Thần Hoàng

Chương 644: Còn phải phân

Khai Hoang

21/07/2014

Thuấn Không Long Kiếm! Trảm!

Bỗng nhiên một kiếm này hiện ra trước mắt rồi biến mất, rồi sau đó trong giây lát cổ họng của hắn mát lạnh.

Khí kình lăng lệ ác liệt kia chém đứt xương cổ của hắn, đầu lâu bay lên cao cao, sau đó hắn ngã xuống đất.

Sau đó tinh quang hiện ra ngoài, trùng kích xuông. Đem thi thể Thương Nguyệt đạo nhân đánh thành bột mịn!

Tông Thủ thu kiếm cho vào bao. Giống như chưa từng có chuyện gì từng diễn ra cả, gió nhẹ làm ống tay áo tung bay.

- Phương đạo huynh, người còn muốn phân Linh Hoa Ngọc Tủy nữa hay không?

Phương Minh lúc này mới vừa vặn đi tới gần chỗ thi thể Thương Nguyệt đạo nhân mười bước. Hắn tận mắt nhìn thấy một cao thủ cửu giai Linh Vũ tôn áp chế tu vi vẫn lạc ngay trước mặt của mình.

- Thoạt nhìn đúng là không cần!

Trong mắt hơi hàm hối hận, hắn đã quên đi nơi này chỉ có thể dùng tu vi thất giai mà thôi. Tông Thủ có được kiếm ý thông linh, chỉ sợ bên người còn có hai hình nhân giấy, cho nên hắn vô cùng đáng sợ. Ở chỗ này Tông Thủ như cá gặp nước. Một chiêu kiếm vừa rồi hắn tiếp được sao?

Tông Thủ nhếch miệng cười cười, thu túi càn khôn của Thương Nguyệt đạo nhân vào tay.

Thân gia cửu giai Linh Vũ tôn vô cùng bất phàm, cửu giai thú tinh có hai mươi miếng. Nhưng mà lúc trước tiêu hao quá lớn linh phù các loại cực nhỏ, mà linh khí cũng tổn hại hai kiện. Ngược lại còn có một ít linh đan.

Thời gian một năm rưỡi Tông Thủ tổng cộng dưỡng ra được chín phi đao, hôm nay đã không còn nữa, nếu muốn thi triển lục thần ngự đao thuật thì phải bồi dưỡng thêm lần nữa mới có thể dùng chiêu này tiếp tục.

Mà Phương Minh ở phía sau sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Mắt thấy Tông Thủ quay người nhìn qua, lại bỗng dưng mở miệng:

- Ta nhìn thấy điện hạ làm việc quá mức hung lệ bá đạo! Mà Thương Nguyệt đạo nhân này là trưởng lão tông môn, điện hạ nói giết là giết. Lúc trước Nguyên Thủy Ma Tông cũng là như thế. Mà tên Kiếm công tử Tuyệt Dục chỉ lẻ loi một mình tất nhiên là không sợ. Nhưng mà ta thấy điện hạ lại còn có Càn Thiên Sơn liên lụy, không lo lắng hai đại tông môn trả thù hay sao?

Tông Thủ khẽ lắc đầu, chẳng muốn đi để ý tới, đi tới điểm cuối của linh trận.

Chẳng lẻ muốn như Phương Minh nói chỉ vì những địch thủ của hắn xuất thân tông môn thì phải nhịn sao?

Người này vận khí không tốt, đụng phải hắn ở giới này, lại còn muốn giết Tông Thủ hắn nữa chứ.

Đừng nói là trêu chọc hắn, cho dù không chọc thì hắn cũng chủ động đi lên đá một cước.

Lúc này cảm nhận của hắn về Phương Minh cũng không tốt đến đâu. Nếu không phải kiếm chỗ tốt, hắn từ lâu đã xuất kiếm rồi, còn hỏi sinh tử của Phương Minh hôm nay hay sao?

GIống như bước vào một cái màn mỏng, lúc này Tông Thủ vượt qua tầng không gian bình chướng như tờ giấy mỏng kia, thời điểm đứng yên thì không gian trước mặt chấn động.



Nhưng mà trong hư không có vô số cung điện, là ngàn vạn, rậm rạp chằng chịt phân bố chung quanh.

Theo cách nói của Diệp Phi Sương thì long tộc đem bảo vật tích lũy bao nhiêu năm qua chứa ở chỗ này, thiết hạ khảo nghiệm tương ứng.

Nếu như thông qua sẽ có bảo vật, không thông qua thì tự an ủi vậy.

Nhưng mà đồ vật trong điện mỗi khi lấy được một vật thì độ khó tăng lên. Một lần so một lần gian nan.

Truyền thừa chi địa này kỳ thật là lý luận mà thôi. Có thể gỡ bỏ hạn chế đi mới tốt, mặc dù là long tộc thiên phú dị bẩm nhất cũng chưa bao giờ lấy quá tám kiện đồ vật.

Tông Thủ nhìn ra xa một chút, Phương Minh đằng sau cũng bước qua tầng màn mỏng, đi vào không gian này.

Đưa mắt nhìn qua Tông Thủ, dường như cảm giác thiếu niên này quá nguy hiểm. Không chút do dự bước qua một hướng khác.

Tuy là cửu giai, nhưng mà lúc này dã áp chế tu vi rồi, ở bên cạnh Tông Thủ thì hắn cảm giác quá nguy hiểm, giống như tùy thời tùy khắc có thể bỏ mạng.

Từ ánh mắt người này cũng cảm giác có chút khác thường. Giống như tùy thời có thể chém hắn vậy.

Tông Thủ cũng không có để ý đến hắn, nhìn qua một hồi thì so sánh với trí nhớ truyền thừa của Diệp Phi Sương cho hắn, âm thầm lắc đầu.

Một vạn bốn ngàn năm qua nơi này biến hóa quá lớn, căn bản là không giống. Xem ra mấy đồ vật kia là tự hắn đi tìm mới được.

Mà khảo hạch long tộc truyền thừa có phần nhân tính hóa. Đều có thể từ cửa điện nhìn vào bên trong, nhìn thấy đồ vật trong đó.

Về phần ngươi có nhận được hay không lại khác.

Có thể tùy ý lựa cung điện đi vào khiêu chiến. Không qua được thì không lấy được.

Tông Thủ chân đạp hư không, chắp tay nhàn nhã đi chung quanh. Một đường nhìn lại thì ngạc nhiên trong mắt càng đậm.

Long tộc giàu có đúng là không bì nổi.

Thiên Địa Huyền Hoàng tứ giai, trong linh vật nơi này không có thứ gì thấp hơn huyền giai. Khí cụ đan dược cũng là cấp độ pháp.

Mặc dù phẩm giai hơi thấp cũng tự nhiên có thần hiệu và diệu dụng.

Tông Thủ như cưỡi ngựa xem hoa giống, cộng thêm Linh Hoa Ngọc Tủy thì đồ vật trong tay của hắn có năm kiện.

Mà hôm nay để ý nhất có thứ khác. Một là cái kia thần cảnh Nghiệt Long Đan, hay là Long Linh Huyết Sinh Đan.

Trong tay mặc dù là có Nguyên Uẩn Tuyền, Tông Thủ cảm giác vật ấy thuận tiện tìm là tốt nhất.



Một bên suy tư, Tông Thủ đi vào một không gian trước mặt. Gần như máy móc, nhìn vào trong điện, mà trong giây lát tiếp theo hai mắt Tông Thủ trợn tròn. Chỉ thấy trung ương đại điện có một vật như tinh thạch.

Mà trong chốc lát tiểu kim trên cánh tay lại xao động, mạnh mẽ đánh tới bên kia.

Tông Thủ nhanh tay lẹ mắt, mạnh mẽ giữ tiểu kim ở không trung. Sau đó cười cười.

- Vận khí, lại là tiên cảnh thượng phẩm vạn tượng tinh hạch.

Bản thân vạn tượng kỳ thật còn sống cũng là tinh thạch không cố định, thiên biến vạn hóa.

Chỉ khi tử vong thì tinh thạch mới ngưng kết lại. Nhưng mà nó không có chắc chắn như thú tinh gì đó, ngược lại chỉ cứng như nhựa cây mà thôi.

Mà lúc này Tông Thủ có thể xác định trước mắt hắn nhất định là thú đan của thần thú vạn tượng chết đi ngưng tụ thành.

Cảm giác được tiểu kim bên kia truyền ra cảm giác khát vọng.

Tông Thủ cũng đồng dạng kinh hỉ không hiểu, hít thở sâu một hơi, mới cưỡng ép đè áp lực xuống.

- Tiểu gia hỏa, an tâm chớ vội.

Vỗ vỗ đầu của tiểu kim, Tông Thủ cẩn thận nhìn qua chung quanh.

Thoáng phân tích cấm chế trong linh trận, sau một lát Tông Thủ có chút hiểu được.

Sau đó không chút do dự đi lên.

Mà lúc hắn đi lên thì cũng chỉ thấy cửa điện phong bế lại. Mà ở trước mắt cũng là bóng người mơ hồ hiện ra. Lại lờ mờ có bộ dáng Tông Thủ, sau đó từ từ chân thật.

Quả nhiên, nếu như là vạn tượng tinh hạch, như vậy khảo nghiệm này nhất định cũng có quan hệ tới thần thông thiên biên vạn hóa.

Đối mặt thì hơn phân nửa là mô phỏng bản thân.

Lẳng lặng chờ, đợi tới khi ngũ quan hiện rõ, càng ngày càng rõ ràng. Thân ảnh người này đầy đủ thì dừng biến hóa.

Sau đó Tông Thủ trợn mắt há hốc mồm, nhìn qua ‘Tông Thủ’ giả thuyết không ngừng vặn vẹo, không ngừng sụp đổ, lại ngưng kết lần nữa.

- Không mô phỏng ra? Tại sao lại như vậy?

Ngạc nhiên nhìn qua, cấm chế linh trận cũng không có thiếu hụt gì a.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook