Thần Hoàng

Chương 448: Công tử tuyệt dục. (2)

Khai Hoang

14/06/2014

- Là tin tức tông môn ta, có chút phiền phức! Kiếm công tử Tuyệt Dục bốn hôm trước đã xuất quan, không lâu sẽ dùng hai trăm bảy mươi bốn kiếm bại cái kia Linh Kiếm Lãng. Lời nói muốn trong ba năm sẽ khiêu chiến mười chín linh phủ và đại phái trên thế gian, hắn muốn xác minh võ học kiếm thuật. Mười chín linh phủ, mười thánh địa, năm khung cảnh, ba động thiên chỉ sợ sẽ không tránh khỏi.

- Kiếm công tử Tuyệt Dục? Là tên vũ si kia?

Huyền Thái Cực nghi hoặc tiếp kiếm trong tay, rồi sau đó cũng nhíu mày:

- Người này thật sự là phiền toái, người này kiếm thuật tuyệt đỉnh, chẳng những là người thứ hai trong tam tuyệt kiếm của Vân Giới chúng ta. Trong cùng thế hệ các ngươi lại là độc nhất vô nhị. Hai năm trước cũng như Tông Thủ kiếm đạo thông linh. Hắn bế quan hai năm lại không biết đã đạt tới cảnh giới gì rồi. Hạo Huyền Tông ta chỉ sợ miễn không được bị hắn nhục nhã.

Tô Thần cũng thở dài thở ngắn nói:

- Kiếm Tông ta sợ cũng giống như vậy, chỉ sợ là càng thêm mất mặt. Được xưng Kiếm Tông, là tông lấy kiếm làm gốc nhưng ở trên kiếm đường bại bởi người ngoài. Nếu như ngày Linh Kiếm Nhược Đào bại, hôm nay chỉ có thể nhìn qua người nọ. Đáng tiếc thời gian hắn nhập môn quá trễ, cảnh giới cũng còn chưa đến thất giai, chỉ sợ đến lúc đó hơn phân nửa không phải là đối thủ.

Huyền Thái Cực cảm giác trong miệng lúc này tư vị đắng chát. Kiếm Tông cùng Thương Sinh Đạo hôm nay cũng còn có một người có thể vãn hồi mặt muỗi. Hạo Huyền Tông bọn họ ngay cả người xuất chiến cũng không có a.

Từ điểm này thì Huyền Thái Cực hung hăng nhìn qua Kim Bất Hối . Nếu nói thiên tư thì thằng này không kém gì tam tuyệt kiêm của Vân Giới, nhưng hết lần này tới lần khác lại không làm việc đàng hoàng, suốt ngày bôn ba bốn phía, cũng chỉ lo vơ vét của cải.

Thực không hiểu nổi một người tu hành thì tài vật các loại có cần hay sao. Muốn nhiều tiền như vậy làm được cái gì?

Nếu như thằng này có thể đem bảy thành tâm tư của hắn đặt ở nghiên tập linh pháp võ học thì tông môn cũng không rơi vào cảnh này.

Kim Bất Hối vốn không hiểu thấu, lúc này ý thức được cái gì đó thì xấu hổ không thôi. Chỉ có thể vuốt cái ót dời ánh mắt đi, chột dạ tránh né đối mặt với Huyền Thái Cực.

Cũng hiểu được chỉ sợ tự do của mình ngày hôm nay đã không còn nữa.

Kiếm công tử Tuyệt Dục hắn đã thấy qua rồi, nghe nói hôm nay cũng không quá hai mươi tuổi mà thôi, cũng đã tứ mạch Võ Tôn. Kiếm đạo thông linh, hai năm trước độc bại năm đại Thiên Vị cường giả làm khiếp sợ đương thời, được cho là kiếm giả tuyệt đỉnh của thế gian. Mà hắn và Linh Kiếm Nhược Đào và tên kia được xưng tam tuyệt kiếm.



Nhưng không lâu trước đây nghe nói người này bế quan không ra.

Tuyệt Dục dùng võ si mà trứ danh, hắn thích tìm người khiêu chiến nhất. Mà trước khi hắn bế quan có nghe nói hắn đi tìm tên còn lại của tam tuyệt kiếm quyết đấu.

Vì vậy cũng có nghe đồn Tuyệt Dục sau khi khiêu chiến bại trận mới mai danh ẩn tích.

Kỳ thật trong tông môn có thể tìm người thắng hắn thì phải cùng tuổi và thân phận mới được, mà phù hợp xuất chiến nhất cũng chỉ có hắn và Trầm Hoài hai người.

Dù là sư tôn của hắn phóng túng cho hăn nhiều. Nhưng mà chuyện trước mắt hắn tuyệt đối không nhàn nhã. Ân cần dạy bảo, bế quan khổ tu là không tránh được.

Mà trước tiên là mười chín linh phủ, năm đại thánh địa. Trình tự của Hạo Huyền Tông xếp hạng hai mươi lăm. Tối đa chỉ có thời gian một năm là Tuyệt Dục khiêu chiến tới cửa. (Không rõ thế nào là 25 được, 19+5 = 24, chắc tác giả ko biết làm toán =)) )

Khi đó bản thân mình không cách nào đột phá thất giai thì đoán chừng sư tôn sẽ lột da của hắn.

Quả nhiên sau một khắc chợt nghe Huyền Thái Cực hừ lạnh một tiếng nói:

- Bất Hối sư đệ, sư tôn mặc dù ra lệnh còn không có rõ ràng. Nhưng vì đạt được mục đích an toàn nên sư đệ sau đó tốt hơn nên theo ta quay về tông môn.

Gương mặt béo của Kim Bất Hối lúc này xoắn lại thành một đoàn, gần như nghiến răng nghiến lợi nói:

- Kiếm công tử Tuyệt Dục, ta hôm nay thật hận không thể mua người giết ngươi.

Tô Thần nghe vậy lại tức cười, nói:

- Nếu có thể mua người giết hắn thì trong mười chín linh phủ đã có nhiều tông môn âm thầm ra giá trên trời chỉ để lấy mạng Tuyệt Dục.



Kim Bất Hối nghe vậy không khỏi chán nản, lúc này nghĩ tới Tông Thủ. Trong nội tâm cũng khá hơn, nghĩ ngợi nói thằng này chỉ sợ cũng miễn cũng không được bị xấu mặt.

- Hàaa...! Hàaa...! Cáp --

Trong phủ thành chủ Vân Thánh thành thì Hư Chính Nguyên đang cười to như điên, hắn uống một hóp rượu mạnh. Hứng thú đại phát nhìn qua vẽ lên tờ giấy, hắn đang vẽ mà cười vui vẻ, hắn vẽ là một con chim lớn.

Liên Thành ở bên cạnh lẳng lặng nhìn qua, thẳng đến khi vẽ xong mới cười nói:

- Kim Sí Đại Bằng Điểu, dùng thần thú này hình dung Tông Thủ thì quá phù hợp rồi...

Trong truyền thuyết Kim Sí Đại Bằng Điểu thời điểm còn là ấu điểu thì không khác gì phàm điểu, thậm chí còn có vẻ không bằng, ở trong tinh thú nhận hết khi dễ.

Chỉ khi nào trưởng thành thì nó có thể rít gào vạn dặm hư không, áp đảo tất cả thần thú. Nó có thể thích ứng với hoàn cảnh gian khổ nhất, ý chí cứng cỏi cho nên có thể thắng hết các hoàn cảnh ác liệt.

Nếu chỉ luận chiến lực bản thân thì thậm chí hoàng giả trong điểu là Phượng Hoàng cũng chỉ sợ không bằng nó.

Hư Chính Nguyên cười cười, buông bút nói:

- Ta đúng là không có nhìn lầm hắn mà, hôm nay được Cửu Cửu Long Ảnh Kiếm truyền thừa, quân thượng cuối cùng đoạt được một bản là đủ toàn bộ. Có Long Ảnh lão nhân làm hậu thuẫn, mặc dù Thương Sinh Đạo không ra mặt cũng không có kẻ nào dám hành động thiếu suy nghĩ. Ta cũng không ngờ tới quân thượng lại có thể đại bại Long Nhược, bỗng nhiên nổi tiếng, càng lọt vào mắt xanh của Võ Thánh. Đúng là cá vượt vũ môn hóa rồng, đến bây giờ trời cao biển rộng mặc hắn tung hoành. Chỉ không biết Lăng Vân Tông bên kia vào lúc này như thế nào?

- Tin tức còn chưa truyền ra!

Liên Thành có chút lắc đầu, nếu không phải bởi vì bọn họ ở Vân Thánh thành, không cách nào bảo trì chú ý lên Tông Thủ thì chuyện ở Tụ Long Sơn chỉ sợ phải mấy hôm mới biết được.

- Chỉ còn ba thời thần, đệ tử bên ngoài Lăng Vân Tông lúc này nhao nhao chạy vào tông môn. Bên Đan Linh Sơn cũng bắt đầu đề phòng nghiêm ngặt. Những anh kiệt ở khắp nơi tới Tụ Long Sơn đã đi ra, trong lời nói đều mỉa mai Lăng Vân Tông rất nhiều, thật là xem thường. Trụ cột chống trời của tông môn trong tương lai lại bởi vì đệ tử trong tông tùy ý làm bậy và suy nghĩ nông cạn đuổi ra ngoài cửa. Mà phụ thân của quân thượng hết lần này tới lần khác không khéo lại có ân không nhỏ với Lăng Vân Tông. Đều cho rằng đệ tử Lăng Vân Tông quá mức ngang ngược kiêu ngạo, nhân vật quyền thế phần lớn đều không quản chuyện này. Từ trên xuống dưới cách tông môn diệt vong không xa, mà bây giờ suy vong đã hiện ra rồi. Thái độ của tà tông ma môn thì Liên Thành còn không biết. Nhưng mà những người kia tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này. Dù sao cũng là một chỗ thánh địa. Chỉ sợ ngay cả những tông môn chính đạo trong mười chín linh phủ cũng động tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook