Chương 422: Bức tường thần bí
Khai Hoang
09/06/2014
Lông mày hắn vô thức nhảy lên, trong lòng kinh hỉ vô cùng.
Hình ảnh cường giả Thần Cảnh kịch chiến lúc trước chính là hiệu quả thực chiến của kiếm thuật này.
Mà ngân tuyến cùng tinh ngấn kia là phương pháp thi triển kiếm quyết.
Về phần kiếm thuật phối hợp võ đạo ý niệm của Long Ảnh lão nhân giờ phút này không chỉ dừng lại ở cấp độ "Ý" nữa, một kiếm này chém ra, dĩ nhiên tận được "Phách" và chạm tới "Hồn".
Cái gọi là võ đạo ý niệm kỳ thật từ một cách nói khác không sai biệt lắm với linh pháp, cũng đều tìm hiểu vạn vật, quy tắc bổn nguyên, sau đó võ giả dùng ý niệm tinh thần của mình lộ ra chân khí.
Cấp độ "Ý" là pháp tắc hoặc hiện tượng chân nghĩa mà thôi.
Một khi đạt được kiếm phách kiếm hồn hai cấp bậc thì kiếm trong tay thông linh đã có "Phách" và "hồn" của mình.
Mà Tông Thủ ngày hôm nay là lần đầu tiên trông thấy có người ở triển kiếm phách ý niệm võ đạo.
So với hắn trước kia trong trò chơi Thần Hoàng tự mình tìm kiếm kiếm phách kiếm hồn thì mạnh hơn nhiều.
Nói đến cùng thì kiếp trước chỉ là giả thuyết ảo cảnh, mặc dù chân thật thế nào cũng không thể biểu hiện hết thảy.
Đây mới thực sự là Võ Thánh Lưu Ảnh! Chuyến này không uổng!
Một kiếm này qua đi, hình ảnh lại lần nữa khôi phục tràng cảnh bóng người kịch chiến lúc trước.
Tông Thủ vội vàng thu hồi ý niệm, chính hắn cũng không nắm chắc có thể sống quá vòng biểu diễn tiếp theo không.
Dùng tình huống thân thể hắn giờ phút này chỉ sợ không quá lâu nữa sẽ sụp đổ triệt để.
Mà đợi được tới lúc Tông Thủ lấy lại tinh thần chỉ thấy ba người Kim Bất Hối cùng Triệu Yên Nhiên bên cạnh sắc mặt kim tím, người thì tái nhợt đang tĩnh tọa chữa thương.
Tông Thủ không khỏi cười cười, chính mình tu vi yếu nhất trái lại chèo chống lâu nhất, hắn không dám lãnh đạm, vội vàng ăn một một lục giai Thương Đan, lại lấy một bình nước trong thủy đàm uống một ngụm.
Thần hồn đau nhức vô cùng lập tức cảm giác mát lạnh không ít đang nhanh chóng khôi phục.
Lông mày Tông Thủ nhíu lại, nước ở thủy đàm tựa hồ là hữu hiệu dị thường đối với chữa trị thần hồn tổn thương.
Chẳng lẽ là Long Ảnh lão nhân chuẩn bị cho người tiến vào tầng trên nội môn sao?
Hai canh giờ kế tiếp, Tông Thủ cũng không dám lãng phí nửa khắc, chưa kịp đợi thương thế khôi phục một ít đã chăm chú nhìn hình ảnh trên thạch bích.
Liên tiếp ba lượt, hắn chỉ cảm thấy kiếm kỹ càng ngày càng tinh diệu. Mà hình ảnh trước mắt càng thêm chân thực.
Trong lòng Tông Thủ luôn luôn có một loại cảm giác kích động muốn thi triển đi ra một kiếm này.
Cửu cửu long ảnh kiếm, cùng sở hữu chín bộ đối ứng chín môn chân long kiếm quyết.
Long Ảnh lão nhân đem chín môn kiếm thuật dung hội thành một, không cường hành đem bọn chúng trộn lẫn với nhau mà lấy thừa bù thiếu, tăng cường chỗ ưu, khiến cho uy năng mỗi một bộ chân long kiếm quyết đều tăng lên trên diện rộng.
Mà mỗi một bộ kiếm thuật cũng đều có chín kiểu kiếm quyết. Tám kiểu đầu không mất đi bóng dáng trụ cột của chân long kiếm quyết, chỉ có một thức cuối cùng mới dung hội làm một.
Đặc biệt là kiếm thứ tám mươi mốt cuối cùng có uy năng cường thịnh nhất.
Mà Tông Thủ lúc trước kỳ thật cũng chỉ lĩnh ngộ một hai kiếm thức của bạch kim long kiếm trong cửu cửu long ảnh kiếm mà thôi.
Giờ phút này thạch bích trước mắt hắn biểu hiện ra phương pháp thi triển của Viêm Long hạo kiếm.
Một kiếm này đâm ra là mênh mông cuồn cuộn Viêm Long, ở trong trăm trượng đều muốn thành hỏa viêm địa ngục.
Tông Thủ đang nghe tới nhập thần thì bên tai truyền đến tạp âm.
- Trước kia ta nghe người ta nói Võ Thánh Lưu Ảnh thần kỳ như thế nào. Ngày hôm nay vừa thấy, mới biết lời ấy quả nhiên không uổng!
Nhíu mày một cái, Tông Thủ nhìn lại thanh âm phát ra, chỉ thấy hai vị Thiên Vị cường giả ngồi ở bên kia, một người thổn thức không thôi nói:
- Ngày hôm nay lĩnh ngộ trước thạch bích bằng mười năm ta tĩnh tu. Đáng tiếc bộ chân long kiếm quyết không trọn vẹn không được đầy đủ, võ học truyền thuyết đệ thất đẳng cũng thấp đi một tí, không thể dùng làm căn cơ. Nếu không bộ kiếm thuật này đủ để ta tiến vào cảnh giới Võ Tôn.
Tên còn lại nghe vậy cười cười:
- Vi huynh sao còn chưa biết đủ? Kiếm quyết này mặc dù thì không cách nào tu hành, bất quá chỉ bằng kinh nghiệm tìm hiểu võ đạo Long ảnh võ thánh, còn có phương pháp thi triển cấp độ kiếm ý đã cho hai ta tiến cảnh không nhỏ.
Tông Thủ nghe được là trong lòng hơi trầm xuống. Quả là thế, đồng dạng một bộ Võ Thánh Lưu Ảnh trong mắt mọi người đều không có giống nhau.
Trong mắt cường giả thiên vị nhìn qua chỉ là một môn thất đẳng chân long kiếm quyết.
Trong mắt hắn thì cửu cửu long ảnh kiếm không thể thiếu một bộ phận.
Không chỉ là cấp độ kiếm ý mà là đem ý niệm võ đạo bên trong cảnh giới thứ hai 'Hồn' 'Phách' gần như biểu hiện ra nguyên vẹn trước mắt hắn.
Hai người kia vừa nói một bên vận công chữa thương, cũng không cần minh tưởng tĩnh tọa, thần thái lộ ra vẻ tùy ý cực kỳ.
Hiển nhiên hình ảnh trên thạch bích có áp lực nhỏ nhất với với hai cường giả Thiên Vị này.
Kim Bất Hối bắt đầu còn chưa để ý, thời gian dần trôi qua lại nghe được có chút không kiên nhẫn làm hắn phân tâm. Hắn dứt khoát quay đầu nhìn hai Thiên Vị cường giả trợn mắt nhìn chằm chằm nói:
- Nếu xem xong rồi thì rời đi, đừng có nhí nhố ở đây làm cho người ta chán ghét.
Hai người kia cũng không tức giận, một người trong đó khoảng ba mươi nhìn Kim Bất Hối thì bật cười một tiếng:
- Thì ra là Kim Bất Hối ngươi, lần trước bán cho ta thứ phẩm bát giai linh khí, ta còn không có tìm ngươi tính sổ, lại dám mắng ta hả. Được rồi, không so đo cùng ngươi nữa.
Nói xong, hai người cùng một chỗ rời đi, không bao lâu đã không thấy bóng dáng.
Tông Thủ cũng chỉ quan sát nửa canh giờ thì vươn người đứng lên đi ra ngoài cửa thạch thất này.
Triệu Yên Nhiên vừa vặn tỉnh lại trong lĩnh ngộ, nàng giật mình mở miệng hỏi:
- Ngươi muốn đi đâu ?
Những lời này vừa ra thì cảm giác mình dở hơi rồi, Tông Thủ vì sao ly khai dùng chân cũng có thể đoán được.
Quả nhiên chợt nghe Tông Thủ nhàn nhạt đáp:
- Tại đây ta thấy đã không sai biệt lắm. Đi tìm mấy chỗ khác xem sao.
Kỳ thật cũng không có ít chi tiết Tông Thủ còn tỉnh tỉnh mê mê. Bất quá cửu cửu long ảnh kiếm cùng sở hữu chín bộ như vậy thạch thất có lẽ cũng có chín cái.
Nhưng mà hắn chỉ có không tới bảy ngày nữa, thời gian không còn nhiều lắm.
Hình ảnh trên vách tường này, Tông Thủ đã cường hành ghi nhớ, nếu như chậm trễ quá nhiều thời gian thì mấy chỗ địa phương khác sẽ bị bỏ sót.
Triệu Yên Nhiên nghe vậy đôi mắt đỏa như rang lạc, nàng đứng lên nói:
- Ta đi cùng ngươi. Viêm Long hạo kiếm mặc dù tốt nhưng không hợp với tình cách của ta.
Nàng chủ tu chính là băng hệ chân lực, Viêm Long hạo kiếm chẳng những không hợp mà hạo nhiên chính khí của nó giống như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược với tính cách giảo hoạt của nàng.
Chân mày lá liễu của Hiên Vận Lan cũng nhăn lại, nàng vươn người đứng lên. Kim Bất Hối cũng đồng dạng thở dài.
Hình ảnh cường giả Thần Cảnh kịch chiến lúc trước chính là hiệu quả thực chiến của kiếm thuật này.
Mà ngân tuyến cùng tinh ngấn kia là phương pháp thi triển kiếm quyết.
Về phần kiếm thuật phối hợp võ đạo ý niệm của Long Ảnh lão nhân giờ phút này không chỉ dừng lại ở cấp độ "Ý" nữa, một kiếm này chém ra, dĩ nhiên tận được "Phách" và chạm tới "Hồn".
Cái gọi là võ đạo ý niệm kỳ thật từ một cách nói khác không sai biệt lắm với linh pháp, cũng đều tìm hiểu vạn vật, quy tắc bổn nguyên, sau đó võ giả dùng ý niệm tinh thần của mình lộ ra chân khí.
Cấp độ "Ý" là pháp tắc hoặc hiện tượng chân nghĩa mà thôi.
Một khi đạt được kiếm phách kiếm hồn hai cấp bậc thì kiếm trong tay thông linh đã có "Phách" và "hồn" của mình.
Mà Tông Thủ ngày hôm nay là lần đầu tiên trông thấy có người ở triển kiếm phách ý niệm võ đạo.
So với hắn trước kia trong trò chơi Thần Hoàng tự mình tìm kiếm kiếm phách kiếm hồn thì mạnh hơn nhiều.
Nói đến cùng thì kiếp trước chỉ là giả thuyết ảo cảnh, mặc dù chân thật thế nào cũng không thể biểu hiện hết thảy.
Đây mới thực sự là Võ Thánh Lưu Ảnh! Chuyến này không uổng!
Một kiếm này qua đi, hình ảnh lại lần nữa khôi phục tràng cảnh bóng người kịch chiến lúc trước.
Tông Thủ vội vàng thu hồi ý niệm, chính hắn cũng không nắm chắc có thể sống quá vòng biểu diễn tiếp theo không.
