Chương 472: Đừng hối hận. (2)
Khai Hoang
18/06/2014
Lúc này lại vô cùng vui vẻ, mà Tàng Kinh Ất Lâu này tự nhiên cũng có
giáp có bính. Ngụy Húc nói trong khung cảnh tàng thư ngàn vạn, chỉ sợ
đúng là không có nói sai.
Chợt ánh mắt của hắn nhìn xéo qua, lại trong thấy một đám nhân ảnh đang đi ra khỏi gian phòng khác. Quần áo và trang sức đủ loại, tuổi không đồng nhất, tu vị phần lớn là năm sáu giai, thấp nhất cũng không kém hơn tứ giai.
Tông Thủ hiện ra thần sắc ngoài ý muốn.
- Sư huynh, bổn đường Thương Sinh Đạo chúng ta còn có nhiều đệ tử như vậy?
Nhìn qua số lượng không chỉ ngàn vạn a?
- Là đệ tử Thương Sinh Đạo chúng ta, lại không phải bổn đường. Là đệ tử chân truyền tam tông lục môn đến Thương Sinh Khung Cảnh này. Một mặt mượn nhờ linh năng nơi này tu hành, một mặt là nghe giảng bài ở đây.
Hàn Phương cười cười, thuận miệng giải thích:
- Nhưng mà nhân thủ bổn đường Thương Sinh Đạo chúng ta kỳ thật không tính là ít. Có thể có tư cách lưu lại trên huyền mệnh kim sách vẻn vẹn chỉ hai mươi người mà thôi. Đệ tử đích truyền cũng chỉ đến đời thứ ba. Nhưng mà bàng chi này lại truyền xuống không ít đệ tử.
Câu nói đằng sau Tông Thủ lại không để ý. Chỉ hiếu kỳ câu trước.
- Nghe giảng bài, sư huynh có ý gì?
- Đây là lúc trước sư huynh của ngươi Ngụy Húc định ra quy củ. Tuy sư huynh của ngươi có chút không biết điều, nhưng mà điểm này lại làm cho người ta kính nể.
Hàn Phương vẫn thổn thức, lúc này thản nhiên nói:
- Thương Sinh Khung Cảnh hàng năm đều mời một ít trưởng bối trong môn đến khung cảnh giảng bài diễn giải. Người có tư cách này tu vi đều trên Linh Vũ tôn cảnh, thậm chí thỉnh thoảng còn có Tiên Cảnh quay về Thiên Sinh Khung Cảnh. Giảng bài trong khung cảnh so với sư tôn thụ nghiệp của bọn họ còn mạnh hơn không ít. Vì vậy tam tông lục môn cũng dùng đạt được tư cách tiến vào đây tu hành làm vinh quang. Tự nhiên cử động lần này cũng có củng cố tông môn, không để rất nhiều chi nhánh của Thương Sinh Đạo lục đục nội bộ với nhau.
Tông Thủ lập tức giật mình, biết được Thương Sinh Đạo có rất nhiều chi nhánh, nếu như lúc còn khai sáng giả còn tốt, nếu không có liên hệ với nhau thì sợ gì sớm muộn cũng phân liệt.
Ngụy Húc làm ra hành động này cực kỳ tuyệt diệu. Có tình nghĩa đồng môn học nghệ thì rất nhiều chi nhánh với nhau cũng là đồng môn.
Hẳn là thể chế đại học của ngàn vạn năm sau xuất hiện ở nơi này a? Đệ tử các tông của Thương Sinh Đạo cần phải có tư cách là nội môn hoặc chân truyền mới có thể học, chuyện này làm hắn âm thầm bội phục, Hàn Phương lại quay đầu nhìn qua với ánh mắt thâm ý, nhìn qua hắn nói:
- Như vậy sư đệ có từng nghĩ kỹ muốn dùng thân phận như thế nào mới có tư cách học tập tạp nghệ đây?
Trong lòng Tông Thủ nghe rõ ràng, phải tay vừa lộn đem một tấm lệnh bài hiện ra trong tay của hắn.
Thì ra tưởng rằng Ngụy Húc đem lệnh bài kia cho hắn là thuận tiện đem hắn từ Vân Giới, dùng thân phận đệ tử Thương Sinh Đạo hành tẩu, nhưng không chỉ có như vậy.
Chắc chắn trong Thương Sinh Khung Cảnh, đệ tử bổn đường tam tông lục môn chí ít cũng có vài vạn.
Nhiều người nhiều miệng, mình đúng là cần che dấu thân phận mới được.
Suy ngẫm một lát Tông Thủ cầm lấy lệnh bài trong tay, có chút nhoáng một cái sau đó chữ viết lại biến đổi.
Không ngờ là ‘Thương Sinh Đạo đệ tử nội môn Đàm Thu’!
Mà gương mặt Tông Thủ cũng biến ảo, biến thành hình ảnh kiếp trước. Nhưng mà Tông Thủ biến đổi gương mặt trở nên thành thục một ít, hồi phục bộ dáng đại thúc ba mươi tuổi.
Chỉ tiếc huyễn pháp lệnh bài này của hắn lại không thế nào đủ lực. Đổi tới đổi lui cũng chỉ hơn mười lăm tuổi một chút.
Cách đó không xa vừa mới đi tới thủy đàm. Nhìn qua thì Tông Thủ có chút nhập thần.
Gương mặt này hắn bao lâu rồi không có gặp? Tâm thần cũng giống như trước trở lại làm thiếu niên kiếm hoàng Đàm Thu.
- Bộ dạng này không tính là quá anh tuấn, cũng không xấu, lại phổ thông qua. Thân phận cũng chỉ là nội môn, ngươi ngược lại rất biết giấu tài.
Trong mắt Hàn Phương hiện ra một tia kinh dị, Tông Thủ biến ảo bộ dáng lúc này tuy bình thường, nhưng lại ẩn chứa khí tưc trời sinh tôn quý, lại hơi có khí chất sắc bén là không che dấu được.
Trong lòng cũn âm thầm mỉm cười, bộ dáng người này trong mắt người thông minh thì lung linh choi mắt, còn giấu cái gì mà giấu? Hắn nói tiếp:
- Chỉ tiếc nếu ngươi muốn đi vào Tàng Kinh Ất Lâu thậm chí là giáp lâu thì phải có tư cách đệ tử chân truyền mới được.
Tông Thủ bất đắc dĩ, đành phải đem chữ viết trên lệnh bài biến ảo lần nũa, đem nội môn đổi thành chân truyền. Lại ghi thêm ba chữ ' đời thứ ba '.
Hàn Phương cười cười, không đi quản hắn, lại nhìn qua bọn người Tông Nguyên.
Tông Thủ chợt tỉnh ngộ, Tông Nguyên này có danh khí vô song, có thể không kém gì hắn cả. Người nhận ra lai lịch của hắn không ít, cũng không biết huyễn pháp lệnh bài của hắn có thể sửa gương mặt người khác hay không?
Bỗng nhiên gương mặt Tông Nguyên khẽ động, cầm lệnh bài tín vật bản thân. Giờ phút này chữ viết ở phía trên cũng biến đổi, trực tiếp đổi tên thành hai chữ Tông Nhị.
Nhìn qua Tông Thủ làm lão đại, hắn làm lão nhị. Lại biến ảo dung nhan một chút đã trở nên hoàn toàn khác. Đồng dạng gương mặt anh tuấn đấy.
Trong nội tâm Tông Thủ lúc này mới tỉnh ngộ, lệnh bài tín vật của bọn người Tông Nguyên cũng là bảo vật đấy. Lấy ý ‘ tử mẫu ’ mà biên hóa với nhau.
Nhược Thủy cũng học theo, đem tên của mình đổi thành Thủy Ngược. Sơ Tuyết vốn không biết chính nên thay tên của nàng thế nào, thấy Nhược Thủy đảo tên của mình thì yên tâm. Đồng dạng cũng đảo tên thành Tuyết Sơ.
Nháy mắt bộ dáng của ba người khác với trước kia, chỉ có Sư Nhược Lan tuổi còn nhỏ. Đoán chừng cũng không ai nhận ra nên không cần đổi tên sửa dung mạo.
Dù sao thân phận này hắn không dùng bao lâu cả.
Sau khi đổi diện mạo Hàn Phương liền mang theo đoàn người Tông Thủ đi xuyên qua khung cảnh, giới thiệu kiến trúc các nơi.
Cái gì Tàng kinh lâu, Giảng Kinh Đường, Luyện Đan Lâu... đầy đủ mọi thứ.
Tông Thủ cảm thấy hứng thú nhất lại chính là chỗ giảng bài. Mỗi lần trải qua thì ngừng chân nghe một chút.
Nhưng mà sau khi nghe mấy lần lại âm thầm cảm thấy thất vọng. Thương Sinh Đạo mới những giảng sư này tiêu chuẩn cực cao.
Nhưng mà từ khi hắn ở Tụ Long Sơn triệt để nắm giữ kiếm phách, những võ đạo áo nghĩa này trở nên nông cạn, không có nửa phần bổ ích.
Chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi, nhưng mà có vài chỗ giảng linh pháp Linh Sư thì hắn lại kinh hỉ.
Đang lo không có truyền thừa linh pháp chính tông, mà Thương Sinh Đạo giảng sư đang giảng chính là trụ cột của linh pháp, chẳng những tường tận minh mạch, hơn nữa cũng không có dày đặc tối nghĩa như những điển tịch Linh Sư, đúng là gãi trúng chỗ ngứa của hắn.
Nếu không phải Hàn Phương không kiên nhẫn thúc dục, Tông Thủ hận không thể đi vào nghe giảng bài.
Tổng cộng mười lăm Giảng Kinh Đường, cực kỳ quảng đại, mỗi chỗ có thể chứa ba ngàn người. Linh Pháp Đường chỉ có ba, Võ Đạo Đường có mười hai.
Chợt ánh mắt của hắn nhìn xéo qua, lại trong thấy một đám nhân ảnh đang đi ra khỏi gian phòng khác. Quần áo và trang sức đủ loại, tuổi không đồng nhất, tu vị phần lớn là năm sáu giai, thấp nhất cũng không kém hơn tứ giai.
Tông Thủ hiện ra thần sắc ngoài ý muốn.
- Sư huynh, bổn đường Thương Sinh Đạo chúng ta còn có nhiều đệ tử như vậy?
Nhìn qua số lượng không chỉ ngàn vạn a?
- Là đệ tử Thương Sinh Đạo chúng ta, lại không phải bổn đường. Là đệ tử chân truyền tam tông lục môn đến Thương Sinh Khung Cảnh này. Một mặt mượn nhờ linh năng nơi này tu hành, một mặt là nghe giảng bài ở đây.
Hàn Phương cười cười, thuận miệng giải thích:
- Nhưng mà nhân thủ bổn đường Thương Sinh Đạo chúng ta kỳ thật không tính là ít. Có thể có tư cách lưu lại trên huyền mệnh kim sách vẻn vẹn chỉ hai mươi người mà thôi. Đệ tử đích truyền cũng chỉ đến đời thứ ba. Nhưng mà bàng chi này lại truyền xuống không ít đệ tử.
Câu nói đằng sau Tông Thủ lại không để ý. Chỉ hiếu kỳ câu trước.
- Nghe giảng bài, sư huynh có ý gì?
- Đây là lúc trước sư huynh của ngươi Ngụy Húc định ra quy củ. Tuy sư huynh của ngươi có chút không biết điều, nhưng mà điểm này lại làm cho người ta kính nể.
Hàn Phương vẫn thổn thức, lúc này thản nhiên nói:
- Thương Sinh Khung Cảnh hàng năm đều mời một ít trưởng bối trong môn đến khung cảnh giảng bài diễn giải. Người có tư cách này tu vi đều trên Linh Vũ tôn cảnh, thậm chí thỉnh thoảng còn có Tiên Cảnh quay về Thiên Sinh Khung Cảnh. Giảng bài trong khung cảnh so với sư tôn thụ nghiệp của bọn họ còn mạnh hơn không ít. Vì vậy tam tông lục môn cũng dùng đạt được tư cách tiến vào đây tu hành làm vinh quang. Tự nhiên cử động lần này cũng có củng cố tông môn, không để rất nhiều chi nhánh của Thương Sinh Đạo lục đục nội bộ với nhau.
Tông Thủ lập tức giật mình, biết được Thương Sinh Đạo có rất nhiều chi nhánh, nếu như lúc còn khai sáng giả còn tốt, nếu không có liên hệ với nhau thì sợ gì sớm muộn cũng phân liệt.
Ngụy Húc làm ra hành động này cực kỳ tuyệt diệu. Có tình nghĩa đồng môn học nghệ thì rất nhiều chi nhánh với nhau cũng là đồng môn.
Hẳn là thể chế đại học của ngàn vạn năm sau xuất hiện ở nơi này a? Đệ tử các tông của Thương Sinh Đạo cần phải có tư cách là nội môn hoặc chân truyền mới có thể học, chuyện này làm hắn âm thầm bội phục, Hàn Phương lại quay đầu nhìn qua với ánh mắt thâm ý, nhìn qua hắn nói:
- Như vậy sư đệ có từng nghĩ kỹ muốn dùng thân phận như thế nào mới có tư cách học tập tạp nghệ đây?
Trong lòng Tông Thủ nghe rõ ràng, phải tay vừa lộn đem một tấm lệnh bài hiện ra trong tay của hắn.
Thì ra tưởng rằng Ngụy Húc đem lệnh bài kia cho hắn là thuận tiện đem hắn từ Vân Giới, dùng thân phận đệ tử Thương Sinh Đạo hành tẩu, nhưng không chỉ có như vậy.
Chắc chắn trong Thương Sinh Khung Cảnh, đệ tử bổn đường tam tông lục môn chí ít cũng có vài vạn.
Nhiều người nhiều miệng, mình đúng là cần che dấu thân phận mới được.
Suy ngẫm một lát Tông Thủ cầm lấy lệnh bài trong tay, có chút nhoáng một cái sau đó chữ viết lại biến đổi.
Không ngờ là ‘Thương Sinh Đạo đệ tử nội môn Đàm Thu’!
Mà gương mặt Tông Thủ cũng biến ảo, biến thành hình ảnh kiếp trước. Nhưng mà Tông Thủ biến đổi gương mặt trở nên thành thục một ít, hồi phục bộ dáng đại thúc ba mươi tuổi.
Chỉ tiếc huyễn pháp lệnh bài này của hắn lại không thế nào đủ lực. Đổi tới đổi lui cũng chỉ hơn mười lăm tuổi một chút.
Cách đó không xa vừa mới đi tới thủy đàm. Nhìn qua thì Tông Thủ có chút nhập thần.
Gương mặt này hắn bao lâu rồi không có gặp? Tâm thần cũng giống như trước trở lại làm thiếu niên kiếm hoàng Đàm Thu.
- Bộ dạng này không tính là quá anh tuấn, cũng không xấu, lại phổ thông qua. Thân phận cũng chỉ là nội môn, ngươi ngược lại rất biết giấu tài.
Trong mắt Hàn Phương hiện ra một tia kinh dị, Tông Thủ biến ảo bộ dáng lúc này tuy bình thường, nhưng lại ẩn chứa khí tưc trời sinh tôn quý, lại hơi có khí chất sắc bén là không che dấu được.
Trong lòng cũn âm thầm mỉm cười, bộ dáng người này trong mắt người thông minh thì lung linh choi mắt, còn giấu cái gì mà giấu? Hắn nói tiếp:
- Chỉ tiếc nếu ngươi muốn đi vào Tàng Kinh Ất Lâu thậm chí là giáp lâu thì phải có tư cách đệ tử chân truyền mới được.
Tông Thủ bất đắc dĩ, đành phải đem chữ viết trên lệnh bài biến ảo lần nũa, đem nội môn đổi thành chân truyền. Lại ghi thêm ba chữ ' đời thứ ba '.
Hàn Phương cười cười, không đi quản hắn, lại nhìn qua bọn người Tông Nguyên.
Tông Thủ chợt tỉnh ngộ, Tông Nguyên này có danh khí vô song, có thể không kém gì hắn cả. Người nhận ra lai lịch của hắn không ít, cũng không biết huyễn pháp lệnh bài của hắn có thể sửa gương mặt người khác hay không?
Bỗng nhiên gương mặt Tông Nguyên khẽ động, cầm lệnh bài tín vật bản thân. Giờ phút này chữ viết ở phía trên cũng biến đổi, trực tiếp đổi tên thành hai chữ Tông Nhị.
Nhìn qua Tông Thủ làm lão đại, hắn làm lão nhị. Lại biến ảo dung nhan một chút đã trở nên hoàn toàn khác. Đồng dạng gương mặt anh tuấn đấy.
Trong nội tâm Tông Thủ lúc này mới tỉnh ngộ, lệnh bài tín vật của bọn người Tông Nguyên cũng là bảo vật đấy. Lấy ý ‘ tử mẫu ’ mà biên hóa với nhau.
Nhược Thủy cũng học theo, đem tên của mình đổi thành Thủy Ngược. Sơ Tuyết vốn không biết chính nên thay tên của nàng thế nào, thấy Nhược Thủy đảo tên của mình thì yên tâm. Đồng dạng cũng đảo tên thành Tuyết Sơ.
Nháy mắt bộ dáng của ba người khác với trước kia, chỉ có Sư Nhược Lan tuổi còn nhỏ. Đoán chừng cũng không ai nhận ra nên không cần đổi tên sửa dung mạo.
Dù sao thân phận này hắn không dùng bao lâu cả.
Sau khi đổi diện mạo Hàn Phương liền mang theo đoàn người Tông Thủ đi xuyên qua khung cảnh, giới thiệu kiến trúc các nơi.
Cái gì Tàng kinh lâu, Giảng Kinh Đường, Luyện Đan Lâu... đầy đủ mọi thứ.
Tông Thủ cảm thấy hứng thú nhất lại chính là chỗ giảng bài. Mỗi lần trải qua thì ngừng chân nghe một chút.
Nhưng mà sau khi nghe mấy lần lại âm thầm cảm thấy thất vọng. Thương Sinh Đạo mới những giảng sư này tiêu chuẩn cực cao.
Nhưng mà từ khi hắn ở Tụ Long Sơn triệt để nắm giữ kiếm phách, những võ đạo áo nghĩa này trở nên nông cạn, không có nửa phần bổ ích.
Chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi, nhưng mà có vài chỗ giảng linh pháp Linh Sư thì hắn lại kinh hỉ.
Đang lo không có truyền thừa linh pháp chính tông, mà Thương Sinh Đạo giảng sư đang giảng chính là trụ cột của linh pháp, chẳng những tường tận minh mạch, hơn nữa cũng không có dày đặc tối nghĩa như những điển tịch Linh Sư, đúng là gãi trúng chỗ ngứa của hắn.
Nếu không phải Hàn Phương không kiên nhẫn thúc dục, Tông Thủ hận không thể đi vào nghe giảng bài.
Tổng cộng mười lăm Giảng Kinh Đường, cực kỳ quảng đại, mỗi chỗ có thể chứa ba ngàn người. Linh Pháp Đường chỉ có ba, Võ Đạo Đường có mười hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.