Chương 848: Dạ Ma dị tộc
Khai Hoang
19/08/2014
Cô bé này, hôm nay chỉ sợ thực sự đã căm thù mình đến tận xương tuỷ rồi.
- Không sao!
Tông Thủ lắc đầu, sau đó trực tiếp hỏi:
- Cô lần này đến Liên Vân, không thể ở lâu. Chỉ muốn hỏi, tình hình nơi này đến cùng thế nào? Quân Càn Thiên ta sau khi đến phải đóng ở đâu? Lại do nơi nào cung cấp?
Càn Thiên Sơn mình cũng chuẩn bị không ít vật tư, mà dù sao là khách quân, là đến đây để viện trợ, Huy Châu Chư Thành, chung quy cũng không có khả năng một cái giá cũng không trả. Toàn bộ do Càn Thiên, đơn phương trả giá được.
Những lời này hỏi ra, thần sắc Ngụy Hải lại hơi có chút cổ quái:
- Kính xin quốc quân thứ lỗi, theo ta được biết, Huy Châu Chư Thành năm gần đây đại chiến không ngớt, sớm đã không chịu nổi gánh nặng. Chỉ sợ không có dư lực gì để cung cấp nuôi dưỡng quý quân. Tự nhiên nếu Càn Thiên đưa quân đến giúp, đó là không thể tốt hơn. Tây Nam nơi này có bốn năm đảo nhỏ. Quốc quân có thể đóng quân ở nơi này.
Tông Thủ thần sắc giật mình, rồi sau đó như có điều suy nghĩ nhìn nhìn người sau lưng.
Ăn mặc khác nhau, nhưng ai cũng đẹp đẽ quý giá, mặc cũng không phải người bình thường có khả năng tưởng tượng.
Không giống như là người trong quân Đại Thương, khí cơ của những người kia đều không kém.
Mặc dù thấp nhất, cũng là cường giả Võ Tông cảnh.
Còn có mấy đạo nhân mặt không biểu tình đứng ở hơi nghiêng sang một bên.
Ngụy Hải thấy ánh mắt của hắn, lập tức cười nói:
- Đây là mấy vị Đại Thành Chi Chủ của Huy Châu, cùng với sứ giả ba tông Huyền Đông, Linh Minh, La Thiên. Quốc quân có cần bổn tướng, giới thiệu một hai không?
Tông Thủ một hồi giật mình, ẩn ẩn cảm nhận được vẻ chê cười khinh thị trong ánh mắt những người này.
Biết được tuồng vui mà Ngụy Hải diễn xuất hôm nay hơn phân nửa là làm cho những người này xem.
Chủ nhà nơi này nếu đã không thích hắn như vậy, vậy thì hắn có ở lại cũng chỉ tự tìm khó chịu thôi.
Lập tức liền lắc đầu:
- Cũng không cần! Nếu tình hình nơi này đã coi như an khang. Như vậy cô sẽ rời đi, nghe nói Huy Châu có rất nhiều danh thắng. Cảnh sắc tú lệ muôn vẻ, cô sẽ thưởng ngoạn từng cái một phen, mới không uổng công chuyến này --
Bên kia Ngụy Hải thực sự cũng không có ý lưu hăn, hư tình giả ý nói vài câu liền cười mà không nói. Tùy ý để Tông Thủ lái Ích Ma Thần Toa, lần nữa phi không mà lên.
Xa xa trông thấy quang ảnh kia biến mất trong tầng mây xa xa. Ngụy Hải mới nhẹ nhàng lắc đầu:
- Khổng Dao kia thật là có chút đáng tiếc --
- Một dong tướng mà thôi, đại soái cần gì phải thế?
Lúc này lên tiếng đấy, vẫn là thanh niên võ tướng kia, đầy ý mỉa mai:
- Mỗi lần chinh chiến, tuy là đại thắng, nhưng mỗi lần đều hao phí cực lớn! Chư vị đại nhân bộ binh hộ bộ người nào mà không bất mãn vì nàng? Nữ tử không tài thì đức, thân là nữ tử, nên ngồi trong khuê phòng, sau khi lập gia đình giúp đỡ chồng con mới phải. Rõ ràng không có bổn sự gì rồi mà còn thể hiện --
Ngụy Hải im ắng cười cười, cũng không nói gì. Khổng Dao cũng đâu phải không chịu nổi như tướng lãnh trẻ tuổi kia nói?
Nàng này tuy không phải là tướng tài hãn thế, nhưng cũng tuyệt đối được coi là danh tướng. Mỗi chiến tất thắng, nhiều nhất chỉ là làm việc hơi vững vàng quá. Mỗi lần chiến tranh cùng Man tộc phía mặt bắc Đại Thương cũng phải triệu tập chư quân dưới trướng.
Tài vật tiêu hao tuy nhiều, nhưng nếu có thuộc hạ bực này lại có thể yên tâm mà dùng, có thể một mình đảm đương một phía.
Mà thế gian này, cũng thiếu nhất là người mới bực này.
Hắn lúc này lại cũng không có ý cãi lại thay Khổng Dao, cũng cảm thấy vị Càn Thiên chi quân kia làm việc quá mức ngả ngớn hoang đường.
Nghe đồn người này háo sắc hoang dâm, quả thật không sai chút nào.
Những thiếu niên thành danh này, tuy thực sự có chút ít bổn sự, nhưng phần lớn đều như thế, có chút thành tựu liền đắc chí, tự phụ bỏ mặc. Thường thường là quật khởi nhanh, rơi xuống cũng không hề chậm.
Nghĩ nghĩ, Ngụy Hải lại xoay người, thần sắc chuyển thành ngưng trọng, lạnh lùng quay đầu chú mục:
- Hôm nay Tông Thủ bị tức giận mà đi, Càn Thiên Sơn có thể không đúng hẹn điều binh đến giúp, vẫn nên cẩn thận. Khổng Huyền ngươi biết đấy, một trận chiến này, đối với chúng ta mà nói, chỉ có thể thắng mà không thể bại --
Khổng Huyền giữa lông mày cũng rùng mình, sắc mặt kính cẩn khẽ khom người:
- Khổng Huyền có mười thành nắm chắc! Nhất định có thể trong vòng nửa tháng đánh lui Dạ Ma dị tộc.
Trong lời nói đã không còn vẻ bất tuân như trước nữa, cũng chưa từng cố kỵ mấy vị Đại Thành Chi Chủ của Huy Châu Đảo ở một bên.
Mấy người phía sau cũng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, phảng phất như không nghe thấy vậy, cũng không nói gì. Trong đó một hai vị, trong mắt càng hàm ẩn vẻ vui mừng, chỉ có ba vị đạo nhân kia là giống như bùn điêu mộc tượng vậy, không phản ứng chút nào.
Ngụy Hải ‘ hắc ’ cười từ chối cho ý kiến, chỉ xa xa nhìn về phiến lục địa phía đông vài trăm dặm.
- Tâm nguyện cuộc đời này của ta là khiến Đại Thương ta khai mở cương thác địa. Đại trượng phu, phải có chí lập công danh. Không thể Phong Hầu thì da ngựa bọc thây. Nếu có thể khiến Đại Thương ta khai mở được mười tỉnh chi địa này, sau khi chết cũng có thể mỉm cười dưới cửu tuyền --
Khổng Huyền cũng hơi cuối người, lấy lòng nói:
- Bệ hạ anh minh, thưởng phạt không có bất công. Trận chiến này nếu có thể thắng, trong triều nhất định sẽ vui lòng phong thưởng công hầu thôi!
Ngụy Hải nhàn nhạt nhìn hắn một cái, cười nhạt một tiếng, cũng không có phản ứng gì, bất quá ánh mắt lại thoáng ôn hòa.
