Thần Hoàng

Chương 277: Gặp gỡ ở thanh lâu. (2)

Khai Hoang

07/05/2014

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cái cửa sổ mở ra. Mấy nữ nhân cười hì hì đổ chậu nước ra ngoài.

Tông Thủ tức giận, thân ảnh vô cùng nhanh nhẹn theo Sơ Tuyết cùng Nhược Thủy tránh ra.

Nhưng thân ảnh Tông Thủ vừa mới nhảy ra nửa xích thì cảm giác khí tức trong cơ thể bỗng nhiên hỗn loạn, sau đso toàn thân không khống chế được té ngã trên đất.

Trong chớp mắt, nước đã giội lên người, Tông Thủ căn bản là không có thời gian né tránh, cả người từ trên xuống dưới bị ướt đẫm. Trên lầu lập tức truyền tới tiếng cười duyên khanh khách giống như chuông bạc.

Sơ Tuyết vô thức cũng 'Phốc' một tiếng cười, sau đó vội vàng nâng Tông Thủ dậy rồi dùng chỉ thấy Thiếu chủ mình dùng ánh mắt hoài nghi nhìn sang.

Trong lòng nàng nghi hoặc khó hiểu, mãi tới khi đối diện Nhược Thủy giống như cười mà không phải cười dùng môi ngữ nhắc nhở mới tỉnh ngộ. Rồi sau đó lắc đầu như trống bỏi, nàng ủy khuất tức giận nói:

- Thiếu gia sao có thể hoài nghi Tuyết Nhi? Ta không rảnh dán ký tự Vận! Nhược Thủy tỷ tỷ có thể làm chứng cho ta.

Tông Thủ khẽ giật mình, đã không phải Sơ Tuyết thì vì sao?

Chân khí hỗn loạn là loại xác suất rất nhỏ mới xảy ra, không có khả năng phát sinh trùng hợp như vậy?

Nói đến những thứ này duy nhất chỉ có quan hệ ký tự Vận, tức hai ngày trước hắn liên tục sử dụng năm sáu tấm kỳ vận phù.

Nhớ lại dây thanh quản bị xé rách, lại còn chuyện vừa rồi, trong lòng Tông Thủ chợt hiểu ra.

Hơn phân nửa là kỳ vận phù mình dùng quá nhiều, tích lũy 'Vận rủi' tại lúc này bộc phát.

Xem ra máy gian lận cũng không phải hoàn mỹ trong tưởng tượng của hắn, sau này phải cẩn thận dùng mới được.

Tiếp theo thì lại giận sôi lên, hắn đứng dậy, da mặt tím tái, hai mắt giống như lợi kiếm quét mắt nhìn Tĩnh Vân Nhã Lâu. Lần này thật đúng là vô cùng nhục nhã, thù này không báo, hắn thật sự không còn mặt mũi nhìn người. Khinh Âm Môn đúng là cuồng vọng!

Sơ Tuyết thấy Tông Thủ nhìn về phía thanh lâu thì vừa hả giận vừa buồn cười. Trong lòng vui mừng, thầm nghĩ những ngày tới Thiếu chủ sẽ không tới Thập Lý Linh Hương Đinh.

Nhưng ngoài mặt lại lộ vẻ như chung mối thù với Tông Thủ:

- Thiếu chủ, nếu không ta hô Tông Nguyên đại ca mang binh tới san bằng Tĩnh Vân Nhã Lâu? Những người này thật sự quá đáng.



Tông Thủ nghe vậy lại từ chối cho ý kiến, nhãn châu xoay động đã có chủ ý, hắn thấp giọng "hừ" một tiếng, quay đầu rời đi.

Trên mặt lại có sự vui vẻ và âm hiểm, trong lòng thầm nghĩ chỉ san bằng thanh lâu có thể nào bình phục cơn giận trong lòng hắn? Hơn nữa thủ đoạn này quá mức tầm thường, cực kỳ ngang tàng. Chính mình cần được lấy đức thu phục người mới đúng. Muốn chủ nhân của Tĩnh Vân Nhã Lâu phải tới cầu xin mới chính thức hả giận.

Hơn nữa là lý do quang minh chính đại, đường đường chính chính, tuyệt không lưu tay.

Sơ Tuyết thấy thế thì hơi ngạc nhiên, lấy tính cách của Thiếu chủ nhà mình sao lại chịu đựng được, không "ư ư" vài tiếng trong cổ họng đã quay đầu bỏ đi, hơn nữa còn ở trong địa bàn nhà mình.

Cái này thật sự không giống phong cách gần đây của Tông Thủ.

Chẳng lẽ nói Tĩnh Vân Nhã Lâu thật sự có bối cảnh gì mạnh tới nỗi Thiếu chủ cũng kiêng kị khó giải.

Đang muốn hỏi thăm, Nhược Thủy lại bỗng nhiên giữ tay nàng lại, ngón tay chỉ vào vào y phục trên người Tông Thủ.

Tuy vết nước trên người đã được Tông Thủ dùng chân khí trong cơ thể bốc hơi khô nhưng bộ dạng của hắn lộ ra vẻ chật vật. Không chỉ tóc tai rối bù, sau khi ngã trên đát còn bị dính bẩn sau lưng.

Sơ Tuyết lập tức bừng tỉnh đại ngộ, đúng rồi! Phát tác lúc này không phải nói cho người khác biết, Thiếu chủ bị người ta làm mất mặt ở đây sao?

Quả nhiên trong lòng Thiếu chủ, mặt mũi quan trọng hơn cừu hận một ít.

Ở trong chỗ sâu Vân Hải, tại một cung điện mây mù lượn lờ. Long Nhược ngồi trên một ngọn núi lớn, thần sắc lạnh lùng. Nơi đây là dưới Vân Hải chọc thiên dựng lên, bất quá bộ phận thò ra bên ngoài cũng chỉ có một đoạn nho nhỏ.

Trước người hắn thình lình xuất hiện một đạo kiếm quang màu trắng bạc xoay quanh trước người ba thốn.

Mà lông mày Long Nhược thủy chung nhíu chặt nhìn chằm chằm lưỡi kiếm trước mắt như có điều suy nghĩ.

Mà giờ khắc này nếu như có tinh thông linh pháp ở đây nhất định trông thấy bên trong thần hồn của hắn đang có ba phù văn màu vàng sáng lạng, tỏa ra hư ảnh chiếu lên lưỡi kiếm.

Ánh sáng chói lọi sáng tắt tựa hồ là muốn đem lưỡi kiếm triệt để thấm nhuần, khi ngân bạch kiếm trong mắt Long Nhược cơ hồ là triệt để chuyển thành trong suốt thì bỗng nhiên một cỗ kiếm khí tinh tế không có ý nghĩa từ ở trong thân kiếm bừng bừng phấn chấn.

Long Nhược hơi kinh hãi, thu hồi thần hồn ý niệm, mà ba tờ kim phù trong nguyên hồn cũng thu nạp chùm tia sáng. Tay phải hắn cong lại búng ra, chỉ nghe 'Đinh' một tiếng vang nhỏ khiến cho nhận kiếm quăng ra ngoài hơn mười trượng, một cỗ lực lượng mơ hồ ước thúc rơi xuống vân hải.

- Hay cho toái kim kiếm ý, kết quả lại thất bại trong gang tấc!



Cau mày, Long Nhược nhìn về phía tay phải của chính mình, chỉ thấy đầu ngón tay thình lình nhiều hơn một miệng vết thương nhỏ.

Võ đạo của hắn không bằng linh pháp, chỉ có Võ Tông cảnh giới. Có thân thể mạnh phối hợp một thân hồn lực to lớn thực sự tam giai linh linh cũng khó gây tổn thương.

Nhưng kiếm kia lại dễ dàng lưu lại miệng vết thương trên tay hắn.

Đôi mắt Long Nhược không khỏi hiện vẻ buồn rầu, hắn tìm hiểu toái kim kiếm ý đã hơn tám tháng. Lúc đầu là đột nhiên tăng mạnh nhưng nửa năm nay thủ chung kẹt lại ở bước cuối cùng này.

Không chỉ vì ngộ tính của mình đối với võ đạo mà còn có chướng ngại Linh Võ.

Kiếm tu nhất đạo này quả nhiên cũng khó đi.

Trong lòng còn đang suy nghĩ thì Long Nhược chợt nhân thấy điều gì, hắn nhìn về phía bên dưới. Chỉ thấy một bóng người từ phía dưới chân đạp không núi đá mà đạp không đi lên.

Người này không thuần thục, thân hình lảo đảo lắc lắc, tốc độ cũng chậm. Bất quá mỗi một bước giẫm ra, đều cực kỳ vững vàng.

Gò núi cao 300 trượng không dốc đứng, người này lại trọn vẹn dùng gần khắc thời gian, mới từng bước một đi tới đỉnh núi.

Lông mày, thái dương của hắn đầy mồ hôi, bất quá trên mặt nam tử trẻ tuổi lộ vẻ hài lòng.

Long Nhược đồng dạng mừng thay, hắn cười khẽ một tiếng:

- Chúc mừng Tổ sư đệ, ngày nay đã là Thiên Vị cảnh giới. Thọ nguyên ngàn năm, không còn giống người phàm tục.

Người họ Tổ cười ha ha:

- Ta lịch lãm rèn luyện trên thế gian bảy năm, ở trong nội cung khổ tu, hôm nay cuối cùng bước ra một bước này. Bất quá ngày nay cảnh giới bất ổn, nói không chừng sẽ bị đánh lùi lại.

Tiếp theo hắn lại nhìn về phía linh kiếm màu bạc trước người Long Nhược:

- Sư huynh vẫn còn tìm hiểu toái kim kiếm ý? Xem ra là thật muốn học phương pháp kiếm tu, tu nguyên thần thứ hai, tụ tiếp kiếm phôi kiếm ý sao? Không biết tiến độ bây giờ như thế nào?

- Đúng là muốn tu nguyên thần thứ hai. Việc này còn phải cám ơn Tổ sư đệ, ngươi tìm đoạn nhận kiếm cho ta, tuy tiến triển hơi chậm nhưng trong hai ba tháng nữa nhất định có thể có hoàn thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook