Chương 1251: Chí Cảnh Thánh Tôn.
Khai Hoang
12/10/2014
Đến một thông tin cũng không truyền đi được! Thật là vô dụng, chết vì bị sưu hồn thì cũng đáng....
Ánh mắt lão dừng lại trên một bộ tàn thi, ngừng lại ở đó trong chốc lát.
Hồng bào lão giả lắc đầu, thu hồi ánh mắt, quay sang nơi khác.
- Một kích có thể giết chết mười tiên giai, sáu người bị một phi đao tru tuyệt, một cước đạp đổ trấn uyên tháp. Được, rất là được! Thực bá đạo, không hổ là kẻ có thể chém ra một kiếm đó! Sao lại không tiếp tục che giấu nữa nhỉ? Cùng phải, đến nơi này rồi, có muốn che giấu cũng không được.Thực là vướng chân vướng tay, người này tuy không phải Thần Cảnh, nhưng chiến lực thậm chí còn hơn cả Thần Cảnh sơ kỳ một bậc...
Nếu nói ở ngoài tử ngục, lão còn không thể phán đoán chuẩn xác tu vi, cảnh giới chân thực của kẻ này.
Thì lúc này, lão đã hiểu, kẻ có thể đem trấn uyên tháp và bách tọa thạch thai cưỡng ép san thành bình địa này có thực lực ra sao rồi.
Liếc mắt về phía bãi thạch thai, chỉ thấy bãi đá đều nát bấy, mấy trăm khối xiềng xích đều nát bấy, bắn ra tán loạn.
Kẻ xuất thủ, vừa giảo hoạt, lại cẩn thận, có rất nhiều vết tích, là hắn cố ý tạo ra để nghi trận.
Nhưng khí tức tử vong ở nơi này lại có chút không đúng, hơi mỏng.
Hồng bào lão nhân thoáng ngẫm rồi cười nhạt.
- Là cứu đi rồi sao? Hơn mười tên tiên giai mà cũng coi trọng. Thật là không phóng khoáng gì cả! Ờm, dùng để tế luyện đạo binh thì cũng không tồi đâu...
Bốn phía không còn lưu lại chút đầu mối nào, lão ta cũng không để ý nữa.
Thu hồi thần niệm, lão chìm vào suy nghĩ.
Người đi vào cửu tuyệt tử ngục, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, có định liệu trước mọi chuyện.
Trong trường hợp này hẳn kẻ đó nội tình không cạn, bằng không cũng không đến mức khiến cho mười tên tiên giai tu sĩ phải động tâm.
Vậy tại sao phải bắt người tới đây tọa trấn chứ, lại còn sưu hồn nữa.
Người nọ muốn biết điều gì đây? Đi vào tử ngục này há lại không có nguyên do.
Ánh mắt lão giả lóe sáng, sau một lát, trên khóe môi khẽ mở, lộ ra vài phần tiếu ý.
Tựa như một tia sát khí lóe qua khuôn mặt lão.
- Độn chi thuật, độn thật hay. Thậm chí có thể đi xa được hơn mấy trăm dặm. Đây là tự tin, ta mặc dù biết được chỗ của ngươi, thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không thê nào tìm được phải không?
- Khí tức này cũng có chút quen thuộc, có lẽ đã gặp qua, chẳng qua là quá nhạt, không thể phân biệt rõ được.
Đưa ánh mắt nhìn về thâm uyên, thân hình lão giả lại một lần nữa tiến nhập vào trong đó.
Hai chân đi lại trên hư không, trực tiếp tiến nhập vào tử ngục thế giới.
Ở ngoài Hỏa trần đại trận, tựa như nhờ vào lực gió mà lững thững bước đi.
Khoảng chừng nửa canh giờ, đã thoát ra khỏi Cửu tuyệt tử ngục.
Trước mặt lão giả xuất hiện một tòa cung điện phương viên mười vạn trượng, toàn thể đều được làm từ hồng ngọc thạch.
Nó được ẩn tàng trong không gian nào đó, vốn là không thể tận mắt nhìn thấy.
Nhưng lão giả dùng thần niệm, trực tiếp đi vào bên trong cung điện, ánh sáng hoàn toàn chiếu rọi trong não hải.
Đi vào trong cửa cung, đã có mấy tên Lục gia đệ tử mặc trang phục tôi tớ tiến lên ngăn lại.
Nhưng khi nhìn thấy người tới là ai, thì thần tình ngây ra sau đó tất cả đều thối lui, cung kính hành lễ.
Hồng bào lão nhân vẫn như cũ, không thèm liếc mắt một cái, cứ thẳng bước mà đi, tiến vào trong cung.
Chỉ trong chốc lát đã đi tới trước một tòa đại điện màu hồng sắc.
