Thần Hoàng Đế Tôn Bạo Sủng Tuyệt Thế Luyện Đan Sư
Chương 9: Thân Thể Trong Sạch Của Ta
Không Tâm
17/06/2023
Ý thức được bản thân mình lỡ lời, Diệp Khuynh Tiên bình tĩnh nói lại.
“Tỷ tỷ, làm sao vậy? Đêm hôm khuya khoắt tại sao lại đến viện Thiên Tiên của muội muội vậy?”
Diệp Dao Quang không thèm phí lời với Diệp Khuynh Tiên, nàng xách tên hắc y nhân trên đất dậy, ra tay bất ngờ, đánh bay hắn lên người Diệp Khuynh Tiên.
Trọng lượng của tên hắc y nhân này gấp hai lần Diệp Khuynh Tiên, cả “tảng thịt” ấy rơi vào người Diệp Khuynh Tiên, kết quả không cần nghĩ cũng biết.
Diệp Khuynh Tiên nhất thời không phòng bị, ngã nhào xuống đất, trên ngực còn bị đè bởi tên hắc y nhân, suýt nữa không nhấc ra nổi.
“Tiện nhân! Ban ngày ta đã tha cho ngươi một lần, không ngờ ngươi lại ngày càng táo tợn hơn. Vậy mà lại dám phái người đến phóng hỏa đốt viện của ta. Quả nhiên, tâm địa của súc vật đều là đen tối như vậy.”
Diệp Dao Quang nhanh chóng tiến lên trước, nhấc cằm Diệp Khuynh Tiên, như là muốn banh miệng Diệp Khuynh Tiên ra.
Ừng ực. Đan dược trong lòng bàn tay Diệp Dao Quang rơi vào trong miệng Diệp Khuynh Tiên, Diệp Khuynh Tiên đã nuốt xuống rồi.
“Khụ khụ. Diệp Dao Quang, ngươi vừa cho ta ăn thứ gì?”
Diệp Khuynh Tiên hoảng sợ hỏi.
“Một chút đồ chơi nhỏ thôi ấy mà.”
Diệp Dao Quang nhìn quanh một lượt, mắt sáng lên thâm ý.
Nếu như không vì kiêng dè hộ sĩ của Diệp Khuynh Tiên là Linh Nhân giả, nàng định hạ kịch độc phá náy yết hầu nàng ta, khiến nàng ta nôn ra máu cơ.
Diệp Khuynh Tiên liều mạng bóp cổ, nôn ra đất một đống bẩn thỉu.
“Đừng mất công phí sức làm gì. Một khi đan dược của ta đã vào miệng thì liền tan.”
Lời nói vừa dứt, hai mắt Diệp Khuynh Tiên đã đỏ ngầu, điên cuồng xé bỏ y phục, hướng về phía đám hộ sĩ trong viện dang rộng cánh tay, nhào vào bọn hắn như hổ đói vồ mồi, như đại bàng bắt chim con.
Đám hộ sĩ mặc dù rất tham luyến mĩ mạo của Diệp Khuynh Tiên nhưng vì thân phận thấp kém, không được chạm vào Diệp Khuynh Tiên.
Đám hộ sĩ bỏ chạy tán loạn trong viện, Diệp Khuynh Tiên vớ được ai liền giữ chặt, bắt được người liền há miệng ra gặm mút.
“Nhị tiểu thư, đừng, đừng như vậy mà.”
“Nhị tiểu thư, tha cho nô tài. Nô tài đã có một vợ ba con rồi ạ.”
“Aaaaa…. Thân thể trong sạch của ta, thân thể trong sạch của ta… Mất rồi.”
Trong nháy mắt, viện Thiên Tiên loạn thành một đống.
Ánh mắt Diệp Dao Quang lạnh nhạt.
“Đây mới chỉ là bắt đầu, Diệp Khuynh Tiên, đằng sau còn có chiêu lớn hơn đợi ngươi.”
Ước chừng khoảng nửa tiếng sau, thuốc trong người Diệp Khuynh Tiên tan biến hết.
Diệp Khuynh Tiên cạn kiệt sức lực, đôi chân yếu mệt vô lực duỗi thẳng. Nàng ta mặc kệ hình tượng, ngồi thụp xuống đất.
Diệp Dao Quang tiến lên phía trước, đoản kiếm lạnh lẽo dí sát vào khuôn mặt Diệp Khuynh Tiên
“Diệp Dao Quang, ngươi muốn làm gì?”
Diệp Khuynh Tiên đau nhức da đầu, không đoán ra ý định của của Diệp Dao Quang.
“Đoản kiếm này là do tên hắc y nhân đem tới. Hắn ta định cắt đi lưỡi của ta, chặt đứt gân tay, gân chân của ta.”
Diệp Dao Quang vỗ vỗ ngực, nói:
“Ta sợ quá đi. Nghĩ đi nghĩ lại ta quyết định lấy răng hoàn răng, lấy mắt đền mắt, ăn miếng trả miếng.”
Diệp Khuynh Tiên thở phào một hơi: “Xấu xa như vậy, nghìn đao nghìn chém cũng không hết tội.”
Diệp Dao Quang gật gật đầu. “Muội muội cũng cho là như vậy sao? Cách giải quyết của anh hùng quả nhiên giống nhau.”
Diệp Dao Quang nâng đoản kiếm lên, mũi dao chạm nhẹ lên hai má Diệp Khuynh Tiên.
“Tỷ tỷ, người muốn giết tỷ là hắn, không phải muội.”
“Đủ rồi. Ngươi đừng diễn nữa. Tên hắc y nhân đó đúng là kẻ ngu, cho rằng có thể nắm chắc phần thắng liền nói hết cho ta nghe rồi, hắn là do ngươi phái đến.”
Diệp Dao Quang vỗ vỗ mặt Diệp Khuynh Tiên, thái độ vô cùng ngạo mạn.
Diệp Khuynh Tiên hung dữ trừng tên hắc y nhân. Chuyện thành không thấy chuyện hỏng lại có thừa, đồ chó chết!
“Nếu như ngươi đã biết rồi, vậy ta càng không thể giữ lại ngươi. Hôm nay, ngươi hết lần này đến lần khác khiến ta mất hết thể diện, Diệp Dao Quang, ngươi chết chắc rồi.”
Diệp Khuynh Tiên không nhịn nổi nữa, vận linh khí trong người, quyết chí đầu xuôi đuôi lọt, giết chết Diệp Dao Quang.
“Cho dù có bị sứ giả của Thiên Hoàng Cung nghi ngờ, ta cũng phải giết chết ngươi, để trút hết nỗi hận trong lòng ta.”
Diệp Khuynh Tiên phẫn nộ cùng cực, đánh bay tên hắc y nhân trước ngực.
Diệp Dao Quang nhanh tay nhanh mắt, lùi lại một bước, tay trái vung một phát, đoản kiếm bay đến, cắm thẳng vào tim tên hắc y nhân.
Tên hắc y nhân trừng to mắt, chết không nhắm mắt.
Ra tay tàn nhẫn mạnh mẽ, quyết đoán dứt khoát, đây thật sự là đại tiểu thư của phủ Tể tướng?
“Tỷ tỷ, làm sao vậy? Đêm hôm khuya khoắt tại sao lại đến viện Thiên Tiên của muội muội vậy?”
Diệp Dao Quang không thèm phí lời với Diệp Khuynh Tiên, nàng xách tên hắc y nhân trên đất dậy, ra tay bất ngờ, đánh bay hắn lên người Diệp Khuynh Tiên.
Trọng lượng của tên hắc y nhân này gấp hai lần Diệp Khuynh Tiên, cả “tảng thịt” ấy rơi vào người Diệp Khuynh Tiên, kết quả không cần nghĩ cũng biết.
Diệp Khuynh Tiên nhất thời không phòng bị, ngã nhào xuống đất, trên ngực còn bị đè bởi tên hắc y nhân, suýt nữa không nhấc ra nổi.
“Tiện nhân! Ban ngày ta đã tha cho ngươi một lần, không ngờ ngươi lại ngày càng táo tợn hơn. Vậy mà lại dám phái người đến phóng hỏa đốt viện của ta. Quả nhiên, tâm địa của súc vật đều là đen tối như vậy.”
Diệp Dao Quang nhanh chóng tiến lên trước, nhấc cằm Diệp Khuynh Tiên, như là muốn banh miệng Diệp Khuynh Tiên ra.
Ừng ực. Đan dược trong lòng bàn tay Diệp Dao Quang rơi vào trong miệng Diệp Khuynh Tiên, Diệp Khuynh Tiên đã nuốt xuống rồi.
“Khụ khụ. Diệp Dao Quang, ngươi vừa cho ta ăn thứ gì?”
Diệp Khuynh Tiên hoảng sợ hỏi.
“Một chút đồ chơi nhỏ thôi ấy mà.”
Diệp Dao Quang nhìn quanh một lượt, mắt sáng lên thâm ý.
Nếu như không vì kiêng dè hộ sĩ của Diệp Khuynh Tiên là Linh Nhân giả, nàng định hạ kịch độc phá náy yết hầu nàng ta, khiến nàng ta nôn ra máu cơ.
Diệp Khuynh Tiên liều mạng bóp cổ, nôn ra đất một đống bẩn thỉu.
“Đừng mất công phí sức làm gì. Một khi đan dược của ta đã vào miệng thì liền tan.”
Lời nói vừa dứt, hai mắt Diệp Khuynh Tiên đã đỏ ngầu, điên cuồng xé bỏ y phục, hướng về phía đám hộ sĩ trong viện dang rộng cánh tay, nhào vào bọn hắn như hổ đói vồ mồi, như đại bàng bắt chim con.
Đám hộ sĩ mặc dù rất tham luyến mĩ mạo của Diệp Khuynh Tiên nhưng vì thân phận thấp kém, không được chạm vào Diệp Khuynh Tiên.
Đám hộ sĩ bỏ chạy tán loạn trong viện, Diệp Khuynh Tiên vớ được ai liền giữ chặt, bắt được người liền há miệng ra gặm mút.
“Nhị tiểu thư, đừng, đừng như vậy mà.”
“Nhị tiểu thư, tha cho nô tài. Nô tài đã có một vợ ba con rồi ạ.”
“Aaaaa…. Thân thể trong sạch của ta, thân thể trong sạch của ta… Mất rồi.”
Trong nháy mắt, viện Thiên Tiên loạn thành một đống.
Ánh mắt Diệp Dao Quang lạnh nhạt.
“Đây mới chỉ là bắt đầu, Diệp Khuynh Tiên, đằng sau còn có chiêu lớn hơn đợi ngươi.”
Ước chừng khoảng nửa tiếng sau, thuốc trong người Diệp Khuynh Tiên tan biến hết.
Diệp Khuynh Tiên cạn kiệt sức lực, đôi chân yếu mệt vô lực duỗi thẳng. Nàng ta mặc kệ hình tượng, ngồi thụp xuống đất.
Diệp Dao Quang tiến lên phía trước, đoản kiếm lạnh lẽo dí sát vào khuôn mặt Diệp Khuynh Tiên
“Diệp Dao Quang, ngươi muốn làm gì?”
Diệp Khuynh Tiên đau nhức da đầu, không đoán ra ý định của của Diệp Dao Quang.
“Đoản kiếm này là do tên hắc y nhân đem tới. Hắn ta định cắt đi lưỡi của ta, chặt đứt gân tay, gân chân của ta.”
Diệp Dao Quang vỗ vỗ ngực, nói:
“Ta sợ quá đi. Nghĩ đi nghĩ lại ta quyết định lấy răng hoàn răng, lấy mắt đền mắt, ăn miếng trả miếng.”
Diệp Khuynh Tiên thở phào một hơi: “Xấu xa như vậy, nghìn đao nghìn chém cũng không hết tội.”
Diệp Dao Quang gật gật đầu. “Muội muội cũng cho là như vậy sao? Cách giải quyết của anh hùng quả nhiên giống nhau.”
Diệp Dao Quang nâng đoản kiếm lên, mũi dao chạm nhẹ lên hai má Diệp Khuynh Tiên.
“Tỷ tỷ, người muốn giết tỷ là hắn, không phải muội.”
“Đủ rồi. Ngươi đừng diễn nữa. Tên hắc y nhân đó đúng là kẻ ngu, cho rằng có thể nắm chắc phần thắng liền nói hết cho ta nghe rồi, hắn là do ngươi phái đến.”
Diệp Dao Quang vỗ vỗ mặt Diệp Khuynh Tiên, thái độ vô cùng ngạo mạn.
Diệp Khuynh Tiên hung dữ trừng tên hắc y nhân. Chuyện thành không thấy chuyện hỏng lại có thừa, đồ chó chết!
“Nếu như ngươi đã biết rồi, vậy ta càng không thể giữ lại ngươi. Hôm nay, ngươi hết lần này đến lần khác khiến ta mất hết thể diện, Diệp Dao Quang, ngươi chết chắc rồi.”
Diệp Khuynh Tiên không nhịn nổi nữa, vận linh khí trong người, quyết chí đầu xuôi đuôi lọt, giết chết Diệp Dao Quang.
“Cho dù có bị sứ giả của Thiên Hoàng Cung nghi ngờ, ta cũng phải giết chết ngươi, để trút hết nỗi hận trong lòng ta.”
Diệp Khuynh Tiên phẫn nộ cùng cực, đánh bay tên hắc y nhân trước ngực.
Diệp Dao Quang nhanh tay nhanh mắt, lùi lại một bước, tay trái vung một phát, đoản kiếm bay đến, cắm thẳng vào tim tên hắc y nhân.
Tên hắc y nhân trừng to mắt, chết không nhắm mắt.
Ra tay tàn nhẫn mạnh mẽ, quyết đoán dứt khoát, đây thật sự là đại tiểu thư của phủ Tể tướng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.