Chương 1463: Bố cục Vẫn Thần
Khai Hoang
18/11/2014
- Tông Thủ thằng nhãi ranh này! Hiện nay 1800 vạn Vương sư đã tới nơi này, mấy ngày sau lúc quét ngang Nam Cương, xem ngươi có thể còn đắc ý
như ngày hôm nay không?
Gầm lên giận giữ, giống như lôi âm cuồn cuộn, xa xa truyền đến.
Tông Thủ cười lạnh, chẳng muốn đi để ý tới. Một ít lời không cam lòng của chó nhà có tang mà thôi, cần gì quá mức để ý? Bất quá là vì vãn hồi một chút mặt mũi mà thôi.
Dẫn động kiếm quyết, lại là một đạo thương mang kiếm quang đánh xuống. Thình lình vốn là nơi Phỉ Thúy Hạp cốc lúc trước bị hoạch xuất ra một vết kiếm dài tới mấy ngàn trượng, sâu đến ngàn trượng, rộng tức thì hơn trăm dặm.
Tựa như một đạo lạch trời vắt ngang qua giữa hai quân, đem song phương cách trở.
Mà tâm tình lúc này của Tông Thủ là cực kỳ cổ quái. Năm đó hắn cảm giác Tà Hồn Câu ở ngoài Càn Thiên Sơn có chiều dài đạt tới bảy ngàn dặm, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng hắn hôm nay cũng đồng dạng đã có năng lục dễ dàng dịch sơn di địa.
Thậm chí không cần mượn uy lực của kiếm trận cũng có thể làm được. Nếu là nguyện ý, một kiếm chém xuống, thậm chí có thể đem cái Hoành Liên sơn mạch này sinh sinh chặt đứt.
Chỉ là phá hư quá nhiều lại nhất định sẽ nhiễm phải nhân quả, nhiễu loạn địa khí, thậm chí sẽ chọc giận thương thiên đánh xuống thiên phạt.
Tâm niệm vừa động, Luyện Hồn kiếm kia liền ông minh quay trở về. Thương Sinh thất kiếm cũng giải thể tức thì.
Thân ảnh của Tông Thủ dần dần hạ xuống, rơi xuống bên cạnh Khổng Dao đang ở phía dưới một mực xem cuộc chiến.
Lúc này trong doanh trại, tiếng hoan hô nổi lên bốn phía, sĩ khí phấn chấn, ngay cả người ngu cũng biết biến cố vừa rồi của Phỉ Thúy Hạp, là bên mình chiếm được tiện nghi.
Tông Thủ nhìn chung quanh trong doanh trại một cái, chỉ thấy ý lo âu trên mặt rất nhiều người đều đã biến mất không ít. Trong nội tâm lập tức khẽ buông lỏng.
Phỉ Thúy Hạp hoàn toàn biến mất, sĩ khí bị đả kích của thuộc hạ hắn đúng là đã tiêu trừ.
- Sau trận chiến này, Chí cảnh cũng sẽ không tiếp tục ra tay. Cộng ước của vạn năm trước y nguyên vẫn hữu hiệu như trước.
Vừa rồi mấy vị Chí cảnh mặc dù cũng không nói gì, nhưng chỉ bằng thần niệm trao đổi cũng đủ để đạt thành hiệp định.
Thánh cảnh tôn giả trở lên cũng không thể dùng bất luận hình thức gì tham gia trận chiến này.
Chân mày lá liễu của Khổng Dao chau lên, có chút ngoài ý muốn.
- Lại dễ dàng như thế?
Hôm nay Nho môn có thể nói là ăn cái thiệt thòi lớn. Hai vị Thánh giai lại lần nữa vẫn lạc dưới kiếm của Tông Thủ. Khách quan mà nói, cái Phỉ Thúy Hạp bị san bằng ngược lại là không coi vào đâu.
Nhưng Chu Tử kia lại thối lui gọn gàng linh hoạt như vậy, không có chút nào dây dưa so đo.
- Làm sao có thể? Bọn họ là không thể không làm như vậy!
Tông Thủ bật cười, nếu thật muốn chiến tiếp, song phương cơ bản đều là có kết quả lưỡng bại câu thương. Bất quá Chu Tử, Thanh Huyền ở đối diện lại rõ ràng hơn, dù là những người ở nơi đây toàn bộ chết hết, thì Tú Quan cũng có thể sống sót được. Sống đến cuối cùng.
Vĩnh Hằng chi đạo, há có thể xem nhẹ?
Năng lực sinh tồn của hắn thì ngay cả Hi Tử năm đó cũng không bì kịp. Nếu không thể dùng lực lượng tuyệt đối thôi trảm căn cơ của hắn, vậy muốn đem Tú Quan trảm diệt phong ấn là không có khả năng. Dùng lực lượng một người khuất phục chư giáp, cũng không phải không có nguyên nhân.
Tông Thủ nói xong lại nhìn về cái khe rãnh ở trước mắt, có chút tiếc nuối.
Đáng tiếc, lúc này hắn cũng chỉ có thể làm được đến trình độ này. So với địa thế Phỉ Thúy Hạp thiên sinh mà thành lúc trước rốt cuộc là có chênh lệch không ít.
- Nơi này tối đa có thể ngăn địch ba ngày, Dao nhi ngươi nên cân nhắc từ nơi này lui binh như thế nào rồi đấy!
- Sớm đã có ý đó!
Khổng Dao đã tính trước, không có nửa phần uể oải.
- Mặc dù không có biến cố hôm nay, thiếp cũng sẽ lựa chọn rút lui vào sáng ngày hôm sau. Ở đây tối đa chỉ có thể phòng thủ được mười ngày, mà mỗi ngày thương vong lại sẽ tăng vọt, cũng không phải là chỗ tốt nhất để ngăn địch.
Khổng Dao vừa nói, một bên thần sắc buồn bã nhìn về phía đối diện.
Vị Bình Nam đại tướng quân Phỉ Ấn kia, mấy năm trước từng là thượng ti binh chủ của nàng.
Lấy giao thủ mấy ngày nay mà xem, người này dụng binh, vẫn là tàn nhẫn như vậy, không thể khinh thường.
Nhớ tới chuyện xưa năm đó, khi đó ở trong chư tướng Bắc phương của Đại Thương, cũng chỉ có nàng là bị vĩ lão soái này không chào đón nhất.
Chỉ vì nàng tiêu hao vật tư lương thảo thường thường là nhiều nhất, nhưng thu hoạch mỗi lần lại là ít nhất. Mặc dù cũng là chiến tích rực rỡ, chưa từng thua trận, lại mỗi lần đều bị Phỉ Ấn răn dạy. Thường xuyên như thế, liền ngay cả chính nàng cũng bắt đầu nghi ngờ, cho là mình thật không có tài thống binh gì.
Thẳng đến khi gặp Tông Thủ không chút do dự liền đem hơn trăm vạn đại quân kia toàn bộ đem cho nàng.
Sự tình năm đó, đã có thể cười trừ mà qua. Nhưng ở trong lòng, y nguyên vẫn có vài phần bất bình.
Năm đó vị này nhưng đã mắng nàng là ‘Xuẩn tài’ vượt qua trăm lần kia mà.
Mà cách đánh trả tốt nhất, chính là ở trên chiến trường, đường đường chính chính đem hắn đánh bại, đem câu ‘Xuẩn tài’ kia mắng lại.
Chợt liền lại lắc đầu, thu lại tâm tình. Khổng Dao bật cười tự giễu, nguyên lai mình cũng có thời điểm như vậy.
Lòng của nữ nhân quả nhiên là rất nhỏ nhen.