- Ta biết ngươi tinh thông binh pháp dị thuật, cũng tự tin vào bản thân. Vì vậy làm việc bướng bỉnh, cuồng quyến không bị trói buộc. Người trẻ tuổi có chút tính tình, cũng có thể, bổn tướng tự có thể bao dung. Biết chắc ngươi đối với Khổng Dao kia hơi có chút oán khí. Chỉ là Càn Thiên quân lại là bệ hạ tự mình viết thứ mời đến. Nếu có thể thắng thì có thể giúp được. Nếu nơi này không thể thủ được, cũng có thể kẻ gây tai hoạ đông dẫn. Lúc này tốt nhất vẫn không nên đắc tội quá mức mới phải, ngươi phải cẩn trọng lời nói! Không thể bởi vì ngươi mà hư mất đại kế của bệ hạ được!
Tiếng nói âm lãnh khiến Khổng Huyền mồ hôi lạnh đầm đìa, vội vàng nói một tiếng:
- Không dám!
Ngụy Hải nhẹ gật đầu, sau khi gõ liền trấn an hắn:
- Trận chiến này cần mượn lực của ngươi rất nhiều, nếu như được như ý, Ngụy Hải ta được Phong Hầu tất sẽ giúp ngươi leo lên vị trí Tổng binh!
Khổng Huyền dù sao cũng có chút lòng dạ, trong nội tâm mặc dù vui mừng như lại không lộ ra thanh sắc.
Ngụy Hải tiếp theo lại như có điều suy nghĩ nói:
- Càn Thiên Sơn nếu để quân tiến đến, cũng không nên thực sự đối xử quá mức lạnh nhạt. Nếu có Huyết Vân Kỵ của Càn Thiên Sơn, cũng là trợ lực không tệ. Bọn ngươi có thể trước tiên chuẩn bị lương thảo cho mười vạn người, đến lúc đó đưa qua là được --
Những lời này lại là nói cho mấy người ở sau nghe. Mấy vị Chư Thành Chi Chủ của Huy Châu cũng nhao nhao khom người xác nhận.
- Không sao!
Tông Thủ lắc đầu, sau đó trực tiếp hỏi:
- Cô lần này đến Liên Vân, không thể ở lâu. Chỉ muốn hỏi, tình hình nơi này đến cùng thế nào? Quân Càn Thiên ta sau khi đến phải đóng ở đâu? Lại do nơi nào cung cấp?
Càn Thiên Sơn mình cũng chuẩn bị không ít vật tư, mà dù sao là khách quân, là đến đây để viện trợ, Huy Châu Chư Thành, chung quy cũng không có khả năng một cái giá cũng không trả. Toàn bộ do Càn Thiên, đơn phương trả giá được.
Những lời này hỏi ra, thần sắc Ngụy Hải lại hơi có chút cổ quái:
- Kính xin quốc quân thứ lỗi, theo ta được biết, Huy Châu Chư Thành năm gần đây đại chiến không ngớt, sớm đã không chịu nổi gánh nặng. Chỉ sợ không có dư lực gì để cung cấp nuôi dưỡng quý quân. Tự nhiên nếu Càn Thiên đưa quân đến giúp, đó là không thể tốt hơn. Tây Nam nơi này có bốn năm đảo nhỏ. Quốc quân có thể đóng quân ở nơi này.
Tông Thủ thần sắc giật mình, rồi sau đó như có điều suy nghĩ nhìn nhìn người sau lưng.
Ăn mặc khác nhau, nhưng ai cũng đẹp đẽ quý giá, mặc cũng không phải người bình thường có khả năng tưởng tượng.
Không giống như là người trong quân Đại Thương, khí cơ của những người kia đều không kém.
Mặc dù thấp nhất, cũng là cường giả Võ Tông cảnh.
Còn có mấy đạo nhân mặt không biểu tình đứng ở hơi nghiêng sang một bên.
Ngụy Hải thấy ánh mắt của hắn, lập tức cười nói:
- Đây là mấy vị Đại Thành Chi Chủ của Huy Châu, cùng với sứ giả ba tông Huyền Đông, Linh Minh, La Thiên. Quốc quân có cần bổn tướng, giới thiệu một hai không?
Tông Thủ một hồi giật mình, ẩn ẩn cảm nhận được vẻ chê cười khinh thị trong ánh mắt những người này.
Biết được tuồng vui mà Ngụy Hải diễn xuất hôm nay hơn phân nửa là làm cho những người này xem.
Chủ nhà nơi này nếu đã không thích hắn như vậy, vậy thì hắn có ở lại cũng chỉ tự tìm khó chịu thôi.
Lập tức liền lắc đầu:
- Cũng không cần! Nếu tình hình nơi này đã coi như an khang. Như vậy cô sẽ rời đi, nghe nói Huy Châu có rất nhiều danh thắng. Cảnh sắc tú lệ muôn vẻ, cô sẽ thưởng ngoạn từng cái một phen, mới không uổng công chuyến này --
Bên kia Ngụy Hải thực sự cũng không có ý lưu hăn, hư tình giả ý nói vài câu liền cười mà không nói. Tùy ý để Tông Thủ lái Ích Ma Thần Toa, lần nữa phi không mà lên.
Xa xa trông thấy quang ảnh kia biến mất trong tầng mây xa xa. Ngụy Hải mới nhẹ nhàng lắc đầu:
- Khổng Dao kia thật là có chút đáng tiếc --
- Một dong tướng mà thôi, đại soái cần gì phải thế?
Lúc này lên tiếng đấy, vẫn là thanh niên võ tướng kia, đầy ý mỉa mai:
- Mỗi lần chinh chiến, tuy là đại thắng, nhưng mỗi lần đều hao phí cực lớn! Chư vị đại nhân bộ binh hộ bộ người nào mà không bất mãn vì nàng? Nữ tử không tài thì đức, thân là nữ tử, nên ngồi trong khuê phòng, sau khi lập gia đình giúp đỡ chồng con mới phải. Rõ ràng không có bổn sự gì rồi mà còn thể hiện --
Ngụy Hải im ắng cười cười, cũng không nói gì. Khổng Dao cũng đâu phải không chịu nổi như tướng lãnh trẻ tuổi kia nói?
Nàng này tuy không phải là tướng tài hãn thế, nhưng cũng tuyệt đối được coi là danh tướng. Mỗi chiến tất thắng, nhiều nhất chỉ là làm việc hơi vững vàng quá. Mỗi lần chiến tranh cùng Man tộc phía mặt bắc Đại Thương cũng phải triệu tập chư quân dưới trướng.
Tài vật tiêu hao tuy nhiều, nhưng nếu có thuộc hạ bực này lại có thể yên tâm mà dùng, có thể một mình đảm đương một phía.
Mà thế gian này, cũng thiếu nhất là người mới bực này.
Hắn lúc này lại cũng không có ý cãi lại thay Khổng Dao, cũng cảm thấy vị Càn Thiên chi quân kia làm việc quá mức ngả ngớn hoang đường.
Nghe đồn người này háo sắc hoang dâm, quả thật không sai chút nào.
Những thiếu niên thành danh này, tuy thực sự có chút ít bổn sự, nhưng phần lớn đều như thế, có chút thành tựu liền đắc chí, tự phụ bỏ mặc. Thường thường là quật khởi nhanh, rơi xuống cũng không hề chậm.
Nghĩ nghĩ, Ngụy Hải lại xoay người, thần sắc chuyển thành ngưng trọng, lạnh lùng quay đầu chú mục:
- Hôm nay Tông Thủ bị tức giận mà đi, Càn Thiên Sơn có thể không đúng hẹn điều binh đến giúp, vẫn nên cẩn thận. Khổng Huyền ngươi biết đấy, một trận chiến này, đối với chúng ta mà nói, chỉ có thể thắng mà không thể bại --
Khổng Huyền giữa lông mày cũng rùng mình, sắc mặt kính cẩn khẽ khom người:
- Khổng Huyền có mười thành nắm chắc! Nhất định có thể trong vòng nửa tháng đánh lui Dạ Ma dị tộc.
