Thần Hoàng

Chương 1494: Dương Minh luận chiến. (1)

Khai Hoang

18/11/2014

- Quân thượng, linh thạch của Đại Kiền ta không còn nhiều lắm, lại cần nuôi quân. Không bằng chủ yếu là khai thác linh pháp võ học, điều kiện của quân thượng cũng thấp đi một chút. Giết một trăm đệ tủ ma giáo có thể còn linh pháp võ học thất đẳng. Muốn đạt được bát đẳng thì phải giết trên một nghìn đệ tử Ma giáo, hoặc ít nhất là mười vị Linh cảnh ma tu mới được. Cửu đẳng thì cần mười vị Tiên cảnh…

Công pháp của Ma giáo rất kì dị, có thể kiểm tra từ hộ thể, nên không sợ người ta bày trò gian dối…!

Tông Thủ hơi mở mắt, không cho ý kiến nào, cũng là ý chấp nhận.

Lúc này bầu trời bên ngoài đều dần dần yên ổn lại. thế lực tam giáo Đạo-Ma-Nho bày ra Vô Thượng Chu Thiên Cấm Không Tuyệt Vực Ma Cấm đại trận, sớm đã tìm cơ hội bỏ chạy.

Mà thần niệm của mấy vị Chí cảnh cũng lại tràn ngập không trung.

Tản vào những tầng mây ở khoảng không trên chiến trường, từng tia ánh sáng mắt trời chiếu xuống. các đạo binh của tư gia sớm đã bị Tông Nguyên thống lĩnh Huyết Vân kỵ trùng kích triệt để. Đến lúc ấy cũng mất hết sức chống cự đành phải quy hàng.

Ánh mắt Tông Thủ lãnh liệt nhìn về phía xa hư không. Mấy người kia tuy đi rồi nhưng ý niệm vẫn thu hút sự tập trung của hắn, quanh quẩn không tiêu tan.

Một tia ác ý, trùng kích đến.

Tông Thủ cười nhạt, cũng không dè chừng sợ hãi. Mấy vị Chí cảnh nếu không tự mình ra tay thì mấy thần niệm này khó mà áp chế được hắn!

Lúc Tông Thủ nhìn lên bầu tròi, các chiến sĩ trên chiến trường lại đang nhìn hắn.

Cột khí màu trắng theo âm duong đinh tâm châm âm lực tiêu tán, rồi biến mất không vết tích. Khiếu Nhật cũng thu hồi hình dáng Kỳ Lân, dáng vẻ lười biếng ghé vào vai Tông Thủ.

Trong lúc ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống, ánh sáng bảy màu xung quanh cỗ xe bạch ngọc không ngừng xao động, thể hiện sự thần thánh không gì sánh được.

- Thần Vương!

Một người quỳ xuống, vạn người trên chiến trường cũng theo đó quỳ xuống hô vang.

- Thần quân muôn năm!

- Quân đội Đại Kiền không gì có thể khắc chế, không gì có thể đánh bại!

Tiếng hô dậy núi vang sông, như sóng triều ập đến. Trương Hoài cũng cười, cũng như vậy mà quỳ bái:

- Danh không chính thì ngôn bất thuận. Thần xin bệ hạ xưng đế!



Kiền Thiên sơn thành, tất cả các vị khách ngồi kín bên trong đều là người mới đến.

Không phải là thời gian chiến tranh của Đại Thương nên những người này còn có tâm tư ngồi yên thưởng rượu, tự phát hội tụ ở đây. Tại nơi trung chuyển tin tức này có đủ các tin tức từ trung ương, lục địa Vân giới hội tụ rồi truyền ra.

Từ một tháng trước, Kiền Thiên sơn thành đã là lòng người hoảng sợ.

Mặc dù có lòng tin với Tông Thủ nhưng một nghìn tám trăm vạn quân Đại Thương đã thực sự gây nên áp chế bức bách.

Nếu là khi trước, người thường không biết đến sự tồn tại của lục đại giáo phái và các tông môn.

Nhưng Đại Kiền hôm nay võ quán san sát. Quốc quân hành sự quái đản, không chỉ là tông môn mà cổ vũ tất cả giáo phái mở võ quán trong dân gian để thu nhận đệ tử.

Cho nên ở Đại Kiền, cho dù là dân đen cũng biết đến uy danh của lục giáo.

Nho gia càng không cần phải nói, đứng đầu tu giới, có đến ba nghìn đạo môn. Cho dù là dân gian hay là Vân giới thì danh xưng đệ nhất đại giáo đều hoàn toàn xứng đáng.

Mà Ma đạo cũng không hề thua kém, có thêm rất nhiều tông phái phụ thuộc.

Tam giáo liên thủ không khỏi khiến lòng người trầm xuống. Mỗi ngày bình yên, dân chúng trong thành Kiền Thiên sẽ tụ tập vào một quán trà nào đó, bàn luận về những chuyện ở phía đông.

Trong đó Vũ lâu là một quán trà lịch sự thanh nhã có tiếng, bày bố bên trong mang tính cách điệu cao ở phía nam thành Kiền Thiên. ỏ phía đối diện là Lâm Hải thư viện, một phân viện của Kiền Thiên sơn.

Kiền Thiên thành lúc này đã phồn hoa ngang với kinh thành. Mà Đại Kiền lại mở thư viện, võ quán ỏ khắp nơi, để tăng tính giáo hóa, nâng cao dân trí.

Ở đây tuy là phân viện của Lâm hải thư viện, nhưng mà viện trưởng đã sớm muốn dời cả thư viện đến đây. Nhưng lúc ấy do đại môn đóng chặt nên đành gác lại.

Tuy là như vậy, nhưng trong Vũ lâu vẫn có rất đông người hội tụ. Ngoài ra có rất nhiều thương gia phú hào gần đó.

Ngược lại còn náo nhiệt hơn cả bình thường.

- Đã một tháng rồi mà đt vương sư vẫn chưa đột phá Sông Mân?

- Khổng Dao này không ngờ lợi hại đến vây! Dùng ba trăm vạn người đối đầu với quân địch đông gấp sáu lần, mà vương sư vẫn không đột phá được!



- Chẳng qua là nhờ địa thế của Sông Mân và hạm sư hỗ trợ thôi, ta xem nàng cũng chẳng thủ được bao lâu nữa đâu!

- Yêu phụ, bội chủ phản thần! tự hạ tiên cấp đi!

Đại Kiền không có cách nói “tội nhân” không có hạn chế bàn luần. vì vậy nếu không phải vũ nhục quá mức thì sẽ không có tội.

Nhưng tên nho sinh vừa rồi nói ra câu này, sắc mặt mọi người xung quanh khẽ biến, dường như chua có chuyện này xảy ra.

Đều không hề sợ hài, Đại Kiền hôm nay phong ba bấp bênh, nói không chừng ngày mai tỉnh lại đã sụp đổ mất rồi.

Lúc này có ai dám mật cáo quan phủ, thì có ai đến trị tội họ được chứ?

Nếu bị nhốt vào ngục, , kỳ thực cũng không phải là chuyện xấu, ngược lại có thể nổi danh trong đám nho sĩ, trở thành danh sĩ.

- Phản thần chưa nói tới, nhưng lại là vẽ đường cho hươu chạy, không biết là đối lập với đại nghĩa!

- Ta nghe nói Tông Thủ mấy tháng trước từng tập trung mười vạn man dân ở Nam Cương, xây lên một tòa Tửu trì cung. Phỏng theo tửu trì nhục lâm của Kiệt Trụ thời Thượng cổ, lại thu nhận hơn một vạn nữ tử xinh đẹp. Chiến sĩ ở tiền phương cực khổ đánh trận, hắn lại hằng đêm sênh ca???????? chỗ này mất chữ a ơi

- Quả nhiên là hoang dâm vô độ! Trước khi xuất chinh chẳng phải cũng vậy sao, gần như chẳng thèm ngó ngàng đến chính sự!

- Thật ra hắn thật có diễm phúc, chẳng qua là không biết còn hưởng thụ được bao lâu?

- Thì ra là man vương! Không bì được với Trung Nguyên thánh quân, Đại Kiền tất bài vong chẳng còn gì phải nghi ngờ nữa cả!

Trong tửu không chỉ có nho sinh, lúc này đa số đều trầm mặc, mà cũng có người lòng đầy căm phẫn.

- Hồ ngôn loạn ngữ! khi Quân Thượng đăng cơ, càn quét Lục Hợp, chưa từng thất bại. Trong nước chính trị minh bạch, quốc phú dân cường…

- Càn quét Lục Hợp, chưa từng thất bại? haha trước đây chưa bại thì sau này tất bại, chẳng qua chưa gặp được đối thủ mà thôi.

- tự thanh minh cho mình sao? Một quan phụ mẫu địa phương lại tuyển từ man dân vô tri, những kẽ này thì biết cái gì chưa? Chẳng phải là ai có tiền, ai mời mọc nhiều lợi ích thì kẻ ấy có thể làm quan sao?

- chuyện này là sao? Những thương gia đại tộc nếu muốn làm quan, thì trước hết phải cho ta đủ lợi ích…?

- Vô tri! Loại người ấy làm quan sao có thể tạo phúc cho muôn dân? Đệ tử nho giáo của ta, người người đều ôm ấp lí tưởng ổn định thiên hạ, phục hồi Tam Hoàng thời Thượng cổ. mà trong mắt Tông Thủ lại là sát hại không biết bao nhiêu mạng người vô dụng! Có dùng thì cũng chỉ đến chức lại, không thể trở thành chủ quan một phương được. có may mắn được trán thủ biên giới , lại muốn giám sát Tham nghị điện, cái lí gì đây chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook