Chương 1301: Đi trước. (1)
Khai Hoang
23/10/2014
- Thực sự không có lý do để khước từ, chỉ là tiên sinh phải chịu một chút uất ức thôi!
Tông Thủ nghe vậy thì ngây ngẩn cả người, ngạc nhiên nhìn Tông Vị Nhiên. Thì thấy vẻ mặt của phụ thân vẫn rất bình tĩnh, trong mắt ngoại trừ cưng chiều ra, cũng ẩn chứa ý không cho cự tuyệt.
Đột nhiên bừng tỉnh, xem ra phụ thân này của hắn, thực sự là tâm ý đã định, có tính toán để hắn đi Thánh Đình Phần Không gì đó rồi.
Chuyện này hắn cũng rất chi là rối rắm, một mặt vì hắn có oán hận cùng với tức giận đối với Lục gia.
Một mặt hắn cũng rất lo lắng cho tình cảnh của mẫu thân trong Thánh Đình Phần Không.
Chuyện này càng nghĩ lại càng khó lựa chọn. Nhưng Tông Thủ lại mở hồ biết được, hình như mình ngay cả chút quyền lựa chọn cũng không hề có thì phải.
Đã như vậy thì hắn không già mồm cãi láo nữa, không tất yếu phải làm như vậy.
Mà muốn đi Thánh Đình Phần Không, nếu chỉ một mình mình, quả thật là thế đan lực bạc.
Có một Diệp Hiên có thực lực hầu như có thể sánh bằng cường giả Thánh Cảnh tương trợ cũng là chuyện tốt.
Vì vậy hắn cũng không nói nữa, cũng là cam chịu để Tông Vị Nhiên sắp xếp.
Chỉ là trong lòng vẫn còn chút do dự, người này tình nguyện hiệu lực cho hắn, có lẽ không đơn giản chỉ vì như vậy không thôi đâu.
- Đã vậy thì, thiếu chủ! Xin nhận Diệp Hiên một lạy ——
Trong mắt Diệp Hiên chợt lóe sáng, lần thứ hai cúi gập người, bái lạy một lễ lớn.
Tông Thủ chớp mắt, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, bước thong thả qua, nâng Diệp Hiên đứng dậy.
Đây chính là quyết định danh phận quân thần giữa hai người, cho nên song phương đều vô cùng trịnh trọng, làm đủ cổ lễ.
- Thiếu chủ, không đúng, từ nay về sau, nên xưng là chủ thượng mới đúng!
Diệp Hiên đứng dậy, vẻ mặt rất thản nhiên nói:
- Diệp Hiên đầu nhập Thánh Đình Phần Không, ở dưới trướng chủ thượng, quả thật là có yêu cầu. Bất quá nhất định sẽ không liên quan đến chuyện lớn của chủ thượng, mục đích hai bên cũng sẽ không xung đột với nhau, thậm chí có thể nói là cùng chung chí hướng mới đúng! Chỉ với một người Diệp Hiên thân đan lực bạc, nên chỉ có thể mượn lực lượng của chủ thượng, hoàn thành mong muốn của mình.
Lại nói:
- Theo tại hạ quan sát, hai vị Thánh Tôn Chí Cảnh đều có lòng yêu thương coi trọng chủ thượng, chắc chắn hai vị cũng không để người có bụng dạ khó lường ở bên cạnh chủ thượng. Tại hạ nếu có lòng muốn hại thiếu chủ, hai vị Thánh Tôn sao có thể để tại hạ sống đến bây giờ chứ?
Mặc dù lời nói không lời nào không thật, nhưng vẫn chưa nói ra mục đích “thật sự”. Giữa hai hàng lông mày của Tông Thủ cũng hiện ra vài phần thoải mái.
Nhờ phúc của Lục Vô Bệnh, hắn bây giờ cũng hiểu biết đại khái về Thánh Đình Phần Không.
Cũng biết được kẻ địch lớn nhất của mình và mẫu thân chính là vị quốc chủ Tuyên Hoa kia.
Người này liên thủ với hai vị quốc chủ khác, nên quyền lực của người này trong Thánh Đình, hoàn toàn xứng với ngôi vị đệ nhất.
Kẻ địch thứ hai là Quốc chủ Huyền Diệp, ở trong Thánh Đình cũng có một phần đất nho nhỏ. Từng hợp tác qua với Tuyên Hoa, khiến Thánh Đế Phần Không mất quyền lực.
Nhưng mối quan hệ với Tuyên Hoa cũng có lúc là đối địch cạnh tranh, thời gian này hoàn toàn hơn hẳn lúc hợp tác.
Bất quá ngày mình thực sự mang thân phận Trữ Quân đệ nhất, chắc chắn cũng bị cuốn vào tranh giành quyền lực của Lục thị.
Đồng thời, Quốc chủ Huyền Diệp hơn phân nửa cũng có ý muốn hợp tác lần nữa với Tuyên Hoa.
Nhưng có chuyện Lục Vô Song ngăn trước mặt, hai bên muốn hòa giải cũng không phải là dễ dàng gì!
Mà mục đích của Diệp Hiên, hơn phân nửa là ở trên người một trong hai người này.
Đạo Tiêu Dao sao?
Lai lịch của người này, vốn không thể điều tra. Nhưng chỉ cần ủy thác cho Lục Vô Bệnh, chắc cũng không cần bao lâu thì có thể biết người này là ai rồi.
Còn một câu cuối cùng. Tuy khiến người khác có chút khó chịu, nhưng Tông Thủ hắn lại có quan hệ gì với Tuyệt Diễm kia chứ?
Lại không thể không thừa nhận, những lời nói của Diệp Hiên đa phần đều có chút đạo lý.
Đang suy nghĩ như vậy thì thấy vẻ mặt Lục Vô Bệnh bên cạnh biến đổi:
- Diệp Hiên, Đạo Tiêu Dao? Là Huyền Đạo Tiêu Dao mới đúng nhỉ? Là chủ nhân tiền nhiệm của Tiêu Dao Hiên ở thế giới Linh Hồng, đã từng một người chiến đấu với ba vị Thánh Cảnh, chấn động khắp giới. Ta nhớ bảy mươi năm chưa ——
Hắn còn chưa nói hết thì Diệp Hiên bên kia đã ấn thanh kiếm đeo bên hông, một luồng kiếm ý như có ý như từ xa xa va chạm vào nguyên hồn của Lục Vô Bệnh. Trên mặt Diệp Hiên vẫn nở một nụ cười, nói:
- Nhắc đến thật mất mắt, chuyện cũ năm xưa, giống như tâm ma, khiến tại hạ hàng đêm bồi hồi khó quên. Diệp Hiên thực không hy vọng bất kỳ ai, ở trước mặt tại hạ nhắc đến chuyện này.
Lục Vô Bệnh giật mình, quyết đoán câm miệng. Lại nhìn về phía Tông Thủ, gật đầu nhè nhẹ.
Ý bảo, người này hẳn có thể tin tưởng,
Tông Thủ lại càng thêm hiếu kỳ, với lực lượng của Thần Cảnh cao nhất, một người chiến đấu với ba vị Thánh Cảnh sao?
Nếu chuyện này là thật, vậy thì người này gặp phải tao ngộ gì để bị nhốt vào trong Cửu Tuyệt tử ngục này?
Bất quá hắn cũng không có ý hỏi tiếp, chuyện này không thể miễn cưỡng, Diệp Hiên chỉ nói không thể nhắc chuyện này ở trước mặt “bản thân” hắn thôi.
Chút nữa tìm Lục Vô Bệnh hỏi thăm là được, khi đó tự nhiên sẽ biết được tại sao lại như thế thôi.
Không tiếp tục miệt mài theo đuổi nữa, Tông Thủ đút tay vào tay áo sờ sờ một lúc, trong chốc lát, một đống thứ xuất hiện trong tay hắn.
Những thứ này đều là di vật của Lục Thiên Thanh. Người này mặc dù bị hắn dùng thần thông Huyết Đồng nghiền thành đống bột máu, nhưng vẫn lưu lại mấy thứ này.
Tính tình của Tông Thủ luôn luôn là “tiết kiệm”, không muốn lãng phí chút gì cả.
Sau khi tiêu tan cơn tức, thì để lại những thứ này, cũng tiện thể bỏ vào trong tay áo.
Đa phần là một ít vật có không gian chứa đồ, Tông Thủ lật qua lật lại trong chốc lát, hai mắt bỗng sáng ngời.
Di vật của Thánh Tôn, sao có thể một kiện binh khí trông có vẻ được cũng không có chứ?
Vươn tay đưa vào không gian chứa đồ kia tìm tòi, không ra chốc lát thì Tông Thủ đã lấy ra một thanh kiếm khí. Thanh kiếm thuần một màu xanh, mơ hồ có thể thấy kiếm cương tỏa ra xung quanh.
- Thanh kiếm này tặng ngươi, dẫu sao cũng tốt hơn thanh bên hông ngươi một chút.
Bảo kiếm tặng anh hùng, phấn hồng tặng giai nhân. Hắn đã có thanh Vô Danh Kiếm, thanh kiếm khí này hắn cũng không chỗ dùng.
Còn về phía Diệp Hiên, thanh kiếm bên hông hắn ngảy cả “linh kiếm” cũng không bằng, thực sự là có chút khó coi.
Người tu kiếm, kỵ nhất chính là quá mức ỷ lại vào ngoại lực. Nhưng một thanh kiếm khí tốt, cũng rất là quan trọng cho việc tăng thêm chiến lực.
- Vâng? Tiên binh trung phẩm, Thiên Thanh kiếm? Kiếm này không hợp với kiếm đạo của thuộc hạ, nhưng cũng tốt hơn thanh kiếm cũ một chút, đa tạ thiếu chủ?
Diệp Hiên đón nhận, đặt trong tay lật xem một hai lần, cũng không chút khách khí nhận lấy, đeo bên hông.
Còn về phần thanh kiếm cũ mà hắn đã luyện chế qua tự nhiên là bị bỏ qua một bên rồi. Lại hỏi tiếp:
- Không biết chủ thượng chuẩn bị khi nào khởi hành? Hay là bây giờ lập tức đi Thánh Đình luôn!
Tông Thủ nghe vậy thì ngây ngẩn cả người, ngạc nhiên nhìn Tông Vị Nhiên. Thì thấy vẻ mặt của phụ thân vẫn rất bình tĩnh, trong mắt ngoại trừ cưng chiều ra, cũng ẩn chứa ý không cho cự tuyệt.
Đột nhiên bừng tỉnh, xem ra phụ thân này của hắn, thực sự là tâm ý đã định, có tính toán để hắn đi Thánh Đình Phần Không gì đó rồi.
Chuyện này hắn cũng rất chi là rối rắm, một mặt vì hắn có oán hận cùng với tức giận đối với Lục gia.
Một mặt hắn cũng rất lo lắng cho tình cảnh của mẫu thân trong Thánh Đình Phần Không.
Chuyện này càng nghĩ lại càng khó lựa chọn. Nhưng Tông Thủ lại mở hồ biết được, hình như mình ngay cả chút quyền lựa chọn cũng không hề có thì phải.
Đã như vậy thì hắn không già mồm cãi láo nữa, không tất yếu phải làm như vậy.
Mà muốn đi Thánh Đình Phần Không, nếu chỉ một mình mình, quả thật là thế đan lực bạc.
Có một Diệp Hiên có thực lực hầu như có thể sánh bằng cường giả Thánh Cảnh tương trợ cũng là chuyện tốt.
Vì vậy hắn cũng không nói nữa, cũng là cam chịu để Tông Vị Nhiên sắp xếp.
Chỉ là trong lòng vẫn còn chút do dự, người này tình nguyện hiệu lực cho hắn, có lẽ không đơn giản chỉ vì như vậy không thôi đâu.
- Đã vậy thì, thiếu chủ! Xin nhận Diệp Hiên một lạy ——
Trong mắt Diệp Hiên chợt lóe sáng, lần thứ hai cúi gập người, bái lạy một lễ lớn.
Tông Thủ chớp mắt, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, bước thong thả qua, nâng Diệp Hiên đứng dậy.
Đây chính là quyết định danh phận quân thần giữa hai người, cho nên song phương đều vô cùng trịnh trọng, làm đủ cổ lễ.
- Thiếu chủ, không đúng, từ nay về sau, nên xưng là chủ thượng mới đúng!
Diệp Hiên đứng dậy, vẻ mặt rất thản nhiên nói:
- Diệp Hiên đầu nhập Thánh Đình Phần Không, ở dưới trướng chủ thượng, quả thật là có yêu cầu. Bất quá nhất định sẽ không liên quan đến chuyện lớn của chủ thượng, mục đích hai bên cũng sẽ không xung đột với nhau, thậm chí có thể nói là cùng chung chí hướng mới đúng! Chỉ với một người Diệp Hiên thân đan lực bạc, nên chỉ có thể mượn lực lượng của chủ thượng, hoàn thành mong muốn của mình.
Lại nói:
- Theo tại hạ quan sát, hai vị Thánh Tôn Chí Cảnh đều có lòng yêu thương coi trọng chủ thượng, chắc chắn hai vị cũng không để người có bụng dạ khó lường ở bên cạnh chủ thượng. Tại hạ nếu có lòng muốn hại thiếu chủ, hai vị Thánh Tôn sao có thể để tại hạ sống đến bây giờ chứ?
Mặc dù lời nói không lời nào không thật, nhưng vẫn chưa nói ra mục đích “thật sự”. Giữa hai hàng lông mày của Tông Thủ cũng hiện ra vài phần thoải mái.
Nhờ phúc của Lục Vô Bệnh, hắn bây giờ cũng hiểu biết đại khái về Thánh Đình Phần Không.
Cũng biết được kẻ địch lớn nhất của mình và mẫu thân chính là vị quốc chủ Tuyên Hoa kia.
Người này liên thủ với hai vị quốc chủ khác, nên quyền lực của người này trong Thánh Đình, hoàn toàn xứng với ngôi vị đệ nhất.
Kẻ địch thứ hai là Quốc chủ Huyền Diệp, ở trong Thánh Đình cũng có một phần đất nho nhỏ. Từng hợp tác qua với Tuyên Hoa, khiến Thánh Đế Phần Không mất quyền lực.
Nhưng mối quan hệ với Tuyên Hoa cũng có lúc là đối địch cạnh tranh, thời gian này hoàn toàn hơn hẳn lúc hợp tác.
Bất quá ngày mình thực sự mang thân phận Trữ Quân đệ nhất, chắc chắn cũng bị cuốn vào tranh giành quyền lực của Lục thị.
Đồng thời, Quốc chủ Huyền Diệp hơn phân nửa cũng có ý muốn hợp tác lần nữa với Tuyên Hoa.
Nhưng có chuyện Lục Vô Song ngăn trước mặt, hai bên muốn hòa giải cũng không phải là dễ dàng gì!
Mà mục đích của Diệp Hiên, hơn phân nửa là ở trên người một trong hai người này.
Đạo Tiêu Dao sao?
Lai lịch của người này, vốn không thể điều tra. Nhưng chỉ cần ủy thác cho Lục Vô Bệnh, chắc cũng không cần bao lâu thì có thể biết người này là ai rồi.
Còn một câu cuối cùng. Tuy khiến người khác có chút khó chịu, nhưng Tông Thủ hắn lại có quan hệ gì với Tuyệt Diễm kia chứ?
Lại không thể không thừa nhận, những lời nói của Diệp Hiên đa phần đều có chút đạo lý.
Đang suy nghĩ như vậy thì thấy vẻ mặt Lục Vô Bệnh bên cạnh biến đổi:
- Diệp Hiên, Đạo Tiêu Dao? Là Huyền Đạo Tiêu Dao mới đúng nhỉ? Là chủ nhân tiền nhiệm của Tiêu Dao Hiên ở thế giới Linh Hồng, đã từng một người chiến đấu với ba vị Thánh Cảnh, chấn động khắp giới. Ta nhớ bảy mươi năm chưa ——
Hắn còn chưa nói hết thì Diệp Hiên bên kia đã ấn thanh kiếm đeo bên hông, một luồng kiếm ý như có ý như từ xa xa va chạm vào nguyên hồn của Lục Vô Bệnh. Trên mặt Diệp Hiên vẫn nở một nụ cười, nói:
- Nhắc đến thật mất mắt, chuyện cũ năm xưa, giống như tâm ma, khiến tại hạ hàng đêm bồi hồi khó quên. Diệp Hiên thực không hy vọng bất kỳ ai, ở trước mặt tại hạ nhắc đến chuyện này.
Lục Vô Bệnh giật mình, quyết đoán câm miệng. Lại nhìn về phía Tông Thủ, gật đầu nhè nhẹ.
Ý bảo, người này hẳn có thể tin tưởng,
Tông Thủ lại càng thêm hiếu kỳ, với lực lượng của Thần Cảnh cao nhất, một người chiến đấu với ba vị Thánh Cảnh sao?
Nếu chuyện này là thật, vậy thì người này gặp phải tao ngộ gì để bị nhốt vào trong Cửu Tuyệt tử ngục này?
Bất quá hắn cũng không có ý hỏi tiếp, chuyện này không thể miễn cưỡng, Diệp Hiên chỉ nói không thể nhắc chuyện này ở trước mặt “bản thân” hắn thôi.
Chút nữa tìm Lục Vô Bệnh hỏi thăm là được, khi đó tự nhiên sẽ biết được tại sao lại như thế thôi.
Không tiếp tục miệt mài theo đuổi nữa, Tông Thủ đút tay vào tay áo sờ sờ một lúc, trong chốc lát, một đống thứ xuất hiện trong tay hắn.
Những thứ này đều là di vật của Lục Thiên Thanh. Người này mặc dù bị hắn dùng thần thông Huyết Đồng nghiền thành đống bột máu, nhưng vẫn lưu lại mấy thứ này.
Tính tình của Tông Thủ luôn luôn là “tiết kiệm”, không muốn lãng phí chút gì cả.
Sau khi tiêu tan cơn tức, thì để lại những thứ này, cũng tiện thể bỏ vào trong tay áo.
Đa phần là một ít vật có không gian chứa đồ, Tông Thủ lật qua lật lại trong chốc lát, hai mắt bỗng sáng ngời.
Di vật của Thánh Tôn, sao có thể một kiện binh khí trông có vẻ được cũng không có chứ?
Vươn tay đưa vào không gian chứa đồ kia tìm tòi, không ra chốc lát thì Tông Thủ đã lấy ra một thanh kiếm khí. Thanh kiếm thuần một màu xanh, mơ hồ có thể thấy kiếm cương tỏa ra xung quanh.
- Thanh kiếm này tặng ngươi, dẫu sao cũng tốt hơn thanh bên hông ngươi một chút.
Bảo kiếm tặng anh hùng, phấn hồng tặng giai nhân. Hắn đã có thanh Vô Danh Kiếm, thanh kiếm khí này hắn cũng không chỗ dùng.
Còn về phía Diệp Hiên, thanh kiếm bên hông hắn ngảy cả “linh kiếm” cũng không bằng, thực sự là có chút khó coi.
Người tu kiếm, kỵ nhất chính là quá mức ỷ lại vào ngoại lực. Nhưng một thanh kiếm khí tốt, cũng rất là quan trọng cho việc tăng thêm chiến lực.
- Vâng? Tiên binh trung phẩm, Thiên Thanh kiếm? Kiếm này không hợp với kiếm đạo của thuộc hạ, nhưng cũng tốt hơn thanh kiếm cũ một chút, đa tạ thiếu chủ?
Diệp Hiên đón nhận, đặt trong tay lật xem một hai lần, cũng không chút khách khí nhận lấy, đeo bên hông.
Còn về phần thanh kiếm cũ mà hắn đã luyện chế qua tự nhiên là bị bỏ qua một bên rồi. Lại hỏi tiếp:
- Không biết chủ thượng chuẩn bị khi nào khởi hành? Hay là bây giờ lập tức đi Thánh Đình luôn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.