- Đại Càn ta thắng ở Thủy sư, nếu là dùng tốt, 320 vạn đại quân có thể bù đắp được bảy vạn hùng binh, cần gì dây dưa với bọn họ ở chỗ này? Kỳ thật vừa rồi lo lắng nhất, chính mà một chút Thánh giai kia không chút kiêng kỵ nào ra tay. Tùy tùy tiện tiện liền có thể dời một ngọn núi, đoạn một con sống, vậy thì phiền toái.
Đại Càn kinh doanh ở Nam Cương qua những năm này, các nơi thủy hệ ở phía nam, chỉ mới là Ngũ Nha vân hạm thì đã có đến 120 chiếc.
Hạm sư của Đại Thương không có cách nào tiến đến, tựa nhiên hạm thuyền của Đại Càn xưng hùng.
Nhưng nếu là có Thánh cảnh ra tay, khiến cho dòng chảy đoạn tuyệt, như vậy mặc dù hạm sư có cường thịnh đi nữa cũng là bất lực.
Mà đã dám san bằng Phỉ Thúy Hạp, như vậy loại chuyện này mấy người kia cũng tuyệt đối làm được.
Tông Thủ cũng đồng dạng lo lắng qua, cũng biết Chu Tử kia lần này ra tay chỉ là thăm dò mà thôi, chỉ khi nào Tông Thủ hắn cùng Thương Sinh Đạo không chống đỡ được, loại sự tình này liền tất nhiên sẽ phát sinh.
Lúc này tự nhiên đã là không sao, nhìn bộ dáng trí tuệ vững vàng, lạnh nhạt tự nhiên của Khổng Dao ngược lại là có chút si ngốc nhập thần. Khổng Dao vốn đã tuyệt mỹ, dáng người thon dài yểu điệu, lúc này lại là một thân ngân giáp lộ ra vẻ khó mà nén lòng được, tựa như một đóa tiểu bách hợp thanh lệ thoát tục, khiến cho người khác mơ màng, chỉ cảm thấy là xem ngàn lần cũng đều không chán.
Nhớ tới đêm qua Tiểu Dao mềm mại như nước, liều chết triền miên, Tông Thủ không chỉ là thở gấp, bóp bóp cổ tay.
Chu Tử này, tới thật sự là không phải lúc.
Gầm lên giận giữ, giống như lôi âm cuồn cuộn, xa xa truyền đến.
Tông Thủ cười lạnh, chẳng muốn đi để ý tới. Một ít lời không cam lòng của chó nhà có tang mà thôi, cần gì quá mức để ý? Bất quá là vì vãn hồi một chút mặt mũi mà thôi.
Dẫn động kiếm quyết, lại là một đạo thương mang kiếm quang đánh xuống. Thình lình vốn là nơi Phỉ Thúy Hạp cốc lúc trước bị hoạch xuất ra một vết kiếm dài tới mấy ngàn trượng, sâu đến ngàn trượng, rộng tức thì hơn trăm dặm.
Tựa như một đạo lạch trời vắt ngang qua giữa hai quân, đem song phương cách trở.
Mà tâm tình lúc này của Tông Thủ là cực kỳ cổ quái. Năm đó hắn cảm giác Tà Hồn Câu ở ngoài Càn Thiên Sơn có chiều dài đạt tới bảy ngàn dặm, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng hắn hôm nay cũng đồng dạng đã có năng lục dễ dàng dịch sơn di địa.
Thậm chí không cần mượn uy lực của kiếm trận cũng có thể làm được. Nếu là nguyện ý, một kiếm chém xuống, thậm chí có thể đem cái Hoành Liên sơn mạch này sinh sinh chặt đứt.
Chỉ là phá hư quá nhiều lại nhất định sẽ nhiễm phải nhân quả, nhiễu loạn địa khí, thậm chí sẽ chọc giận thương thiên đánh xuống thiên phạt.
Tâm niệm vừa động, Luyện Hồn kiếm kia liền ông minh quay trở về. Thương Sinh thất kiếm cũng giải thể tức thì.
