Thần Hoàng Đế Tôn Bạo Sủng Tuyệt Thế Luyện Đan Sư
Chương 31: Thể Chất Đặc Biệt Của Thiếu Nữ Thiên Tài
Không Tâm
18/06/2023
Cánh hoa màu hồng phiêu tán, mỹ nữ độc địa và Tố Võ Vọng trắng béo trông như bổ sung cho nhau.
Diệp Khuynh Tiên đột nhiên quay đầu, nước mắt trong suốt chảy trên khuôn mặt nhỏ ngọt ngào.
"Tiên Nhi muội muội, sao muội lại khóc?" Tố Võ Vọng đau lòng, chân tay luống cuống an ủi Diệp Khuynh Tiên.
Tố Võ Vọng vừa giơ tay lên, Diệp Khuynh Tiên nhanh chóng quay lưng lại, nhẹ nhàng lau nước mắt ở trên mặt.
"Võ Vọng ca ca, ta không sao, chỉ là bỗng nhiên nghe được một chuyện, trong lòng cảm thấy đau buồn mà thôi."
Diệp Khuynh Tiên yếu ớt nói, giống như một bông hoa mềm mại trong cuồng phong bão táp, kiên cường lại làm người ta đau lòng.
Tố Võ Vọng sinh lòng thương hại, muốn che chở: "Xảy ra chuyện gì rồi? Có phải có người bắt nạt ngươi không?"
Diệp Khuynh Tiên hoảng loạn xua tay: "Không phải, tỷ tỷ không bắt nạt ta, tuy rằng nàng ấy đánh chửi nha hoàn của ta, còn đi khắp nơi trong phủ nói xấu về ta, thế nhưng nhất định là ta làm sai rồi, tỷ tỷ mới làm như vậy."
Tố Võ Vọng vô cùng tức giận: "Có phải con tiện nhân Diệp Dao Quang không? Tiên Nhi muội muội, ngươi chờ đấy, ta sẽ đi báo thù cho ngươi."
Tố Võ Vọng dễ bị kích động và tức giận, bỏ trang sức xuống rồi chạy về phía phủ Tể tướng.
Trước kia Tố Võ Vọng xông thẳng đến phủ Tể tướng kêu gào, thế nhưng cổng lớn không vào được.
Phủ Tể tướng là phủ đệ của Tể tướng Diệp Quyền Quý, Diệp Quyền Quý ở Ngụy Quốc dưới một người trên vạn người, hà tất phải lo sợ một nhi tử của Đại tướng quân nhỏ bé.
Tố Võ Vọng là một người có tính cách ngang ngược, không đâm vào tường thì sẽ không quay đầu, không bắt được Diệp Dao Quang, làm cho nàng phải nhục nhã, báo thù cho Diệp Khuynh Tiên, hắn ta quyết sẽ không rời đi, hắn ta không tin Diệp Dao Quang sẽ không ra khỏi cửa.
Trong phủ Tể tướng.
Sau khi làm toàn bộ hạ nhân trong phủ kinh sợ, chất lượng cuộc sống của Diệp Dao Quang nhanh chóng được nâng cao.
Một người đắc đạo, cả họ lên đời, Bạch Viên ăn uống đến mức trắng trắng mập mập, giống như một cái bánh bao.
Rõ ràng mỗi sáng sớm và chiều tối đều tu luyện với Diệp Dao Quang, nhảy lên nhảy xuống, mồ hôi đổ như mưa, khoanh chân ngồi thiền, hao tổn tâm tư, thế mà Bạch Viên không chỉ không gầy đi, cân nặng ngược lại lại tăng lên.
Diệp Dao Quang nhéo nhéo mặt của Bạch Viên: "Nói, có phải mỗi tối ngươi đều giấu ta ăn vụng không?"
Bạch Viên lắc đầu, tủi thân nói: "Tiểu thư, người dặn dò nô tì phải siêng năng tu luyện, mỗi tối nô tì đều chuyên tâm tu luyện, chưa từng ăn một bữa đêm nào."
Diệp Dao Quang không thể nào hiểu được: "Vậy cân nặng của ngươi là như thế nào?"
Bạch Viên nghĩ một lúc, chau mày nói: "Mẫu thân nô tì từng nói với nô tì, thể chất của nô tì vô cùng đặc biệt, uống một ngụm nước thôi cũng có thể tăng một cân."
Diệp Dao Quang cụp mắt, tầm mắt rơi trên bụng của Bạch Viên.
Bỗng nhiên, ánh mắt Diệp Dao Quang chợt biến đổi, lòng bàn tay khẽ đặt trên vùng bụng của Bạch Viên.
Bạch Viên thất kinh, vô thức hít thở sâu, thóp bụng nhỏ lại.
Nàng ấy không béo, nàng ấy không béo, khoảng thời gian này cân nặng của nàng tuyệt đối không có tăng.
Diệp Dao Quang vỗ vỗ: "Đừng động."
Bạch Viên trừng to mắt, không dám động nữa.
Diệp Dao Quang nhắm mắt lại cảm nhận một chút, vẻ mặt bình tĩnh thay bằng sự chấn động.
Ba ngày, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, một thiếu nữ bình thường đã trở thành Linh Nhân giả ngũ phẩm, chuyện này nói ra thì ai tin chứ?
Diệp Khuynh Tiên nhận được toàn bộ sự bồi dưỡng của phủ Tể tướng, tu luyện hơn mười năm, mới chỉ là một Linh Nhân giả lục phẩm nhỏ bé.
Bạch Viên, chỉ dựa vào việc hấp thụ linh khí, cùng với một vài đan dược cấp thấp được Diệp Dao Quang tặng, biến thành Linh Nhân giả ngũ phẩm trong ba ngày, loại thiên phú thế này, Bạch Viên đủ để xếp ngang với bọn yêu quái như Úc Trạch.
Ghen tị, ngưỡng mộ, cùng với sự tự hào khi có con gái trưởng thành, tâm trạng Diệp Dao Quang vô cùng phức tạp.
Bạch Viên chớp chớp mắt: "Tiểu thư, sao vậy?"
Diệp Dao Quang bỏ tay xuống: "Ngươi không phát hiện cơ thể của mình có chỗ nào không đúng sao?"
Bạch Viên nói: "Không có, có thể ăn có thể uống có thể ngủ, cơ thể rất tốt."
Diệp Khuynh Tiên đột nhiên quay đầu, nước mắt trong suốt chảy trên khuôn mặt nhỏ ngọt ngào.
"Tiên Nhi muội muội, sao muội lại khóc?" Tố Võ Vọng đau lòng, chân tay luống cuống an ủi Diệp Khuynh Tiên.
Tố Võ Vọng vừa giơ tay lên, Diệp Khuynh Tiên nhanh chóng quay lưng lại, nhẹ nhàng lau nước mắt ở trên mặt.
"Võ Vọng ca ca, ta không sao, chỉ là bỗng nhiên nghe được một chuyện, trong lòng cảm thấy đau buồn mà thôi."
Diệp Khuynh Tiên yếu ớt nói, giống như một bông hoa mềm mại trong cuồng phong bão táp, kiên cường lại làm người ta đau lòng.
Tố Võ Vọng sinh lòng thương hại, muốn che chở: "Xảy ra chuyện gì rồi? Có phải có người bắt nạt ngươi không?"
Diệp Khuynh Tiên hoảng loạn xua tay: "Không phải, tỷ tỷ không bắt nạt ta, tuy rằng nàng ấy đánh chửi nha hoàn của ta, còn đi khắp nơi trong phủ nói xấu về ta, thế nhưng nhất định là ta làm sai rồi, tỷ tỷ mới làm như vậy."
Tố Võ Vọng vô cùng tức giận: "Có phải con tiện nhân Diệp Dao Quang không? Tiên Nhi muội muội, ngươi chờ đấy, ta sẽ đi báo thù cho ngươi."
Tố Võ Vọng dễ bị kích động và tức giận, bỏ trang sức xuống rồi chạy về phía phủ Tể tướng.
Trước kia Tố Võ Vọng xông thẳng đến phủ Tể tướng kêu gào, thế nhưng cổng lớn không vào được.
Phủ Tể tướng là phủ đệ của Tể tướng Diệp Quyền Quý, Diệp Quyền Quý ở Ngụy Quốc dưới một người trên vạn người, hà tất phải lo sợ một nhi tử của Đại tướng quân nhỏ bé.
Tố Võ Vọng là một người có tính cách ngang ngược, không đâm vào tường thì sẽ không quay đầu, không bắt được Diệp Dao Quang, làm cho nàng phải nhục nhã, báo thù cho Diệp Khuynh Tiên, hắn ta quyết sẽ không rời đi, hắn ta không tin Diệp Dao Quang sẽ không ra khỏi cửa.
Trong phủ Tể tướng.
Sau khi làm toàn bộ hạ nhân trong phủ kinh sợ, chất lượng cuộc sống của Diệp Dao Quang nhanh chóng được nâng cao.
Một người đắc đạo, cả họ lên đời, Bạch Viên ăn uống đến mức trắng trắng mập mập, giống như một cái bánh bao.
Rõ ràng mỗi sáng sớm và chiều tối đều tu luyện với Diệp Dao Quang, nhảy lên nhảy xuống, mồ hôi đổ như mưa, khoanh chân ngồi thiền, hao tổn tâm tư, thế mà Bạch Viên không chỉ không gầy đi, cân nặng ngược lại lại tăng lên.
Diệp Dao Quang nhéo nhéo mặt của Bạch Viên: "Nói, có phải mỗi tối ngươi đều giấu ta ăn vụng không?"
Bạch Viên lắc đầu, tủi thân nói: "Tiểu thư, người dặn dò nô tì phải siêng năng tu luyện, mỗi tối nô tì đều chuyên tâm tu luyện, chưa từng ăn một bữa đêm nào."
Diệp Dao Quang không thể nào hiểu được: "Vậy cân nặng của ngươi là như thế nào?"
Bạch Viên nghĩ một lúc, chau mày nói: "Mẫu thân nô tì từng nói với nô tì, thể chất của nô tì vô cùng đặc biệt, uống một ngụm nước thôi cũng có thể tăng một cân."
Diệp Dao Quang cụp mắt, tầm mắt rơi trên bụng của Bạch Viên.
Bỗng nhiên, ánh mắt Diệp Dao Quang chợt biến đổi, lòng bàn tay khẽ đặt trên vùng bụng của Bạch Viên.
Bạch Viên thất kinh, vô thức hít thở sâu, thóp bụng nhỏ lại.
Nàng ấy không béo, nàng ấy không béo, khoảng thời gian này cân nặng của nàng tuyệt đối không có tăng.
Diệp Dao Quang vỗ vỗ: "Đừng động."
Bạch Viên trừng to mắt, không dám động nữa.
Diệp Dao Quang nhắm mắt lại cảm nhận một chút, vẻ mặt bình tĩnh thay bằng sự chấn động.
Ba ngày, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, một thiếu nữ bình thường đã trở thành Linh Nhân giả ngũ phẩm, chuyện này nói ra thì ai tin chứ?
Diệp Khuynh Tiên nhận được toàn bộ sự bồi dưỡng của phủ Tể tướng, tu luyện hơn mười năm, mới chỉ là một Linh Nhân giả lục phẩm nhỏ bé.
Bạch Viên, chỉ dựa vào việc hấp thụ linh khí, cùng với một vài đan dược cấp thấp được Diệp Dao Quang tặng, biến thành Linh Nhân giả ngũ phẩm trong ba ngày, loại thiên phú thế này, Bạch Viên đủ để xếp ngang với bọn yêu quái như Úc Trạch.
Ghen tị, ngưỡng mộ, cùng với sự tự hào khi có con gái trưởng thành, tâm trạng Diệp Dao Quang vô cùng phức tạp.
Bạch Viên chớp chớp mắt: "Tiểu thư, sao vậy?"
Diệp Dao Quang bỏ tay xuống: "Ngươi không phát hiện cơ thể của mình có chỗ nào không đúng sao?"
Bạch Viên nói: "Không có, có thể ăn có thể uống có thể ngủ, cơ thể rất tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.