Chương 1203: Đem nó dâng tặng. (1)
Khai Hoang
09/10/2014
Chỉ là vết thương trên người Tông Thủ, rõ ràng còn chưa khỏi hẳn.
Ở dưới chân núi, mấy triệu người kia cũng là trợn mắt há hốc mồm nhìn lên cảnh tượng ở trên không trung.
Ngạc nhiên trong chốc lát, đã có người cúi người xuống mặt đất bái phục.
- Đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn, vị lai Vô Lượng Chung Thủy Phật.
Bọn hắn không biết Tông Thủ là người phương nào, lại nhận ra được trang phục nữ ni của Thủy Nguyệt am.
Mặc dù là không phải Chung Thủy Phật lâm thế, cũng nhất định là có quan hệ không phải cạn với Phật môn.
Một người như thế, những người ở chung quanh cũng theo sát phía sau.
Vì vậy ngàn vạn thanh âm tụng Phật ở dưới chân núi vang vọng.
Tông Thủ chỉ cảm thấy nơi đây, cái tín nguyện lực kia trong chớp mắt bỗng nhiên lại nồng nặc hơn mấy phần.
Chỉ có thể im lăng, cũng không nguyện đi để ý tới. Tùy ý Bích Hỏa Huyền Quy kia chở hắn hướng cái đỉnh núi kia trùng kích.
Chẳng lẽ còn phải đi theo chân bọn họ để giải thích, chính mình không có quan hệ gì với vị lai Vô Lượng Chung Thủy Phật kia?
Kỳ thật nghiêm tục mà nói, cũng thực sự là không sai.
Con rùa đen dưới chân hán xác nhiên là bưu hãn. Đã không còn Lục Hi Thần chặn đường, lại là ném ra mấy lần đại thuẫn, liền khiến cho thủ hộ đại trận nơi này càng là ngổn ngang không chịu nổi.
Lại thêm giáp vững da dày, có Huyề Vũ Nguyên Cương Khí hộ thể, mặc dù là dẫn phát ra linh cấm, hoặc là bị lực lượng của đại trận này phản chấn, cũng không thèm quan tâm.
Lại ngang tàng xông lên tám vạn trượng thiên không, khoảng cách với Viêm Thiên phủ ở trên đỉnh núi kia đã gần trong gang tấc.
Hỏa quang nơi đây đã ảm đạm, chỉ mới liếc mắt, hơn nửa khu vực không trung đã không còn tiếp tục cấm người độn không.
Tòa cung điện Viêm Thiên phủ này, giờ phút này cũng không thấy cái khí phái đường hoàng gì, chỉ là vì không ít thành cung phòng ốc đều bị sụp đổ.
Mấy chục nhân ảnh lơ lửng trên không trung hướng bên này xem xét. Một người cầm đầu, lại là một vị thanh sam tú sĩ, cũng là một nhân vật nhã nhặn cực kỳ. Mặt trắng không râu, một đôi mắt phượng, lạnh lùng nhìn lại, không nghi ngờ gì đúng là Viêm Thiên phủ chủ Lục Viêm Thiên.
Đối với ánh mắt người này, Tông Thủ toàn bộ không thèm để ý, liếc nhìn xung quanh.
Chỉ cảm thấy ngoại trừ một vị Hiểu Nguyệt ra, trong Viêm Thiên phủ lớn như vậy cũng lại không có nhân vật xuất chúng gì khác. Nhiều lắm thì cũng chỉ giống như là Lục Hi Thần kia, không thể nhập vào mắt hắn.
Lục Vô Song tựa hồ cũng không ở đây, duy chỉ có ở cái đình viện xa xa, ở trong một cái hồ lớn, có một đạo khí cơ hung hoành tuyệt lệ, khiến cho hắn hơi cảnh giác.
Không riêng gì hắn như thế, Hàm Hi cũng vậy, thần sắc ngưng trọng, mười hai cánh triển khai, ba cặp đao tí cũng là căng thẳng, vận sức chờ phát động, hàm chứa địch ý đậm đặc, như là đối mặt với tử địch.
