Thần Hoàng

Chương 80: Hóa thân Lôi Loan

Khai Hoang

09/03/2014

- Chí bảo mặc dù tốt, nhưng phải có mạng mới dùng được, chưa từng nghe câu hoài bích mang tội sao? Tuyết nhi nếu là có biện pháp mang đi mà không bị ai phát giác thì ta sẽ đào lên.

Mỉm cười một tiếng, trong tay Tông Thủ không ngừng nghỉ chút nào lấp mặt đất lại rồi chôn hơn mười viên thủy hệ thú tinh, đúng là một cái linh trận phong ấn nho nhỏ.

Khi bí quyết thủ của Tông Thủ ấn dẫn động lập tức chỉ thấy ánh sáng màu lam phía dưới chớp lên hoàn toàn phong kín khí tức viêm lực.

Dù sao khoảng cách Linh Năng triều còn có mười năm nữa, vài năm sau đem vật ấy lấy ra cũng không muộn.

Tiếp theo cũng không quản Sơ Tuyết khổ tư suy nghĩ, hắn chìm vào trong cơ thể.

Trước đó quan sát hồn hải, bên trong còn có một chút dị huống chưa từng nghiên cứu là hắn một mực hiếu kỳ, không yên lòng.

Ngay lập tức ý niệm Tông Thủ lại một lần nữa hàng lâm ở bên trong thần hồn, bên ngoài vòng xoáy cực lớn.

Mười ba phù văn đều xoay quanh vờn quanh bên ngoài hồn hải. Bất quá hoàn chỉnh nhất không phải là phù 'Vận' mà là chữ 'Lịch'.

Không ngừng biến ảo ngoại trừ hai loại hình thái điện cùng đình thì có đôi khi hóa thành hình chim bay, toàn thân nó tím đậm, điện quang vờn quanh, dáng người ưu mỹ. Thể tích đang bành trướng chăt lọc tiên thiên tinh nguyên trầm tích trong cơ thể hắn không ngừng lớn mạnh.

Lúc trước nội thị trong cơ thể, chữ "vận" không xê xích bao nhiêu, giờ phút này trọn vẹn trăng lên gấp ba lần.

Cũng may xu thế bành trướng đã hơi dần dần hòa hoãn lại, bất quá chữ "lịch" đang dần tới gần vòng xoáy.

Đúng là ẩn ẩn có xu thế dung nhập trong đó.

- Hẳn phù này chính là hạch tâm tinh thần của Hoang Cổ Lôi Loan?

Tông Thủ chỉ cảm thấy một hồi mờ mịt, dù sao kiếp trước hắn chỉ là võ tu mà thôi, hiểu biết về Linh sư rất có hạn.

Giờ phút này cũng không biết chính mình nên ứng đối như thế nào mới tốt.

Do dự một lát, mắt thấy phù đó đã tiếp cận đến trung tâm vòng xoáy, tinh thần bổn nguyên của Tông Thủ lúc này mới bất đắc dĩ dùng một tia ý niệm quấn đi qua, thử thăm dò tiếp xúc cùng phù này.

Vốn muốn khống chế lấy ý niệm để nó trở về tại chỗ, nhưng tiếp cận chốc lát thì bên tai hắn bỗng dưng truyền ra một tiếng ầm ầm nổ vang.

Tông Thủ chỉ cảm thấy ý thức của mình hoảng hốt một hồi chớp lên dòng điện, thần hồn bay bổng phảng phất là thoát ly trói buộc nào đó.

Khi hắn thanh tỉnh liền chỉ thấy mình giờ phút này đúng là bay lượn giữa không trung, trước mắt là một mảnh trống trải, mà phía dưới đúng là Huyết Cốc cùng Thi Ma Sơn.

- Ta hiện tại đang ở trên không trung sao? Điều này sao có thể, võ tu muốn đạp không mà đi ít nhất cần cảnh giới Thiên Vị! Chẳng lẽ là đang nằm mơ? Nhưng vì sao tình cảnh này chân thật như thế?

Hắn lắc mạnh đầu, ngay sau đó Tông Thủ như là nghĩ tới điều gì. Trong chốc lát trái tim cơ hồ ngừng đập.

Không phải là chân chính đạp không thì tình hình trước mắt chỉ có một khả năng thần hồn của hắn, giờ phút này chính ngao du giữa không trung!

Nhìn xuống dưới, quả nhiên là không thấy thân thể của mình. Bất quá ngược lại trông thấy hồn lực ngưng kết lông vũ cùng với một đôi trảo, hai bên người có một đôi cánh tím, lôi điện lập lòe.

Nhìn thân hình này của mình, Tông Thủ mơ hồ một lát, đáy lòng mới rốt cục hiểu ra.

- Nguyên lai thần hồn của ta hôm nay hóa thân thành Lôi Loan. Trách không được cả giác bỗng chốc lao ra động quật bay vạn trượng.

Hai cánh vỗ một cái, điện quang lập loè, chỉ thấy hình cảnh trước mắt không phải là nhanh chóng rút lui mà nháy mắt xuyên thẳng qua vạn trượng.

Tông Thủ cảm thấy tự do tự tại, vô câu vô thúc, thoải mái cực kỳ.

Tông Thủ lúc đầu còn có chút không lưu loát xoay quanh mấy cái trên bầu trời mới dần dần quen thuộc. Hai cánh vỗ rất tự nhiên lướt qua không gian rộng lớn.

Mà sau một lát, tia vui mừng trong ngực bỗng nhiên biến mất vô tung. Một cỗ cảm giác rung động như bị tập kích chạy thẳng lên não, hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Hắn hiện tại vẫn chỉ là Dưỡng Linh Chi Cảnh, nhiều lắm chính là thần hồn mạnh hơn một chút, chỉ vẹn vẹn có mấy lần xuất khiếu cũng mượn lực của đàn hương cùng linh trận.



Hồn niệm không cách nào Thông Linh ngự sử Linh Năng tứ phương bảo vệ thần hồn. Một khi ly khai thân hình quá ca thì thiên địa này không chỗ nào không có phong sát cũng đủ để khiến cho hắn thần hồn câu diệt.

Lại càng không cần phải giữa thanh thiên bạch nhật có liệt thiên cùng Thái Dương Tinh Hỏa, chỉ có thần hồn hoàn dương đến Viết Du Cảnh mới có thể không sợ.

Âm túy quỷ hồn thế giới này thường tiếp xúc quang vựng mà bản chất của thần hồn kỳ thật cũng là một dạng tồn tại.

Trong lòng hồi hộp, Tông Thủ lần nữa quan sát quanh thân. Sau một lát, cuối cùng mới cảm thấy an tâm một chút.

Giờ phút này tuy là chạng vạng tối nhưng Thái Dương Tinh Hỏa vẫn rất nóng bỏng, phụ cận Ma Thi Sơn gió núi phấp phới nhưng mà khi hắn hóa thân Lôi Loan, quanh người một tia tử điện quấn quanh. Lại chẳng biết tại sao thiên quang cùng Thái Dương Tinh Hỏa không cách nào va chạm thân thể, ngay cả gió núi cũng đồng dạng không cách nào xuyên vào.

- Trạng thái của ta hôm nay chẳng lẽ là bởi vì phù văn trong hồn hải kia? Hóa thành hình này rõ ràng có thể không bị phong sát và thiên quang vây khốn.

Có chút không hiểu lắc đầu, Tông Thủ lại thử thăm dò khống chế hơi nước cát bụi phụ cận.

Không ngờ chỉ có thể xoáy lên một hạt cát như hạt gạo, còn lại đều là lù lù bất động. Mà Linh Năng chung quanh cũng không có bao nhiêu biến hóa. Chỉ có một tia điện quang tụ lại khiến cho tử điện quấn quanh toàn thân hắn càng thêm dày đặc.

Lại lao xuống dùng móng vuốt sắc bén dưới bụng cào một cái, một cái cây dài chừng mười trượng to như cái đùi bị bẻ gãy, thân hình Tông Thủ chỉ thoáng lay động thì khôi phục ổn định cũng không cảm thấy cố hết sức.

- Ta dùng Lôi Loan thân rõ ràng có khoảng 2500 cân cự lực! Kém hơn một chút thân thể của ta, nếu là thần hồn không có loan điểu chi hình sẽ có lực lượng như thế nào? Suy đoán là nhất định không khác bao nhiêu.

Trong nháy mắt hiện lên vô số ý niệm, Tông Thủ cũng thấy thân thể của mình dần dần có vài phần mỏi mệt, trong lòng hắn khẽ nhúc nhích, nhớ tới Củng Hân Nhiên không lâu mới tách ra.

- Cũng không biết tình hình Củng Hân Nhiên bên kia như thế nào rồi? Cao Dật thật khiến cho người ta không yên lòng, hôm nay ở hình thái này ta vừa vặn đi xem.

Nói đúng ra thì không kỳ thật hắn hấp thu tinh hoa của trứng Lôi Loan phong ấn nhập vào cơ thể trọn vẹn dùng thời gian nửa ngày.

Chắc hẳn vị sư tỷ kia tìm không được di vật của tổ tiên giờ phút này đã xuống núi.

Thi Ma Sơn vào ban ngày rất an toàn, chỉ thi ban đêm lúc giờ tý mới là danh xứng với thục.

Trong lòng lóe lên ý niệm, hai cánh của Tông Thủ lại lần nữa phóng tới sườn núi của Ma Thi Sơn.

Vừa mới tới gần, một cỗ lực lượng tinh thần cường hoành nhiễu loạn hồn niệm của Tông Thủ khiến cho ý thức của hắn hoảng hốt một hồi, Lôi Loan chi hình thiếu chút tán đi.

Bất quá sau một khắc, Tông Thủ lại hừ lạnh một tiếng. Một tia ý niệm mạnh mẽ tuyệt đối chôn sâu trong thần hồn bỗng nhiên bộc phát đâm sầm vào lực lượng tinh thần này, không hề rơi vào thế hạ phong.

Hắn biết hồn niệm còn sót lại của cường giả dị tộc đã chết kia đang hoành hành, vì thế mà là tất cả Linh Sư võ tu tiên thiên cùng xuất khiếu cảnh không dám tới gần.

Tông Thủ lại không chút do dự giang hai cánh ra tiếp tục bay tới Ma Thi Sơn.

Chỉ lướt qua mấy cái đã tìm được tung tích mấy người Củng Hân Nhiên, ý thức của Tông Thủ càng cảm thấy trầm xuống.

Đoạn đường này không gặp dấu vết của hung thú nhưng mà lại liên tiếp thấy được vết máu rơi vãi trên mặt đất.

- Huyết dịch vẫn chưa khô, chứng tỏ thời gian chỉ mới đây.

Hai cánh lại vỗ mạnh, thân hình Tông Thủ nhẹ nhàng linh hoạt vòng quanh cự sơn. Sau một khắc, phía trước đã xuất hiện vài bóng người.

Mà Tông Thủ dùng hồn lực ngưng tụ trong mắt cũng ở một sát na chuyển thành cả kinh nồng đậm.

Chỉ thấy phía dưới kia, Củng Hân Nhiên nửa ngày trước hoạt bát sáng sủa, giờ phút này lại bị một thanh kiếm kề sát cổ, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, ngực phập phồng. Trong con ngươi vốn dịu dàng giờ phút này vô cùng âm trầm.

Ánh mắt kia không phải đau đớn, cũng không có bất kỳ sợ hãi, tuyệt vọng chỉ là đau xót gần chết, tâm tàn tro lạnh bình tĩnh nhìn người phía trước,

Bên cạnh cây đào có mấy người, đúng là Cao Dật, còn có sáu Bí Võ Sư. Hắn ta thần sắc quỷ dị cười cười, trong tay vuốt vuốt một vật, những người còn lại thì hoặc thương cảm hoặc mỉa mai hoặc khinh thường bên cạnh nhìn qua.

Lôi quang quanh người Tông Thủ tán đi, hai cánh thu lại, hắn đáp xuống, vừa mới tới gần thì Cao Dật bỗng dưng vung tay lên tát lên mặt Củng Hân Nhiên một cái. Hắn khẽ cười một tiếng:



- Hối hận sao? Cảm thấy Cao Dật ta vô tình vô nghĩa hả? Ngươi có biết ta vì thứ này mà ở bên cạnh ngươi hao tổn suốt hai năm? Hai năm thời gian ở cùng với xú nha đầu ngươi, lấy ngươi làm niềm vui. Ngươi có biết ta mệt mỏi như thế nào không?

Hai mắt Tông Thủ híp lại, hắn cảm thấy một cỗ cuồng nộ dũng mãnh xông vào trong lòng, đang muốn tấn công thì đột nhiên cảm giác một cỗ sóng triều thâm trầm vô cùng mỏi mệt xuất hiện, lôi quang quanh người cũng tán đi rất nhiều, dần dần nhạt không thể thấy.

Tại lúc này, ánh mặt trời cuối cùng chân trời đã biến mất, Chung quanh tuy là từng cơn cương phong nhưng vẫn vô pháp cận thân. Bất quá Tông Thủ giờ phút này toàn thân vô lực, chỉ có thể là vô thanh vô tức rơi xuống trên nhánh cây.

Rồi sau đó hắn đem hết toàn lực hấp thu Linh Năng chung quanh mưu đồ khôi phục khí lực.

Cũng không biết là bởi vì Tông Thủ cẩn thận hay là bởi vì Ma Thi Sơn bởi vì có lưu lại ý niệm của tuyệt thế võ tu dị tộc Hoang Cổ, Cao Dật không phát giác mà chỉ nhàn nhạt lắc đầu:

- Ngươi nếu muốn hận thì hận chính ngươi! Rõ ràng mình xấu còn không biết phấn đấu, đã bất tài thì dựa vào cái gì cho rằng Cao Dật ta sẽ thích ngươi? Dựa vào cái gì cho rằng, ngươi có thể gả vào Cao gia làm chủ mẫu tương lai của Cao gia ta?

Củng Hân Nhiên nghiêng đầu sang một bên, tóc tai tán loạn không nhìn rõ biểu lộ ra sao.

Cao Dật tựa hồ có phần cảm giác không thú vị, hắn khẽ lắc đầu:

- Thôi, dù sao ta và ngươi cũng ở cùng nhau hai năm, không thể quá mức! Vũ kinh bí yếu Tam Thánh Thân đã tới tay, Cao Dật ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi.

Tông Thủ nghe vậy thì nhìn qua mới phát giác trong tay người này là một quyển sách do kim bạch chế thành, dày chừng bốn phân rất nặng.

Cao Dật cười cười đang muốn quay người đột nhiên nhớ tới một chuyện, lại dừng bước:

- Thiếu chút nữa đã quên rồi! Lúc trước ta cũng từng thề đối với ngươi rằng sau này hai người chúng ta đời đời kiếp kiếp ở cùng nhau, sinh tử không sờn.

Củng Hân Nhiên vốn không nói một lời, thẳng đến lúc này, thân hình mới hơi động một chút.

Cao Dật tươi cười một cách yêu dị:

- Phải làm sao đây? Cao Dật ta không thể làm người không có uy tín như thế. Đúng rồi, bản thân ta đã quên trên người mình còn mang theo dị bảo này. Hân Nhiên ngươi ở Lâm Hải Thư Viện đã từng đọc sách vạn cuốn cũng biết pháp môn luyện khí của Hoang Cổ Ma Linh Tông chứ? Đem oan hồn người sau khi chết rót vào nội khí hóa thành Thiên Ma có thể luyện khí nhập linh. Thất Tiên Hoàn của ta hôm nay vừa vặn còn thiếu một đầu Thiên ma, vừa lúc ngươi lại là một tài liệu tuyệt hảo. Bản thân thì là Linh Sư, hồn lực cường thịnh, vừa hận ta tận xương, làm cho người ta muốn buông tay cũng không được. Làm khí linh của vật ấy theo bên cạnh ta, há không phải là đời đời kiếp kiếp, bất ly bất khí?

Khi tiếng nói cuối cùng chấm dứt, thân hình Củng Hân Nhiên yên tĩnh tới chết lặng.

Trong lồng ngực Tông Thủ giờ phút này đồng dạng là không vui không buồn, không giận không hận, im im lặng lặng ở bên nhìn. Chỉ là đôi mắt hiện lên hàn ý trùng điệp, lệ ý như phong!

Cao Dật đang nói chuyện, chợt nghe ngoài núi truyền đến một tiếng tiếu minh thanh âm, hắn không khỏi xuất hiện vẻ ngoài ý muốn:

- Nguyên lai Mễ lão tiền bối cũng tới, hắn là tiên thiên, vì sao phải mạo hiểm tới Ma Thi Sơn?

Mang chút nghi hoặc lẩm bẩm một câu, Cao Dật tiện tay từ trong tay áo lấy ra một thủ trạc ném sang Thích Nộ bên cạnh.

- Nữ nhân này cùng ta có chút ít tình nghĩa, không nỡ tự thân động thủ. Thích Nộ ngươi lúc trước cũng học qua một ít Thúc Hồn Thuật, ngươi giúp ta Thúc Hồn rồi mang xuống núi cho ta. Nếu như xảy ra chuyện không may thì đừng trách ta ác độc.

Thanh âm kia lạnh lẽ tới tận cốt tủy, sau đó hắn cười dài một tiếng:

- Nếu thích, các ngươi có thể tra tấn nàng ta. Nữ nhân này tướng mạo tuy là kém chút ít, dáng người thật sự là không tệ! Ta biết mấy người các ngươi vụng trộm học được thái bổ thuật, chi bằng tùy ý thi triển. Nàng càng thống khổ, càng phẫn hận thì phẩm chất Thiên Ma lại càng mạnh. Thất Tiên Hoàn của ta ngày sau như thế nào phải xem các ngươi. Bất quá cần phải nhớ rõ trước khi giờ Tý tới thì phải xuống núi.

Trong con ngươi mấy người Thích Nộ lập tức sáng lên, ánh mắt nhìn về phía Củng Hân Nhiên nhiều thêm vài phần dị sắc.

Tông Thủ đứng ở trên cành cây lạnh lùng nhìn Cao Dật đi xa sau đó hai cánh chấn động bay vọt lên.

Điện quang chớp lên một cái hô hấp đã bay xa vạn trượng.

Trở lại động quật, vừa mới nhích lại gần mình thân hình thì cảm giác vô lực cùng mỏi mệt đã tiêu tán vô ảnh vô tung.

Hắn nhảy vào thần tiêu huyệt, khi ý thức một lần nữa trở lại thân thể của mình và mở mắt ra, Tông Thủ nắm chặt quyền nên lên mặt đất. Cự lực cường đại khiến núi đá bị đánh nát.

Giận sôi máu, cả người Tông Thủ dựa thế nhảy dựng lên như điện bôn tẩu hướng ra phía ngoài, Tiểu Kim còn đang gặm trứng Lôi Loan không biết làm sao.

Thoáng chần chờ một chút, nó liền đem vỏ trứng còn lại đè thành từng mảnh rồi dùng thân thể bao vây lấy, sau đó nhảy lên vai Tông Thủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook