu đáng thương này.
"Thật xin lỗi tiểu thư, có phải nô tỳ vô dụng lắm không?"
Bạch Viên khóc nức nở, vừa oan ức vừa đau lòng mà nhỏ giọng khóc.
Lúc nàng bị bọn Đỗ Quyên vây đánh cũng không khóc, bị Chúc quản sự cợt nhả cũng không khóc, lại vừa nghĩ đến bản thân kéo chân sau của Diệp Dao Quang, Bạch Viên khóc.
Diệp Dao Quang xoa xoa đầu của Bạch Viên, "Không phải ngươi sai, không cần trách móc bản thân mình. Nhưng mà từ nay về sau ngươi phải theo ta tu luyện, có năng lực bảo vệ chính mình, cũng sẽ không bị mấy kẻ tiểu nhân ngang ngược này lừa gạt, làm nhục nữa."
Bạch Viên gật đầu thật mạnh, "Nô tỳ nghe theo tiểu thư."
Trấn an Bạch Viên xong, lực chú ý của Diệp Dao Quang lại quay trở về trên người của bảy tên hạ nhân kia.
"Các ngươi biết ta là ai không?" Diệp Dao Quang lạnh lùng hỏi.
"Đại... Đại tiểu thư."
"Nếu biết ta là đại tiểu thư, tại sao các ngươi còn phải làm nhục Bạch Viên của ta?"
Diệp Dao Quang huơ huơ con dao phay, đao khí chém ra một cái khe ngay trước mắt bảy tên đó.
Bảy người nhìn lướt qua thi thể của Chúc quản sự, lại nhìn cái khe trước mắt, hai đùi phát run, mùi tanh tưởi tràn ngập.
Diệp Dao Quang nói, "Ta cũng nên nói với các ngươi một câu, Diệp Dao Quang ta đã không còn giống như ngày trước nữa. Trước kia ta không so đo các ngươi trốn trong góc khinh bỉ cùng xem thường thế nào, hiện giờ đã khác rồi, các ngươi phải cung kính mà hầu hạ ta, nếu không muốn, thì lập tức đi theo làm bạn với tên đầu heo kia đi!"
Bảy người kia dập đầu xin lỗi, liên tục thể hiện lòng trung thành, bọn họ nguyện ý làm một con chó cho Diệp Dao Quang.
"Người hiền thì bị người khinh, ngựa hiền thì bị người cưỡi, Bạch Viên, ngươi có hiểu chưa?" Diệp Dao Quang hỏi.
Bạch Viên có hơi do dự mà gật đầu, "Tiểu thư, ý của người là sau này để ta làm kẻ ác sao?"
Diệp Dao Quang nhéo hai má của Bạch Viên, cảm giác cực thích, "Không đến mức làm kẻ ác thật, nhưng cũng không khác biệt nhiều lắm, tóm lại, đừng để bản thân mình chịu thiệt là được."
Bạch Viên "a" một tiếng, "Bạch Viên hiểu rồi, sau này Bạch Viên sẽ không chịu thiệt nữa, sẽ càng không để tiểu thư mất mặt."
Ý tưởng trong đầu Bạch Viên là, nàng là người của tiểu thư, nàng đi ra bên ngoài sẽ đại biểu cho thể diện của tiểu thư, nàng bị người ta khinh nhục đánh đập, chẳng phải tương đương với việc tiểu thư cũng bị người ta khinh nhục cùng đánh đập à? Thế thì tiểu thư nào còn mặt mũi nữa?
Vì tiểu thư đáng yêu nhất, tôn kính nhất, Bạch Viên bước lên con đường hung hăng thành gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.