Thần Hoàng Đế Tôn Bạo Sủng Tuyệt Thế Luyện Đan Sư
Chương 14: Tự Tạo Nghiệp, Không Thể Sống
Không Tâm
17/06/2023
Diệp Dao Quang quay lại nhìn, đằng sau là ba thiếu nữ vênh mặt hất hàm đứng đó.
Thiếu nữ áo hồng là con gái của lại thị lang Bộ Lễ - Lâm Tuyền Nhi, cấp bậc Linh Nhân giả nhất phẩm.
Thiếu nữ áo xanh lam là cháu gái của Trương Hàn Lâm trong Hàn Lâm viện – Trương Linh Tử, cấp bậc Linh Nhân giả nhất phẩm.
Thiếu nữ áo trắng là muội muội ruột của Đại Lý Tự thiếu khanh – Ninh Thiên Lộ, cấp bậc Linh Nhân giả nhất phẩm.
Trưởng bối của ba người này đều là người dưới trướng Diệp Quyền Quý. Bọn họ cũng đều là chó sai vặt của Diệp Khuynh Tiên.
Trước kia, ba người Ninh Thiên Lộ cũng không ít lần châm chọc nguyên chủ là phế vật ngu si. Thậm chí dưới sự ra hiệu của Diệp Khuynh Tiên, còn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với nguyên chủ, đến nỗi nguyên chủ trọng thương nằm liệt giường tận hai ba ngày.
Đột nhiên nhìn thấy ba kẻ thù, nụ cười trên mặt Diệp Dao Quang lại càng thêm rạng rỡ, chói mắt.
Mi tâm Ninh Thiên Lộ dựng dựng, cảm thấy Diệp Dao Quang có chút không giống.
Có điều, nghe theo dặn dò của Diệp Khuynh Tiên, Ninh Thiên Lộ bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Trước kia là Diệp Dao Quang giấu nghề, giả dốt không lộ. Đêm qua ả ta bị Diệp Khuynh Tiên vạch trần bộ mặt thật, cho nên ả ta không còn giả bộ đáng thương cho người ta thương hại nữa.
“Tiện nhân, trước kia lại giả làm phế vật ngu si, tranh thủ sự thương hại của mọi người. Thực ra ngươi chính là tiện nhân vô sỉ chuyên làm điên đảo thị phi.”
Trong lòng Ninh Thiên Lộ chửi Diệp Dao Quang một câu. Phút sau liền mở rộng hai tay, bàn tay ngưng tụ linh lực đánh thẳng đến ngực của Diệp Dao Quang.
Đến cả Linh Nhân giả bát phẩm Quân Vô Trần mà Diệp Dao Quang còn đánh bại được, cần gì sợ mấy Linh Nhân giả nhất phẩm nhỏ bé này.
Chỉ thấy Diệp Dao Quang lùi lại một bước, hai tay linh hoạt như kim xà triền ty*, khéo léo tránh được linh lực từ bàn tay của Ninh Thiên Lộ rồi liên tiếp điểm huyệt lên cánh tay của Ninh Thiên Lộ làm tắc nghẽn gân mạch, khiến cho linh lực trong bàn tay hỗn loạn, hai tay mất lực, bại liệt.
(*dựa theo điển tích rắn vàng quấn lụa, vừa linh hoạt, nhanh nhẹn, vừa ngoan độc)
Ninh Thiện Lộ hoảng sợ tột độ, lớn giọng hét: “Diệp Dao Quang, ngươi đã làm gì với ta?”
Lâm Tuyền Nhi và Trương Linh Tử ở bên cạnh ngạc nhiên vô cùng. Hai người rút kiếm ở thắt lưng ra, dùng lực hướng đến Diệp Dao Quang.
Diệp Dao Quang phản ứng nhanh nhẹn, xiết lấy Ninh Thiên Lộ, dùng Ninh Thiên Lộ làm lá chắn, chắn đỡ sát kiếm của Lâm Tuyền Nhi và Trương Linh Tử.
“Không ổn, Thiên Lộ muội muội, mau tránh ra.”
Lâm Tuyền Nhi thần sắc kinh hãi.
“Thiên Lộ muội muội, ta sẽ trả thù cho muội.”
Ánh mắt Trương Linh Tử kiên định.
Rõ ràng nàng ta có thể thu tay, rút về kiếm thuật nhưng lại chọn toàn lực đánh lên. Bản thân nàng ta nhất định sẽ bị thương.
Qua vài ngày nữa thôi, nàng ta sẽ đột phá lên Linh Nhân giả nhị phẩm.
Bây giờ mà bị thương, nàng ta muốn đột phá lên Linh Nhân giả nhị phẩm sẽ mãi mãi là xa vời.