- Dị chủng trời sinh, kỳ thực ý của thiên địa chính là chỉ còn lại duy nhất, cho nên chỉ có thể tồn một. Vì cậy không có khả năng gặp nhau.
Trong đầu Tông Thủ theo bản năng lướt qua đoạn văn này.
Truyền thuyết loại dị thú này bẩm thiên địa lệ khí mà sinh, một khi tương kiến, liền nhất định là sinh tử tương bác, không chết không thôi.
Chỉ có một phương chiến tử mới có thể chấm dứt. Mà một khi có thể cắn nuốt tinh khí của đối phương, thực lực sẽ được tăng vọt.
Giống như loại cổ trùng, nhưng lại do thiên địa dựng dục.
Ý nghĩ hiện lên, Tông Thủ liền an ủi vỗ đầu Hàm Hi.
Hộ giá linh thú không chỉ là nô bộc, mà càng là đồng bọn.
Bình thường nghe theo mệnh lệnh của hắn, cùng chiến đấu với địch nhân. Gặp được lực lượng mà bản thân không thể địch, chuyện mà bản thân không thể chống cự được, vậy thì người chủ nhân như hắn cũng đồng dạng là phải có trách nhiệm ngăn cản tai kiếp cho nó.
Thiên sinh dị chủng ở trong hồ kia rõ ràng đã là Tiên cảnh đỉnh phong, Hàm Hi lúc này tuyệt không phải là đối thủ của nó.
- Giống như giao cũng giống như xà, cực kỳ kỳ quái.
Tông Thủ lắc đầu, may mắn là Hàm Hi của hắn vẫn có bề ngoài đáng yêu.
Bất quá ngược lại là thực sự chưa từng nghĩ tới, ở trong tay Viêm Thiên phủ chủ còn có át chủ bài bực này.
Luận đến chiến lực, đã không kém cỏi Lục Vô Song kia quá nhiều. Trận chiến ngày hôm nay, lại nhiều thêm một đối thủ rồi.
Thời điểm hắn đang suy tư, Lục Viêm Thiên ở đối diện đã thu hồi vẻ âm lãnh, hàm súc cười một cái.
- Đối diện thế nhưng là Lục Thủ đệ đệ? Thương Linh giới Viêm Thiên phủ chủ Lục Viêm Thiên bái kiến thái tử điện hạ.
Lời ấy nói ra, không chỉ là những người ở phía sau hắn hơi hơi động dung.
Mà ngay cả Tịnh Âm cũng là cả kinh, nhớ rõ Tông Thủ đã từng nói qua, hắn cùng với Lục gia cũng không quan hệ, nhưng vì sao lại là Lục gia thái tử thiếu chủ?
Ánh mắt của Hiểu Nguyệt nhưng lại hơi sáng, thần thái sáng láng nhìn về phía trên lưng cự quy.
- Bổn vương họ Tông, thực không biết Lục Thủ là người phương nào.
Tông Thủ đạm mạc lắc đầu, bất quá cũng không có ý muốn ở trên thân phận mình cùng người này dây dưa.
Cũng thật sự không quen lời nói bị người khác chưởng khống.
Vì vậy ánh mắt như trước lướt qua những người ở đối diện, như trước lướt qua Lục Viêm Thiên nhìn về cái hồ lớn bên kia.
- Ngươi cũng nuôi một con thiên sinh dị chủng, rất là không tệ. Nếu chịu đưa nó dâng lên, bổn vương có thể cho ngươi tồn thây, để cho ngươi chuyển thế, rơi vào súc sinh đạo, sau ba trăm lần luân hồi, chuyền thế làm người.
Súc sinh đạo là Phật môn thuyết pháp, là một trong lục đạo luân hồi.
Tông Thủ hắn tự nhiên không có bổn sự như vậy, hôm nay lại nói như thế.
Dù sao vị ở đối diện này, hơn phân nửa là sẽ không đáp ứng.
Hắn ở đây chờ đợi Lục Vô Song tìm đến, lại đang thừa thời gian, nói nhảm một phen cũng là không sao.
Chỉ là lời nói của hắn vừa dứt, toàn bộ Viêm Thiên phủ đều là lặng ngắt như tờ, không người nói chuyện.
Chỉ có con Giao Xà kia kêu lên một tiếng. Cái đầu từ trong nước bỗng nhiên hiện ra cùng với một đoạn thân thể to lớn. Linh trí của con thú này đã sớm mở ra, cũng nghe hiểu được ngôn ngữ của Tông Thủ, trong con ngươi hồng mang lập lòe, rõ ràng cho thấy là đã nổi giận.
Lực áp bách to lớn tràn ngập nơi đây.
Sau một hồi lâu, Lục Viêm Thiên kia mới miễn cưỡng cười cười:
- Tha cho Lục Viêm Thiên ta chuyển thế, khẩu khí của điện hạ thật lớn, tính tình thật là bá đạo.
Hắn tự hỏi là lòng dạ thâm hậu, hỉ nộ không lộ.
Nhưng hôm nay thiếu chút nữa cũng bị ngôn ngữ của Tông Thủ đánh cho lồng ngực nổ tung.
- Đáng tiếc con thú này là ta uẩn dưỡng đã lâu, coi như thân nhân, thật sự không nỡ. Bất quá con hộ giá kia của điện hạ ngươi, ban cho Lục Viêm Thiên ta thì như thế nào?
Vừa cười nói:
- Đúng rồi, kỳ thật cũng không cần điện hạ ban thưởng. Ước chừng không lâu sau, đầu thiên sinh dị chủng này liền có thể thuộc về tay ta. Thương thế của điện hạ rõ ràng chưa lành, thân trúng Nhiên Tủy Huyết Linh thuật, chưa từng tiêu trừ. Không nghĩ đến tìm một địa phương nào ẩn nấp, lại muốn chính mình chạy đến tìm chết, thật chẳng lẽ là không còn kiên nhẫn để sống nữa sao?
Ở dưới chân núi, mấy triệu người kia cũng là trợn mắt há hốc mồm nhìn lên cảnh tượng ở trên không trung.
Ngạc nhiên trong chốc lát, đã có người cúi người xuống mặt đất bái phục.
- Đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn, vị lai Vô Lượng Chung Thủy Phật.
Bọn hắn không biết Tông Thủ là người phương nào, lại nhận ra được trang phục nữ ni của Thủy Nguyệt am.
Mặc dù là không phải Chung Thủy Phật lâm thế, cũng nhất định là có quan hệ không phải cạn với Phật môn.
Một người như thế, những người ở chung quanh cũng theo sát phía sau.
Vì vậy ngàn vạn thanh âm tụng Phật ở dưới chân núi vang vọng.
Tông Thủ chỉ cảm thấy nơi đây, cái tín nguyện lực kia trong chớp mắt bỗng nhiên lại nồng nặc hơn mấy phần.
Chỉ có thể im lăng, cũng không nguyện đi để ý tới. Tùy ý Bích Hỏa Huyền Quy kia chở hắn hướng cái đỉnh núi kia trùng kích.
Chẳng lẽ còn phải đi theo chân bọn họ để giải thích, chính mình không có quan hệ gì với vị lai Vô Lượng Chung Thủy Phật kia?
Kỳ thật nghiêm tục mà nói, cũng thực sự là không sai.
Con rùa đen dưới chân hán xác nhiên là bưu hãn. Đã không còn Lục Hi Thần chặn đường, lại là ném ra mấy lần đại thuẫn, liền khiến cho thủ hộ đại trận nơi này càng là ngổn ngang không chịu nổi.
Lại thêm giáp vững da dày, có Huyề Vũ Nguyên Cương Khí hộ thể, mặc dù là dẫn phát ra linh cấm, hoặc là bị lực lượng của đại trận này phản chấn, cũng không thèm quan tâm.
