Chương 895: Chuẩn bị truy kích
Khai Hoang
22/08/2014
Thì ra là thế, thì ra là
thế! Nàng này không chỉ là người có tài thống quân, càng phải thống soái thiên quân vạn mã mới có thể hiển hiện ra !
Mệnh cách cũng là mờ mịt vô cùng, cần phải nắm giữ được trăm vạn đại quân, người mang quốc gia ấn soái, mới có thể chân chính ứng với Phá Quân ở bên trên.
Chính mình một thân thuật số vô song, đoạn nhân mệnh cách cơ hồ là không ai không đúng, nhưng không ngờ là ở trên người nữ này, lại nhìn sai rồi.
Bất thế danh soái, quân thần lâm thế, Khổng Dao này, vốn nên là cây cột chống trời của Đại Thương bọn hắn!
Nhưng tại sao nhân vật dạng này, lại có thể đi Càn Thiên, ở dưới trướng Tông Thủ vi thần?
Là mình, là Khổng gia.
Trong lòng Trọng Huyền, bỗng nhiên đã hiểu ra.
Nguyên lai cũng không phải là cái mệnh cách của Khổng Dao kia liên lụy đến Đại Thương, mà là vận mệnh quốc gia Đại Thương liên quan đến Khổng gia, mới khiến cho Khổng Dao kia, sớm liền hiện ra suy ác chi khí.
Lúc này thoát lồng mà ra, tự nhiên là nhất phi trùng thiên, ngạo khiếu ngàn dặm.
Vẫn còn nhớ rõ năm đó, thời điểm Khổng Duệ cùng mình tranh luận kịch liệt, nhận định Khổng Dao nhất định có thể là thần thải ở thời điểm thành đại khí. Trong lồng ngực Trọng Huyền, lại là một cỗ ác khí tuôn ra.
Đổ ước là mình thua, nhưng mà hai cha con kia, đã không còn ở Đại Thương.
Giờ khắc này, dĩ nhiên là hối hận đã là không kịp.
Hô hấp một cái thật sâu, Trọng Huyền miễn cưỡng khiến cho nỗi lòng của mình bình phục xuống.
- Người đâu!
Một tiếng hô hoán, lập tức có một vị đạo nhân có tướng mạo tầm hai mươi, vội vàng đi lên cái Quan tinh đài này.
- Đi cáo tri bệ hạ! Muốn hắn vô luận như thế nào, dù là cường giả Tiên cảnh trong nội cung chết hết, cũng phải đem Tông Thủ kia tru sát dưới núi Thất Tuyệt!
Đạo nhân nghe được liền một hồi tim đập chân run, đang muốn nói chuyện, đã thấy vị Trọng Huyền chân nhân này bỗng dưng mạnh mẽ lắc đầu.
- Không đúng! Kẻ này đại thế đã thành, không thể nghịch chuyển! Lúc này cho dù là cao thủ trong nội cung tiến đến, cũng là trễ rồi! Đi bẩm báo với bệ hạ, có thể truyền lệnh cho Đông Lâm. Đạo Linh khung cảnh mưu đồ bí mật, tuyệt đối không thể lại tham dự!
Nếu không phải là thân bị thương nặng, không thể hành tẩu. Hắn hận không thể ngay bây giờ tiến vào trong nội cung.
Lông mày của đạo nhân lại nhăn, cuối cùng tìm được cơ hội nói chuyện:
- Chân nhân hẳn là đã quên ? Sáng sớm hôm nay bệ hạ đã tiến vào Tiềm Long sơn bế quan, 7 ngày sau mới có thể đi ra.
Trọng Huyền khẽ giật mình, rồi sau đó trên mặt liền hiện lên vẻ kiên quyết.
- Vậy thì lại mời hoàng hậu, đi về Tiềm Long sơn một chuyến. Việc này khẩn yếu, tuyệt đối không trì có chút nào trì hoãn!
Dưới núi Thất Hà, Hổ Trung Nguyên dùng đao chống người, ngực bụng là phập phồng kịch liệt, trong miệng ‘Hồng hộc’ thở hổn hển.
Dĩ nhiên là kiệt lực, cả người đều là vết thương chồng chất, khí tức trong thể nội càng là chỉ còn lại không đến nửa thành. Chỉ miễn cưỡng có thể xuất đao mà thôi.
Bất quá lại vẫn như cũ là dáng người cao ngất, bất động như núi.
Phảng phất giống như là cây cột chống trời, đứng ở trong vạn quân.
Chống đỡ không nổi nữa.
Trên mặt tuy là lãnh lệ vô cùng, lạnh lùng trấn định giống như ở thời điểm mới mở màn trận chiến. Nhưng trong nội tâm Hổ Trung Nguyên giờ phút này vẫn không khỏi lướt qua ý niệm này.
Cánh phải bên này của hắn có mười mấy cái thạch bảo, giờ phút này đã bị công phá mười bảy cái. Liếc mắt nhìn qua, khắp nơi đều là thạch tường thạch lũy đã bị tàn phá.
Đã mất đi những thổ mộc công sự này, cũng chỉ có thể dựa vào thân thể huyết nhục để ngăn cản Dạ Ma quân trùng kích.
Cũng may mà Khổng Dao ở phía trên lòng núi này bày ra thiên ngũ tí linh nỗ, mới có thể miễn cưỡng chống cự lấy, chưa từng sụp đổ.
Sáu mươi vạn sĩ tốt của hữu quân, lúc này thương vong đã tiếp cận tứ thành.
Bất quá Hổ Trung Nguyên, lại cảm giác là tự hào! Ở quân trận trước mặt hắn, nằm đó đã là bảy vạn thi hài Dạ Ma.
Dùng chiến lực yếu hơn một bậc, lại đánh ra thương vong gần như là 2-1, cái này xem ra là chiến tích xuất sắc nhất trong ba tháng của hắn.
Bất quá mỗi lần chú mục sang bên trái, phương hướng trung quân, Hổ Trung Nguyên lại âm thầm thở dài.
Người với người, thật sự là không thể so được. Kịch chiến suốt cả đêm, sáu bảy canh giờ qua đi, Nhậm Thiên Hành ở bên kia lại như cũ là một mực ngăn cản trung quân chủ lục của Dạ Ma.
Lấy nhân số cơ hồ là ngang hàng, lại khiến cho đối phương tổn thất nặng nề. Thậm chí không thể không dừng thế công lại, tránh tử thương nhiều hơn nữa. Đang mong chờ ở hai bên cánh có đột phá.
Tông Nguyên thống suất 30 vạn thiết kỵ là thoải mái nhất. Bất quá ở phía đối diện, thật sự đồng dạng là có 60 vạn Dạ Ma quân, ở trận địa sẵn sàng đón địch, không dám có chút nhúc nhích.
Trong lòng Hổ Trung Nguyên là biết, hai người này đã dốc hết toàn lực. Chế trụ hầu hết đại quân Dạ Ma, đã là cực hạn mà hai người có thể làm được.
Chỉ là oán chính mình, không có năng lực dụng binh như hai người này. Trực giác gần như là thiên phú, lại khiến cho Tông Nguyên và Nhậm Thiên Hành có thể đơn giản bắt được sơ hở dù là cực kỳ nhỏ của đối thủ, tiến hành phản kích.
Tiếp đó ánh mắt lại ảm đạm quan sát bầu trời phía đông, ánh nắng chói mắt, lại khiến cho hắn không tự kìm hãm đem mắt nhắm lại. Lúc này đã là cuối giờ Tỵ, sắp tiếp cận giờ Ngọ.
Mặt trời ở trên không, minh chiếu vạn dặm. Mà ở chung quanh bầu trời bao là của Thất Hà sơn này, lại có thể thấy vô số mây đen thủy khí, bị một cỗ lực lượng dẫn dắt, hướng bên này hội tụ tới.
Bất quá mỗi khi tiếp cận đến khoảng cách chiến trường ba trăm dặm, thì sẽ thấy phía sau Thất Hà sơn vọt lên một đạo khí trụ nóng bỏng. Rồi sau đó là vô số cuồng phong, lan tràn ra bốn phương tám hướng, đem những đám mây đen này toàn bộ trùng khai.
Khiến cho phiến chiến trường này, tám trăm dặm chung quanh thủy chung là ánh nắng tươi sáng.
Từng ánh dương quang cũng như những lợi tiễn như mưa rơi xuống, khiến cho chiến lực của những Dạ Ma võ sĩ ở trước mặt này giảm đi ước chừng 30 – 40%
Rất nhiều tên đều là thần sắc thống khổ vặn vẹo, da thịt thối rữa chảy ra. Nhưng cho dù như thế, cũng không phải là những tướng sĩ bộ hạ của hắn có thể ngăn cản. Ngược lại là giống như bị kích phát hung tính, liều mạng xông về phía trước trùng kích.
Chợt lần lượt từng cái hình ảnh vô cùng huyết tinh nhảy vào trong ánh mắt hắn.
Theo bản năng đồng tử của Hổ Trung Nguyên co rụt lại, hướng bên kia nhìn tới. Chỉ thấy một thân ảnh tráng kiện như báo, đang đụng vào một cái phương trận ở phía trước bên phải của hắn.
Phi tốc bôn tẩu xông tới, hai thanh loan đao chấp nhất, những nơi đi qua, huyết nhục bắn tứ tung, không người có thể ngăn cản người này dù là một lát, vô số chân cụt tay đứt bị quẳng lên.
Thương trận này vốn đã đơn bạc, lung lay sắp đổ, nhất thời càng là hỗn loạn một mảnh.
- Muốn chết!
Hổ Trung Nguyên gầm nhẹ một tiếng, cơ hồ là không chút nghĩ ngợi, liền cưỡi thú phi tới, mạnh mẽ một đao chém qua.
Mệnh cách cũng là mờ mịt vô cùng, cần phải nắm giữ được trăm vạn đại quân, người mang quốc gia ấn soái, mới có thể chân chính ứng với Phá Quân ở bên trên.
Chính mình một thân thuật số vô song, đoạn nhân mệnh cách cơ hồ là không ai không đúng, nhưng không ngờ là ở trên người nữ này, lại nhìn sai rồi.
Bất thế danh soái, quân thần lâm thế, Khổng Dao này, vốn nên là cây cột chống trời của Đại Thương bọn hắn!
Nhưng tại sao nhân vật dạng này, lại có thể đi Càn Thiên, ở dưới trướng Tông Thủ vi thần?
Là mình, là Khổng gia.
Trong lòng Trọng Huyền, bỗng nhiên đã hiểu ra.
Nguyên lai cũng không phải là cái mệnh cách của Khổng Dao kia liên lụy đến Đại Thương, mà là vận mệnh quốc gia Đại Thương liên quan đến Khổng gia, mới khiến cho Khổng Dao kia, sớm liền hiện ra suy ác chi khí.
Lúc này thoát lồng mà ra, tự nhiên là nhất phi trùng thiên, ngạo khiếu ngàn dặm.
Vẫn còn nhớ rõ năm đó, thời điểm Khổng Duệ cùng mình tranh luận kịch liệt, nhận định Khổng Dao nhất định có thể là thần thải ở thời điểm thành đại khí. Trong lồng ngực Trọng Huyền, lại là một cỗ ác khí tuôn ra.
Đổ ước là mình thua, nhưng mà hai cha con kia, đã không còn ở Đại Thương.
Giờ khắc này, dĩ nhiên là hối hận đã là không kịp.
Hô hấp một cái thật sâu, Trọng Huyền miễn cưỡng khiến cho nỗi lòng của mình bình phục xuống.
- Người đâu!
Một tiếng hô hoán, lập tức có một vị đạo nhân có tướng mạo tầm hai mươi, vội vàng đi lên cái Quan tinh đài này.
- Đi cáo tri bệ hạ! Muốn hắn vô luận như thế nào, dù là cường giả Tiên cảnh trong nội cung chết hết, cũng phải đem Tông Thủ kia tru sát dưới núi Thất Tuyệt!
Đạo nhân nghe được liền một hồi tim đập chân run, đang muốn nói chuyện, đã thấy vị Trọng Huyền chân nhân này bỗng dưng mạnh mẽ lắc đầu.
- Không đúng! Kẻ này đại thế đã thành, không thể nghịch chuyển! Lúc này cho dù là cao thủ trong nội cung tiến đến, cũng là trễ rồi! Đi bẩm báo với bệ hạ, có thể truyền lệnh cho Đông Lâm. Đạo Linh khung cảnh mưu đồ bí mật, tuyệt đối không thể lại tham dự!
Nếu không phải là thân bị thương nặng, không thể hành tẩu. Hắn hận không thể ngay bây giờ tiến vào trong nội cung.
Lông mày của đạo nhân lại nhăn, cuối cùng tìm được cơ hội nói chuyện:
- Chân nhân hẳn là đã quên ? Sáng sớm hôm nay bệ hạ đã tiến vào Tiềm Long sơn bế quan, 7 ngày sau mới có thể đi ra.
Trọng Huyền khẽ giật mình, rồi sau đó trên mặt liền hiện lên vẻ kiên quyết.
- Vậy thì lại mời hoàng hậu, đi về Tiềm Long sơn một chuyến. Việc này khẩn yếu, tuyệt đối không trì có chút nào trì hoãn!
Dưới núi Thất Hà, Hổ Trung Nguyên dùng đao chống người, ngực bụng là phập phồng kịch liệt, trong miệng ‘Hồng hộc’ thở hổn hển.
Dĩ nhiên là kiệt lực, cả người đều là vết thương chồng chất, khí tức trong thể nội càng là chỉ còn lại không đến nửa thành. Chỉ miễn cưỡng có thể xuất đao mà thôi.
Bất quá lại vẫn như cũ là dáng người cao ngất, bất động như núi.
Phảng phất giống như là cây cột chống trời, đứng ở trong vạn quân.
Chống đỡ không nổi nữa.
Trên mặt tuy là lãnh lệ vô cùng, lạnh lùng trấn định giống như ở thời điểm mới mở màn trận chiến. Nhưng trong nội tâm Hổ Trung Nguyên giờ phút này vẫn không khỏi lướt qua ý niệm này.
Cánh phải bên này của hắn có mười mấy cái thạch bảo, giờ phút này đã bị công phá mười bảy cái. Liếc mắt nhìn qua, khắp nơi đều là thạch tường thạch lũy đã bị tàn phá.
Đã mất đi những thổ mộc công sự này, cũng chỉ có thể dựa vào thân thể huyết nhục để ngăn cản Dạ Ma quân trùng kích.
Cũng may mà Khổng Dao ở phía trên lòng núi này bày ra thiên ngũ tí linh nỗ, mới có thể miễn cưỡng chống cự lấy, chưa từng sụp đổ.
Sáu mươi vạn sĩ tốt của hữu quân, lúc này thương vong đã tiếp cận tứ thành.
Bất quá Hổ Trung Nguyên, lại cảm giác là tự hào! Ở quân trận trước mặt hắn, nằm đó đã là bảy vạn thi hài Dạ Ma.
Dùng chiến lực yếu hơn một bậc, lại đánh ra thương vong gần như là 2-1, cái này xem ra là chiến tích xuất sắc nhất trong ba tháng của hắn.
Bất quá mỗi lần chú mục sang bên trái, phương hướng trung quân, Hổ Trung Nguyên lại âm thầm thở dài.