Tuy nói là điện phủ, nhưng lại không khác gì một khối bảo ngọc thật lớn hết.
Lão giả vừa tới thì bên trong đã có tiếng nói nhàn nhạt truyền ra:
- Lục Thiên Thanh, ngươi không ở trong Cửu Tuyệt tử ngục mà trông coi, đến chỗ lão phu làm gì?
Thanh âm tựa ngọc, trong trẻo, lãnh tịnh, nhưng lại êm tai vô cùng.
Hồng bào lão nhân không trả lời vội, mà cung kính hướng về cửa điện mà thi lễ.
- Lục Thiên Thanh tham kiến Thánh Tôn.
Sau đó đứng dậy, lão mới nói tiếp:
- Thiên Thanh tới đây là vì muốn nhờ Thánh Tôn giúp đỡ.
- Giúp đỡ? Chẳng lẽ Lục gia ta có tai kiếp gì? Hay là ở trong Cửu Tuyệt tử ngục lại có chuyện loạn gì chăng? Ngươi có biết ta từ lâu không màng thế sự, cho nên là chuyện tầm thường thì đừng phiền ta.
- Thiên Thanh biết, nhưng lần này ta tới nơi này xin Thánh Tôn xuất thủ là để lấy mạng một người ở trong Cửu Tuyệt tử ngục.
Lời của Lục Thiên Thanh còn chưa dứt, đã bị một cỗ uy áp đè tới, tiến thẳng vào trong chỗ sâu bên trong nguyên hồn lão.
Lão hiểu người trong cung rất không nhẫn nại, cho nên không hề sợ hãi nói tiếp.
- Nếu là kẻ bình thường thì Thiên Thanh có muốn tru diệt cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, thậm chí có thể mặc kệ cũng được, nhưng người này lại biết thuấn không chi thuật, biết ẩn giấu khí tức, khó có thể tìm được. Thiên Thanh nghi người này có Chí Cảnh cường giả âm thầm giúp đỡ.
Trong giọng của lão, cố lấy ít lời mà ý nhiều, mà sau khi nói xong, cỗ uy áp kia quả nhiên đã biến mất.
Trên thế gian này chuyện có liên quan tới Chí Cảnh Thánh Tôn không bao giờ là việc nhỏ.
- Chí Cảnh sao?
Một cỗ thần niệm vô cùng khổng lồ bỗng nhiên tản ra bốn phương tám hướng, quét qua từng tầng không gian, từng thế giới một.
Trong giây lát, âm thanh như ngọc kia lại vang lên.
- Kẻ này vì sao lại đi vào trong ngục? Đừng có nói nhà ngươi không biết vì sao đấy.
Ánh mắt Lục Thiên Thanh chớp động, ý cười càng thêm đậm.
Quả nhiên là có thêm Chí Cảnh...
Thần niệm Thánh Tôn cảm ứng hẳn là có chút tung tích cho nên mới hỏi vậy.
Mà người trong điện kia tựa hồ như không hề cảm thấy có gì bất ngờ.
Phần Không lục gia, ở trong một vực này là một trong những thế lực mạnh mẽ nhất.
Bọn họ có ba vị Chí Cảnh, cho dù có gặp địch nhân thì cũng không thể tùy tiện mà đối địch được.
Đặc biệt là đối thủ cũng là Chí Cảnh Thánh Tôn, thì tốt nhất nên hòa thuận mà qua, chứ không thể sơ suất được.
Cho dù là Cửu Tuyệt tử ngục, nếu bị đối phương nhòm ngó, hẳn sẽ làm tổn hại nhiều lợi ích của Lục gia.
Vậy thì vì lý do gì cũng có thể, cứ nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua đi thôi.
Hai bên chịu nhường một chút thì không có gì là không thể, có khi còn khiến đối phương nợ nhân tình của mình nữa.
- Thông tin quá ít, vãn bối chỉ biết một hai, nếu như suy đoán thì kẻ này hẳn là vì Lục Hàm Yên mà tới, đi vào cửu tuyệt tử mục hơn phân nửa là vì mẫu thân mà tới...
- Hử?
Đại môn ngọc thạch ầm ầm mở ra, một vị thanh niên mặc tử kim trường bào, môi hồng răng trắng, mặt như quan ngọc, đang đứng ở đó.
Sắc mặt lãnh tĩnh, không giận mà uy, nhìn thẳng vào hồng bào lão nhân kia.
- Con của Hàm Yên, ngươi đang nói đùa sao? Hay là đoán nhầm? Có người khác tương trợ hay hắn đi một mình?
- Tổng cộng có hai người, còn về có người tương trợ hay không thì, xin thứ cho Thiên Thanh không biết.
Lục Thiên Thanh mỉm cười, thản nhiên nói:
- Chẳng qua Thánh Tôn cũng quá cô văn quả lậu rồi, ta nghe nói con trai của Hàm Yên đã vượt qua khảo nghiệm của Lục gia ta.
