Chương 941: Cũng muốn xuất thế
Khai Hoang
29/08/2014
Bốn miếng trường đinh, đã bị gỡ hai cái..
Lúc trông thấy Tông Thủ đến, lập tức sợ hãi kỳ quái kêu lên. Vô ý thức ném đi Đào Mộc đinh trong tay, rồi sau đó cố lấy một hồi gió lạnh, lôi kéo Cốt Diệt không thể nhúc nhích bên cạnh phi tốc bỏ chạy.
Thân hình Củng Hân Nhiê lúc này cũng hóa thành vạn sợi hắc khí, dật tán giữa Thiên Địa.
Chỉ qua một lượt hô hấp, đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Tông Thủ nhíu mày, nhìn vân không phía xa xa. Lờ mờ còn có thể cảm giác được khí cơ của Củng Hân Nhiên.
Cửu U Minh Nữ hiện thế, đều là huyết tràn ngàn dặm, giết chóc ngàn vạn.
Mối họa này, hắn cuối cùng v ẫn phải triệt để giải quyết, mới có thể yên tâm.
Nàng này thân bị trọng thương, tuy thành công bỏ chạy, nhưng nhất định không thể đi xa.
Chỉ là nếu vậy lại cần tốn nhiều công phu một ít .
Lại nhìn ‘ minh môn ’ phía sau lưng.
Truyền thuyết tất cả Cửu U Minh Nữ, đều là con cái của Minh Đế, khi chửa dưỡng, Minh Đế ra tay bảo vệ, tất nhiên cũng là lẽ thường.
Nhưng Củng Hân Nhiên đã hiện thế mà vẫn còn nhúng tay, đó là không hợp lý, chính là ‘ phạm quy ’--
Mặc dù mấy vị hộ giới Tôn Giả ra tay, triệt để đánh diệt hắn cũng là chuyện đương nhiên.
Bất quá nghĩ đến quan hệ giữa Thương Sinh Đạo cùng mấy vị Tôn Giả kia Tông Thủ liền tự giễu cười cười, tuyệt không trông cậy vào, mấy người kia có thể bảo vệ mình vào lúc mấu chốt
Cũng may một kích vừa rồi đã khiến minh môn vỡ nát. Củng Hân Nhiên rời đi, âm mạch bị cưỡng ép tụ tập phía dưới cũng tự nhiên tán đi.
Tai hoạ ngầm nơi này đã triệt để tiêu trừ. Vị vừa rồi cũng khó có thể ngăn hắn nữa -
Lúc này hai vạn trượng trên Vân Không, trên mặt Từ Vấn đã âm trầm như nước.
Thực tế sau khi trông thấy minh khí lui tán, thi hài tu giả tiên cảnh Thứ Ma Tông kia thì trong mắt hắn đều là vẻ nghi hoặc, đến nay cũng không rõ, vị kia Minh Giới thiên nữ kia rốt cục bại thế nào
Tiên Thiên hàn linh canh minh khí, bản thân có thể tương đương với tiên binh hạ phẩm .
Kiếm của Tông Thủ dù cường thịnh trở lại, lăng lệ ác liệt hơn đi nữa cũng không thể chặt đứt được.
Còn có người chết đi này, Thứ Ma Tông Thượng Hàn, cường giả tiên cảnh còn sớm hơn hắn trăm năm, bình thường ra tay đều là Nhất Kích Tất Sát.
Thế nhưng lúc này thi hài hắn lại không hề có nhiệt độ, nằm ở phía dưới. Mi tâm đã vỡ, thần hồn chẳng biết đi đâu.
Xem tình hình này, cũng tựa hồ là bị giết chết không thể phản kháng. Cũng là bị người Nhất Kích Tất Sát!
Nhưng suy nghĩ một chút, thời cơ Thượng Hàn ra tay hẳn là lúc mà Tông Thủ suy yếu nhất.
Dù không thể thành công, cũng có thể toàn thân trở ra. Mà giờ khắc này lại vẫn lạc không hiểu thấu như thế.
Cũng không biết vị Càn Thiên Yêu Vương này đến cùng dùng thủ đoạn gì nữa?
Thất thần một chút, Từ Vấn cũng đã đình chỉ suy nghĩ. Trong nội tâm sinh ra thoái ý, lúc này, cũng quả thật không nên nghĩ đến chuyện này.
Tông Thủ từng có nói, môn hạ Đạo Linh khung cảnh, gặp phải tất chém!
Những lời này, hắn vốn không để ở trong lòng. Nhưng lúc này lại không thể không kiêng kị, không dè chừng sợ hãi --
Dùng tính tình người hắn, dù có chém giết hắn ở đây cũng không có chút chần chờ
Đang muốn rời đi, lại nghe Tô Thần giễu cợt một tiếng:
- Lúc này muốn đi sao? Không cùng vị Yêu Vương điện hạ kia gặp mặt một lần sao? Lại không biết sâu cạn của quân thượng các hạ đo thế nào rồi? Có cảm nhận gì không?
Từ Vấn khẽ giật mình, nhìn sang. Chỉ thấy Hàn Trúc có chút nhíu mày, lại cũng không trách cứ, lập tức không thèm quan tâm cười.
- Nghe nói lần này Càn Thiên Sơn chinh chiến ngoại vực, Kiếm Tông các ngươi chiếm được gần ba thành định mức. Ý của Khung cảnh chi chủ quý tông xem ra là muốn đồng khí liên chi với vị Yêu Vương này rồi. Chỉ là theo ta được biết, Kiếm Tông chư hệ ngươi, hôm nay cũng có nhất thời nữa khắc người có cách nghĩ các. Hàn Sơn môn các ngươi chẳng lẽ thật muốn là địch với Đạo Môn sao? Nếu như không phải, như vậy bình thường nói chuyện vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Tiếp theo lại quay đầu. Mắt hàm thâm ý nhìn Bách Nhược:
- Ta nghe nói hôm nay Trung Thổ Đại Nho, phần lớn đều xem Càn Thiên Sơn là tà ma ngoại đạo, Tông Thủ là hôn quân. Lại không biết Hạo Huyền tông ngươi định thế nào? Thấy thế nào? Chỉ vì một đệ tử đích truyền có giao tình sâu đậm với Tông Thủ đã làm ra chuyện thiên vị, vị trí tông chủ này của các hạ chỉ sợ là có chút không xứng chức. Không chừng bị người lật đổ sẽ tốt hơn --
Bách Nhược trợn mắt, sau đó một hồi im lặng. Bích Trúc cũngnhíu mày, trong mắt lộ ra vài phần sâm lãnh.
Từ Vấn thì cười ha ha, hảo bất khoái ý. Lại cũng không dám ở đây lâu, lắc mình một cái đã đến bên ngoài vạn trượng.
Ngay khi thoát ra hơn trăm dặm, sắp rời khỏi mảnh địa vực này thì đột nhiên chỉ cảm thấy một cổ ánh mắt âm lãnh từ phía sau phóng tới. Nương theo sát cơ lạnh thấu xương.
Tông Thủ?
Từ Vấn trong nội tâm vô ý thức xiết chặt, chợt lại trấn định lại
Lúc này cách xa nhau trăm dặm, mặc dù Tông Thủ muốn ra tay với hắn cũng không làm được gì.
Khoảng cách này, đủ để hắn bình yên độn đi rồi.
Trong lòng biết Tông Thủ thân có Ích Ma Phi Toa, độn không nhanh chóng không hề dưới pháp bảo cao giai. Từ Vấn không dám chậm trễ, thẳng đến khi bay ra hơn ba trăm dặm, thoát khỏi ý niệm tập trung ở xa xa thì tâm thần mới khẽ buông lỏng.
Một bên tiếp tục phi độn, một bên nghĩ đến Tông Thủ vừa rồi rốt cục đã dùng thủ đoạn gì.
Đang khi trăm mối vẫn không có cách giải thì chỉ thấy không gian trước mắt đột nhiên tan vỡ.
Một điểm Ngân Quang, lọt vào tầm mắt của hắn.
Đây là phi đao? Đúng là từng nghe nói Tông Thủ kia nắm giữ lấy một môn phi đao kỳ thuật, có thể liên tục biến hướng, linh hoạt mau lẹ, thậm chí còn hơn cả Ngự Kiếm Thuật, chưa bao giờ thất thủ!
Cười lạnh một tiếng, Từ Vấn liền muốn ra tay, chém rụng nó
Phi đao thuật bực này tuy thần kỳ. Nhưng chỉ cần nhanh hơn nó thì liền có thể đơn giản phá vỡ.
Ngược lại muốn xem, là kiếm của hắn nhanh hơn hay phi đao kia nhanh hơn?
Nhưng khi hắn xuất kiếm thì liền ngơ ngẩn. Chỉ thấy phi đao kia bỗng nhiên tăng tốc gấp 10 lần! Hơn nữa là không ngừng tăng lên gấp bội !
Ngay khi hắn vừa xuất kiếm thì phi đao đã xuyên qua mi tâm hắn rồi.
Một cổ ý niệm, theo đao phong, đồng thời khắc sâu vào trong đầu hắn
- Môn hạ Đạo Linh khung cảnh, gặp phải tất chém!
Thanh âm trẻ trung và không thiếu uy nghiêm, lờ mờ có thể phân biệt, đây là thanh âm của Tông Thủ .
Chỉ là trên đời này, sao có thể có đao nhanh như vậy được?
Không đúng, không phải là đao kia nhanh, mà là nơi phi đao đi qua, thời gian bỗng nhiên tăng tốc lên!
Đây là Thuấn Không Long Kiếm? Tông Thủ tựa hồ có tạo nghệ sâu đậm trên môn kiếm thuật này, chuyển dùng trên phi đao cũng có khả năng.
Nhưng thời gian gia tốc cũng không khỏi quá nhanh đi. Chỉ sợ Thuấn Không Chi Long chính thức lúc ở tiên cảnh cũng không biến thái như vậy a-
Lúc trông thấy Tông Thủ đến, lập tức sợ hãi kỳ quái kêu lên. Vô ý thức ném đi Đào Mộc đinh trong tay, rồi sau đó cố lấy một hồi gió lạnh, lôi kéo Cốt Diệt không thể nhúc nhích bên cạnh phi tốc bỏ chạy.
Thân hình Củng Hân Nhiê lúc này cũng hóa thành vạn sợi hắc khí, dật tán giữa Thiên Địa.
Chỉ qua một lượt hô hấp, đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Tông Thủ nhíu mày, nhìn vân không phía xa xa. Lờ mờ còn có thể cảm giác được khí cơ của Củng Hân Nhiên.
Cửu U Minh Nữ hiện thế, đều là huyết tràn ngàn dặm, giết chóc ngàn vạn.
Mối họa này, hắn cuối cùng v ẫn phải triệt để giải quyết, mới có thể yên tâm.
Nàng này thân bị trọng thương, tuy thành công bỏ chạy, nhưng nhất định không thể đi xa.
Chỉ là nếu vậy lại cần tốn nhiều công phu một ít .
Lại nhìn ‘ minh môn ’ phía sau lưng.
Truyền thuyết tất cả Cửu U Minh Nữ, đều là con cái của Minh Đế, khi chửa dưỡng, Minh Đế ra tay bảo vệ, tất nhiên cũng là lẽ thường.
Nhưng Củng Hân Nhiên đã hiện thế mà vẫn còn nhúng tay, đó là không hợp lý, chính là ‘ phạm quy ’--
Mặc dù mấy vị hộ giới Tôn Giả ra tay, triệt để đánh diệt hắn cũng là chuyện đương nhiên.
Bất quá nghĩ đến quan hệ giữa Thương Sinh Đạo cùng mấy vị Tôn Giả kia Tông Thủ liền tự giễu cười cười, tuyệt không trông cậy vào, mấy người kia có thể bảo vệ mình vào lúc mấu chốt
Cũng may một kích vừa rồi đã khiến minh môn vỡ nát. Củng Hân Nhiên rời đi, âm mạch bị cưỡng ép tụ tập phía dưới cũng tự nhiên tán đi.
Tai hoạ ngầm nơi này đã triệt để tiêu trừ. Vị vừa rồi cũng khó có thể ngăn hắn nữa -
Lúc này hai vạn trượng trên Vân Không, trên mặt Từ Vấn đã âm trầm như nước.
Thực tế sau khi trông thấy minh khí lui tán, thi hài tu giả tiên cảnh Thứ Ma Tông kia thì trong mắt hắn đều là vẻ nghi hoặc, đến nay cũng không rõ, vị kia Minh Giới thiên nữ kia rốt cục bại thế nào
Tiên Thiên hàn linh canh minh khí, bản thân có thể tương đương với tiên binh hạ phẩm .
Kiếm của Tông Thủ dù cường thịnh trở lại, lăng lệ ác liệt hơn đi nữa cũng không thể chặt đứt được.
Còn có người chết đi này, Thứ Ma Tông Thượng Hàn, cường giả tiên cảnh còn sớm hơn hắn trăm năm, bình thường ra tay đều là Nhất Kích Tất Sát.
Thế nhưng lúc này thi hài hắn lại không hề có nhiệt độ, nằm ở phía dưới. Mi tâm đã vỡ, thần hồn chẳng biết đi đâu.
Xem tình hình này, cũng tựa hồ là bị giết chết không thể phản kháng. Cũng là bị người Nhất Kích Tất Sát!
Nhưng suy nghĩ một chút, thời cơ Thượng Hàn ra tay hẳn là lúc mà Tông Thủ suy yếu nhất.
Dù không thể thành công, cũng có thể toàn thân trở ra. Mà giờ khắc này lại vẫn lạc không hiểu thấu như thế.
Cũng không biết vị Càn Thiên Yêu Vương này đến cùng dùng thủ đoạn gì nữa?
Thất thần một chút, Từ Vấn cũng đã đình chỉ suy nghĩ. Trong nội tâm sinh ra thoái ý, lúc này, cũng quả thật không nên nghĩ đến chuyện này.
Tông Thủ từng có nói, môn hạ Đạo Linh khung cảnh, gặp phải tất chém!
Những lời này, hắn vốn không để ở trong lòng. Nhưng lúc này lại không thể không kiêng kị, không dè chừng sợ hãi --
Dùng tính tình người hắn, dù có chém giết hắn ở đây cũng không có chút chần chờ
Đang muốn rời đi, lại nghe Tô Thần giễu cợt một tiếng:
- Lúc này muốn đi sao? Không cùng vị Yêu Vương điện hạ kia gặp mặt một lần sao? Lại không biết sâu cạn của quân thượng các hạ đo thế nào rồi? Có cảm nhận gì không?
Từ Vấn khẽ giật mình, nhìn sang. Chỉ thấy Hàn Trúc có chút nhíu mày, lại cũng không trách cứ, lập tức không thèm quan tâm cười.
- Nghe nói lần này Càn Thiên Sơn chinh chiến ngoại vực, Kiếm Tông các ngươi chiếm được gần ba thành định mức. Ý của Khung cảnh chi chủ quý tông xem ra là muốn đồng khí liên chi với vị Yêu Vương này rồi. Chỉ là theo ta được biết, Kiếm Tông chư hệ ngươi, hôm nay cũng có nhất thời nữa khắc người có cách nghĩ các. Hàn Sơn môn các ngươi chẳng lẽ thật muốn là địch với Đạo Môn sao? Nếu như không phải, như vậy bình thường nói chuyện vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Tiếp theo lại quay đầu. Mắt hàm thâm ý nhìn Bách Nhược:
- Ta nghe nói hôm nay Trung Thổ Đại Nho, phần lớn đều xem Càn Thiên Sơn là tà ma ngoại đạo, Tông Thủ là hôn quân. Lại không biết Hạo Huyền tông ngươi định thế nào? Thấy thế nào? Chỉ vì một đệ tử đích truyền có giao tình sâu đậm với Tông Thủ đã làm ra chuyện thiên vị, vị trí tông chủ này của các hạ chỉ sợ là có chút không xứng chức. Không chừng bị người lật đổ sẽ tốt hơn --
Bách Nhược trợn mắt, sau đó một hồi im lặng. Bích Trúc cũngnhíu mày, trong mắt lộ ra vài phần sâm lãnh.
Từ Vấn thì cười ha ha, hảo bất khoái ý. Lại cũng không dám ở đây lâu, lắc mình một cái đã đến bên ngoài vạn trượng.
Ngay khi thoát ra hơn trăm dặm, sắp rời khỏi mảnh địa vực này thì đột nhiên chỉ cảm thấy một cổ ánh mắt âm lãnh từ phía sau phóng tới. Nương theo sát cơ lạnh thấu xương.
Tông Thủ?
Từ Vấn trong nội tâm vô ý thức xiết chặt, chợt lại trấn định lại
Lúc này cách xa nhau trăm dặm, mặc dù Tông Thủ muốn ra tay với hắn cũng không làm được gì.
Khoảng cách này, đủ để hắn bình yên độn đi rồi.
Trong lòng biết Tông Thủ thân có Ích Ma Phi Toa, độn không nhanh chóng không hề dưới pháp bảo cao giai. Từ Vấn không dám chậm trễ, thẳng đến khi bay ra hơn ba trăm dặm, thoát khỏi ý niệm tập trung ở xa xa thì tâm thần mới khẽ buông lỏng.
Một bên tiếp tục phi độn, một bên nghĩ đến Tông Thủ vừa rồi rốt cục đã dùng thủ đoạn gì.
Đang khi trăm mối vẫn không có cách giải thì chỉ thấy không gian trước mắt đột nhiên tan vỡ.
Một điểm Ngân Quang, lọt vào tầm mắt của hắn.
Đây là phi đao? Đúng là từng nghe nói Tông Thủ kia nắm giữ lấy một môn phi đao kỳ thuật, có thể liên tục biến hướng, linh hoạt mau lẹ, thậm chí còn hơn cả Ngự Kiếm Thuật, chưa bao giờ thất thủ!
Cười lạnh một tiếng, Từ Vấn liền muốn ra tay, chém rụng nó
Phi đao thuật bực này tuy thần kỳ. Nhưng chỉ cần nhanh hơn nó thì liền có thể đơn giản phá vỡ.
Ngược lại muốn xem, là kiếm của hắn nhanh hơn hay phi đao kia nhanh hơn?
Nhưng khi hắn xuất kiếm thì liền ngơ ngẩn. Chỉ thấy phi đao kia bỗng nhiên tăng tốc gấp 10 lần! Hơn nữa là không ngừng tăng lên gấp bội !
Ngay khi hắn vừa xuất kiếm thì phi đao đã xuyên qua mi tâm hắn rồi.
Một cổ ý niệm, theo đao phong, đồng thời khắc sâu vào trong đầu hắn
- Môn hạ Đạo Linh khung cảnh, gặp phải tất chém!
Thanh âm trẻ trung và không thiếu uy nghiêm, lờ mờ có thể phân biệt, đây là thanh âm của Tông Thủ .
Chỉ là trên đời này, sao có thể có đao nhanh như vậy được?
Không đúng, không phải là đao kia nhanh, mà là nơi phi đao đi qua, thời gian bỗng nhiên tăng tốc lên!
Đây là Thuấn Không Long Kiếm? Tông Thủ tựa hồ có tạo nghệ sâu đậm trên môn kiếm thuật này, chuyển dùng trên phi đao cũng có khả năng.
Nhưng thời gian gia tốc cũng không khỏi quá nhanh đi. Chỉ sợ Thuấn Không Chi Long chính thức lúc ở tiên cảnh cũng không biến thái như vậy a-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.