Chương 614: Cường hoành. (2)
Khai Hoang
21/07/2014
Theo thời gian trôi qua thì càng ngày càng nhiều tu sĩ tìm đến nơi đây. Hai vạn, ba vạn, năm vạn, bảy vạn.
Không có tốt vị trí thì trừ không gian tạm thời, có người không để ý tới không gian loạn lưu đặt mình vào vô số kẽ nứt màu đen, hận không thể tới gần hai người Tông Thủ càng tốt.
- Trong vòng mười trượng, kiếm vực bất phá! Khẩu khí của Đàm Thu thật lớn!
- Thế ngươi có phá được không?
- Ta thì không được nhưng cũng đừng quên còn có một vị đứng đầu tam tuyệt kiếm!
- Ngươi đừng có quên, Đàm Thu chỉ mới mười sáu tuổi thôi!
- Quá mạnh! Lúc này không uổng công, quả nhiên là đỉnh phong kiếm chiến! Ân? Tạo nghệ kiếm thuật của Đàm Thu rõ ràng còn còn trên cả kiếm công tử Tuyệt Dục.
- Cái này là Đại Tuyệt Diệt kiếm! Quả nhiên không hổ kỳ danh. Mặc dù bát giai như ta cũng chưa chắc tiếp được một kiếm của người này. truyện copy từ tunghoanh.com
- Cho dù là cường giả cửu giai cũng không gì hơn gì.
Nhao nhao nghị luận hết sức nhỏ hoạc dùng linh pháp ngăn cách. Bất quá càng nhiều người vẫn đem toàn bộ tinh thần quán chú, phảng phất muốn đem hình ảnh trước mắt triệt để in sâu vào trong lòng.
Dù là nhất thời không biết ảo diệu cũng có thể trở về chậm rãi tìm hiểu.
Quan sát ở nơi này, nhận thức thiên địa linh năng biến hóa, hai cỗ kiếm ý tuyệt cường va chạm, cùng đề thăng, so với nhìn hình ảnh ghi chép thì tốt hơn nhiều.
- Thương Sinh Đạo tà ma ngoại đạo, như thế nào số mệnh lại dai như thế? Trước có Thủy Lăng Ba, Phương Văn, gần đây là Tiết Hi thoát thân từ Thái Linh Tông. Nghe nói ngày đó đã đột phá cửu giai. Hai mươi năm sau lại có yêu nghiệt thiên tài kiếm đạo như thế?
- Kẻ này có thực lực bán cửu giai, nghe nói còn là tướng tài vô song, ngày sau đối với Thương Sinh tam tông sáu môn, xem ra là cần phải cẩn trọng.
Giữa không trung, mấy vị trưởng lão học cung Thương Sinh, thần sắc đều quái dị vô cùng hoặc có hưng phấn, lại có người phát sầu.
Tông Thủ kiếm chiến Tuyệt Dục ba canh giờ, giao phong một trăm ba mươi ngàn hai trăm ba mươi bốn kiếm, cân sức ngang tài.
Quanh người hắn, phạm vi mười trượng vô luận Tuyệt Dục công như thế nào đều không thể xâm nhập. Có thể nói là không hổ danh tiếng kiếm vực bất phá.
Chiến tích này xác thực thật làm người khác kinh hỉ, có thể nói dương danh vì Thương Sinh Đạo. Cuộc chiến kiếm ý đỉnh phong của hai người thậm chí khiến cho họ nhận được ích lợi không nhỏ.
Mà khi nhìn trước mắt đã hội tụ mấy vạn tu sĩ hiện tại thì quả là không cách nào an tâm.
- Không cần lo lắng, ba canh giờ trước đó, Vi Thiên sư thúc đã hồi tông môn.
Phảng phất cũng biết mấy vị trưởng lão đang lo lắng cái gì, thần sắc Phương Văn nhàn nhạt nói.