Ánh mắt lão dừng lại trên một bộ tàn thi, ngừng lại ở đó trong chốc lát.
Hồng bào lão giả lắc đầu, thu hồi ánh mắt, quay sang nơi khác.
- Một kích có thể giết chết mười tiên giai, sáu người bị một phi đao tru tuyệt, một cước đạp đổ trấn uyên tháp. Được, rất là được! Thực bá đạo, không hổ là kẻ có thể chém ra một kiếm đó! Sao lại không tiếp tục che giấu nữa nhỉ? Cùng phải, đến nơi này rồi, có muốn che giấu cũng không được.Thực là vướng chân vướng tay, người này tuy không phải Thần Cảnh, nhưng chiến lực thậm chí còn hơn cả Thần Cảnh sơ kỳ một bậc...
Nếu nói ở ngoài tử ngục, lão còn không thể phán đoán chuẩn xác tu vi, cảnh giới chân thực của kẻ này.
Thì lúc này, lão đã hiểu, kẻ có thể đem trấn uyên tháp và bách tọa thạch thai cưỡng ép san thành bình địa này có thực lực ra sao rồi.
Liếc mắt về phía bãi thạch thai, chỉ thấy bãi đá đều nát bấy, mấy trăm khối xiềng xích đều nát bấy, bắn ra tán loạn.
Kẻ xuất thủ, vừa giảo hoạt, lại cẩn thận, có rất nhiều vết tích, là hắn cố ý tạo ra để nghi trận.
Nhưng khí tức tử vong ở nơi này lại có chút không đúng, hơi mỏng.
Hồng bào lão nhân thoáng ngẫm rồi cười nhạt.
- Là cứu đi rồi sao? Hơn mười tên tiên giai mà cũng coi trọng. Thật là không phóng khoáng gì cả! Ờm, dùng để tế luyện đạo binh thì cũng không tồi đâu...
Bốn phía không còn lưu lại chút đầu mối nào, lão ta cũng không để ý nữa.
Thu hồi thần niệm, lão chìm vào suy nghĩ.
Người đi vào cửu tuyệt tử ngục, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, có định liệu trước mọi chuyện.
Trong trường hợp này hẳn kẻ đó nội tình không cạn, bằng không cũng không đến mức khiến cho mười tên tiên giai tu sĩ phải động tâm.
Vậy tại sao phải bắt người tới đây tọa trấn chứ, lại còn sưu hồn nữa.
Người nọ muốn biết điều gì đây? Đi vào tử ngục này há lại không có nguyên do.
Ánh mắt lão giả lóe sáng, sau một lát, trên khóe môi khẽ mở, lộ ra vài phần tiếu ý.
Tựa như một tia sát khí lóe qua khuôn mặt lão.
- Độn chi thuật, độn thật hay. Thậm chí có thể đi xa được hơn mấy trăm dặm. Đây là tự tin, ta mặc dù biết được chỗ của ngươi, thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không thê nào tìm được phải không?
- Khí tức này cũng có chút quen thuộc, có lẽ đã gặp qua, chẳng qua là quá nhạt, không thể phân biệt rõ được.
Đưa ánh mắt nhìn về thâm uyên, thân hình lão giả lại một lần nữa tiến nhập vào trong đó.
Hai chân đi lại trên hư không, trực tiếp tiến nhập vào tử ngục thế giới.
Ở ngoài Hỏa trần đại trận, tựa như nhờ vào lực gió mà lững thững bước đi.
Khoảng chừng nửa canh giờ, đã thoát ra khỏi Cửu tuyệt tử ngục.
Trước mặt lão giả xuất hiện một tòa cung điện phương viên mười vạn trượng, toàn thể đều được làm từ hồng ngọc thạch.
Nó được ẩn tàng trong không gian nào đó, vốn là không thể tận mắt nhìn thấy.
Nhưng lão giả dùng thần niệm, trực tiếp đi vào bên trong cung điện, ánh sáng hoàn toàn chiếu rọi trong não hải.
Đi vào trong cửa cung, đã có mấy tên Lục gia đệ tử mặc trang phục tôi tớ tiến lên ngăn lại.
Nhưng khi nhìn thấy người tới là ai, thì thần tình ngây ra sau đó tất cả đều thối lui, cung kính hành lễ.
Hồng bào lão nhân vẫn như cũ, không thèm liếc mắt một cái, cứ thẳng bước mà đi, tiến vào trong cung.
Chỉ trong chốc lát đã đi tới trước một tòa đại điện màu hồng sắc.
Tuy nói là điện phủ, nhưng lại không khác gì một khối bảo ngọc thật lớn hết.
Lão giả vừa tới thì bên trong đã có tiếng nói nhàn nhạt truyền ra:
- Lục Thiên Thanh, ngươi không ở trong Cửu Tuyệt tử ngục mà trông coi, đến chỗ lão phu làm gì?
Thanh âm tựa ngọc, trong trẻo, lãnh tịnh, nhưng lại êm tai vô cùng.
Hồng bào lão nhân không trả lời vội, mà cung kính hướng về cửa điện mà thi lễ.
- Lục Thiên Thanh tham kiến Thánh Tôn.
Sau đó đứng dậy, lão mới nói tiếp:
- Thiên Thanh tới đây là vì muốn nhờ Thánh Tôn giúp đỡ.
- Giúp đỡ? Chẳng lẽ Lục gia ta có tai kiếp gì? Hay là ở trong Cửu Tuyệt tử ngục lại có chuyện loạn gì chăng? Ngươi có biết ta từ lâu không màng thế sự, cho nên là chuyện tầm thường thì đừng phiền ta.
- Thiên Thanh biết, nhưng lần này ta tới nơi này xin Thánh Tôn xuất thủ là để lấy mạng một người ở trong Cửu Tuyệt tử ngục.
Lời của Lục Thiên Thanh còn chưa dứt, đã bị một cỗ uy áp đè tới, tiến thẳng vào trong chỗ sâu bên trong nguyên hồn lão.
Lão hiểu người trong cung rất không nhẫn nại, cho nên không hề sợ hãi nói tiếp.
- Nếu là kẻ bình thường thì Thiên Thanh có muốn tru diệt cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, thậm chí có thể mặc kệ cũng được, nhưng người này lại biết thuấn không chi thuật, biết ẩn giấu khí tức, khó có thể tìm được. Thiên Thanh nghi người này có Chí Cảnh cường giả âm thầm giúp đỡ.
Trong giọng của lão, cố lấy ít lời mà ý nhiều, mà sau khi nói xong, cỗ uy áp kia quả nhiên đã biến mất.
Trên thế gian này chuyện có liên quan tới Chí Cảnh Thánh Tôn không bao giờ là việc nhỏ.
- Chí Cảnh sao?
Một cỗ thần niệm vô cùng khổng lồ bỗng nhiên tản ra bốn phương tám hướng, quét qua từng tầng không gian, từng thế giới một.
Trong giây lát, âm thanh như ngọc kia lại vang lên.
- Kẻ này vì sao lại đi vào trong ngục? Đừng có nói nhà ngươi không biết vì sao đấy.
Ánh mắt Lục Thiên Thanh chớp động, ý cười càng thêm đậm.
Quả nhiên là có thêm Chí Cảnh...
Thần niệm Thánh Tôn cảm ứng hẳn là có chút tung tích cho nên mới hỏi vậy.
Mà người trong điện kia tựa hồ như không hề cảm thấy có gì bất ngờ.
Phần Không lục gia, ở trong một vực này là một trong những thế lực mạnh mẽ nhất.
Bọn họ có ba vị Chí Cảnh, cho dù có gặp địch nhân thì cũng không thể tùy tiện mà đối địch được.
Đặc biệt là đối thủ cũng là Chí Cảnh Thánh Tôn, thì tốt nhất nên hòa thuận mà qua, chứ không thể sơ suất được.
Cho dù là Cửu Tuyệt tử ngục, nếu bị đối phương nhòm ngó, hẳn sẽ làm tổn hại nhiều lợi ích của Lục gia.
Vậy thì vì lý do gì cũng có thể, cứ nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua đi thôi.
Hai bên chịu nhường một chút thì không có gì là không thể, có khi còn khiến đối phương nợ nhân tình của mình nữa.
- Thông tin quá ít, vãn bối chỉ biết một hai, nếu như suy đoán thì kẻ này hẳn là vì Lục Hàm Yên mà tới, đi vào cửu tuyệt tử mục hơn phân nửa là vì mẫu thân mà tới...
- Hử?
Đại môn ngọc thạch ầm ầm mở ra, một vị thanh niên mặc tử kim trường bào, môi hồng răng trắng, mặt như quan ngọc, đang đứng ở đó.
Sắc mặt lãnh tĩnh, không giận mà uy, nhìn thẳng vào hồng bào lão nhân kia.
- Con của Hàm Yên, ngươi đang nói đùa sao? Hay là đoán nhầm? Có người khác tương trợ hay hắn đi một mình?
- Tổng cộng có hai người, còn về có người tương trợ hay không thì, xin thứ cho Thiên Thanh không biết.
Lục Thiên Thanh mỉm cười, thản nhiên nói:
- Chẳng qua Thánh Tôn cũng quá cô văn quả lậu rồi, ta nghe nói con trai của Hàm Yên đã vượt qua khảo nghiệm của Lục gia ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.