Chương 86: Dùng hồn ngự kiếm
Khai Hoang
14/03/2014
Sắc mặt Cao Dật trắng bệch không còn chút máu. Không lâu trước đó, hắn cũng là một trong số những người coi Tông Thủ là phế vật.
- Nhân vật thiên tài như thế, nói nói hắn là phế nhân?
Sắc mặt Cao Dật trắng bệch không còn chút máu. Không lâu trước đó, hắn cũng là một trông số những người coi Tông Thủ là phế vật.
Đông Lâm Vân Giới, chỉ cần là Võ sư phần lớn đều tinh thông cung mã. Nhưng giống như Tông Thủ có tiễn thuật tinh diệu như vậy là vạn người không có một, nghìn vạn người cũng không tìm ra một người.
Có thể ở trong vài lần giương cung bắn hai mươi mũi tên càng không có khả năng là phế vật không hề có thực lực trong tưởng tượng của hắn.
Mười ba tuổi thất mạch Bí Võ Sư, vô luận phóng ở nơi nào đều đủ làm cho thế nhân chấn động.
Người này như thế hao hết tâm tư che dấu thực lực, đến cùng là vì cái gì? Hắn thật sự là thân song mạch trong truyền thuyết?
Buồn cười chính mình lúc trước lại hồ đồ không phát giác ra khác thường.
Tâm cơ như thế, thiên phú như thế nếu như chờ được kẻ này lớn hơn một chút thì sẽ thế nào?
Trong lòng hắn không khỏi cả kinh lại sợ hãi nổi lên tâm tư giết người, hắn đưa mứt nhìn về phía lão giả họ Mễ, lại chỉ thấy lão nhân thoáng suy ngẫm thì lắc đầu:
- Sự tình đã nháo đại, che dấu cũng vô ích. Chờ ngày sau lại nói. Kẻ này có chút bổn sự nhưng chúng ta giết hắn vẫn giống như giết chó, hắn đã dấu diếm thực lực lại cứ ẩn nhẫn sẽ không có người không tha cho hắn...
Sau đó lão đột nhiên quất mạnh, Ngự Phong Câu bỗng nhiên gia tốc, thần sắc Cao Dật trầm xuống lạnh lùng nhìn thoáng qua sau lưng, hừ nhẹ một tiếng bao hàm sát cơ đồng dạng theo sát phía sau. Hắn âm thầm mỉm cười tự phụ xưa nay bình tĩnh lại lại thiếu chút nữa vì một kẻ sắp chết rối loạn.
Bỗng dưng một tiếng Sư rống vang vọng ở hậu phương, râu tóc Liêm Vĩ Sư giận dữ, mắt thấy mười tên kỵ sĩ trước mặt vừa rồi đằng đằng sát khí trong khoảnh khắc liền tan thành mây khói. Lập tức khí thế phục chấn, Linh Năng tán đi bỗng nhiên phục tụ, tức giận gào thét khiến vài thớt Đạp Vân Câu đang đứng bối rối phát ra những tiếng hí hoảng sợ.
Tiếp theo nó tung người lên vọt qua những Đạp Vân Câu và người trên mặt đất, bỏ rơi hai gã kỵ sĩ phía sau vọt tới.
Bất quá lúc này hai thớt Ngự Phong Câu phía trước đã gia tốc. Vô luận là Cao Dật hay là tiên thiên Võ sư kia cũng không có ý chiến một trận, sau khi bỏ rơi vài tên kị sĩ thì nhanh chóng mất hút.
Tốc độ Liêm Vĩ Sư vẫn cảm thấy thua xa, chỉ là sức bật thoáng mạnh chút ít. Bản thân thương thế không nhẹ mà trước đó đã chạy đi mấy ngàn trượng lộ ra vẻ mệt mỏi. Chỉ một lát sau khoảng cách cả hai càng kéo càng xa.
Củng Hân Nhiên thấy thế khẽ thở phào nhẹ nhõm, tâm tình cũng không biết rốt cuộc là an tâm hay là tiếc nuối, nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cao Dật, chỉ cảm thấy từng cảm giác, mắt hoa tập kích vào tuỷ não.
Sơ Tuyết cũng tức giận phiền muộn một hồi nhưng tâm thần khẽ buông lỏng. Không có thể tru sát Cao Dật thật làm người khác tiếc nuối nhưng không thể đối mặt tiên thiên Võ sư ia cũng làm cho nàng trút được gánh nặng.
Thần sắc Tông Thủ đạm mạc không biểu lộ, chỉ là điện mang trong mắt lập loè không dứt, một tia huyết hồng chi ý ẩn hàm trong đó điên cuồng thô bạo không lui đi mà ngược lại càng thấy nồng đậm.
Bỗng nhiên lông mày hắn nhíu lại nhìn về phía phía trước. Chỉ thấy Ngự Phong Câu dần dần đi xa mang theo vẻ trào phúng của Cao Dật, xa xa trông lại, sát ý tất hiện.
Hai gã kỵ sĩ bị bỏ qua phía sau cũng dần dần đuổi theo, ngay cả mấy tên kỵ sĩ bị mất ngựa cũng nhao nhao đứng lên chạy theo.
Mắt thấy ngựa của hai người kia sắp biến khỏi tầm mắt mình, hai gã kỵ sĩ cũng cách hắn còn mười trượng, trong lồng ngực Tông Thủ trở nên lạnh lẽo.
Cũng không cảm giác không cam lòng, cũng không thấy phiền muộn, chỉ có sát cơ quá lớn trước đó chưa từng có sôi trào trong đáy lòng khó chịu đến cơ hồ làm hắn không cách nào thở dốc.
Sơ Tuyết một tiếng than nhẹ kết một thủ ấn khiến cho Hàn Minh Hổ bên cạnh hướng sau lưng, sau đó đè kiếm bên eo, đang muốn từ lưng cự sư nhảy xuống thì bỗng nhiên nghe được phía trước Tông Thủ cười khẽ một tiếng, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng phảng phất là ẩn chứa hàn ý vô tận lại mang theo vài phần kiên quyết cùng không bị trói buộc.
- Tuyết Nhi, chút nữa phải nhờ nàng thay ta chiếu cố thân thể này. Cao Dật chưa trừ diệt, tâm niệm của ta khó mà yên.
- Thiếu chủ, thân thể.
Sơ Tuyết lập tức kinh ngạc, còn chưa chờ nàng kịp phản ứng, liền chỉ cảm thấy trong vòng mười trượng bốn phía đột nhiên âm lực bao phủ. Thân hình Tông Thủ phía trước cũng bỗng nhiên mềm nhũn ngã về phía sau, nàng vội vàng đưa tay vịn chặt, vừa lúc trông thấy , cái ót Tông Thủ bay lên một đoàn sương mù. Trong lúc mơ hồ, bên tai tựa hồ nghe thấy thanh âm của Tông Thủ.
Đồng dạng là trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng, sát ý xông lên trời phảng phất chuông lớn bên cạnh, sét đánh ngang tai.
- Ta có thể tha cho vạn người nhưng duy nhất một mình ngươi thì không thể.
Âm thanh vừa dứt thì lại chỉ nghe một tiếng thanh minh. Phù đao lá liễu tùy thân trong tay áo của Tông Thủ theo đoàn khói xanh bỗng nhiên ly thể mà đi. Tùng Văn Phong Kiếm cắm ở đầu Liêm Vĩ Sư cũng bị một cổ lực lượng cường hành rút lên bay vút lên không trung.
Thanh âm kiếm khiếu chấn động cánh đồng hoang vu, vài tên kỵ sĩ đằng sau vô ý thức hơi kinh hãi.
Ngay cả hai người lão giả họ Mễ cùng Cao Dật phía trước đã cách mấy trăm trượng cũng lần nữa kinh ngạc mà quay đầu nhìn lại.
Khi trông thấy vậy khói xanh dâng lên, lão giả họ Mễ không khỏi kinh dị một tiếng:
- Kẻ này chẳng những là mở đến thân luân thất mạch, rõ ràng còn linh võ song tu!
Cao Dật cũng cả kinh cơ hồ im bặt, một lát rồi lại khinh thường cười cười:
- Quả thực chính là thất tâm phong rồi, một kẻ chỉ tới Dưỡng Linh Cảnh rõ ràng cũng dám Xuất Thần Dạ Du vào lúc này, thật không sợ cương phong chém giết...
Tiếng nói chưa dứt thì đột nhiên ngừng phắt lại, chỉ thấy đoàn khói nhẹ sắp tán bỗng nhiên lóng lánh một đoàn lưới điện màu tím bao vây sương mù ở bên trong tụ thành một đoàn, không chịu ảnh hưởng của cương phong chút nào.
Rồi sau đó sau một khắc lại thấy một đoàn ánh trăng màu xanh trắng xuất hiện giữa không trung khiến cho đồng tử Cao Dật trợn lên, lão nhân họ Mễ cũng hơi hơi ngưng trọng.
Kiếm quang như nguyệt chỉ nhẹ nhàng vút lên đã tới bên cạnh hai tên kỵ sĩ, đột nhiên đầu lâu bay cao, hai đạo huyết quang phun ra.
Chỉ trong nháy mắt một kiếm chặt đầu!
Bóng kiếm lóng lánh, nguyên khí sinh cơ của hai tên Bí Võ Sư đều bị thôn phệ, thi thể trong chốc lát chuyển thành tái nhợt.
Tông Thủ giờ phút này cũng cảm thấy hồn niệm của chính mình phảng phất bị xé rách từng đợt, dùng thân thể nguyên hồn thi triển Thôn Thiên Nguyên Hóa Đại Pháp rất bất đồng. Theo nguyên lực tinh khí mũi kiếm quán chú vào, ý niệm hai tên Bí Võ Sư còn sót lại cũng đồng dạng theo đuôi tới trùng kích khiến cho hắn tạp niệm lộn xộn, hiểm hiểm duy trì không nổi nguyên hồn ý thức của mình.
- Nhân vật thiên tài như thế, nói nói hắn là phế nhân?
Sắc mặt Cao Dật trắng bệch không còn chút máu. Không lâu trước đó, hắn cũng là một trông số những người coi Tông Thủ là phế vật.
Đông Lâm Vân Giới, chỉ cần là Võ sư phần lớn đều tinh thông cung mã. Nhưng giống như Tông Thủ có tiễn thuật tinh diệu như vậy là vạn người không có một, nghìn vạn người cũng không tìm ra một người.
Có thể ở trong vài lần giương cung bắn hai mươi mũi tên càng không có khả năng là phế vật không hề có thực lực trong tưởng tượng của hắn.
Mười ba tuổi thất mạch Bí Võ Sư, vô luận phóng ở nơi nào đều đủ làm cho thế nhân chấn động.
Người này như thế hao hết tâm tư che dấu thực lực, đến cùng là vì cái gì? Hắn thật sự là thân song mạch trong truyền thuyết?
Buồn cười chính mình lúc trước lại hồ đồ không phát giác ra khác thường.
Tâm cơ như thế, thiên phú như thế nếu như chờ được kẻ này lớn hơn một chút thì sẽ thế nào?
Trong lòng hắn không khỏi cả kinh lại sợ hãi nổi lên tâm tư giết người, hắn đưa mứt nhìn về phía lão giả họ Mễ, lại chỉ thấy lão nhân thoáng suy ngẫm thì lắc đầu:
- Sự tình đã nháo đại, che dấu cũng vô ích. Chờ ngày sau lại nói. Kẻ này có chút bổn sự nhưng chúng ta giết hắn vẫn giống như giết chó, hắn đã dấu diếm thực lực lại cứ ẩn nhẫn sẽ không có người không tha cho hắn...
Sau đó lão đột nhiên quất mạnh, Ngự Phong Câu bỗng nhiên gia tốc, thần sắc Cao Dật trầm xuống lạnh lùng nhìn thoáng qua sau lưng, hừ nhẹ một tiếng bao hàm sát cơ đồng dạng theo sát phía sau. Hắn âm thầm mỉm cười tự phụ xưa nay bình tĩnh lại lại thiếu chút nữa vì một kẻ sắp chết rối loạn.
Bỗng dưng một tiếng Sư rống vang vọng ở hậu phương, râu tóc Liêm Vĩ Sư giận dữ, mắt thấy mười tên kỵ sĩ trước mặt vừa rồi đằng đằng sát khí trong khoảnh khắc liền tan thành mây khói. Lập tức khí thế phục chấn, Linh Năng tán đi bỗng nhiên phục tụ, tức giận gào thét khiến vài thớt Đạp Vân Câu đang đứng bối rối phát ra những tiếng hí hoảng sợ.
Tiếp theo nó tung người lên vọt qua những Đạp Vân Câu và người trên mặt đất, bỏ rơi hai gã kỵ sĩ phía sau vọt tới.
Bất quá lúc này hai thớt Ngự Phong Câu phía trước đã gia tốc. Vô luận là Cao Dật hay là tiên thiên Võ sư kia cũng không có ý chiến một trận, sau khi bỏ rơi vài tên kị sĩ thì nhanh chóng mất hút.
Tốc độ Liêm Vĩ Sư vẫn cảm thấy thua xa, chỉ là sức bật thoáng mạnh chút ít. Bản thân thương thế không nhẹ mà trước đó đã chạy đi mấy ngàn trượng lộ ra vẻ mệt mỏi. Chỉ một lát sau khoảng cách cả hai càng kéo càng xa.
Củng Hân Nhiên thấy thế khẽ thở phào nhẹ nhõm, tâm tình cũng không biết rốt cuộc là an tâm hay là tiếc nuối, nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cao Dật, chỉ cảm thấy từng cảm giác, mắt hoa tập kích vào tuỷ não.
Sơ Tuyết cũng tức giận phiền muộn một hồi nhưng tâm thần khẽ buông lỏng. Không có thể tru sát Cao Dật thật làm người khác tiếc nuối nhưng không thể đối mặt tiên thiên Võ sư ia cũng làm cho nàng trút được gánh nặng.
Thần sắc Tông Thủ đạm mạc không biểu lộ, chỉ là điện mang trong mắt lập loè không dứt, một tia huyết hồng chi ý ẩn hàm trong đó điên cuồng thô bạo không lui đi mà ngược lại càng thấy nồng đậm.
Bỗng nhiên lông mày hắn nhíu lại nhìn về phía phía trước. Chỉ thấy Ngự Phong Câu dần dần đi xa mang theo vẻ trào phúng của Cao Dật, xa xa trông lại, sát ý tất hiện.
Hai gã kỵ sĩ bị bỏ qua phía sau cũng dần dần đuổi theo, ngay cả mấy tên kỵ sĩ bị mất ngựa cũng nhao nhao đứng lên chạy theo.
Mắt thấy ngựa của hai người kia sắp biến khỏi tầm mắt mình, hai gã kỵ sĩ cũng cách hắn còn mười trượng, trong lồng ngực Tông Thủ trở nên lạnh lẽo.
Cũng không cảm giác không cam lòng, cũng không thấy phiền muộn, chỉ có sát cơ quá lớn trước đó chưa từng có sôi trào trong đáy lòng khó chịu đến cơ hồ làm hắn không cách nào thở dốc.
Sơ Tuyết một tiếng than nhẹ kết một thủ ấn khiến cho Hàn Minh Hổ bên cạnh hướng sau lưng, sau đó đè kiếm bên eo, đang muốn từ lưng cự sư nhảy xuống thì bỗng nhiên nghe được phía trước Tông Thủ cười khẽ một tiếng, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng phảng phất là ẩn chứa hàn ý vô tận lại mang theo vài phần kiên quyết cùng không bị trói buộc.
