Chương 782: Diệu Quang Khổng Dao (2)
Khai Hoang
08/08/2014
Khí cơ chấn động ẩn ẩn tương thông với cơ thể của Tông Thủ, mà vương khí bị trấn áp chín tầng cũng trỗi dậy.
Lúc đầu Tông Thủ còn chưa để ý, thời điểm cộng minh càng thêm mãnh liệt thì không thể bỏ qua.
Hư ảnh hình rồng sau lưng cũng dần dần biến hóa, càng ngày càng linh động.
Một người một vật khí tức mênh mông cuồn cuộn cuốn lên bầu trời.
- Sớm không tới muộn không tới lại tới vào lúc này, nếu lúc trước đã không muốn thì bây giờ chạy tới đây làm cái gì?
Tự giễu cười cười, Tông Thủ nhắm hai mắt lại. Lại thây một kiếm của Nguyên Vô Thương lại chém tới xong thì một quyền của Thủy Lăng Ba cũng ngang trời xuất hiện. Một quyền của Thủy Lăng Ba mượn nhờ kiếm thế yểm hộ lại vừa lúc hắn lực cũ đã qua, lực mới không sinh.
Kịch chiến gần hai khác đối với mấy người kia đã dần dần sinh ra ăn ý, liên thủ hữu ý vô ý đều có phối hợp, cơ hồ là áp hắn không thở nổi.
Nếu vào lúc này hắn hơi có chút kém cỏi thì không cách nào ứng phó. Tự nhiên Tông Thủ cũng không tránh khỏi mắng to trong lòng sáu người này quá vô sỉ!
Sáu người liên thủ cũng đã là phạm vi. Không ngờ còn phối hợp? Đây không phải muốn mạng người.
Nhưng mà thời gian trôi qua, mỗi lần Tông Thủ xuất kiếm càng ngày càng mạch lạc, càng ngày càng linh động.
Mà Cửu Cửu Long Ảnh Kiếm dùng sáu người này này làm đá mài cũng từ từ hoàn mỹ rồi.
Áp lực mà mấy người này mang lại hắn không ngừng thích ứng, thời điểm sử dụng pháp tắc đại đạo chính thức hòa tan vào trong kiếm. Càng lúc càng hoàn mỹ vô khuyết --
Một kiếm của Nguyên Vô Thương tuy vô sỉ đột ngột, cũng may hắn Tông Thủ tùy thời tùy khắc đều có dư lực.
Chiến với sáu người này thì không thể chủ quan chút nào
Kiếm quang màu xanh lại không thể tưởng tượng nổi, bỗng dưng lại bị đánh gãy. Cách mười sáu trượng có nhận ảnh bay tới.
Vội vàng mà làm, Tông Thủ không thể không phân ra hai thành sức lực ứng phó. Lại một kiếm vô cùng ngưng tụ chém ra. BOANG... Một tiếng vang nhỏ, kiếm quang bị đánh tan, ngàn vạn linh bạo cũng biến mất vô ảnh vô tung.
Một kiếm này làm Tuyệt Dục cách đó không xa kinh hãi lên.
- Đây là, Bất Phá Kiếm Vực?
Kiếm của Tông Thủ mặc dù là cố ý che lấp. Nhưng mà lờ mờ có thể nhìn ra một ít bóng dáng của Thương Sinh Đạo ‘ Đàm Thu ’
Trong trận chiến mấy tháng trước Đàm Thu dùng Nguyên Nhất Âm Kiếm làm hắn ấn tượng khắc sâu! Cho dù đánh ra hơn vạn kiếm cũng không cách nào tới gần Đàm Thu, chính thức gọi đó là Bất Phá Kiếm Vực!
Mà lúc này Tông Thủ thi triển tuy là Cửu Cửu Long Ảnh. Nhưng mà bây giờ hồi tưởng lại thì sáu người bọn họ chưa ai từng tới gần người của Tông Thủ trong vòng mười trượng!