Vả lại, đánh gãy cái chân chó của Diệp Dao Quang là mệnh lệnh Diệp Khuynh Tiên suốt đêm dặn dò nàng ta. Nếu như nàng ta không hoàn thành được nhiệm vụ không những phải chịu sự trừng phạt của Diệp Khuynh Tiên mà người nhà nàng ta cũng sẽ vì thế mà bị liên lụy.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Trương Linh Tử không những không dừng tay mà còn âm thầm tăng thêm lực.
Ánh kiếm vụt đến, kiếm sắc của hai người bọn họ cùng lúc đâm vào Ninh Thiên Lộ.
Lâm Tuyền Nhi mặt mày biến sắc, trên ngực Ninh Thiên Lộ rướm ra một vệt máu dài.
Trương Linh Tử ngắm chuẩn vào Diệp Dao Quang ở phía sau Ninh Thiên Lộ, từ trên xuống dưới, khí thế đùng đùng.
Diệp Dao Quang lùi lại một bước. Lưỡi kiếm không nghiêng không lệch róc từ mi tâm Ninh Thiên Lộ xuống, vết thương khủng bố kéo dài đến tận cằm trái của Ninh Thiên Lộ.
Vết thương ở ngực còn nông, cẩn thận chữa trị vài ngày là sẽ không còn gì đáng ngại.
Còn vết thương trên mặt ăn sâu vào da thịt, không có linh dược thượng phẩm thì gương mặt này của Ninh Thiên Lộ coi như bỏ.
Toàn thân Ninh Thiên Lộ run bần bật, nàng ta cảm nhận được sự đau xót đến thấu xương trên khuôn mặt. Hai mắt mờ nhòe một ánh mắt không thể tin nổi.
“Mặt của ta, mặt của ta.”
Ninh Thiên Lộ điên cuồng run sợ, gào thét lên một tiếng.
Lúc này, Trương Linh Tử thấy sợ rồi, nàng ta nháy mắt một phát, hướng mũi kiếm về phía Diệp Dao Quang.
“Diệp Dao Quang, ngươi thật độc ác. Vì bản thân mình mà hại Thiên Lộ muội muội tổn hại dung mạo. Ngươi cũng là nữ nhân, ngươi đáng ra phải biết dung mạo đối với một nữ nhân quan trọng nhường nào.”
Trương Linh Tử hít sâu một hơi, một lần nữa ánh mắt nữa kiên định như đá.
“Diệp Dao Quang, cho dù có phải vào ngục thì hôm nay ta cũng sẽ báo thù cho Thiên Lộ muội muội.”
Thiếu nữ áo hồng là con gái của lại thị lang Bộ Lễ - Lâm Tuyền Nhi, cấp bậc Linh Nhân giả nhất phẩm.
Thiếu nữ áo xanh lam là cháu gái của Trương Hàn Lâm trong Hàn Lâm viện – Trương Linh Tử, cấp bậc Linh Nhân giả nhất phẩm.
Thiếu nữ áo trắng là muội muội ruột của Đại Lý Tự thiếu khanh – Ninh Thiên Lộ, cấp bậc Linh Nhân giả nhất phẩm.
Trưởng bối của ba người này đều là người dưới trướng Diệp Quyền Quý. Bọn họ cũng đều là chó sai vặt của Diệp Khuynh Tiên.
Trước kia, ba người Ninh Thiên Lộ cũng không ít lần châm chọc nguyên chủ là phế vật ngu si. Thậm chí dưới sự ra hiệu của Diệp Khuynh Tiên, còn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với nguyên chủ, đến nỗi nguyên chủ trọng thương nằm liệt giường tận hai ba ngày.
Đột nhiên nhìn thấy ba kẻ thù, nụ cười trên mặt Diệp Dao Quang lại càng thêm rạng rỡ, chói mắt.
Mi tâm Ninh Thiên Lộ dựng dựng, cảm thấy Diệp Dao Quang có chút không giống.
Có điều, nghe theo dặn dò của Diệp Khuynh Tiên, Ninh Thiên Lộ bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Trước kia là Diệp Dao Quang giấu nghề, giả dốt không lộ. Đêm qua ả ta bị Diệp Khuynh Tiên vạch trần bộ mặt thật, cho nên ả ta không còn giả bộ đáng thương cho người ta thương hại nữa.
“Tiện nhân, trước kia lại giả làm phế vật ngu si, tranh thủ sự thương hại của mọi người. Thực ra ngươi chính là tiện nhân vô sỉ chuyên làm điên đảo thị phi.”
Trong lòng Ninh Thiên Lộ chửi Diệp Dao Quang một câu. Phút sau liền mở rộng hai tay, bàn tay ngưng tụ linh lực đánh thẳng đến ngực của Diệp Dao Quang.
Đến cả Linh Nhân giả bát phẩm Quân Vô Trần mà Diệp Dao Quang còn đánh bại được, cần gì sợ mấy Linh Nhân giả nhất phẩm nhỏ bé này.
Chỉ thấy Diệp Dao Quang lùi lại một bước, hai tay linh hoạt như kim xà triền ty*, khéo léo tránh được linh lực từ bàn tay của Ninh Thiên Lộ rồi liên tiếp điểm huyệt lên cánh tay của Ninh Thiên Lộ làm tắc nghẽn gân mạch, khiến cho linh lực trong bàn tay hỗn loạn, hai tay mất lực, bại liệt.
(*dựa theo điển tích rắn vàng quấn lụa, vừa linh hoạt, nhanh nhẹn, vừa ngoan độc)
Ninh Thiện Lộ hoảng sợ tột độ, lớn giọng hét: “Diệp Dao Quang, ngươi đã làm gì với ta?”
Lâm Tuyền Nhi và Trương Linh Tử ở bên cạnh ngạc nhiên vô cùng. Hai người rút kiếm ở thắt lưng ra, dùng lực hướng đến Diệp Dao Quang.
Diệp Dao Quang phản ứng nhanh nhẹn, xiết lấy Ninh Thiên Lộ, dùng Ninh Thiên Lộ làm lá chắn, chắn đỡ sát kiếm của Lâm Tuyền Nhi và Trương Linh Tử.
“Không ổn, Thiên Lộ muội muội, mau tránh ra.”
Lâm Tuyền Nhi thần sắc kinh hãi.
“Thiên Lộ muội muội, ta sẽ trả thù cho muội.”
Ánh mắt Trương Linh Tử kiên định.
Rõ ràng nàng ta có thể thu tay, rút về kiếm thuật nhưng lại chọn toàn lực đánh lên. Bản thân nàng ta nhất định sẽ bị thương.
Qua vài ngày nữa thôi, nàng ta sẽ đột phá lên Linh Nhân giả nhị phẩm.
Bây giờ mà bị thương, nàng ta muốn đột phá lên Linh Nhân giả nhị phẩm sẽ mãi mãi là xa vời.
Vả lại, đánh gãy cái chân chó của Diệp Dao Quang là mệnh lệnh Diệp Khuynh Tiên suốt đêm dặn dò nàng ta. Nếu như nàng ta không hoàn thành được nhiệm vụ không những phải chịu sự trừng phạt của Diệp Khuynh Tiên mà người nhà nàng ta cũng sẽ vì thế mà bị liên lụy.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Trương Linh Tử không những không dừng tay mà còn âm thầm tăng thêm lực.
Ánh kiếm vụt đến, kiếm sắc của hai người bọn họ cùng lúc đâm vào Ninh Thiên Lộ.
Lâm Tuyền Nhi mặt mày biến sắc, trên ngực Ninh Thiên Lộ rướm ra một vệt máu dài.
Trương Linh Tử ngắm chuẩn vào Diệp Dao Quang ở phía sau Ninh Thiên Lộ, từ trên xuống dưới, khí thế đùng đùng.
Diệp Dao Quang lùi lại một bước. Lưỡi kiếm không nghiêng không lệch róc từ mi tâm Ninh Thiên Lộ xuống, vết thương khủng bố kéo dài đến tận cằm trái của Ninh Thiên Lộ.
Vết thương ở ngực còn nông, cẩn thận chữa trị vài ngày là sẽ không còn gì đáng ngại.
Còn vết thương trên mặt ăn sâu vào da thịt, không có linh dược thượng phẩm thì gương mặt này của Ninh Thiên Lộ coi như bỏ.
Toàn thân Ninh Thiên Lộ run bần bật, nàng ta cảm nhận được sự đau xót đến thấu xương trên khuôn mặt. Hai mắt mờ nhòe một ánh mắt không thể tin nổi.
“Mặt của ta, mặt của ta.”
Ninh Thiên Lộ điên cuồng run sợ, gào thét lên một tiếng.
Lúc này, Trương Linh Tử thấy sợ rồi, nàng ta nháy mắt một phát, hướng mũi kiếm về phía Diệp Dao Quang.
“Diệp Dao Quang, ngươi thật độc ác. Vì bản thân mình mà hại Thiên Lộ muội muội tổn hại dung mạo. Ngươi cũng là nữ nhân, ngươi đáng ra phải biết dung mạo đối với một nữ nhân quan trọng nhường nào.”
Trương Linh Tử hít sâu một hơi, một lần nữa ánh mắt nữa kiên định như đá.
“Diệp Dao Quang, cho dù có phải vào ngục thì hôm nay ta cũng sẽ báo thù cho Thiên Lộ muội muội.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.