Chương 1236: Hồ tính bản dâm. (1)
Khai Hoang
09/10/2014
Nếu là cơ thể Chí cảnh thật sự, cho dù huyết mạch Cửu Vĩ Hồ của Tông Thủ đạt đến cực đỉnh cũng không thể ảnh hưởng đến nàng.
Lại lo lắng thở dài, hôm nay suýt chút nữa đã phạm phải một sai lầm lớn, làm sao có thể không nhớ về chuyện của phu quân? Nếu không ý niệm Chí cảnh...
Đang muộn phiền, trong lòng khẽ động, nhìn về phía xa.
Chỉ thấy yên ắng, cảm thấy nghi ngờ chính thị giác của mình, liền đẩy cánh cửa của căn phòng yên tĩnh đó ra, bước vào.
Lâm Huyền Sương nhất thời vui vẻ, khóe môi hơi nhếch lên, vô cùng đắc ý.
- Triệu Văn nói, chiều tối có thể phải chết!
Tông Thủ lập tức có loại cảm giác này, cùng với việc lhs truyền thụ lại Nguyên tự chân pháp, Nguyên sinh linh tức quyết, đều như bị hắn hút vào, dung nhập vào trong hồn thức vậy.
Chỉ cảm thấy lúc này trong tâm linh là một cảm giác thỏa mãn dị thường, may mắn có được Văn đại đạo không biết chừng chính là một thu hoạch có thể bổ sung toàn diện cho nền tàng của hắn.
Cảm giác chính mình dù có như vậy chết đi, cả đời này cũng không tiếc nuối.
Thân thể từ trong ra ngoài đều là hưng phấn không gì sánh được.
- Loại đan thuật này quả là linh dị. Hai người hợp tác sử dụng, thật sự có thể đoạt lấy sức mạnh của thiên địa.
Những gì Tông Thủ lĩnh ngộ được trong lúc này không chỉ có Nguyên Tự chân pháp, một địch được ba, chỉ là một chữ Nguyên lại có thể mở rộng ra vô số những điều mới mẻ khác, giúp hắn nắm bắt các môn pháp thuật khác, hoàn thiện bản thân.
Cảm thấy dược lực chỉ phát tác trong một thời gian ngắn, mà những thứ đạt được có thể sánh ngang với mấy trăm năm, một nghìn năm khổ luyện!
Dù cho gặp phải hậu quả gì, Tông Thủ cũng thấy đáng. Tuy là lần này, Thất Tịch Đoạt Thiên Hoàn dịch bị tiêu hao hết, nhưng có được Thiên Nguyên Tạo Sinh Đan cũng có thể bù lấp được.
Mà lại có thể gặp được cơ duyên như vậy, tính ra vẫn có lãi.
Dù cho là trong thương Linh giới, lúc hắn đạt đếnTiên Cảnh cũng không khiến mọi người kinh hỉ như hôm nay.
Cảnh giới tu vi tăng lên, cũng khiến cho bản chất sinh mệnh của hắn phát sinh biến hóa, thực lực được đẩy mạnh.
Như vậy thì Nguyên Tự chân pháp, Nguyên Sinh Linh Tức quyết lại khiến cho nền tàng để hắn khiêu chiến đại đạo tăng thêm một bậc.
Vừa nghĩ như vậy, Tông Thủ lại cảm thấy trong cơ thể có chút không đúng.
Dược lực của Huyền Ngộ đan chỉ có thể liên tục duy trì trong nửa giờ sẽ lập tức biến mất.
Mà con suối băng trong cơ thể vừa trôi đi lại là một luồng hỏa diễm thay thế, chín dòng Luân mạch đập liên hồi khiến hắn nôn nóng bất an, cũng khiến hắn từ trong dòng suy nghĩ rối loạn thức tỉnh lại.
- Đây có phải là di chứng của Huyền Ngộ đan mà sư tôn nói? Chẳng qua là như vậy thôi sao.
Tông Thủ trong lòng cười lạnh, khẽ lắc đầu. Sự khác thường trong cơ thể này, không đáng là gì cả.
Có thể dùng ý niệm để âp chế, chỉ cần chờ dược lực biến mất là được!
Nhưng chỉ trong một chớp mắt, Tông Thủ lại cảm nhận được một ngọn lửa nóng khiến cơ thể mềm nhũn, vây chặt lấy cơ thể hắn, tự hồ muốn nhập vào bên trong vậy.
Trong đầu Tông Thủ nổ bang một cái, cảm thấy có chút mờ mịt.
Đây là nữ nhân? Là Tịnh Âm?
Mở mắt ra, đúng là thấy Tịnh Âm, khuôn mặt đỏ ửng, hơi thở như lan, ở trước mặt hắn liên tục thở gấp.
Như là đang cố gắng áp chế cái gì đo, lại không áp chế được. Biểu cảm muôn phần khổ sở, trong đôi mắt lại là xuân ý dạt dào, mê huyễn mông lung, toàn thân thể mềm mại tỏa ra ham muốn tình dục.
- Thơm quá…
Tịnh Âm trên người Tông Thủ hít hà, dường như không thể nhịn thêm nữa, đôi môi anh đào nhỏ nhắn cuồng nhiệt hôn lên môi Tông Thủ, cái lưỡi đinh hương lại chủ động tiến vào, cùng với Tông Thủ dây dưa không dứt
Tông Thủ cũng một trận bối rối, tiểu ni cô này sao có thể to gan như vậy?
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ nàng đã uống phải xuân dược.
Vô ý thức muốn đâye Tịnh Âm ra, nhưng tâm niệm lại có chút hoảng hốt. Đối với cơ thể nữ nhân nóng bỏng như vậy và một cảm giác khao khát dị thường.
Thuận theo thời thế đem Tịnh Âm ôm chặt vào lòng, hai thân thể tiếp hợp tại một chỗ, chặt chẽ không gì sánh được, một tay vuốt ve kiều đồn cực kì chặt chẽ kia, một tay đặt nên đỉnh núi mềm mại tinh tế kia.
Chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một cổ hỏa diễm đang hừng hực thiêu đốt. chỉ có đem tiểu ni cô trong lòng dày vò, hung hăng chà đạp một phen mới có thể giải tỏa, mới có thể thỏa mãn.
Thân thể Tịnh Âm nhẹ nhàng run rẩy, không hề chống cự, ngược lại trong miệng lại phát ra những tiếng rên rỉ mị hoặc.
- Đừng dừng lại, Tịnh Âm rất thích, xoa bóp tê dại mềm mại như vậy, thật thoải mái… Còn muốn nhiều hơn nữa, Ngô, đừng như vậy, sao thế?
Miệng thì nói mà đôi tay ngọc ngà lại mò mẫm tìm kiếm dưới hạ thân Tông Thủ, liền nắm lấy vật đó, lúc này thẳng tắp như một cây thiết côn, kỳ quá nói:
- Sao lại cứng như vậy? Đâm vào khiến Tiểu Âm thật khó chịu, nhưng lại rất muốn.
Tâm niệm của Tông Thủ cũng mơ mơ màng màng. Chút ý chí duy nhất còn lại, bảo hắn lúc này tốt nhất là đẩy Tịnh Âm ra, để bản thân có thể triệt để tỉnh táo lại.
Nhưng cảm giác bàn tay tiếp xúc đến da thịt mềm mại của Tịnh Âm, tựa như nam châm thu hút, hấp dẫn hắn, khiến hắn yêu thích không buông tay, cũng không nỡ đẩy ra.
Mỗi lần khiêu khích đỉnh núi anh đào đỏ thắm trước ngực Tịnh Âm, mỗi một ngón tay xoẹt qua đều khiến thân thể mềm mại của Tịnh Âm run rẩy, phát ra những tiếng ngâm nga khoái lạc.
Trong lòng không ngừng nghi hoặc, bản thân hôm này rốt cuộc bị làm sao? Ngay cả chuyện tình dục cũng không thể khống chế nổi?
Cảm giác lúc này Tịnh Âm so với những môn kiếm thuật kia, những đại đạo thực pháp kia lại càng hấp dẫn mê người hơn.
Mạnh mẽ ôm chặt Tịnh Âm trước ngực, Tông Thủ một ben dùng lực âu yếm, một bên tập trung suy nghĩ, tìm hiểu nguyên do.
Bỗng một đạo linh quang lóe sáng, thoáng hiện ra trong óc hắn.
Chính là câu nói của Lâm Huyền Sương trước khi hắn dùng Huyền Ngộ đan
- Chỉ là thứ này cũng sẽ kích phát Huyết mạch Thiên Hồ và bản năng của ngươi, có thể gây nên chuyện bất trắc. Trước khi dùng nó nên cẩn thận cân nhắc đã.
Bản năng Thiên Hồ? Bản năng là gì? Dâm tính?
Mọi sinh vật trên thế gian đều là vậy, cho dù là con người đã trải qua một quá trình tiến hóa rất lâu, cũng là như vậy.
Nối tiếp giống nòi, mở rộng huyết mạch bà bản năng của muôn loài.
Đặc biệt là long tộc vốn thưa thớt nhất, tính tình cũng rất **. Mà Thiên Hồ số lượng cũng không hiểu hơn, thì tình trạng cũng không khác gì.
Càng có thể mị hoặc toàn bộ sinh linh, cẩn thận ngửi khí vị đặc biệt trên người mình, chính là tối thượng kích tính xuân dược.
Nhưng tại sao linh đan lại kích phát được Thiên hồ huyết mạch trên người mình, mà lại không phải huyết mạch Phần Không mạnh mẽ và Thủy Kì Lân?
Đúng rồi, là Linh Tê Nhập Mộng pháp, đến cuối cùng vẫn lấy huyễn pháp làm gốc, kết hợp với Huyền Ngộ đan liền kích phát huyễn hệ huyết mạch trong cơ thể hắn.
Nhưng Tịnh Âm sao lại có thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây?
Lại lo lắng thở dài, hôm nay suýt chút nữa đã phạm phải một sai lầm lớn, làm sao có thể không nhớ về chuyện của phu quân? Nếu không ý niệm Chí cảnh...
Đang muộn phiền, trong lòng khẽ động, nhìn về phía xa.
Chỉ thấy yên ắng, cảm thấy nghi ngờ chính thị giác của mình, liền đẩy cánh cửa của căn phòng yên tĩnh đó ra, bước vào.
Lâm Huyền Sương nhất thời vui vẻ, khóe môi hơi nhếch lên, vô cùng đắc ý.
- Triệu Văn nói, chiều tối có thể phải chết!
Tông Thủ lập tức có loại cảm giác này, cùng với việc lhs truyền thụ lại Nguyên tự chân pháp, Nguyên sinh linh tức quyết, đều như bị hắn hút vào, dung nhập vào trong hồn thức vậy.
Chỉ cảm thấy lúc này trong tâm linh là một cảm giác thỏa mãn dị thường, may mắn có được Văn đại đạo không biết chừng chính là một thu hoạch có thể bổ sung toàn diện cho nền tàng của hắn.
Cảm giác chính mình dù có như vậy chết đi, cả đời này cũng không tiếc nuối.
Thân thể từ trong ra ngoài đều là hưng phấn không gì sánh được.
- Loại đan thuật này quả là linh dị. Hai người hợp tác sử dụng, thật sự có thể đoạt lấy sức mạnh của thiên địa.
Những gì Tông Thủ lĩnh ngộ được trong lúc này không chỉ có Nguyên Tự chân pháp, một địch được ba, chỉ là một chữ Nguyên lại có thể mở rộng ra vô số những điều mới mẻ khác, giúp hắn nắm bắt các môn pháp thuật khác, hoàn thiện bản thân.
Cảm thấy dược lực chỉ phát tác trong một thời gian ngắn, mà những thứ đạt được có thể sánh ngang với mấy trăm năm, một nghìn năm khổ luyện!
Dù cho gặp phải hậu quả gì, Tông Thủ cũng thấy đáng. Tuy là lần này, Thất Tịch Đoạt Thiên Hoàn dịch bị tiêu hao hết, nhưng có được Thiên Nguyên Tạo Sinh Đan cũng có thể bù lấp được.
Mà lại có thể gặp được cơ duyên như vậy, tính ra vẫn có lãi.
Dù cho là trong thương Linh giới, lúc hắn đạt đếnTiên Cảnh cũng không khiến mọi người kinh hỉ như hôm nay.
Cảnh giới tu vi tăng lên, cũng khiến cho bản chất sinh mệnh của hắn phát sinh biến hóa, thực lực được đẩy mạnh.
Như vậy thì Nguyên Tự chân pháp, Nguyên Sinh Linh Tức quyết lại khiến cho nền tàng để hắn khiêu chiến đại đạo tăng thêm một bậc.
Vừa nghĩ như vậy, Tông Thủ lại cảm thấy trong cơ thể có chút không đúng.
Dược lực của Huyền Ngộ đan chỉ có thể liên tục duy trì trong nửa giờ sẽ lập tức biến mất.
Mà con suối băng trong cơ thể vừa trôi đi lại là một luồng hỏa diễm thay thế, chín dòng Luân mạch đập liên hồi khiến hắn nôn nóng bất an, cũng khiến hắn từ trong dòng suy nghĩ rối loạn thức tỉnh lại.
- Đây có phải là di chứng của Huyền Ngộ đan mà sư tôn nói? Chẳng qua là như vậy thôi sao.
Tông Thủ trong lòng cười lạnh, khẽ lắc đầu. Sự khác thường trong cơ thể này, không đáng là gì cả.
Có thể dùng ý niệm để âp chế, chỉ cần chờ dược lực biến mất là được!
Nhưng chỉ trong một chớp mắt, Tông Thủ lại cảm nhận được một ngọn lửa nóng khiến cơ thể mềm nhũn, vây chặt lấy cơ thể hắn, tự hồ muốn nhập vào bên trong vậy.
Trong đầu Tông Thủ nổ bang một cái, cảm thấy có chút mờ mịt.
Đây là nữ nhân? Là Tịnh Âm?
Mở mắt ra, đúng là thấy Tịnh Âm, khuôn mặt đỏ ửng, hơi thở như lan, ở trước mặt hắn liên tục thở gấp.
Như là đang cố gắng áp chế cái gì đo, lại không áp chế được. Biểu cảm muôn phần khổ sở, trong đôi mắt lại là xuân ý dạt dào, mê huyễn mông lung, toàn thân thể mềm mại tỏa ra ham muốn tình dục.
- Thơm quá…
Tịnh Âm trên người Tông Thủ hít hà, dường như không thể nhịn thêm nữa, đôi môi anh đào nhỏ nhắn cuồng nhiệt hôn lên môi Tông Thủ, cái lưỡi đinh hương lại chủ động tiến vào, cùng với Tông Thủ dây dưa không dứt
Tông Thủ cũng một trận bối rối, tiểu ni cô này sao có thể to gan như vậy?
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ nàng đã uống phải xuân dược.
Vô ý thức muốn đâye Tịnh Âm ra, nhưng tâm niệm lại có chút hoảng hốt. Đối với cơ thể nữ nhân nóng bỏng như vậy và một cảm giác khao khát dị thường.
Thuận theo thời thế đem Tịnh Âm ôm chặt vào lòng, hai thân thể tiếp hợp tại một chỗ, chặt chẽ không gì sánh được, một tay vuốt ve kiều đồn cực kì chặt chẽ kia, một tay đặt nên đỉnh núi mềm mại tinh tế kia.
Chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một cổ hỏa diễm đang hừng hực thiêu đốt. chỉ có đem tiểu ni cô trong lòng dày vò, hung hăng chà đạp một phen mới có thể giải tỏa, mới có thể thỏa mãn.
Thân thể Tịnh Âm nhẹ nhàng run rẩy, không hề chống cự, ngược lại trong miệng lại phát ra những tiếng rên rỉ mị hoặc.
- Đừng dừng lại, Tịnh Âm rất thích, xoa bóp tê dại mềm mại như vậy, thật thoải mái… Còn muốn nhiều hơn nữa, Ngô, đừng như vậy, sao thế?
Miệng thì nói mà đôi tay ngọc ngà lại mò mẫm tìm kiếm dưới hạ thân Tông Thủ, liền nắm lấy vật đó, lúc này thẳng tắp như một cây thiết côn, kỳ quá nói:
- Sao lại cứng như vậy? Đâm vào khiến Tiểu Âm thật khó chịu, nhưng lại rất muốn.
Tâm niệm của Tông Thủ cũng mơ mơ màng màng. Chút ý chí duy nhất còn lại, bảo hắn lúc này tốt nhất là đẩy Tịnh Âm ra, để bản thân có thể triệt để tỉnh táo lại.
Nhưng cảm giác bàn tay tiếp xúc đến da thịt mềm mại của Tịnh Âm, tựa như nam châm thu hút, hấp dẫn hắn, khiến hắn yêu thích không buông tay, cũng không nỡ đẩy ra.
Mỗi lần khiêu khích đỉnh núi anh đào đỏ thắm trước ngực Tịnh Âm, mỗi một ngón tay xoẹt qua đều khiến thân thể mềm mại của Tịnh Âm run rẩy, phát ra những tiếng ngâm nga khoái lạc.
Trong lòng không ngừng nghi hoặc, bản thân hôm này rốt cuộc bị làm sao? Ngay cả chuyện tình dục cũng không thể khống chế nổi?
Cảm giác lúc này Tịnh Âm so với những môn kiếm thuật kia, những đại đạo thực pháp kia lại càng hấp dẫn mê người hơn.
Mạnh mẽ ôm chặt Tịnh Âm trước ngực, Tông Thủ một ben dùng lực âu yếm, một bên tập trung suy nghĩ, tìm hiểu nguyên do.
Bỗng một đạo linh quang lóe sáng, thoáng hiện ra trong óc hắn.
Chính là câu nói của Lâm Huyền Sương trước khi hắn dùng Huyền Ngộ đan
- Chỉ là thứ này cũng sẽ kích phát Huyết mạch Thiên Hồ và bản năng của ngươi, có thể gây nên chuyện bất trắc. Trước khi dùng nó nên cẩn thận cân nhắc đã.
Bản năng Thiên Hồ? Bản năng là gì? Dâm tính?
Mọi sinh vật trên thế gian đều là vậy, cho dù là con người đã trải qua một quá trình tiến hóa rất lâu, cũng là như vậy.
Nối tiếp giống nòi, mở rộng huyết mạch bà bản năng của muôn loài.
Đặc biệt là long tộc vốn thưa thớt nhất, tính tình cũng rất **. Mà Thiên Hồ số lượng cũng không hiểu hơn, thì tình trạng cũng không khác gì.
Càng có thể mị hoặc toàn bộ sinh linh, cẩn thận ngửi khí vị đặc biệt trên người mình, chính là tối thượng kích tính xuân dược.
Nhưng tại sao linh đan lại kích phát được Thiên hồ huyết mạch trên người mình, mà lại không phải huyết mạch Phần Không mạnh mẽ và Thủy Kì Lân?
Đúng rồi, là Linh Tê Nhập Mộng pháp, đến cuối cùng vẫn lấy huyễn pháp làm gốc, kết hợp với Huyền Ngộ đan liền kích phát huyễn hệ huyết mạch trong cơ thể hắn.
Nhưng Tịnh Âm sao lại có thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.