- Tuyết Nhi, chút nữa phải nhờ nàng thay ta chiếu cố thân thể này. Cao Dật chưa trừ diệt, tâm niệm của ta khó mà yên.
- Thiếu chủ, thân thể.
Sơ Tuyết lập tức kinh ngạc, còn chưa chờ nàng kịp phản ứng, liền chỉ cảm thấy trong vòng mười trượng bốn phía đột nhiên âm lực bao phủ. Thân hình Tông Thủ phía trước cũng bỗng nhiên mềm nhũn ngã về phía sau, nàng vội vàng đưa tay vịn chặt, vừa lúc trông thấy , cái ót Tông Thủ bay lên một đoàn sương mù. Trong lúc mơ hồ, bên tai tựa hồ nghe thấy thanh âm của Tông Thủ.
Đồng dạng là trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng, sát ý xông lên trời phảng phất chuông lớn bên cạnh, sét đánh ngang tai.
- Ta có thể tha cho vạn người nhưng duy nhất một mình ngươi thì không thể.
Âm thanh vừa dứt thì lại chỉ nghe một tiếng thanh minh. Phù đao lá liễu tùy thân trong tay áo của Tông Thủ theo đoàn khói xanh bỗng nhiên ly thể mà đi. Tùng Văn Phong Kiếm cắm ở đầu Liêm Vĩ Sư cũng bị một cổ lực lượng cường hành rút lên bay vút lên không trung.
Thanh âm kiếm khiếu chấn động cánh đồng hoang vu, vài tên kỵ sĩ đằng sau vô ý thức hơi kinh hãi.
Ngay cả hai người lão giả họ Mễ cùng Cao Dật phía trước đã cách mấy trăm trượng cũng lần nữa kinh ngạc mà quay đầu nhìn lại.
Khi trông thấy vậy khói xanh dâng lên, lão giả họ Mễ không khỏi kinh dị một tiếng:
- Kẻ này chẳng những là mở đến thân luân thất mạch, rõ ràng còn linh võ song tu!
Cao Dật cũng cả kinh cơ hồ im bặt, một lát rồi lại khinh thường cười cười:
- Quả thực chính là thất tâm phong rồi, một kẻ chỉ tới Dưỡng Linh Cảnh rõ ràng cũng dám Xuất Thần Dạ Du vào lúc này, thật không sợ cương phong chém giết...
Tiếng nói chưa dứt thì đột nhiên ngừng phắt lại, chỉ thấy đoàn khói nhẹ sắp tán bỗng nhiên lóng lánh một đoàn lưới điện màu tím bao vây sương mù ở bên trong tụ thành một đoàn, không chịu ảnh hưởng của cương phong chút nào.
Rồi sau đó sau một khắc lại thấy một đoàn ánh trăng màu xanh trắng xuất hiện giữa không trung khiến cho đồng tử Cao Dật trợn lên, lão nhân họ Mễ cũng hơi hơi ngưng trọng.
Kiếm quang như nguyệt chỉ nhẹ nhàng vút lên đã tới bên cạnh hai tên kỵ sĩ, đột nhiên đầu lâu bay cao, hai đạo huyết quang phun ra.
Chỉ trong nháy mắt một kiếm chặt đầu!
Bóng kiếm lóng lánh, nguyên khí sinh cơ của hai tên Bí Võ Sư đều bị thôn phệ, thi thể trong chốc lát chuyển thành tái nhợt.
Tông Thủ giờ phút này cũng cảm thấy hồn niệm của chính mình phảng phất bị xé rách từng đợt, dùng thân thể nguyên hồn thi triển Thôn Thiên Nguyên Hóa Đại Pháp rất bất đồng. Theo nguyên lực tinh khí mũi kiếm quán chú vào, ý niệm hai tên Bí Võ Sư còn sót lại cũng đồng dạng theo đuôi tới trùng kích khiến cho hắn tạp niệm lộn xộn, hiểm hiểm duy trì không nổi nguyên hồn ý thức của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.