Dùng tình huống thân thể hắn giờ phút này chỉ sợ không quá lâu nữa sẽ sụp đổ triệt để.
Mà đợi được tới lúc Tông Thủ lấy lại tinh thần chỉ thấy ba người Kim Bất Hối cùng Triệu Yên Nhiên bên cạnh sắc mặt kim tím, người thì tái nhợt đang tĩnh tọa chữa thương.
Tông Thủ không khỏi cười cười, chính mình tu vi yếu nhất trái lại chèo chống lâu nhất, hắn không dám lãnh đạm, vội vàng ăn một một lục giai Thương Đan, lại lấy một bình nước trong thủy đàm uống một ngụm.
Thần hồn đau nhức vô cùng lập tức cảm giác mát lạnh không ít đang nhanh chóng khôi phục.
Lông mày Tông Thủ nhíu lại, nước ở thủy đàm tựa hồ là hữu hiệu dị thường đối với chữa trị thần hồn tổn thương.
Chẳng lẽ là Long Ảnh lão nhân chuẩn bị cho người tiến vào tầng trên nội môn sao?
Hai canh giờ kế tiếp, Tông Thủ cũng không dám lãng phí nửa khắc, chưa kịp đợi thương thế khôi phục một ít đã chăm chú nhìn hình ảnh trên thạch bích.
Liên tiếp ba lượt, hắn chỉ cảm thấy kiếm kỹ càng ngày càng tinh diệu. Mà hình ảnh trước mắt càng thêm chân thực.
Trong lòng Tông Thủ luôn luôn có một loại cảm giác kích động muốn thi triển đi ra một kiếm này.
Cửu cửu long ảnh kiếm, cùng sở hữu chín bộ đối ứng chín môn chân long kiếm quyết.
Long Ảnh lão nhân đem chín môn kiếm thuật dung hội thành một, không cường hành đem bọn chúng trộn lẫn với nhau mà lấy thừa bù thiếu, tăng cường chỗ ưu, khiến cho uy năng mỗi một bộ chân long kiếm quyết đều tăng lên trên diện rộng.
Mà mỗi một bộ kiếm thuật cũng đều có chín kiểu kiếm quyết. Tám kiểu đầu không mất đi bóng dáng trụ cột của chân long kiếm quyết, chỉ có một thức cuối cùng mới dung hội làm một.
Đặc biệt là kiếm thứ tám mươi mốt cuối cùng có uy năng cường thịnh nhất.
Mà Tông Thủ lúc trước kỳ thật cũng chỉ lĩnh ngộ một hai kiếm thức của bạch kim long kiếm trong cửu cửu long ảnh kiếm mà thôi.
Giờ phút này thạch bích trước mắt hắn biểu hiện ra phương pháp thi triển của Viêm Long hạo kiếm.
Một kiếm này đâm ra là mênh mông cuồn cuộn Viêm Long, ở trong trăm trượng đều muốn thành hỏa viêm địa ngục.
Tông Thủ đang nghe tới nhập thần thì bên tai truyền đến tạp âm.
- Trước kia ta nghe người ta nói Võ Thánh Lưu Ảnh thần kỳ như thế nào. Ngày hôm nay vừa thấy, mới biết lời ấy quả nhiên không uổng!
Nhíu mày một cái, Tông Thủ nhìn lại thanh âm phát ra, chỉ thấy hai vị Thiên Vị cường giả ngồi ở bên kia, một người thổn thức không thôi nói:
- Ngày hôm nay lĩnh ngộ trước thạch bích bằng mười năm ta tĩnh tu. Đáng tiếc bộ chân long kiếm quyết không trọn vẹn không được đầy đủ, võ học truyền thuyết đệ thất đẳng cũng thấp đi một tí, không thể dùng làm căn cơ. Nếu không bộ kiếm thuật này đủ để ta tiến vào cảnh giới Võ Tôn.