Trong lời nói đã không còn vẻ bất tuân như trước nữa, cũng chưa từng cố kỵ mấy vị Đại Thành Chi Chủ của Huy Châu Đảo ở một bên.
Mấy người phía sau cũng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, phảng phất như không nghe thấy vậy, cũng không nói gì. Trong đó một hai vị, trong mắt càng hàm ẩn vẻ vui mừng, chỉ có ba vị đạo nhân kia là giống như bùn điêu mộc tượng vậy, không phản ứng chút nào.
Ngụy Hải ‘ hắc ’ cười từ chối cho ý kiến, chỉ xa xa nhìn về phiến lục địa phía đông vài trăm dặm.
- Tâm nguyện cuộc đời này của ta là khiến Đại Thương ta khai mở cương thác địa. Đại trượng phu, phải có chí lập công danh. Không thể Phong Hầu thì da ngựa bọc thây. Nếu có thể khiến Đại Thương ta khai mở được mười tỉnh chi địa này, sau khi chết cũng có thể mỉm cười dưới cửu tuyền --
Khổng Huyền cũng hơi cuối người, lấy lòng nói:
- Bệ hạ anh minh, thưởng phạt không có bất công. Trận chiến này nếu có thể thắng, trong triều nhất định sẽ vui lòng phong thưởng công hầu thôi!
Ngụy Hải nhàn nhạt nhìn hắn một cái, cười nhạt một tiếng, cũng không có phản ứng gì, bất quá ánh mắt lại thoáng ôn hòa.
- Ta biết ngươi tinh thông binh pháp dị thuật, cũng tự tin vào bản thân. Vì vậy làm việc bướng bỉnh, cuồng quyến không bị trói buộc. Người trẻ tuổi có chút tính tình, cũng có thể, bổn tướng tự có thể bao dung. Biết chắc ngươi đối với Khổng Dao kia hơi có chút oán khí. Chỉ là Càn Thiên quân lại là bệ hạ tự mình viết thứ mời đến. Nếu có thể thắng thì có thể giúp được. Nếu nơi này không thể thủ được, cũng có thể kẻ gây tai hoạ đông dẫn. Lúc này tốt nhất vẫn không nên đắc tội quá mức mới phải, ngươi phải cẩn trọng lời nói! Không thể bởi vì ngươi mà hư mất đại kế của bệ hạ được!
Tiếng nói âm lãnh khiến Khổng Huyền mồ hôi lạnh đầm đìa, vội vàng nói một tiếng:
- Không dám!
Ngụy Hải nhẹ gật đầu, sau khi gõ liền trấn an hắn:
- Trận chiến này cần mượn lực của ngươi rất nhiều, nếu như được như ý, Ngụy Hải ta được Phong Hầu tất sẽ giúp ngươi leo lên vị trí Tổng binh!
Khổng Huyền dù sao cũng có chút lòng dạ, trong nội tâm mặc dù vui mừng như lại không lộ ra thanh sắc.
Ngụy Hải tiếp theo lại như có điều suy nghĩ nói:
- Càn Thiên Sơn nếu để quân tiến đến, cũng không nên thực sự đối xử quá mức lạnh nhạt. Nếu có Huyết Vân Kỵ của Càn Thiên Sơn, cũng là trợ lực không tệ. Bọn ngươi có thể trước tiên chuẩn bị lương thảo cho mười vạn người, đến lúc đó đưa qua là được --
Những lời này lại là nói cho mấy người ở sau nghe. Mấy vị Chư Thành Chi Chủ của Huy Châu cũng nhao nhao khom người xác nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.