Thần Hoàng

Chương 961: Chân danh Kim Hạo

Khai Hoang

31/08/2014

Khi đạo bạch quang thứ năm rơi xuống, Tiểu Kim mới chống đỡ không được, lại vẫn không thay đổi thú hình còn lại.

Mà hai tay kết ấn, một đôi Lôi Dực ở phía sau lưng nó duỗi ra. Mở ra đến nghìn trượng, toàn thân thể tử hồng nhan sắc.

Lập tức lại có hỏa diểm hồng rực, hướng hai bên mũi cánh lan tràn ra. Khiến Lôi Dực chuyển thành toàn vật thể thuần hắc sắc.

Vỗ hai cánh lên, đã đem bạch mang thô to hơn chục lần kia triệt để dập tắt.

- Ừm? Lôi loan tử lôi, Phần Không Chi Diễm. Đây là Lôi Liệt Thiên Hoa...

Tông Thủ mở lớn cái miệng, chỉ cảm thấy bản thân suy nghĩ đã không đủ dùng.

Tiểu Kim này cư nhiên đem môn thần thông cái áp đương thế này của hắn học lục thành!

Lại cau mày, mang theo nghi hoặc nhìn về phía bầu trời.

Tinh thú tầm thường độ kiếp, ba đạo kiếp lôi chính là tối đỉnh tiêm. Cho dù là thần thú, năm đạo cũng là cực hạn. Nhưng đây cũng đã là đệ thất kiếp...

Cũng là một đạo bạch mang xuyên kích xuống, thẳng đến thời khắc cuối cùng, lại một kiếm chém ra!

Kiếm quang chợt hiện ra, bạch mang kia đã lại tiêu tán ra.

- Thời không, nhân quả...

Lúc này Tông Thủ đã hoàn toàn chết lặng. Biết được trong nháy mắt kia, Tiểu Kim liên tiếp chém ra bảy kiếm, mới đem bạch mang kia trảm toái.

Vận dụng thời không chi lực, nhân quả chi lực, tuy chỉ không đến hai thành của hắn, cũng đã đủ có thể đem kiếp lôi trảm toái!

Trách không được, trong điển tịch, đều nói Vạn Tượng chính là thiên tật chi thú....

Cũng khó trách muốn dùng nhân hình, đây mới là Tiểu Kim, tư thái cực mạnh.

Một kiếm này chém ra, thân thể Tiểu Kim cũng vẫn hoàn hảo không chút tổn hảo gì. Tứ chi và bộ phận thân thể đã bắt đầu tan vỡ ra.

Đạo lôi quang thứ chín đã xuất hiện tại phía chân trời.

Lúc này Tiểu Kim cũng đã đem một tia tâm niệm bất đắc dĩ, tuyệt vọng, truyền vào bên trong nguyên thần của Tông Thủ.

Tông Thủ cũng là khẽ thở dài, cũng không phải Tiểu Kim không mạnh, mà là thiên kiếp này, thực sự là muốn diệt tuyệt toàn bộ sinh cơ của nó.

Đang muốn xuất thủ, trợ giúp Tiểu Kim chống lại, nguyên hồn giữa một người một thú bỗng nhiên đã nổ vang một tiếng.

Đều tự có một cổ hấp xả chi lực, đem hai Nguyên Hồn mạnh mẽ kéo gần. Một lượng tin tức tựa như hồng đào quán chú trong đó.



Tiểu Kim đôi mắt sáng ngời, sau đó là lại chém ra một kiếm nữa, hướng phía trước hoành trảm.

Mà cả thạch điện này, trong nháy mắt cũng đã bất chợt ảm đạm xuống.

Tông Thủ còn lại là kinh ngạc thất thần, nhìn trước mắt. Một kiếm này là nguyên nhất chi ảm của hắn....

Hắc quang kia dũng qua, trong vòng cả trăm dặm đều là tối đến không thể nhìn được.

Mà khi Hắc Ám biến mất, bạch mang kia lại vẫn như cũ còn ở đây. Chỉ là thanh thế kia so với lúc trước đã ảm đạm hơn rất nhiều.

Trường kiếm trong tay Tiểu Kim cũng lại một lần nữa huy trảm. Lúc này đây là nguyên nhất chi bạch!

Bạch quang chói mắt, bỗng dưng nổ tung ra. Bài xích thần thức, đem cả bầu trời đêm đều chiếu rọi đến rực sáng như ban ngày.

Tông Thủ đã sớm biết là như vậy, sớm nhắm mắt lại. Đến khi hai mắt mở ra, bạch quang kiếp lôi kia đều đã tiêu tán. Trên bầu trời cũng đã không còn lôi mang đánh xuống như trước nữa.

Toàn thân Tiểu Kim lúc này đều lóe ra kim quang. Từng đạo ký hiệu ở trên người nó nhất nhất hiển hiện, sau đó lại chậm rãi yên lặng thu liễm.

Khí tức so với trước khi độ kiếp, cường thịnh gấp mấy lần!

Đã là chân chính độ qua lôi kiếp, bước vào Linh Cảnh.

Mà lúc này, còn chỉ là bắt đầu mà thôi, kế tiếp thực lực của tiểu gia hỏa này còn có thể tăng trưởng giống như bạo phát.

Chỉ cần vượt qua mười hai canh giờ lúc ban đầu, một thân chiến lực của nó đã có thể gấp chục lần so với khi tại Cửu giai.

Mà quá trình trưởng thành này phải đến nửa năm sau mới có thể kết thúc.

Trọng yếu là hiện tại, tiểu gia hỏa này đã là hộ giá trời sinh của hắn.

Là linh thú đầu tiên của hắn, thần niệm tương thông, còn ở trên Lôi Đình Dực Long và Hàm Hi!

Tiểu Kim đem một tầng kiếp lôi cuối cùng trảm toái, thân thể của nó lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, cấp tốc phục hồi như cũ. Bất quá nguyên khí rõ ràng lại có chút thương tổn, cần nhanh chóng khôi phục.

Tiểu Kim lại vẫn chưa lập tức ngủ say, mà là quay đầu, hướng phía Tông Thủ "y y nha nha" nói chuyện.

Tựu như hài đồng học nói, nghe không rõ lắm. Tông Thủ lại khẽ cười, biết được đây là Tiểu Kim đang hướng phía hắn kháng nghị, bất mãn về cái tên của mình.

Trước đây không thể nói chuyện, ý nghĩ cũng cực kỳ e dè, mà nay lại đã lớn lên rồi.

Lúc này cũng xác thực đã đến lúc nó ngưng tụ tên thật.



Suy ngẫm trong giây lát, Tông Thủ đã lại hỏi:

- Kim Đại Trùng thì sao? Nếu không Kim Nhị Đản, được chứ? Vậy thì Kim Đại Trùng, có người nói tên càng thuận tiện, ngày sau lại càng dễ nuôi dưỡng...

Tiểu Kim khẩn trương, khuôn mặt trông giống Tông Thủ cực kỳ kia tràn đầy vẻ ủy khuất. Vẫn như cũ "y y nha nha" nói, lại càng gấp đến độ không nói nên lời rồi.

Tông Thủ lại cười "hắc" một tiếng, thần tình nghiêm túc xuống, nói:

- Sau này tên thật của ngươi, liền gọi là Kim Hạo!

Tên của Hàm Hi là bắt đầu từ thái dương. Hàm thông hàm tự, cũng hàm chứa mong đợi của Tông Thủ muốn khiến nó thu liễm phong mang lệ khí.

Đối với kỳ tích của Kim Hạo lại là khác nhau. Hạo là liệt nhật. Tông Thủ hi vọng tiểu gia hỏa này, có thể như thái dương lúc chính Ngọ chói mắt như vậy. Quang mang bắn ra bốn phía, nhuệ khí mười phần, trán phóng quang hoa.

Tiểu Kim đôi mắt sáng ngời, sau đó đã hai tròng mắt sáng ngời, lại hóa thành một đoàn hình dáng như khối băng.

Đây là đang ngủ say, khôi phục thân thể.

Tông Thủ mơ hồ cảm nhận được. Hai chữ Kim Hạo kia đã đang ngưng tụ ở trong nguyên hạch của nó. Đồng thời cũng đang hấp thu thần thông huyết mạch do tổ tiên của nó lưu lại.

Tông Thủ mơ hồ chờ mong. Cũng không biết Tiểu Kim này sau khi tỉnh lại, đến tột cùng sẽ có dạng thực lực nào.

Vạn Tượng huyết duệ, hơn phân nửa sẽ không để hắn thất vọng.

Đặc biệt là vào thời gian này, đối với hắn mà nói, thật sự là giúp không nhỏ.

Sau một khắc, Tông Thủ lại lấy ra một tấm tín phù, đây là hôm nay Kiền Thiên Sơn phát đến, báo cho hắn biết tình huống lúc này của Đông Lâm Vân Lục.

- Ngày mười tám giờ Ngọ bốn khắc, Vũ Dương Hạp Đạo bị hủy, thương đạo đoạn tuyệt, tử thương bảy trăm bốn mươi ba người...

- Giờ Ngọ sáu khắc, Hư Chính Nguyên bị tập kích, sau khi trọng thân, một mình thoát được.

- Giờ Mùi một khắc, có bốn chi Hồng Thành vân hạm thuyền đội đã xác định bị đánh chìm, ba vạn người không rõ tung tích.

- Giờ Mùi bốn khắc, Long Tượng thành gặp tập kích. Bởi vì sớm có phòng bị, tổn thất rất nhỏ.

So với mấy ngày trước, Đạo Linh Khung Cảnh tu sĩ này rõ ràng càng cẩn thận hơn rất nhiều.

Đông Lâm Vân Lục, cố nhiên không xuất hiện thương vong lớn nữa. Những Linh Cảnh và Cửu giai tu sĩ tử thương kia cũng đã giảm xuống không ít.

Thời gian cả một ngày, chỉ có hai người thân vẫn.

Hơn nữa là uy hiếp đối với hắn, đoạn Đông Lâm hải mậu, cũng như đoạn một tay của hắn..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook