Chương 295: Dịch Thiên Huyễn Địa. (2)
Khai Hoang
11/05/2014
Hắn nhìn một cái bốn phía, hồn niệm như thủy triều quan sát khắp nơi, mãi tới khi xác nhận trong vòng trăm dặm, dù là cửu giai Linh Võ tôn cùng Chân Hình Cảnh cường giả cũng không thể đào thoát dò xét của mình. Lúc này mới cười lạnh một tiếng:
- Như vậy sao? Chẳng lẽ ngươi cho là mình còn có thể sống sót ở nơi này?
Hắn bước một bước về phía trước, một cỗ khí tức cường hoành khó dò lại mang theo vài phần biến hoá kỳ lạ bất định bỗng nhiên bành trướng.
Tông Thủ cố nhiên là ý nạp núi sông, người này lại có thể ở trong núi sông tung hoành ngang dọc.
Hắn đánh phá xu thế của Tông Thủ tạo ra rồi từng chút một bóc ra dung nạp cho mình.
Mà khi tiến lên trước bước thứ hai thì Vương khí bên trong Nguyên Nhất Kiếm của Tông Thủ cũng ép tới bị co lại thành một đoàn.
Bóng người trong khói đen một mực cẩn thận chú mục nhìn Tông Thủ, thấy trong mắt đối phương cũng không có vẻ sợ hãi bối rối, trái lại như có điều suy nghĩ. Trong lồng ngực hắn không khỏi hơi cảm giác thất vọng, lại có chút ít khó hiểu, chẳng lẽ là thực sự cao nhân ở bên cạnh? Âm thanh trầm ngưng tràn ngập giọng mỉa mai của hắn vang lên:
- Đáng tiếc! Ngươi tuổi còn nhỏ, bổn sự bất phàm, thiên tư tuyệt đại, lại đáng tiếc quá mức kiêu ngạo. Thực cho rằng nắm giữ Sơn Hà Kiếm Ý tí tẹo lại theo xu thế một quốc gia có thể chống đỡ Thiên Vị? Thực không biết trời cao đất rộng.
Tông Thủ bỗng nhiên từ trong trầm tư tỉnh tỉnh lại, hắn nói:
- Đây là Tấn Chi Kiếm Ý, lại hơi có chút ít bất đồng. Không đúng! Phải là Ma Quỳ Kiếm Ý mới đúng. Chẳng lẽ các hạ đã đoạn tử tuyệt tôn rồi sao?
Khuôn mặt của bóng người trong khói đen lập tức vặn vẹo nhưng tâm tình lại không dao động, chậm rãi dạo bước về phía trước, dáng vẻ của hứn nhàn nhã dần dần đến gần. Trong miệng hừ lạnh một tiếng:
- Chỉ cậy miệng lưỡi thôi, vốn sư tôn muốn bắt phụ nữ Huyền Sơn Thành, sau khi có tin tức thì động thủ đối với ngươi nhưng chính ngươi lại chạy ra cũng giảm cho tông ta một phen công phu.
Lời còn chưa dứt đôi mắt Tông Thủ lập tức co rút nhanh, tâm thần cũng có chút hoảng hốt. Hắn nghĩ Ma Sơn Tông trả thù đối với chính mình nhất định là không từ thủ đoạn.
Còn chưa có không nghĩ tới, đối phương rõ ràng không phải tìm tới chính mình, mà là đi tìm Y Nhân cùng Hiên Viên Thông để ra tay.
Nhớ rõ hai ngày trước đó, Nhược Thủy còn bẩm báo hắn, Hiên Viên Thông đã tiến vào Thiên Vị Võ Tông chi cảnh nhờ thực lực của một thành nên tạm thời sẽ không có sự tình gì.
Nhưng trong lồng ngực vẫn nổi giận, lệ khí xông tuôn ra, kiếp trước Tông Thủ cả đời độc lai độc vãng. Vì vậy làm việc, cũng tùy tâm sở dục, không hề cố kỵ, không để sinh tử của mình ở trong lòng.
Lúc này mới cảm giác chính mình bất đồng lớn nhất cùng trước kia chính là hắn ở nơi này đã có người thương yêu.
Vừa nghĩ đến đây ý thức Tông Thủ toàn bộ tràn ngập sát ý, tóc dài màu đen sau đầu phiêu đãng bay lên, cường hành phát quang chuyển dần thành màu xám.
Tử khí bắt đầu tụ tập từng chút một, nếu như Ngụy Húc không ra tay, ngày hôm nay một trận chiến này, chỉ có mấy kiểu cuối cùng của Minh Hà Cáo Tử Kiếm, phương pháp tự mình hại mình có thể cùng vị Thiên Vị cường giả phân thắng bại.
Bóng người trong khói đen đại hỉ hồi lâu, thanh sắc bất động đã bước đến bên ngoài Tông Thủ mấy trượng. Mà Tông Thủ quả nhiên là bởi vì ngôn ngữ của chính mình mà tâm thần động dao động.
Ngày hôm nay mặc dù có mê hoặc có mai phục thì như thế nào? Mấy trượng không cần ngay lập tức, chính mình có thể bắt kẻ này, Ma quỳ chi kiếm có thể nhanh đến mấy, mặc dù Linh Võ tôn cấp một cũng không cách nào phản ứng!
Một đạo kiếm ảnh màu đen khó có thể nhìn thấy cơ hồ là vô thanh vô tức từ trong sương mù màu đen bắn ra, mau lẹ đến cực hạn, vừa mới thoáng hiện đã đến trước mặt Tông Thủ.
Còn chưa đâm vào thân hình Tông Thủ đã nghe "Ba!" một tiếng trầm muộn, bóng người trong khói đen chỉ cảm thấy là kiếm trong tay đâm vào một mặt tường thép.
Nếu chỉ là như thế, cũng không cần để ý. Chỉ là phòng thân linh pháp hắn còn không quan tâm, điều này nằm trong dự liệu của hắn, mặc kệ là vật gì, hắn đều đầy đủ tự tin dùng một kiếm phá vỡ!
Sau đó trong nháy mắt, hắn cũng chỉ cảm giác một cỗ cự lực cường hoành không kém hơn hắn phản xung khiến hắc kiếm lăng lệ ác liệt lập tức uốn lượn hồi lâu, sau đó không hề kháng cự bị cường hành bắn ngược lại.
Nhìn trước mắt, chỉ thấy thần sắc của Tông Thủ vẫn âm hàn, mà sau lưng hắn xuất hiện một thanh niên mặc nho phục ôn hòa nho nhã mà cười cười:
- Cuối cùng vẫn chờ được, thật không dễ dàng!
Lại nhìn Tông Thủ, ngữ khí của hắn lộ ra ý tán thưởng:
- Làm không tệ! Có sự tình ngày hôm nay, đại nghĩa thuộc về ta. Người này ra tay, cho dù là mấy lão ma đầu Ma Tông ra mặt cũng không bảo hộ được Ma Sơn tông. Bất quá, ngươi này mượn minh tử khí kiếm quyết chỉ dùng một phần là được.
Hắn chỉ nhẹ nhàng vỗ bên vai Tông Thủ thì minh tử khí tức thì tiêu tán, ánh mắt Tông Thủ cũng hồi phục lại sự thanh minh.
Bóng người trong khói đen lảo đảo thân hình rời khỏi ngoài trăm bước, lúc này mới dừng lại. Vốn là hồi lâu mờ mịt, tiếp theo hắn cảm thấy ánh mắt thanh niên mặc nho phục lạnh lùng nhìn tới.
- Dám động thủ đối với đích truyền Thương Sinh Đạo ta, ngươi thật to gan!
Một tiếng quát này khiến đêm tối trở thành ban ngày, trên bầu trời không còn trăng sáng, thình lình một đoàn minh quang lơ lửng tỏa hào quang nóng bỏng.
Bóng người trong khói đen chỉ liếc một cái thì quá sợ hãi, hiện giờ mới là nửa đêm, không có khả năng trong nháy mắt chuyển thành vào lúc giữa trưa.
Loại thủ đoạn này, hắn cũng chỉ xem qua trong điển tịch thời đại Vân Hoang lưu lại. Mà bình thường có thể thi triển thần thông bực này đề đã vào tiên đạo chi môn, hơn nữa cảnh giới khá cao!
Trước mắt hắn người này, lại là Tiên Đạo Chi Thượng.
- Là Dịch Thiên Huyễn Địa!
Cơ hồ bóng người trong khói đen lập tức muốn chạy trốn nhưng lại nghe một tiếng cười khẽ, một cỗ cự lực vô biên bỗng nhiên bao phủ khiến cho thân ảnh của hắn đứng yên tại chỗ.
Cơ hồ bóng người trong khói đen lập tức muốn chạy trốn nhưng lại nghe một tiếng cười khẽ, một cỗ cự lực vô biên bỗng nhiên bao phủ khiến cho thân ảnh của hắn đứng yên tại chỗ.
- Đã biết là thủ đoạn Dịch Thiên Huyễn Địa, ngươi cho là mình có thể đi tới chỗ nào đây?
Theo tiếng nói, bóng người trong khói đen chỉ cảm thấy một cổ dị lực lăng không xuất hiện, Liệt Dương trên bầu trời. Một tia ánh mặt trời chuyển thành nóng bỏng không ngừng thiêu đốt khói đen quanh người hắn.
Lúc đầu bóng người này còn ý muốn kháng cự, chỉ có điều giây lát sau thì phát ra một tiếng gào thét như nổ tung phổi.
Sương mù màu đen kia bị xé mở lộ ra một người mặc thanh y thon gầy, vẻ mặt xanh trắng, vết sẹo Thập tự giao thoa khiến ngũ quan xấu xí của hắn chia năm xẻ bảy nhìn càng dữ tợn.
- Quả nhiên là ma quỳ tàn kiếm! Đã luyện đến tầng thứ bảy.
- Như vậy sao? Chẳng lẽ ngươi cho là mình còn có thể sống sót ở nơi này?
Hắn bước một bước về phía trước, một cỗ khí tức cường hoành khó dò lại mang theo vài phần biến hoá kỳ lạ bất định bỗng nhiên bành trướng.
Tông Thủ cố nhiên là ý nạp núi sông, người này lại có thể ở trong núi sông tung hoành ngang dọc.
Hắn đánh phá xu thế của Tông Thủ tạo ra rồi từng chút một bóc ra dung nạp cho mình.
Mà khi tiến lên trước bước thứ hai thì Vương khí bên trong Nguyên Nhất Kiếm của Tông Thủ cũng ép tới bị co lại thành một đoàn.
Bóng người trong khói đen một mực cẩn thận chú mục nhìn Tông Thủ, thấy trong mắt đối phương cũng không có vẻ sợ hãi bối rối, trái lại như có điều suy nghĩ. Trong lồng ngực hắn không khỏi hơi cảm giác thất vọng, lại có chút ít khó hiểu, chẳng lẽ là thực sự cao nhân ở bên cạnh? Âm thanh trầm ngưng tràn ngập giọng mỉa mai của hắn vang lên:
- Đáng tiếc! Ngươi tuổi còn nhỏ, bổn sự bất phàm, thiên tư tuyệt đại, lại đáng tiếc quá mức kiêu ngạo. Thực cho rằng nắm giữ Sơn Hà Kiếm Ý tí tẹo lại theo xu thế một quốc gia có thể chống đỡ Thiên Vị? Thực không biết trời cao đất rộng.
Tông Thủ bỗng nhiên từ trong trầm tư tỉnh tỉnh lại, hắn nói:
- Đây là Tấn Chi Kiếm Ý, lại hơi có chút ít bất đồng. Không đúng! Phải là Ma Quỳ Kiếm Ý mới đúng. Chẳng lẽ các hạ đã đoạn tử tuyệt tôn rồi sao?
Khuôn mặt của bóng người trong khói đen lập tức vặn vẹo nhưng tâm tình lại không dao động, chậm rãi dạo bước về phía trước, dáng vẻ của hứn nhàn nhã dần dần đến gần. Trong miệng hừ lạnh một tiếng:
- Chỉ cậy miệng lưỡi thôi, vốn sư tôn muốn bắt phụ nữ Huyền Sơn Thành, sau khi có tin tức thì động thủ đối với ngươi nhưng chính ngươi lại chạy ra cũng giảm cho tông ta một phen công phu.
Lời còn chưa dứt đôi mắt Tông Thủ lập tức co rút nhanh, tâm thần cũng có chút hoảng hốt. Hắn nghĩ Ma Sơn Tông trả thù đối với chính mình nhất định là không từ thủ đoạn.
Còn chưa có không nghĩ tới, đối phương rõ ràng không phải tìm tới chính mình, mà là đi tìm Y Nhân cùng Hiên Viên Thông để ra tay.
Nhớ rõ hai ngày trước đó, Nhược Thủy còn bẩm báo hắn, Hiên Viên Thông đã tiến vào Thiên Vị Võ Tông chi cảnh nhờ thực lực của một thành nên tạm thời sẽ không có sự tình gì.
Nhưng trong lồng ngực vẫn nổi giận, lệ khí xông tuôn ra, kiếp trước Tông Thủ cả đời độc lai độc vãng. Vì vậy làm việc, cũng tùy tâm sở dục, không hề cố kỵ, không để sinh tử của mình ở trong lòng.
Lúc này mới cảm giác chính mình bất đồng lớn nhất cùng trước kia chính là hắn ở nơi này đã có người thương yêu.
Vừa nghĩ đến đây ý thức Tông Thủ toàn bộ tràn ngập sát ý, tóc dài màu đen sau đầu phiêu đãng bay lên, cường hành phát quang chuyển dần thành màu xám.
Tử khí bắt đầu tụ tập từng chút một, nếu như Ngụy Húc không ra tay, ngày hôm nay một trận chiến này, chỉ có mấy kiểu cuối cùng của Minh Hà Cáo Tử Kiếm, phương pháp tự mình hại mình có thể cùng vị Thiên Vị cường giả phân thắng bại.
Bóng người trong khói đen đại hỉ hồi lâu, thanh sắc bất động đã bước đến bên ngoài Tông Thủ mấy trượng. Mà Tông Thủ quả nhiên là bởi vì ngôn ngữ của chính mình mà tâm thần động dao động.
Ngày hôm nay mặc dù có mê hoặc có mai phục thì như thế nào? Mấy trượng không cần ngay lập tức, chính mình có thể bắt kẻ này, Ma quỳ chi kiếm có thể nhanh đến mấy, mặc dù Linh Võ tôn cấp một cũng không cách nào phản ứng!
Một đạo kiếm ảnh màu đen khó có thể nhìn thấy cơ hồ là vô thanh vô tức từ trong sương mù màu đen bắn ra, mau lẹ đến cực hạn, vừa mới thoáng hiện đã đến trước mặt Tông Thủ.
Còn chưa đâm vào thân hình Tông Thủ đã nghe "Ba!" một tiếng trầm muộn, bóng người trong khói đen chỉ cảm thấy là kiếm trong tay đâm vào một mặt tường thép.
Nếu chỉ là như thế, cũng không cần để ý. Chỉ là phòng thân linh pháp hắn còn không quan tâm, điều này nằm trong dự liệu của hắn, mặc kệ là vật gì, hắn đều đầy đủ tự tin dùng một kiếm phá vỡ!