Thân ảnh của Tông Thủ dần dần hạ xuống, rơi xuống bên cạnh Khổng Dao đang ở phía dưới một mực xem cuộc chiến.
Lúc này trong doanh trại, tiếng hoan hô nổi lên bốn phía, sĩ khí phấn chấn, ngay cả người ngu cũng biết biến cố vừa rồi của Phỉ Thúy Hạp, là bên mình chiếm được tiện nghi.
Tông Thủ nhìn chung quanh trong doanh trại một cái, chỉ thấy ý lo âu trên mặt rất nhiều người đều đã biến mất không ít. Trong nội tâm lập tức khẽ buông lỏng.
Phỉ Thúy Hạp hoàn toàn biến mất, sĩ khí bị đả kích của thuộc hạ hắn đúng là đã tiêu trừ.
- Sau trận chiến này, Chí cảnh cũng sẽ không tiếp tục ra tay. Cộng ước của vạn năm trước y nguyên vẫn hữu hiệu như trước.
Vừa rồi mấy vị Chí cảnh mặc dù cũng không nói gì, nhưng chỉ bằng thần niệm trao đổi cũng đủ để đạt thành hiệp định.
Thánh cảnh tôn giả trở lên cũng không thể dùng bất luận hình thức gì tham gia trận chiến này.
Chân mày lá liễu của Khổng Dao chau lên, có chút ngoài ý muốn.
- Lại dễ dàng như thế?
Hôm nay Nho môn có thể nói là ăn cái thiệt thòi lớn. Hai vị Thánh giai lại lần nữa vẫn lạc dưới kiếm của Tông Thủ. Khách quan mà nói, cái Phỉ Thúy Hạp bị san bằng ngược lại là không coi vào đâu.
Nhưng Chu Tử kia lại thối lui gọn gàng linh hoạt như vậy, không có chút nào dây dưa so đo.
- Làm sao có thể? Bọn họ là không thể không làm như vậy!
Tông Thủ bật cười, nếu thật muốn chiến tiếp, song phương cơ bản đều là có kết quả lưỡng bại câu thương. Bất quá Chu Tử, Thanh Huyền ở đối diện lại rõ ràng hơn, dù là những người ở nơi đây toàn bộ chết hết, thì Tú Quan cũng có thể sống sót được. Sống đến cuối cùng.
Vĩnh Hằng chi đạo, há có thể xem nhẹ?
Năng lực sinh tồn của hắn thì ngay cả Hi Tử năm đó cũng không bì kịp. Nếu không thể dùng lực lượng tuyệt đối thôi trảm căn cơ của hắn, vậy muốn đem Tú Quan trảm diệt phong ấn là không có khả năng. Dùng lực lượng một người khuất phục chư giáp, cũng không phải không có nguyên nhân.
Tông Thủ nói xong lại nhìn về cái khe rãnh ở trước mắt, có chút tiếc nuối.
Đáng tiếc, lúc này hắn cũng chỉ có thể làm được đến trình độ này. So với địa thế Phỉ Thúy Hạp thiên sinh mà thành lúc trước rốt cuộc là có chênh lệch không ít.
- Nơi này tối đa có thể ngăn địch ba ngày, Dao nhi ngươi nên cân nhắc từ nơi này lui binh như thế nào rồi đấy!
- Sớm đã có ý đó!
Khổng Dao đã tính trước, không có nửa phần uể oải.
- Mặc dù không có biến cố hôm nay, thiếp cũng sẽ lựa chọn rút lui vào sáng ngày hôm sau. Ở đây tối đa chỉ có thể phòng thủ được mười ngày, mà mỗi ngày thương vong lại sẽ tăng vọt, cũng không phải là chỗ tốt nhất để ngăn địch.
Khổng Dao vừa nói, một bên thần sắc buồn bã nhìn về phía đối diện.
Vị Bình Nam đại tướng quân Phỉ Ấn kia, mấy năm trước từng là thượng ti binh chủ của nàng.
Lấy giao thủ mấy ngày nay mà xem, người này dụng binh, vẫn là tàn nhẫn như vậy, không thể khinh thường.
Nhớ tới chuyện xưa năm đó, khi đó ở trong chư tướng Bắc phương của Đại Thương, cũng chỉ có nàng là bị vĩ lão soái này không chào đón nhất.
Chỉ vì nàng tiêu hao vật tư lương thảo thường thường là nhiều nhất, nhưng thu hoạch mỗi lần lại là ít nhất. Mặc dù cũng là chiến tích rực rỡ, chưa từng thua trận, lại mỗi lần đều bị Phỉ Ấn răn dạy. Thường xuyên như thế, liền ngay cả chính nàng cũng bắt đầu nghi ngờ, cho là mình thật không có tài thống binh gì.
Thẳng đến khi gặp Tông Thủ không chút do dự liền đem hơn trăm vạn đại quân kia toàn bộ đem cho nàng.
Sự tình năm đó, đã có thể cười trừ mà qua. Nhưng ở trong lòng, y nguyên vẫn có vài phần bất bình.
Năm đó vị này nhưng đã mắng nàng là ‘Xuẩn tài’ vượt qua trăm lần kia mà.
Mà cách đánh trả tốt nhất, chính là ở trên chiến trường, đường đường chính chính đem hắn đánh bại, đem câu ‘Xuẩn tài’ kia mắng lại.
Chợt liền lại lắc đầu, thu lại tâm tình. Khổng Dao bật cười tự giễu, nguyên lai mình cũng có thời điểm như vậy.
Lòng của nữ nhân quả nhiên là rất nhỏ nhen.
- Đại Càn ta thắng ở Thủy sư, nếu là dùng tốt, 320 vạn đại quân có thể bù đắp được bảy vạn hùng binh, cần gì dây dưa với bọn họ ở chỗ này? Kỳ thật vừa rồi lo lắng nhất, chính mà một chút Thánh giai kia không chút kiêng kỵ nào ra tay. Tùy tùy tiện tiện liền có thể dời một ngọn núi, đoạn một con sống, vậy thì phiền toái.
Đại Càn kinh doanh ở Nam Cương qua những năm này, các nơi thủy hệ ở phía nam, chỉ mới là Ngũ Nha vân hạm thì đã có đến 120 chiếc.
Hạm sư của Đại Thương không có cách nào tiến đến, tựa nhiên hạm thuyền của Đại Càn xưng hùng.
Nhưng nếu là có Thánh cảnh ra tay, khiến cho dòng chảy đoạn tuyệt, như vậy mặc dù hạm sư có cường thịnh đi nữa cũng là bất lực.
Mà đã dám san bằng Phỉ Thúy Hạp, như vậy loại chuyện này mấy người kia cũng tuyệt đối làm được.
Tông Thủ cũng đồng dạng lo lắng qua, cũng biết Chu Tử kia lần này ra tay chỉ là thăm dò mà thôi, chỉ khi nào Tông Thủ hắn cùng Thương Sinh Đạo không chống đỡ được, loại sự tình này liền tất nhiên sẽ phát sinh.
Lúc này tự nhiên đã là không sao, nhìn bộ dáng trí tuệ vững vàng, lạnh nhạt tự nhiên của Khổng Dao ngược lại là có chút si ngốc nhập thần. Khổng Dao vốn đã tuyệt mỹ, dáng người thon dài yểu điệu, lúc này lại là một thân ngân giáp lộ ra vẻ khó mà nén lòng được, tựa như một đóa tiểu bách hợp thanh lệ thoát tục, khiến cho người khác mơ màng, chỉ cảm thấy là xem ngàn lần cũng đều không chán.
Nhớ tới đêm qua Tiểu Dao mềm mại như nước, liều chết triền miên, Tông Thủ không chỉ là thở gấp, bóp bóp cổ tay.
Chu Tử này, tới thật sự là không phải lúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.