Bất quá, hắn chỉ đang cố giả bộ bình tĩnh thôi, thân là Thương Sinh Cung Chủ, hắn tinh tường một trận chiến này có ý nghĩa như thế nào với Thương Sinh Đạo.
Ngưng tụ nhân tâm của tam tông lục phái có thể đạt được càng nhiều đệ tử chấn nhiếp chư tông chư phái, đủ loại có ích, không cách nào nói hết.
Thần sắc mấy vị trưởng lão cũng buông lỏng. Nếu là có hai vị Thần Cảnh ở đây, nhờ bí cảnh, dù Vân Giới chư phái cùng công cũng có thể bình yên vô sự.
- Sau ngày hôm nay, thế nhân biết Thương Sinh Đạo ta lại có thêm một môn Đại Vô Tướng kiếm!
- Trong lòng ta lo lắng, đệ tử không đến thất giai, đạo còn chưa định, nếu xem trận chiến này chỉ sợ chưa hẳn là phúc.
Người nói chuyện là một vị lão giả râu quai nón lấy ngón tay thay kiếm khoa tay múa chân trong hư không.
Đúng là thi triển đi ra kiếm thức của Tông Thủ cùng Tuyệt Dục với thần sắc say mê.
Hai người này chỉ là kiếm ý đỉnh phong, nhưng rất nhiều tiên cảnh ngay cả kiếm ý đỉnh phong cũng không đạt đến.
Không bám vào một khuôn mẫu, ý cảnh siêu thoát tạo nghệ kiếm ý chênh nhau trong mắt người khác càng thêm sợ hãi thán phục.
- Không sao!
Một thanh âm bỗng nhiên vang lên. Hai bóng người xuất hiện bên cạnh mấy trưởng lão.
- Tư chất kém, không cách nào đột phá thất giai, mặc dù tránh cũng không cách nào đột phá. Trái lại nếu như có thể từ trong chiến đấu có chỗ lĩnh ngộ, đó chính là thiên đại cơ duyên của bọn họ. Tư chất tốt sẽ càng có lợi ích vô tận. Võ giả tranh phong, sai một ly chính là đi ngàn dặm, thường không đến mười mấy chiêu đã phân thắng bại. Tiêu chuẩn tương đương địch thủ hết sức khó tìm. Kiếm đấu đặc sắc như thế chắc chắn trăm năm khó gặp.
Người nói chuyện đương nhiên đó là Vi Thiên, trưởng lão chung quanh kể cả đời thứ ba cũng phải thi lễ tuy nhiên bị hắn phất tay ngăn cản.
Phương Văn lúc này xuất hiện vẻ ảo não:
- Trận chiến này Tông Thủ sư thúc, cố nhiên muốn kiếm kinh Vân Giới, nhưng nếu thế thì thật sự quá thịnh. Có câu cây cao đón gió lớn...
- Nếu không thể thừa nhận mưa gió thì sao trở thành đại thụ chống trời?
Hàn Phương thản nhiên cười, lộ ra vẻ khinh thường:
- Phong mang của hắn đã không thể che hết, vậy không cần đi giấu, để cho đám chuột nhắt kia thử kiếm của sư đệ cũng tốt, về sau trong Vân Giới này, hắn đã có thể hoành hành.
Phương Văn khẽ giật mình chợt lại tỉnh ngộ, có thể kiếm chiến Tuyệt Dục mà không bại, trước linh triều, Tông Thủ hoàn toàn đã hoành hành hậu thế!
Hắc bạch kiếm ảnh không ngừng đối kích trong hư không, khắp thời không chung quanh đã bị cắt nát hình thành từng đoạn ngấn màu đen cực lớn.
Thiên địa chi linh phạm vi ngàn trượng đã biến mất toàn bộ, duy chỉ có mười trượng chung quanh Tông Thủ vẫn hoàn hảo không tổn hao gì. Mặc dù ngẫu nhiên bị cự lực trùng kích nghiền nát vẫn có thể kịp thời phục hồi như cũ.
Bất quá Tông Thủ thân trong lỗ đen trực tiếp từ bổn nguyên chắt lọc Linh Năng. Tuy là có hạn nhưng có thể giúp hắn tiêu hao đến mức thấp nhất.
Còn Tuyệt Dục trước mặt thì đã hoàn toàn không thể dựa vào thiên địa chi linh. Chỉ là không ngừng đem phong bạo trong kẽ nứt màu đen dung nhập trong kiếm của chính mình tạo nên uy năng to lớn.
Một kiếm lại một kiếm giao kích, thời gian dần trôi qua Tông Thủ không thể phân tâm, chỉ có thể tập trung lực chú ý ứng đối thế công của Tuyệt Dục, gần như một cách cứng nhắc không biết thời gian trôi qua.
Không biết chiến bao nhiêu kiếm, kiếm quang trong tay hai người cơ hồ cùng lúc, truyền ra một tiếng vang nhỏ 'Răng rắc'.
Về sau kiếm bản rộng màu đen cùng Hỏa Âm Kiếm tựa hồ là chịu không được loại cường độ liên tục kịch chiến này, trong một lần đối kích bị vỡ vụn như phấn.
Tông Thủ khẽ giật mình tiếp theo liền không suy nghĩ sự tình kiếm gãy, hắn không chút do dự vung một trảo vào hư không, lập tức ngũ phương chi linh tụ lại. Chỉ trong nháy mắt khí kiếm màu bạc ngưng tụ thành hình.
Tuyệt Dục bên kia đồng dạng không hề chần chờ, theo bản năng dò xét tay khẽ vẫy trực tiếp tụ kẽ nứt hư không trở thành kiếm hình đâm về phía Tông Thủ một kiếm.
Bồng!!!
Một tiếng nổ vang không kém trước đó chấn động mười vạn trượng, hai thanh kiếm đụng nhau bị nát bấy.
Chốc lát sau, hai đạo ngân hắc kiếm quang lại một lần nữa tụ kết.
Không ngừng va chạm, không ngừng nát bấy! Trong nháy mắt đã va chạm cả ngàn lần, cho tới khi tốc độ tụ kiếm quang dần dần chậm lại.
Không có tốt vị trí thì trừ không gian tạm thời, có người không để ý tới không gian loạn lưu đặt mình vào vô số kẽ nứt màu đen, hận không thể tới gần hai người Tông Thủ càng tốt.
- Trong vòng mười trượng, kiếm vực bất phá! Khẩu khí của Đàm Thu thật lớn!
- Thế ngươi có phá được không?
- Ta thì không được nhưng cũng đừng quên còn có một vị đứng đầu tam tuyệt kiếm!
- Ngươi đừng có quên, Đàm Thu chỉ mới mười sáu tuổi thôi!
- Quá mạnh! Lúc này không uổng công, quả nhiên là đỉnh phong kiếm chiến! Ân? Tạo nghệ kiếm thuật của Đàm Thu rõ ràng còn còn trên cả kiếm công tử Tuyệt Dục.
- Cái này là Đại Tuyệt Diệt kiếm! Quả nhiên không hổ kỳ danh. Mặc dù bát giai như ta cũng chưa chắc tiếp được một kiếm của người này. truyện copy từ tunghoanh.com
- Cho dù là cường giả cửu giai cũng không gì hơn gì.
Nhao nhao nghị luận hết sức nhỏ hoạc dùng linh pháp ngăn cách. Bất quá càng nhiều người vẫn đem toàn bộ tinh thần quán chú, phảng phất muốn đem hình ảnh trước mắt triệt để in sâu vào trong lòng.
Dù là nhất thời không biết ảo diệu cũng có thể trở về chậm rãi tìm hiểu.
Quan sát ở nơi này, nhận thức thiên địa linh năng biến hóa, hai cỗ kiếm ý tuyệt cường va chạm, cùng đề thăng, so với nhìn hình ảnh ghi chép thì tốt hơn nhiều.
- Thương Sinh Đạo tà ma ngoại đạo, như thế nào số mệnh lại dai như thế? Trước có Thủy Lăng Ba, Phương Văn, gần đây là Tiết Hi thoát thân từ Thái Linh Tông. Nghe nói ngày đó đã đột phá cửu giai. Hai mươi năm sau lại có yêu nghiệt thiên tài kiếm đạo như thế?
- Kẻ này có thực lực bán cửu giai, nghe nói còn là tướng tài vô song, ngày sau đối với Thương Sinh tam tông sáu môn, xem ra là cần phải cẩn trọng.
Giữa không trung, mấy vị trưởng lão học cung Thương Sinh, thần sắc đều quái dị vô cùng hoặc có hưng phấn, lại có người phát sầu.
Tông Thủ kiếm chiến Tuyệt Dục ba canh giờ, giao phong một trăm ba mươi ngàn hai trăm ba mươi bốn kiếm, cân sức ngang tài.
Quanh người hắn, phạm vi mười trượng vô luận Tuyệt Dục công như thế nào đều không thể xâm nhập. Có thể nói là không hổ danh tiếng kiếm vực bất phá.
Chiến tích này xác thực thật làm người khác kinh hỉ, có thể nói dương danh vì Thương Sinh Đạo. Cuộc chiến kiếm ý đỉnh phong của hai người thậm chí khiến cho họ nhận được ích lợi không nhỏ.
Mà khi nhìn trước mắt đã hội tụ mấy vạn tu sĩ hiện tại thì quả là không cách nào an tâm.
- Không cần lo lắng, ba canh giờ trước đó, Vi Thiên sư thúc đã hồi tông môn.
Phảng phất cũng biết mấy vị trưởng lão đang lo lắng cái gì, thần sắc Phương Văn nhàn nhạt nói.
Bất quá, hắn chỉ đang cố giả bộ bình tĩnh thôi, thân là Thương Sinh Cung Chủ, hắn tinh tường một trận chiến này có ý nghĩa như thế nào với Thương Sinh Đạo.
Ngưng tụ nhân tâm của tam tông lục phái có thể đạt được càng nhiều đệ tử chấn nhiếp chư tông chư phái, đủ loại có ích, không cách nào nói hết.
Thần sắc mấy vị trưởng lão cũng buông lỏng. Nếu là có hai vị Thần Cảnh ở đây, nhờ bí cảnh, dù Vân Giới chư phái cùng công cũng có thể bình yên vô sự.
- Sau ngày hôm nay, thế nhân biết Thương Sinh Đạo ta lại có thêm một môn Đại Vô Tướng kiếm!
- Trong lòng ta lo lắng, đệ tử không đến thất giai, đạo còn chưa định, nếu xem trận chiến này chỉ sợ chưa hẳn là phúc.
Người nói chuyện là một vị lão giả râu quai nón lấy ngón tay thay kiếm khoa tay múa chân trong hư không.
Đúng là thi triển đi ra kiếm thức của Tông Thủ cùng Tuyệt Dục với thần sắc say mê.
Hai người này chỉ là kiếm ý đỉnh phong, nhưng rất nhiều tiên cảnh ngay cả kiếm ý đỉnh phong cũng không đạt đến.
Không bám vào một khuôn mẫu, ý cảnh siêu thoát tạo nghệ kiếm ý chênh nhau trong mắt người khác càng thêm sợ hãi thán phục.
- Không sao!
Một thanh âm bỗng nhiên vang lên. Hai bóng người xuất hiện bên cạnh mấy trưởng lão.
- Tư chất kém, không cách nào đột phá thất giai, mặc dù tránh cũng không cách nào đột phá. Trái lại nếu như có thể từ trong chiến đấu có chỗ lĩnh ngộ, đó chính là thiên đại cơ duyên của bọn họ. Tư chất tốt sẽ càng có lợi ích vô tận. Võ giả tranh phong, sai một ly chính là đi ngàn dặm, thường không đến mười mấy chiêu đã phân thắng bại. Tiêu chuẩn tương đương địch thủ hết sức khó tìm. Kiếm đấu đặc sắc như thế chắc chắn trăm năm khó gặp.
Người nói chuyện đương nhiên đó là Vi Thiên, trưởng lão chung quanh kể cả đời thứ ba cũng phải thi lễ tuy nhiên bị hắn phất tay ngăn cản.
Phương Văn lúc này xuất hiện vẻ ảo não:
- Trận chiến này Tông Thủ sư thúc, cố nhiên muốn kiếm kinh Vân Giới, nhưng nếu thế thì thật sự quá thịnh. Có câu cây cao đón gió lớn...
- Nếu không thể thừa nhận mưa gió thì sao trở thành đại thụ chống trời?
Hàn Phương thản nhiên cười, lộ ra vẻ khinh thường:
- Phong mang của hắn đã không thể che hết, vậy không cần đi giấu, để cho đám chuột nhắt kia thử kiếm của sư đệ cũng tốt, về sau trong Vân Giới này, hắn đã có thể hoành hành.
Phương Văn khẽ giật mình chợt lại tỉnh ngộ, có thể kiếm chiến Tuyệt Dục mà không bại, trước linh triều, Tông Thủ hoàn toàn đã hoành hành hậu thế!
Hắc bạch kiếm ảnh không ngừng đối kích trong hư không, khắp thời không chung quanh đã bị cắt nát hình thành từng đoạn ngấn màu đen cực lớn.
Thiên địa chi linh phạm vi ngàn trượng đã biến mất toàn bộ, duy chỉ có mười trượng chung quanh Tông Thủ vẫn hoàn hảo không tổn hao gì. Mặc dù ngẫu nhiên bị cự lực trùng kích nghiền nát vẫn có thể kịp thời phục hồi như cũ.
Bất quá Tông Thủ thân trong lỗ đen trực tiếp từ bổn nguyên chắt lọc Linh Năng. Tuy là có hạn nhưng có thể giúp hắn tiêu hao đến mức thấp nhất.
Còn Tuyệt Dục trước mặt thì đã hoàn toàn không thể dựa vào thiên địa chi linh. Chỉ là không ngừng đem phong bạo trong kẽ nứt màu đen dung nhập trong kiếm của chính mình tạo nên uy năng to lớn.
Một kiếm lại một kiếm giao kích, thời gian dần trôi qua Tông Thủ không thể phân tâm, chỉ có thể tập trung lực chú ý ứng đối thế công của Tuyệt Dục, gần như một cách cứng nhắc không biết thời gian trôi qua.
Không biết chiến bao nhiêu kiếm, kiếm quang trong tay hai người cơ hồ cùng lúc, truyền ra một tiếng vang nhỏ 'Răng rắc'.
Về sau kiếm bản rộng màu đen cùng Hỏa Âm Kiếm tựa hồ là chịu không được loại cường độ liên tục kịch chiến này, trong một lần đối kích bị vỡ vụn như phấn.
Tông Thủ khẽ giật mình tiếp theo liền không suy nghĩ sự tình kiếm gãy, hắn không chút do dự vung một trảo vào hư không, lập tức ngũ phương chi linh tụ lại. Chỉ trong nháy mắt khí kiếm màu bạc ngưng tụ thành hình.
Tuyệt Dục bên kia đồng dạng không hề chần chờ, theo bản năng dò xét tay khẽ vẫy trực tiếp tụ kẽ nứt hư không trở thành kiếm hình đâm về phía Tông Thủ một kiếm.
Bồng!!!
Một tiếng nổ vang không kém trước đó chấn động mười vạn trượng, hai thanh kiếm đụng nhau bị nát bấy.
Chốc lát sau, hai đạo ngân hắc kiếm quang lại một lần nữa tụ kết.
Không ngừng va chạm, không ngừng nát bấy! Trong nháy mắt đã va chạm cả ngàn lần, cho tới khi tốc độ tụ kiếm quang dần dần chậm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.