Người với người, thật sự là không thể so được. Kịch chiến suốt cả đêm, sáu bảy canh giờ qua đi, Nhậm Thiên Hành ở bên kia lại như cũ là một mực ngăn cản trung quân chủ lục của Dạ Ma.
Lấy nhân số cơ hồ là ngang hàng, lại khiến cho đối phương tổn thất nặng nề. Thậm chí không thể không dừng thế công lại, tránh tử thương nhiều hơn nữa. Đang mong chờ ở hai bên cánh có đột phá.
Tông Nguyên thống suất 30 vạn thiết kỵ là thoải mái nhất. Bất quá ở phía đối diện, thật sự đồng dạng là có 60 vạn Dạ Ma quân, ở trận địa sẵn sàng đón địch, không dám có chút nhúc nhích.
Trong lòng Hổ Trung Nguyên là biết, hai người này đã dốc hết toàn lực. Chế trụ hầu hết đại quân Dạ Ma, đã là cực hạn mà hai người có thể làm được.
Chỉ là oán chính mình, không có năng lực dụng binh như hai người này. Trực giác gần như là thiên phú, lại khiến cho Tông Nguyên và Nhậm Thiên Hành có thể đơn giản bắt được sơ hở dù là cực kỳ nhỏ của đối thủ, tiến hành phản kích.
Tiếp đó ánh mắt lại ảm đạm quan sát bầu trời phía đông, ánh nắng chói mắt, lại khiến cho hắn không tự kìm hãm đem mắt nhắm lại. Lúc này đã là cuối giờ Tỵ, sắp tiếp cận giờ Ngọ.
Mặt trời ở trên không, minh chiếu vạn dặm. Mà ở chung quanh bầu trời bao là của Thất Hà sơn này, lại có thể thấy vô số mây đen thủy khí, bị một cỗ lực lượng dẫn dắt, hướng bên này hội tụ tới.
Bất quá mỗi khi tiếp cận đến khoảng cách chiến trường ba trăm dặm, thì sẽ thấy phía sau Thất Hà sơn vọt lên một đạo khí trụ nóng bỏng. Rồi sau đó là vô số cuồng phong, lan tràn ra bốn phương tám hướng, đem những đám mây đen này toàn bộ trùng khai.
Khiến cho phiến chiến trường này, tám trăm dặm chung quanh thủy chung là ánh nắng tươi sáng.
Từng ánh dương quang cũng như những lợi tiễn như mưa rơi xuống, khiến cho chiến lực của những Dạ Ma võ sĩ ở trước mặt này giảm đi ước chừng 30 – 40%
Rất nhiều tên đều là thần sắc thống khổ vặn vẹo, da thịt thối rữa chảy ra. Nhưng cho dù như thế, cũng không phải là những tướng sĩ bộ hạ của hắn có thể ngăn cản. Ngược lại là giống như bị kích phát hung tính, liều mạng xông về phía trước trùng kích.
Chợt lần lượt từng cái hình ảnh vô cùng huyết tinh nhảy vào trong ánh mắt hắn.
Theo bản năng đồng tử của Hổ Trung Nguyên co rụt lại, hướng bên kia nhìn tới. Chỉ thấy một thân ảnh tráng kiện như báo, đang đụng vào một cái phương trận ở phía trước bên phải của hắn.
Phi tốc bôn tẩu xông tới, hai thanh loan đao chấp nhất, những nơi đi qua, huyết nhục bắn tứ tung, không người có thể ngăn cản người này dù là một lát, vô số chân cụt tay đứt bị quẳng lên.
Thương trận này vốn đã đơn bạc, lung lay sắp đổ, nhất thời càng là hỗn loạn một mảnh.
- Muốn chết!
Hổ Trung Nguyên gầm nhẹ một tiếng, cơ hồ là không chút nghĩ ngợi, liền cưỡi thú phi tới, mạnh mẽ một đao chém qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.