Lại ngang tàng xông lên tám vạn trượng thiên không, khoảng cách với Viêm Thiên phủ ở trên đỉnh núi kia đã gần trong gang tấc.
Hỏa quang nơi đây đã ảm đạm, chỉ mới liếc mắt, hơn nửa khu vực không trung đã không còn tiếp tục cấm người độn không.
Tòa cung điện Viêm Thiên phủ này, giờ phút này cũng không thấy cái khí phái đường hoàng gì, chỉ là vì không ít thành cung phòng ốc đều bị sụp đổ.
Mấy chục nhân ảnh lơ lửng trên không trung hướng bên này xem xét. Một người cầm đầu, lại là một vị thanh sam tú sĩ, cũng là một nhân vật nhã nhặn cực kỳ. Mặt trắng không râu, một đôi mắt phượng, lạnh lùng nhìn lại, không nghi ngờ gì đúng là Viêm Thiên phủ chủ Lục Viêm Thiên.
Đối với ánh mắt người này, Tông Thủ toàn bộ không thèm để ý, liếc nhìn xung quanh.
Chỉ cảm thấy ngoại trừ một vị Hiểu Nguyệt ra, trong Viêm Thiên phủ lớn như vậy cũng lại không có nhân vật xuất chúng gì khác. Nhiều lắm thì cũng chỉ giống như là Lục Hi Thần kia, không thể nhập vào mắt hắn.
Lục Vô Song tựa hồ cũng không ở đây, duy chỉ có ở cái đình viện xa xa, ở trong một cái hồ lớn, có một đạo khí cơ hung hoành tuyệt lệ, khiến cho hắn hơi cảnh giác.
Không riêng gì hắn như thế, Hàm Hi cũng vậy, thần sắc ngưng trọng, mười hai cánh triển khai, ba cặp đao tí cũng là căng thẳng, vận sức chờ phát động, hàm chứa địch ý đậm đặc, như là đối mặt với tử địch.
- Dị chủng trời sinh, kỳ thực ý của thiên địa chính là chỉ còn lại duy nhất, cho nên chỉ có thể tồn một. Vì cậy không có khả năng gặp nhau.
Trong đầu Tông Thủ theo bản năng lướt qua đoạn văn này.
Truyền thuyết loại dị thú này bẩm thiên địa lệ khí mà sinh, một khi tương kiến, liền nhất định là sinh tử tương bác, không chết không thôi.
Chỉ có một phương chiến tử mới có thể chấm dứt. Mà một khi có thể cắn nuốt tinh khí của đối phương, thực lực sẽ được tăng vọt.
Giống như loại cổ trùng, nhưng lại do thiên địa dựng dục.
Ý nghĩ hiện lên, Tông Thủ liền an ủi vỗ đầu Hàm Hi.
Hộ giá linh thú không chỉ là nô bộc, mà càng là đồng bọn.
Bình thường nghe theo mệnh lệnh của hắn, cùng chiến đấu với địch nhân. Gặp được lực lượng mà bản thân không thể địch, chuyện mà bản thân không thể chống cự được, vậy thì người chủ nhân như hắn cũng đồng dạng là phải có trách nhiệm ngăn cản tai kiếp cho nó.
Thiên sinh dị chủng ở trong hồ kia rõ ràng đã là Tiên cảnh đỉnh phong, Hàm Hi lúc này tuyệt không phải là đối thủ của nó.
- Giống như giao cũng giống như xà, cực kỳ kỳ quái.
Tông Thủ lắc đầu, may mắn là Hàm Hi của hắn vẫn có bề ngoài đáng yêu.
Bất quá ngược lại là thực sự chưa từng nghĩ tới, ở trong tay Viêm Thiên phủ chủ còn có át chủ bài bực này.
Luận đến chiến lực, đã không kém cỏi Lục Vô Song kia quá nhiều. Trận chiến ngày hôm nay, lại nhiều thêm một đối thủ rồi.
Thời điểm hắn đang suy tư, Lục Viêm Thiên ở đối diện đã thu hồi vẻ âm lãnh, hàm súc cười một cái.
- Đối diện thế nhưng là Lục Thủ đệ đệ? Thương Linh giới Viêm Thiên phủ chủ Lục Viêm Thiên bái kiến thái tử điện hạ.
Lời ấy nói ra, không chỉ là những người ở phía sau hắn hơi hơi động dung.
Mà ngay cả Tịnh Âm cũng là cả kinh, nhớ rõ Tông Thủ đã từng nói qua, hắn cùng với Lục gia cũng không quan hệ, nhưng vì sao lại là Lục gia thái tử thiếu chủ?
Ánh mắt của Hiểu Nguyệt nhưng lại hơi sáng, thần thái sáng láng nhìn về phía trên lưng cự quy.
- Bổn vương họ Tông, thực không biết Lục Thủ là người phương nào.
Tông Thủ đạm mạc lắc đầu, bất quá cũng không có ý muốn ở trên thân phận mình cùng người này dây dưa.
Cũng thật sự không quen lời nói bị người khác chưởng khống.
Vì vậy ánh mắt như trước lướt qua những người ở đối diện, như trước lướt qua Lục Viêm Thiên nhìn về cái hồ lớn bên kia.
- Ngươi cũng nuôi một con thiên sinh dị chủng, rất là không tệ. Nếu chịu đưa nó dâng lên, bổn vương có thể cho ngươi tồn thây, để cho ngươi chuyển thế, rơi vào súc sinh đạo, sau ba trăm lần luân hồi, chuyền thế làm người.
Súc sinh đạo là Phật môn thuyết pháp, là một trong lục đạo luân hồi.
Tông Thủ hắn tự nhiên không có bổn sự như vậy, hôm nay lại nói như thế.
Dù sao vị ở đối diện này, hơn phân nửa là sẽ không đáp ứng.
Hắn ở đây chờ đợi Lục Vô Song tìm đến, lại đang thừa thời gian, nói nhảm một phen cũng là không sao.
Chỉ là lời nói của hắn vừa dứt, toàn bộ Viêm Thiên phủ đều là lặng ngắt như tờ, không người nói chuyện.
Chỉ có con Giao Xà kia kêu lên một tiếng. Cái đầu từ trong nước bỗng nhiên hiện ra cùng với một đoạn thân thể to lớn. Linh trí của con thú này đã sớm mở ra, cũng nghe hiểu được ngôn ngữ của Tông Thủ, trong con ngươi hồng mang lập lòe, rõ ràng cho thấy là đã nổi giận.
Lực áp bách to lớn tràn ngập nơi đây.
Sau một hồi lâu, Lục Viêm Thiên kia mới miễn cưỡng cười cười:
- Tha cho Lục Viêm Thiên ta chuyển thế, khẩu khí của điện hạ thật lớn, tính tình thật là bá đạo.
Hắn tự hỏi là lòng dạ thâm hậu, hỉ nộ không lộ.
Nhưng hôm nay thiếu chút nữa cũng bị ngôn ngữ của Tông Thủ đánh cho lồng ngực nổ tung.
- Đáng tiếc con thú này là ta uẩn dưỡng đã lâu, coi như thân nhân, thật sự không nỡ. Bất quá con hộ giá kia của điện hạ ngươi, ban cho Lục Viêm Thiên ta thì như thế nào?
Vừa cười nói:
- Đúng rồi, kỳ thật cũng không cần điện hạ ban thưởng. Ước chừng không lâu sau, đầu thiên sinh dị chủng này liền có thể thuộc về tay ta. Thương thế của điện hạ rõ ràng chưa lành, thân trúng Nhiên Tủy Huyết Linh thuật, chưa từng tiêu trừ. Không nghĩ đến tìm một địa phương nào ẩn nấp, lại muốn chính mình chạy đến tìm chết, thật chẳng lẽ là không còn kiên nhẫn để sống nữa sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.