Sau đó trong nháy mắt, hắn cũng chỉ cảm giác một cỗ cự lực cường hoành không kém hơn hắn phản xung khiến hắc kiếm lăng lệ ác liệt lập tức uốn lượn hồi lâu, sau đó không hề kháng cự bị cường hành bắn ngược lại.
Nhìn trước mắt, chỉ thấy thần sắc của Tông Thủ vẫn âm hàn, mà sau lưng hắn xuất hiện một thanh niên mặc nho phục ôn hòa nho nhã mà cười cười:
- Cuối cùng vẫn chờ được, thật không dễ dàng!
Lại nhìn Tông Thủ, ngữ khí của hắn lộ ra ý tán thưởng:
- Làm không tệ! Có sự tình ngày hôm nay, đại nghĩa thuộc về ta. Người này ra tay, cho dù là mấy lão ma đầu Ma Tông ra mặt cũng không bảo hộ được Ma Sơn tông. Bất quá, ngươi này mượn minh tử khí kiếm quyết chỉ dùng một phần là được.
Hắn chỉ nhẹ nhàng vỗ bên vai Tông Thủ thì minh tử khí tức thì tiêu tán, ánh mắt Tông Thủ cũng hồi phục lại sự thanh minh.
Bóng người trong khói đen lảo đảo thân hình rời khỏi ngoài trăm bước, lúc này mới dừng lại. Vốn là hồi lâu mờ mịt, tiếp theo hắn cảm thấy ánh mắt thanh niên mặc nho phục lạnh lùng nhìn tới.
- Dám động thủ đối với đích truyền Thương Sinh Đạo ta, ngươi thật to gan!
Một tiếng quát này khiến đêm tối trở thành ban ngày, trên bầu trời không còn trăng sáng, thình lình một đoàn minh quang lơ lửng tỏa hào quang nóng bỏng.
Bóng người trong khói đen chỉ liếc một cái thì quá sợ hãi, hiện giờ mới là nửa đêm, không có khả năng trong nháy mắt chuyển thành vào lúc giữa trưa.
Loại thủ đoạn này, hắn cũng chỉ xem qua trong điển tịch thời đại Vân Hoang lưu lại. Mà bình thường có thể thi triển thần thông bực này đề đã vào tiên đạo chi môn, hơn nữa cảnh giới khá cao!
Trước mắt hắn người này, lại là Tiên Đạo Chi Thượng.
- Là Dịch Thiên Huyễn Địa!
Cơ hồ bóng người trong khói đen lập tức muốn chạy trốn nhưng lại nghe một tiếng cười khẽ, một cỗ cự lực vô biên bỗng nhiên bao phủ khiến cho thân ảnh của hắn đứng yên tại chỗ.
Cơ hồ bóng người trong khói đen lập tức muốn chạy trốn nhưng lại nghe một tiếng cười khẽ, một cỗ cự lực vô biên bỗng nhiên bao phủ khiến cho thân ảnh của hắn đứng yên tại chỗ.
- Đã biết là thủ đoạn Dịch Thiên Huyễn Địa, ngươi cho là mình có thể đi tới chỗ nào đây?
Theo tiếng nói, bóng người trong khói đen chỉ cảm thấy một cổ dị lực lăng không xuất hiện, Liệt Dương trên bầu trời. Một tia ánh mặt trời chuyển thành nóng bỏng không ngừng thiêu đốt khói đen quanh người hắn.
Lúc đầu bóng người này còn ý muốn kháng cự, chỉ có điều giây lát sau thì phát ra một tiếng gào thét như nổ tung phổi.
Sương mù màu đen kia bị xé mở lộ ra một người mặc thanh y thon gầy, vẻ mặt xanh trắng, vết sẹo Thập tự giao thoa khiến ngũ quan xấu xí của hắn chia năm xẻ bảy nhìn càng dữ tợn.
- Quả nhiên là ma quỳ tàn kiếm! Đã luyện đến tầng thứ bảy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.