Hắn vô ý thức lại liên tưởng tới Đàm Thu.
- Quả nhiên là ngươi!
Nhớ tới Lý Vô Hồi nói những lời cách đó không lâu, trong mắt Tuyệt Dục lập tức giật mình.
Cũng đem thân ảnh hai người này chính thức hợp lại.
Tư vị trong nội tâm vô cùng phức tạp. Đã có cảm khái, cũng có tức giận và mât mát.
Lại nhìn qua A Tị Hoàng Tọa bay tới gần Tông Thủ, trong lòng của hắn có ngũ vị tạp trần.
Đây là thánh khí thượng cổ hoàng đạo, hẳn là nhìn trúng thằng này? Đem thằng này xem như Hạng vương hay sao, sở hướng vô địch?
Dùng một địch sáu, trong sáu người không ai không phải là người tung hoành Vân Giới, thằng này lại không có nửa phần dấu hiệu bị thua.
Mà tương lai của Tông Thủ có thể sóng vai với Hạng vương, thậm chí có tư cách vượt qua!
Nhưng mà sau một khắc chiến ý của Tuyệt Dục lại hiện ra ngoài.
Hắn đã bao giờ cam tâm cúi đầu với ai hay chưa?
Bất Phá Kiếm Vực thật không? Hắn thật sự cho rằng phạm vi mười trượng đó không thể bị công pháp sao?
Cho dù là linh kim cứng rắn nhất trên đời thì hắn cũng đập nát cho bằng được.
Về phần cái gì Khung Vũ Sang Thế Lục cũng bị hắn ném ra khỏi đầu. Ai muốn thì đi lấy đi.
Trong nội tâm Tuyệt Dục biến đổi, kiếm của hắn cũng biên hóa.
Tông Thủ lập tức cảm ứng, kinh dị nhìn qua Tuyệt Dục. Không nghĩ ra thằng này bỗng nhiên nổi điên lại hung mãnh như vậy...
Lập tức không quan tâm, kỳ thật lúc này hắn không có tư cách phân tâm.
Thủy Lăng Ba từ khi nhìn thấy A Tị Hoàng Tọa bay tới chân của hắn, không biết sao càng thêm điên cuồng, cũng đồng dạng không có đi quan tâm tới Vũ Thư.
Mấy người còn lại cũng là như vậy. Gần như là sinh tử cừu địch với nhau, toàn lực ứng phó!
Áp lực của hắn càng mạnh hơn, một kiếm tiếp một kiếm, mỗi thời mỗi khắc đều có biến hóa.
Nhiều kh, hắn đều chỉ có dựa vào bản năng thiên chuy bách luyện của mình mà ứng phó, vô cùng cố sức.
Trong ngực không còn tức giận nữa, ngược lại là hưng phấn, kinh hỉ, cảm động không hiểu --
Mỗi một kiếm trong cảm nhận của hắn giông như đang lột xác! Như kén hóa bướm, linh động mờ ảo!
Bắt đầu là áp lực nặng nề, về sau là dần dần thích ứng.
Hoặc là không lâu sau đã thành thạo!
Nói đến kỳ quái, chiến đấu với sáu người này tình hình thì vô cùng kịch liệt. Nhưng mà khí cơ của A Tị Hoàng Tọa càng ngày càng hòa hợp với hắn.
Trong mơ hồ có ý niệm vui mừng truyền tới! Một người một vật cộng minh với nhau, cũng càng ngày càng mạnh, làm cho người ta không biết làm sao, vô cùng khó hiểu.
Thẳng qua một lát thì trong đầu của Tông Thủ chợt có linh quang xẹt qua trong đầu.
Thằng này đột nhiên đổi chủ ý là do hắn dùng một đối sáu hay sao?
Nếu là như vậy thì mấy người Thủy Lăng Ba sở dĩ điên lên không thèm quan tâm Vũ Thư làm hắn hiểu rồi.
Vô địch sao? Thật sự quá xem trọng mình!
Vốn muốn bật cười, mà khi vui vẻ vừa hiện ra trên môi của hắn. Tông Thủ chợt cảm thấy nội tâm chấn động, một ý niệm khác hiện ra trong đầu.
Sở cầu cả đời của hắn không phải là kiếm đạo cực kỳ, đứng trên đỉnh phong hay sao?
Muốn leo lên không chỉ có tâm chí kiên định, còn phải có ý chí vô địch!
Không cần nhát gan, cũng không cần khiêm nhượng!
Kiếm của Tông Thủ hắn vốn nên vô địch hậu thế mới được!
Tâm niệm này vừa hiện ra thì linh quang trong A Tị Hoàng Tọa càng ngày càng sáng, khiến người ta cơ hồ không dám nhìn thẳng.
Mà Tông Thủ có kiếm ý bá tuyệt ngang ngược cũng lần nữa khuếch tán, đem trọn mặt nước phía dưới bao trùm lấy!
Cũng đúng lúc này, dị biến nổi bật...
...
- Muội muội ngươi hôm nay phải lập gia đình, thành phi tần của người khác, vậy nên ngươi phải có bổn pâận mới được. Không nên suốt ngày chém chém giết giết và xã tắc. Đại Thương có vô số anh kiệt nên không thiếu một người.
Mùi rượu hun người, trong lầu các phiêu tán. Ngoài cửa sổ có vô số hoa đào ửng đỏ nở rộ.
Ý cảnh ưu mỹ, làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Nhưng màu hào khí trong lầu các này vô cùng nặng nề.
Gần cửa sổ có một nam một nữ đang ngồi đối diện, thần sắc cũng đạm mạc.
- Huynh trưởng đến nơi đây chỉ vì nói mấy câu này?
Trong mắt Khổng Dao đã không còn mê mang như ban đầu. Ngược lại là nhiều ra vài phần chê cười, cùng nhìn thấu tình đời. Cũng không biết là đang cười nhạo mình, là Tông Thủ hay là nam tử Khổng Tu trước mặt, là huynh trưởng trên danh nghĩa của nàng.
Lúc đầu Tông Thủ còn chưa để ý, thời điểm cộng minh càng thêm mãnh liệt thì không thể bỏ qua.
Hư ảnh hình rồng sau lưng cũng dần dần biến hóa, càng ngày càng linh động.
Một người một vật khí tức mênh mông cuồn cuộn cuốn lên bầu trời.
- Sớm không tới muộn không tới lại tới vào lúc này, nếu lúc trước đã không muốn thì bây giờ chạy tới đây làm cái gì?
Tự giễu cười cười, Tông Thủ nhắm hai mắt lại. Lại thây một kiếm của Nguyên Vô Thương lại chém tới xong thì một quyền của Thủy Lăng Ba cũng ngang trời xuất hiện. Một quyền của Thủy Lăng Ba mượn nhờ kiếm thế yểm hộ lại vừa lúc hắn lực cũ đã qua, lực mới không sinh.
Kịch chiến gần hai khác đối với mấy người kia đã dần dần sinh ra ăn ý, liên thủ hữu ý vô ý đều có phối hợp, cơ hồ là áp hắn không thở nổi.
Nếu vào lúc này hắn hơi có chút kém cỏi thì không cách nào ứng phó. Tự nhiên Tông Thủ cũng không tránh khỏi mắng to trong lòng sáu người này quá vô sỉ!
Sáu người liên thủ cũng đã là phạm vi. Không ngờ còn phối hợp? Đây không phải muốn mạng người.
Nhưng mà thời gian trôi qua, mỗi lần Tông Thủ xuất kiếm càng ngày càng mạch lạc, càng ngày càng linh động.
Mà Cửu Cửu Long Ảnh Kiếm dùng sáu người này này làm đá mài cũng từ từ hoàn mỹ rồi.
Áp lực mà mấy người này mang lại hắn không ngừng thích ứng, thời điểm sử dụng pháp tắc đại đạo chính thức hòa tan vào trong kiếm. Càng lúc càng hoàn mỹ vô khuyết --
Một kiếm của Nguyên Vô Thương tuy vô sỉ đột ngột, cũng may hắn Tông Thủ tùy thời tùy khắc đều có dư lực.
Chiến với sáu người này thì không thể chủ quan chút nào
Kiếm quang màu xanh lại không thể tưởng tượng nổi, bỗng dưng lại bị đánh gãy. Cách mười sáu trượng có nhận ảnh bay tới.
Vội vàng mà làm, Tông Thủ không thể không phân ra hai thành sức lực ứng phó. Lại một kiếm vô cùng ngưng tụ chém ra. BOANG... Một tiếng vang nhỏ, kiếm quang bị đánh tan, ngàn vạn linh bạo cũng biến mất vô ảnh vô tung.
Một kiếm này làm Tuyệt Dục cách đó không xa kinh hãi lên.
- Đây là, Bất Phá Kiếm Vực?
Kiếm của Tông Thủ mặc dù là cố ý che lấp. Nhưng mà lờ mờ có thể nhìn ra một ít bóng dáng của Thương Sinh Đạo ‘ Đàm Thu ’
Trong trận chiến mấy tháng trước Đàm Thu dùng Nguyên Nhất Âm Kiếm làm hắn ấn tượng khắc sâu! Cho dù đánh ra hơn vạn kiếm cũng không cách nào tới gần Đàm Thu, chính thức gọi đó là Bất Phá Kiếm Vực!
Mà lúc này Tông Thủ thi triển tuy là Cửu Cửu Long Ảnh. Nhưng mà bây giờ hồi tưởng lại thì sáu người bọn họ chưa ai từng tới gần người của Tông Thủ trong vòng mười trượng!
Hắn vô ý thức lại liên tưởng tới Đàm Thu.
- Quả nhiên là ngươi!
Nhớ tới Lý Vô Hồi nói những lời cách đó không lâu, trong mắt Tuyệt Dục lập tức giật mình.
Cũng đem thân ảnh hai người này chính thức hợp lại.
Tư vị trong nội tâm vô cùng phức tạp. Đã có cảm khái, cũng có tức giận và mât mát.
Lại nhìn qua A Tị Hoàng Tọa bay tới gần Tông Thủ, trong lòng của hắn có ngũ vị tạp trần.
Đây là thánh khí thượng cổ hoàng đạo, hẳn là nhìn trúng thằng này? Đem thằng này xem như Hạng vương hay sao, sở hướng vô địch?
Dùng một địch sáu, trong sáu người không ai không phải là người tung hoành Vân Giới, thằng này lại không có nửa phần dấu hiệu bị thua.
Mà tương lai của Tông Thủ có thể sóng vai với Hạng vương, thậm chí có tư cách vượt qua!
Nhưng mà sau một khắc chiến ý của Tuyệt Dục lại hiện ra ngoài.
Hắn đã bao giờ cam tâm cúi đầu với ai hay chưa?
Bất Phá Kiếm Vực thật không? Hắn thật sự cho rằng phạm vi mười trượng đó không thể bị công pháp sao?
Cho dù là linh kim cứng rắn nhất trên đời thì hắn cũng đập nát cho bằng được.
Về phần cái gì Khung Vũ Sang Thế Lục cũng bị hắn ném ra khỏi đầu. Ai muốn thì đi lấy đi.
Trong nội tâm Tuyệt Dục biến đổi, kiếm của hắn cũng biên hóa.
Tông Thủ lập tức cảm ứng, kinh dị nhìn qua Tuyệt Dục. Không nghĩ ra thằng này bỗng nhiên nổi điên lại hung mãnh như vậy...
Lập tức không quan tâm, kỳ thật lúc này hắn không có tư cách phân tâm.
Thủy Lăng Ba từ khi nhìn thấy A Tị Hoàng Tọa bay tới chân của hắn, không biết sao càng thêm điên cuồng, cũng đồng dạng không có đi quan tâm tới Vũ Thư.
Mấy người còn lại cũng là như vậy. Gần như là sinh tử cừu địch với nhau, toàn lực ứng phó!
Áp lực của hắn càng mạnh hơn, một kiếm tiếp một kiếm, mỗi thời mỗi khắc đều có biến hóa.
Nhiều kh, hắn đều chỉ có dựa vào bản năng thiên chuy bách luyện của mình mà ứng phó, vô cùng cố sức.
Trong ngực không còn tức giận nữa, ngược lại là hưng phấn, kinh hỉ, cảm động không hiểu --
Mỗi một kiếm trong cảm nhận của hắn giông như đang lột xác! Như kén hóa bướm, linh động mờ ảo!
Bắt đầu là áp lực nặng nề, về sau là dần dần thích ứng.
Hoặc là không lâu sau đã thành thạo!
Nói đến kỳ quái, chiến đấu với sáu người này tình hình thì vô cùng kịch liệt. Nhưng mà khí cơ của A Tị Hoàng Tọa càng ngày càng hòa hợp với hắn.
Trong mơ hồ có ý niệm vui mừng truyền tới! Một người một vật cộng minh với nhau, cũng càng ngày càng mạnh, làm cho người ta không biết làm sao, vô cùng khó hiểu.
Thẳng qua một lát thì trong đầu của Tông Thủ chợt có linh quang xẹt qua trong đầu.
Thằng này đột nhiên đổi chủ ý là do hắn dùng một đối sáu hay sao?
Nếu là như vậy thì mấy người Thủy Lăng Ba sở dĩ điên lên không thèm quan tâm Vũ Thư làm hắn hiểu rồi.
Vô địch sao? Thật sự quá xem trọng mình!
Vốn muốn bật cười, mà khi vui vẻ vừa hiện ra trên môi của hắn. Tông Thủ chợt cảm thấy nội tâm chấn động, một ý niệm khác hiện ra trong đầu.
Sở cầu cả đời của hắn không phải là kiếm đạo cực kỳ, đứng trên đỉnh phong hay sao?
Muốn leo lên không chỉ có tâm chí kiên định, còn phải có ý chí vô địch!
Không cần nhát gan, cũng không cần khiêm nhượng!
Kiếm của Tông Thủ hắn vốn nên vô địch hậu thế mới được!
Tâm niệm này vừa hiện ra thì linh quang trong A Tị Hoàng Tọa càng ngày càng sáng, khiến người ta cơ hồ không dám nhìn thẳng.
Mà Tông Thủ có kiếm ý bá tuyệt ngang ngược cũng lần nữa khuếch tán, đem trọn mặt nước phía dưới bao trùm lấy!
Cũng đúng lúc này, dị biến nổi bật...
...
- Muội muội ngươi hôm nay phải lập gia đình, thành phi tần của người khác, vậy nên ngươi phải có bổn pâận mới được. Không nên suốt ngày chém chém giết giết và xã tắc. Đại Thương có vô số anh kiệt nên không thiếu một người.
Mùi rượu hun người, trong lầu các phiêu tán. Ngoài cửa sổ có vô số hoa đào ửng đỏ nở rộ.
Ý cảnh ưu mỹ, làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Nhưng màu hào khí trong lầu các này vô cùng nặng nề.
Gần cửa sổ có một nam một nữ đang ngồi đối diện, thần sắc cũng đạm mạc.
- Huynh trưởng đến nơi đây chỉ vì nói mấy câu này?
Trong mắt Khổng Dao đã không còn mê mang như ban đầu. Ngược lại là nhiều ra vài phần chê cười, cùng nhìn thấu tình đời. Cũng không biết là đang cười nhạo mình, là Tông Thủ hay là nam tử Khổng Tu trước mặt, là huynh trưởng trên danh nghĩa của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.