Tên còn lại nghe vậy cười cười:
- Vi huynh sao còn chưa biết đủ? Kiếm quyết này mặc dù thì không cách nào tu hành, bất quá chỉ bằng kinh nghiệm tìm hiểu võ đạo Long ảnh võ thánh, còn có phương pháp thi triển cấp độ kiếm ý đã cho hai ta tiến cảnh không nhỏ.
Tông Thủ nghe được là trong lòng hơi trầm xuống. Quả là thế, đồng dạng một bộ Võ Thánh Lưu Ảnh trong mắt mọi người đều không có giống nhau.
Trong mắt cường giả thiên vị nhìn qua chỉ là một môn thất đẳng chân long kiếm quyết.
Trong mắt hắn thì cửu cửu long ảnh kiếm không thể thiếu một bộ phận.
Không chỉ là cấp độ kiếm ý mà là đem ý niệm võ đạo bên trong cảnh giới thứ hai 'Hồn' 'Phách' gần như biểu hiện ra nguyên vẹn trước mắt hắn.
Hai người kia vừa nói một bên vận công chữa thương, cũng không cần minh tưởng tĩnh tọa, thần thái lộ ra vẻ tùy ý cực kỳ.
Hiển nhiên hình ảnh trên thạch bích có áp lực nhỏ nhất với với hai cường giả Thiên Vị này.
Kim Bất Hối bắt đầu còn chưa để ý, thời gian dần trôi qua lại nghe được có chút không kiên nhẫn làm hắn phân tâm. Hắn dứt khoát quay đầu nhìn hai Thiên Vị cường giả trợn mắt nhìn chằm chằm nói:
- Nếu xem xong rồi thì rời đi, đừng có nhí nhố ở đây làm cho người ta chán ghét.
Hai người kia cũng không tức giận, một người trong đó khoảng ba mươi nhìn Kim Bất Hối thì bật cười một tiếng:
- Thì ra là Kim Bất Hối ngươi, lần trước bán cho ta thứ phẩm bát giai linh khí, ta còn không có tìm ngươi tính sổ, lại dám mắng ta hả. Được rồi, không so đo cùng ngươi nữa.
Nói xong, hai người cùng một chỗ rời đi, không bao lâu đã không thấy bóng dáng.
Tông Thủ cũng chỉ quan sát nửa canh giờ thì vươn người đứng lên đi ra ngoài cửa thạch thất này.
Triệu Yên Nhiên vừa vặn tỉnh lại trong lĩnh ngộ, nàng giật mình mở miệng hỏi:
- Ngươi muốn đi đâu ?
Những lời này vừa ra thì cảm giác mình dở hơi rồi, Tông Thủ vì sao ly khai dùng chân cũng có thể đoán được.
Quả nhiên chợt nghe Tông Thủ nhàn nhạt đáp:
- Tại đây ta thấy đã không sai biệt lắm. Đi tìm mấy chỗ khác xem sao.
Kỳ thật cũng không có ít chi tiết Tông Thủ còn tỉnh tỉnh mê mê. Bất quá cửu cửu long ảnh kiếm cùng sở hữu chín bộ như vậy thạch thất có lẽ cũng có chín cái.
Nhưng mà hắn chỉ có không tới bảy ngày nữa, thời gian không còn nhiều lắm.
Hình ảnh trên vách tường này, Tông Thủ đã cường hành ghi nhớ, nếu như chậm trễ quá nhiều thời gian thì mấy chỗ địa phương khác sẽ bị bỏ sót.
Triệu Yên Nhiên nghe vậy đôi mắt đỏa như rang lạc, nàng đứng lên nói:
- Ta đi cùng ngươi. Viêm Long hạo kiếm mặc dù tốt nhưng không hợp với tình cách của ta.
Nàng chủ tu chính là băng hệ chân lực, Viêm Long hạo kiếm chẳng những không hợp mà hạo nhiên chính khí của nó giống như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược với tính cách giảo hoạt của nàng.
Chân mày lá liễu của Hiên Vận Lan cũng nhăn lại, nàng vươn người đứng lên. Kim Bất Hối cũng đồng dạng thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.