Chương 1318: Có thể bừa bãi sao?
Khai Hoang
23/10/2014
Ở dưới sự hợp lực của Ham Hi và mấy con ngân nghĩ khác, thì có một gã Tiên Cảnh hậu kỳ vị đạo độn quang nhanh tới không thể ngờ này trảm cho thành thịt vụn.
Huyết quang phun ra, những nơi có mười mấy ngươi tụ tập đều phân tán hết, dừng lại ở giữa không trung, bọn họ chăm chú tìm cách ứng phó với mười đầu ngân nghĩ thánh hỏa này.
Tựa như Hàm Hi tới nơi nào thì nơi đó hẳn là có người bị thương nặng...
Mà hầu như trong lúc đó, một đạo kim sắc quang ảnh cũng từ trong tay áo mà bay ra.
Không ngờ lại biến thành hình dáng Tông Thủ, sau đó hướng thẳng tới Bích Hỏa huyền quy mà bay tới.
Vậy mà có thể mượn Tinh Thần đạo chủng của Tông Thủ để thuấn không, nháy mắt đã xuất hiện bên người tên võ tu trung niên đó.
Một kiếm chém xuống, huy động tinh thần không gian, chín chín long ảnh, tứ kiếm hợp nhất, một đầu Thái Sơ Long Ảnh hiện lên trên thân kiếm.
Mà người nọ mặc dù bị Bích Hỏa huyền quy đập tới khiến cho thân thể không khống chế được, chẳng qua đối với kẻ tấn công mình thì lại thừa sức đáp trả.
Quyền ấn dẫn đường, chỉ trong thời gian ngắn mà hư không chấn động ngàn lần, đánh thẳng tới mi tâm Tiểu Kim.
Mà khi kẻ kia vừa kịp làm ra động tác thì lại cảm thấy một hồi mê mang, động tác tựa như cứng lại.
Bởi kiếm của Tiểu Kim đã đem cánh tay của kẻ này gọt xuống rồi.
Thủ đoạn tàn nhẫn cực điểm, một kiếm vừa rồi liền cắt đứt luôn cả đầu của người này.
Trong lúc đó hắn há mồm rồi hút ra từ trong cơ thể kẻ này một quả đan hoàn trong suốt, sau đó nuốt vào.
Tông Thủ đứng nhìn ở phía xa, có Tiểu Kim áp trạn, hắn cảm thấy thoải mái không thôi.
Hồn thuật! Vừ a rồi tiểu Kim thi triển ra chính là linh pháp, thậm chí là bắt chước thần thông của Huyết đồng!
Nếu như lúc trước thì tên tiểu gia hỏa này chỉ có thể bắt chước được vũ kỹ của hắn.
phương diện linh pháp cũng thêm được một chút.
Lúc này thì có thể đã bổ sung được kha khá rồi.
Tuy lúc này chỉ là Linh cảnh nhưng có thể thể hiện ra tám phần mười thực lực khi Tông Thủ ở Linh cảnh hậu kỳ rồi.
Bởi vì có viên Vô Tướng thần ma nội đan kia sao?
Vô Tướng vạn vật, quả nhiên...
Lại lãnh tĩnh nhìn thì kẻ vừa bị Tiểu Kim chém thực là ngoài ý muốn khiến hắn thất vọng.
- Hóa ra là Ảnh Ma tộc duệ.
Không có bất ngờ gì xảy ra thì những vị Ảnh thần tộc này nhất định là vì Huyễn Tâm kính trong tay Tông Thủ mà đến.
Cũng không trách được tại sao lại có ba vị Thần cảnh cùng xuất thủ.
Chẳng qua nghĩ lại thì cho dù là Cửu Tuyệt tiên đình hay là Cực Tuyệt tiên đình, Huyền linh tụ hồi, đều không có can đảm như này, không để ý tới sự tồn tại của Long Ảnh, tấn công thằng tới Tông Thủ hắn.
Cùng lắm cũng chỉ là phối hợp làm trợ thủ mà thôi.
Trong lòng có chút tiêc nuối vì những người ở phụ cận này không phải là từ Cửu Tuyệt tiền đình.
Nếu không thì lúc này hắn đã không cần phải cố kỵ cái gì trực tiếp động thủ làm sạch chư giới rồi!
Tay áo lại tựa như loạn động, là đầu Kỳ Lân và Lôi Đình Dực Long kia muốn đi ra trợ giúp hắn.
Nhưng lại bị Tông Thủ đè xuống, bởi chiến lực của Tiểu Kim đã vượt qua dự đoán của mọi người.
Mất đi sự giúp đỡ của kẻ này, thì chiến đấu tiếp theo, hai tiểu tử kia cũng không giúp được gì mà còn khiến hắn bị phân thần nữa.
Huyễn Tâm kính đột nhiên hiện ra, thanh quang chiểu ra quét ngang không vực.
Chỉ thấy trong hư không thình lình hiện ra hơn mười tên Tiên Tu ở phía xa.
Có hơn mười tên Ảnh ma bí mật ẩn thân khắp nơi, tựa như không một tiếng động mà tiến tới gần.
Có một số kẻ đều cách Phong Thái Cực và Triệu Yên Nhiên cũng không xa.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, vội vàng phòng bị.
Đám Ảnh ma này cũng ngạc nhiên không thôi, tất cả dừng lại, sau đó lập tức chạy về.
Nhưng thanh quang của Huyễn tâm kính không chịu tha cho bọn họ, tiếp tục chiếu sáng, khiến cho đám Ảnh ma này tựa như vô hình vô chất này phải bốc cháy.
Đám ảnh ma này không thể phát ra âm thanh nhưng lại có thể kêu rên khiến cho mọi người đều cảm nhận được sự đau đớn tới từ tâm hồn chúng, hồn niệm ba động kịch liệt vô cùng.
Mà trong nháy mắt, một tiếng quát trong trẻo mà lạnh lùng vang lên từ trong hư không kia.
- To gan, ở trước mặt lão phu mà dám làm thương tổn Thần tộc ta! Thật là cuồng vọng.
Một kiếm chém tới, tựa như thiên ngoại lưu tinh, kiếm hạ cửu tiêu, như là lưu tinh bay lạc.
Quang ảnh phân tán, một đạo sắc bén lăng lệ, ẩn chứa bên trong phóng ra từ đó.
Kẻ khác không thể thấy được quỹ tích của nó, cũng không thể đoán ra được nơi nó sẽ hạ lạc.
Mà cự sơn kia cũng co rút lại rồi rơi vào trong tay một vị tu sĩ trung niên.
Người này nâng lên pháp bảo, từ phía sau Tông Thủ bay tới.
- Đây là Huyễn Tâm Kinh sao? Quả nhiên đã dính không biết bao nhiêu máu huyết thần tộc ta, không thể không hủy! Huyết mạch Cửu vĩ huyền hồ cũng phải đoan tuyệt!
Huyễn Tâm kính tựa như phẫn nộ, phát ra từng trận ông ông, khí linh cũng tức giận không thôi.
Cũng không cần Tông Thủ dùng huyết mạch thôi động mà tầng phong ấn kia tự động mở ra.
Lúc này ở không xa lại truyền tới tiếng cười lớn của tên Tiên Tu kia:
- Hiện giờ thì sao? Có ba vị Vô tướng thần tôn ở đây, Tông Thủ ngươi hằn là chết không chỗ chôn! Vừa rồi không phải là mạnh mẽ sao, bá đạo lắm sao? Ý niệm động là đoạt nhân sinh, giờ ngươi có thể bừa bãi như thế nữa hay không đây?
Thân thể kẻ này đã không thể nào giãy dụa được, mà tránh được Tông Thủ, may mắn mà không chết, cho nên ngoác miệng ra cười lớn, tựa như khoái ý vô cùng vậy.
Tiếng cười tựa như xuyên thấu hư không, đâm thẳng vào màng tai. Tinh thần người nọ lúc này càng thêm quái dị, tựa như thống khổ không gì sánh bằng, lúc lại vui mừng tới chút cực điểm, nhìn có chút hả hê, vui sướng tới không gì sánh được.
Tông Thủ cũng lười để ý, thần tình chuyên chú, ánh mắt nhìn về kiếm quang kia!
- Hảo kiếm thuật!
Kiếm pháp không chỉ tuyệt diệu, huyền ý mười phần, mà kiếm ý kia cũng phiêu hốt.
Chính xác cũng đạt tới kiếm ý hồn cảnh rồi, chí ít cũng là trung đoạn.
- Thật là đáng tiếc.
Chỉ tiếc người ngự kiếm này không phải là bản thể chân chính, mà là thân thể của một kẻ nào đó bị tước đoạt, để cho Vô Tướng thần mà điều khiển mà thôi, bỏi vậy tuy có thể mô phỏng chín thành kiếm đạo của người này, nhưng cuối cùng thì một thành cũng không được.
Tông Thủ thở dài, trong lòng thấy thật là tiếc nuối, một kiếm giả cường đại như vậy, không biết là kinh qua chuyện gì mà bị đám Ảnh ma tộc đoạt thân thể, diệt đi thần niệm.
Sở dĩ kiếm này có thể mạnh mẽ đem bất kể một tên Thần Cảnh nào chém ngã.
Nhưng lúc này trong mắt hắn thì thật là không bằng một phần, huống chi nếu tính đến tâm thần thuật huyễn áo, thì Cửu Vĩ Hồ Huyền mới là chân chính huyễn thuật tôn sư.
Có Huyễn Tâm kính ở đây thì tất cả đám Ảnh ma đều giảm hết thực lực đi một nửa! Ý niệm vừa động thì Huyễn Tâm Kính lại lần nữa bay lên, cách đỉnh đầu Tông Thủ đến trăm trượng.
Huyết quang phun ra, những nơi có mười mấy ngươi tụ tập đều phân tán hết, dừng lại ở giữa không trung, bọn họ chăm chú tìm cách ứng phó với mười đầu ngân nghĩ thánh hỏa này.
Tựa như Hàm Hi tới nơi nào thì nơi đó hẳn là có người bị thương nặng...
Mà hầu như trong lúc đó, một đạo kim sắc quang ảnh cũng từ trong tay áo mà bay ra.
Không ngờ lại biến thành hình dáng Tông Thủ, sau đó hướng thẳng tới Bích Hỏa huyền quy mà bay tới.
Vậy mà có thể mượn Tinh Thần đạo chủng của Tông Thủ để thuấn không, nháy mắt đã xuất hiện bên người tên võ tu trung niên đó.
Một kiếm chém xuống, huy động tinh thần không gian, chín chín long ảnh, tứ kiếm hợp nhất, một đầu Thái Sơ Long Ảnh hiện lên trên thân kiếm.
Mà người nọ mặc dù bị Bích Hỏa huyền quy đập tới khiến cho thân thể không khống chế được, chẳng qua đối với kẻ tấn công mình thì lại thừa sức đáp trả.
Quyền ấn dẫn đường, chỉ trong thời gian ngắn mà hư không chấn động ngàn lần, đánh thẳng tới mi tâm Tiểu Kim.
Mà khi kẻ kia vừa kịp làm ra động tác thì lại cảm thấy một hồi mê mang, động tác tựa như cứng lại.
Bởi kiếm của Tiểu Kim đã đem cánh tay của kẻ này gọt xuống rồi.
Thủ đoạn tàn nhẫn cực điểm, một kiếm vừa rồi liền cắt đứt luôn cả đầu của người này.
Trong lúc đó hắn há mồm rồi hút ra từ trong cơ thể kẻ này một quả đan hoàn trong suốt, sau đó nuốt vào.
Tông Thủ đứng nhìn ở phía xa, có Tiểu Kim áp trạn, hắn cảm thấy thoải mái không thôi.
Hồn thuật! Vừ a rồi tiểu Kim thi triển ra chính là linh pháp, thậm chí là bắt chước thần thông của Huyết đồng!
Nếu như lúc trước thì tên tiểu gia hỏa này chỉ có thể bắt chước được vũ kỹ của hắn.
phương diện linh pháp cũng thêm được một chút.
Lúc này thì có thể đã bổ sung được kha khá rồi.
Tuy lúc này chỉ là Linh cảnh nhưng có thể thể hiện ra tám phần mười thực lực khi Tông Thủ ở Linh cảnh hậu kỳ rồi.
Bởi vì có viên Vô Tướng thần ma nội đan kia sao?
Vô Tướng vạn vật, quả nhiên...
Lại lãnh tĩnh nhìn thì kẻ vừa bị Tiểu Kim chém thực là ngoài ý muốn khiến hắn thất vọng.
- Hóa ra là Ảnh Ma tộc duệ.
Không có bất ngờ gì xảy ra thì những vị Ảnh thần tộc này nhất định là vì Huyễn Tâm kính trong tay Tông Thủ mà đến.
Cũng không trách được tại sao lại có ba vị Thần cảnh cùng xuất thủ.
Chẳng qua nghĩ lại thì cho dù là Cửu Tuyệt tiên đình hay là Cực Tuyệt tiên đình, Huyền linh tụ hồi, đều không có can đảm như này, không để ý tới sự tồn tại của Long Ảnh, tấn công thằng tới Tông Thủ hắn.
Cùng lắm cũng chỉ là phối hợp làm trợ thủ mà thôi.
Trong lòng có chút tiêc nuối vì những người ở phụ cận này không phải là từ Cửu Tuyệt tiền đình.
Nếu không thì lúc này hắn đã không cần phải cố kỵ cái gì trực tiếp động thủ làm sạch chư giới rồi!
Tay áo lại tựa như loạn động, là đầu Kỳ Lân và Lôi Đình Dực Long kia muốn đi ra trợ giúp hắn.
Nhưng lại bị Tông Thủ đè xuống, bởi chiến lực của Tiểu Kim đã vượt qua dự đoán của mọi người.
Mất đi sự giúp đỡ của kẻ này, thì chiến đấu tiếp theo, hai tiểu tử kia cũng không giúp được gì mà còn khiến hắn bị phân thần nữa.
Huyễn Tâm kính đột nhiên hiện ra, thanh quang chiểu ra quét ngang không vực.
Chỉ thấy trong hư không thình lình hiện ra hơn mười tên Tiên Tu ở phía xa.
Có hơn mười tên Ảnh ma bí mật ẩn thân khắp nơi, tựa như không một tiếng động mà tiến tới gần.
Có một số kẻ đều cách Phong Thái Cực và Triệu Yên Nhiên cũng không xa.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, vội vàng phòng bị.
Đám Ảnh ma này cũng ngạc nhiên không thôi, tất cả dừng lại, sau đó lập tức chạy về.
Nhưng thanh quang của Huyễn tâm kính không chịu tha cho bọn họ, tiếp tục chiếu sáng, khiến cho đám Ảnh ma này tựa như vô hình vô chất này phải bốc cháy.
Đám ảnh ma này không thể phát ra âm thanh nhưng lại có thể kêu rên khiến cho mọi người đều cảm nhận được sự đau đớn tới từ tâm hồn chúng, hồn niệm ba động kịch liệt vô cùng.
Mà trong nháy mắt, một tiếng quát trong trẻo mà lạnh lùng vang lên từ trong hư không kia.
- To gan, ở trước mặt lão phu mà dám làm thương tổn Thần tộc ta! Thật là cuồng vọng.
Một kiếm chém tới, tựa như thiên ngoại lưu tinh, kiếm hạ cửu tiêu, như là lưu tinh bay lạc.
Quang ảnh phân tán, một đạo sắc bén lăng lệ, ẩn chứa bên trong phóng ra từ đó.
Kẻ khác không thể thấy được quỹ tích của nó, cũng không thể đoán ra được nơi nó sẽ hạ lạc.
Mà cự sơn kia cũng co rút lại rồi rơi vào trong tay một vị tu sĩ trung niên.
Người này nâng lên pháp bảo, từ phía sau Tông Thủ bay tới.
- Đây là Huyễn Tâm Kinh sao? Quả nhiên đã dính không biết bao nhiêu máu huyết thần tộc ta, không thể không hủy! Huyết mạch Cửu vĩ huyền hồ cũng phải đoan tuyệt!
Huyễn Tâm kính tựa như phẫn nộ, phát ra từng trận ông ông, khí linh cũng tức giận không thôi.
Cũng không cần Tông Thủ dùng huyết mạch thôi động mà tầng phong ấn kia tự động mở ra.
Lúc này ở không xa lại truyền tới tiếng cười lớn của tên Tiên Tu kia:
- Hiện giờ thì sao? Có ba vị Vô tướng thần tôn ở đây, Tông Thủ ngươi hằn là chết không chỗ chôn! Vừa rồi không phải là mạnh mẽ sao, bá đạo lắm sao? Ý niệm động là đoạt nhân sinh, giờ ngươi có thể bừa bãi như thế nữa hay không đây?
Thân thể kẻ này đã không thể nào giãy dụa được, mà tránh được Tông Thủ, may mắn mà không chết, cho nên ngoác miệng ra cười lớn, tựa như khoái ý vô cùng vậy.
Tiếng cười tựa như xuyên thấu hư không, đâm thẳng vào màng tai. Tinh thần người nọ lúc này càng thêm quái dị, tựa như thống khổ không gì sánh bằng, lúc lại vui mừng tới chút cực điểm, nhìn có chút hả hê, vui sướng tới không gì sánh được.
Tông Thủ cũng lười để ý, thần tình chuyên chú, ánh mắt nhìn về kiếm quang kia!
- Hảo kiếm thuật!
Kiếm pháp không chỉ tuyệt diệu, huyền ý mười phần, mà kiếm ý kia cũng phiêu hốt.
Chính xác cũng đạt tới kiếm ý hồn cảnh rồi, chí ít cũng là trung đoạn.
- Thật là đáng tiếc.
Chỉ tiếc người ngự kiếm này không phải là bản thể chân chính, mà là thân thể của một kẻ nào đó bị tước đoạt, để cho Vô Tướng thần mà điều khiển mà thôi, bỏi vậy tuy có thể mô phỏng chín thành kiếm đạo của người này, nhưng cuối cùng thì một thành cũng không được.
Tông Thủ thở dài, trong lòng thấy thật là tiếc nuối, một kiếm giả cường đại như vậy, không biết là kinh qua chuyện gì mà bị đám Ảnh ma tộc đoạt thân thể, diệt đi thần niệm.
Sở dĩ kiếm này có thể mạnh mẽ đem bất kể một tên Thần Cảnh nào chém ngã.
Nhưng lúc này trong mắt hắn thì thật là không bằng một phần, huống chi nếu tính đến tâm thần thuật huyễn áo, thì Cửu Vĩ Hồ Huyền mới là chân chính huyễn thuật tôn sư.
Có Huyễn Tâm kính ở đây thì tất cả đám Ảnh ma đều giảm hết thực lực đi một nửa! Ý niệm vừa động thì Huyễn Tâm Kính lại lần nữa bay lên, cách đỉnh đầu Tông Thủ đến trăm trượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.